Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 17:

Lãng Đồ

19/11/2024

Từ Khinh Doanh thầm nghĩ, chắc hẳn là những gì trải qua ở nhà họ Từ đã khiến Chi Lê có cảm giác bấp bênh như chim sợ cành cong, cô xoa đầu Chi Lê, "Được, vậy chúng ta không lấy ra nữa, mẹ dẫn con xuống dưới nhà tham quan."

Chi Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ, "Vâng ạ!"

Mặc dù không chắc khi nào sẽ chuyển đi, nhưng khi được Từ Khinh Doanh dẫn đi tham quan, Chi Lê rất hào hứng, nhất là khi nghĩ đến việc có thể sống chung với mẹ ở một nơi rộng rãi và đẹp đẽ như vậy, lại còn ngủ chung một phòng, khóe môi cô bé cong lên như sắp chạm đến mặt trời.

Những người giúp việc làm trong biệt thự nhìn thấy Từ Khinh Doanh và Chi Lê, dù trong lòng nghĩ gì, nhưng ít nhất trên mặt đều mỉm cười gọi "phu nhân" và "tiểu thư", bầu không khí hòa nhã như vậy càng khiến Chi Lê thêm phần vui vẻ.

Bước ra khỏi bể bơi trong nhà, Chi Lê chỉ vào căn phòng bên cạnh, "Mẹ ơi, đây là phòng gì ạ?"

Từ cửa ra vào có thể nhìn thấy chậu cây cảnh hoàng dương cổ kính, giản dị trong phòng, chiếc tủ trà bằng kim loại và gỗ mun bị che khuất một góc bởi chậu cây cảnh, bên trong đặt rất nhiều hộp trà và bộ ấm trà với kiểu dáng khác nhau.

"Đây là phòng trà." Từ Khinh Doanh dẫn Chi Lê đi vào.

Ngay sau đó, Từ Khinh Doanh dừng bước, lúc này, trong phòng trà lại có người.

Trên bàn trà đặt hai tách trà, có vẻ như khách vừa mới rời đi chưa lâu, hương trà Phổ Nhĩ thoang thoảng lan tỏa trong không khí.

Người trong phòng trà không ai khác, chính là bà cụ nhà họ Giang, Tống Ân.

Chi Lê cũng nhìn thấy Tống Ân, còn vô tình chạm mắt với Tống Ân một lúc.

Tống Ân là giáo sư đại học, toát ra khí chất của một giáo viên chủ nhiệm, tóc tai gọn gàng, không một sợi nào rối, ánh mắt nhìn sang mang theo sự dò xét khó nhận ra.

Nhìn thấy còn ghế trống, Từ Khinh Doanh rất tự nhiên ôm Chi Lê ngồi xuống, khẽ gật đầu với Tống Ân, "Đây là con gái con, Chi Lê."

Nói xong, cô lại dịu dàng giới thiệu với Chi Lê: "Chi Lê, đây là bà nội."

Trong nháy mắt, Chi Lê liền nhớ đến những lời chị họ nói bà nội hào môn rất nghiêm khắc, hơn nữa còn ghét bỏ cô bé.



Nhìn bà nội mới qua lớp hơi nước bốc lên từ ấm trà, Chi Lê hồi hộp nắm chặt tay Từ Khinh Doanh, nhìn bà nội mới này còn nghiêm khắc hơn cả vị thẩm phán nghiêm nghị thường hay gõ búa trên tivi!

"Bà nội." Lúc Chi Lê ngoan ngoãn chào hỏi, trong lòng không ngừng tự nhủ, cho dù lát nữa bà nội mới có nói ghét bỏ cô bé cũng không sao, dù sao bà nội mới cũng không phải là người đầu tiên ghét bỏ cô bé, lần sau gặp bà nội mới thì tránh mặt là được.

Đây là cách bà ngoại dạy Chi Lê.

[Cháu còn nhỏ, gặp phải những người nói ghét bỏ cháu, chán ghét cháu, không thích cháu, cháu phải học cách tránh mặt bọn họ.]

Nhà cậu không đủ lớn, luôn luôn không tránh được, nhà bố dượng lớn như vậy, chắc chắn có thể tránh được.

Sau khi chào hỏi xong, Chi Lê lại hoang mang nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Tống Ân, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Dì."

Quản gia ngẩn người, mỉm cười, "Tôi là quản gia trong nhà, cô có thể gọi tôi là dì quản gia."

Chi Lê nhìn thấy nụ cười của quản gia, đôi mắt lập tức sáng lên.

Dì này cười rồi!

Bà ngoại nói, những người lần đầu gặp mặt đã cười với con là những người thích con, dì này và Sấm Sét, anh Nguy Lương đều thích con!

Khóe môi Chi Lê cong lên nụ cười ngọt ngào, giòn tan gọi: "Dì quản gia!"

Mọi người có mặt: …

Những ai có tai đều nghe ra được, tiếng "dì quản gia ơi" mà Chi Lê gọi thật ngọt ngào, thật mềm mại, hoàn toàn khác với lúc cô bé gọi "bà nội" lúc nãy.

Tống Ân luôn cảm thấy khí chất của Từ Khinh Doanh hôm nay có chút khác so với mấy lần gặp mặt trước, vừa rồi bà cụ vẫn luôn quan sát Từ Khinh Doanh, bây giờ nghe thấy tiếng "dì quản gia" này, liền dời mắt sang người Chi Lê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook