Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 42:
Lãng Đồ
19/11/2024
"Đúng vậy ạ!" Chi Lê ngồi đàng hoàng trở lại, cười nói: "Lần đầu tiên gặp con, Sấm Sét đã cười vui vẻ lắm rồi!"
Chú tài xế - chú Nguy - lái xe rất vững tay, "Sấm Sét rất thích chơi bóng, nhưng cậu chủ nhỏ và Tiểu Lương ngày thường thà dắt nó đi chạy bộ để tiêu hao năng lượng chứ không muốn chơi bóng với nó."
"Tại sao bọn họ không chơi bóng với Sấm Sét ạ?"
"Bọn họ nói chơi bóng trẻ con quá, hơn nữa Sấm Sét bắt bóng rất kén chọn."
Từ Khinh Doanh kỳ quái hỏi: "Kén chọn?"
"Ném cao quá thì không bắt, ném vào vũng nước cũng không bắt." Chú Nguy kể về tật xấu của Sấm Sét như lòng bàn tay, "Sấm Sét vừa sợ độ cao vừa sợ bẩn."
Rõ ràng Chi Lê đã được chứng kiến sự kén chọn của Sấm Sét, đợi chú Nguy nói xong, cô bé còn bổ sung thêm: "Ném đến mép hồ nó cũng không bắt, hình như là sợ bị rơi xuống!"
Từ Khinh Doanh nghiêng đầu hỏi Chi Lê: "Nó không bắt thì con bắt à?"
"Vâng ạ!" Chi Lê không cảm thấy có vấn đề gì, mày nhỏ nhướng lên, vui vẻ nói: "Nó cũng dành thời gian chơi với con mà."
Trong xe cũng có lắp camera, cư dân mạng trong phòng livestream đương nhiên cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa Chi Lê và Từ Khinh Doanh, lập tức có một đống sen bỗng bất ngờ xuất hiện, thi nhau chia sẻ thói quen kỳ quặc của thú cưng nhà mình trong phòng livestream.
Mà đội ngũ thủy quân được phái đến phòng livestream để khuấy đục nước cũng nhận được chỉ thị một lần nữa.
[Tìm người tiếp tục dẫn dắt dư luận.]
[Chỉ đưa thẻ ngân hàng thì có tác dụng gì? Cho mật khẩu chưa? Cho dù có mật khẩu, thì làm sao biết trong thẻ còn 300 vạn?]
Tài xế nhà họ Giang - chú Nguy lái xe ra khỏi khu biệt thự, những tòa nhà cao tầng san sát, xe cộ qua lại tấp nập, ánh hoàng hôn màu cam đỏ như một lòng đỏ trứng vịt nằm lười biếng trên bầu trời, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi Lê cũng ửng hồng.
Từ Khinh Doanh không nhịn được sờ soạng mấy cái.
Chi Lê vừa ngoan ngoãn ngồi yên để Từ Khinh Doanh sờ mặt, vừa cúi đầu lấy xấp tiền polime mà Giang Ngạn Hành đưa cho vào buổi sáng từ trong túi nhỏ ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một tờ, hai tờ, ba tờ… mười bốn tờ—"
Oa! Vậy mà có tận hai mươi bảy tờ!
Chi Lê khẽ kêu lên một tiếng, kìm nén sự vui mừng trong lòng, tiếp tục đếm xấp tiền polime trong tay lần thứ hai.
Lần này, Chi Lê đếm ra năm tờ trước, để riêng ra ghế, rồi lại đếm ra năm tờ, cũng để riêng ra ghế, tiếp tục đếm ra năm tờ nữa, vẫn để riêng ra ghế, ba xấp tiền polime nhỏ xếp ngay ngắn như những đứa trẻ trong nhà trẻ.
Cư dân mạng trong phòng livestream: ...
[Đây chính là cô con gái nhận được ba triệu tiền tiêu vặt chỉ bằng một tiếng bố trên hot search sao?]
[Đi đi lại lại 2700 tệ thôi mà cũng đáng để đếm đi đếm lại như vậy sao?]
[Có giỏi thì lấy hết tiền trong thẻ ra mà đếm đi!]
[Ờ, chẳng lẽ là đang diễn kịch? Thẻ đưa rồi lại lấy lại?]
[Má ơi! Rất có thể! Lúc đó chắc là chưa cho mật khẩu?!]
[Mọi người đoán đúng rồi! Nói không chừng gọi món và khóa học cũng là diễn kịch? Nhà giàu giả?]
[Bữa trưa quả thật không nhìn thấy nguyên liệu quý hiếm nào.]
[Nhưng biệt thự rất lớn mà.]
[Nếu thật sự lớn thì đã không lắp ít camera như vậy, sợ lắp nhiều quá sẽ lộ tẩy.]
[Mấy người không biết là có dịch vụ cho thuê biệt thự sao?]
Từ Khinh Doanh vẫn luôn nhìn Chi Lê kiểm kê số tiền polime trong túi, thấy Chi Lê bắt đầu đếm lần thứ hai, cô đoán là lần đầu tiên Chi Lê đếm chưa rõ, kết quả là nhìn thấy Chi Lê rất cẩn thận xếp thành sáu bảy xấp.
Có xấp năm tờ, cũng có xấp ba tờ, bốn tờ.
Chi Lê xếp xong tờ tiền cuối cùng trong tay, khẽ cắn môi, như thể đang do dự, một lúc sau, cô bé duỗi tay nhỏ bé trắng nõn lấy một tờ từ trong một xấp ra, bỏ vào xấp đầu tiên.
Chú tài xế - chú Nguy - lái xe rất vững tay, "Sấm Sét rất thích chơi bóng, nhưng cậu chủ nhỏ và Tiểu Lương ngày thường thà dắt nó đi chạy bộ để tiêu hao năng lượng chứ không muốn chơi bóng với nó."
"Tại sao bọn họ không chơi bóng với Sấm Sét ạ?"
"Bọn họ nói chơi bóng trẻ con quá, hơn nữa Sấm Sét bắt bóng rất kén chọn."
Từ Khinh Doanh kỳ quái hỏi: "Kén chọn?"
"Ném cao quá thì không bắt, ném vào vũng nước cũng không bắt." Chú Nguy kể về tật xấu của Sấm Sét như lòng bàn tay, "Sấm Sét vừa sợ độ cao vừa sợ bẩn."
Rõ ràng Chi Lê đã được chứng kiến sự kén chọn của Sấm Sét, đợi chú Nguy nói xong, cô bé còn bổ sung thêm: "Ném đến mép hồ nó cũng không bắt, hình như là sợ bị rơi xuống!"
Từ Khinh Doanh nghiêng đầu hỏi Chi Lê: "Nó không bắt thì con bắt à?"
"Vâng ạ!" Chi Lê không cảm thấy có vấn đề gì, mày nhỏ nhướng lên, vui vẻ nói: "Nó cũng dành thời gian chơi với con mà."
Trong xe cũng có lắp camera, cư dân mạng trong phòng livestream đương nhiên cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa Chi Lê và Từ Khinh Doanh, lập tức có một đống sen bỗng bất ngờ xuất hiện, thi nhau chia sẻ thói quen kỳ quặc của thú cưng nhà mình trong phòng livestream.
Mà đội ngũ thủy quân được phái đến phòng livestream để khuấy đục nước cũng nhận được chỉ thị một lần nữa.
[Tìm người tiếp tục dẫn dắt dư luận.]
[Chỉ đưa thẻ ngân hàng thì có tác dụng gì? Cho mật khẩu chưa? Cho dù có mật khẩu, thì làm sao biết trong thẻ còn 300 vạn?]
Tài xế nhà họ Giang - chú Nguy lái xe ra khỏi khu biệt thự, những tòa nhà cao tầng san sát, xe cộ qua lại tấp nập, ánh hoàng hôn màu cam đỏ như một lòng đỏ trứng vịt nằm lười biếng trên bầu trời, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi Lê cũng ửng hồng.
Từ Khinh Doanh không nhịn được sờ soạng mấy cái.
Chi Lê vừa ngoan ngoãn ngồi yên để Từ Khinh Doanh sờ mặt, vừa cúi đầu lấy xấp tiền polime mà Giang Ngạn Hành đưa cho vào buổi sáng từ trong túi nhỏ ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một tờ, hai tờ, ba tờ… mười bốn tờ—"
Oa! Vậy mà có tận hai mươi bảy tờ!
Chi Lê khẽ kêu lên một tiếng, kìm nén sự vui mừng trong lòng, tiếp tục đếm xấp tiền polime trong tay lần thứ hai.
Lần này, Chi Lê đếm ra năm tờ trước, để riêng ra ghế, rồi lại đếm ra năm tờ, cũng để riêng ra ghế, tiếp tục đếm ra năm tờ nữa, vẫn để riêng ra ghế, ba xấp tiền polime nhỏ xếp ngay ngắn như những đứa trẻ trong nhà trẻ.
Cư dân mạng trong phòng livestream: ...
[Đây chính là cô con gái nhận được ba triệu tiền tiêu vặt chỉ bằng một tiếng bố trên hot search sao?]
[Đi đi lại lại 2700 tệ thôi mà cũng đáng để đếm đi đếm lại như vậy sao?]
[Có giỏi thì lấy hết tiền trong thẻ ra mà đếm đi!]
[Ờ, chẳng lẽ là đang diễn kịch? Thẻ đưa rồi lại lấy lại?]
[Má ơi! Rất có thể! Lúc đó chắc là chưa cho mật khẩu?!]
[Mọi người đoán đúng rồi! Nói không chừng gọi món và khóa học cũng là diễn kịch? Nhà giàu giả?]
[Bữa trưa quả thật không nhìn thấy nguyên liệu quý hiếm nào.]
[Nhưng biệt thự rất lớn mà.]
[Nếu thật sự lớn thì đã không lắp ít camera như vậy, sợ lắp nhiều quá sẽ lộ tẩy.]
[Mấy người không biết là có dịch vụ cho thuê biệt thự sao?]
Từ Khinh Doanh vẫn luôn nhìn Chi Lê kiểm kê số tiền polime trong túi, thấy Chi Lê bắt đầu đếm lần thứ hai, cô đoán là lần đầu tiên Chi Lê đếm chưa rõ, kết quả là nhìn thấy Chi Lê rất cẩn thận xếp thành sáu bảy xấp.
Có xấp năm tờ, cũng có xấp ba tờ, bốn tờ.
Chi Lê xếp xong tờ tiền cuối cùng trong tay, khẽ cắn môi, như thể đang do dự, một lúc sau, cô bé duỗi tay nhỏ bé trắng nõn lấy một tờ từ trong một xấp ra, bỏ vào xấp đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.