Chương 171: Ngoại truyện 16: Xuân sắc nồng nàn
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Gió xuân thổi qua tóc mai, màn trướng đỏ bạc bên ngoài rũ xuống đến khuỷu tay.
Lý Tiện Ngư hơi hơi ngửa đầu, cảm nhận được Lâm Uyên một đường hôn thẳng từ trên cổ của nàng xuống dưới.
Hô hấp vốn di vững vàng cũng dần dần trở nên hỗn loạn như mưa xuân.
Bàn tay của hắn ôm sống lưng trắng nõn của nàng, cái cổ trắng muốt ngẩng lên từ phía sau và môi đỏ khẽ run theo động tác của hắn.
“Không thể ở chỗ này.”
Má nàng ửng đỏ, từ trong ý loạn tình mê miễn cưỡng tìm ra được một chút lý trí, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ dài đang mở rộng: “Bên ngoài sẽ nghe thấy......”
Giọng nói nàng còn chưa nói xong, Lâm Uyên đã bế nàng lên và sải bước đi đến long sàng sau tấm bình phong.
Màn trướng đỏ đen đan chéo bị hắn thuận tay gạt rớt, Lý Tiện Ngư bị hắn đặt trên giường trong ánh sáng u ám.
Lâm Uyên nửa quỳ giữa giường, mắt phượng đen tối nhìn nàng và động tác lưu loát cởi bỏ dải lụa choàng đang quấn trên khuỷu tay của nàng ra.
Ngay sau đó, là áo ngoài, võ bào, váy lụa, áo 1l0t 一一
Quần áo trên người cả hai liên tiếp rơi trên tấm gạch sạch sẽ trong Điện Thừa Càn, để lộ ra da thịt trần trụi như mỡ dê của thiếu nữ. Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư đỏ thắm, bàn tay trắng nõn mảnh khẳnh che ngực lại.
Nàng thẹn thùng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng rũ lông mi xuống.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nàng vẫn không thể hiểu rõ. Cái, cái này rốt cuộc là làm như thế nào để thích hợp như vậy nha.
Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng.
Giống như khó chịu với sự phân tâm lúc này của nàng.
Ngón tay thon dài của hắn nắm chặt cổ tay trắng nõn của hắn, kéo bàn tay của nàng qua đỉnh đầu và để ở giữa hai cái gối gấm.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, lông mi khẽ nhướng lên và đôi mắt hơi mở to ra.
Nàng chưa kịp mở miệng, Lâm Uyên đã cúi người hôn xuống.
Theo hàm răng sắc nhọn của hắn hơi cắn xuống, độ cong trắng nõn của Lý Tiện Ngư đột nhiên căng thẳng.
Nàng nhịn không được dụ đỗ, nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Giọng nói mềm ngọt như vậy khiến sau khi Lâm Uyên rũ lông mi xuống, đôi mắt phượng trở nên sâu thẳm như bóng đêm.
Nhưng còn chưa hết, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át làm hắn hơi ngừng lại.
Thân thể của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Từ trước đến nay Lý Tiện Ngư luôn không chịu nổi trêu chọc. Nhưng hôm nay, cũng không khỏi quá nhanh một chút đi.
Hắn buông ngón tay thon dài đang nắm bàn tay trắng nõn của nàng ra, ngược lại cúi người nắm lấy mắt cá chân của nàng và rũ mắt nhìn xem.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần.
Nàng lấy bàn tay trắng nõn che lại, đầu ngón tay lại nhuộm màu đỏ nhạt. Trong lúc nhất thời càng xấu hổ đến mức giọng nói đều mang theo hơi nóng: “Lâm Uyên, nguyệt sự của ta tới rồi.”
Nàng vừa nói xong, trong điện đột nhiên yên tĩnh.
Lâm Uyên theo bản năng bế nàng lên, bước nhanh di vào trong phòng tắm. Hắn đặt Lý Tiện Ngự lên trên cái bàn khắc hoa cao hơn nửa người, lấy khăn vải sạch sẽ giúp nàng chà lau.
Lý Tiện Ngư nắm lấy cổ tay của hắn, thẹn thùng mở miệng: “Lâm Uyên, đai nguyệt sự......”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, bây giờ mới nhớ tới hỏi nàng: “Ngoại trừ cái này ra công chúa còn muốn cái gì nữa không?”
Giọng nói của Lý Tiện Ngư nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Còn có quần áo sạch sẽ.” Lâm Uyên gật đầu, lập tức đứng dậy.
Đai nguyệt sự và quần áo sạch sẽ rất nhanh được nhóm cung nữ đưa tới.
Khăn đệm bị làm dơ cũng bị nhóm cung nữ lấy đi giặt rửa.
Trên long sàng một lần nữa trải chăn gấm mềm mại. Lâm Uyên đặt nàng ở trong đó, cúi người xuống nhìn xem sắc mặt của nàng và nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có đỡ hơn không?”
Lý Tiện Ngư kéo áo ngủ mới thay trên người lại, giấu hơn phân nửa khuôn mặt của nàng vào trong chăn gấm, co quắp không dám ngước mắt lên nhìn. Nàng đỏ mặt muốn nói sang chuyện khác: “Lâm Uyên, chàng, chàng không đi phê duyệt tấu chương sao?”
Lâm Uyên dừng một chút, che giấu u tối còn chưa tan đi dưới đáy mắt: “Thần lập tức đi ngay”
Lý Tiện Ngư hơi chột dạ, không dám ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ở trong chăn gấm.
Một lúc sau, nàng nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và vang lên liên tục trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ.
Chắc là Lâm Uyên lại đi tắm rửa một lần nữa.
Mà nàng một mình trốn ở trong chăn gam và đỏ mặt, nhắm chặt mắt lại hy vọng có thể ngủ sớm một chút.
Tốt nhất khi tỉnh lại, có thể đều quên chuyện quẫn bách này không còn một mảnh.
Ánh trăng dần dần sáng tỏ, ngoài điện đêm khuya thanh vắng.
Khi Lý Tiện Ngư chìm vào giấc ngủ, mơ hồ cảm nhận được chăn gấm trên người nhấc lên một góc và ngay sau đó hướng về tấm đệm mềm lót dưới thân ở bên phải rồi dừng lại.
Là Lâm Uyên ngủ bên cạnh nàng.
Hắn vẫn như thường ngày ôm nàng từ phía sau lưng, ngực nóng bỏng kề sát sau lưng nàng và mái tóc còn mang theo bọt nước rơi rụng ở trên cổ của nàng giống như tơ liễu rơi vào trong cổ áo. Lý Tiện Ngư nhịn không được rut rut sườn cổ, làm mái tóc đen của hắn rơi xuống giữa giường.
Bàn tay to của Lâm Uyên hoàn toàn buộc chặt vòng eo của nàng.
Môi mỏng của hắn hé mở, giọng nói lộ ra khàn khàn: “Công chúa còn chưa ngủ sao?”
Lý Tiện Ngư mông lung lên tiếng trả lời.
Nàng cũng xoay người lại và vùi mặt vào trong lòng ngực của hắn, mang theo vài sợi buồn ngủ còn chưa biến mất hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng phê duyệt tấu chương xong rồi sao?”
Lâm Uyên vùi đầu vào cổ nàng, trầm thấp trả lời một tiếng.
Lý Tiện Ngư rũ lông mi xuống, ở trong cơn buồn ngủ lười biếng nghĩ.
Tối nay, chắc là có thể ngủ ngon.
Nhưng chuyện không như ý nguyện.
Lý Tiện Ngư vốn dĩ đang ngủ ngon.
Nhưng theo đêm mùa xuân dần dần sâu thẳm, nàng mơ hồ cảm thấy trên người Lâm Uyên càng lúc càng nóng, cánh tay ôm lấy nàng cũng càng lúc càng chặt.
Cảm giác bị chống rõ ràng như vậy, không thể bỏ qua được.
Khiến tai nàng đỏ lên ở cảnh trong mơ, không thể không tỉnh dậy trong đêm khuya và ngồi dậy từ trong lòng ngực của hắn.
Nàng một tay chống trên long sàng, một tay kéo vạt áo hơi loạn lại và cách bóng đêm nhìn hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhắc nhở hắn: “Lâm Uyên, trên người ta đang có nguyệt sự.” Lâm Uyên nửa rũ mi mắt xuống, giọng nói hơi khàn: “Thần biết.”
Hắn trả lời thẳng thắn như vậy, giống như là chuyện con sói ăn con thỏ là một chuyện rất hiển nhiên vậy.
Cánh tay ôm lấy nàng cũng siết thật chặt, nhưng lại chỉ ôm chặt nàng như vậy và vẫn còn chưa có động tác gì.
Lý Tiện Ngư ngược lại không biết nên nói cái gì.
Nàng do dự một lúc lâu, lại nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát đặt ở phía xa và nhỏ giọng mở miệng.
“Đầu giờ Tý rồi.”
“Lâm Uyên, chàng không ngủ sao?”
Lâm Uyên ngước mí mắt hơi mỏng lên nhìn về phía nàng.
Màu sắc đen tối trong mắt phượng cuồn cuộn, không hề che giấu chút nào.
Lý Tiện Ngư cảm thấy được nàng giống như đã hỏi sai rồi.
Khi nàng đang muốn hỏi sang chuyện khác, Lâm Uyên đã nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và bỏ vào trong chăn gấm.
Đầu ngón tay của nàng hơi lạnh, khi chạm đến vật liệu may mặc hơi mỏng giống như nước nhỏ giọt trên ván sắt thiêu đỏ.
Giọt nước lập tức sôi sùng sục.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư đồ bừng từ hai má đến tai.
Lâm Uyên khép mắt phượng lại, giọng nói khàn khàn: “Công chúa cảm thấy thần ngủ không được sao?”
Lý Tiện Ngư càng chột dạ. Nàng cong đầu ngón tay lại, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng ngày mai còn phải lâm triều.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng.
Hắn không trả lời, chỉ là mắt phượng nặng nề nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn cúi đầu và giọng nói khàn khàn: “Công chúa ngủ đi. Không cần để ý tới thần.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư né tránh, hơi chột dạ: “Chuyện này sao lại có thể......”
Khi nàng không biết phải làm như thế nào, lại nhớ tới quyển sách nhỏ đã từng xem qua trước khi xuất giá.
Nàng đỏ mặt nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Nếu không, nếu không ta giúp chàng......”
Khi hai chữ giúp chàng vừa mới lăn đến bên môi, giống như gió xuân thổi qua mặt đất đều trở nên nóng bồng.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng càng thêm siết chặt.
Hô hấp của hắn hơi trầm xuống, không từ chối.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, nhớ lại hình vẽ trên quyển sách nhỏ, thử cởi bỏ đai lưng của hắn. Nàng không dám cúi đầu nhìn xem trong chăn gấm, mãi một lúc sau rất cẩn thận mà bắt đầu nếm thử.
Đêm yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của nàng thình thịch rung động.
Lý Tiện Ngư ngây ngô nếm thử một lúc lâu, lại ở khe hở trộm liếc mắt nhìn hắn. Thấy lông mi của hắn rũ xuống, môi mỏng mím chặt lại.
Ngoại trừ hô hấp hơi nặng nề, giống như cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Nàng nghĩ, chắc là bởi vì sức lực của nàng không đủ mạnh.
Vì vậy, nàng dùng hàm răng khẽ cắn môi dưới, đầu ngón tay siết chặt lại và tăng thêm vài phần sức lực.
Lâm Uyên cố gắng kìm nén tiếng kêu rên.
Hắn ngước một đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn về phía nàng, giọng điệu khàn khàn: “Công chúa đang tìm cách trả thù sao?”
Lý Tiện Ngư cuống quít buông tay.
“Không, không có......”
Đuôi mắt của Lâm Uyên ửng đỏ, hô hấp trầm thấp.
Hắn không nói lời nào, chỉ nắm lấy cổ tay trắng nõn đang buông ra của nàng kia.
Ngón tay thon dài buông xuống, nắm lấy tay nàng và dạy nàng nên làm như thế nào.
Đồng thời cúi người xuống và hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của nàng.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, vừa đáp lại nụ hôn của hắn vừa muốn đi theo hắn học chuyện sách nhỏ chưa từng dạy.
Dần dần nàng không còn thời gian nghĩ đến việc khác.
Không biết từ khi nào vạt áo của nàng bị cởi bỏ, áo ngủ trắng tỉnh buông xuống đến khuỷu tay. Lông mi của nàng run rẩy, theo ngón tay thon dài của Lâm Uyên buông xuống mà hơi hơi rùng mình.
Theo Lâm Uyên hôn lên trên cổ của nàng, hai chân của nàng khép lại và dây dưa bên cạnh dây đằng.
Lý Tiện Ngư dần dần hiểu được cảm nhận vừa rồi của Lâm Uyên.
Gian nan như vậy, giống như nhìn nước trong chai mà không thể uống được. Nàng cuối cùng là nhịn không được, giọng nói ngọt mềm tràn ra môi răng.
Khi sắc xuân thiêu cháy, nàng rùng mình ngẩng đầu lên và lưu lại một cái dấu răng lên trên cổ của hắn.
Cổ của Lâm Uyên đột nhiên căng chặt.
Bàn tay to nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng cũng siết chặt lại và đan chéo mười đầu ngón tay vào nhau.
Theo tiếng thở dốc trầm thấp của Lâm Uyên.
Hoa lê nở rộ mông lung trong đêm xuân, cuối cùng màn che rơi xuống.
Lý Tiện Ngư hơi hơi ngửa đầu, cảm nhận được Lâm Uyên một đường hôn thẳng từ trên cổ của nàng xuống dưới.
Hô hấp vốn di vững vàng cũng dần dần trở nên hỗn loạn như mưa xuân.
Bàn tay của hắn ôm sống lưng trắng nõn của nàng, cái cổ trắng muốt ngẩng lên từ phía sau và môi đỏ khẽ run theo động tác của hắn.
“Không thể ở chỗ này.”
Má nàng ửng đỏ, từ trong ý loạn tình mê miễn cưỡng tìm ra được một chút lý trí, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ dài đang mở rộng: “Bên ngoài sẽ nghe thấy......”
Giọng nói nàng còn chưa nói xong, Lâm Uyên đã bế nàng lên và sải bước đi đến long sàng sau tấm bình phong.
Màn trướng đỏ đen đan chéo bị hắn thuận tay gạt rớt, Lý Tiện Ngư bị hắn đặt trên giường trong ánh sáng u ám.
Lâm Uyên nửa quỳ giữa giường, mắt phượng đen tối nhìn nàng và động tác lưu loát cởi bỏ dải lụa choàng đang quấn trên khuỷu tay của nàng ra.
Ngay sau đó, là áo ngoài, võ bào, váy lụa, áo 1l0t 一一
Quần áo trên người cả hai liên tiếp rơi trên tấm gạch sạch sẽ trong Điện Thừa Càn, để lộ ra da thịt trần trụi như mỡ dê của thiếu nữ. Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư đỏ thắm, bàn tay trắng nõn mảnh khẳnh che ngực lại.
Nàng thẹn thùng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng rũ lông mi xuống.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nàng vẫn không thể hiểu rõ. Cái, cái này rốt cuộc là làm như thế nào để thích hợp như vậy nha.
Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng.
Giống như khó chịu với sự phân tâm lúc này của nàng.
Ngón tay thon dài của hắn nắm chặt cổ tay trắng nõn của hắn, kéo bàn tay của nàng qua đỉnh đầu và để ở giữa hai cái gối gấm.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, lông mi khẽ nhướng lên và đôi mắt hơi mở to ra.
Nàng chưa kịp mở miệng, Lâm Uyên đã cúi người hôn xuống.
Theo hàm răng sắc nhọn của hắn hơi cắn xuống, độ cong trắng nõn của Lý Tiện Ngư đột nhiên căng thẳng.
Nàng nhịn không được dụ đỗ, nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Giọng nói mềm ngọt như vậy khiến sau khi Lâm Uyên rũ lông mi xuống, đôi mắt phượng trở nên sâu thẳm như bóng đêm.
Nhưng còn chưa hết, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át làm hắn hơi ngừng lại.
Thân thể của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Từ trước đến nay Lý Tiện Ngư luôn không chịu nổi trêu chọc. Nhưng hôm nay, cũng không khỏi quá nhanh một chút đi.
Hắn buông ngón tay thon dài đang nắm bàn tay trắng nõn của nàng ra, ngược lại cúi người nắm lấy mắt cá chân của nàng và rũ mắt nhìn xem.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần.
Nàng lấy bàn tay trắng nõn che lại, đầu ngón tay lại nhuộm màu đỏ nhạt. Trong lúc nhất thời càng xấu hổ đến mức giọng nói đều mang theo hơi nóng: “Lâm Uyên, nguyệt sự của ta tới rồi.”
Nàng vừa nói xong, trong điện đột nhiên yên tĩnh.
Lâm Uyên theo bản năng bế nàng lên, bước nhanh di vào trong phòng tắm. Hắn đặt Lý Tiện Ngự lên trên cái bàn khắc hoa cao hơn nửa người, lấy khăn vải sạch sẽ giúp nàng chà lau.
Lý Tiện Ngư nắm lấy cổ tay của hắn, thẹn thùng mở miệng: “Lâm Uyên, đai nguyệt sự......”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, bây giờ mới nhớ tới hỏi nàng: “Ngoại trừ cái này ra công chúa còn muốn cái gì nữa không?”
Giọng nói của Lý Tiện Ngư nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Còn có quần áo sạch sẽ.” Lâm Uyên gật đầu, lập tức đứng dậy.
Đai nguyệt sự và quần áo sạch sẽ rất nhanh được nhóm cung nữ đưa tới.
Khăn đệm bị làm dơ cũng bị nhóm cung nữ lấy đi giặt rửa.
Trên long sàng một lần nữa trải chăn gấm mềm mại. Lâm Uyên đặt nàng ở trong đó, cúi người xuống nhìn xem sắc mặt của nàng và nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có đỡ hơn không?”
Lý Tiện Ngư kéo áo ngủ mới thay trên người lại, giấu hơn phân nửa khuôn mặt của nàng vào trong chăn gấm, co quắp không dám ngước mắt lên nhìn. Nàng đỏ mặt muốn nói sang chuyện khác: “Lâm Uyên, chàng, chàng không đi phê duyệt tấu chương sao?”
Lâm Uyên dừng một chút, che giấu u tối còn chưa tan đi dưới đáy mắt: “Thần lập tức đi ngay”
Lý Tiện Ngư hơi chột dạ, không dám ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ở trong chăn gấm.
Một lúc sau, nàng nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và vang lên liên tục trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ.
Chắc là Lâm Uyên lại đi tắm rửa một lần nữa.
Mà nàng một mình trốn ở trong chăn gam và đỏ mặt, nhắm chặt mắt lại hy vọng có thể ngủ sớm một chút.
Tốt nhất khi tỉnh lại, có thể đều quên chuyện quẫn bách này không còn một mảnh.
Ánh trăng dần dần sáng tỏ, ngoài điện đêm khuya thanh vắng.
Khi Lý Tiện Ngư chìm vào giấc ngủ, mơ hồ cảm nhận được chăn gấm trên người nhấc lên một góc và ngay sau đó hướng về tấm đệm mềm lót dưới thân ở bên phải rồi dừng lại.
Là Lâm Uyên ngủ bên cạnh nàng.
Hắn vẫn như thường ngày ôm nàng từ phía sau lưng, ngực nóng bỏng kề sát sau lưng nàng và mái tóc còn mang theo bọt nước rơi rụng ở trên cổ của nàng giống như tơ liễu rơi vào trong cổ áo. Lý Tiện Ngư nhịn không được rut rut sườn cổ, làm mái tóc đen của hắn rơi xuống giữa giường.
Bàn tay to của Lâm Uyên hoàn toàn buộc chặt vòng eo của nàng.
Môi mỏng của hắn hé mở, giọng nói lộ ra khàn khàn: “Công chúa còn chưa ngủ sao?”
Lý Tiện Ngư mông lung lên tiếng trả lời.
Nàng cũng xoay người lại và vùi mặt vào trong lòng ngực của hắn, mang theo vài sợi buồn ngủ còn chưa biến mất hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng phê duyệt tấu chương xong rồi sao?”
Lâm Uyên vùi đầu vào cổ nàng, trầm thấp trả lời một tiếng.
Lý Tiện Ngư rũ lông mi xuống, ở trong cơn buồn ngủ lười biếng nghĩ.
Tối nay, chắc là có thể ngủ ngon.
Nhưng chuyện không như ý nguyện.
Lý Tiện Ngư vốn dĩ đang ngủ ngon.
Nhưng theo đêm mùa xuân dần dần sâu thẳm, nàng mơ hồ cảm thấy trên người Lâm Uyên càng lúc càng nóng, cánh tay ôm lấy nàng cũng càng lúc càng chặt.
Cảm giác bị chống rõ ràng như vậy, không thể bỏ qua được.
Khiến tai nàng đỏ lên ở cảnh trong mơ, không thể không tỉnh dậy trong đêm khuya và ngồi dậy từ trong lòng ngực của hắn.
Nàng một tay chống trên long sàng, một tay kéo vạt áo hơi loạn lại và cách bóng đêm nhìn hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhắc nhở hắn: “Lâm Uyên, trên người ta đang có nguyệt sự.” Lâm Uyên nửa rũ mi mắt xuống, giọng nói hơi khàn: “Thần biết.”
Hắn trả lời thẳng thắn như vậy, giống như là chuyện con sói ăn con thỏ là một chuyện rất hiển nhiên vậy.
Cánh tay ôm lấy nàng cũng siết thật chặt, nhưng lại chỉ ôm chặt nàng như vậy và vẫn còn chưa có động tác gì.
Lý Tiện Ngư ngược lại không biết nên nói cái gì.
Nàng do dự một lúc lâu, lại nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát đặt ở phía xa và nhỏ giọng mở miệng.
“Đầu giờ Tý rồi.”
“Lâm Uyên, chàng không ngủ sao?”
Lâm Uyên ngước mí mắt hơi mỏng lên nhìn về phía nàng.
Màu sắc đen tối trong mắt phượng cuồn cuộn, không hề che giấu chút nào.
Lý Tiện Ngư cảm thấy được nàng giống như đã hỏi sai rồi.
Khi nàng đang muốn hỏi sang chuyện khác, Lâm Uyên đã nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và bỏ vào trong chăn gấm.
Đầu ngón tay của nàng hơi lạnh, khi chạm đến vật liệu may mặc hơi mỏng giống như nước nhỏ giọt trên ván sắt thiêu đỏ.
Giọt nước lập tức sôi sùng sục.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư đồ bừng từ hai má đến tai.
Lâm Uyên khép mắt phượng lại, giọng nói khàn khàn: “Công chúa cảm thấy thần ngủ không được sao?”
Lý Tiện Ngư càng chột dạ. Nàng cong đầu ngón tay lại, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng ngày mai còn phải lâm triều.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng.
Hắn không trả lời, chỉ là mắt phượng nặng nề nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn cúi đầu và giọng nói khàn khàn: “Công chúa ngủ đi. Không cần để ý tới thần.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư né tránh, hơi chột dạ: “Chuyện này sao lại có thể......”
Khi nàng không biết phải làm như thế nào, lại nhớ tới quyển sách nhỏ đã từng xem qua trước khi xuất giá.
Nàng đỏ mặt nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Nếu không, nếu không ta giúp chàng......”
Khi hai chữ giúp chàng vừa mới lăn đến bên môi, giống như gió xuân thổi qua mặt đất đều trở nên nóng bồng.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng càng thêm siết chặt.
Hô hấp của hắn hơi trầm xuống, không từ chối.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, nhớ lại hình vẽ trên quyển sách nhỏ, thử cởi bỏ đai lưng của hắn. Nàng không dám cúi đầu nhìn xem trong chăn gấm, mãi một lúc sau rất cẩn thận mà bắt đầu nếm thử.
Đêm yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của nàng thình thịch rung động.
Lý Tiện Ngư ngây ngô nếm thử một lúc lâu, lại ở khe hở trộm liếc mắt nhìn hắn. Thấy lông mi của hắn rũ xuống, môi mỏng mím chặt lại.
Ngoại trừ hô hấp hơi nặng nề, giống như cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Nàng nghĩ, chắc là bởi vì sức lực của nàng không đủ mạnh.
Vì vậy, nàng dùng hàm răng khẽ cắn môi dưới, đầu ngón tay siết chặt lại và tăng thêm vài phần sức lực.
Lâm Uyên cố gắng kìm nén tiếng kêu rên.
Hắn ngước một đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn về phía nàng, giọng điệu khàn khàn: “Công chúa đang tìm cách trả thù sao?”
Lý Tiện Ngư cuống quít buông tay.
“Không, không có......”
Đuôi mắt của Lâm Uyên ửng đỏ, hô hấp trầm thấp.
Hắn không nói lời nào, chỉ nắm lấy cổ tay trắng nõn đang buông ra của nàng kia.
Ngón tay thon dài buông xuống, nắm lấy tay nàng và dạy nàng nên làm như thế nào.
Đồng thời cúi người xuống và hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của nàng.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, vừa đáp lại nụ hôn của hắn vừa muốn đi theo hắn học chuyện sách nhỏ chưa từng dạy.
Dần dần nàng không còn thời gian nghĩ đến việc khác.
Không biết từ khi nào vạt áo của nàng bị cởi bỏ, áo ngủ trắng tỉnh buông xuống đến khuỷu tay. Lông mi của nàng run rẩy, theo ngón tay thon dài của Lâm Uyên buông xuống mà hơi hơi rùng mình.
Theo Lâm Uyên hôn lên trên cổ của nàng, hai chân của nàng khép lại và dây dưa bên cạnh dây đằng.
Lý Tiện Ngư dần dần hiểu được cảm nhận vừa rồi của Lâm Uyên.
Gian nan như vậy, giống như nhìn nước trong chai mà không thể uống được. Nàng cuối cùng là nhịn không được, giọng nói ngọt mềm tràn ra môi răng.
Khi sắc xuân thiêu cháy, nàng rùng mình ngẩng đầu lên và lưu lại một cái dấu răng lên trên cổ của hắn.
Cổ của Lâm Uyên đột nhiên căng chặt.
Bàn tay to nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng cũng siết chặt lại và đan chéo mười đầu ngón tay vào nhau.
Theo tiếng thở dốc trầm thấp của Lâm Uyên.
Hoa lê nở rộ mông lung trong đêm xuân, cuối cùng màn che rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.