Chương 77: Lời nguyền có hiệu lực
Sở Hàn Vương
16/04/2023
Ansel hơi nhíu chân mày, quả thực là khi nãy ngài đã quá nóng giận, đến độ muốn bóp cổ ông ta luôn cho xong. Xe ngựa bắt đầu di chuyển đến nơi thực hiện mục tiêu tiếp theo, đôi mắt Ansel nhìn thẳng trông xa xăm vô định. Roy ngồi bên cạnh mà nhớ về hình ảnh những lúc Ansel chiến đấu trên chiến trường, khí thế lúc đó không bằng bây giờ. Ngồi trên xe quá chán nên Roy định bày trò một chút:
- Cậu không định lau vết máu trên mặt à?
- ...
- Nếu phu nhân bá tước nhìn thấy khía cạnh này của cậu thì cô ấy sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sợ đến nỗi chạy mất giày luôn.
Trong lòng Ansel khi nghĩ đến nàng thì đột nhiên lại rất quan tâm, nghĩ đến cảnh tượng nàng nhìn thấy vết máu trên gương mặt thì sẽ sợ hãi đến mức nào đây. Nếu nàng bỏ ngài vì sợ hãi thì ngài bá tước trẻ này sẽ sống như thế nào đây. Hai chân mày Ansel nhíu lại, vội vàng cầm vạt áo choàng lên lau lau vết máu đi, được một lúc thì quay qua hỏi hoàng tử Roy:
- Roy, cậu nhìn xem đã hết chưa?
Roy bật cười, chàng hoàng tử tấu hài được một buổi giải trí:
- Rồi rồi... Ha ha ha.
[…]
Tối đó, nàng ngồi trên ghế trong phòng chờ ngài về, chờ cả đêm đến nỗi nàng thiếp đi ngay trên ghế.
Nàng mơ thấy mình đang bị lạc vào một vùng đất hoang tàn, đôi khi nó thật quen mắt dù mọi thứ đã bị lửa thiêu rụi, sụp đổ. Chẳng còn ai ngoài Fay, nàng bước chân trần trên đống đất còn ấm nóng vì lửa, đôi chỗ lại ẩm ướt vì nước còn đọng lại. Phía xa chính là biệt thự Doruss, nhìn rõ nhất là khu nhà nàng bị tách biệt.
Chợt, có nhiều bàn tay từ phía sau lưng nàng đẩy mạnh khiến nàng chúi người về phía trước, quay lại thì thấy gương mặt của cha, các em và toàn bộ người hầu, họ đồng thanh nói toàn lời khó nghe, cuối cùng họ lại rủa nàng:
- Tất cả là do mày... mày nên trở về căn phòng thối nát trong tòa tháp ấy đi, hoặc là... mày đi chết điiiiii...
Rồi gương mặt họ thấm đẫm màu máu, người thì lìa tay, người thì bị cứa cổ, riêng cha nàng chẳng còn đầu đâu nữa. Cơ thể Fay cứng đờ, nàng sợ hãi đến độ không đi nổi nữa, mồ hôi đầm đìa ướt hết tóc con. Nàng khóc trong cả giấc mơ lẫn đời thực, nàng luôn miệng van xin:
- Đừng mà... xin mọi người... hức... cha ơi, con xin cha... hãy giúp con...
Ansel. Ngài đã trở về, ngài bước vào phòng và thấy nàng ngả đầu bên ghế ngồi trước bàn trang điểm, nước mắt lăn nhẹ xuống gò má. Ngài đi đến nhẹ nhàng bế nàng lên giường, lúc này hai tay nàng đưa lên trước mặt huơ huơ như thể có ai đã đánh nàng. Ansel cầm tay nàng hạ xuống, ngài ôm chặt nàng khẽ vuốt tóc:
- Ổn rồi, em đừng sợ nữa. Mọi chuyện đã xong hết rồi.
Nỗi sợ hãi của nàng cũng dần biến mất, Ansel thở phào nhẹ nhõm, ngài thì thầm:
- Từ giờ em đã có thể bình yên ở bên ta rồi.
Vài ngày sau, nàng cùng người hầu ra chợ. Fay thừa biết mọi người vẫn còn chú ý đến vẻ ngoài của nàng, nàng vẫn không muốn quan tâm đến. Nhưng hôm nay, bất kể nàng đi đến đâu ai cũng thì thầm bàn tán về những người trong biệt thự Doruss, nhất là về cha nàng.
- Thì ra cô ta vẫn bình an vô sự, có khi nào người gây ra chuyện này là do cô ta không?
- Vậy tin đồn về lời nguyền là có thật à? Đáng sợ quá đi mất.
- Cô ta là Medusa đó, không biết hả?
- Ông ấy chết thảm thương như vậy mà cô ấy còn có tâm trạng diện đầm ra ngoài.
Nàng dừng lại, nhìn mấy người đang tụ ba tụ bảy bàn tán, nàng hỏi Dox:
- Họ nói về chuyện gì vậy Dox?
- Em cũng không biết nữa... kệ họ đi ạ, thưa phu nhân.
Nàng tiếp tục đi vào cửa hàng bán các loại kim chỉ, vải lụa. Ông chủ đang phấn khích vì có khách thì đột nhiên thay đổi thái độ, ông ấy thở dài, thái độ chán nản như không muốn bán:
- Người muốn mua gì đây, phu nhân?
Nhìn thấy thái độ thô lỗ của ông chủ, hầu nữ Dox lên tiếng, nhấn mạnh:
- Thì ra ông cũng biết đây là phu nhân bá tước đấy chứ.
- Muốn mua gì thì mua nhanh lên, tôi không có thời gian để tiếp chuyện với các người đâu.
Với cái thái độ này, nàng cũng nhìn rõ ông ấy không muốn bán hàng, rất giống với lần nàng mua vải ở sạp nhỏ ngoài chợ. Fay xoay người, nhẹ nhàng nói với ông chủ:
- Có lẽ là ta không còn cần những món đồ ở đây nữa.
- Phiền phức, các người rảnh rỗi quá nên đi phá thương nhân chúng tôi đúng không?
Dox tiến tới nhắc nhở ông chủ cửa hàng, nhằm muốn ông ấy biết rằng ông đang nói chuyện với ai:
- Ông đừng có mà vô lễ với phu nhân bá tước.
Ông ấy lườm, hung hăng đập tay xuống mặt bàn quát lớn:
- Hừ, cả cái thủ đô này ai mà không biết phu nhân của các người, kể cả cái danh tiếng lời nguyền bên người.
Fay nắm tay Dox, người thô lỗ như ông ấy rất dễ có đụng chạm xảy ra. Nàng kéo nhẹ Dox về phía mình, đồng thời chen ngang lời nói của ông ta:
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với ông nhưng thật xin lỗi vì tôi không muốn mua hàng của ông nữa. Vì ngay từ đầu, thái độ của ông đã không muốn bán cho tôi bất cứ thứ gì ở đây rồi.
//
- Cậu không định lau vết máu trên mặt à?
- ...
- Nếu phu nhân bá tước nhìn thấy khía cạnh này của cậu thì cô ấy sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sợ đến nỗi chạy mất giày luôn.
Trong lòng Ansel khi nghĩ đến nàng thì đột nhiên lại rất quan tâm, nghĩ đến cảnh tượng nàng nhìn thấy vết máu trên gương mặt thì sẽ sợ hãi đến mức nào đây. Nếu nàng bỏ ngài vì sợ hãi thì ngài bá tước trẻ này sẽ sống như thế nào đây. Hai chân mày Ansel nhíu lại, vội vàng cầm vạt áo choàng lên lau lau vết máu đi, được một lúc thì quay qua hỏi hoàng tử Roy:
- Roy, cậu nhìn xem đã hết chưa?
Roy bật cười, chàng hoàng tử tấu hài được một buổi giải trí:
- Rồi rồi... Ha ha ha.
[…]
Tối đó, nàng ngồi trên ghế trong phòng chờ ngài về, chờ cả đêm đến nỗi nàng thiếp đi ngay trên ghế.
Nàng mơ thấy mình đang bị lạc vào một vùng đất hoang tàn, đôi khi nó thật quen mắt dù mọi thứ đã bị lửa thiêu rụi, sụp đổ. Chẳng còn ai ngoài Fay, nàng bước chân trần trên đống đất còn ấm nóng vì lửa, đôi chỗ lại ẩm ướt vì nước còn đọng lại. Phía xa chính là biệt thự Doruss, nhìn rõ nhất là khu nhà nàng bị tách biệt.
Chợt, có nhiều bàn tay từ phía sau lưng nàng đẩy mạnh khiến nàng chúi người về phía trước, quay lại thì thấy gương mặt của cha, các em và toàn bộ người hầu, họ đồng thanh nói toàn lời khó nghe, cuối cùng họ lại rủa nàng:
- Tất cả là do mày... mày nên trở về căn phòng thối nát trong tòa tháp ấy đi, hoặc là... mày đi chết điiiiii...
Rồi gương mặt họ thấm đẫm màu máu, người thì lìa tay, người thì bị cứa cổ, riêng cha nàng chẳng còn đầu đâu nữa. Cơ thể Fay cứng đờ, nàng sợ hãi đến độ không đi nổi nữa, mồ hôi đầm đìa ướt hết tóc con. Nàng khóc trong cả giấc mơ lẫn đời thực, nàng luôn miệng van xin:
- Đừng mà... xin mọi người... hức... cha ơi, con xin cha... hãy giúp con...
Ansel. Ngài đã trở về, ngài bước vào phòng và thấy nàng ngả đầu bên ghế ngồi trước bàn trang điểm, nước mắt lăn nhẹ xuống gò má. Ngài đi đến nhẹ nhàng bế nàng lên giường, lúc này hai tay nàng đưa lên trước mặt huơ huơ như thể có ai đã đánh nàng. Ansel cầm tay nàng hạ xuống, ngài ôm chặt nàng khẽ vuốt tóc:
- Ổn rồi, em đừng sợ nữa. Mọi chuyện đã xong hết rồi.
Nỗi sợ hãi của nàng cũng dần biến mất, Ansel thở phào nhẹ nhõm, ngài thì thầm:
- Từ giờ em đã có thể bình yên ở bên ta rồi.
Vài ngày sau, nàng cùng người hầu ra chợ. Fay thừa biết mọi người vẫn còn chú ý đến vẻ ngoài của nàng, nàng vẫn không muốn quan tâm đến. Nhưng hôm nay, bất kể nàng đi đến đâu ai cũng thì thầm bàn tán về những người trong biệt thự Doruss, nhất là về cha nàng.
- Thì ra cô ta vẫn bình an vô sự, có khi nào người gây ra chuyện này là do cô ta không?
- Vậy tin đồn về lời nguyền là có thật à? Đáng sợ quá đi mất.
- Cô ta là Medusa đó, không biết hả?
- Ông ấy chết thảm thương như vậy mà cô ấy còn có tâm trạng diện đầm ra ngoài.
Nàng dừng lại, nhìn mấy người đang tụ ba tụ bảy bàn tán, nàng hỏi Dox:
- Họ nói về chuyện gì vậy Dox?
- Em cũng không biết nữa... kệ họ đi ạ, thưa phu nhân.
Nàng tiếp tục đi vào cửa hàng bán các loại kim chỉ, vải lụa. Ông chủ đang phấn khích vì có khách thì đột nhiên thay đổi thái độ, ông ấy thở dài, thái độ chán nản như không muốn bán:
- Người muốn mua gì đây, phu nhân?
Nhìn thấy thái độ thô lỗ của ông chủ, hầu nữ Dox lên tiếng, nhấn mạnh:
- Thì ra ông cũng biết đây là phu nhân bá tước đấy chứ.
- Muốn mua gì thì mua nhanh lên, tôi không có thời gian để tiếp chuyện với các người đâu.
Với cái thái độ này, nàng cũng nhìn rõ ông ấy không muốn bán hàng, rất giống với lần nàng mua vải ở sạp nhỏ ngoài chợ. Fay xoay người, nhẹ nhàng nói với ông chủ:
- Có lẽ là ta không còn cần những món đồ ở đây nữa.
- Phiền phức, các người rảnh rỗi quá nên đi phá thương nhân chúng tôi đúng không?
Dox tiến tới nhắc nhở ông chủ cửa hàng, nhằm muốn ông ấy biết rằng ông đang nói chuyện với ai:
- Ông đừng có mà vô lễ với phu nhân bá tước.
Ông ấy lườm, hung hăng đập tay xuống mặt bàn quát lớn:
- Hừ, cả cái thủ đô này ai mà không biết phu nhân của các người, kể cả cái danh tiếng lời nguyền bên người.
Fay nắm tay Dox, người thô lỗ như ông ấy rất dễ có đụng chạm xảy ra. Nàng kéo nhẹ Dox về phía mình, đồng thời chen ngang lời nói của ông ta:
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với ông nhưng thật xin lỗi vì tôi không muốn mua hàng của ông nữa. Vì ngay từ đầu, thái độ của ông đã không muốn bán cho tôi bất cứ thứ gì ở đây rồi.
//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.