Chương 156: Ngoại truyện 1: Đại điển phong hậu
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Thời tiết cuối xuân, khi hoa rụng rực rỡ trong sân, Lý Tiện Ngư đi theo Lâm Uyên quay trở lại quốc gia của hắn.
Giống như lời Lâm Uyên nói, hoàng cung Dận Triều và Đại Nguyệt cũng không khác nhau lắm.
Cũng có kỳ lâu kim võng, nguy nga tráng lệ.
Cả triều văn võ đều đã đợi ở đây một lúc lâu.
Lâm Uyên đã lên ngôi trước khi phụ hoàng của hắn qua đời, cho nên đã làm xong đại điển đăng cơ.
Bây giờ trở về, chuyện quan trọng nhất là điển nghi phong hậu. (điển nghỉ: điển chương và nghi thức nghĩa là theo phép nước, thể lệ triều đình, các quan trong triều (triều thần) cùng có mặt trong buổi lễ.
Tam tỉnh lục bộ vì buổi lễ này đã chuẩn bị rất lâu.
Sau các nghỉ thức bình thường như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chỉnh, cáo kỳ..., rốt cuộc cũng đến đại điển phong hậu long trọng.
Nhóm quan viên Lễ Bộ rung chuông, tiếng nhạc du đương.
Mười hai hàng dì tay cầm đèn vàng, vây quanh Hoàng hậu mới của Dận Triều từ cuối điện chậm rãi đi đến.
Chuông vang từ từ, nhang khói mờ mịt.
Lý Tiện Ngư mặc triều quan, cát phục, vòng cổ bảy màu. Dưới ánh mặt trời mới mọc bộ quần áo màu đỏ được thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng chỉ bạc hiện lên tầng tầng lớp lớp. Vạt áo màu đỏ vàng uốn lượn như yên hà ở phía sau, theo bước đi của nàng lạn rộng từ tiền điện đến cầu thang dài màu vàng. (yên hà: Khói và ráng; chỉ cảnh thiên nhiên nơi núi rừng mà các nhà nho, đạo sĩ ẩn dật.)
Nàng hơi ngẩng mặt lên, mày đẹp khẽ nhướng lên. Khi đi ngang qua con đường giữa cung nhân và quan viên đang quỳ gối, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người đế vương trẻ tuổi đang đứng ở cuối bậc cầu thang dài màu vàng. Dận Triều tôn thờ màu đen và lấy màu đen tỏ vẻ tôn trọng.
Lâm Uyên là đế vương của Dận Triều, trên đầu đội vương miện màu đen, người cũng mặc bộ long bào màu đen.
Trên tay áo được thêu đầy mặt trời và mặt trăng, trên vai là những ngôi sao lấp lánh.
Sợi chỉ vàng bạc đan xen quấn quanh vào nhau, thêu ra long đằng biển cả, uy áp tứ phương.
Biểu cảm trên mặt hắn lạnh lùng, duy nhất khi nhìn về phía nàng, đôi mắt phượng đen sâu thẳm kia mới có gợn sóng như nước.
Đôi mắt của Lý Tiện Ngư sáng lên, giống như thường ngày đi về phía hắn, ném đám người và tiếng chuông quý giá lại phía sau.
Lâm Uyên ở trên đài cao chờ nàng.
Sau khi nàng đi đến gần đó, thiếu niên giống như thường ngày duỗi tay về phía nàng, môi mỏng khẽ cong lên, nhỗ giọng kêu một tiếng: “Chiêu Chiêu."
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Đế hậu nắm tay, lễ nhạc cùng lúc vang lên. Đại điển phong hậu bắt đầu.
z
Điển nghi của Dận Triều long trọng như vậy, lễ nghi rất phức tạp.
Chờ khi tiếng lễ nhạc vang vọng khắp chân trời dừng lại, mặt trời vừa mới mọc cũng đã chìm vào phía sau mái cong Điện Càn Khôn.
Lý Tiện Ngư cũng ở dưới sự vây quanh của nhóm cung nữ, trở lại tẩm điện nơi ở của Hoàng hậu Dận Triều. Cách Điện Càn Khôn gần nhất chính là Điện Phượng Tảo.
Tòa cung điện này càng xinh đẹp lộng lẫy hơn so với Điện Phi Hương nàng sống lúc trước.
Gỗ đàn làm xà nhà, cột trụ làm bằng vàng.
Trên hai mái cong bên cạnh điêu khắc phượng hoàng giương cánh muốn bay. Trong điện trang trí cũng rất tỉnh xảo.
Giường bạch ngọc, ghế nhỏ làm bằng gỗ đỏ, bàn dài bằng gỗ đàn, đều là tận thiện tận mỹ. (tận thiện tận mỹ: Hết sức tốt, hết sức đẹp.)
Nguyệt Kiến đi theo nàng đến Dận Triều nhìn xung quanh trái phải, cũng nhịn không được nhỏ giọng khen: “Vốn dĩ nô tỳ còn lo lắng công chúa tới Dận Triều sẽ không quen. Bây giờ nhìn lại là nô tỳ suy nghĩ nhiều rồi.”
Nàng nói rồi lại cảm thán nói: “Đáng tiếc Trúc Từ không đi theo, không thể nhìn thấy được những thứ này.”
Nàng nói chính là chuyện trước khi Lý Tiện Ngư rời khỏi Nguyệt Kinh Thành. Lúc đó, khi hôn sự của Lý Tiện Ngư sắp sửa chuẩn bị xong thì Lý Tiện Ngư rút ra nửa ngày ra lệnh kêu nàng và Trúc Từ đến Điện Phi Hương hỏi một chút là có cung nhân nào muốn đi đến Dận Triều không? Nếu muốn đi thì bổng lộc sẽ cao hơn năm phần so với khi ở trong Điện Phi Hương.
Nếu như không muốn, nàng cũng không bắt buộc.
Cho nên có thể ở lại trong Điện Phi Hương, chờ đợi Nội Vụ Phủ sắp xếp. Nên ở lại Điện Phi Hương thì cứ ở lại Điện Phi Hương. Nên đi đến các cung điện khác hầu hạ thì đi đến các cung điện khác.
Trúc Từ và một số cung nhân khác bởi vì còn người nhà, cho nên lựa chọn ở lại Đại Nguyệt, ở lại trong Điện Phi Hương hoặc là để cho Nội Vụ Phủ sắp xếp. Lấy Nguyệt Kiến cầm đầu những cung nhân còn lại thì đi theo Lý Tiện Ngư đến Dận Triều.
Lý Tiện Ngư biết nàng nhớ Trúc Từ, nên cong mày an ủi nàng: “Trúc Từ ở lại Đại Nguyệt và giúp chúng ta bảo vệ Điện Phi Hương cũng không có gì là không tốt. Có lẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ sau khi hoàng huynh chọn được Hoàng hậu thì có thể sẽ được nhìn thấy đại điển phong hậu của hoàng huynh.”
Nguyệt Kiến mong đợi nói: “Nương nương nói đúng. Chờ khi nô tỳ trở về, còn có thể nói chuyện này với Trúc Từ —”
Nàng ấy còn chưa dứt lời.
Trong màn đêm ở phía xa vang lên tiếng chuông báo canh giờ.
Mắt thấy canh giờ không còn sớm, Lý Tiện Ngư cũng dừng cuộc trò chuyện lại. Sau khi kêu Nguyệt Kiến giúp nàng trang điểm lại lần nữa thì kêu mọi người lui xuống, nàng cầm cây quạt trên tay và ngồi trên giường gấm long phượng chờ Lâm Uyên trở về.
Bên ngoài cửa sổ khắc hoa, ánh trăng bạc như sương ở phía chân trời, mơ hồ có thể nhìn thấy được một gốc cây đào nở hoa trong sân đang lay động rào rạc trong gió đêm, tiếp theo là những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống. Lý Tiện Ngư nghiêm túc nhìn nó một lúc lâu.
Khi nàng cảm thấy ánh trăng của Dận Triều và Đại Nguyệt cũng không có gì khác nhau thì cái rèm trân châu treo ở trên cánh cửa phát ra tiếng động rất nhỏ.
Chắc là Lâm Uyên đã đi vào trong điện.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên từ sau cây quạt thêu hoa hải đường.
Ở trước tấm bình phong san hô trong điện, nàng nhìn thấy thiếu niên mình đang chờ đợi.
Lâm Uyên giống như vừa mới tắm rửa xong.
Hắn đã thay long bào màu đen trang nghiêm và vương miện màu đen ra. Chỉ mặc một bộ đồ thường phục màu đen với hoa văn màu vàng, tóc đen được nửa cột lại bằng dây cột tóc, đuôi tóc tùy ý xõa sau vai.
Vẫn là cách ăn mặc thường ngày của thiếu niên.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, cầm cây quạt tỉnh xảo trong tay chờ hắn tiến lên.
Lâm Uyên từng bước đi về phía nàng.
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư giấu sau cây quạt ửng đỏ.
Vừa e lệ vừa mong đợi.
Đối với nàng mà nói, đối với Lâm Uyên mà nói, hôm nay không phải chỉ là ngày phong hậu của Dận Triều, mà là đêm tân hôn thuộc về bọn họ.
Xuyên thấu qua mặt quạt màu đỏ nửa trong suốt, nàng nhìn thấy Lâm Uyên bước đến trước người nàng, thân hình cao dài cúi thấp xuống, môi mỏng khẽ hôn lên đầu ngón tay đang cầm cây quạt của nàng.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, cánh môi đỏ thắm nhẹ nhàng cong lên, nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Uyên ở bên tai nàng đọc lên —— câu thơ trên cây quạt.
Là bài thơ Thanh Ngọc Án nàng thích nhất.
Tất cả mọi thứ đều viên mãn như vậy.
Lý Tiện Ngư không thể tìm ra được chỗ nào có thể bắt bẻ.
Trong đôi mắt hạnh hoa của nàng gợn sóng, sau khi Lâm Uyên đọc xong câu thơ cuối cùng thì nàng nhẹ nhàng buông cây quạt trong tay xuống.
Ở dưới ánh lửa sáng quắc của nến long phượng, nàng mỉm cười dịu dàng với hắn.
Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, mắt phượng thâm thúy của Lâm Uyên gợn sóng.
“Chiêu Chiêu.” Giọng nói của hắn hơi khàn gọi nhũ danh của nàng, tự tay rót hai ly rượu hợp cẩn, đem một ly trong số đó đưa cho nàng.
Lý Tiện Ngư đặt cây quạt lên trên gối, cầm lấy ly ngọc trong tay Lâm Uyên và vòng cổ tay vào nhau với hắn, uống hết ly rượu hợp cẩn này.
Rượu cũng không quá cay, mang theo mùi hương hoa đào nhợt nhạt.
Giống như ngày xuân sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi.
Má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư khẽ sâu hơn, cả hai cùng nhau cắt xuống một lọn tóc dài và quấn quanh đuôi tóc vào nhau, cột thành kết đồng tâm giấu bên trong hộp ngọc. Hộp còn chưa đóng lại, nụ hôn của Lâm Uyên đã rơi xuống.
Từ đầu ngón tay của nàng, gương mặt, hôn đến đôi môi do mọng của nàng. Lưu luyến tỉ mỉ, như mưa xuân đan chéo.
Hai má của Lý Tiện Ngư hơi ửng hồng. Ở trước khi nụ hôn của hắn còn chưa vội vàng mạnh mẽ thì nàng giơ tay nhẹ nhàng đặt trên môi mỏng của hắn. Nàng hơi rụt rè nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Triều quan.”
Triều quan của Hoàng hậu làm bằng vàng và được kham các viên minh châu đủ loại màu và đá quý.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng thật sự rất nặng.
Nàng mang triều quan nặng như vậy kiên trì chịu đựng suốt đại điển phong hậu, cổ mỏi đến mức giống như muốn rơi.
Lâm Uyên dừng động tác lại trong giây lát. Hắn hơi ngồi dậy, giúp nàng cởi triều quan nặng nề xuống và đặt trên cái bàn gỗ do bên cạnh đầu giường, lại nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có muốn đi tắm rửa không?”
Lý Tiện Ngư muốn nói cho hắn biết là nàng đã tắm rửa trước khi hắn đến đây. Nhưng ánh mắt của nàng dừng ở trên thường phục hắn đang mặc trên người và bộ lễ phục Hoàng hậu trang trọng nàng đang mặc, vẫn gật đầu mềm mại nói: “Vậy chàng chờ ta một chút.”
Nàng vừa nói xong, đứng dậy từ trên mép giường, đôi tay nhấc tà váy phức tạp lên và đi về phía phòng tắm trong điện.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi khép lại, giống như muốn nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, muốn đứng dậy cùng với nàng.
Nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng trả lời một tiếng. Nghe theo lời nàng nói, chờ nàng ở bên ngoài bức màn đỏ rũ xuống.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tổ.
Trăng sáng dần dần treo trên cành liễu.
Tấm bình phong khắc hoa khép hờ bị đẩy ra một lần nữa.
Thiếu nữ mặc váy dệt kim màu đỏ đạp ánh trăng lặng im bước vào.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, má lúm đồng tiền bên môi nhợt nhạt.
Khi đi vòng qua tấm bình phong san hô do như lửa, nhìn thấy thiếu niên đang chờ nàng bên cạnh tấm bình phong.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lâm Uyên bế ngang lên, đi về phía giường.
Ngoại trừ cặp nến long phượng thì ánh nến ven đường đều bị hắn vung tay thổi tắt.
Bức màn đỏ buông xuống, ánh sáng trong bức màn cũng lập tức trở nên mơ hồ.
Lý Tiện Ngư bị hắn đặt trên chăn gấm long phượng mềm mại, tóc đen đổ xuống trên áo gối trắng muốt, giống như dòng suối uốn lượn, nhẹ nhàng mềm mại vòng qua đầu ngón tay của hắn.
Nàng hơi ngước mắt lên nhìn hắn.
Mắt hạnh lấp lánh, môi do như đông cứng lại.
Lâm uyên không hề do dự. Hắn một tay nâng cằm Lý Tiện Ngư lên, hôn lên đôi môi do mềm mại của nàng.
Nụ hôn của hắn tới rào rạt, một đường công thành đoạt đất. Ngón tay thon dài dừng lại trên nút cổ áo bằng ngọc của nàng, theo nụ hôn càng sâu hơn của cả hai, hô hấp trở nên sâu nặng mà theo thứ tự cởi bỏ những nút áo tỉnh xảo này.
Giống như lời Lâm Uyên nói, hoàng cung Dận Triều và Đại Nguyệt cũng không khác nhau lắm.
Cũng có kỳ lâu kim võng, nguy nga tráng lệ.
Cả triều văn võ đều đã đợi ở đây một lúc lâu.
Lâm Uyên đã lên ngôi trước khi phụ hoàng của hắn qua đời, cho nên đã làm xong đại điển đăng cơ.
Bây giờ trở về, chuyện quan trọng nhất là điển nghi phong hậu. (điển nghỉ: điển chương và nghi thức nghĩa là theo phép nước, thể lệ triều đình, các quan trong triều (triều thần) cùng có mặt trong buổi lễ.
Tam tỉnh lục bộ vì buổi lễ này đã chuẩn bị rất lâu.
Sau các nghỉ thức bình thường như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chỉnh, cáo kỳ..., rốt cuộc cũng đến đại điển phong hậu long trọng.
Nhóm quan viên Lễ Bộ rung chuông, tiếng nhạc du đương.
Mười hai hàng dì tay cầm đèn vàng, vây quanh Hoàng hậu mới của Dận Triều từ cuối điện chậm rãi đi đến.
Chuông vang từ từ, nhang khói mờ mịt.
Lý Tiện Ngư mặc triều quan, cát phục, vòng cổ bảy màu. Dưới ánh mặt trời mới mọc bộ quần áo màu đỏ được thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng chỉ bạc hiện lên tầng tầng lớp lớp. Vạt áo màu đỏ vàng uốn lượn như yên hà ở phía sau, theo bước đi của nàng lạn rộng từ tiền điện đến cầu thang dài màu vàng. (yên hà: Khói và ráng; chỉ cảnh thiên nhiên nơi núi rừng mà các nhà nho, đạo sĩ ẩn dật.)
Nàng hơi ngẩng mặt lên, mày đẹp khẽ nhướng lên. Khi đi ngang qua con đường giữa cung nhân và quan viên đang quỳ gối, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người đế vương trẻ tuổi đang đứng ở cuối bậc cầu thang dài màu vàng. Dận Triều tôn thờ màu đen và lấy màu đen tỏ vẻ tôn trọng.
Lâm Uyên là đế vương của Dận Triều, trên đầu đội vương miện màu đen, người cũng mặc bộ long bào màu đen.
Trên tay áo được thêu đầy mặt trời và mặt trăng, trên vai là những ngôi sao lấp lánh.
Sợi chỉ vàng bạc đan xen quấn quanh vào nhau, thêu ra long đằng biển cả, uy áp tứ phương.
Biểu cảm trên mặt hắn lạnh lùng, duy nhất khi nhìn về phía nàng, đôi mắt phượng đen sâu thẳm kia mới có gợn sóng như nước.
Đôi mắt của Lý Tiện Ngư sáng lên, giống như thường ngày đi về phía hắn, ném đám người và tiếng chuông quý giá lại phía sau.
Lâm Uyên ở trên đài cao chờ nàng.
Sau khi nàng đi đến gần đó, thiếu niên giống như thường ngày duỗi tay về phía nàng, môi mỏng khẽ cong lên, nhỗ giọng kêu một tiếng: “Chiêu Chiêu."
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Đế hậu nắm tay, lễ nhạc cùng lúc vang lên. Đại điển phong hậu bắt đầu.
z
Điển nghi của Dận Triều long trọng như vậy, lễ nghi rất phức tạp.
Chờ khi tiếng lễ nhạc vang vọng khắp chân trời dừng lại, mặt trời vừa mới mọc cũng đã chìm vào phía sau mái cong Điện Càn Khôn.
Lý Tiện Ngư cũng ở dưới sự vây quanh của nhóm cung nữ, trở lại tẩm điện nơi ở của Hoàng hậu Dận Triều. Cách Điện Càn Khôn gần nhất chính là Điện Phượng Tảo.
Tòa cung điện này càng xinh đẹp lộng lẫy hơn so với Điện Phi Hương nàng sống lúc trước.
Gỗ đàn làm xà nhà, cột trụ làm bằng vàng.
Trên hai mái cong bên cạnh điêu khắc phượng hoàng giương cánh muốn bay. Trong điện trang trí cũng rất tỉnh xảo.
Giường bạch ngọc, ghế nhỏ làm bằng gỗ đỏ, bàn dài bằng gỗ đàn, đều là tận thiện tận mỹ. (tận thiện tận mỹ: Hết sức tốt, hết sức đẹp.)
Nguyệt Kiến đi theo nàng đến Dận Triều nhìn xung quanh trái phải, cũng nhịn không được nhỏ giọng khen: “Vốn dĩ nô tỳ còn lo lắng công chúa tới Dận Triều sẽ không quen. Bây giờ nhìn lại là nô tỳ suy nghĩ nhiều rồi.”
Nàng nói rồi lại cảm thán nói: “Đáng tiếc Trúc Từ không đi theo, không thể nhìn thấy được những thứ này.”
Nàng nói chính là chuyện trước khi Lý Tiện Ngư rời khỏi Nguyệt Kinh Thành. Lúc đó, khi hôn sự của Lý Tiện Ngư sắp sửa chuẩn bị xong thì Lý Tiện Ngư rút ra nửa ngày ra lệnh kêu nàng và Trúc Từ đến Điện Phi Hương hỏi một chút là có cung nhân nào muốn đi đến Dận Triều không? Nếu muốn đi thì bổng lộc sẽ cao hơn năm phần so với khi ở trong Điện Phi Hương.
Nếu như không muốn, nàng cũng không bắt buộc.
Cho nên có thể ở lại trong Điện Phi Hương, chờ đợi Nội Vụ Phủ sắp xếp. Nên ở lại Điện Phi Hương thì cứ ở lại Điện Phi Hương. Nên đi đến các cung điện khác hầu hạ thì đi đến các cung điện khác.
Trúc Từ và một số cung nhân khác bởi vì còn người nhà, cho nên lựa chọn ở lại Đại Nguyệt, ở lại trong Điện Phi Hương hoặc là để cho Nội Vụ Phủ sắp xếp. Lấy Nguyệt Kiến cầm đầu những cung nhân còn lại thì đi theo Lý Tiện Ngư đến Dận Triều.
Lý Tiện Ngư biết nàng nhớ Trúc Từ, nên cong mày an ủi nàng: “Trúc Từ ở lại Đại Nguyệt và giúp chúng ta bảo vệ Điện Phi Hương cũng không có gì là không tốt. Có lẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ sau khi hoàng huynh chọn được Hoàng hậu thì có thể sẽ được nhìn thấy đại điển phong hậu của hoàng huynh.”
Nguyệt Kiến mong đợi nói: “Nương nương nói đúng. Chờ khi nô tỳ trở về, còn có thể nói chuyện này với Trúc Từ —”
Nàng ấy còn chưa dứt lời.
Trong màn đêm ở phía xa vang lên tiếng chuông báo canh giờ.
Mắt thấy canh giờ không còn sớm, Lý Tiện Ngư cũng dừng cuộc trò chuyện lại. Sau khi kêu Nguyệt Kiến giúp nàng trang điểm lại lần nữa thì kêu mọi người lui xuống, nàng cầm cây quạt trên tay và ngồi trên giường gấm long phượng chờ Lâm Uyên trở về.
Bên ngoài cửa sổ khắc hoa, ánh trăng bạc như sương ở phía chân trời, mơ hồ có thể nhìn thấy được một gốc cây đào nở hoa trong sân đang lay động rào rạc trong gió đêm, tiếp theo là những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống. Lý Tiện Ngư nghiêm túc nhìn nó một lúc lâu.
Khi nàng cảm thấy ánh trăng của Dận Triều và Đại Nguyệt cũng không có gì khác nhau thì cái rèm trân châu treo ở trên cánh cửa phát ra tiếng động rất nhỏ.
Chắc là Lâm Uyên đã đi vào trong điện.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên từ sau cây quạt thêu hoa hải đường.
Ở trước tấm bình phong san hô trong điện, nàng nhìn thấy thiếu niên mình đang chờ đợi.
Lâm Uyên giống như vừa mới tắm rửa xong.
Hắn đã thay long bào màu đen trang nghiêm và vương miện màu đen ra. Chỉ mặc một bộ đồ thường phục màu đen với hoa văn màu vàng, tóc đen được nửa cột lại bằng dây cột tóc, đuôi tóc tùy ý xõa sau vai.
Vẫn là cách ăn mặc thường ngày của thiếu niên.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, cầm cây quạt tỉnh xảo trong tay chờ hắn tiến lên.
Lâm Uyên từng bước đi về phía nàng.
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư giấu sau cây quạt ửng đỏ.
Vừa e lệ vừa mong đợi.
Đối với nàng mà nói, đối với Lâm Uyên mà nói, hôm nay không phải chỉ là ngày phong hậu của Dận Triều, mà là đêm tân hôn thuộc về bọn họ.
Xuyên thấu qua mặt quạt màu đỏ nửa trong suốt, nàng nhìn thấy Lâm Uyên bước đến trước người nàng, thân hình cao dài cúi thấp xuống, môi mỏng khẽ hôn lên đầu ngón tay đang cầm cây quạt của nàng.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, cánh môi đỏ thắm nhẹ nhàng cong lên, nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Uyên ở bên tai nàng đọc lên —— câu thơ trên cây quạt.
Là bài thơ Thanh Ngọc Án nàng thích nhất.
Tất cả mọi thứ đều viên mãn như vậy.
Lý Tiện Ngư không thể tìm ra được chỗ nào có thể bắt bẻ.
Trong đôi mắt hạnh hoa của nàng gợn sóng, sau khi Lâm Uyên đọc xong câu thơ cuối cùng thì nàng nhẹ nhàng buông cây quạt trong tay xuống.
Ở dưới ánh lửa sáng quắc của nến long phượng, nàng mỉm cười dịu dàng với hắn.
Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, mắt phượng thâm thúy của Lâm Uyên gợn sóng.
“Chiêu Chiêu.” Giọng nói của hắn hơi khàn gọi nhũ danh của nàng, tự tay rót hai ly rượu hợp cẩn, đem một ly trong số đó đưa cho nàng.
Lý Tiện Ngư đặt cây quạt lên trên gối, cầm lấy ly ngọc trong tay Lâm Uyên và vòng cổ tay vào nhau với hắn, uống hết ly rượu hợp cẩn này.
Rượu cũng không quá cay, mang theo mùi hương hoa đào nhợt nhạt.
Giống như ngày xuân sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi.
Má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư khẽ sâu hơn, cả hai cùng nhau cắt xuống một lọn tóc dài và quấn quanh đuôi tóc vào nhau, cột thành kết đồng tâm giấu bên trong hộp ngọc. Hộp còn chưa đóng lại, nụ hôn của Lâm Uyên đã rơi xuống.
Từ đầu ngón tay của nàng, gương mặt, hôn đến đôi môi do mọng của nàng. Lưu luyến tỉ mỉ, như mưa xuân đan chéo.
Hai má của Lý Tiện Ngư hơi ửng hồng. Ở trước khi nụ hôn của hắn còn chưa vội vàng mạnh mẽ thì nàng giơ tay nhẹ nhàng đặt trên môi mỏng của hắn. Nàng hơi rụt rè nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Triều quan.”
Triều quan của Hoàng hậu làm bằng vàng và được kham các viên minh châu đủ loại màu và đá quý.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng thật sự rất nặng.
Nàng mang triều quan nặng như vậy kiên trì chịu đựng suốt đại điển phong hậu, cổ mỏi đến mức giống như muốn rơi.
Lâm Uyên dừng động tác lại trong giây lát. Hắn hơi ngồi dậy, giúp nàng cởi triều quan nặng nề xuống và đặt trên cái bàn gỗ do bên cạnh đầu giường, lại nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có muốn đi tắm rửa không?”
Lý Tiện Ngư muốn nói cho hắn biết là nàng đã tắm rửa trước khi hắn đến đây. Nhưng ánh mắt của nàng dừng ở trên thường phục hắn đang mặc trên người và bộ lễ phục Hoàng hậu trang trọng nàng đang mặc, vẫn gật đầu mềm mại nói: “Vậy chàng chờ ta một chút.”
Nàng vừa nói xong, đứng dậy từ trên mép giường, đôi tay nhấc tà váy phức tạp lên và đi về phía phòng tắm trong điện.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi khép lại, giống như muốn nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, muốn đứng dậy cùng với nàng.
Nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng trả lời một tiếng. Nghe theo lời nàng nói, chờ nàng ở bên ngoài bức màn đỏ rũ xuống.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tổ.
Trăng sáng dần dần treo trên cành liễu.
Tấm bình phong khắc hoa khép hờ bị đẩy ra một lần nữa.
Thiếu nữ mặc váy dệt kim màu đỏ đạp ánh trăng lặng im bước vào.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, má lúm đồng tiền bên môi nhợt nhạt.
Khi đi vòng qua tấm bình phong san hô do như lửa, nhìn thấy thiếu niên đang chờ nàng bên cạnh tấm bình phong.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lâm Uyên bế ngang lên, đi về phía giường.
Ngoại trừ cặp nến long phượng thì ánh nến ven đường đều bị hắn vung tay thổi tắt.
Bức màn đỏ buông xuống, ánh sáng trong bức màn cũng lập tức trở nên mơ hồ.
Lý Tiện Ngư bị hắn đặt trên chăn gấm long phượng mềm mại, tóc đen đổ xuống trên áo gối trắng muốt, giống như dòng suối uốn lượn, nhẹ nhàng mềm mại vòng qua đầu ngón tay của hắn.
Nàng hơi ngước mắt lên nhìn hắn.
Mắt hạnh lấp lánh, môi do như đông cứng lại.
Lâm uyên không hề do dự. Hắn một tay nâng cằm Lý Tiện Ngư lên, hôn lên đôi môi do mềm mại của nàng.
Nụ hôn của hắn tới rào rạt, một đường công thành đoạt đất. Ngón tay thon dài dừng lại trên nút cổ áo bằng ngọc của nàng, theo nụ hôn càng sâu hơn của cả hai, hô hấp trở nên sâu nặng mà theo thứ tự cởi bỏ những nút áo tỉnh xảo này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.