Chương 64: Chữa trị vết thương
Sở Hàn Vương
16/04/2023
Bên ngoài tối om cộng thêm mùi máu tươi vừa tanh lại còn xộc vào mũi nàng. Khiến cho người khác muốn nôn.
Vừa chạy ra vài bước là thấy mấy người kỵ binh cùng hoàng tử Roy vây xung quanh một người.
Đôi chân ấy, giày giáp sắt...
Nàng nhớ đến tối hôm qua ở nhà nghỉ trong thị trấn, ngài ấy đã cởi đôi giày giáp này, đôi của ngài có điêu khắc logo của gia tộc Nolanotis nên không thể nhầm lẫn được. Nàng loạng choạng, kỵ binh khi nãy đứng ở lều thì bây giờ đang ở phía sau nàng.
- Phu nhân, hình như người biết thuật trị thương, xin người hãy giúp ngài bá tước.
Tất nhiên phải giúp rồi, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống thì nàng cũng sẵn sàng. Mấy kỵ binh khác đều ngẩng mặt nhìn nàng, trong số đó còn có một kỵ binh biết ma pháp trị thương, anh ta rất cố gắng nhưng tình trạng của Ansel không khá hơn là bao. Ai nấy đều đứng dậy, nhường không gian cho phu nhân của Ansel.
Một bên cánh tay phải và chân phải đều có vết thương lớn, đây là vết cắn to, nếu con sói đó cắn dứt khoát thêm một chút nữa thì có lẽ như một bên tay đã không còn, cẳng chân cũng mất phần thịt và phải cưa đi. Những thứ nàng thấy khiến cho nàng không thở được, dạ dày cứ cuồn cuộn lên, nàng vội bịt miệng rồi thở dốc.
Trước kia nàng chỉ trị những vết thương nhỏ, những căn bệnh phát sinh trong cơ thể nhưng bây giờ những vết thương này lớn quá. Fay cố gắng bình tĩnh lại, nàng luôn trấn an nàng sẽ làm được.
- Ta cần nước để rửa sạch những vết máu và vết thương.
Một số người cố gắng lấy nước từ những bình riêng nhưng không đủ. Hoàng tử Roy cũng đem ra bình nước của riêng mình. Nước của ngài còn rất nhiều nhưng Roy không muốn ích kỷ giữ riêng.
- Ta mong nhiêu đây sẽ đủ để giúp cho bạn ta khỏe lại.
Nàng đưa hai tay đón nhận.
- Cảm ơn ngài, thưa hoàng tử.
Sau đó một người được nhờ đến bên cạnh để lau sạch vết máu. Sau khi lau sạch, những vết thương hiện ra càng rõ hơn, là mấy dấu cào xé của loài động vật hung hãn ấy, sói săn đêm.
Nàng để hai bàn tay cao hơn vết thương tầm 3 centimet, Fay nhắm và một luồng gió nhẹ chợt thổi qua, mái tóc nàng bay bồng bềnh một hồi rồi ánh sáng nhỏ cũng được tỏa ra trên vết thương. Ánh sáng của nàng khác với ánh sáng của pháp sư trong đoàn kỵ binh của hoàng gia, ánh sáng màu xanh nhẹ. Nàng bắt đầu tách hai tay và một tay di chuyển nhẹ lên chỗ vết thương nhỏ.
Mấy vết cào cũng dần nhỏ lại, những vết nhỏ hơn thì khép hẳn miệng vết thương.
" Sao ngài vẫn chưa tỉnh dậy vậy? Xin ngài hãy cố gắng... cùng em, xin ngài mà. "
Việc sử dụng ma pháp quá lâu cũng khiến cho nàng mất sức. Vì việc trị thương này giống như truyền năng lượng của mình sang người khác, nhưng khi ma pháp chưa hoàn thiện và không biết tiết chế thì có thể gây mất sức, hao tổn tuổi thọ và nặng hơn là tử vong. Vì vậy, chưa có pháp sư nào cố hết sức khi ma pháp chưa hoàn thiện, họ cần phải tốn một thời gian dài để tập trung cho ma pháp hoàn thiện một cách tốt nhất.
Lúc này, cơ thể nàng bắt đầu mềm nhũn, hai tay đau nhức nhưng Fay vẫn ráng. Cổ họng cũng dần khô đi, muốn nói nhưng lại đau rát, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn, đôi môi nàng tái đi và ánh sáng ma pháp yếu dần. Nàng ngất, cơ thể nàng ngã qua một bên. Hoàng tử Roy sốt sắng:
- Mau đưa bá tước phu nhân vào lều, còn Ansel thì... tạm thời như vậy đi. Giorna, ngươi tìm mảnh vải sạch rồi băng bó vết thương Ansel lại đi.
- Dạ, thưa hoàng tử.
Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một bệnh xá nhỏ. Nữ hầu Dox đang đem chậu nước ấm đến thì nhìn thấy Fay đã tỉnh dậy.
- Phu nhân, người đã tỉnh lại rồi.
Nàng nhỏ nhẹ, thều thào hỏi Dox về nơi này, đôi mắt nàng nhìn quanh. Trong căn phòng rộng lớn này có tầm mười giường bệnh, bệnh nhân khá ít và chủ yếu là người già.
- Đây là đâu vậy Dox?
- Thưa phu nhân, người đang ở trong bệnh xá. Chúng ta đã phải trở lại thị trấn Zimos.
- Ansel... Ansel đâu rồi, chàng như thế nào rồi?
Nàng lo lắng, kéo chăn qua một bệnh định ngồi dậy nhưng Dox đã sớm nhận ra điều này. Nữ hầu vội đặt thau nước qua một bên rồi giữ Fay nằm lại giường:
- Ngài ấy đang được điều trị ở phòng bên cạnh, người hãy nghỉ ngơi thêm đi ạ, thưa phu nhân.
- Ta phải đi gặp chàng, em đừng ngăn ta nữa.
Fay bật tung chăn rơi xuống giường, nàng cố gắng dựng người mình ngồi dậy, thả chân xuống giường nhưng ngay vừa khi đứng lên thì nàng liền ngã quỵ xuống sàn. Dox chạy qua đỡ nàng đứng dậy:
- Người vẫn còn yếu lắm, xin hãy nghe em ạ.
Không hề biết tình trạng của Ansel hiện tại như thế nào nữa. Nàng không ngừng nhớ lại hình ảnh Ansel nằm bất động dưới bền đất lạnh, đôi mắt nhắm chặt không một chút động tĩnh và rồi Fay chợt nấc lên. Nước mắt nàng rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào, hai tay nắm chặt phần váy của Dox như van xin:
- Ta muốn gặp Ansel, ta muốn nhìn chàng... hức... em đưa ta đi đi...
//
Vừa chạy ra vài bước là thấy mấy người kỵ binh cùng hoàng tử Roy vây xung quanh một người.
Đôi chân ấy, giày giáp sắt...
Nàng nhớ đến tối hôm qua ở nhà nghỉ trong thị trấn, ngài ấy đã cởi đôi giày giáp này, đôi của ngài có điêu khắc logo của gia tộc Nolanotis nên không thể nhầm lẫn được. Nàng loạng choạng, kỵ binh khi nãy đứng ở lều thì bây giờ đang ở phía sau nàng.
- Phu nhân, hình như người biết thuật trị thương, xin người hãy giúp ngài bá tước.
Tất nhiên phải giúp rồi, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống thì nàng cũng sẵn sàng. Mấy kỵ binh khác đều ngẩng mặt nhìn nàng, trong số đó còn có một kỵ binh biết ma pháp trị thương, anh ta rất cố gắng nhưng tình trạng của Ansel không khá hơn là bao. Ai nấy đều đứng dậy, nhường không gian cho phu nhân của Ansel.
Một bên cánh tay phải và chân phải đều có vết thương lớn, đây là vết cắn to, nếu con sói đó cắn dứt khoát thêm một chút nữa thì có lẽ như một bên tay đã không còn, cẳng chân cũng mất phần thịt và phải cưa đi. Những thứ nàng thấy khiến cho nàng không thở được, dạ dày cứ cuồn cuộn lên, nàng vội bịt miệng rồi thở dốc.
Trước kia nàng chỉ trị những vết thương nhỏ, những căn bệnh phát sinh trong cơ thể nhưng bây giờ những vết thương này lớn quá. Fay cố gắng bình tĩnh lại, nàng luôn trấn an nàng sẽ làm được.
- Ta cần nước để rửa sạch những vết máu và vết thương.
Một số người cố gắng lấy nước từ những bình riêng nhưng không đủ. Hoàng tử Roy cũng đem ra bình nước của riêng mình. Nước của ngài còn rất nhiều nhưng Roy không muốn ích kỷ giữ riêng.
- Ta mong nhiêu đây sẽ đủ để giúp cho bạn ta khỏe lại.
Nàng đưa hai tay đón nhận.
- Cảm ơn ngài, thưa hoàng tử.
Sau đó một người được nhờ đến bên cạnh để lau sạch vết máu. Sau khi lau sạch, những vết thương hiện ra càng rõ hơn, là mấy dấu cào xé của loài động vật hung hãn ấy, sói săn đêm.
Nàng để hai bàn tay cao hơn vết thương tầm 3 centimet, Fay nhắm và một luồng gió nhẹ chợt thổi qua, mái tóc nàng bay bồng bềnh một hồi rồi ánh sáng nhỏ cũng được tỏa ra trên vết thương. Ánh sáng của nàng khác với ánh sáng của pháp sư trong đoàn kỵ binh của hoàng gia, ánh sáng màu xanh nhẹ. Nàng bắt đầu tách hai tay và một tay di chuyển nhẹ lên chỗ vết thương nhỏ.
Mấy vết cào cũng dần nhỏ lại, những vết nhỏ hơn thì khép hẳn miệng vết thương.
" Sao ngài vẫn chưa tỉnh dậy vậy? Xin ngài hãy cố gắng... cùng em, xin ngài mà. "
Việc sử dụng ma pháp quá lâu cũng khiến cho nàng mất sức. Vì việc trị thương này giống như truyền năng lượng của mình sang người khác, nhưng khi ma pháp chưa hoàn thiện và không biết tiết chế thì có thể gây mất sức, hao tổn tuổi thọ và nặng hơn là tử vong. Vì vậy, chưa có pháp sư nào cố hết sức khi ma pháp chưa hoàn thiện, họ cần phải tốn một thời gian dài để tập trung cho ma pháp hoàn thiện một cách tốt nhất.
Lúc này, cơ thể nàng bắt đầu mềm nhũn, hai tay đau nhức nhưng Fay vẫn ráng. Cổ họng cũng dần khô đi, muốn nói nhưng lại đau rát, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn, đôi môi nàng tái đi và ánh sáng ma pháp yếu dần. Nàng ngất, cơ thể nàng ngã qua một bên. Hoàng tử Roy sốt sắng:
- Mau đưa bá tước phu nhân vào lều, còn Ansel thì... tạm thời như vậy đi. Giorna, ngươi tìm mảnh vải sạch rồi băng bó vết thương Ansel lại đi.
- Dạ, thưa hoàng tử.
Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một bệnh xá nhỏ. Nữ hầu Dox đang đem chậu nước ấm đến thì nhìn thấy Fay đã tỉnh dậy.
- Phu nhân, người đã tỉnh lại rồi.
Nàng nhỏ nhẹ, thều thào hỏi Dox về nơi này, đôi mắt nàng nhìn quanh. Trong căn phòng rộng lớn này có tầm mười giường bệnh, bệnh nhân khá ít và chủ yếu là người già.
- Đây là đâu vậy Dox?
- Thưa phu nhân, người đang ở trong bệnh xá. Chúng ta đã phải trở lại thị trấn Zimos.
- Ansel... Ansel đâu rồi, chàng như thế nào rồi?
Nàng lo lắng, kéo chăn qua một bệnh định ngồi dậy nhưng Dox đã sớm nhận ra điều này. Nữ hầu vội đặt thau nước qua một bên rồi giữ Fay nằm lại giường:
- Ngài ấy đang được điều trị ở phòng bên cạnh, người hãy nghỉ ngơi thêm đi ạ, thưa phu nhân.
- Ta phải đi gặp chàng, em đừng ngăn ta nữa.
Fay bật tung chăn rơi xuống giường, nàng cố gắng dựng người mình ngồi dậy, thả chân xuống giường nhưng ngay vừa khi đứng lên thì nàng liền ngã quỵ xuống sàn. Dox chạy qua đỡ nàng đứng dậy:
- Người vẫn còn yếu lắm, xin hãy nghe em ạ.
Không hề biết tình trạng của Ansel hiện tại như thế nào nữa. Nàng không ngừng nhớ lại hình ảnh Ansel nằm bất động dưới bền đất lạnh, đôi mắt nhắm chặt không một chút động tĩnh và rồi Fay chợt nấc lên. Nước mắt nàng rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào, hai tay nắm chặt phần váy của Dox như van xin:
- Ta muốn gặp Ansel, ta muốn nhìn chàng... hức... em đưa ta đi đi...
//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.