Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 3:
Lãng Đồ
19/11/2024
Mấy hôm trước, Chi Lê nghe thấy chị họ nói chuyện với bạn học đến nhà chơi rằng không thích cô bé, nói ở chung phòng ngủ với cô bé rất phiền phức.
Chi Lê cũng cảm thấy bản thân ở trong phòng ngủ của chị họ rất phiền phức, không nhịn được bẻ ngón tay âm thầm tính toán số tiền lẻ tích góp được có đủ để cậu mua thêm một phòng ngủ hay không.
Ừm.
Bản thân cô bé thấp, không cần mua một phòng, mua nửa phòng... nửa phòng của nửa phòng cũng có thể ngủ được.
Từ Hạ nhìn Chi Lê năm tuổi đang ngồi bên cạnh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc xe sang trọng mà Chi Lê đã ngồi khi rời đi ở kiếp trước.
Cô ta lạc lõng giữa những tòa nhà cũ kỹ xung quanh, còn Chi Lê ngồi trong xe, dường như cũng là người của một thế giới khác với bọn họ.
Có lẽ ấn tượng lúc đó quá sâu sắc, cho dù đã trải qua mười mấy năm, Từ Hạ vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Còn một tuần nữa.
Từ Hạ cụp mắt xuống, còn một tuần nữa Từ Khinh Doanh sẽ đến nhà đón Chi Lê đi, đưa Chi Lê gả vào hào môn.
Nhớ đến chiếc xe sang trọng đó, Từ Hạ đè nén sự cáu kỉnh trong lòng, nghiêng đầu, mỉm cười với Chi Lê, "Sàn nhà ở phòng khách được lau rất sạch sẽ, vất vả cho Lê Lê rồi." Chi Lê tuy không ở nhà giàu có được bao lâu, nhưng cô ta vẫn có thể tìm được cơ hội để moi được chút lợi ích từ Chi Lê, Chi Lê nhỏ bé dễ lừa gạt hơn Chi Lê lúc học cấp ba ở kiếp trước nhiều. Khoảng thời gian này, cô ta phải lấy lòng Chi Lê.
Chi Lê nhìn nụ cười trên mặt Từ Hạ, ngây người một lúc, vội vàng lắc đầu nói không vất vả.
Lạ thật.
Chị họ không phải nói là không thích cô bé sao, tại sao lại còn cười với cô bé?
"Hôm nay không cần đợi bố con." Tiền Bội đẩy đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt Từ Đông, cởi tạp dề treo sang một bên, "Chúng ta ăn trước đi."
Từ Đông dùng đũa còn chưa thành thạo, trực tiếp đưa tay cầm lấy một miếng sườn xào chua ngọt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Chi Lê im lặng gắp món cần tây xào gần mình ăn.
Vẫn là không ngon.
Chi Lê cúi đầu im lặng ăn một miếng cơm to.
Cô bé đặc biệt ghét ăn cần tây, ngoại trừ bánh bao nhân cần tây.
Trên bàn ngoài sườn xào chua ngọt, cần tây xào, còn có thêm một đĩa khoai tây sợi chua cay.
Khoai tây sợi để hơi xa, Chi Lê do dự một hồi, vẫn đưa đũa gắp thêm một miếng cần tây xào.
Ghét ăn nhưng có thể khắc phục.
Từ Đông đang ăn sườn ngon lành, bỗng nhiên nhìn thấy Chi Lê cứ ăn mãi món cần tây xào liền cho rằng Chi Lê rất thích ăn cần tây.
Nhớ đến việc trước khi ăn bị Chi Lê chửi là lợn, cậu ta nham hiểm cầm thìa inox lên, đập mạnh vào mu bàn tay Chi Lê.
"Bốp!"
Vốn dĩ làn da Chi Lê đã trắng, bị thìa đập vào, vết đỏ in trên đó càng thêm rõ ràng.
"Đây là cần tây mẹ tao làm cho tao!" Từ Đông bực bội nói, "Đều bị mày ăn hết rồi, tao ăn gì? Ngày nào cũng ở nhà tao ăn chực!"
Chi Lê từ nhỏ đã sợ đau, cơn đau theo vết đỏ trên mu bàn tay dần lan rộng.
Cô bé đau đến nỗi hai mắt rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố kìm nén không khóc, cứng đầu nhấn mạnh: "Tôi không có ăn chực, bà ngoại nói mẹ tôi có đưa tiền."
Từ Đông cầm thìa gõ cồm cộp lên bàn, "Mày chính là ăn chực! Ăn chực! Ăn chực!"
Chi Lê siết chặt tay nhỏ, không chịu thua phản bác: "Không phải ăn chực, bà ngoại nói--"
"Đủ rồi! Đừng có suốt ngày treo câu bà ngoại nói ở trên miệng nữa, phiền chết đi được!" Tiền Bội lo lắng Chi Lê nói quen miệng, sau này ra ngoài mặt người khác cũng nói về chuyện tiền sinh hoạt phí, bực bội đổi chỗ đĩa khoai tây sợi chua cay và cần tây xào, "Em trai cháu khó khăn lắm mới chịu ăn rau, con là chị thì nhường em một chút, ăn khoai tây sợi đi."
Chi Lê cũng cảm thấy bản thân ở trong phòng ngủ của chị họ rất phiền phức, không nhịn được bẻ ngón tay âm thầm tính toán số tiền lẻ tích góp được có đủ để cậu mua thêm một phòng ngủ hay không.
Ừm.
Bản thân cô bé thấp, không cần mua một phòng, mua nửa phòng... nửa phòng của nửa phòng cũng có thể ngủ được.
Từ Hạ nhìn Chi Lê năm tuổi đang ngồi bên cạnh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc xe sang trọng mà Chi Lê đã ngồi khi rời đi ở kiếp trước.
Cô ta lạc lõng giữa những tòa nhà cũ kỹ xung quanh, còn Chi Lê ngồi trong xe, dường như cũng là người của một thế giới khác với bọn họ.
Có lẽ ấn tượng lúc đó quá sâu sắc, cho dù đã trải qua mười mấy năm, Từ Hạ vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Còn một tuần nữa.
Từ Hạ cụp mắt xuống, còn một tuần nữa Từ Khinh Doanh sẽ đến nhà đón Chi Lê đi, đưa Chi Lê gả vào hào môn.
Nhớ đến chiếc xe sang trọng đó, Từ Hạ đè nén sự cáu kỉnh trong lòng, nghiêng đầu, mỉm cười với Chi Lê, "Sàn nhà ở phòng khách được lau rất sạch sẽ, vất vả cho Lê Lê rồi." Chi Lê tuy không ở nhà giàu có được bao lâu, nhưng cô ta vẫn có thể tìm được cơ hội để moi được chút lợi ích từ Chi Lê, Chi Lê nhỏ bé dễ lừa gạt hơn Chi Lê lúc học cấp ba ở kiếp trước nhiều. Khoảng thời gian này, cô ta phải lấy lòng Chi Lê.
Chi Lê nhìn nụ cười trên mặt Từ Hạ, ngây người một lúc, vội vàng lắc đầu nói không vất vả.
Lạ thật.
Chị họ không phải nói là không thích cô bé sao, tại sao lại còn cười với cô bé?
"Hôm nay không cần đợi bố con." Tiền Bội đẩy đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt Từ Đông, cởi tạp dề treo sang một bên, "Chúng ta ăn trước đi."
Từ Đông dùng đũa còn chưa thành thạo, trực tiếp đưa tay cầm lấy một miếng sườn xào chua ngọt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Chi Lê im lặng gắp món cần tây xào gần mình ăn.
Vẫn là không ngon.
Chi Lê cúi đầu im lặng ăn một miếng cơm to.
Cô bé đặc biệt ghét ăn cần tây, ngoại trừ bánh bao nhân cần tây.
Trên bàn ngoài sườn xào chua ngọt, cần tây xào, còn có thêm một đĩa khoai tây sợi chua cay.
Khoai tây sợi để hơi xa, Chi Lê do dự một hồi, vẫn đưa đũa gắp thêm một miếng cần tây xào.
Ghét ăn nhưng có thể khắc phục.
Từ Đông đang ăn sườn ngon lành, bỗng nhiên nhìn thấy Chi Lê cứ ăn mãi món cần tây xào liền cho rằng Chi Lê rất thích ăn cần tây.
Nhớ đến việc trước khi ăn bị Chi Lê chửi là lợn, cậu ta nham hiểm cầm thìa inox lên, đập mạnh vào mu bàn tay Chi Lê.
"Bốp!"
Vốn dĩ làn da Chi Lê đã trắng, bị thìa đập vào, vết đỏ in trên đó càng thêm rõ ràng.
"Đây là cần tây mẹ tao làm cho tao!" Từ Đông bực bội nói, "Đều bị mày ăn hết rồi, tao ăn gì? Ngày nào cũng ở nhà tao ăn chực!"
Chi Lê từ nhỏ đã sợ đau, cơn đau theo vết đỏ trên mu bàn tay dần lan rộng.
Cô bé đau đến nỗi hai mắt rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố kìm nén không khóc, cứng đầu nhấn mạnh: "Tôi không có ăn chực, bà ngoại nói mẹ tôi có đưa tiền."
Từ Đông cầm thìa gõ cồm cộp lên bàn, "Mày chính là ăn chực! Ăn chực! Ăn chực!"
Chi Lê siết chặt tay nhỏ, không chịu thua phản bác: "Không phải ăn chực, bà ngoại nói--"
"Đủ rồi! Đừng có suốt ngày treo câu bà ngoại nói ở trên miệng nữa, phiền chết đi được!" Tiền Bội lo lắng Chi Lê nói quen miệng, sau này ra ngoài mặt người khác cũng nói về chuyện tiền sinh hoạt phí, bực bội đổi chỗ đĩa khoai tây sợi chua cay và cần tây xào, "Em trai cháu khó khăn lắm mới chịu ăn rau, con là chị thì nhường em một chút, ăn khoai tây sợi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.