Chương 165: Ngoại truyện 10: Dụ hoặc
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Mặt trời màu đỏ dần dần leo lên giữa bầu trời.
Lý Tiện Ngư thấy thời gian không còn sớm nên cũng đứng dậy tạm biệt hai vị Thái phi, rồi quay trở về Điện Phượng Tảo của nàng.
Đến khi trở về nàng tự đi bộ về.
Đến khi bởi vì đi bộ có hơi mệt mỏi nên Lý Tiện Ngư ngồi kiệu liễn quay trở về.
Đường xá xa xôi, kiệu liễn đi từ từ.
Khi Lý Tiện Ngư ngồi trong kiệu liễn chống cằm cảm thấy hơi buồn ngủ, màn kiệu buông xuống bị người vén lên, giọng nói trầm thấp như gió xuân của Lâm Uyên vang lên ở bên tai nàng.
Hắn gọi nhũ danh của nàng: "Chiêu Chiêu.”
Lý Tiện Ngư khẽ ngước lông mi lên.
Nhìn thấy Lâm Uyên còn chưa thay đổi triều phục trên người, mũ miện trên đầu cũng chưa gỡ xuống. Thân hình cao dài đứng trước người nàng, một tay vén mành kiệu của nàng lên.
Cảnh xuân bên ngoài màn kiệu bị hắn che hơn phân nửa, ánh nắng yếu ớt phác họa ra một lớp vàng kim ở trên sườn mặt của hắn, khiến gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn trở nên mềm mại.
Lý Tiện Ngư đặt quạt tròn trong tay lên trên đầu gối, nhoẻn miệng cười nói với hắn: "Lâm Uyên, chàng đã hạ triều rồi sao?”
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, trầm thấp trả lời một tiếng. Hắn giơ tay ra hiệu kêu cung nhân ha kiệu xuống.
Kiệu liễn nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất, không hề có một chút bụi nào.
Lý Tiện Ngư còn chưa đứng dậy, Lâm Uyên nâng bước bước vào trong kiệu. Màn kiệu được thêu con chim màu vàng uốn cong rơi xuống từ trên đầu ngón tay của Lâm Uyên, ánh sáng trong kiệu cũng lập tức trở nên mông lung.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, kiệu liễn vốn dĩ rộng rãi lập tức trở nên chật chội làm ống tay áo của nàng đều chạm vào trên vách kiệu. Hắn lại lấy ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên và cúi đầu hôn nàng.
Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đầu ngón tay nắm quạt tròn siết chặt lại. Nàng hơi hơi ngước mặt lên, nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Cảm nhận được rèm châu trên mũ miện của Lâm Uyên lướt qua sườn mặt của nàng, xúc cảm mát lạnh giống như nước chảy.
Mà môi mỏng của hắn nóng cháy, giống như muốn đốt cháy nàng vậy.
Giữa hô hấp của hai người quấn lấy nhau, hai má của Lý Tiện Ngư đồ như ánh bình minh và hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.
Lúc này Lâm Uyên mới buông tha nàng.
Gương mặt Lý Tiện Ngư ửng đỏ, nàng muốn đứng dậy nhưng lại bị Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Hắn ôm nàng ngồi trên đầu gối của hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cánh môi càng thêm tươi đẹp sau khi hôn của nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Khi thần đi thượng triều, công chúa đi nơi nào?”
Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại: “Là trong cung của mẫu hậu sao?” Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn. Giống như từ trong đáy mắt của hắn nhìn thấy mấy chữ đề phòng Điện Tĩnh An. Giống như nơi đó là nơi ăn người gì đó, sau khi nàng tiến vào thì trở ra sẽ không hề giống nhau vậy.
Lý Tiện Ngư muốn mở miệng nhưng luôn cảm thấy trong kiệu nói mấy cái này thì không được tốt lắm, nên nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhỏ giọng thương lượng bên tai hắn: "Chúng ta về Điện Phượng Tảo trước đi, ta lại nói cho chàng có được không?”
Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên, nhưng cuối cùng không có từ chối. Hắn nói: “Một lời đã định.”
Vừa mới nói xong, Lâm Uyên đặt nàng xuống từ trên đầu gối và để nàng ngồi ổn trên kiệu, sau đó mới đứng dậy một lần nữa và đi ra khỏi kiệu liễn.
Kiện liễn một lần nữa xuất phát.
Khi kiệu liễn được đặt xuống là đã tới trước của điện màu đỏ của Điện Phượng Tảo.
Lâm Uyên vẫn giúp nàng vén mành lên như cũ.
Lý Tiện Ngư mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của hắn và bước xuống kiệu liễn, đi theo hắn đi vào trong tẩm điện của Điện Phượng Tảo. Phía bên kia tấm bình phong, Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng. Hắn nghiêng mặt đi trước tấm bình phong san hô, mắt phượng nhìn nàng thật sâu giống như vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy.
Lý Tiện Ngư cũng kể đúng sự thật chuyện hôm nay cho hắn nghe.
“Ta chỉ tùy ý đi dạo một chút ở trong cung, trên đường gặp được hai vị Thái phi nên ngồi một lát ở trong cung điện của hai người họ.”
Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, thản nhiên trả lời một tiếng. Hắn nói: “Thần không để ý đến việc công chúa đi đến cung điện của Thái phi. Nếu sau này công chúa vẫn muốn đi thì có thể dẫn theo cung nữ Thanh Tỏa ở trong cung của công chúa.”
Lý Tiện Ngư biết người hắn đang nói đến là ai.
Thanh Tỏa là thiếu nữ đã đến cứu nàng trong ngày xảy ra cung biến.
Nói là cung nữ nhưng thật ra là hộ vệ Lâm Uyên đưa cho nàng.
Lông mi của nàng khẽ chớp, nghe theo lời hắn và hỏi: “Mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi sao?”
Lâm Uyên nhíu mày: “Nếu công chúa thật sự muốn đi.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Vậy ta mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi đến Điện Tĩnh An của mẫu hậu sao?”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng siết chặt lại, đáy mắt đen tối.
Lý Tiện Ngư cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng kêu đau một tiếng.
Lâm Uyên phục hồi tỉnh thần lại, hắn lập tức buông ngón tay thon dài ra và cúi người giúp Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng xoa xoa vết đồ in trên cổ tay trắng nõn của nàng.
Hắn rũ lông mi xuống, thấy không rõ biểu cảm trong đáy mắt: “Nếu công chúa thật sự muốn đi thì có thể chờ sau khi thần hạ triều.”
Lý Tiện Ngư nghe ra ý ngoài trong lời nói của hắn.
Nàng ngước đôi mắt hạnh hoa trong sáng lên nhìn về phía hắn: “Lâm Uyên, những Thái phi đó đều sống rất an bình. Đã không có bị nước trà độc chết, cũng không có bởi vì ăn điểm tâm trong cung mà chết bất đắc kỳ tử.” Nàng nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Mẫu hậu có lẽ cũng không có không nói đạo lý.................. như vậy.”
Giọng nói của Lâm Uyên thản nhiên: “Đó là bởi vì người công chúa nhìn thấy là người sống.”
Còn người đã chết, chôn ở phi lăng, chôn ở lãnh cung, thậm chí còn bị quấn vào trong tấm chiếu rách, bị quăng vào trong bãi tha ma, nàng cũng không thể nhìn thấy được.
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Một lúc sau, nàng thử hỏi: “Lâm Uyên, giữa chàng và mẫu hậu đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Lâm Uyên cũng không ngẩng đầu lên.
Hắn đông cứng phủ nhận: “Không có.”
Lý Tiện Ngư tiến lại gần một chút, gần đến mức lông mi mảnh dài của nàng đều phải dán lên trên gương mặt lạnh lẽo như ngọc của hắn.
Nàng cố gắng nhỏ giọng mềm mại thương lượng với hắn: “Đó là có chuyện gì xảy ra sao? Có thể nói cho ta nghe được không?”
Lâm Uyên không trả lời.
Hắn ngồi dậy và nắm tay của Lý Tiện Ngư, dẫn nàng đi đến trước long án.
Lý Tiện Ngư lại không chịu di chuyển.
Nàng đứng trước tấm bình phong san hô, nhón mũi chân nhẹ nhàng vẫy tay với Lâm Uyên và ra hiệu kêu hắn cúi người xuống.
Môi mỏng của Lâm Uyên hơi mím lại, thân hình cao dài vẫn đứng yên tại chỗ. Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, cũng không bắt buộc, chỉ đi về phía trước và đứng ngay trước mặt hắn, kéo một cái ghế gỗ nhỏ đặt ngay trước mặt hắn. Tiếp theo nàng đứng lên trên ghế gỗ nhỏ.
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, nhưng vẫn giơ tay bảo vệ nàng lại.
Lý Tiện Ngư cũng cúi người xuống.
Lý Tiện Ngư lấy đầu ngón tay che cổ áo bị mở ra lại, không cho hắn hôn sâu vào bên trong.
Nhân lúc bây giờ còn có thể tự hỏi, nàng vội vàng mở miệng hỏi lại hắn chuyện vừa rồi không có nghe được đáp án: “Lâm Uyên, giữa chàng và mẫu hậu......”
Nàng suy nghĩ một lúc, đổi thành từ ngữ uyển chuyển một chút: “Là đã từng xảy ra chuyện gì đó không vui sao?”
“Chuyện gì đó không vui sao?” Lâm Uyên nằm trên cổ của nàng, gợn sóng trong mắt phượng dần dần rút đi, giống như che đậy tràn đầy băng tuyết: “Giữa thần và mẫu hậu vốn không có chuyện gì có thể gọi là vui vẻ.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Nàng sợ hãi hỏi: “Ngay cả một chuyện cũng không có sao?”
Lâm Uyên thản nhiên nhắm mắt lại.
Chuyện cũ chôn sâu trong trí nhớ lướt qua nhanh chóng ở trước mắt hắn.
Từ khi hắn bắt đầu có ký ức cho đến nay, người ở chung hòa thuận với mẫu hậu vẫn luôn là Tạ Cảnh.
Bọn họ là cùng một loại người. Bề ngoài nhìn đoan trang tao nhã, nhưng ở bên trong thì che giấu sắc sao u ám.
Ở cùng với loại người này, cũng không biết người này sẽ giấu đao ở trong tay áo nào.
Hắn ghét nhất chính là loại người này. Nhưng nói đến cũng buồn cười, hắn ghét nhất loại người này nhưng hắn lại có cùng dòng máu với loại người này. Giọng nói của hắn lạnh băng: “Không có.”
Hắn cúi đầu hôn lên cái cổ mảnh khanh của Lý Tiện Ngư, lấy xúc cảm mềm mại ấm áp trên cổ của nàng để làm ấm những lớp băng được kết lại qua những năm tháng trước đây: “Khi thần còn bé hầu như thần luôn sống ở trong Nam thư phòng. Mặc dù sau khi học xong cũng là đi theo các vị tướng quân tập võ, tập cưỡi ngựa bắn cung, tập quân tử lục nghệ.”
Hắn và mẫu hậu và Tạ Cảnh ở chung khoảng thời gian rất ít, càng chưa nói tới tình cảm thân thiết gì đó.
Đáy mắt của hắn lạnh băng, môi mỏng nóng cháy.
Lý Tiện Ngư bị hắn hôn đến mức gương mặt hơi nóng lên.
Nàng lấy đầu ngón tay che cổ áo càng ngày càng bị kéo ra của mình lại, giọng nói vốn qi ngọt mềm cũng trong bất tri bất giác trở nên mềm mại như nước mùa xuân: “Mẫu hậu, mẫu hậu chưa bao giờ chơi đùa cùng với chàng sao?” Nàng nói đứt quãng trong nụ hôn của hắn: “Cho dù là làm một con hổ bông cho chàng hay đích thân làm một đĩa điểm tâm.”
Lâm Uyên trực tiếp trả lời: “Không có.”
Hắn khẽ cắn một cái lên trên gáy của Lý Tiện Ngư, đổi lấy thiếu nữ mềm mại nhỏ giọng gọi hắn một tiếng. “Mẫu hậu của thần là nữ nhỉ Triệu thị. Là Hoàng hậu do thế gia đào tạo ra. Bà muốn nuôi cũng không phải là con trai, mà là trữ quân tương lai.”
Hắn nhớ rõ có phi tần từng lén nói qua.
Hoàng hậu nuôi con trai giống như đại bàng.
Văn võ mưu lược, quân tử lục nghệ.
Cái nào cũng quan trọng hơn so trò chơi của những đứa trẻ bình thường.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, ở nụ hôn càng ngày càng sâu của hắn miễn cưỡng rút ra suy nghĩ, mơ hồ hiểu được tại sao Lâm Uyên không thân thiết với mẫu hậu của mình.
Nhưng thái độ của Lâm Uyên đối với mẫu hậu của hắn không chỉ là lạnh nhạt. Mà là nơi chốn phòng bị, giống như cách một cái cung điện trên trời.
Chắc là, sau đó, lại đã xảy ra chuyện gì đó khiến cả hai không thể tiêu tan được.
Vì vậy, nàng do dự nói: “Vậy lúc sau, lại xảy ra chuyện gì sao......”
Nàng còn chưa nói xong, Lâm Uyên ngẩng đầu lên ở trên cổ của nàng.
Mắt phượng của hắn đen tối, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt giống như nhớ tới chuyện gì đó làm hắn vô cùng không vui.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, hơi hơi mở miệng.
Nàng muốn rút lại lời vừa mới nói, nhưng Lâm Uyên lại không có cho nàng cơ hội này.
Hắn một tay nâng cằm nàng lên và hôn lên đôi môi đỏ tươi đẹp của nàng. Chôn vùi những lời nói còn lại ở giữa môi răng của cả hai. Nụ hôn này tới rất vội vã.
Lâm Uyên cầm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, cột nàng vào trên giường, hàm răng sắc nhọn cắn cánh môi của nàng và khiến cho nàng mở miệng ra, sau đó đòi lấy càng nhiều hơn với nàng.
Lý Tiện Ngư thử đáp lại hắn, lại rất nhanh không theo kịp ham muốn của hắn.
Nàng hơi ngẩng cổ lên, hai má đỏ ửng như được đánh phấn, đầu ngón tay dừng ở trên vai của hắn mềm đến mức không có chút sức lực nào.
Lâm Uyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, cho nàng đường sống thở dốc.
Sau khi hô hấp của nàng hơi hồi phục lại, lại lần nữa hôn xuống.
Cho đến khi hô hấp của cả hai hoàn toàn rối loạn, độ ấm trong màn trướng cũng lập tức tăng cao.
Nóng bồng giống như ngày hè đến sớm.
Khi Lý Tiện Ngư cảm thấy nàng sắp bị luộc chín, Lâm Uyên cuối cùng cũng buông lỏng nàng ra.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai hắn, hai má lúm đồng tiền càng đỏ ửng hơn, hơi thở hổn hển và trong đầu rối loạn thành một đống lộn xộn, cũng đã quên sạch sẽ câu hỏi mà nàng muốn hỏi.
Lâm Uyên lại không nuốt lời.
Hắn cúi người, cắn lỗ tai mượt mà của nàng và ở bên tai nàng tiếp tục nói câu hồi vừa rồi nàng mới hỏi.
Giọng nói của hắn khàn khàn hỏi: “Công chúa còn nhớ rõ thần đến Đại Nguyệt như thế nào không?”
Trước khi suy nghĩ của Lý Tiện Ngư hoàn toàn trở nên rối loạn, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Nàng mo hồ nhớ rõ Lâm Uyên đã từng nói qua với nàng, hắn đi vào Đại Nguyệt là bởi vì bị hoàng huynh ám hại.
Nhưng, chuyện này lại có liên quan gì đến mẫu hậu của hắn?
Lâm Uyên cố gắng kiềm chế buông hàm răng sắc nhọn ra, chỉ thản nhiên hôn lên vành tai của nàng, cho nàng con đường sống để tự hỏi.
“Mẫu hậu của thần sinh ra ở thế gia. Cả Triệu thị đều là tai mắt của nàng. Mặc dù ở chỗ sâu trong thâm cung nhưng tin tức trong ngoài kinh thành đều không thể gạt được bà.”
“Càng chớ nói đến chuyện lớn thần sống chết không rõ ràng.”
Hơi nóng giữa môi răng của hắn lướt qua bên tai nàng, nóng đến mức Lý Tiện Ngư hơi hơi co rụt về phía sau.
Nàng đỏ mặt hỏi: “Mẫu hậu không biết sao?”
Lâm Uyên bế nàng lên, để nàng khóa ngồi lên trên người hắn.
“Công chúa xem nhẹ mẫu hậu rồi.”
Hắn hướng lên trên và coi bỏ váy đỏ của Lý Tiện Ngư, nói đúng sự thật cho nàng nghe những tin tức hắn điều tra được sau khi quay trở về Dận Triều: “Sau khi mẫu hậu nhận được tin tức, lập tức sai người đi điều tra. Bà rất nhanh đã tra ra được là do Tạ Cảnh ra tay. Nhưng bà lựa chọn giấu tin tức đi, lựa chọn giúp Tạ Cảnh giấu dấu vết hắn đã từng đi đến biên quan. Để giấu giếm sự điều tra của đám người Đại Lý Tự.”
Mẫu hậu của hắn, kiên nghị tàn nhẫn, người thường không thể so sánh được. Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Nàng suy nghĩ trong một chớp mắt. Nàng không khỏi suy nghĩ, nếu lúc ấy Triệu Thái hậu không có làm như vậy thì có lẽ Lâm Uyên sẽ bị đám quan viên điều tra của Dận Triều tìm được.
Cũng sẽ không lưu lạc đến Minh Nguyệt Dạ, trải qua rất nhiều chuyện tàn khốc kia. Mà tất cả những chuyện này, lại bởi bị một sự lựa chọn của mẹ ruột hắn. Lựa chọn hoàng huynh của hắn mà từ bỏ hắn.
Lý Tiện Ngư nghĩ, nếu là nàng mà nói thì chắc cũng rất khó để tiêu tan.
Khi Lý Tiện Ngư thu hồi suy nghĩ lại, khi nàng đang suy nghĩ nên an ủi Lâm Uyên như thế nào thì lại phát hiện váy đỏ mặc trên người nàng đã bị cởi đến vòng eo.
Áo lót làm bằng tơ lụa mỏng manh như vậy.
Nàng lại khóa ngồi trên người Lâm Uyên, gần như dán chặt da thịt vào người hắn.
Làm nàng rõ ràng cảm nhận được dục vọng lúc này của Lâm Uyên.
Trên mặt của Lý Tiện Ngư lập tức hiện lên màu đỏ nhạt.
Nàng một tay chống trên giường gấm và muốn xuống dưới từ trên người hắn, đột nhiên cổ tay trắng nõn lại bị Lâm Uyên nắm lấy.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại và một lần nữa ôm nàng lên trên người hắn, giọng nói hơi khàn khàn: “Câu hỏi của công chúa, thần đều trả lời rồi.” “Bây giờ có phải nên để thần lấy thù lao không?”
Lý Tiện Ngư vội vàng giơ tay đè tà váy xuống, thẹn thùng nhắc nhở hắn: “Chúng ta đã nói tốt là sẽ nghỉ ngơi hai ngày mà.”
Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Eo của ta vẫn còn mồi......”
Đáy mắt của Lâm Uyên u ám. Nhưng cuối cùng vẫn kéo nàng qua một chút, giơ tay giúp nàng xoa xoa vòng eo bủn rủn. Lý Tiện Ngư khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thấy màu sắc đen tối trong đôi mắt của hắn không hề giảm bớt, ngón tay thon dài cũng nắm bàn tay trắng nõn của nàng không bỏ, giống như nhất định phải lấy được thù lao từ nàng vậy.
Lý Tiện Ngư không nghĩ tới Lâm Uyên cũng có lúc so đo như vậy.
Nàng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
Lý Tiện Ngư cúi người xuống, khẽ hôn lên trên môi mồng của hắn.
Thấy mày kiếm của hắn khẽ nhướng lên, giống như vẫn còn khó chịu nhưng lại tập trung nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Ở trước khi Lâm Uyên một lần nữa ôm nàng vào trong lòng ngực, mắt hạnh tràn đầy hơi nước của nàng dần dần trở nên trong sáng.
Nàng nâng đầu ngón tay lên và giúp Lâm Uyên kéo cổ áo mở rộng ra lại, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Lâm Uyên, ta dẫn chàng đi ra ngoài chơi đi.”
Lâm Uyên giống như không ngờ rằng, nàng sẽ đáp lại như vậy.
Hắn hơi ngừng lại, tiếp theo ngước mắt nhìn nàng một cái thật sâu.
Lý Tiện Ngư giơ tay vòng qua cổ của hắn, một lần nữa cúi người xuống và dùng chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi của hắn.
Tư thế thân mật như vậy, cánh môi đỏ thắm của thiếu nữ nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt trong sáng, sáng ngời như ngôi sao.
“Ta không lớn lên ở trong hoàng cung Dận Triều, cũng không biết mẫu hậu thiên vị ai hơn. Và vì sao lại làm như vậy.”
“Nhưng ta có thể bên cạnh chàng bù đắp lại những chuyện khi còn nhỏ. Đồ vật chưa từng chơi lúc còn nhỏ, ta sẽ cùng chơi với chàng. Điểm tâm chưa từng ăn lúc còn nhỏ, ta sẽ mua cho chàng ăn.” Nàng mỉm cười xinh đẹp, giơ tay nắm lấy bàn tay to của Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta lập tức ra cung đi.”
Lâm Uyên trở tay nắm lấy bàn tay trắng nn của nàng, mi mắt hơi rũ xuống và nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt.
Lý Tiện Ngư thò đầu qua và dùng đôi mắt trong sáng như ngọc đen kia nhìn về phía hắn.
Nàng mềm nhẹ dò hỏi, mang theo một chút thấp thỏm: “...... Đi không?”
Nàng cách đến gần như vậy, tóc đen rơi rụng khi vừa ôm hôn lúc nãy hoàn toàn rũ xuống trên mu bàn tay của hắn, dịu dàng như cành liễu mùa xuân.
U tối trong đáy mắt của Lâm Uyên dần dần rút đi.
Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cong lên, vén lọn tóc đen kia ra phía sau lỗ tai của nàng.
“ĐI.”
Lâm Uyên vừa dứt lời thì đứng dậy từ trên long sàng, thuận tay kéo vạt áo choàng mở rộng ra lại, giọng nói còn hơi khàn khàn: “...... Thần đi tắm rửa.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp.
Nàng nhẹ nhàng trả lời một tiếng và cũng đứng dậy từ trên long sàng, sau đó đi đến phía sau tấm bình phong san hô để thay đồ trước.
Lý Tiện Ngư thấy thời gian không còn sớm nên cũng đứng dậy tạm biệt hai vị Thái phi, rồi quay trở về Điện Phượng Tảo của nàng.
Đến khi trở về nàng tự đi bộ về.
Đến khi bởi vì đi bộ có hơi mệt mỏi nên Lý Tiện Ngư ngồi kiệu liễn quay trở về.
Đường xá xa xôi, kiệu liễn đi từ từ.
Khi Lý Tiện Ngư ngồi trong kiệu liễn chống cằm cảm thấy hơi buồn ngủ, màn kiệu buông xuống bị người vén lên, giọng nói trầm thấp như gió xuân của Lâm Uyên vang lên ở bên tai nàng.
Hắn gọi nhũ danh của nàng: "Chiêu Chiêu.”
Lý Tiện Ngư khẽ ngước lông mi lên.
Nhìn thấy Lâm Uyên còn chưa thay đổi triều phục trên người, mũ miện trên đầu cũng chưa gỡ xuống. Thân hình cao dài đứng trước người nàng, một tay vén mành kiệu của nàng lên.
Cảnh xuân bên ngoài màn kiệu bị hắn che hơn phân nửa, ánh nắng yếu ớt phác họa ra một lớp vàng kim ở trên sườn mặt của hắn, khiến gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn trở nên mềm mại.
Lý Tiện Ngư đặt quạt tròn trong tay lên trên đầu gối, nhoẻn miệng cười nói với hắn: "Lâm Uyên, chàng đã hạ triều rồi sao?”
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, trầm thấp trả lời một tiếng. Hắn giơ tay ra hiệu kêu cung nhân ha kiệu xuống.
Kiệu liễn nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất, không hề có một chút bụi nào.
Lý Tiện Ngư còn chưa đứng dậy, Lâm Uyên nâng bước bước vào trong kiệu. Màn kiệu được thêu con chim màu vàng uốn cong rơi xuống từ trên đầu ngón tay của Lâm Uyên, ánh sáng trong kiệu cũng lập tức trở nên mông lung.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, kiệu liễn vốn dĩ rộng rãi lập tức trở nên chật chội làm ống tay áo của nàng đều chạm vào trên vách kiệu. Hắn lại lấy ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên và cúi đầu hôn nàng.
Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đầu ngón tay nắm quạt tròn siết chặt lại. Nàng hơi hơi ngước mặt lên, nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Cảm nhận được rèm châu trên mũ miện của Lâm Uyên lướt qua sườn mặt của nàng, xúc cảm mát lạnh giống như nước chảy.
Mà môi mỏng của hắn nóng cháy, giống như muốn đốt cháy nàng vậy.
Giữa hô hấp của hai người quấn lấy nhau, hai má của Lý Tiện Ngư đồ như ánh bình minh và hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.
Lúc này Lâm Uyên mới buông tha nàng.
Gương mặt Lý Tiện Ngư ửng đỏ, nàng muốn đứng dậy nhưng lại bị Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Hắn ôm nàng ngồi trên đầu gối của hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cánh môi càng thêm tươi đẹp sau khi hôn của nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Khi thần đi thượng triều, công chúa đi nơi nào?”
Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại: “Là trong cung của mẫu hậu sao?” Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn. Giống như từ trong đáy mắt của hắn nhìn thấy mấy chữ đề phòng Điện Tĩnh An. Giống như nơi đó là nơi ăn người gì đó, sau khi nàng tiến vào thì trở ra sẽ không hề giống nhau vậy.
Lý Tiện Ngư muốn mở miệng nhưng luôn cảm thấy trong kiệu nói mấy cái này thì không được tốt lắm, nên nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhỏ giọng thương lượng bên tai hắn: "Chúng ta về Điện Phượng Tảo trước đi, ta lại nói cho chàng có được không?”
Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên, nhưng cuối cùng không có từ chối. Hắn nói: “Một lời đã định.”
Vừa mới nói xong, Lâm Uyên đặt nàng xuống từ trên đầu gối và để nàng ngồi ổn trên kiệu, sau đó mới đứng dậy một lần nữa và đi ra khỏi kiệu liễn.
Kiện liễn một lần nữa xuất phát.
Khi kiệu liễn được đặt xuống là đã tới trước của điện màu đỏ của Điện Phượng Tảo.
Lâm Uyên vẫn giúp nàng vén mành lên như cũ.
Lý Tiện Ngư mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của hắn và bước xuống kiệu liễn, đi theo hắn đi vào trong tẩm điện của Điện Phượng Tảo. Phía bên kia tấm bình phong, Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng. Hắn nghiêng mặt đi trước tấm bình phong san hô, mắt phượng nhìn nàng thật sâu giống như vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy.
Lý Tiện Ngư cũng kể đúng sự thật chuyện hôm nay cho hắn nghe.
“Ta chỉ tùy ý đi dạo một chút ở trong cung, trên đường gặp được hai vị Thái phi nên ngồi một lát ở trong cung điện của hai người họ.”
Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, thản nhiên trả lời một tiếng. Hắn nói: “Thần không để ý đến việc công chúa đi đến cung điện của Thái phi. Nếu sau này công chúa vẫn muốn đi thì có thể dẫn theo cung nữ Thanh Tỏa ở trong cung của công chúa.”
Lý Tiện Ngư biết người hắn đang nói đến là ai.
Thanh Tỏa là thiếu nữ đã đến cứu nàng trong ngày xảy ra cung biến.
Nói là cung nữ nhưng thật ra là hộ vệ Lâm Uyên đưa cho nàng.
Lông mi của nàng khẽ chớp, nghe theo lời hắn và hỏi: “Mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi sao?”
Lâm Uyên nhíu mày: “Nếu công chúa thật sự muốn đi.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Vậy ta mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi đến Điện Tĩnh An của mẫu hậu sao?”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng siết chặt lại, đáy mắt đen tối.
Lý Tiện Ngư cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng kêu đau một tiếng.
Lâm Uyên phục hồi tỉnh thần lại, hắn lập tức buông ngón tay thon dài ra và cúi người giúp Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng xoa xoa vết đồ in trên cổ tay trắng nõn của nàng.
Hắn rũ lông mi xuống, thấy không rõ biểu cảm trong đáy mắt: “Nếu công chúa thật sự muốn đi thì có thể chờ sau khi thần hạ triều.”
Lý Tiện Ngư nghe ra ý ngoài trong lời nói của hắn.
Nàng ngước đôi mắt hạnh hoa trong sáng lên nhìn về phía hắn: “Lâm Uyên, những Thái phi đó đều sống rất an bình. Đã không có bị nước trà độc chết, cũng không có bởi vì ăn điểm tâm trong cung mà chết bất đắc kỳ tử.” Nàng nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Mẫu hậu có lẽ cũng không có không nói đạo lý.................. như vậy.”
Giọng nói của Lâm Uyên thản nhiên: “Đó là bởi vì người công chúa nhìn thấy là người sống.”
Còn người đã chết, chôn ở phi lăng, chôn ở lãnh cung, thậm chí còn bị quấn vào trong tấm chiếu rách, bị quăng vào trong bãi tha ma, nàng cũng không thể nhìn thấy được.
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Một lúc sau, nàng thử hỏi: “Lâm Uyên, giữa chàng và mẫu hậu đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Lâm Uyên cũng không ngẩng đầu lên.
Hắn đông cứng phủ nhận: “Không có.”
Lý Tiện Ngư tiến lại gần một chút, gần đến mức lông mi mảnh dài của nàng đều phải dán lên trên gương mặt lạnh lẽo như ngọc của hắn.
Nàng cố gắng nhỏ giọng mềm mại thương lượng với hắn: “Đó là có chuyện gì xảy ra sao? Có thể nói cho ta nghe được không?”
Lâm Uyên không trả lời.
Hắn ngồi dậy và nắm tay của Lý Tiện Ngư, dẫn nàng đi đến trước long án.
Lý Tiện Ngư lại không chịu di chuyển.
Nàng đứng trước tấm bình phong san hô, nhón mũi chân nhẹ nhàng vẫy tay với Lâm Uyên và ra hiệu kêu hắn cúi người xuống.
Môi mỏng của Lâm Uyên hơi mím lại, thân hình cao dài vẫn đứng yên tại chỗ. Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, cũng không bắt buộc, chỉ đi về phía trước và đứng ngay trước mặt hắn, kéo một cái ghế gỗ nhỏ đặt ngay trước mặt hắn. Tiếp theo nàng đứng lên trên ghế gỗ nhỏ.
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, nhưng vẫn giơ tay bảo vệ nàng lại.
Lý Tiện Ngư cũng cúi người xuống.
Lý Tiện Ngư lấy đầu ngón tay che cổ áo bị mở ra lại, không cho hắn hôn sâu vào bên trong.
Nhân lúc bây giờ còn có thể tự hỏi, nàng vội vàng mở miệng hỏi lại hắn chuyện vừa rồi không có nghe được đáp án: “Lâm Uyên, giữa chàng và mẫu hậu......”
Nàng suy nghĩ một lúc, đổi thành từ ngữ uyển chuyển một chút: “Là đã từng xảy ra chuyện gì đó không vui sao?”
“Chuyện gì đó không vui sao?” Lâm Uyên nằm trên cổ của nàng, gợn sóng trong mắt phượng dần dần rút đi, giống như che đậy tràn đầy băng tuyết: “Giữa thần và mẫu hậu vốn không có chuyện gì có thể gọi là vui vẻ.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Nàng sợ hãi hỏi: “Ngay cả một chuyện cũng không có sao?”
Lâm Uyên thản nhiên nhắm mắt lại.
Chuyện cũ chôn sâu trong trí nhớ lướt qua nhanh chóng ở trước mắt hắn.
Từ khi hắn bắt đầu có ký ức cho đến nay, người ở chung hòa thuận với mẫu hậu vẫn luôn là Tạ Cảnh.
Bọn họ là cùng một loại người. Bề ngoài nhìn đoan trang tao nhã, nhưng ở bên trong thì che giấu sắc sao u ám.
Ở cùng với loại người này, cũng không biết người này sẽ giấu đao ở trong tay áo nào.
Hắn ghét nhất chính là loại người này. Nhưng nói đến cũng buồn cười, hắn ghét nhất loại người này nhưng hắn lại có cùng dòng máu với loại người này. Giọng nói của hắn lạnh băng: “Không có.”
Hắn cúi đầu hôn lên cái cổ mảnh khanh của Lý Tiện Ngư, lấy xúc cảm mềm mại ấm áp trên cổ của nàng để làm ấm những lớp băng được kết lại qua những năm tháng trước đây: “Khi thần còn bé hầu như thần luôn sống ở trong Nam thư phòng. Mặc dù sau khi học xong cũng là đi theo các vị tướng quân tập võ, tập cưỡi ngựa bắn cung, tập quân tử lục nghệ.”
Hắn và mẫu hậu và Tạ Cảnh ở chung khoảng thời gian rất ít, càng chưa nói tới tình cảm thân thiết gì đó.
Đáy mắt của hắn lạnh băng, môi mỏng nóng cháy.
Lý Tiện Ngư bị hắn hôn đến mức gương mặt hơi nóng lên.
Nàng lấy đầu ngón tay che cổ áo càng ngày càng bị kéo ra của mình lại, giọng nói vốn qi ngọt mềm cũng trong bất tri bất giác trở nên mềm mại như nước mùa xuân: “Mẫu hậu, mẫu hậu chưa bao giờ chơi đùa cùng với chàng sao?” Nàng nói đứt quãng trong nụ hôn của hắn: “Cho dù là làm một con hổ bông cho chàng hay đích thân làm một đĩa điểm tâm.”
Lâm Uyên trực tiếp trả lời: “Không có.”
Hắn khẽ cắn một cái lên trên gáy của Lý Tiện Ngư, đổi lấy thiếu nữ mềm mại nhỏ giọng gọi hắn một tiếng. “Mẫu hậu của thần là nữ nhỉ Triệu thị. Là Hoàng hậu do thế gia đào tạo ra. Bà muốn nuôi cũng không phải là con trai, mà là trữ quân tương lai.”
Hắn nhớ rõ có phi tần từng lén nói qua.
Hoàng hậu nuôi con trai giống như đại bàng.
Văn võ mưu lược, quân tử lục nghệ.
Cái nào cũng quan trọng hơn so trò chơi của những đứa trẻ bình thường.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, ở nụ hôn càng ngày càng sâu của hắn miễn cưỡng rút ra suy nghĩ, mơ hồ hiểu được tại sao Lâm Uyên không thân thiết với mẫu hậu của mình.
Nhưng thái độ của Lâm Uyên đối với mẫu hậu của hắn không chỉ là lạnh nhạt. Mà là nơi chốn phòng bị, giống như cách một cái cung điện trên trời.
Chắc là, sau đó, lại đã xảy ra chuyện gì đó khiến cả hai không thể tiêu tan được.
Vì vậy, nàng do dự nói: “Vậy lúc sau, lại xảy ra chuyện gì sao......”
Nàng còn chưa nói xong, Lâm Uyên ngẩng đầu lên ở trên cổ của nàng.
Mắt phượng của hắn đen tối, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt giống như nhớ tới chuyện gì đó làm hắn vô cùng không vui.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, hơi hơi mở miệng.
Nàng muốn rút lại lời vừa mới nói, nhưng Lâm Uyên lại không có cho nàng cơ hội này.
Hắn một tay nâng cằm nàng lên và hôn lên đôi môi đỏ tươi đẹp của nàng. Chôn vùi những lời nói còn lại ở giữa môi răng của cả hai. Nụ hôn này tới rất vội vã.
Lâm Uyên cầm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, cột nàng vào trên giường, hàm răng sắc nhọn cắn cánh môi của nàng và khiến cho nàng mở miệng ra, sau đó đòi lấy càng nhiều hơn với nàng.
Lý Tiện Ngư thử đáp lại hắn, lại rất nhanh không theo kịp ham muốn của hắn.
Nàng hơi ngẩng cổ lên, hai má đỏ ửng như được đánh phấn, đầu ngón tay dừng ở trên vai của hắn mềm đến mức không có chút sức lực nào.
Lâm Uyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, cho nàng đường sống thở dốc.
Sau khi hô hấp của nàng hơi hồi phục lại, lại lần nữa hôn xuống.
Cho đến khi hô hấp của cả hai hoàn toàn rối loạn, độ ấm trong màn trướng cũng lập tức tăng cao.
Nóng bồng giống như ngày hè đến sớm.
Khi Lý Tiện Ngư cảm thấy nàng sắp bị luộc chín, Lâm Uyên cuối cùng cũng buông lỏng nàng ra.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai hắn, hai má lúm đồng tiền càng đỏ ửng hơn, hơi thở hổn hển và trong đầu rối loạn thành một đống lộn xộn, cũng đã quên sạch sẽ câu hỏi mà nàng muốn hỏi.
Lâm Uyên lại không nuốt lời.
Hắn cúi người, cắn lỗ tai mượt mà của nàng và ở bên tai nàng tiếp tục nói câu hồi vừa rồi nàng mới hỏi.
Giọng nói của hắn khàn khàn hỏi: “Công chúa còn nhớ rõ thần đến Đại Nguyệt như thế nào không?”
Trước khi suy nghĩ của Lý Tiện Ngư hoàn toàn trở nên rối loạn, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Nàng mo hồ nhớ rõ Lâm Uyên đã từng nói qua với nàng, hắn đi vào Đại Nguyệt là bởi vì bị hoàng huynh ám hại.
Nhưng, chuyện này lại có liên quan gì đến mẫu hậu của hắn?
Lâm Uyên cố gắng kiềm chế buông hàm răng sắc nhọn ra, chỉ thản nhiên hôn lên vành tai của nàng, cho nàng con đường sống để tự hỏi.
“Mẫu hậu của thần sinh ra ở thế gia. Cả Triệu thị đều là tai mắt của nàng. Mặc dù ở chỗ sâu trong thâm cung nhưng tin tức trong ngoài kinh thành đều không thể gạt được bà.”
“Càng chớ nói đến chuyện lớn thần sống chết không rõ ràng.”
Hơi nóng giữa môi răng của hắn lướt qua bên tai nàng, nóng đến mức Lý Tiện Ngư hơi hơi co rụt về phía sau.
Nàng đỏ mặt hỏi: “Mẫu hậu không biết sao?”
Lâm Uyên bế nàng lên, để nàng khóa ngồi lên trên người hắn.
“Công chúa xem nhẹ mẫu hậu rồi.”
Hắn hướng lên trên và coi bỏ váy đỏ của Lý Tiện Ngư, nói đúng sự thật cho nàng nghe những tin tức hắn điều tra được sau khi quay trở về Dận Triều: “Sau khi mẫu hậu nhận được tin tức, lập tức sai người đi điều tra. Bà rất nhanh đã tra ra được là do Tạ Cảnh ra tay. Nhưng bà lựa chọn giấu tin tức đi, lựa chọn giúp Tạ Cảnh giấu dấu vết hắn đã từng đi đến biên quan. Để giấu giếm sự điều tra của đám người Đại Lý Tự.”
Mẫu hậu của hắn, kiên nghị tàn nhẫn, người thường không thể so sánh được. Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Nàng suy nghĩ trong một chớp mắt. Nàng không khỏi suy nghĩ, nếu lúc ấy Triệu Thái hậu không có làm như vậy thì có lẽ Lâm Uyên sẽ bị đám quan viên điều tra của Dận Triều tìm được.
Cũng sẽ không lưu lạc đến Minh Nguyệt Dạ, trải qua rất nhiều chuyện tàn khốc kia. Mà tất cả những chuyện này, lại bởi bị một sự lựa chọn của mẹ ruột hắn. Lựa chọn hoàng huynh của hắn mà từ bỏ hắn.
Lý Tiện Ngư nghĩ, nếu là nàng mà nói thì chắc cũng rất khó để tiêu tan.
Khi Lý Tiện Ngư thu hồi suy nghĩ lại, khi nàng đang suy nghĩ nên an ủi Lâm Uyên như thế nào thì lại phát hiện váy đỏ mặc trên người nàng đã bị cởi đến vòng eo.
Áo lót làm bằng tơ lụa mỏng manh như vậy.
Nàng lại khóa ngồi trên người Lâm Uyên, gần như dán chặt da thịt vào người hắn.
Làm nàng rõ ràng cảm nhận được dục vọng lúc này của Lâm Uyên.
Trên mặt của Lý Tiện Ngư lập tức hiện lên màu đỏ nhạt.
Nàng một tay chống trên giường gấm và muốn xuống dưới từ trên người hắn, đột nhiên cổ tay trắng nõn lại bị Lâm Uyên nắm lấy.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại và một lần nữa ôm nàng lên trên người hắn, giọng nói hơi khàn khàn: “Câu hỏi của công chúa, thần đều trả lời rồi.” “Bây giờ có phải nên để thần lấy thù lao không?”
Lý Tiện Ngư vội vàng giơ tay đè tà váy xuống, thẹn thùng nhắc nhở hắn: “Chúng ta đã nói tốt là sẽ nghỉ ngơi hai ngày mà.”
Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Eo của ta vẫn còn mồi......”
Đáy mắt của Lâm Uyên u ám. Nhưng cuối cùng vẫn kéo nàng qua một chút, giơ tay giúp nàng xoa xoa vòng eo bủn rủn. Lý Tiện Ngư khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thấy màu sắc đen tối trong đôi mắt của hắn không hề giảm bớt, ngón tay thon dài cũng nắm bàn tay trắng nõn của nàng không bỏ, giống như nhất định phải lấy được thù lao từ nàng vậy.
Lý Tiện Ngư không nghĩ tới Lâm Uyên cũng có lúc so đo như vậy.
Nàng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
Lý Tiện Ngư cúi người xuống, khẽ hôn lên trên môi mồng của hắn.
Thấy mày kiếm của hắn khẽ nhướng lên, giống như vẫn còn khó chịu nhưng lại tập trung nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Ở trước khi Lâm Uyên một lần nữa ôm nàng vào trong lòng ngực, mắt hạnh tràn đầy hơi nước của nàng dần dần trở nên trong sáng.
Nàng nâng đầu ngón tay lên và giúp Lâm Uyên kéo cổ áo mở rộng ra lại, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Lâm Uyên, ta dẫn chàng đi ra ngoài chơi đi.”
Lâm Uyên giống như không ngờ rằng, nàng sẽ đáp lại như vậy.
Hắn hơi ngừng lại, tiếp theo ngước mắt nhìn nàng một cái thật sâu.
Lý Tiện Ngư giơ tay vòng qua cổ của hắn, một lần nữa cúi người xuống và dùng chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi của hắn.
Tư thế thân mật như vậy, cánh môi đỏ thắm của thiếu nữ nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt trong sáng, sáng ngời như ngôi sao.
“Ta không lớn lên ở trong hoàng cung Dận Triều, cũng không biết mẫu hậu thiên vị ai hơn. Và vì sao lại làm như vậy.”
“Nhưng ta có thể bên cạnh chàng bù đắp lại những chuyện khi còn nhỏ. Đồ vật chưa từng chơi lúc còn nhỏ, ta sẽ cùng chơi với chàng. Điểm tâm chưa từng ăn lúc còn nhỏ, ta sẽ mua cho chàng ăn.” Nàng mỉm cười xinh đẹp, giơ tay nắm lấy bàn tay to của Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta lập tức ra cung đi.”
Lâm Uyên trở tay nắm lấy bàn tay trắng nn của nàng, mi mắt hơi rũ xuống và nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt.
Lý Tiện Ngư thò đầu qua và dùng đôi mắt trong sáng như ngọc đen kia nhìn về phía hắn.
Nàng mềm nhẹ dò hỏi, mang theo một chút thấp thỏm: “...... Đi không?”
Nàng cách đến gần như vậy, tóc đen rơi rụng khi vừa ôm hôn lúc nãy hoàn toàn rũ xuống trên mu bàn tay của hắn, dịu dàng như cành liễu mùa xuân.
U tối trong đáy mắt của Lâm Uyên dần dần rút đi.
Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cong lên, vén lọn tóc đen kia ra phía sau lỗ tai của nàng.
“ĐI.”
Lâm Uyên vừa dứt lời thì đứng dậy từ trên long sàng, thuận tay kéo vạt áo choàng mở rộng ra lại, giọng nói còn hơi khàn khàn: “...... Thần đi tắm rửa.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp.
Nàng nhẹ nhàng trả lời một tiếng và cũng đứng dậy từ trên long sàng, sau đó đi đến phía sau tấm bình phong san hô để thay đồ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.