Chương 44: Không nỡ rời xa
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Trong tẩm điện im lặng một lúc lâu.
Thiếu niên mặc y phục đen đứng đối diện nàng cách bức màn đỏ. Môi mỏng mím chặt, những ngón tay dài buông thõng, thiệp mời trong tay bị hắn nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm.
Lông mi Lý Tiện Ngư hơi chớp, đến tận khi nàng cho rằng Lâm Uyên muốn cự tuyệt.
Thiếu niên quay mặt đi, một lúc sau truyền đến giọng trầm thấp của hắn từ sau bức màn đỏ đến: “Đi đâu?”
Lý Tiện Ngư cười rộ, mở ra chén đường trong tay, lấy ra kẹo đậu phộng chia cho hắn: “Đi Đông Cung.”
Nàng lôi kéo Lâm Uyên ngồi xuống bàn dài, lấy thiệp mời trong tay ra mở cho hắn xem.
Sợi tơ màu đỏ ở bên trên được Lý Tiện Ngư cởi ra, mà một quyển sách gấm mỏng rơi xuống từ thiệp mời, bị Lâm Uyên thuận thế cầm trong tay.
Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn.
Trên sách này ghi lại tỉ mỉ sở thích của huynh muội Khương gia, cùng một số thói quen đi lại và lời nói.
Từ trên sách cẩm có thể biết, đôi huynh muội này là cháu nội của Khương các lão đã về hưu năm nay. Cũng là con cháu Khương gia, từ nhỏ sống ở Huy Châu với cha mẹ. Tháng 9 năm nay mới vào kinh tế tổ, tháng 10 sẽ theo Khương các lão rời kinh. Thời gian ở Nguyệt Kinh Thành cũng rất ngắn, không có quan hệ thân thích, cũng không có mấy người quen.
Chỉ cần không làm chuyện gì quá khác người, gây sự chú ý, cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ giọng khen ngợi: “Hoàng huynh suy nghĩ thật chu đáo, như vậy hẳn sẽ không bị bại lộ.”
Tầm mắt Lâm Uyên dừng ở trên thiệp mời đang mở ra.
“Giờ thân hai ngày sau, Đông Cung sẽ mở tiệc chiêu đãi huynh muội Khương gia.” Hắn đọc một lần, lại nhìn quyển sách gấm kia, hơi nhướng mày: “Huynh muội Khương gia?”
Hắn nhíu mày: “Vì sao công chúa không lấy thân phận của chính mình mà đến, lại phải giả làm người khác?”
Đôi môi đỏ mọng của Lý Tiện Ngư hơi mở, lời nói đến hàm răng, lại im bặt không phát ra âm thanh.
Nếu nàng lấy thân phận của chính mình để đi, Lâm Uyên chỉ có thể âm thầm đi theo nàng.
Nếu Lâm Uyên không hiện thân, làm sao nhóm con cháu thế gia có thể tới đây nhận người?
Dù sao mục đích tham gia yến hội này, chính là muốn giúp Lâm Uyên tìm được người nhà của hắn.
Chỉ là chuyện này hiện tại còn chưa rõ ràng, không tiện nói với Lâm Uyên, để tránh hắn cuối cùng lại thất vọng.
Vì thế Lý Tiện Ngư mỉm cười: “Bởi vì, ta muốn ngồi cùng chỗ với ngươi.”
Lời vừa dắt, bàn tay nắm thiệp mời của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Hắn quay mặt lại nhìn nàng, sau đó rất nhanh lại dời tầm mắt đi, chỉ trầm giọng nói: “Công chúa vui vẻ là được.”
Lý Tiện Ngư nhướng mày nhìn hắn. Sau đó lại lấy ra một viên kẹo đậu phộng trong chén đường ra bỏ vào miệng mình.
Chờ vị ngọt của đường và đậu phộng hòa quyện với nhau, mi mắt nàng cong cong nói: “Quyết định như vậy đi.”
*
Những đám mây ở chân trời tan biến, màn đêm nặng nề buông xuống.
Trên giường trong Điện Phi Hương, Lý Tiện Ngư ngủ thập phần không yên ổn. Đôi mày mảnh khảy nhíu chặt, mồ hôi chảy ra từ giữa lông mày.
Nàng chìm trong cảnh trong mở của bản thân.
Mơ thấy thấy bữa tiệc nhỏ ở Đông Cung hai ngày tới.
Nàng và Lâm Uyên lấy thân phận huynh muội Khương gia đến dự tiệc. Còn chưa kịp mở hộp bát bảo lần đầu tiên được tặng thì có một đôi phu thê xa lạ đến đây nhận người thân.
Bọn họ cúi người nói lời cảm tạ nàng, nói mấy ngày nay đa tạ công chúa quan tâm.
Lâm Uyên cũng trả lại chuỗi chuông vàng kia cho nàng, nói chúc nàng sau này bình an vô sự, vui vẻ không ưu phiền.
Nàng đứng dậy, lại bị nhóm con cháu thế gia tới xem náo nhiệt vây quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi phu thê xa lạ kia mang Lâm Uyên đi.
Trong đám đông chăm chú nhìn, nàng thậm chí một câu cũng không thể hỏi. Tên thật của hắn là gì, có thể trở về hay không.
Trong mơ khi bóng dáng thiếu niên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt nàng, Lý Tiện Ngư cũng bừng tỉnh.
Nàng ôm ngực ngồi bật dậy, lông mi khẽ run rẩy theo từng hơi thở.
Một lúc lâu sau, nàng mới đưa tay vén bức màn đỏ lên, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên?”
Trong điện yên tĩnh, đáp lại nàng, chỉ có tiếng đèn đang cháy nơi xa vang lên rất nhỏ.
“Lâm Uyên?”
Lý Tiện Ngư lại gọi một tiếng, như cũ vẫn không có ai đáp lại.
Lâm Uyên không ở trong điện.
Phảng phất như cảnh trong mơ trở thành sự thật. Thiếu niên mặc y phục đen luôn đi theo nàng. Rốt cuộc cũng như sương sớm đọng trên hoa mai mùa xuân, lặng yên không tiếng động biến mất trước khi mặt trời mọc.
Lý Tiện Ngư khẽ lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.
Nàng nghĩ, hẳn là Lâm Uyên đang tạm thời bận chuyện của bản thân.
Có lẽ một lúc nữa sẽ trở về.
Lý Tiện Ngư không buồn ngủ, khoác áo choàng đứng dậy, đi đến cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, lá cây phượng bị gió đêm thổi lay động, đổ bóng đung đưa trước cửa sổ.
Khuỷu tay Lý Tiện Ngư chống ở trước cửa sổ, tựa cằm nhìn vầng trăng sáng tròn sáng như bức tường trắng trên bầu trời.
Tối nay Điện Phi Hương vô cùng yên tĩnh, nghĩ lại hẳn là do thiếu vắng người thiếu niên đọc thoại bản cho nàng.
Nhưng Lý Tiện Ngư nghĩ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như thế này.
Nàng vẫn nên tập thói quen trước mới đúng.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại không vui vẻ nổi.
Nàng đơn giản lấy hộp kẹo đậu phộng từ trên bàn dài tới, chậm rãi ăn từng miếng dưới ánh trăng.
Khi nàng ăn được ba cái, còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt thì cây phượng đang chìm trong bóng đêm đột nhiên khẽ lay động.
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn theo bản năng.
Nàng thấy thiếu niên mặc y phục đen, dáng người nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cây phượng cành lá xum xuê, ủng đen chạm xuống đất, nhảy một cái đã tới trước cửa sổ.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, động tác Lâm Uyên hơi khựng lại.
“Công chúa?”
Lâm Uyên buông tay phải đang nắm chặt bội kiếm, mở cửa sổ đi vào. Lọn tóc và y phục đi đêm đều dính dấu vết đi đêm về: “Công chúa còn chưa đi ngủ sao?”
Lý Tiện Ngư không trả lời.
Nàng hơi sững sờ nhìn thiếu niên trở về từ trong bóng đêm, lông mi dính sương, trong đôi mắt hạnh cũng long lanh ánh nước.
Lâm Uyên hơi sững sờ, trong nháy mắt cảm thấy bản thân đuối lý.
Hắn một tay tháo mặt nạ sắt xuống, nhẹ giọng xin lỗi nàng: “Ta không biết công chúa sẽ tỉnh ——”
Hắn muốn nói rằng, lần sau rời đi, sẽ để lại một lời nhắn.
Mà Lý Tiện Ngư vội vàng quay mặt đi, chột dạ vì tâm tư suýt chút nữa bị phát hiện, không cho Lâm Uyên nhìn mắt nàng.
Nàng tùy tiện lấy lý do, giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở, nghẹn ngào: “Ngươi lén lút ra ngoài chơi, cũng không dẫn theo ta.”
Lời vừa dứt, trong điện lại yên tĩnh.
Lâm Uyên im lặng một lúc lâu, nhớ tới đủ loại gian nan lần trước khi mang Lý Tiện Ngư ra ngoài.
Hắn vốn cho rằng, đó là một lần cuối cùng.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng nhắm mặt lại như đang thỏa hiệp.
“Công chúa muốn đi nơi nào?”
Lý Tiện Ngư hơi sững sờ. Nàng chậm rãi quay mặt lại, nhìn về phía thiếu niên đang đứng bên cửa sổ.
Đôi mắt hạnh của nàng vẫn còn ngấn nước hơi sáng lên, giọng nói rất mềm mại, mang theo một chút chờ mong không dễ phát hiện: “Lâm Uyên, ngươi muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao?”
Lâm Uyên chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn nàng.
Cảm xúc Lý Tiện Ngư thay đổi quá nhanh, khiến hắn có ảo giác bị lừa.
Cũng may, Lý Tiện Ngư không cho hắn quá nhiều thời gian suy nghĩ.
Nàng kiễng chân lên, hối lộ nhét một viên kẹo đậu phộng vào tay hắn, đôi mắt hạnh đầy nước cong lên, giọng điệu hưng phấn: “Ta muốn ngắm sông Ngự Hà.”
*
Có kinh nghiệm đi ra ngoài lần trước. Lần này, Lý Tiện Ngư cải trang thành cung nữ, càng như ngựa quen đường cũ.
Nàng hai ba cái đã đổi xong y phục cung nữ màu xanh lục, cầm theo ngọn đèn dầu bằng vải lụa mỏng manh, đi theo phía sau Lâm Uyên, lặng lẽ ra khỏi Điện Phi Hương.
Ngự Hà còn được gọi là Ngọc Hà, như một đai ngọc lớn vắt qua toàn bộ hoàng cung Đại Nguyệt, bắt nguồn và kết thúc ở bên ngoài hoàng cung.
Mà trong đó một đoạn sông vắt qua, cách Điện Phi Hương không xa.
Lâm Uyên theo tiếng nước, dẫn Lý Tiện Ngư đi tới bờ sông Ngự Hà.
Hiện tại, bóng đêm yên tĩnh, bầu trời đầy sao.
Lý Tiện Ngư trải khăn che mặt, ngồi xuống một tảng đá xanh lớn bên bờ sông, chống cằm nhìn mặt sông lấp lánh ánh trăng.
Nàng đặt hộp kẹo đậu phộng lên trên đầu gối, mở hộp ra, mùi đậu phộng hơi cháy rất đặc trưng tràn ra.
Lý Tiện Ngư lấy một viên, từ từ ăn dưới ánh trăng. Lúc này, nàng mới nghiêng đầu, mi mắt cong cong hỏi thiếu niên bên cạnh: “Lâm Uyên, ngươi nghe chuyện xưa về sông Ngự Hà chưa?”
Lâm Uyên buông bội kiếm, ngồi xuống một chỗ cách nàng không xa, trả lời đúng sự thật: “Chưa.”
Lý Tiện Ngư mím môi cười, chỉ vào cây phong trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng chớp mắt: “Ngươi lấy lá phong lại đây, ta sẽ nói cho ngươi.”
Lâm Uyên nhìn nàng một cái, tùy ý nhặt một hòn đá, ném vào cuống lá phong gần chỗ hai người nhất.
Lá phong khẽ rung, không tiếng động rơi xuống, bị Lâm Uyên thuận tay đón được, đưa cho Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư lấy lá phong đặt ở trên mặt nước. Đầu ngón tay khẽ đẩy theo sóng nước, để chiếc lá phong trôi theo dòng nước về phía trước: “Trong cung có lời đồn, vào mùa hà, làm một chiếc thuyền giấy nhỏ, thả vào trong sông Ngự Hà. Nếu trôi được tới giữa sông Ngự Hà mà thuyền giấy nhỏ chưa chìm thì tâm nguyện kia sẽ được thực hiện.”
Lâm Uyên hỏi: “Công chúa cũng tới đây thả thuyền giấy nhỏ sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, tầm mắt hướng theo lá phong trôi phía trước.
Lúc này, trên mặt nước đột nhiên có một làn gió đêm thổi qua, mặt nước nổi sóng, lá phong theo sóng nước dập dờn mấy lần, rất nhanh thấm đẫm nước sông, không tiếng động chìm xuống.
Lý Tiện Ngư lấy hai tay chống cằm, có chút thất vọng nhẹ giọng nói: “Thật lâu trước kia, thời điểm mẫu phi còn chưa sinh bệnh. Mỗi năm, chúng ta đều tới đây thả thuyền giấy nhỏ.”
Nhưng là mỗi lần, thuyền nhỏ đều chưa đi được xa, đã chìm nghỉm.
Đến nỗi nàng luôn cảm thấy, kia cũng chỉ là một lời đồn đẹp đẽ thôi.
Thiếu niên mặc y phục đen đứng đối diện nàng cách bức màn đỏ. Môi mỏng mím chặt, những ngón tay dài buông thõng, thiệp mời trong tay bị hắn nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm.
Lông mi Lý Tiện Ngư hơi chớp, đến tận khi nàng cho rằng Lâm Uyên muốn cự tuyệt.
Thiếu niên quay mặt đi, một lúc sau truyền đến giọng trầm thấp của hắn từ sau bức màn đỏ đến: “Đi đâu?”
Lý Tiện Ngư cười rộ, mở ra chén đường trong tay, lấy ra kẹo đậu phộng chia cho hắn: “Đi Đông Cung.”
Nàng lôi kéo Lâm Uyên ngồi xuống bàn dài, lấy thiệp mời trong tay ra mở cho hắn xem.
Sợi tơ màu đỏ ở bên trên được Lý Tiện Ngư cởi ra, mà một quyển sách gấm mỏng rơi xuống từ thiệp mời, bị Lâm Uyên thuận thế cầm trong tay.
Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn.
Trên sách này ghi lại tỉ mỉ sở thích của huynh muội Khương gia, cùng một số thói quen đi lại và lời nói.
Từ trên sách cẩm có thể biết, đôi huynh muội này là cháu nội của Khương các lão đã về hưu năm nay. Cũng là con cháu Khương gia, từ nhỏ sống ở Huy Châu với cha mẹ. Tháng 9 năm nay mới vào kinh tế tổ, tháng 10 sẽ theo Khương các lão rời kinh. Thời gian ở Nguyệt Kinh Thành cũng rất ngắn, không có quan hệ thân thích, cũng không có mấy người quen.
Chỉ cần không làm chuyện gì quá khác người, gây sự chú ý, cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ giọng khen ngợi: “Hoàng huynh suy nghĩ thật chu đáo, như vậy hẳn sẽ không bị bại lộ.”
Tầm mắt Lâm Uyên dừng ở trên thiệp mời đang mở ra.
“Giờ thân hai ngày sau, Đông Cung sẽ mở tiệc chiêu đãi huynh muội Khương gia.” Hắn đọc một lần, lại nhìn quyển sách gấm kia, hơi nhướng mày: “Huynh muội Khương gia?”
Hắn nhíu mày: “Vì sao công chúa không lấy thân phận của chính mình mà đến, lại phải giả làm người khác?”
Đôi môi đỏ mọng của Lý Tiện Ngư hơi mở, lời nói đến hàm răng, lại im bặt không phát ra âm thanh.
Nếu nàng lấy thân phận của chính mình để đi, Lâm Uyên chỉ có thể âm thầm đi theo nàng.
Nếu Lâm Uyên không hiện thân, làm sao nhóm con cháu thế gia có thể tới đây nhận người?
Dù sao mục đích tham gia yến hội này, chính là muốn giúp Lâm Uyên tìm được người nhà của hắn.
Chỉ là chuyện này hiện tại còn chưa rõ ràng, không tiện nói với Lâm Uyên, để tránh hắn cuối cùng lại thất vọng.
Vì thế Lý Tiện Ngư mỉm cười: “Bởi vì, ta muốn ngồi cùng chỗ với ngươi.”
Lời vừa dắt, bàn tay nắm thiệp mời của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Hắn quay mặt lại nhìn nàng, sau đó rất nhanh lại dời tầm mắt đi, chỉ trầm giọng nói: “Công chúa vui vẻ là được.”
Lý Tiện Ngư nhướng mày nhìn hắn. Sau đó lại lấy ra một viên kẹo đậu phộng trong chén đường ra bỏ vào miệng mình.
Chờ vị ngọt của đường và đậu phộng hòa quyện với nhau, mi mắt nàng cong cong nói: “Quyết định như vậy đi.”
*
Những đám mây ở chân trời tan biến, màn đêm nặng nề buông xuống.
Trên giường trong Điện Phi Hương, Lý Tiện Ngư ngủ thập phần không yên ổn. Đôi mày mảnh khảy nhíu chặt, mồ hôi chảy ra từ giữa lông mày.
Nàng chìm trong cảnh trong mở của bản thân.
Mơ thấy thấy bữa tiệc nhỏ ở Đông Cung hai ngày tới.
Nàng và Lâm Uyên lấy thân phận huynh muội Khương gia đến dự tiệc. Còn chưa kịp mở hộp bát bảo lần đầu tiên được tặng thì có một đôi phu thê xa lạ đến đây nhận người thân.
Bọn họ cúi người nói lời cảm tạ nàng, nói mấy ngày nay đa tạ công chúa quan tâm.
Lâm Uyên cũng trả lại chuỗi chuông vàng kia cho nàng, nói chúc nàng sau này bình an vô sự, vui vẻ không ưu phiền.
Nàng đứng dậy, lại bị nhóm con cháu thế gia tới xem náo nhiệt vây quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi phu thê xa lạ kia mang Lâm Uyên đi.
Trong đám đông chăm chú nhìn, nàng thậm chí một câu cũng không thể hỏi. Tên thật của hắn là gì, có thể trở về hay không.
Trong mơ khi bóng dáng thiếu niên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt nàng, Lý Tiện Ngư cũng bừng tỉnh.
Nàng ôm ngực ngồi bật dậy, lông mi khẽ run rẩy theo từng hơi thở.
Một lúc lâu sau, nàng mới đưa tay vén bức màn đỏ lên, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên?”
Trong điện yên tĩnh, đáp lại nàng, chỉ có tiếng đèn đang cháy nơi xa vang lên rất nhỏ.
“Lâm Uyên?”
Lý Tiện Ngư lại gọi một tiếng, như cũ vẫn không có ai đáp lại.
Lâm Uyên không ở trong điện.
Phảng phất như cảnh trong mơ trở thành sự thật. Thiếu niên mặc y phục đen luôn đi theo nàng. Rốt cuộc cũng như sương sớm đọng trên hoa mai mùa xuân, lặng yên không tiếng động biến mất trước khi mặt trời mọc.
Lý Tiện Ngư khẽ lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.
Nàng nghĩ, hẳn là Lâm Uyên đang tạm thời bận chuyện của bản thân.
Có lẽ một lúc nữa sẽ trở về.
Lý Tiện Ngư không buồn ngủ, khoác áo choàng đứng dậy, đi đến cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, lá cây phượng bị gió đêm thổi lay động, đổ bóng đung đưa trước cửa sổ.
Khuỷu tay Lý Tiện Ngư chống ở trước cửa sổ, tựa cằm nhìn vầng trăng sáng tròn sáng như bức tường trắng trên bầu trời.
Tối nay Điện Phi Hương vô cùng yên tĩnh, nghĩ lại hẳn là do thiếu vắng người thiếu niên đọc thoại bản cho nàng.
Nhưng Lý Tiện Ngư nghĩ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như thế này.
Nàng vẫn nên tập thói quen trước mới đúng.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại không vui vẻ nổi.
Nàng đơn giản lấy hộp kẹo đậu phộng từ trên bàn dài tới, chậm rãi ăn từng miếng dưới ánh trăng.
Khi nàng ăn được ba cái, còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt thì cây phượng đang chìm trong bóng đêm đột nhiên khẽ lay động.
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn theo bản năng.
Nàng thấy thiếu niên mặc y phục đen, dáng người nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cây phượng cành lá xum xuê, ủng đen chạm xuống đất, nhảy một cái đã tới trước cửa sổ.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, động tác Lâm Uyên hơi khựng lại.
“Công chúa?”
Lâm Uyên buông tay phải đang nắm chặt bội kiếm, mở cửa sổ đi vào. Lọn tóc và y phục đi đêm đều dính dấu vết đi đêm về: “Công chúa còn chưa đi ngủ sao?”
Lý Tiện Ngư không trả lời.
Nàng hơi sững sờ nhìn thiếu niên trở về từ trong bóng đêm, lông mi dính sương, trong đôi mắt hạnh cũng long lanh ánh nước.
Lâm Uyên hơi sững sờ, trong nháy mắt cảm thấy bản thân đuối lý.
Hắn một tay tháo mặt nạ sắt xuống, nhẹ giọng xin lỗi nàng: “Ta không biết công chúa sẽ tỉnh ——”
Hắn muốn nói rằng, lần sau rời đi, sẽ để lại một lời nhắn.
Mà Lý Tiện Ngư vội vàng quay mặt đi, chột dạ vì tâm tư suýt chút nữa bị phát hiện, không cho Lâm Uyên nhìn mắt nàng.
Nàng tùy tiện lấy lý do, giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở, nghẹn ngào: “Ngươi lén lút ra ngoài chơi, cũng không dẫn theo ta.”
Lời vừa dứt, trong điện lại yên tĩnh.
Lâm Uyên im lặng một lúc lâu, nhớ tới đủ loại gian nan lần trước khi mang Lý Tiện Ngư ra ngoài.
Hắn vốn cho rằng, đó là một lần cuối cùng.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng nhắm mặt lại như đang thỏa hiệp.
“Công chúa muốn đi nơi nào?”
Lý Tiện Ngư hơi sững sờ. Nàng chậm rãi quay mặt lại, nhìn về phía thiếu niên đang đứng bên cửa sổ.
Đôi mắt hạnh của nàng vẫn còn ngấn nước hơi sáng lên, giọng nói rất mềm mại, mang theo một chút chờ mong không dễ phát hiện: “Lâm Uyên, ngươi muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao?”
Lâm Uyên chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn nàng.
Cảm xúc Lý Tiện Ngư thay đổi quá nhanh, khiến hắn có ảo giác bị lừa.
Cũng may, Lý Tiện Ngư không cho hắn quá nhiều thời gian suy nghĩ.
Nàng kiễng chân lên, hối lộ nhét một viên kẹo đậu phộng vào tay hắn, đôi mắt hạnh đầy nước cong lên, giọng điệu hưng phấn: “Ta muốn ngắm sông Ngự Hà.”
*
Có kinh nghiệm đi ra ngoài lần trước. Lần này, Lý Tiện Ngư cải trang thành cung nữ, càng như ngựa quen đường cũ.
Nàng hai ba cái đã đổi xong y phục cung nữ màu xanh lục, cầm theo ngọn đèn dầu bằng vải lụa mỏng manh, đi theo phía sau Lâm Uyên, lặng lẽ ra khỏi Điện Phi Hương.
Ngự Hà còn được gọi là Ngọc Hà, như một đai ngọc lớn vắt qua toàn bộ hoàng cung Đại Nguyệt, bắt nguồn và kết thúc ở bên ngoài hoàng cung.
Mà trong đó một đoạn sông vắt qua, cách Điện Phi Hương không xa.
Lâm Uyên theo tiếng nước, dẫn Lý Tiện Ngư đi tới bờ sông Ngự Hà.
Hiện tại, bóng đêm yên tĩnh, bầu trời đầy sao.
Lý Tiện Ngư trải khăn che mặt, ngồi xuống một tảng đá xanh lớn bên bờ sông, chống cằm nhìn mặt sông lấp lánh ánh trăng.
Nàng đặt hộp kẹo đậu phộng lên trên đầu gối, mở hộp ra, mùi đậu phộng hơi cháy rất đặc trưng tràn ra.
Lý Tiện Ngư lấy một viên, từ từ ăn dưới ánh trăng. Lúc này, nàng mới nghiêng đầu, mi mắt cong cong hỏi thiếu niên bên cạnh: “Lâm Uyên, ngươi nghe chuyện xưa về sông Ngự Hà chưa?”
Lâm Uyên buông bội kiếm, ngồi xuống một chỗ cách nàng không xa, trả lời đúng sự thật: “Chưa.”
Lý Tiện Ngư mím môi cười, chỉ vào cây phong trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng chớp mắt: “Ngươi lấy lá phong lại đây, ta sẽ nói cho ngươi.”
Lâm Uyên nhìn nàng một cái, tùy ý nhặt một hòn đá, ném vào cuống lá phong gần chỗ hai người nhất.
Lá phong khẽ rung, không tiếng động rơi xuống, bị Lâm Uyên thuận tay đón được, đưa cho Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư lấy lá phong đặt ở trên mặt nước. Đầu ngón tay khẽ đẩy theo sóng nước, để chiếc lá phong trôi theo dòng nước về phía trước: “Trong cung có lời đồn, vào mùa hà, làm một chiếc thuyền giấy nhỏ, thả vào trong sông Ngự Hà. Nếu trôi được tới giữa sông Ngự Hà mà thuyền giấy nhỏ chưa chìm thì tâm nguyện kia sẽ được thực hiện.”
Lâm Uyên hỏi: “Công chúa cũng tới đây thả thuyền giấy nhỏ sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, tầm mắt hướng theo lá phong trôi phía trước.
Lúc này, trên mặt nước đột nhiên có một làn gió đêm thổi qua, mặt nước nổi sóng, lá phong theo sóng nước dập dờn mấy lần, rất nhanh thấm đẫm nước sông, không tiếng động chìm xuống.
Lý Tiện Ngư lấy hai tay chống cằm, có chút thất vọng nhẹ giọng nói: “Thật lâu trước kia, thời điểm mẫu phi còn chưa sinh bệnh. Mỗi năm, chúng ta đều tới đây thả thuyền giấy nhỏ.”
Nhưng là mỗi lần, thuyền nhỏ đều chưa đi được xa, đã chìm nghỉm.
Đến nỗi nàng luôn cảm thấy, kia cũng chỉ là một lời đồn đẹp đẽ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.