Meme Của Anh Đẹp Hơn Người Thật
Chương 53: Tui không muốn ngủ với cậu
Mao Cầu Cầu
31/10/2021
Edit & Beta: NiMi
Cố Vị bị cậu Ồ đến lạnh cả người, cho nên…
Cố Vị học lại: “Ồ?”
“Vậy cậu và…” Giang Ảnh hoài nghi quét mắt nhìn cậu một lượt, lại nhìn camera đằng sau nên đành đem lời định nói ra nuốt trở lại.
“Canh trứng cà chua.” Cố Vị nói sang chuyện khác, “Có thể ăn cơm được rồi.”
Giang Ảnh từ bỏ chuyện dò hỏi, quay ra bê bát canh ra ngoài.
Bữa tối không được phong phú lắm, nhưng đối với mấy khách mời đã đói bụng từ sớm đã xem như không tồi rồi, mọi người xung quanh đều nói cảm ơn Cố Vị.
Trong thôn không có phương thức giải trí nào, sau giờ cơm chiều ca sĩ đang nổi Nhan Uyển Quyên chủ động rửa chén, còn lại vài người vây quanh bàn cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
《Trốn thoát》tập một không khí quá tốt, khách mời đều chơi hết mình, hoà hợp với nhau, đổi lại không khí bên《Cùng nhau lưu lạc》lại có chút không thân thiện, cho nên Cố Vị đành đứng dậy, cậu còn nhớ người đại diện có nói nên tạo quan hệ tốt với khách mời lần này.
Cố Vị quyết định thử lại một lần.
“Giang Ảnh, tui…” Cố Vị muốn tâm sự chuyện thi đấu của Giang Tầm với Giang Ảnh.
Giang Ảnh đang cầm cái búa nhỏ đập quả hạch đào, một nhát búa đập xuống, quả hạt đào vỡ tan thành năm bảy miếng: “Cái gì?”
Cố Vị: “Không có gì.”
Đối phương quá hung dữ rồi, ngoại trừ mấy con ngỗng trong thôn, chắc không có ai hung dữ hơn người này đâu.
Chương trình vẫn đang quay, khách mời không thể cứ ngồi không thế cả buổi tối được, đạo diễn đề nghị mọi người có thể chơi trò gì đó hoặc biểu diễn tiết mục nào đó.
Trong dàn khách mời có một khách mời đứng lên diễn truyện trước, khiến mọi người ở đây đều bị chọc cười, không khí trong phòng lập tức sinh động hơn không ít, một người khác kể mấy chuyện cười cho mọi người nghe, Diệp Tiểu Hạm hát một bài trong album của mình, những người khác bên cạnh đều phụ hoạ như một dàn nhạc.
Cố Vị vừa nghe ca hát vừa nhìn đối thủ của mình ngồi một mình gõ hết một rổ hạnh đào.
“Ăn không?” Giang Ảnh cảm thấy mình đập hơi nhiều, một người chắc chắn không thể ăn hết, cho nên hỏi Cố Vị đang ngồi bên trái.
“Tui ăn.” Tưởng Ân Nguyên đưa tay muốn lấy một hạt hạch đào trong rổ của Giang Ảnh.
“Không làm cơm không rửa chén không cho ăn.” Giang Ảnh dịch cái rổ sang một bên, đưa cho Cố Vị và Nhan Uyển Quyên mỗi người một ít, nói với Tưởng Ân Nguyên: “Muốn ăn thì tự đập đi.”
Giọng cậu như đang nói đùa nhưng sắc mặt của Tưởng Ân Nguyên lại rất coi, Giang Ảnh đó giờ đều là dáng vẻ này, có người nói cậu tính cách khó chịu, có người nói cậu thẳng tính, nhưng Tưởng Ân Nguyên thì khác, cậu ta muốn duy trì hình tượng ôn hoà thân thiết, cho nên chỉ có thể cười cười, coi như không để ý đến việc này.
Cố Vị đống hạch đào trước mặt mình, tâm tình phức tạp.
Người đại diện nói cậu phải tạo quan hệ tốt với khách mời.
Hơn nữa, cậu ấy không chỉ là đối thủ, mà còn là em trai Giang Tầm, nếu cậu và Giang Tầm thực sự muốn bàn chuyện cưới hỏi, vậy thì cậu vẫn phải có quan hệ tốt với Giang Ảnh.
Cho nên Cố Vị lột cho Giang Ảnh hai hạt hạnh nhân làm hoà.
Giang Ảnh nhìn chằm chằm hai viên hạnh nhân trước mặt, định “ồ” thêm một tiếng nhưng lại thôi.
Cố Vị cảm giác Giang Ảnh hình như có tâm sự, cả một buổi tối ánh mắt đều dừng lại trên người cậu, mãi khi Tưởng Ân Nguyên muốn cậu biểu diễn mới rời ra.
“Cố Vị có muốn cùng tôi nhảy một đoạn cho mọi người xem không, gần đây tôi có xem một đoạn video khá thịnh hành rất thích hợp để nhảy hôm nay.” Tưởng Ân Nguyên mời, “Dù sao cũng là main dancer của T.ATW, có phải cũng lâu rồi cậu chưa từng nhảy solo không?”
Hầu như tất cả mọi người đều biết Tưởng Ân Nguyên và Cố Vị là thực tập sinh cùng một thời, hơn nữa còn vì chuyện sao chép vũ đạo mà khiến fans hai bên cãi nhau đến tận bây giờ, chuyện Cố Vị bị tố đạo nhái đến giờ vẫn chưa được làm rõ.
Lúc trước vì đoạn nhảy đó mà Cố Vị bị mắng suốt một thời gian dài, Tưởng Ân Nguyên lại ở trước mặt báo chí nói bâng quơ “Không rõ ràng lắm, là rất giống” kết hợp account marketing phía sau lặng lẽ thổi lửa làm sự việc thêm lớn, khiến người người đều biết.
Mỗi lần Tưởng Ân Nguyên cùng Cố Vị đúng chung khung hình thì đều sẽ có bài nói lại chuyện lúc trước, cho nên tên hai người cũng thường hay được mang ra đứng cạnh nhau, bây giờ Tưởng Ân Nguyên còn cố tình nhắc đến chuyện nhảy, nói không có ác ý là không có khả năng.
“Sao anh phiền quá vậy.” Giang Ảnh nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng.
Tưởng Ân Nguyên kinh ngạc: “Bọn tôi trước đây từng cùng nhau học nhảy, tôi chỉ hỏi một chút…”
“Anh muốn gì trong lòng anh tự rõ.” Giang Ảnh nói xong những lời này liền không nhìn Tưởng Ân Nguyên.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Vị, muốn nhìn xem cậu sẽ có phản ứng như thế nào, Cố Vị lại hơi thất thần, Tưởng Ân Nguyên vừa rồi có hỏi có phải lâu rồi cậu chưa nhảy solo không.
Cố Vị không để tâm mấy lời khiêu khích của Tưởng Ân Nguyên, chuyện cậu để ý chính là câu hỏi này…
Cậu vừa mới nhảy solo gần đây thôi, trong một căn phòng ký túc xá nho nhỏ, sân khấu chỉ có một khán giả, tuy có hơi thẹn thùng nhưng cảm giác mang đến lại khiến người ta thấy vui sướng.
Cố Vị đột nhiên không muốn quay nữa, cậu muốn gặp Giang Tầm, hai người đã nửa tháng không gặp mặt rồi, chỉ có thể nói chuyện với nhau qua wechat.
Sinh nhật Giang Tầm cậu đã không thể ở lại, Giang Tầm thi đấu cậu cũng không thể đến xem, không thể là người đầu tiên nhận tin thắng lợi của TMW.
Bây giờ chắc trận chung kết cũng đánh xong rồi ——
“Đạo diễn.” Cố Vị quay đầu lại hỏi đạo diễn: “TMW thắng không?”
“Tui cũng muốn biết!” Giang Ảnh cũng hăng hái chút đứng lên, “Đạo diễn, mở weibo xem hot search xem anh tui có thắng không?”
Hai vị khách mời khác cũng theo dõi trận đấu này, cho nên toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn đạo diễn.
“TMW?” Đạo diễn không theo dõi chuyện thi đấu, nhưng ít nhiều cũng biết TMW, cho nên lấy điện thoại ra xem: “Thắng, thực lực phát huy ổn định, nói chung là không có áp lực, thành tích dẫn đầu bỏ xa đối thủ.”
Các khách mời trong phòng đều hô tô: “TMW quá trâu bò!”
Giang Ảnh: “TMW đỉnh nhất!!!”
Cố Vị: “Giang Tầm đỉnh nhất!!!”
Giang Ảnh quay đầu: “Ồ?”
Cố Vị học lại: “Ồ?”
Hai người liếc nhau, sau đó cùng quay đầu đi, anh ăn hạnh nhân tui ăn hạch đào.
Không có ai còn quan tâm chuyện Cố Vị có muốn nhảy với Tưởng Ân Nguyên hay không, ai cũng hỏi đạo diễn có thể dùng di động xem tin tức một lát không.
“Hay chúng ta hát bài chủ đề của cuộc thi thế giới《Quy Tắc》đi.” Cố Vị đề nghị, “Như vậy xem như hợp với tình hình.”
“Tui đồng ý!” Giang Ảnh cầm búa gõ gõ cái bàn.
Chủ đề tựa game năm nay là một bài hát tiếng Anh, Cố Vị và Giang Ảnh một người gõ chén một người gõ bàn đánh ra nhịp, bài hát này khó hát, sở trường hai người lại không phải ca hát, nhưng cuối cùng vẫn có thể diễn đến hoàn mỹ.
Giai điệu và ca từ bài hát này đều khiến người nghe cảm thấy phấn chấn, lúc Cố Vị và Giang Ảnh hát lên câu đầu tiên, các khách mời cũng lần lượt hát theo, Nhan Uyển Quyên phụ trách nốt cao, mấy người còn lại hát đồng ca.
“Âm cuối của tui hát chuẩn hơn cậu.” Hát xong Giang Ảnh nhỏ giọng nói.
“Được rồi được rồi.” Về sau đều là người nhà cả, Cố Vị quyết định đơn phương thân thiện trước.
Đạo diễn tương đối vừa lòng với đoạn này, lập tức bảo mọi người có thể kết thúc công việc buổi tối, bắt đầu đến phân đoạn chia phòng.
Hộ dân này có bốn phòng, khách mời địa vị cao nhất ở một mình một phòng, còn lại hai người một phòng.
Hai nữ khách mời lựa chọn phòng trên gác mái, dư lại Cố Vị, Giang Ảnh, Tưởng Ân Nguyên, và diễn viên kịch nói Thượng Hồng Trầm, bốn người chia phòng tự nhiên thành một nan đề.
Cố Vị cảm thấy đây tuyệt đối là đạo diễn cố ý bày ra khiến bọn họ khó xử.
“Tôi không muốn ở cùng cậu.” Giang Ảnh ghét bỏ nhìn Tưởng Ân Nguyên.
“Tui cũng không muốn ở cùng cậu.” Giang Ảnh nhìn Cố Vị.
Như vậy Giang Ảnh và Thượng Hồng Trầm một phòng, Thượng Hồng Trần tỏ vẻ không có ý kiến, nhưng Cố Vị có ý kiến.
Cố Vị không thể ở cùng với Tưởng Ân Nguyên một phòng, hai người bọn họ ở chung một đêm, không biết ngày mai Weibo sẽ tung lời đồn thành cái dạng gì nữa.
“Không thể tưởng được anh lại được mọi người hoan nghênh đến vậy.” Thượng Hồng Trầm cười ha hả nói.
Vì cả hai người đều không muốn ở chung với Tưởng Ân Nguyên, cuối cùng sau khi đánh răng rửa mặt, Cố Vị ôm gối đầu, Giang Ảnh kéo chăn, hai người mang theo hai tâm trạng khác nhau đi về phía phòng ngủ.
Hai người quay phim cũng tận trách mà đi theo quay đến tận cửa phòng.
Cố Vị và Giang Ảnh đứng ngốc ở trước cửa phòng ——
Phòng mà tổ tiết mục chuẩn bị không có giường, chỉ có một chiếc chiếu tatami, cho nên cả hai người đều phải ngủ trên đây.
“Tui ngủ bên trái?” Cố Vị thử hỏi.
“Có thể.” Giang Ảnh gật đầu, “Tui ngủ bên phải.”
Phi thường hài hòa.
Trong phòng chỉ còn hai người đang giương mắt nhìn nhau, cho nên quay phim xin đạo diễn không quay nữa, chỉ để lại camera thu âm, rồi quay trở về ngủ.
“Tắt đèn?” Cố Vị hỏi.
“Tắt đi.” Giang Ảnh nói.
Bụp một tiếng, trong phòng rơi vào im lặng, ngoài cửa là thôn trang cùng ánh trăng điềm tĩnh, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu râm ran.
Hai người đồng thời lấy điện thoại ra, mở sáng màn hình.
*
Giang Tầm sau khi thi đấu, tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Cố Vị.
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Giang Tầm thi đấu siêu đỉnh!!!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Đáng tiếc không thể xem phát sóng trực tiếp, bằng không em có thể spam màn đạn cổ vũ anh!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Hàm hàm đỏ mặt.jpg
[ Chồng ]: Quay xong rồi sao?
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Chưa ạ, nhưng sau đêm nay quay thêm sáng mai là kết thúc.
[ Chồng ]: Vậy chiều mai anh sẽ qua thăm em.
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền]: Được ạ!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền]: Đúng rồi, khách mời kỳ này là…
Cố Vị vốn định nói cho Giang Tầm biết khách mời kỳ này là Giang Ảnh, Cố Vị còn chưa kịp nói xong thì cảm giác Giang Ảnh phía sau hơi động đậy cùng với một tầm mắt bắn đến đây.
Cố Vị: “?”
“Tui… Đi WC.” Giang Ảnh cầm di động ra ngoài.
Giang Tầm chưa thấy Cố Vị nói gameshow kỳ này có gì thì nhận được tin nhắn của em trai mình.
[ Cua càng to ]: Thi đấu không tồi.
[ Cua càng to ]: Không ngừng cố gắng.
[ Mười vạn vôn]: Sao tự nhiên như lão cán bộ thị sát con cái vậy?
[ Cua càng to ]: Ồ?
[ Cua càng to ]: Giang Tầm, hỏi anh chuyện này.
[ Mười vạn vôn]: Nói.
[ Cua càng to ]: Anh đang nói chuyện với ai, trừ em ra.
[ Mười vạn vôn]: Đối tượng đính hôn, đã lâu rồi không gặp, phải dỗ người ta một chút.
[ Cua càng to ]: Ồ?
“Cua càng to” đã thu hồi tin nhắn.
Biệt thự Giang gia thành phố H, Tống Tịnh Khê đang ngủ thì nhận được một tin nhắn ——
[ Cua càng to ]: Mẹ.
[ Cua càng to ]: Con đang bối rối lắm.
[ Cua càng to ]: Con bối rối một thời gian dài rồi.
[ Cua càng to ]: Xuất phát từ tận đáy lòng, con có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng cần phải hỏi mẹ.
Cố Vị bị cậu Ồ đến lạnh cả người, cho nên…
Cố Vị học lại: “Ồ?”
“Vậy cậu và…” Giang Ảnh hoài nghi quét mắt nhìn cậu một lượt, lại nhìn camera đằng sau nên đành đem lời định nói ra nuốt trở lại.
“Canh trứng cà chua.” Cố Vị nói sang chuyện khác, “Có thể ăn cơm được rồi.”
Giang Ảnh từ bỏ chuyện dò hỏi, quay ra bê bát canh ra ngoài.
Bữa tối không được phong phú lắm, nhưng đối với mấy khách mời đã đói bụng từ sớm đã xem như không tồi rồi, mọi người xung quanh đều nói cảm ơn Cố Vị.
Trong thôn không có phương thức giải trí nào, sau giờ cơm chiều ca sĩ đang nổi Nhan Uyển Quyên chủ động rửa chén, còn lại vài người vây quanh bàn cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
《Trốn thoát》tập một không khí quá tốt, khách mời đều chơi hết mình, hoà hợp với nhau, đổi lại không khí bên《Cùng nhau lưu lạc》lại có chút không thân thiện, cho nên Cố Vị đành đứng dậy, cậu còn nhớ người đại diện có nói nên tạo quan hệ tốt với khách mời lần này.
Cố Vị quyết định thử lại một lần.
“Giang Ảnh, tui…” Cố Vị muốn tâm sự chuyện thi đấu của Giang Tầm với Giang Ảnh.
Giang Ảnh đang cầm cái búa nhỏ đập quả hạch đào, một nhát búa đập xuống, quả hạt đào vỡ tan thành năm bảy miếng: “Cái gì?”
Cố Vị: “Không có gì.”
Đối phương quá hung dữ rồi, ngoại trừ mấy con ngỗng trong thôn, chắc không có ai hung dữ hơn người này đâu.
Chương trình vẫn đang quay, khách mời không thể cứ ngồi không thế cả buổi tối được, đạo diễn đề nghị mọi người có thể chơi trò gì đó hoặc biểu diễn tiết mục nào đó.
Trong dàn khách mời có một khách mời đứng lên diễn truyện trước, khiến mọi người ở đây đều bị chọc cười, không khí trong phòng lập tức sinh động hơn không ít, một người khác kể mấy chuyện cười cho mọi người nghe, Diệp Tiểu Hạm hát một bài trong album của mình, những người khác bên cạnh đều phụ hoạ như một dàn nhạc.
Cố Vị vừa nghe ca hát vừa nhìn đối thủ của mình ngồi một mình gõ hết một rổ hạnh đào.
“Ăn không?” Giang Ảnh cảm thấy mình đập hơi nhiều, một người chắc chắn không thể ăn hết, cho nên hỏi Cố Vị đang ngồi bên trái.
“Tui ăn.” Tưởng Ân Nguyên đưa tay muốn lấy một hạt hạch đào trong rổ của Giang Ảnh.
“Không làm cơm không rửa chén không cho ăn.” Giang Ảnh dịch cái rổ sang một bên, đưa cho Cố Vị và Nhan Uyển Quyên mỗi người một ít, nói với Tưởng Ân Nguyên: “Muốn ăn thì tự đập đi.”
Giọng cậu như đang nói đùa nhưng sắc mặt của Tưởng Ân Nguyên lại rất coi, Giang Ảnh đó giờ đều là dáng vẻ này, có người nói cậu tính cách khó chịu, có người nói cậu thẳng tính, nhưng Tưởng Ân Nguyên thì khác, cậu ta muốn duy trì hình tượng ôn hoà thân thiết, cho nên chỉ có thể cười cười, coi như không để ý đến việc này.
Cố Vị đống hạch đào trước mặt mình, tâm tình phức tạp.
Người đại diện nói cậu phải tạo quan hệ tốt với khách mời.
Hơn nữa, cậu ấy không chỉ là đối thủ, mà còn là em trai Giang Tầm, nếu cậu và Giang Tầm thực sự muốn bàn chuyện cưới hỏi, vậy thì cậu vẫn phải có quan hệ tốt với Giang Ảnh.
Cho nên Cố Vị lột cho Giang Ảnh hai hạt hạnh nhân làm hoà.
Giang Ảnh nhìn chằm chằm hai viên hạnh nhân trước mặt, định “ồ” thêm một tiếng nhưng lại thôi.
Cố Vị cảm giác Giang Ảnh hình như có tâm sự, cả một buổi tối ánh mắt đều dừng lại trên người cậu, mãi khi Tưởng Ân Nguyên muốn cậu biểu diễn mới rời ra.
“Cố Vị có muốn cùng tôi nhảy một đoạn cho mọi người xem không, gần đây tôi có xem một đoạn video khá thịnh hành rất thích hợp để nhảy hôm nay.” Tưởng Ân Nguyên mời, “Dù sao cũng là main dancer của T.ATW, có phải cũng lâu rồi cậu chưa từng nhảy solo không?”
Hầu như tất cả mọi người đều biết Tưởng Ân Nguyên và Cố Vị là thực tập sinh cùng một thời, hơn nữa còn vì chuyện sao chép vũ đạo mà khiến fans hai bên cãi nhau đến tận bây giờ, chuyện Cố Vị bị tố đạo nhái đến giờ vẫn chưa được làm rõ.
Lúc trước vì đoạn nhảy đó mà Cố Vị bị mắng suốt một thời gian dài, Tưởng Ân Nguyên lại ở trước mặt báo chí nói bâng quơ “Không rõ ràng lắm, là rất giống” kết hợp account marketing phía sau lặng lẽ thổi lửa làm sự việc thêm lớn, khiến người người đều biết.
Mỗi lần Tưởng Ân Nguyên cùng Cố Vị đúng chung khung hình thì đều sẽ có bài nói lại chuyện lúc trước, cho nên tên hai người cũng thường hay được mang ra đứng cạnh nhau, bây giờ Tưởng Ân Nguyên còn cố tình nhắc đến chuyện nhảy, nói không có ác ý là không có khả năng.
“Sao anh phiền quá vậy.” Giang Ảnh nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng.
Tưởng Ân Nguyên kinh ngạc: “Bọn tôi trước đây từng cùng nhau học nhảy, tôi chỉ hỏi một chút…”
“Anh muốn gì trong lòng anh tự rõ.” Giang Ảnh nói xong những lời này liền không nhìn Tưởng Ân Nguyên.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Vị, muốn nhìn xem cậu sẽ có phản ứng như thế nào, Cố Vị lại hơi thất thần, Tưởng Ân Nguyên vừa rồi có hỏi có phải lâu rồi cậu chưa nhảy solo không.
Cố Vị không để tâm mấy lời khiêu khích của Tưởng Ân Nguyên, chuyện cậu để ý chính là câu hỏi này…
Cậu vừa mới nhảy solo gần đây thôi, trong một căn phòng ký túc xá nho nhỏ, sân khấu chỉ có một khán giả, tuy có hơi thẹn thùng nhưng cảm giác mang đến lại khiến người ta thấy vui sướng.
Cố Vị đột nhiên không muốn quay nữa, cậu muốn gặp Giang Tầm, hai người đã nửa tháng không gặp mặt rồi, chỉ có thể nói chuyện với nhau qua wechat.
Sinh nhật Giang Tầm cậu đã không thể ở lại, Giang Tầm thi đấu cậu cũng không thể đến xem, không thể là người đầu tiên nhận tin thắng lợi của TMW.
Bây giờ chắc trận chung kết cũng đánh xong rồi ——
“Đạo diễn.” Cố Vị quay đầu lại hỏi đạo diễn: “TMW thắng không?”
“Tui cũng muốn biết!” Giang Ảnh cũng hăng hái chút đứng lên, “Đạo diễn, mở weibo xem hot search xem anh tui có thắng không?”
Hai vị khách mời khác cũng theo dõi trận đấu này, cho nên toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn đạo diễn.
“TMW?” Đạo diễn không theo dõi chuyện thi đấu, nhưng ít nhiều cũng biết TMW, cho nên lấy điện thoại ra xem: “Thắng, thực lực phát huy ổn định, nói chung là không có áp lực, thành tích dẫn đầu bỏ xa đối thủ.”
Các khách mời trong phòng đều hô tô: “TMW quá trâu bò!”
Giang Ảnh: “TMW đỉnh nhất!!!”
Cố Vị: “Giang Tầm đỉnh nhất!!!”
Giang Ảnh quay đầu: “Ồ?”
Cố Vị học lại: “Ồ?”
Hai người liếc nhau, sau đó cùng quay đầu đi, anh ăn hạnh nhân tui ăn hạch đào.
Không có ai còn quan tâm chuyện Cố Vị có muốn nhảy với Tưởng Ân Nguyên hay không, ai cũng hỏi đạo diễn có thể dùng di động xem tin tức một lát không.
“Hay chúng ta hát bài chủ đề của cuộc thi thế giới《Quy Tắc》đi.” Cố Vị đề nghị, “Như vậy xem như hợp với tình hình.”
“Tui đồng ý!” Giang Ảnh cầm búa gõ gõ cái bàn.
Chủ đề tựa game năm nay là một bài hát tiếng Anh, Cố Vị và Giang Ảnh một người gõ chén một người gõ bàn đánh ra nhịp, bài hát này khó hát, sở trường hai người lại không phải ca hát, nhưng cuối cùng vẫn có thể diễn đến hoàn mỹ.
Giai điệu và ca từ bài hát này đều khiến người nghe cảm thấy phấn chấn, lúc Cố Vị và Giang Ảnh hát lên câu đầu tiên, các khách mời cũng lần lượt hát theo, Nhan Uyển Quyên phụ trách nốt cao, mấy người còn lại hát đồng ca.
“Âm cuối của tui hát chuẩn hơn cậu.” Hát xong Giang Ảnh nhỏ giọng nói.
“Được rồi được rồi.” Về sau đều là người nhà cả, Cố Vị quyết định đơn phương thân thiện trước.
Đạo diễn tương đối vừa lòng với đoạn này, lập tức bảo mọi người có thể kết thúc công việc buổi tối, bắt đầu đến phân đoạn chia phòng.
Hộ dân này có bốn phòng, khách mời địa vị cao nhất ở một mình một phòng, còn lại hai người một phòng.
Hai nữ khách mời lựa chọn phòng trên gác mái, dư lại Cố Vị, Giang Ảnh, Tưởng Ân Nguyên, và diễn viên kịch nói Thượng Hồng Trầm, bốn người chia phòng tự nhiên thành một nan đề.
Cố Vị cảm thấy đây tuyệt đối là đạo diễn cố ý bày ra khiến bọn họ khó xử.
“Tôi không muốn ở cùng cậu.” Giang Ảnh ghét bỏ nhìn Tưởng Ân Nguyên.
“Tui cũng không muốn ở cùng cậu.” Giang Ảnh nhìn Cố Vị.
Như vậy Giang Ảnh và Thượng Hồng Trầm một phòng, Thượng Hồng Trần tỏ vẻ không có ý kiến, nhưng Cố Vị có ý kiến.
Cố Vị không thể ở cùng với Tưởng Ân Nguyên một phòng, hai người bọn họ ở chung một đêm, không biết ngày mai Weibo sẽ tung lời đồn thành cái dạng gì nữa.
“Không thể tưởng được anh lại được mọi người hoan nghênh đến vậy.” Thượng Hồng Trầm cười ha hả nói.
Vì cả hai người đều không muốn ở chung với Tưởng Ân Nguyên, cuối cùng sau khi đánh răng rửa mặt, Cố Vị ôm gối đầu, Giang Ảnh kéo chăn, hai người mang theo hai tâm trạng khác nhau đi về phía phòng ngủ.
Hai người quay phim cũng tận trách mà đi theo quay đến tận cửa phòng.
Cố Vị và Giang Ảnh đứng ngốc ở trước cửa phòng ——
Phòng mà tổ tiết mục chuẩn bị không có giường, chỉ có một chiếc chiếu tatami, cho nên cả hai người đều phải ngủ trên đây.
“Tui ngủ bên trái?” Cố Vị thử hỏi.
“Có thể.” Giang Ảnh gật đầu, “Tui ngủ bên phải.”
Phi thường hài hòa.
Trong phòng chỉ còn hai người đang giương mắt nhìn nhau, cho nên quay phim xin đạo diễn không quay nữa, chỉ để lại camera thu âm, rồi quay trở về ngủ.
“Tắt đèn?” Cố Vị hỏi.
“Tắt đi.” Giang Ảnh nói.
Bụp một tiếng, trong phòng rơi vào im lặng, ngoài cửa là thôn trang cùng ánh trăng điềm tĩnh, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu râm ran.
Hai người đồng thời lấy điện thoại ra, mở sáng màn hình.
*
Giang Tầm sau khi thi đấu, tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Cố Vị.
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Giang Tầm thi đấu siêu đỉnh!!!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Đáng tiếc không thể xem phát sóng trực tiếp, bằng không em có thể spam màn đạn cổ vũ anh!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Hàm hàm đỏ mặt.jpg
[ Chồng ]: Quay xong rồi sao?
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền ]: Chưa ạ, nhưng sau đêm nay quay thêm sáng mai là kết thúc.
[ Chồng ]: Vậy chiều mai anh sẽ qua thăm em.
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền]: Được ạ!
[ Yêu thui thì cho tui thu tiền]: Đúng rồi, khách mời kỳ này là…
Cố Vị vốn định nói cho Giang Tầm biết khách mời kỳ này là Giang Ảnh, Cố Vị còn chưa kịp nói xong thì cảm giác Giang Ảnh phía sau hơi động đậy cùng với một tầm mắt bắn đến đây.
Cố Vị: “?”
“Tui… Đi WC.” Giang Ảnh cầm di động ra ngoài.
Giang Tầm chưa thấy Cố Vị nói gameshow kỳ này có gì thì nhận được tin nhắn của em trai mình.
[ Cua càng to ]: Thi đấu không tồi.
[ Cua càng to ]: Không ngừng cố gắng.
[ Mười vạn vôn]: Sao tự nhiên như lão cán bộ thị sát con cái vậy?
[ Cua càng to ]: Ồ?
[ Cua càng to ]: Giang Tầm, hỏi anh chuyện này.
[ Mười vạn vôn]: Nói.
[ Cua càng to ]: Anh đang nói chuyện với ai, trừ em ra.
[ Mười vạn vôn]: Đối tượng đính hôn, đã lâu rồi không gặp, phải dỗ người ta một chút.
[ Cua càng to ]: Ồ?
“Cua càng to” đã thu hồi tin nhắn.
Biệt thự Giang gia thành phố H, Tống Tịnh Khê đang ngủ thì nhận được một tin nhắn ——
[ Cua càng to ]: Mẹ.
[ Cua càng to ]: Con đang bối rối lắm.
[ Cua càng to ]: Con bối rối một thời gian dài rồi.
[ Cua càng to ]: Xuất phát từ tận đáy lòng, con có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng cần phải hỏi mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.