Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 19:
Lãng Đồ
19/11/2024
Tống Ân thản nhiên ừ một tiếng, sau đó bưng tách trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm.
Vừa mới nhấp một ngụm, bà cụ nhíu mày, sao vị trà Phổ Nhĩ này lại hơi ngọt?
Thấy Chi Lê vui vẻ như vậy, Từ Khinh Doanh mỉm cười, "Vậy con xin phép đưa Chi Lê lên lầu trước."
Một khi Chi Lê đã xác định được người này không cần phải tránh mặt, thì cách thể hiện của cô bé sẽ trở nên rất chủ động, trước khi rời đi, cô bé còn vẫy tay với Tống Ân và quản gia, giọng nói ngọt ngào: "Chúc bà nội ngủ ngon, chúc dì quản gia ngủ ngon ạ!"
Quản gia mỉm cười đáp: "Chúc bé Chi Lê ngủ ngon."
Theo tiếng bước chân rời đi của Từ Khinh Doanh và Chi Lê ngày càng nhỏ dần, trong phòng khách chỉ còn lại Tống Ân và quản gia, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng chén đĩa va chạm.
Quản gia nhỏ giọng nói: "Nhìn bé Chi Lê không giống phu nhân cho lắm."
"Từ Khinh Doanh đâu có tự tay nuôi nấng Chi Lê." Tống Ân day day thái dương, giọng nói không giấu được vẻ không vui, "Chờ đến lúc Chi Lê chứng kiến những toan tính của Từ Khinh Doanh, không biết có thể giữ được sự ngây thơ này hay không."
Quản gia nhớ lại những chuyện Từ Khinh Doanh đã làm trước đây ở nhà họ Giang như là chia rẽ, giả vờ yếu đuối, liên lạc với giới truyền thông..., cũng không thể nói đó hoàn toàn là hiểu lầm, chỉ có thể phỏng đoán: "Có lẽ là cô ta muốn có tiếng nói trong nhà? Như vậy mới có thể sớm ngày đón Chi Lê về."
Tống Ân cười lạnh, "Nếu Từ Khinh Doanh thực sự quan tâm đến Chi Lê, tại sao lại ký hợp đồng tham gia chương trình truyền hình thực tế về bố mẹ và con cái? Đã gả vào nhà này được một tháng rồi, đến lúc chương trình sắp phát sóng mới nhớ đến việc đón Chi Lê về nhà họ Giang? Cô ta là muốn lợi dụng Chi Lê để tẩy trắng danh tiếng, hay là muốn chứng minh trước toàn mạng xã hội rằng cô ta là một người mẹ kế cực kỳ có tâm, lợi dụng Chi Lê để làm công cụ so sánh?"
Nghe vậy, quản gia thở dài, "Chi Lê là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao lại có người mẹ như phu nhân chứ."
Tống Ân liếc nhìn quản gia, "Ngoan ngoãn hay không, còn phải xem xét lâu dài."
"Lão phu nhân." Người giúp việc bước nhanh đến, "Có người tự xưng là nhân viên của chương trình "Những đứa trẻ tỏa sáng" gọi điện thoại đến, nói phu nhân vừa mới thông báo cho bọn họ biết ngày mai con gái ruột của cô ấy sẽ tham gia ghi hình, bọn họ muốn phỏng vấn bà và cậu chủ nhỏ."
Tống Ân cau mày khó chịu.
Quả nhiên là Từ Khinh Doanh thấy Giang Việt Tiêu không về, sợ ngày mai phát sóng trực tiếp tập đầu tiên sẽ bị hổng, cho nên mới quyết định đón con gái ruột về, thật đáng tiếc cho đứa trẻ kia, nhìn Từ Khinh Doanh với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.
Bà cụ nhận điện thoại, giọng điệu không cho phép từ chối, "Nửa phút."
Người của tổ chương trình bị câu mở đầu dọa sợ, vội vàng chuẩn bị bản câu hỏi, [Sau này bà sẽ sống chung một nhà với hai đứa trẻ, là bà nội ruột và bà nội kế, bà có đối xử công bằng với cả hai đứa trẻ không?].
Theo Tống Ân, đây hoàn toàn là câu hỏi thừa, một đứa trẻ là do Từ Khinh Doanh vừa mới đưa về, một đứa trẻ được nuôi nấng trong nhà tám năm, sao có thể đối xử công bằng được?
Tống Ân thản nhiên nói, "Không."
[Ơ...] Tổ chương trình không ngờ Tống Ân lại thành thật như vậy, [Vậy xin hỏi, nếu hai đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn, bà--]
"Còn ba giây." Tống Ân cắt lời, "Tạm biệt."
Cúp điện thoại một cách dứt khoát, Tống Ân lại cúi đầu nhấp một ngụm trà, hơi nhíu mày.
Vị ngọt lúc nãy quả nhiên là ảo giác.
Vừa mới nhấp một ngụm, bà cụ nhíu mày, sao vị trà Phổ Nhĩ này lại hơi ngọt?
Thấy Chi Lê vui vẻ như vậy, Từ Khinh Doanh mỉm cười, "Vậy con xin phép đưa Chi Lê lên lầu trước."
Một khi Chi Lê đã xác định được người này không cần phải tránh mặt, thì cách thể hiện của cô bé sẽ trở nên rất chủ động, trước khi rời đi, cô bé còn vẫy tay với Tống Ân và quản gia, giọng nói ngọt ngào: "Chúc bà nội ngủ ngon, chúc dì quản gia ngủ ngon ạ!"
Quản gia mỉm cười đáp: "Chúc bé Chi Lê ngủ ngon."
Theo tiếng bước chân rời đi của Từ Khinh Doanh và Chi Lê ngày càng nhỏ dần, trong phòng khách chỉ còn lại Tống Ân và quản gia, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng chén đĩa va chạm.
Quản gia nhỏ giọng nói: "Nhìn bé Chi Lê không giống phu nhân cho lắm."
"Từ Khinh Doanh đâu có tự tay nuôi nấng Chi Lê." Tống Ân day day thái dương, giọng nói không giấu được vẻ không vui, "Chờ đến lúc Chi Lê chứng kiến những toan tính của Từ Khinh Doanh, không biết có thể giữ được sự ngây thơ này hay không."
Quản gia nhớ lại những chuyện Từ Khinh Doanh đã làm trước đây ở nhà họ Giang như là chia rẽ, giả vờ yếu đuối, liên lạc với giới truyền thông..., cũng không thể nói đó hoàn toàn là hiểu lầm, chỉ có thể phỏng đoán: "Có lẽ là cô ta muốn có tiếng nói trong nhà? Như vậy mới có thể sớm ngày đón Chi Lê về."
Tống Ân cười lạnh, "Nếu Từ Khinh Doanh thực sự quan tâm đến Chi Lê, tại sao lại ký hợp đồng tham gia chương trình truyền hình thực tế về bố mẹ và con cái? Đã gả vào nhà này được một tháng rồi, đến lúc chương trình sắp phát sóng mới nhớ đến việc đón Chi Lê về nhà họ Giang? Cô ta là muốn lợi dụng Chi Lê để tẩy trắng danh tiếng, hay là muốn chứng minh trước toàn mạng xã hội rằng cô ta là một người mẹ kế cực kỳ có tâm, lợi dụng Chi Lê để làm công cụ so sánh?"
Nghe vậy, quản gia thở dài, "Chi Lê là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao lại có người mẹ như phu nhân chứ."
Tống Ân liếc nhìn quản gia, "Ngoan ngoãn hay không, còn phải xem xét lâu dài."
"Lão phu nhân." Người giúp việc bước nhanh đến, "Có người tự xưng là nhân viên của chương trình "Những đứa trẻ tỏa sáng" gọi điện thoại đến, nói phu nhân vừa mới thông báo cho bọn họ biết ngày mai con gái ruột của cô ấy sẽ tham gia ghi hình, bọn họ muốn phỏng vấn bà và cậu chủ nhỏ."
Tống Ân cau mày khó chịu.
Quả nhiên là Từ Khinh Doanh thấy Giang Việt Tiêu không về, sợ ngày mai phát sóng trực tiếp tập đầu tiên sẽ bị hổng, cho nên mới quyết định đón con gái ruột về, thật đáng tiếc cho đứa trẻ kia, nhìn Từ Khinh Doanh với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.
Bà cụ nhận điện thoại, giọng điệu không cho phép từ chối, "Nửa phút."
Người của tổ chương trình bị câu mở đầu dọa sợ, vội vàng chuẩn bị bản câu hỏi, [Sau này bà sẽ sống chung một nhà với hai đứa trẻ, là bà nội ruột và bà nội kế, bà có đối xử công bằng với cả hai đứa trẻ không?].
Theo Tống Ân, đây hoàn toàn là câu hỏi thừa, một đứa trẻ là do Từ Khinh Doanh vừa mới đưa về, một đứa trẻ được nuôi nấng trong nhà tám năm, sao có thể đối xử công bằng được?
Tống Ân thản nhiên nói, "Không."
[Ơ...] Tổ chương trình không ngờ Tống Ân lại thành thật như vậy, [Vậy xin hỏi, nếu hai đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn, bà--]
"Còn ba giây." Tống Ân cắt lời, "Tạm biệt."
Cúp điện thoại một cách dứt khoát, Tống Ân lại cúi đầu nhấp một ngụm trà, hơi nhíu mày.
Vị ngọt lúc nãy quả nhiên là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.