Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 28:
Lãng Đồ
19/11/2024
Từ Khinh Doanh đây là định sửa sang lại những chiêu trò từng dùng trước đây, rồi lần lượt dạy cho con gái sao!
Chi Lê cũng nhìn thấy Từ Khinh Doanh, vội vàng chạy lon ton đến, như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vội vàng nhào vào vòng tay của chim mẹ.
Chạy đến trước mặt Từ Khinh Doanh, cô bé lại lấy xấp tiền polime một trăm tệ trong túi nhỏ ra đưa hết cho Từ Khinh Doanh, "Mẹ ơi, số tiền này đều cho mẹ hết!" Như vậy mẹ sẽ có nhiều tự tin hơn!
Chỗ này đã là góc chết của camera, người xem livestream không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói đưa tiền của Chi Lê.
[Từ Khinh Doanh đây là đang cho con gái diễn kịch ngoan ngoãn sao?]
[Kịch bản ngoan ngoãn nhà bạn chỉ đưa tiền mà không đưa thẻ à?]
[... Chỉ đưa tiền mà không đưa thẻ hahahahaha, cười chết mất.]
Giang Ngạn Hành nhìn thấy cảnh tượng Chi Lê đưa tiền cho Từ Khinh Doanh, khẽ nhếch mép cười khẩy.
Cô nhóc này cũng biết mượn hoa hiến Phật đấy.
Đang định rời đi, anh lại nhớ tới một chuyện, cô nhóc vừa gọi anh là bố tên là gì nhỉ?
Từ Khinh Doanh ngày hôm qua đã không nhận số tiền trong túi nhỏ, lúc này cũng không thể nhận tiền của con gái, bèn nhét số tiền đó vào túi nhỏ của Chi Lê, "Đây là tiền tiêu vặt của con, con muốn mua gì thì mua, không cần đưa cho mẹ."
Vừa dứt lời, Giang Ngạn Hành đã đi tới.
Từ Khinh Doanh ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng người cao ráo, vóc người cân đối, có lẽ là vừa mới xuống máy bay về nhà, trên bộ vest thẳng thóm đã có vài nếp nhăn, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cài cúc đến tận cổ, toát lên vẻ thành thục và lạnh lùng.
Giang Ngạn Hành, người chồng hợp đồng của nguyên chủ.
Hợp đồng của hai người có thời hạn một năm, theo ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ rất muốn giả vờ thành thật để trở thành bà Giang chính hiệu.
Từ Khinh Doanh tự nhận bản thân không gian xảo bằng một thương nhân lão luyện như Giang Ngạn Hành, chi bằng nhân lúc còn trong thời hạn hợp đồng, mượn địa vị của nhà họ Giang để phát triển sự nghiệp của bản thân, đợi sau khi cốt truyện chương trình tạp kỹ kết thúc sẽ lập tức đưa Chi Lê rời khỏi nhà họ Giang.
Giang Ngạn Hành cũng đang quan sát Từ Khinh Doanh.
Anh và Từ Khinh Doanh chỉ mới gặp mặt hai lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự toan tính không thể che giấu trong mắt Từ Khinh Doanh.
Mà người phụ nữ trước mắt này, trên người lại toát ra vẻ điềm tĩnh, kiên cường đã trải qua tôi luyện, có chút giống với những người hợp tác từng bước từng bước phấn đấu từ tầng lớp thấp mà anh từng gặp.
Vậy nên, sự toan tính trước đây của Từ Khinh Doanh đều là diễn cho anh xem?
Mục đích là gì?
Chi Lê bị kẹp ở giữa hai người, nhìn Từ Khinh Doanh bên trái, rồi lại nhìn Giang Ngạn Hành bên phải, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh những người bạn nhỏ được bố mẹ dắt đi chơi mà cô bé nhìn thấy từ ban công nhà mình trước đây.
"Mẹ ơi, bố ơi." Chi Lê duỗi tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy ngón tay của Từ Khinh Doanh và Giang Ngạn Hành, trong mắt tràn đầy mong đợi, "Chúng ta cùng xuống ăn sáng nhé?"
Từ Khinh Doanh nắm lại tay Chi Lê, hơi cúi người, xoa đầu Chi Lê, áy náy nói: "Đều tại mẹ đột nhiên bận việc, Chi Lê đói rồi đúng không? Bây giờ chúng ta xuống ăn sáng ngay."
Cô nhóc này tên là Chi Lê sao?
Giang Ngạn Hành đã có được câu trả lời, bèn định rời đi về phòng ngủ bù ngủ, nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên, ngón tay đã bị Chi Lê nắm chặt hơn, đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của Chi Lê cũng trở nên ươn ướt, dường như chỉ cần từ chối một câu là có thể biến thành túi khóc nhè.
"..." Giang Ngạn Hành không nhịn được nhớ lại xem lần cuối cùng con trai mình khóc là khi nào, đáng tiếc là, con trai anh rất ít khi khóc, nên anh cũng không chắc chắn nếu thật sự từ chối có khiến Chi Lê khóc hay không.
Chi Lê cũng nhìn thấy Từ Khinh Doanh, vội vàng chạy lon ton đến, như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vội vàng nhào vào vòng tay của chim mẹ.
Chạy đến trước mặt Từ Khinh Doanh, cô bé lại lấy xấp tiền polime một trăm tệ trong túi nhỏ ra đưa hết cho Từ Khinh Doanh, "Mẹ ơi, số tiền này đều cho mẹ hết!" Như vậy mẹ sẽ có nhiều tự tin hơn!
Chỗ này đã là góc chết của camera, người xem livestream không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói đưa tiền của Chi Lê.
[Từ Khinh Doanh đây là đang cho con gái diễn kịch ngoan ngoãn sao?]
[Kịch bản ngoan ngoãn nhà bạn chỉ đưa tiền mà không đưa thẻ à?]
[... Chỉ đưa tiền mà không đưa thẻ hahahahaha, cười chết mất.]
Giang Ngạn Hành nhìn thấy cảnh tượng Chi Lê đưa tiền cho Từ Khinh Doanh, khẽ nhếch mép cười khẩy.
Cô nhóc này cũng biết mượn hoa hiến Phật đấy.
Đang định rời đi, anh lại nhớ tới một chuyện, cô nhóc vừa gọi anh là bố tên là gì nhỉ?
Từ Khinh Doanh ngày hôm qua đã không nhận số tiền trong túi nhỏ, lúc này cũng không thể nhận tiền của con gái, bèn nhét số tiền đó vào túi nhỏ của Chi Lê, "Đây là tiền tiêu vặt của con, con muốn mua gì thì mua, không cần đưa cho mẹ."
Vừa dứt lời, Giang Ngạn Hành đã đi tới.
Từ Khinh Doanh ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng người cao ráo, vóc người cân đối, có lẽ là vừa mới xuống máy bay về nhà, trên bộ vest thẳng thóm đã có vài nếp nhăn, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cài cúc đến tận cổ, toát lên vẻ thành thục và lạnh lùng.
Giang Ngạn Hành, người chồng hợp đồng của nguyên chủ.
Hợp đồng của hai người có thời hạn một năm, theo ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ rất muốn giả vờ thành thật để trở thành bà Giang chính hiệu.
Từ Khinh Doanh tự nhận bản thân không gian xảo bằng một thương nhân lão luyện như Giang Ngạn Hành, chi bằng nhân lúc còn trong thời hạn hợp đồng, mượn địa vị của nhà họ Giang để phát triển sự nghiệp của bản thân, đợi sau khi cốt truyện chương trình tạp kỹ kết thúc sẽ lập tức đưa Chi Lê rời khỏi nhà họ Giang.
Giang Ngạn Hành cũng đang quan sát Từ Khinh Doanh.
Anh và Từ Khinh Doanh chỉ mới gặp mặt hai lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự toan tính không thể che giấu trong mắt Từ Khinh Doanh.
Mà người phụ nữ trước mắt này, trên người lại toát ra vẻ điềm tĩnh, kiên cường đã trải qua tôi luyện, có chút giống với những người hợp tác từng bước từng bước phấn đấu từ tầng lớp thấp mà anh từng gặp.
Vậy nên, sự toan tính trước đây của Từ Khinh Doanh đều là diễn cho anh xem?
Mục đích là gì?
Chi Lê bị kẹp ở giữa hai người, nhìn Từ Khinh Doanh bên trái, rồi lại nhìn Giang Ngạn Hành bên phải, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh những người bạn nhỏ được bố mẹ dắt đi chơi mà cô bé nhìn thấy từ ban công nhà mình trước đây.
"Mẹ ơi, bố ơi." Chi Lê duỗi tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy ngón tay của Từ Khinh Doanh và Giang Ngạn Hành, trong mắt tràn đầy mong đợi, "Chúng ta cùng xuống ăn sáng nhé?"
Từ Khinh Doanh nắm lại tay Chi Lê, hơi cúi người, xoa đầu Chi Lê, áy náy nói: "Đều tại mẹ đột nhiên bận việc, Chi Lê đói rồi đúng không? Bây giờ chúng ta xuống ăn sáng ngay."
Cô nhóc này tên là Chi Lê sao?
Giang Ngạn Hành đã có được câu trả lời, bèn định rời đi về phòng ngủ bù ngủ, nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên, ngón tay đã bị Chi Lê nắm chặt hơn, đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của Chi Lê cũng trở nên ươn ướt, dường như chỉ cần từ chối một câu là có thể biến thành túi khóc nhè.
"..." Giang Ngạn Hành không nhịn được nhớ lại xem lần cuối cùng con trai mình khóc là khi nào, đáng tiếc là, con trai anh rất ít khi khóc, nên anh cũng không chắc chắn nếu thật sự từ chối có khiến Chi Lê khóc hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.