Chương 162: Ngoại truyện 7: Thích hợp
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Cánh môi của Lý Tiện Ngư hé mở, còn chưa tới kịp nói lời nào thì đã bị Lâm Uyên hôn lên.
Hắn quen thuộc hôn lên giữa môi của nàng, mở hàm răng của nàng ra, nụ hôn vừa triền miên vừa mạnh mẽ.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mê mang, hô hấp ở khi bị hắn chiếm lấy cũng dần dần trở nên dồn dập.
Khi nàng sắp sửa không chịu nổi nữa, Lâm Uyên lại đã không chịu thỏa mãn ở đây.
Môi mồng của hắn theo đôi môi đỏ tươi của nàng từ từ hôn xuống dưới.
Đến cằm, đến cổ, đến hoa đào đồ tràn ra trên nền tuyết.
Lý Tiện Ngư run lên, ngẩng cái cổ mảnh khanh lên, đầu ngón tay nắm cánh tay hắn đột nhiên siết chặt lại.
Hô hấp vững vàng của Lâm Uyên cũng dần dần trở nên sâu nặng.
Đôi mắt phượng vốn dĩ mát lạnh cũng trở nên dục sắc cuồn cuộn, đen tối như mây đen lúc trời mưa.
Hắn vùi đầu vào cổ nàng, khàn khàn gọi nhũ danh của nàng.
“Chiêu Chiêu.” Giống như đang hỏi ý kiến của nàng.
Lý Tiện Ngư cũng cảm giác được dục vọng lúc này của hắn.
Gương mặt của nàng đỏ như lửa đốt, giọng nói giống như cũng mang theo hơi nóng: “Bây giờ, bây giờ vẫn là ban ngày.” Lâm Uyên nửa khép mắt phượng lại.
Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, làm nàng càng trực tiếp cảm nhận, hơi thở nóng đến kinh người lướt qua cổ của nàng: “Công chúa cảm thấy thần còn có thể chờ đến khi mặt trời lặn sao?”
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác khiến gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần. Nàng không biết nên làm cái gì mới tốt, cho nên quay hai má ửng đỏ di giống như trốn tránh mà không dám nhìn hắn.
Lâm Uyên đợi một lúc. Thấy nàng không từ chối thì buông ngón tay thon dài nắm bàn tay trắng nõn của nàng ra, sau đó tách hai chân đang khép lại của nàng ra.
Hoa đào rơi tán loạn trên bể tắm suối nước nóng.
Một quả bích đào rơi vào trong ao nước, sóng nước hơi lay động.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mong ở dưới nước lướt qua những cánh hoa đào, mơn trớn nhụy hoa mềm mại, khiến trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư dần dần bịt kín hơi nước, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Lâm Uyên ôm nàng càng chặt, mang theo nàng ở trong nước tìm được vị trí chính xác.
Hắn thở dốc dồn dập ở bên tai nàng, cố gắng kìm nén để nàng chủ động: “Chiêu Chiêu, tới.”
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mê mang, nghẹn ngào lắc đầu: “Ta không biết.” Dưới cái tình huống này, Lâm Uyên thật sự không thể kiên nhẫn dạy nàng. Hắn thở hổn hến và thay đổi tư thế của Lý Tiện Ngư, làm nàng nằm trên mép ao được xây bằng đá cẩm thạch trắng.
Lý Tiện Ngư nhớ đến đau đớn lúc đầu trong đêm qua. Nàng không dám quay đầu lại, hơi nhắc nhở nói: “Lâm Uyên..... Chàng nhẹ một chút.”
Lâm Uyên đỡ lấy nàng, khàn khàn trả lời một tiếng.
Hắn cúi người hôn Lý Tiện Ngư, ngón tay thon dài nâng nàng lên, miêu tả hình dáng đẫy đà tốt đẹp.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy rũ xuống, hai má lúm đồng tiền do bừng. Dần dần quên mất ước nguyện ban đầu khi tới đây.
Ở khi nàng mê ly nhất, nước suối nước nóng ấm áp đột nhiên tuôn trào.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, tiếng nói ngọt mềm lại bị thiếu niên đang hôn nàng nuốt hết tất cả.
Mặt nước trong bể tắm suối nước nóng từ hơi lay động đến gợn sóng mạnh mẽ.
Giọng nói của thiếu nữ cũng từ nhỏ nhẹ nức nở đến mang theo âm rung ngọt ngào mềm mại.
Gió xuân lướt qua, hoa rơi như mưa.
Một cánh hoa bích đào dừng trên sống lưng trắng muốt của nàng, đỏ thắm như ngưng, giống như hoa mai rơi trong tuyết.
Mắt phượng của thiếu niên đang nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng càng sâu hơn.
Hắn cúi người xuống, dùng thêm vài phần sức lực cắn cánh hoa kia.
Lý Tiện Ngư mềm mại kêu một tiếng, gương mặt tràn đầy ửng đỏ quay mặt lại nhìn hắn.
Cảnh xuân vừa lúc, hoa bích đào bay dày đặc. Mái tóc đen nửa ướt của Lâm Uyên được cột ở sau người, cánh tay thon dài nắm cổ tay trắng nõn của nàng, vòng eo thon mạnh mẽ, bụng nhỏ hình dáng Tõ ràng.
Môi mỏng thường ngày có màu sắc nhợt nhạt giờ phút này đang cắn hoa bích đào, nước hoa bắn tung tóe giữa môi hắn, màu sắc đậm tươi đẹp đến mức làm người khó có thể rời mắt đi được.
Giữa tiếng hoa rơi, Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng của mình. Nàng thẹn thùng nghĩ, bản thân chắc cũng yêu thích sắc đẹp.
Lâm Uyên cũng phát hiện ra nàng đang nhìn lén.
Hắn cúi thấp người xuống, cắn cánh hoa bích đào tươi đẹp kia và hôn nàng. Nước hoa bắn bốn phía, tiếng tim đập của cả hai càng thêm hỗn loạn.
Lâm Uyên ôm chặt nàng, tạm thời dừng động tác lại.
Hắn trầm thấp thở hổn hển hỏi ở bên tai nàng: “Thần và công chúa, thích hợp sao?”
Lý Tiện Ngư giống như bị hắn dụ dỗ.
Nàng ngừng lại trong chốc lát, cúi đầu nhìn địa phương kín kẽ kia.
Gương mặt của nàng càng thêm nóng bỏng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. "...... Thích hợp.”
Nàng vừa mới nói xong, ngón tay thon dài của Lâm Uyên siết chặt lại, mặt nước vốn dĩ yên lặng bắt đầu có sóng gió mạnh mẽ.
Khi thì mang nàng lên trên đám mây, khi thì lại bỗng nhiên khiến nàng rơi xuống từ trên đám mây. Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư bám vào mép ao mềm đến không hề có chút sức lực nào, nếu không phải có bàn tay to mạnh mẽ của Lâm Uyên chặt chẽ nâng nàng lên thì chỉ sợ nàng muốn chìm trong suối nước nóng vừa ấm áp vừa vội vàng ở đây.
Khi ý loạn tình mê, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lâm Uyên gọi nhũ danh của nàng.
Chiêu Chiêu.
Nàng muốn đáp lại, giọng nói lại ngọt mềm đến làm gương mặt người ta nóng lên.
Hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của hắn, vừa giống như chống đẩy vừa giống như mời gọi.
“Lâm Uyên, chàng, chàng đừng như vậy...............”
Nàng nói gập ghềnh, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nàng lại nói mấy lần mới xong.
Lâm Uyên đọc hiểu ám chỉ của nàng, ngón tay thon dài nắm tay nàng càng thêm siết chặt nhưng lại thật sự thả chậm động tác lại.
Hắn khàn khàn dò hỏi: “Như vậy sao?”
Sương mù trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư càng đậm, giống như muốn ngưng tụ thành giọt sương.
Hàm răng của nàng khẽ cắn môi đỏ, xấu hổ đến gương mặt đỏ rần: “Không phải như vậy...............”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời: “Đã biết.”
Theo giọng nói của hắn rơi xuống, hắn cũng giống như thật sự tìm được cách thức càng phù hợp với nàng. Nước suối nước nóng dâng lên, mặt nước nổi lên sóng gió càng thêm mạnh mẽ, giống như bàn đu dây trong ngày đẹp trời mùa xuân càng đẩy càng cao. Khi bàn đu dây bay đến đỉnh điểm, Lý Tiện Ngư rùng mình ngửa ra phía sau, mái tóc đen bị nước suối nước nóng làm ướt rơi tán loạn trên sống lưng trắng nõn và quấn vào nhau cùng với mái tóc đen của Lâm Uyên, giống như ngòi bút của tác giả vẽ tranh thủy mặc nổi tiếng.
Tiếng thở dốc của Lâm Uyên cũng trở nên dày đặc.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực, ở khi nàng cực lạc thì đòi lấy với nàng càng nhiều.
Giữa hình ảnh chồng lên của cây bích đào, ánh mặt trời chiếu vào từ ấm áp nhợt nhạt lúc sáng sớm cũng dần dần trở nên sáng ngời.
Ánh sáng rực rỡ phản chiếu ở ở trên mặt nước gợn sóng bốn phía, khắc họa bóng dáng của cả hai rất rõ ràng.
Cánh tay của thiếu niên siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi lộ ra và cơ bắp giữa bụng nhỏ căng chặt.
Trên khuôn mặt thường ngày lạnh lẽo như hàn ngọc, giờ phút này cũng không hề xa cách.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn có mây dày đặc quay cuồng, đuôi mắt đỏ nhạt, môi mỏng nhuộm nước hoa bích đào hôn lên cái cổ trắng nõn và xương bướm mảnh khảnh của nàng.
Giống như khi mùa xuân tới hoa mai nở rộ trên mặt tuyết.
Mái tóc đen của Lý Tiện Ngư rũ xuống bên người, da thịt trắng nõn như mỡ dê tràn đầy hoa bích đào tươi đẹp.
Đôi mắt hạnh của nàng mê mang, lông mi xanh đen run ray rũ xuống, lông mi phía dưới còn dính giọt sương nho nhỏ. Nước suối nước nóng gợn sóng mạnh mẽ, tiếng nói ngọt ngào tràn ra khỏi môi răng.
Hoa bích đào và giọt sương quấn vào nhau và rơi xuống, ở trong nước nổi lên gợn sóng tầng tầng lớp lớp.
Trong nước gợn sóng không ngừng, nơi đây gió xuân kéo dài không biến mất. Cho đến khi ánh mặt trời trong rừng cây bích đào chuyển sang gay gắt.
Cho đến khi giọng nói ngọt ngào mềm mại của Lý mang theo âm cuối nức nở nghẹn ngào.
Lâm Uyên bế nàng lên từ trong nước suối nước nóng ấm áp, mang theo nàng đến trong phòng tiền điện suối nước nóng trong cung để tắm rửa một lần nữa. Lý Tiện Ngư mềm mại nằm trong lòng ngực của hắn, hai má lúm đồng tiền ửng đỏ, lông mi ướt đẫm, không còn sức lực để ngồi dậy.
Nước suối trong vắt phản chiếu ánh mặt trời mây trời.
Mùi hương hoa bích đào nồng đậm như vậy, giống như đang say mê lòng người.
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, nàng không thể mở mí mắt ra được.
Khi quần áo mềm mại mặc trên người nàng, nàng đã ngủ thiếp đi ở trong lòng ngực của Lâm Uyên.
Hắn quen thuộc hôn lên giữa môi của nàng, mở hàm răng của nàng ra, nụ hôn vừa triền miên vừa mạnh mẽ.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mê mang, hô hấp ở khi bị hắn chiếm lấy cũng dần dần trở nên dồn dập.
Khi nàng sắp sửa không chịu nổi nữa, Lâm Uyên lại đã không chịu thỏa mãn ở đây.
Môi mồng của hắn theo đôi môi đỏ tươi của nàng từ từ hôn xuống dưới.
Đến cằm, đến cổ, đến hoa đào đồ tràn ra trên nền tuyết.
Lý Tiện Ngư run lên, ngẩng cái cổ mảnh khanh lên, đầu ngón tay nắm cánh tay hắn đột nhiên siết chặt lại.
Hô hấp vững vàng của Lâm Uyên cũng dần dần trở nên sâu nặng.
Đôi mắt phượng vốn dĩ mát lạnh cũng trở nên dục sắc cuồn cuộn, đen tối như mây đen lúc trời mưa.
Hắn vùi đầu vào cổ nàng, khàn khàn gọi nhũ danh của nàng.
“Chiêu Chiêu.” Giống như đang hỏi ý kiến của nàng.
Lý Tiện Ngư cũng cảm giác được dục vọng lúc này của hắn.
Gương mặt của nàng đỏ như lửa đốt, giọng nói giống như cũng mang theo hơi nóng: “Bây giờ, bây giờ vẫn là ban ngày.” Lâm Uyên nửa khép mắt phượng lại.
Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, làm nàng càng trực tiếp cảm nhận, hơi thở nóng đến kinh người lướt qua cổ của nàng: “Công chúa cảm thấy thần còn có thể chờ đến khi mặt trời lặn sao?”
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác khiến gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần. Nàng không biết nên làm cái gì mới tốt, cho nên quay hai má ửng đỏ di giống như trốn tránh mà không dám nhìn hắn.
Lâm Uyên đợi một lúc. Thấy nàng không từ chối thì buông ngón tay thon dài nắm bàn tay trắng nõn của nàng ra, sau đó tách hai chân đang khép lại của nàng ra.
Hoa đào rơi tán loạn trên bể tắm suối nước nóng.
Một quả bích đào rơi vào trong ao nước, sóng nước hơi lay động.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mong ở dưới nước lướt qua những cánh hoa đào, mơn trớn nhụy hoa mềm mại, khiến trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư dần dần bịt kín hơi nước, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Lâm Uyên ôm nàng càng chặt, mang theo nàng ở trong nước tìm được vị trí chính xác.
Hắn thở dốc dồn dập ở bên tai nàng, cố gắng kìm nén để nàng chủ động: “Chiêu Chiêu, tới.”
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mê mang, nghẹn ngào lắc đầu: “Ta không biết.” Dưới cái tình huống này, Lâm Uyên thật sự không thể kiên nhẫn dạy nàng. Hắn thở hổn hến và thay đổi tư thế của Lý Tiện Ngư, làm nàng nằm trên mép ao được xây bằng đá cẩm thạch trắng.
Lý Tiện Ngư nhớ đến đau đớn lúc đầu trong đêm qua. Nàng không dám quay đầu lại, hơi nhắc nhở nói: “Lâm Uyên..... Chàng nhẹ một chút.”
Lâm Uyên đỡ lấy nàng, khàn khàn trả lời một tiếng.
Hắn cúi người hôn Lý Tiện Ngư, ngón tay thon dài nâng nàng lên, miêu tả hình dáng đẫy đà tốt đẹp.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy rũ xuống, hai má lúm đồng tiền do bừng. Dần dần quên mất ước nguyện ban đầu khi tới đây.
Ở khi nàng mê ly nhất, nước suối nước nóng ấm áp đột nhiên tuôn trào.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, tiếng nói ngọt mềm lại bị thiếu niên đang hôn nàng nuốt hết tất cả.
Mặt nước trong bể tắm suối nước nóng từ hơi lay động đến gợn sóng mạnh mẽ.
Giọng nói của thiếu nữ cũng từ nhỏ nhẹ nức nở đến mang theo âm rung ngọt ngào mềm mại.
Gió xuân lướt qua, hoa rơi như mưa.
Một cánh hoa bích đào dừng trên sống lưng trắng muốt của nàng, đỏ thắm như ngưng, giống như hoa mai rơi trong tuyết.
Mắt phượng của thiếu niên đang nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng càng sâu hơn.
Hắn cúi người xuống, dùng thêm vài phần sức lực cắn cánh hoa kia.
Lý Tiện Ngư mềm mại kêu một tiếng, gương mặt tràn đầy ửng đỏ quay mặt lại nhìn hắn.
Cảnh xuân vừa lúc, hoa bích đào bay dày đặc. Mái tóc đen nửa ướt của Lâm Uyên được cột ở sau người, cánh tay thon dài nắm cổ tay trắng nõn của nàng, vòng eo thon mạnh mẽ, bụng nhỏ hình dáng Tõ ràng.
Môi mỏng thường ngày có màu sắc nhợt nhạt giờ phút này đang cắn hoa bích đào, nước hoa bắn tung tóe giữa môi hắn, màu sắc đậm tươi đẹp đến mức làm người khó có thể rời mắt đi được.
Giữa tiếng hoa rơi, Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng của mình. Nàng thẹn thùng nghĩ, bản thân chắc cũng yêu thích sắc đẹp.
Lâm Uyên cũng phát hiện ra nàng đang nhìn lén.
Hắn cúi thấp người xuống, cắn cánh hoa bích đào tươi đẹp kia và hôn nàng. Nước hoa bắn bốn phía, tiếng tim đập của cả hai càng thêm hỗn loạn.
Lâm Uyên ôm chặt nàng, tạm thời dừng động tác lại.
Hắn trầm thấp thở hổn hển hỏi ở bên tai nàng: “Thần và công chúa, thích hợp sao?”
Lý Tiện Ngư giống như bị hắn dụ dỗ.
Nàng ngừng lại trong chốc lát, cúi đầu nhìn địa phương kín kẽ kia.
Gương mặt của nàng càng thêm nóng bỏng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. "...... Thích hợp.”
Nàng vừa mới nói xong, ngón tay thon dài của Lâm Uyên siết chặt lại, mặt nước vốn dĩ yên lặng bắt đầu có sóng gió mạnh mẽ.
Khi thì mang nàng lên trên đám mây, khi thì lại bỗng nhiên khiến nàng rơi xuống từ trên đám mây. Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư bám vào mép ao mềm đến không hề có chút sức lực nào, nếu không phải có bàn tay to mạnh mẽ của Lâm Uyên chặt chẽ nâng nàng lên thì chỉ sợ nàng muốn chìm trong suối nước nóng vừa ấm áp vừa vội vàng ở đây.
Khi ý loạn tình mê, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lâm Uyên gọi nhũ danh của nàng.
Chiêu Chiêu.
Nàng muốn đáp lại, giọng nói lại ngọt mềm đến làm gương mặt người ta nóng lên.
Hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của hắn, vừa giống như chống đẩy vừa giống như mời gọi.
“Lâm Uyên, chàng, chàng đừng như vậy...............”
Nàng nói gập ghềnh, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nàng lại nói mấy lần mới xong.
Lâm Uyên đọc hiểu ám chỉ của nàng, ngón tay thon dài nắm tay nàng càng thêm siết chặt nhưng lại thật sự thả chậm động tác lại.
Hắn khàn khàn dò hỏi: “Như vậy sao?”
Sương mù trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư càng đậm, giống như muốn ngưng tụ thành giọt sương.
Hàm răng của nàng khẽ cắn môi đỏ, xấu hổ đến gương mặt đỏ rần: “Không phải như vậy...............”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời: “Đã biết.”
Theo giọng nói của hắn rơi xuống, hắn cũng giống như thật sự tìm được cách thức càng phù hợp với nàng. Nước suối nước nóng dâng lên, mặt nước nổi lên sóng gió càng thêm mạnh mẽ, giống như bàn đu dây trong ngày đẹp trời mùa xuân càng đẩy càng cao. Khi bàn đu dây bay đến đỉnh điểm, Lý Tiện Ngư rùng mình ngửa ra phía sau, mái tóc đen bị nước suối nước nóng làm ướt rơi tán loạn trên sống lưng trắng nõn và quấn vào nhau cùng với mái tóc đen của Lâm Uyên, giống như ngòi bút của tác giả vẽ tranh thủy mặc nổi tiếng.
Tiếng thở dốc của Lâm Uyên cũng trở nên dày đặc.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực, ở khi nàng cực lạc thì đòi lấy với nàng càng nhiều.
Giữa hình ảnh chồng lên của cây bích đào, ánh mặt trời chiếu vào từ ấm áp nhợt nhạt lúc sáng sớm cũng dần dần trở nên sáng ngời.
Ánh sáng rực rỡ phản chiếu ở ở trên mặt nước gợn sóng bốn phía, khắc họa bóng dáng của cả hai rất rõ ràng.
Cánh tay của thiếu niên siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi lộ ra và cơ bắp giữa bụng nhỏ căng chặt.
Trên khuôn mặt thường ngày lạnh lẽo như hàn ngọc, giờ phút này cũng không hề xa cách.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn có mây dày đặc quay cuồng, đuôi mắt đỏ nhạt, môi mỏng nhuộm nước hoa bích đào hôn lên cái cổ trắng nõn và xương bướm mảnh khảnh của nàng.
Giống như khi mùa xuân tới hoa mai nở rộ trên mặt tuyết.
Mái tóc đen của Lý Tiện Ngư rũ xuống bên người, da thịt trắng nõn như mỡ dê tràn đầy hoa bích đào tươi đẹp.
Đôi mắt hạnh của nàng mê mang, lông mi xanh đen run ray rũ xuống, lông mi phía dưới còn dính giọt sương nho nhỏ. Nước suối nước nóng gợn sóng mạnh mẽ, tiếng nói ngọt ngào tràn ra khỏi môi răng.
Hoa bích đào và giọt sương quấn vào nhau và rơi xuống, ở trong nước nổi lên gợn sóng tầng tầng lớp lớp.
Trong nước gợn sóng không ngừng, nơi đây gió xuân kéo dài không biến mất. Cho đến khi ánh mặt trời trong rừng cây bích đào chuyển sang gay gắt.
Cho đến khi giọng nói ngọt ngào mềm mại của Lý mang theo âm cuối nức nở nghẹn ngào.
Lâm Uyên bế nàng lên từ trong nước suối nước nóng ấm áp, mang theo nàng đến trong phòng tiền điện suối nước nóng trong cung để tắm rửa một lần nữa. Lý Tiện Ngư mềm mại nằm trong lòng ngực của hắn, hai má lúm đồng tiền ửng đỏ, lông mi ướt đẫm, không còn sức lực để ngồi dậy.
Nước suối trong vắt phản chiếu ánh mặt trời mây trời.
Mùi hương hoa bích đào nồng đậm như vậy, giống như đang say mê lòng người.
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, nàng không thể mở mí mắt ra được.
Khi quần áo mềm mại mặc trên người nàng, nàng đã ngủ thiếp đi ở trong lòng ngực của Lâm Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.