Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 7:
Lãng Đồ
19/11/2024
“Mày không được đi!” Tiền Bội kéo Từ Đông chắn trước cửa, tức giận nói, "Mày xem Chi Lê đẩy con trai tao thành cái dạng gì kìa?! Còn cả mặt tao cũng bị sưng lên rồi!"
Vừa rồi bị Từ Khinh Doanh tát một cái choáng cả mặt, đợi đến lúc Tiền Bội hoàn hồn thì Từ Khinh Doanh đã bảo trợ lý nhanh chóng thu dọn hành lý của Chi Lê xong, chuẩn bị rời đi.
"Cô phải bồi thường tiền thuốc men!" Ánh mắt Tiền Bội dừng trên quần áo và túi xách của Từ Khinh Doanh hồi lâu, tia tham lam chợt lóe rồi vụt tắt, "Cô phải bồi thường mười vạn tiền thuốc men, không, bồi thường hai mươi vạn!"
Chi Lê được Từ Khinh Doanh ôm vào lòng, cũng không sợ bị mợ đánh nữa, không sợ hãi nữa, đầu óc cũng tỉnh táo lại, nghe rõ lời mợ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại.
Cô bé đẩy em họ, mẹ đánh mợ, cho nên phải bồi thường cho mợ hai mươi vạn, nhưng mà mợ cũng đánh cô bé rồi, vậy thì mợ cũng phải bồi thường cho cô bé mười vạn chứ nhỉ?
Trong lòng Từ Hoành Lợi thầm mắng Tiền Bội thiển cận, thật sự lấy hai mươi vạn này, quan hệ giữa bọn họ và Từ Khinh Doanh sẽ chấm dứt, sau này còn moi tiền từ Từ Khinh Doanh kiểu gì nữa?
Anh ta vội vàng bước tới, cố ý hay vô ý chắn trước cửa cùng với Tiền Bội, "Khinh Doanh à, vợ anh cũng chỉ là bị dọa bởi vết thương của Đông Đông thôi, em đừng nghe nó nói bậy."
Tiền Bội kinh ngạc nhìn Từ Hoành Lợi, định lên tiếng thì bị Từ Hoành Lợi hung hăng lườm cho một cái.
Từ Hoành Lợi tiếp tục nói: "Bọn trẻ con đùa giỡn với nhau thôi mà--"
Từ Khinh Doanh lười đôi co với bọn họ, giọng điệu mất kiên nhẫn, "Tránh ra!"
Một câu "tránh ra" khiến sắc mặt Từ Hoành Lợi khó coi đến cực điểm, trong lòng vừa oán Tiền Bội sao lại chọn đúng ngày hôm nay đánh đứa nhỏ để Từ Khinh Doanh bắt gặp, vừa oán Từ Khinh Doanh trước mặt mọi người làm anh ta mất mặt.
"Mày bảo ai tránh ra đấy!" Tiền Bội cao giọng gào lên, "Nhà tao là muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?! Mày sinh con không nuôi ném sang đây còn đánh con trai tao bị thương, bây giờ muốn đi là đi được sao?! Nhanh chóng bồi thường tiền thuốc men! Nếu không tao sẽ đăng lên mạng, nói mày và con gái mày đều có khuynh hướng bạo lực!"
Tiền Bội tự nhận mình quang minh chính đại chẳng sợ ai.
Danh tiếng của Từ Khinh Doanh trên mạng có tệ hơn nữa, nhưng cũng đã leo lên được cành cao, chắc chắn không muốn để người khác biết được cô dám tát người đâu.
"Đăng lên mạng? Đăng cái gì?" Từ Khinh Doanh nhẹ nhàng xoa lưng Chi Lê, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiền Bội, "Đăng việc bên này mỗi tháng nhận sáu bảy vạn tiền sinh hoạt phí nhưng lại ngược đãi con gái tôi?"
Chi Lê: "!!!"
Quả nhiên cô bé không ăn chực!
Tiền Bội biện minh: "Tôi đang dạy dỗ nó! Còn nhỏ tuổi mà đã ra tay tàn nhẫn đẩy em trai, lớn lên còn ra thể thống gì nữa? Đông Đông nhà tôi bị chảy nhiều máu như vậy!"
Chi Lê xác định được bản thân ở nhà mợ không phải ăn chực, hơn nữa lại đang được Từ Khinh Doanh ôm vào lòng, lá gan càng lúc càng lớn, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển.
Mợ đánh cô bé gọi là dạy dỗ, vậy cô bé đánh em họ chắc chắn cũng là dạy dỗ!
Nghĩ vậy, Chi Lê càng thêm chăm chú lắng nghe những lời mợ nói tiếp theo.
Từ Khinh Doanh ôm Chi Lê lùi về sau nửa bước, tránh để nước bọt của Tiền Bội bay vào người, cười lạnh một tiếng, "Nếu nó không giật đồ của Chi Lê thì có bị ngã chảy máu không?"
Tiền Bội nghẹn họng, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Khinh Doanh mới đến có mấy phút, còn chưa hỏi han gì, sao lại có thể biết được nguyên nhân cãi nhau của hai đứa nhỏ?
Từ Đông bị Từ Khinh Doanh vạch trần trước mặt mọi người, ánh mắt lảng tránh, chột dạ rụt người về phía sau.
Bình thường ở nhà cậu ta tác oai tác quái, nhưng thật sự gặp phải người lợi hại cũng sợ hãi, huống hồ người cô chưa từng gặp mặt này vừa xuất hiện đã tát mẹ cậu ta một cái.
Vừa rồi bị Từ Khinh Doanh tát một cái choáng cả mặt, đợi đến lúc Tiền Bội hoàn hồn thì Từ Khinh Doanh đã bảo trợ lý nhanh chóng thu dọn hành lý của Chi Lê xong, chuẩn bị rời đi.
"Cô phải bồi thường tiền thuốc men!" Ánh mắt Tiền Bội dừng trên quần áo và túi xách của Từ Khinh Doanh hồi lâu, tia tham lam chợt lóe rồi vụt tắt, "Cô phải bồi thường mười vạn tiền thuốc men, không, bồi thường hai mươi vạn!"
Chi Lê được Từ Khinh Doanh ôm vào lòng, cũng không sợ bị mợ đánh nữa, không sợ hãi nữa, đầu óc cũng tỉnh táo lại, nghe rõ lời mợ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại.
Cô bé đẩy em họ, mẹ đánh mợ, cho nên phải bồi thường cho mợ hai mươi vạn, nhưng mà mợ cũng đánh cô bé rồi, vậy thì mợ cũng phải bồi thường cho cô bé mười vạn chứ nhỉ?
Trong lòng Từ Hoành Lợi thầm mắng Tiền Bội thiển cận, thật sự lấy hai mươi vạn này, quan hệ giữa bọn họ và Từ Khinh Doanh sẽ chấm dứt, sau này còn moi tiền từ Từ Khinh Doanh kiểu gì nữa?
Anh ta vội vàng bước tới, cố ý hay vô ý chắn trước cửa cùng với Tiền Bội, "Khinh Doanh à, vợ anh cũng chỉ là bị dọa bởi vết thương của Đông Đông thôi, em đừng nghe nó nói bậy."
Tiền Bội kinh ngạc nhìn Từ Hoành Lợi, định lên tiếng thì bị Từ Hoành Lợi hung hăng lườm cho một cái.
Từ Hoành Lợi tiếp tục nói: "Bọn trẻ con đùa giỡn với nhau thôi mà--"
Từ Khinh Doanh lười đôi co với bọn họ, giọng điệu mất kiên nhẫn, "Tránh ra!"
Một câu "tránh ra" khiến sắc mặt Từ Hoành Lợi khó coi đến cực điểm, trong lòng vừa oán Tiền Bội sao lại chọn đúng ngày hôm nay đánh đứa nhỏ để Từ Khinh Doanh bắt gặp, vừa oán Từ Khinh Doanh trước mặt mọi người làm anh ta mất mặt.
"Mày bảo ai tránh ra đấy!" Tiền Bội cao giọng gào lên, "Nhà tao là muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?! Mày sinh con không nuôi ném sang đây còn đánh con trai tao bị thương, bây giờ muốn đi là đi được sao?! Nhanh chóng bồi thường tiền thuốc men! Nếu không tao sẽ đăng lên mạng, nói mày và con gái mày đều có khuynh hướng bạo lực!"
Tiền Bội tự nhận mình quang minh chính đại chẳng sợ ai.
Danh tiếng của Từ Khinh Doanh trên mạng có tệ hơn nữa, nhưng cũng đã leo lên được cành cao, chắc chắn không muốn để người khác biết được cô dám tát người đâu.
"Đăng lên mạng? Đăng cái gì?" Từ Khinh Doanh nhẹ nhàng xoa lưng Chi Lê, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiền Bội, "Đăng việc bên này mỗi tháng nhận sáu bảy vạn tiền sinh hoạt phí nhưng lại ngược đãi con gái tôi?"
Chi Lê: "!!!"
Quả nhiên cô bé không ăn chực!
Tiền Bội biện minh: "Tôi đang dạy dỗ nó! Còn nhỏ tuổi mà đã ra tay tàn nhẫn đẩy em trai, lớn lên còn ra thể thống gì nữa? Đông Đông nhà tôi bị chảy nhiều máu như vậy!"
Chi Lê xác định được bản thân ở nhà mợ không phải ăn chực, hơn nữa lại đang được Từ Khinh Doanh ôm vào lòng, lá gan càng lúc càng lớn, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển.
Mợ đánh cô bé gọi là dạy dỗ, vậy cô bé đánh em họ chắc chắn cũng là dạy dỗ!
Nghĩ vậy, Chi Lê càng thêm chăm chú lắng nghe những lời mợ nói tiếp theo.
Từ Khinh Doanh ôm Chi Lê lùi về sau nửa bước, tránh để nước bọt của Tiền Bội bay vào người, cười lạnh một tiếng, "Nếu nó không giật đồ của Chi Lê thì có bị ngã chảy máu không?"
Tiền Bội nghẹn họng, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Khinh Doanh mới đến có mấy phút, còn chưa hỏi han gì, sao lại có thể biết được nguyên nhân cãi nhau của hai đứa nhỏ?
Từ Đông bị Từ Khinh Doanh vạch trần trước mặt mọi người, ánh mắt lảng tránh, chột dạ rụt người về phía sau.
Bình thường ở nhà cậu ta tác oai tác quái, nhưng thật sự gặp phải người lợi hại cũng sợ hãi, huống hồ người cô chưa từng gặp mặt này vừa xuất hiện đã tát mẹ cậu ta một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.