Chương 49: Lâm Uyên trở về
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Cửa điện đóng chặt bị hắn đẩy ra, hơi lạnh gió đêm từ bốn phía thổi mạnh vào, thổi vào mặt mát lạnh.
“Hoàng thúc xin dừng bước ——”
Khi hắn sắp ra khỏi thiên điện, phía sau truyền đến giọng nói vội vàng của thiếu nữ.
Nhiếp Chính Vương quay đầu lại, nhìn thiếu nữ hôm nay mặc lộng lẫy và cầu kỳ, đang cố gắng đuổi theo.
Lý Tiện Ngư thở hổn hển, lông mi thon dài run rẩy theo. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp đuổi theo để hỏi lại: “Lâm Uyên phạm vào tội gì sao? Hoàng thúc lại muốn phạt hắn.”
Nàng hành lễ xong, lông mi rũ xuống, dần dần dường như không còn sợ hãi, lo lắng chiếm phần lớn.
Nàng cố gắng cầu tình cho Lâm Uyên: “Hắn phụng mệnh Gia Ninh ra cung. Nếu hoàng thúc vì vậy nên tức giận, xin trách phạt Gia Ninh là được rồi. Bất luận là cấm túc, phạt quỳ, hay là sao chép nữ tắc, nữ huấn, Gia Ninh đều nguyện ý nhận phạt.”
Nhiếp Chính Vương nhìn nàng từ trên cao xuống.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc đen nhánh, chiếc cổ mảnh khảnh và tà váy đỏ bị gió thêm thổi tung, nở rộ như những bông hoa mẫu đơn của thiếu nữ.
Hôm nay nàng mặc váy lụa đỏ rực vô cùng lộng lẫy, chói mắt như màu máu lan tràn.
Con ngươi Nhiếp Chính Vương đột nhiên co chặt.
Hắn lạnh giọng răn dạy: “Người không trở về, đó là bất trung! Ngươi hà tất gì phải chờ!”
Hắn dứt lời, không hề dừng lại, phất tay áo bỏ đi luôn.
Trong bóng đêm đôi mắt chim ưng đen tối, tựa như mang theo cơn giận lôi đình.
“Hoàng thúc ——”
Lý Tiện Ngư nâng chiếc váy phức tạp. Dù cố gắng thế nào, cũng không thể đuổi kịp hắn.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Nhiếp Chính Vương biến mất ở trong màn đêm bao la.
*
Đám đông giải tán hết, Lý Tiện Ngư cô độc trở lại Điện Phi Hương.
Ánh trăng treo cao, trong tẩm điện yên tĩnh.
Nàng ngồi một mình sau bàn dài sát cửa sổ, đầu ngón tay nắm chặt mép tay áo mình, đầu óc rối bời.
Nàng không rõ, câu cuối cùng của hoàng thúc có ý tứ gì.
Là không bắt giữ hắn?
Hay là, mượn chuyện này để nàng hết hy vọng, thay nàng đổi một ám vệ mới, được ảnh vệ trong cung tán thành?
Hiện giờ cửa cung đã khóa, ngoài trừ Điện Phi Hương, nàng cũng không đi nơi nào khác.
Vậy thì chờ đến ngày mai, chờ ngày mai trời sáng, nàng sẽ nghĩ biện pháp xuất cung, đến Nhiếp Chính Vương phủ cầu xin hoàng thúc, có tác dụng không?
Hay là nên đi cầu hoàng huynh Thái Tử?
Hay là Hoàng tỷ Ninh Ý?
Nàng suy nghĩ lung tung, tay áo thêu hoa hải đường đều đã bị nàng không chú ý vò nhăn thành một quả bóng.
Mà những chiếc đèn đuốc đặt ở trên bàn dài cũng dần dần giảm bớt ánh sáng rực rỡ.
Cây nến trên đó sắp tắt, ngọn bấc chìm trong dòng nước sáp chảy, yếu ớt dần rồi tắt.
Lý Tiện Ngư lấy trâm bạc ra, như có như không nghịch bấc nến. Tinh thần nàng bồn chồn, thậm chí không cả nhớ gọi Nguyệt Kiến đổi lại một cây nến mới tới đây.
Gió đêm thổi từ ngoài vào trong phòng, bóng lá cây phượng đung đưa rơi vào trên người nàng, như thủy triều lên xuống, lúc có lúc không.
Bỗng dưng, một tiếng ‘ xoảng ’ truyền đến phá tan không khí yên lặng trong điện.
Lý Tiện Ngư giật mình, trâm bạc trong tay mất điều khiển, dập tắt hẳn ánh nến.
Trong điện tối sầm lại, như toàn bộ bóng đêm đều tràn vào Điện Phi Hương.
Lý Tiện Ngư lại chỉ hơi ngước mắt, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Nàng nhìn thấy thiếu niên nhiều ngày không thấy, đang cúi người nhặt những mảnh vỡ bình hoa mai đang rơi trên mặt đất.
“Lâm Uyên?”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, tảng đã treo cao trong lòng từ từ rơi xuống đất.
Nàng nhẹ nhàng buông lỏng tay áo đang nắm chặt, đứng dậy từ ghế hoa hồng, bước đến phía trước cửa sổ, nửa cao hứng, nửa oán trách nhỏ giọng nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Tay nhặt mảnh vỡ của Lâm Uyên hơi dừng lại, giọng nói hơi khàn: “Xin lỗi. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra phức tạp, chậm trễ mấy ngày.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, không trách cứ hắn. Chỉ mỉm cười: “Ngươi trở về là tốt rồi.”
Nàng thấy Lâm Uyên còn tiếp tục tìm nhặt những mảnh vỡ sứ trên mặt đất, cũng hơi cúi xuống, đưa tay kéo cổ tay áo hắn: “Tạm thời đừng dọn nữa. Hôm nay là trung thu, phòng bếp nhỏ làm rất nhiều bánh trung thu……”
Nàng mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lời nói lại.
Máu tươi chảy như tơ, nhỏ xuống ngón tay thon dài của thiếu niên, rơi vào mu bàn tay nàng, đỏ tươi nóng bỏng.
“Bị mảnh sứ cắt vào sao?”
Lý Tiện Ngư cau mày, đi đến ngăn tủ lấy ra một cây đuốc đốt lên, chiếu lên ngón tay hắn, lo lắng nói: “Có nặng lắm không?”
Ánh lửa xua tan bóng đêm trong điện.
Lúc này, Lý Tiện Ngư mới thấy rõ, miệng vết thương cũng không phải ở trên tay Lâm Uyên.
Máu tươi chảy ra từ ống tay áo đang cầm chặt thanh kiếm, như một con rắn đỏ uốn lượn, vắt qua bàn tay xinh đẹp của hắn, nhuộm đỏ mảnh sứ trong tay.
“Đây là làm sao vậy?”
Lông mi Lý Tiện Ngư khẽ run: “Ta gọi bọn Nguyệt Kiến đi mời thái y tới đây.”
Nàng muốn đứng dậy, lại bị Lâm Uyên cầm chặt ống tay áo.
“Không cần.” Lâm Uyên nâng mắt, một đôi mắt phượng vốn sâu thẳm ở trong bóng càng thêm thâm thúy: “Chỉ là một chút vết thương ngoài da. Ta sẽ tự xử lý.”
Lý Tiện Ngư không yên tâm: “Nhưng ——”
Lâm Uyên cụp mắt, nhỏ giọng ngắt lời nàng: “Ta không thể tin người khác.”
Lý Tiện Ngư không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nhượng bộ: “Ta đi lấy một chút thuốc cho ngươi, ít nhất phải cầm máu trước.”
Lần này, Lâm Uyên không cự tuyệt.
Hắn buông bàn tay đang nắm chặt ống tay áo Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư lập tức đứng dậy.
Nàng chạy chậm đến trước hòm xiểng, lấy toàn bộ trước có thể trị ngoại thương bên trong đều ôm vào trong ngực, lại lấy một chậu nước trong, lại lấy khăn thêu và băng gạc sạch.
Nàng lấy thuốc, băng gạc và nước sạch đặt ở bên cạnh Lâm Uyên, lại nhúng khăn thêu vào chậu nước, ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ, vén tay áo đang buộc chặt với kiếm của hắn.
Theo ống tay áo nhẹ nhàng kéo lên trên, một miệng vết đao chém dữ tợn hiện ra trước mặt Lý Tiện Ngư.
Vết thương ở cánh tay, miệng vết thương rất sâu, mặc dù đã băng bó qua loa, nhưng vẫn chưa cầm được máu.
Lý Tiện Ngư hít một hơi thật sâu, cẩn thận cởi vải trắng đang băng bó qua loa, lại lấy khăn thêu được nhúng nước trong chậu, thử độ ấm của nước rồi vắt khô để lau vết máu đi.
“Tự ta làm là được rồi.”
Lâm Uyên theo thói quen cũ không cho người khác đụng vào, nhận lấy khăn tay từ trong tay nàng, nhanh chóng chà lau máu trên miệng vết thương.
Động tác của hắn rất nhanh, chỉ hai ba cái, nước trong thau đồng đã bị nhuộm đỏ.
Trên mặt thiếu niên trước sau không có biểu cảm gì, như là đã chịu đựng đau đớn thành thói quen. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Lý Tiện Ngư ngồi ở bên cạnh nhìn, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không dám quấy rầy hắn, sợ hắn không tập trung làm đau bản thân.
Nàng nghĩ, đã nhiều ngày, Lâm Uyên nhất định là đi trả thù.
Trả thù nam nhân có một lỗ tai kia.
Cuối cùng cũng rửa sạch miệng vết thương.
Lý Tiện Ngư ngừng suy nghĩ lung tung, lấy từng bình sứ bên cạnh đưa cho hắn.
“Đây tất cả đều là thuốc bôi ngoài da.”
“Bình màu trắng này là bạch ngọc, dùng để cầm máu. Bình màu vàng là để giảm đau, còn bình màu đỏ là bạch ngọc cao, ngăn ngừa sẹo.”
Lâm Uyên gật đầu, bôi thuốc cẩn thận rồi dùng băng gạc sạch băng bó vết thương.
Lý Tiện Ngư nhìn không chớp mắt.
Cho tới khi băng bó vết thương xong, không thấy máu thấm ra bên ngoài. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ giống như Lâm Uyên nói, thật sự chỉ là vết đao chém ngoài da, qua mấy ngày sẽ tốt lên.
Nàng nghĩ, bất luận thế nào, tóm lại trở về là tốt rồi.
Hoàng thúc đã nói, không trở lại, chính là bất trung.
Nếu Lâm Uyên đã bình an trở về, vậy hoàng thúc hẳn là cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nhỉ?
Trái tim Lý Tiện Ngư rốt cuộc thả lỏng, cúi người muốn bưng chậu nước đã nhuốm đầy máu kia đi đổ.
Chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm đến thau đồng, nhưng lại thấy bên cạnh thau đồng có một chiếc mặt nạ xa lạ.
Không phải mặt nạ sắt Lâm Uyên thường mang, mà là một mặt nạ vàng được khảm đá hồng ngọc rất lộng lẫy. Vàng rất quý giá, đá hồng ngọc chói mắt, ở trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh, phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Lý Tiện Ngư theo bản năng cảm thấy đây là một đồ vật rất quan trọng.
Không nên tùy ý để trên mặt đất như vậy.
Nàng muốn nhặt mặt nạ khám đá hồng ngọc lên, đưa cho Lâm Uyên, nhưng vừa thò đầu ngón tay ra, Lâm Uyên lại lập tức nhíu mày.
“Đừng chạm vào.” Hắn duỗi tay cách tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, giơ tay đoạt lấy mặt nạ vàng khảm đá hồng ngọc kia, môi mỏng gian nan phun ra một chữ: “Dơ.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nói: “Ta lại đi lấy một chậu nước sạch tới đây, rửa sạch giúp ngươi là được.”
Dù sao mặt nạ vàng khảm đá hồng ngọc đẹp như vậy. Nếu cứ như vậy vứt bỏ thì rất đáng tiếc.
Lâm Uyên bật cười.
Hắn chống đỡ đứng dậy, mất máu làm hắn cảm thấy choáng váng: “Rửa không sạch được.”
Lý Tiện Ngư lo lắng nhìn hắn, mơ hồ phát hiện ra không đúng.
Nàng cũng đứng dậy, cố gắng kiễng chân, muốn vươn tay chạm vào trán hắn: “Sao sắc mặt ngươi kém như vậy? Có phải bị gió thổi, cảm lạnh không ——”
Lâm Uyên không né tránh.
Hắn nắm chặt mặt nạ khảm đá hồng ngọc kia, cơn choáng váng làm cho năm giác quan của nhắn vốn nhạy bén trở nên chậm chạp.
Lý Tiện Ngư trước mặt trở nên mơ hồ, giống như ánh trăng trong nước nhẹ nhàng lăn tăn, sau đó sóng yên biển lặng lại tụ vào một chỗ.
Hôm nay nàng mặc y phục lộng lẫy.
Chiếc váy lụa thêu hoa văn vàng long trọng phác họa ra dáng người lả lướt của thiếu nữ, màu sắc rực rỡ của đá hồng ngọc làm nổi bật mái tóc đen dày của nàng, màu da trắng ngần và đôi mắt hạnh trong veo, lấp lánh như ánh trăng dưới sông.
Thật sạch sẽ và tốt đẹp.
Đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với chiếc mặt nạ hồng ngọc nhuốm máu người trong tay hắn.
Hắn mơ hồ nghĩ, có lẽ nên khen nàng một câu.
Coi như lời xin lỗi vì đã mất tích mấy ngày nay.
Vì thế, hắn hơi nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói.
“Hôm nay công chúa ăn mặc thế này, nhìn rất đẹp.”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt.
Nàng chớp chớp mi, thẹn thùng quay mặt đi, như là không biết nên trả lời như thế nào với lời khen đột ngột này: “Sao ngươi đột nhiên nói lời này……”
Nàng còn chưa dứt lời, trên vai nặng trĩu.
Cuối cùng, thiếu niên không chống đỡ được, ngã vào trong ngực nàng.
Lý Tiện Ngư bản năng vươn tay ôm eo hắn, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi sức nặng thân thể hắn, không thể không lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, ôm hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Cằm thiếu niên đặt trên vai nàng, mắt nhắm chặt, hô hấp phả ở bên tai nàng, nhỏ đến mức như không còn thở.
Lý Tiện Ngư cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nàng hoảng loạn gọi tên hắn trong bóng đêm: “Lâm Uyên, Lâm Uyên?”
Tẩm điện yên tĩnh, không có bất luận ai trả lời nàng.
Lý Tiện Ngư cố gắng đỡ hắn dậy, tầm mắt chuyển sang một bên, dừng ở miệng vết thương trên cánh tay hắn.
Miệng vết thương đã được băng bó không biết khi nào lại bắt đầu lại chảy máu, mà màu máu không còn đỏ tươi như vừa rồi.
Máu đen chảy ra, tỏa ra ánh huỳnh quang lạnh lẽo, như đom đóm bay trong đêm tối.
“Hoàng thúc xin dừng bước ——”
Khi hắn sắp ra khỏi thiên điện, phía sau truyền đến giọng nói vội vàng của thiếu nữ.
Nhiếp Chính Vương quay đầu lại, nhìn thiếu nữ hôm nay mặc lộng lẫy và cầu kỳ, đang cố gắng đuổi theo.
Lý Tiện Ngư thở hổn hển, lông mi thon dài run rẩy theo. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp đuổi theo để hỏi lại: “Lâm Uyên phạm vào tội gì sao? Hoàng thúc lại muốn phạt hắn.”
Nàng hành lễ xong, lông mi rũ xuống, dần dần dường như không còn sợ hãi, lo lắng chiếm phần lớn.
Nàng cố gắng cầu tình cho Lâm Uyên: “Hắn phụng mệnh Gia Ninh ra cung. Nếu hoàng thúc vì vậy nên tức giận, xin trách phạt Gia Ninh là được rồi. Bất luận là cấm túc, phạt quỳ, hay là sao chép nữ tắc, nữ huấn, Gia Ninh đều nguyện ý nhận phạt.”
Nhiếp Chính Vương nhìn nàng từ trên cao xuống.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc đen nhánh, chiếc cổ mảnh khảnh và tà váy đỏ bị gió thêm thổi tung, nở rộ như những bông hoa mẫu đơn của thiếu nữ.
Hôm nay nàng mặc váy lụa đỏ rực vô cùng lộng lẫy, chói mắt như màu máu lan tràn.
Con ngươi Nhiếp Chính Vương đột nhiên co chặt.
Hắn lạnh giọng răn dạy: “Người không trở về, đó là bất trung! Ngươi hà tất gì phải chờ!”
Hắn dứt lời, không hề dừng lại, phất tay áo bỏ đi luôn.
Trong bóng đêm đôi mắt chim ưng đen tối, tựa như mang theo cơn giận lôi đình.
“Hoàng thúc ——”
Lý Tiện Ngư nâng chiếc váy phức tạp. Dù cố gắng thế nào, cũng không thể đuổi kịp hắn.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Nhiếp Chính Vương biến mất ở trong màn đêm bao la.
*
Đám đông giải tán hết, Lý Tiện Ngư cô độc trở lại Điện Phi Hương.
Ánh trăng treo cao, trong tẩm điện yên tĩnh.
Nàng ngồi một mình sau bàn dài sát cửa sổ, đầu ngón tay nắm chặt mép tay áo mình, đầu óc rối bời.
Nàng không rõ, câu cuối cùng của hoàng thúc có ý tứ gì.
Là không bắt giữ hắn?
Hay là, mượn chuyện này để nàng hết hy vọng, thay nàng đổi một ám vệ mới, được ảnh vệ trong cung tán thành?
Hiện giờ cửa cung đã khóa, ngoài trừ Điện Phi Hương, nàng cũng không đi nơi nào khác.
Vậy thì chờ đến ngày mai, chờ ngày mai trời sáng, nàng sẽ nghĩ biện pháp xuất cung, đến Nhiếp Chính Vương phủ cầu xin hoàng thúc, có tác dụng không?
Hay là nên đi cầu hoàng huynh Thái Tử?
Hay là Hoàng tỷ Ninh Ý?
Nàng suy nghĩ lung tung, tay áo thêu hoa hải đường đều đã bị nàng không chú ý vò nhăn thành một quả bóng.
Mà những chiếc đèn đuốc đặt ở trên bàn dài cũng dần dần giảm bớt ánh sáng rực rỡ.
Cây nến trên đó sắp tắt, ngọn bấc chìm trong dòng nước sáp chảy, yếu ớt dần rồi tắt.
Lý Tiện Ngư lấy trâm bạc ra, như có như không nghịch bấc nến. Tinh thần nàng bồn chồn, thậm chí không cả nhớ gọi Nguyệt Kiến đổi lại một cây nến mới tới đây.
Gió đêm thổi từ ngoài vào trong phòng, bóng lá cây phượng đung đưa rơi vào trên người nàng, như thủy triều lên xuống, lúc có lúc không.
Bỗng dưng, một tiếng ‘ xoảng ’ truyền đến phá tan không khí yên lặng trong điện.
Lý Tiện Ngư giật mình, trâm bạc trong tay mất điều khiển, dập tắt hẳn ánh nến.
Trong điện tối sầm lại, như toàn bộ bóng đêm đều tràn vào Điện Phi Hương.
Lý Tiện Ngư lại chỉ hơi ngước mắt, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Nàng nhìn thấy thiếu niên nhiều ngày không thấy, đang cúi người nhặt những mảnh vỡ bình hoa mai đang rơi trên mặt đất.
“Lâm Uyên?”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, tảng đã treo cao trong lòng từ từ rơi xuống đất.
Nàng nhẹ nhàng buông lỏng tay áo đang nắm chặt, đứng dậy từ ghế hoa hồng, bước đến phía trước cửa sổ, nửa cao hứng, nửa oán trách nhỏ giọng nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Tay nhặt mảnh vỡ của Lâm Uyên hơi dừng lại, giọng nói hơi khàn: “Xin lỗi. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra phức tạp, chậm trễ mấy ngày.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, không trách cứ hắn. Chỉ mỉm cười: “Ngươi trở về là tốt rồi.”
Nàng thấy Lâm Uyên còn tiếp tục tìm nhặt những mảnh vỡ sứ trên mặt đất, cũng hơi cúi xuống, đưa tay kéo cổ tay áo hắn: “Tạm thời đừng dọn nữa. Hôm nay là trung thu, phòng bếp nhỏ làm rất nhiều bánh trung thu……”
Nàng mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lời nói lại.
Máu tươi chảy như tơ, nhỏ xuống ngón tay thon dài của thiếu niên, rơi vào mu bàn tay nàng, đỏ tươi nóng bỏng.
“Bị mảnh sứ cắt vào sao?”
Lý Tiện Ngư cau mày, đi đến ngăn tủ lấy ra một cây đuốc đốt lên, chiếu lên ngón tay hắn, lo lắng nói: “Có nặng lắm không?”
Ánh lửa xua tan bóng đêm trong điện.
Lúc này, Lý Tiện Ngư mới thấy rõ, miệng vết thương cũng không phải ở trên tay Lâm Uyên.
Máu tươi chảy ra từ ống tay áo đang cầm chặt thanh kiếm, như một con rắn đỏ uốn lượn, vắt qua bàn tay xinh đẹp của hắn, nhuộm đỏ mảnh sứ trong tay.
“Đây là làm sao vậy?”
Lông mi Lý Tiện Ngư khẽ run: “Ta gọi bọn Nguyệt Kiến đi mời thái y tới đây.”
Nàng muốn đứng dậy, lại bị Lâm Uyên cầm chặt ống tay áo.
“Không cần.” Lâm Uyên nâng mắt, một đôi mắt phượng vốn sâu thẳm ở trong bóng càng thêm thâm thúy: “Chỉ là một chút vết thương ngoài da. Ta sẽ tự xử lý.”
Lý Tiện Ngư không yên tâm: “Nhưng ——”
Lâm Uyên cụp mắt, nhỏ giọng ngắt lời nàng: “Ta không thể tin người khác.”
Lý Tiện Ngư không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nhượng bộ: “Ta đi lấy một chút thuốc cho ngươi, ít nhất phải cầm máu trước.”
Lần này, Lâm Uyên không cự tuyệt.
Hắn buông bàn tay đang nắm chặt ống tay áo Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư lập tức đứng dậy.
Nàng chạy chậm đến trước hòm xiểng, lấy toàn bộ trước có thể trị ngoại thương bên trong đều ôm vào trong ngực, lại lấy một chậu nước trong, lại lấy khăn thêu và băng gạc sạch.
Nàng lấy thuốc, băng gạc và nước sạch đặt ở bên cạnh Lâm Uyên, lại nhúng khăn thêu vào chậu nước, ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ, vén tay áo đang buộc chặt với kiếm của hắn.
Theo ống tay áo nhẹ nhàng kéo lên trên, một miệng vết đao chém dữ tợn hiện ra trước mặt Lý Tiện Ngư.
Vết thương ở cánh tay, miệng vết thương rất sâu, mặc dù đã băng bó qua loa, nhưng vẫn chưa cầm được máu.
Lý Tiện Ngư hít một hơi thật sâu, cẩn thận cởi vải trắng đang băng bó qua loa, lại lấy khăn thêu được nhúng nước trong chậu, thử độ ấm của nước rồi vắt khô để lau vết máu đi.
“Tự ta làm là được rồi.”
Lâm Uyên theo thói quen cũ không cho người khác đụng vào, nhận lấy khăn tay từ trong tay nàng, nhanh chóng chà lau máu trên miệng vết thương.
Động tác của hắn rất nhanh, chỉ hai ba cái, nước trong thau đồng đã bị nhuộm đỏ.
Trên mặt thiếu niên trước sau không có biểu cảm gì, như là đã chịu đựng đau đớn thành thói quen. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Lý Tiện Ngư ngồi ở bên cạnh nhìn, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không dám quấy rầy hắn, sợ hắn không tập trung làm đau bản thân.
Nàng nghĩ, đã nhiều ngày, Lâm Uyên nhất định là đi trả thù.
Trả thù nam nhân có một lỗ tai kia.
Cuối cùng cũng rửa sạch miệng vết thương.
Lý Tiện Ngư ngừng suy nghĩ lung tung, lấy từng bình sứ bên cạnh đưa cho hắn.
“Đây tất cả đều là thuốc bôi ngoài da.”
“Bình màu trắng này là bạch ngọc, dùng để cầm máu. Bình màu vàng là để giảm đau, còn bình màu đỏ là bạch ngọc cao, ngăn ngừa sẹo.”
Lâm Uyên gật đầu, bôi thuốc cẩn thận rồi dùng băng gạc sạch băng bó vết thương.
Lý Tiện Ngư nhìn không chớp mắt.
Cho tới khi băng bó vết thương xong, không thấy máu thấm ra bên ngoài. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ giống như Lâm Uyên nói, thật sự chỉ là vết đao chém ngoài da, qua mấy ngày sẽ tốt lên.
Nàng nghĩ, bất luận thế nào, tóm lại trở về là tốt rồi.
Hoàng thúc đã nói, không trở lại, chính là bất trung.
Nếu Lâm Uyên đã bình an trở về, vậy hoàng thúc hẳn là cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nhỉ?
Trái tim Lý Tiện Ngư rốt cuộc thả lỏng, cúi người muốn bưng chậu nước đã nhuốm đầy máu kia đi đổ.
Chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm đến thau đồng, nhưng lại thấy bên cạnh thau đồng có một chiếc mặt nạ xa lạ.
Không phải mặt nạ sắt Lâm Uyên thường mang, mà là một mặt nạ vàng được khảm đá hồng ngọc rất lộng lẫy. Vàng rất quý giá, đá hồng ngọc chói mắt, ở trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh, phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Lý Tiện Ngư theo bản năng cảm thấy đây là một đồ vật rất quan trọng.
Không nên tùy ý để trên mặt đất như vậy.
Nàng muốn nhặt mặt nạ khám đá hồng ngọc lên, đưa cho Lâm Uyên, nhưng vừa thò đầu ngón tay ra, Lâm Uyên lại lập tức nhíu mày.
“Đừng chạm vào.” Hắn duỗi tay cách tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, giơ tay đoạt lấy mặt nạ vàng khảm đá hồng ngọc kia, môi mỏng gian nan phun ra một chữ: “Dơ.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nói: “Ta lại đi lấy một chậu nước sạch tới đây, rửa sạch giúp ngươi là được.”
Dù sao mặt nạ vàng khảm đá hồng ngọc đẹp như vậy. Nếu cứ như vậy vứt bỏ thì rất đáng tiếc.
Lâm Uyên bật cười.
Hắn chống đỡ đứng dậy, mất máu làm hắn cảm thấy choáng váng: “Rửa không sạch được.”
Lý Tiện Ngư lo lắng nhìn hắn, mơ hồ phát hiện ra không đúng.
Nàng cũng đứng dậy, cố gắng kiễng chân, muốn vươn tay chạm vào trán hắn: “Sao sắc mặt ngươi kém như vậy? Có phải bị gió thổi, cảm lạnh không ——”
Lâm Uyên không né tránh.
Hắn nắm chặt mặt nạ khảm đá hồng ngọc kia, cơn choáng váng làm cho năm giác quan của nhắn vốn nhạy bén trở nên chậm chạp.
Lý Tiện Ngư trước mặt trở nên mơ hồ, giống như ánh trăng trong nước nhẹ nhàng lăn tăn, sau đó sóng yên biển lặng lại tụ vào một chỗ.
Hôm nay nàng mặc y phục lộng lẫy.
Chiếc váy lụa thêu hoa văn vàng long trọng phác họa ra dáng người lả lướt của thiếu nữ, màu sắc rực rỡ của đá hồng ngọc làm nổi bật mái tóc đen dày của nàng, màu da trắng ngần và đôi mắt hạnh trong veo, lấp lánh như ánh trăng dưới sông.
Thật sạch sẽ và tốt đẹp.
Đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với chiếc mặt nạ hồng ngọc nhuốm máu người trong tay hắn.
Hắn mơ hồ nghĩ, có lẽ nên khen nàng một câu.
Coi như lời xin lỗi vì đã mất tích mấy ngày nay.
Vì thế, hắn hơi nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói.
“Hôm nay công chúa ăn mặc thế này, nhìn rất đẹp.”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt.
Nàng chớp chớp mi, thẹn thùng quay mặt đi, như là không biết nên trả lời như thế nào với lời khen đột ngột này: “Sao ngươi đột nhiên nói lời này……”
Nàng còn chưa dứt lời, trên vai nặng trĩu.
Cuối cùng, thiếu niên không chống đỡ được, ngã vào trong ngực nàng.
Lý Tiện Ngư bản năng vươn tay ôm eo hắn, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi sức nặng thân thể hắn, không thể không lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, ôm hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Cằm thiếu niên đặt trên vai nàng, mắt nhắm chặt, hô hấp phả ở bên tai nàng, nhỏ đến mức như không còn thở.
Lý Tiện Ngư cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nàng hoảng loạn gọi tên hắn trong bóng đêm: “Lâm Uyên, Lâm Uyên?”
Tẩm điện yên tĩnh, không có bất luận ai trả lời nàng.
Lý Tiện Ngư cố gắng đỡ hắn dậy, tầm mắt chuyển sang một bên, dừng ở miệng vết thương trên cánh tay hắn.
Miệng vết thương đã được băng bó không biết khi nào lại bắt đầu lại chảy máu, mà màu máu không còn đỏ tươi như vừa rồi.
Máu đen chảy ra, tỏa ra ánh huỳnh quang lạnh lẽo, như đom đóm bay trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.