Chương 39: Có đường tắt, nhưng con đường kia là xa nhất
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
08/12/2021
Lâm Tiểu Tiếu là một người thông minh lanh lợi, nhưng lại không có lòng dạ thâm sâu.
Khi hắn trở lại nhà ăn thì lại đối với kết quả thẩm vấn vừa rồingậm miệng không nói gì cả. Khánh Trần trong lòng đã có đáp án.
Bởi vì những tin tức đó cũng không có cái gì là không thể nói. Thế giới bên trong sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện về người xuyên việt.
Trừ phi.. Kết quả thẩm vấn, có bí mật liên quan đến một người nào đó.
Khánh Trần suy nghĩ, người ở thế giới bên trong sẽ đối xử với người ở thế giới bên ngoài như thế nào?
Không nói đến người khác, Lý Thúc Đồng cũng là một người có thế lực khống chế mạnh mẽ. Loại người này làm sao có thể chấp nhận để một tình huống vượt khỏi sự khống chế của mình chứ?
Mặc kệ là thời gian qua đã tích lũy được bao nhiêu hảo cảm, đối với người có địa vị cao trước mặt hắn này, có lẽ không đáng nhắc tới.
Khánh Trần cũng không phải chắc chắn Lý Thúc Đồng sẽ giết hắn, mà là hắn phải chuẩn bị tâm lý cho hậu quả tệ nhất.
Nhưng mà Lý Thúc Đồng cũng là người cực kỳ thông minh. Lâm Tiểu Tiếu không cần phải nói gì cả thế mà hắn vừa nhìn đã hiểu.
"Tiểu Tiếu, mang vị bằng hữu Át Bích của chúng ta đi chỗ khác đi," Lý Thúc Đồng phân phó nói.
"Ta không thèm đi chỗ nào hết," Quách Hổ Thiền bỗng nhiên ý thức được, nơi này có khả năng có bí mật lớn.
Nhưng Diệp Vãn bỗng nhiên mở ra một lực trường trong suốt, bao phủ Lý Thúc Đồng và Khánh Trần ở bên trong.
Quách Hổ Thiền bên cạnh đang muốn nghe lén, đột nhiên không kịp phòng bị, lại là bị lực trường đánh văng ra ngoài.
Đợi đến khi tên đầu trọc muốn chạy trở về, thì đã phát hiện Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đã che ở trước mặt hắn.
Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Còn muốn ở lại nơi này tìm vật cấm kỵ ACE-005 thì không nên đi về phía trước."
"Không nghe thì không nghe!" Quách Hổ Thiền cả giận nói.
Lúc này, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn về phía Khánh Trần hỏi: "Cho nên, mấy ngày nay ngươi bảoLộ Quảng Nghĩa thẩm vấn những tù nhân mới, chính là để tìm bọn họ phải không?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "Không sai."
"So với tưởng tượng của ta thì phản ứng của ngươi rất bình tĩnh" Lý Thúc Đồng cảm khái nói: "Khi ta ở độ tuổi của người thì quả thật là không bằng ngươi."
"Không phải là bình tĩnh, mà là hoảng loạn cũng vô dụng," Khánh Trần nói.
"Tuy rằng Tiểu Tiếu còn chưa nói cho ta kết quả thẩm vấn, nhưng ta biết nhất định có một bí mật lớn," Lý Thúc Đồng nói: "Đối với những việc mà trước giờ ta không thể khống chế được thì ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Ngươi có từng nghĩ đến, là có khả năng ngươi sẽ không sống đến ngày mai?"
"Có nghĩ đến," Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hết thảy chung quanh.
Mái vòm sắt thép lạ mắt, lốc xoáy bằng kim loại màu đen phản xạ ánh sáng, cảnh ngục máy được bố trí ở khắp nơi đang cầm súng yên lặng đứng nhìn xung quanh.
Còn có nhóm tù nhân đang đùa giỡn, nhe răng trợn mắt trêu ghẹo các tù nhân mới.
Khánh Trần không xác định mình còn có thể nhìn thấy các cảnh tượng này nữa hay không cho nên muốn nhìn xem nhiều hơn một chút.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn Lý Thúc Đồng cười nói: "Có lẽ nói, Mấy ngày nay được ở cùng mọi người thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng thật ra, tôi hy vọng có thể làm quen lại một lần nữa."
"Ngày đầu tiên khi chơi cờ ngươi thắng ta, cho nên thật ra, ta còn thiếu ngươi một yêu cầu. Nếu bây giờ, ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói với ta," Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần nghĩ nghĩ: "Có thể thổi lại khúc" Tiễn biệt "một lần nữa không?"
"Không đổi tính mạng của mình à?" Lý Thúc Đồng cười.
"Mạng sống của ta, không cần đổi, cũng không đổi được," Khánh Trần nói.
"Tốt lắm, ta vẫn luôn rất thích dũng khí của người. Khúc 'Tiễn biệt' này, ta sẽ thổi cho ngươi. Còn yêu cầu kia, Khi nào ngươi muốn thì có thể nói với ta," Lý Thúc Đồng bảo Diệp Vãn mang Harmonica tới.
Khúc "Tiễn biệt" giống như là Khánh Trần chuẩn bị cho mình. Ca khúc du dương làm không khí trong ngục giam nơi đâu cũngđều yên tĩnh.
"Cảm ơn," Khánh Trần nói.
Nói xong, hắn liền một mình trở lại trong phòng giam, nằm trên ván giường lạnh lẽo, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian từng phút một từng phút một trôi qua.
Từ ban ngày đến ban đêm.
Khánh Trần nghe được trong ngục giam vang lên âm thanh thông báo nhắc nhở tất cả các tù nhân phải xếp hàng trở về phòng giam. Sau đó, mỗi một cửa nhà tù hợp kim sẽ đóng cửa lại, tiếng dịch áp truyền lực vang lên, kết thúc một ngày hoạt động ồn ào náo động trong ngục giam số 18.
Cánh cửa ngăn cách tất cả.
Ngay sau đó, cả nhà giam bỗng nhiên chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Sau đó, cánh cửa phòng giam Khánh Trần dần dần lần nữa mở ra.
Trong bóng đêm, có người trùm khăn màu đen trên đầu hắn, mang hắn đi đến một nơi nào không rõ.
Vài phút sau, hai người mang hắn đi thả hắn đến một nơi nào đó, sau đó đều lần lượt rời đi.
Âm thanh dịch áp lại lần nữa vang lên, như là đóng cửa cái gì, rồi lại mở ra cái gì.
Khánh Trần yên lặng nằm trong bóng tối. Hắn thậm chí còn không nhìn xem mình bị nhốt ở nơi nào.
Nơi này chỉ có tiếng thở dốc của hắn, hắn cũng chỉ thấy được ánh sáng đếm ngược mờ mờ trên cánh tay, cũng không thể chiếu sáng nơi nào nữa.
Thời gian chầm chậm mà nặng nề.
Khánh Trần biết tình huống khi một người bị bịt mắt trong bóng tối sẽ có phản ứng sẽ nào.
Ngươi sẽ không biết ngươi ở đâu? Cũng không thể nói chuyện với ai. Lúc này nỗi cô độc và sợ hãi sẽ hoàn toàn nuốt chửng một người.
Cũng đánh mất khái niệm thời gian.
Không biết thời gian, mới là sự khủng khiếp nhất.
Rất nhiều người thậm chí không thế chịu đựng nổi qua 24 giờ. Từng có thử nghiệm treo giải thưởng 100 vạn cho người nào có thể ở trong phòng tối năm ngày, nhưng kết quả không có một ai có thể cầm được một trăm vạn kia.
Tiền tài xác thật rất mê người, nhưng 99% người đều thất bại khi chưa tới 72 giờ.
Nhưng mà.
Chỉ sợ đám người Lý Thúc Đồng cũng không thể tưởng tượng được, Khánh Trần trước nay đều không sợ nỗi cô độc.
Từ sau khi cha mẹ ly hôn, hắn đã bắt đầu làm bạn cùng cô độc.
Khánh Trần rõ ràng ý thức được, đối với hắn thiếu nước mới là kẻ thù nguy hiểm nhất.
Trở về đếm ngược 146: 09: 02.
Trên cánh tay, đếm ngược có thể giúp hắn tính toán thời gian.
Ngày đầu tiên.
Khánh Trần cố gắng điều chế hô hấp chậm lại. Hắn bắt đầu ở trong đầu nhớ lại những bộ phim đã xem. Trước hết hắn chiếu lại trong đầu bộ phim《 The Shawshank Redemption (Nhà tù Shawshank) 》, sau đó lại xem bộ 《 Papillon (Người tù khổ sai) 》. Tất cả những bộ phim này đều có liên quan đến vượt ngục cùng tín ngưỡng.
Những bộ phim đó, hắn đều ghi tạc trong đầu, không cần thiết bị phát lại mới xem được.
Bởi vì không có nước uống, thần kinh đã lẫn lộn nhu cầu thức ăn và nước uống, hắn bắt đầu cảm thấy mỏi mệt.
Trở về đếm ngược 122: 09: 02.
Ngày hôm sau.
Khánh Trần ngủ một giấc, trong đầu đã xem qua tám bộ phim.
Hắn nhắm hai mắt yên lặng nằm trên sàn nhà, hưởng thụ bóng đêm.
Cảm giác đói bụng và khát nước bắt đầu xâm nhập, nhưng hắn giống như là đã vứt bỏ các giác quan bên ngoài của mình, vẫn không mảy may dao động.
Trở về đếm ngược 98: 09: 02.
Ngày thứ ba
Cảm giác đói khát bắt đầu đốt cháy ý chí hắn, ăn mòn tinh thần hắn.
Khánh Trần lần này đã xem đến 12 bộ phim, một phút cũng chưa chợp mắt.
Trong cơ thể, lượng nước thiếu hụt làm hắn chịu đủ tra tấn. Bởi vì mất nước, nên thân thể hắn bắt đầu chợt lạnh rồi chợt nóng. Da hắn c cũng bắt đầu khô nhăn.
Trí nhớ của hắn cũng bắt đầu suy yếu. Trong đầu hắn, những bộ phim điện ảnh cũng biến thành những đoạn phim đứt quãng.
Những hồi ức cũ kỹ trong đầu hắn bỗng đan xen với nhau.
Khánh Trần ngủ không được.
Trở về đếm ngược: 74: 09: 02.
Ngày thứ tư.
Cảm giác đói khát của Khánh Trần bắt đầu biến mất. Hắn mở to mắt nhìn bóng tối hư vô vô tận, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hắn thật lâu không còn biết thời gian là khi nào. Dường như, thời gian đối với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối Khánh Trần cũng chưa bao giờ nói ra một từ nào, cũng chưa từng la hét.
Trong bóng tối, thế giới trước sau đều yên tĩnh.
Hắn cũng không tính toán xem bao lâu rồi mình không được ngủ. Việc này cũng không còn quá quan trọng nữa.
Khánh Trần dùng sự trầm mặc của mình, để đối đầu với thế giới yên tĩnh cùng bóng tối.
* * *
Trong ngục giam số 18 đã là đêm tối tĩnh mịch. Trong pháo đài, ánh đèn bắt đầu chuyển sang ánh sáng mờ nhạt.
Những máy bay không người lái trên mái vòm cũng dường như chìm vào giấc ngủ say.
Lý Thúc Đồng ngồi bên bàn dài đọc sách trong phòng đọc tối tăm nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Tiểu Tiếu đứng một bên nhìn đồng hồ nói: "Ông chủ, đã bốn ngày rồi."
"Ừ," Lý Thúc Đồng gật đầu.
Lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng đập cửa yếu ớt. Lộ Quảng Nghĩa gõ trên tấm cửa phòng gian hùng hùng hổ hổ, giọng nói đứt quãng: "Lý Thúc Đồng, ngươi mang ông chủ ta đi đâu rồi. Lộ Quảng Nghĩa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Khánh thị cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Từ ngày đầu tiên Khánh Trần biến mất, Lộ Quảng Nghĩa liền phát hiện có điều gì đó không bình thường. Hắn ở trong ngục giam số 18 náo loạn một hồi, thiếu chút nữa dẫn đến một trân lốc xoáy kim loại lần thứ 2.
Vì thế, Khánh Trần biến mất bốn ngày, Lộ Quảng Nghĩa cũng bị giam ở trong phòng này bốn ngày.
Cho đến ngày thứ tư này, Lộ Quảng Nghĩa mới rốt cuộc ngừng một chút.
Lâm Tiểu Tiếu cũng không thèm đếm xỉa đến những lời chửi đổng của Lộ Quảng Nghĩa, mà tiếp tục nói: "Ông chủ, Khánh Trần đã ở bên trong bốn ngày. Một câu cũng không nói, cũng không có dấu hiệu bị điên rồi."
"Hắn là một người cực kỳ thông minh. Từ ngày đầu tiên, hắn đã bắt đầu điều chỉnh hô hấp chậm lại, tránh cho lượng nước nhanh chóng tiêu hao, cho nên chịu đựng đến ngày thứ tư cũng không khó hiểu lắm," Lý Thúc Đồng nói.
"Dù vậy, có thể vô thanh vô tức chịu đựng bốn ngày, cũng là phượng mao lông giác. Hắn không giống như đang chịu hình phạt, mà ngược lại giống như đang chờ đợi. Nhưng hắn đã bốn ngày không uống nước, nếu không được uống nước nữa thì hắn sẽ chết," Lâm Tiểu Tiếu nôn nóng nói: "Ông chủ, ngài thu nạp người tài, tha cho hắn một con đường sống đi."
Người trước giờ vẫn luôn không thuận mắt Khánh Trần, Lâm Tiểu Tiếu một người lúc nào cũng ngông nghênh thì mà giờ đây lại vì Khánh Trần mà cầu xin.
Bởi vì hắn cũng biết, Khánh Trần đang trải qua cái gì.
Diệp Vãn bỗng nhiên nói: "Ông chủ, phòng tối đối với hắn cũng chẳng có kết quả gì, hay là thả hắn ra đi."
Nhưng mà, Lý Thúc Đồng sau khi suy nghĩ, chợt nói: "Đổi thủy hình."
"Ông chủ, hắn hiện tại đã thiếu nước cực độ. Vừa thấy nước, hắn sẽ theo bản năng uống vào, như vậy hắn sẽ chết mất," Lâm Tiểu Tiếu nóng nảy.
Thủy hình! Chính là đem một cái khăn lông đặt ở trên mặt người chịu hình, sau đó đổ nước trên khăn lông cho nước chảy xuống.
Thủy hình giống như là đặt một cái van. Nước không ngừng ồ ạt chảy vào, mà khăn lông ngăn cản ngươi phun nước ra. Bởi vậy, ngươi chỉ có thể hô một lần. Mặc dù ngừng thở, nhưng vẫn cảm giác không khí như bị hút đi, giống như cái máy hút bụi.
Lâm Tiểu Tiếu rất rõ ràng, người bình thường đều không thể chịu được thủy hình, huống chi Khánh Trần đã bị khát đến bốn ngày?
Ngay khi thủy hình bắt đầu, một người thiếu nước cực độ sẽ theo bản năng hớp lấy hớp để.
Nhưng mà nước xuyên qua khăn lông kia không chỉ chảy vào trong bụng Khánh Trần, còn sẽ rót vào lá phổi hắn, phá hủy có hội sống sót cuối cùng của đối phương.
Lý Thúc Đồng dường như đã quyết nhẫn tâm.
"Sống hay chết đều phải xem lựa chọn của hắn. Chưa nhìn thấy cái chết thật sự thì không thể đi con đường của ta," Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói.
* * *
Đếm ngược 50: 09: 02.
Ngày thứ năm.
Phòng tối bị người nào đó mở ra. Khánh Trần không hề động đậy lại bị người ta khiêng ra ngoài.
Có người đem hắn ném trên một cái ghế, sau đó dùng một cái khăn lông đặt trên trên mặt.
Nước lạnh băng đổ trên khăn bông, chặn tất cả dưỡng khí cùng sinh cơ.
Khánh Trần lẳng lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, mím chặt môi.
Hắn nỗ lực kháng cự xúc động muốn uống nước của mình, không cho chính mình bị nước trước mắt dụ hoặc phá hủy.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Tiếu cùng Diệp Vãn nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ tới, đến lúc này Khánh Trần còn có thể duy trì ý chí tỉnh táo, biết chính mình đang đối mặt cái gì, biết dùng ý chí cuối cùng tranh thủ một cơ hội sống sót.
Khánh Trần cảm giác được nước từ khoang mũi hắn xộc vào, rót đầy thân thể.
Hắn cảm giác chính mình giống như đang trong một giấc mộng.
Trong mơ, hắn còn rất nhỏ. Bàn tay bị người ta dắt lấy. Bàn tay kia rất ấm áp và mềm mại.
Trong Công viên.
Dưới ánh mặt trời, dường như có nước biển ấm áp bao bọc lấy thân thể hắn, ánh mặt trời vàng rực chậm rãi cuồn cuộn quấn lấy.
Người phụ nữ nắm tay hắn cũng không quay đầu bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Trần, ba con ở bên ngoài có người khác rồi, không cần chúng ta nữa."
"Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô," hắn khi còn bé mở miệng nhìn người phụ nữ trước mặt thấp giọng nói.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy hắn đang đứng run, thật lâu sau mới nói: "Được rồi, mẹ mua kẹo hồ lô cho con."
Người phụ nữ hốc mắt hồng hồng, đi mua hồ lô ngào đường cho hắn: "Tiểu Trần, con ở chỗ này ăn kẹo hồ lô, mẹ đi vệ sinh một lát."
Nhưng người phụ nữ này đi thì không lại trở lại nữa.
Khánh Trần đợi từ trưa cho đến tối.
Hắn bắt đầu khóc, nhưng khóc cũng không để làm gì.
Có người giúp hắn đến đồn cảnh sát. Nhưng Khánh Trần không muốn đi theo cảnh sát, hắn tin mẹ hắn sẽ trở về.
Thẳng đến khi trời tối, người phụ nữ cuối cùng đã trở lại, ôm hắn đau lòng khóc thành tiếng.
Khánh Trần khi bé chỉ nghĩ lúc ấy chắc là mẹ hắn lạc đường, đến giờ mới tìm được hắn.
Bên trong phòng dùng Thủy hình, đại não Khánh Trần dần dần tỉnh táo trở lại. Thì ra, không phải đây là lần đầu tiên mình bị vứt bỏ nhỉ? Dường như năng lực ký ức cổ quái của mình cũng từ ngày đó mà mở ra.
Nhưng, trí nhớ quá tốt cũng không phải là chuyện tốt. Những đau đớn, thống khổ kia, hắn đều nhớ rõ mồn một.
Rành mạch từng chuyện.
Khánh Trần cảm nhận được đại não đang thiếu oxy, còn có tay chân đang run rẩy. Dòng nước bắt đầu chảy ngược vào phổi, nhưng hắn lại như cũ vẫn ngồi ở nơi đó như một bức tượng điêu khắc.
Không có giãy giụa, cũng không có cầu xin.
Trong bóng tối có người đang nói: "Cùng mẹ đi thôi."
Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại nói: "Không đâu, mẹ ơi."
Trong bóng tối thanh âm lại lần nữa vang lên: "Cùng mẹ đi thôi."
Khánh Trần thanh âm kiên định hơn: "Không đâu, con Không đi đâu, mẹ ơi.
Trong phút chốc, khăn ướt trên mặt hắn được người ta lấy đi.
Trong bóng đên tối tăm giờ phút này bỗng có chút ánh sáng đến chói mắt. Hắn mơ hồ nhìn, thì thấy Lâm Tiểu Tiếu đang nôn nóng vỗ vỗ lưng cho hắn.
Lý Thúc Đồng lẳng lặng đứng trước mặt hắn hỏi:" Vì sao Không cầu xin ta? Ta còn thiếu ngươi một yêu cầu. "
Khánh Trần đón ánh sáng chói mắt, quật cường nhìn về phía đối phương. Hắn đem khí quản đầy nước sặc tống ra ngoài. Sau đó kiên định nói:" Bởi vì các ngươi cũng không cần một người mềm yếu. "
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên lại nhớ tới đến bộ dáng đối phương khi lần đầu tiên chơi cờ với mình, cũng dũng mãnh và quật cường không hề chừa đường lui như thế, giống như một con sói hoang dã độc hành.
Hắn đã biết, đây thực sự là người hắn muốn tìm.
Lý Thúc Đồng lại hỏi:" Ngươi có thể quên hết những gì ta đã đối xử với ngươi trong ngày hôm nay không? "
" Quên không được, "Khánh Trần nói:" Nhưng ta không quan tâm. "
" Rất thẳng thắn, Tốt lắm! "Lý Thúc Đồng xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn:" Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tự mình dạy ngươi. Ta sẽ mang ngươi xông pha trên thế gian. Trong tất cả con đường tắt, con đường kia là xa nhất."
Khi hắn trở lại nhà ăn thì lại đối với kết quả thẩm vấn vừa rồingậm miệng không nói gì cả. Khánh Trần trong lòng đã có đáp án.
Bởi vì những tin tức đó cũng không có cái gì là không thể nói. Thế giới bên trong sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện về người xuyên việt.
Trừ phi.. Kết quả thẩm vấn, có bí mật liên quan đến một người nào đó.
Khánh Trần suy nghĩ, người ở thế giới bên trong sẽ đối xử với người ở thế giới bên ngoài như thế nào?
Không nói đến người khác, Lý Thúc Đồng cũng là một người có thế lực khống chế mạnh mẽ. Loại người này làm sao có thể chấp nhận để một tình huống vượt khỏi sự khống chế của mình chứ?
Mặc kệ là thời gian qua đã tích lũy được bao nhiêu hảo cảm, đối với người có địa vị cao trước mặt hắn này, có lẽ không đáng nhắc tới.
Khánh Trần cũng không phải chắc chắn Lý Thúc Đồng sẽ giết hắn, mà là hắn phải chuẩn bị tâm lý cho hậu quả tệ nhất.
Nhưng mà Lý Thúc Đồng cũng là người cực kỳ thông minh. Lâm Tiểu Tiếu không cần phải nói gì cả thế mà hắn vừa nhìn đã hiểu.
"Tiểu Tiếu, mang vị bằng hữu Át Bích của chúng ta đi chỗ khác đi," Lý Thúc Đồng phân phó nói.
"Ta không thèm đi chỗ nào hết," Quách Hổ Thiền bỗng nhiên ý thức được, nơi này có khả năng có bí mật lớn.
Nhưng Diệp Vãn bỗng nhiên mở ra một lực trường trong suốt, bao phủ Lý Thúc Đồng và Khánh Trần ở bên trong.
Quách Hổ Thiền bên cạnh đang muốn nghe lén, đột nhiên không kịp phòng bị, lại là bị lực trường đánh văng ra ngoài.
Đợi đến khi tên đầu trọc muốn chạy trở về, thì đã phát hiện Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đã che ở trước mặt hắn.
Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Còn muốn ở lại nơi này tìm vật cấm kỵ ACE-005 thì không nên đi về phía trước."
"Không nghe thì không nghe!" Quách Hổ Thiền cả giận nói.
Lúc này, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn về phía Khánh Trần hỏi: "Cho nên, mấy ngày nay ngươi bảoLộ Quảng Nghĩa thẩm vấn những tù nhân mới, chính là để tìm bọn họ phải không?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "Không sai."
"So với tưởng tượng của ta thì phản ứng của ngươi rất bình tĩnh" Lý Thúc Đồng cảm khái nói: "Khi ta ở độ tuổi của người thì quả thật là không bằng ngươi."
"Không phải là bình tĩnh, mà là hoảng loạn cũng vô dụng," Khánh Trần nói.
"Tuy rằng Tiểu Tiếu còn chưa nói cho ta kết quả thẩm vấn, nhưng ta biết nhất định có một bí mật lớn," Lý Thúc Đồng nói: "Đối với những việc mà trước giờ ta không thể khống chế được thì ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Ngươi có từng nghĩ đến, là có khả năng ngươi sẽ không sống đến ngày mai?"
"Có nghĩ đến," Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hết thảy chung quanh.
Mái vòm sắt thép lạ mắt, lốc xoáy bằng kim loại màu đen phản xạ ánh sáng, cảnh ngục máy được bố trí ở khắp nơi đang cầm súng yên lặng đứng nhìn xung quanh.
Còn có nhóm tù nhân đang đùa giỡn, nhe răng trợn mắt trêu ghẹo các tù nhân mới.
Khánh Trần không xác định mình còn có thể nhìn thấy các cảnh tượng này nữa hay không cho nên muốn nhìn xem nhiều hơn một chút.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn Lý Thúc Đồng cười nói: "Có lẽ nói, Mấy ngày nay được ở cùng mọi người thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng thật ra, tôi hy vọng có thể làm quen lại một lần nữa."
"Ngày đầu tiên khi chơi cờ ngươi thắng ta, cho nên thật ra, ta còn thiếu ngươi một yêu cầu. Nếu bây giờ, ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói với ta," Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần nghĩ nghĩ: "Có thể thổi lại khúc" Tiễn biệt "một lần nữa không?"
"Không đổi tính mạng của mình à?" Lý Thúc Đồng cười.
"Mạng sống của ta, không cần đổi, cũng không đổi được," Khánh Trần nói.
"Tốt lắm, ta vẫn luôn rất thích dũng khí của người. Khúc 'Tiễn biệt' này, ta sẽ thổi cho ngươi. Còn yêu cầu kia, Khi nào ngươi muốn thì có thể nói với ta," Lý Thúc Đồng bảo Diệp Vãn mang Harmonica tới.
Khúc "Tiễn biệt" giống như là Khánh Trần chuẩn bị cho mình. Ca khúc du dương làm không khí trong ngục giam nơi đâu cũngđều yên tĩnh.
"Cảm ơn," Khánh Trần nói.
Nói xong, hắn liền một mình trở lại trong phòng giam, nằm trên ván giường lạnh lẽo, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian từng phút một từng phút một trôi qua.
Từ ban ngày đến ban đêm.
Khánh Trần nghe được trong ngục giam vang lên âm thanh thông báo nhắc nhở tất cả các tù nhân phải xếp hàng trở về phòng giam. Sau đó, mỗi một cửa nhà tù hợp kim sẽ đóng cửa lại, tiếng dịch áp truyền lực vang lên, kết thúc một ngày hoạt động ồn ào náo động trong ngục giam số 18.
Cánh cửa ngăn cách tất cả.
Ngay sau đó, cả nhà giam bỗng nhiên chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Sau đó, cánh cửa phòng giam Khánh Trần dần dần lần nữa mở ra.
Trong bóng đêm, có người trùm khăn màu đen trên đầu hắn, mang hắn đi đến một nơi nào không rõ.
Vài phút sau, hai người mang hắn đi thả hắn đến một nơi nào đó, sau đó đều lần lượt rời đi.
Âm thanh dịch áp lại lần nữa vang lên, như là đóng cửa cái gì, rồi lại mở ra cái gì.
Khánh Trần yên lặng nằm trong bóng tối. Hắn thậm chí còn không nhìn xem mình bị nhốt ở nơi nào.
Nơi này chỉ có tiếng thở dốc của hắn, hắn cũng chỉ thấy được ánh sáng đếm ngược mờ mờ trên cánh tay, cũng không thể chiếu sáng nơi nào nữa.
Thời gian chầm chậm mà nặng nề.
Khánh Trần biết tình huống khi một người bị bịt mắt trong bóng tối sẽ có phản ứng sẽ nào.
Ngươi sẽ không biết ngươi ở đâu? Cũng không thể nói chuyện với ai. Lúc này nỗi cô độc và sợ hãi sẽ hoàn toàn nuốt chửng một người.
Cũng đánh mất khái niệm thời gian.
Không biết thời gian, mới là sự khủng khiếp nhất.
Rất nhiều người thậm chí không thế chịu đựng nổi qua 24 giờ. Từng có thử nghiệm treo giải thưởng 100 vạn cho người nào có thể ở trong phòng tối năm ngày, nhưng kết quả không có một ai có thể cầm được một trăm vạn kia.
Tiền tài xác thật rất mê người, nhưng 99% người đều thất bại khi chưa tới 72 giờ.
Nhưng mà.
Chỉ sợ đám người Lý Thúc Đồng cũng không thể tưởng tượng được, Khánh Trần trước nay đều không sợ nỗi cô độc.
Từ sau khi cha mẹ ly hôn, hắn đã bắt đầu làm bạn cùng cô độc.
Khánh Trần rõ ràng ý thức được, đối với hắn thiếu nước mới là kẻ thù nguy hiểm nhất.
Trở về đếm ngược 146: 09: 02.
Trên cánh tay, đếm ngược có thể giúp hắn tính toán thời gian.
Ngày đầu tiên.
Khánh Trần cố gắng điều chế hô hấp chậm lại. Hắn bắt đầu ở trong đầu nhớ lại những bộ phim đã xem. Trước hết hắn chiếu lại trong đầu bộ phim《 The Shawshank Redemption (Nhà tù Shawshank) 》, sau đó lại xem bộ 《 Papillon (Người tù khổ sai) 》. Tất cả những bộ phim này đều có liên quan đến vượt ngục cùng tín ngưỡng.
Những bộ phim đó, hắn đều ghi tạc trong đầu, không cần thiết bị phát lại mới xem được.
Bởi vì không có nước uống, thần kinh đã lẫn lộn nhu cầu thức ăn và nước uống, hắn bắt đầu cảm thấy mỏi mệt.
Trở về đếm ngược 122: 09: 02.
Ngày hôm sau.
Khánh Trần ngủ một giấc, trong đầu đã xem qua tám bộ phim.
Hắn nhắm hai mắt yên lặng nằm trên sàn nhà, hưởng thụ bóng đêm.
Cảm giác đói bụng và khát nước bắt đầu xâm nhập, nhưng hắn giống như là đã vứt bỏ các giác quan bên ngoài của mình, vẫn không mảy may dao động.
Trở về đếm ngược 98: 09: 02.
Ngày thứ ba
Cảm giác đói khát bắt đầu đốt cháy ý chí hắn, ăn mòn tinh thần hắn.
Khánh Trần lần này đã xem đến 12 bộ phim, một phút cũng chưa chợp mắt.
Trong cơ thể, lượng nước thiếu hụt làm hắn chịu đủ tra tấn. Bởi vì mất nước, nên thân thể hắn bắt đầu chợt lạnh rồi chợt nóng. Da hắn c cũng bắt đầu khô nhăn.
Trí nhớ của hắn cũng bắt đầu suy yếu. Trong đầu hắn, những bộ phim điện ảnh cũng biến thành những đoạn phim đứt quãng.
Những hồi ức cũ kỹ trong đầu hắn bỗng đan xen với nhau.
Khánh Trần ngủ không được.
Trở về đếm ngược: 74: 09: 02.
Ngày thứ tư.
Cảm giác đói khát của Khánh Trần bắt đầu biến mất. Hắn mở to mắt nhìn bóng tối hư vô vô tận, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hắn thật lâu không còn biết thời gian là khi nào. Dường như, thời gian đối với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối Khánh Trần cũng chưa bao giờ nói ra một từ nào, cũng chưa từng la hét.
Trong bóng tối, thế giới trước sau đều yên tĩnh.
Hắn cũng không tính toán xem bao lâu rồi mình không được ngủ. Việc này cũng không còn quá quan trọng nữa.
Khánh Trần dùng sự trầm mặc của mình, để đối đầu với thế giới yên tĩnh cùng bóng tối.
* * *
Trong ngục giam số 18 đã là đêm tối tĩnh mịch. Trong pháo đài, ánh đèn bắt đầu chuyển sang ánh sáng mờ nhạt.
Những máy bay không người lái trên mái vòm cũng dường như chìm vào giấc ngủ say.
Lý Thúc Đồng ngồi bên bàn dài đọc sách trong phòng đọc tối tăm nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Tiểu Tiếu đứng một bên nhìn đồng hồ nói: "Ông chủ, đã bốn ngày rồi."
"Ừ," Lý Thúc Đồng gật đầu.
Lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng đập cửa yếu ớt. Lộ Quảng Nghĩa gõ trên tấm cửa phòng gian hùng hùng hổ hổ, giọng nói đứt quãng: "Lý Thúc Đồng, ngươi mang ông chủ ta đi đâu rồi. Lộ Quảng Nghĩa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Khánh thị cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Từ ngày đầu tiên Khánh Trần biến mất, Lộ Quảng Nghĩa liền phát hiện có điều gì đó không bình thường. Hắn ở trong ngục giam số 18 náo loạn một hồi, thiếu chút nữa dẫn đến một trân lốc xoáy kim loại lần thứ 2.
Vì thế, Khánh Trần biến mất bốn ngày, Lộ Quảng Nghĩa cũng bị giam ở trong phòng này bốn ngày.
Cho đến ngày thứ tư này, Lộ Quảng Nghĩa mới rốt cuộc ngừng một chút.
Lâm Tiểu Tiếu cũng không thèm đếm xỉa đến những lời chửi đổng của Lộ Quảng Nghĩa, mà tiếp tục nói: "Ông chủ, Khánh Trần đã ở bên trong bốn ngày. Một câu cũng không nói, cũng không có dấu hiệu bị điên rồi."
"Hắn là một người cực kỳ thông minh. Từ ngày đầu tiên, hắn đã bắt đầu điều chỉnh hô hấp chậm lại, tránh cho lượng nước nhanh chóng tiêu hao, cho nên chịu đựng đến ngày thứ tư cũng không khó hiểu lắm," Lý Thúc Đồng nói.
"Dù vậy, có thể vô thanh vô tức chịu đựng bốn ngày, cũng là phượng mao lông giác. Hắn không giống như đang chịu hình phạt, mà ngược lại giống như đang chờ đợi. Nhưng hắn đã bốn ngày không uống nước, nếu không được uống nước nữa thì hắn sẽ chết," Lâm Tiểu Tiếu nôn nóng nói: "Ông chủ, ngài thu nạp người tài, tha cho hắn một con đường sống đi."
Người trước giờ vẫn luôn không thuận mắt Khánh Trần, Lâm Tiểu Tiếu một người lúc nào cũng ngông nghênh thì mà giờ đây lại vì Khánh Trần mà cầu xin.
Bởi vì hắn cũng biết, Khánh Trần đang trải qua cái gì.
Diệp Vãn bỗng nhiên nói: "Ông chủ, phòng tối đối với hắn cũng chẳng có kết quả gì, hay là thả hắn ra đi."
Nhưng mà, Lý Thúc Đồng sau khi suy nghĩ, chợt nói: "Đổi thủy hình."
"Ông chủ, hắn hiện tại đã thiếu nước cực độ. Vừa thấy nước, hắn sẽ theo bản năng uống vào, như vậy hắn sẽ chết mất," Lâm Tiểu Tiếu nóng nảy.
Thủy hình! Chính là đem một cái khăn lông đặt ở trên mặt người chịu hình, sau đó đổ nước trên khăn lông cho nước chảy xuống.
Thủy hình giống như là đặt một cái van. Nước không ngừng ồ ạt chảy vào, mà khăn lông ngăn cản ngươi phun nước ra. Bởi vậy, ngươi chỉ có thể hô một lần. Mặc dù ngừng thở, nhưng vẫn cảm giác không khí như bị hút đi, giống như cái máy hút bụi.
Lâm Tiểu Tiếu rất rõ ràng, người bình thường đều không thể chịu được thủy hình, huống chi Khánh Trần đã bị khát đến bốn ngày?
Ngay khi thủy hình bắt đầu, một người thiếu nước cực độ sẽ theo bản năng hớp lấy hớp để.
Nhưng mà nước xuyên qua khăn lông kia không chỉ chảy vào trong bụng Khánh Trần, còn sẽ rót vào lá phổi hắn, phá hủy có hội sống sót cuối cùng của đối phương.
Lý Thúc Đồng dường như đã quyết nhẫn tâm.
"Sống hay chết đều phải xem lựa chọn của hắn. Chưa nhìn thấy cái chết thật sự thì không thể đi con đường của ta," Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói.
* * *
Đếm ngược 50: 09: 02.
Ngày thứ năm.
Phòng tối bị người nào đó mở ra. Khánh Trần không hề động đậy lại bị người ta khiêng ra ngoài.
Có người đem hắn ném trên một cái ghế, sau đó dùng một cái khăn lông đặt trên trên mặt.
Nước lạnh băng đổ trên khăn bông, chặn tất cả dưỡng khí cùng sinh cơ.
Khánh Trần lẳng lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, mím chặt môi.
Hắn nỗ lực kháng cự xúc động muốn uống nước của mình, không cho chính mình bị nước trước mắt dụ hoặc phá hủy.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Tiếu cùng Diệp Vãn nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ tới, đến lúc này Khánh Trần còn có thể duy trì ý chí tỉnh táo, biết chính mình đang đối mặt cái gì, biết dùng ý chí cuối cùng tranh thủ một cơ hội sống sót.
Khánh Trần cảm giác được nước từ khoang mũi hắn xộc vào, rót đầy thân thể.
Hắn cảm giác chính mình giống như đang trong một giấc mộng.
Trong mơ, hắn còn rất nhỏ. Bàn tay bị người ta dắt lấy. Bàn tay kia rất ấm áp và mềm mại.
Trong Công viên.
Dưới ánh mặt trời, dường như có nước biển ấm áp bao bọc lấy thân thể hắn, ánh mặt trời vàng rực chậm rãi cuồn cuộn quấn lấy.
Người phụ nữ nắm tay hắn cũng không quay đầu bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Trần, ba con ở bên ngoài có người khác rồi, không cần chúng ta nữa."
"Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô," hắn khi còn bé mở miệng nhìn người phụ nữ trước mặt thấp giọng nói.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy hắn đang đứng run, thật lâu sau mới nói: "Được rồi, mẹ mua kẹo hồ lô cho con."
Người phụ nữ hốc mắt hồng hồng, đi mua hồ lô ngào đường cho hắn: "Tiểu Trần, con ở chỗ này ăn kẹo hồ lô, mẹ đi vệ sinh một lát."
Nhưng người phụ nữ này đi thì không lại trở lại nữa.
Khánh Trần đợi từ trưa cho đến tối.
Hắn bắt đầu khóc, nhưng khóc cũng không để làm gì.
Có người giúp hắn đến đồn cảnh sát. Nhưng Khánh Trần không muốn đi theo cảnh sát, hắn tin mẹ hắn sẽ trở về.
Thẳng đến khi trời tối, người phụ nữ cuối cùng đã trở lại, ôm hắn đau lòng khóc thành tiếng.
Khánh Trần khi bé chỉ nghĩ lúc ấy chắc là mẹ hắn lạc đường, đến giờ mới tìm được hắn.
Bên trong phòng dùng Thủy hình, đại não Khánh Trần dần dần tỉnh táo trở lại. Thì ra, không phải đây là lần đầu tiên mình bị vứt bỏ nhỉ? Dường như năng lực ký ức cổ quái của mình cũng từ ngày đó mà mở ra.
Nhưng, trí nhớ quá tốt cũng không phải là chuyện tốt. Những đau đớn, thống khổ kia, hắn đều nhớ rõ mồn một.
Rành mạch từng chuyện.
Khánh Trần cảm nhận được đại não đang thiếu oxy, còn có tay chân đang run rẩy. Dòng nước bắt đầu chảy ngược vào phổi, nhưng hắn lại như cũ vẫn ngồi ở nơi đó như một bức tượng điêu khắc.
Không có giãy giụa, cũng không có cầu xin.
Trong bóng tối có người đang nói: "Cùng mẹ đi thôi."
Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại nói: "Không đâu, mẹ ơi."
Trong bóng tối thanh âm lại lần nữa vang lên: "Cùng mẹ đi thôi."
Khánh Trần thanh âm kiên định hơn: "Không đâu, con Không đi đâu, mẹ ơi.
Trong phút chốc, khăn ướt trên mặt hắn được người ta lấy đi.
Trong bóng đên tối tăm giờ phút này bỗng có chút ánh sáng đến chói mắt. Hắn mơ hồ nhìn, thì thấy Lâm Tiểu Tiếu đang nôn nóng vỗ vỗ lưng cho hắn.
Lý Thúc Đồng lẳng lặng đứng trước mặt hắn hỏi:" Vì sao Không cầu xin ta? Ta còn thiếu ngươi một yêu cầu. "
Khánh Trần đón ánh sáng chói mắt, quật cường nhìn về phía đối phương. Hắn đem khí quản đầy nước sặc tống ra ngoài. Sau đó kiên định nói:" Bởi vì các ngươi cũng không cần một người mềm yếu. "
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên lại nhớ tới đến bộ dáng đối phương khi lần đầu tiên chơi cờ với mình, cũng dũng mãnh và quật cường không hề chừa đường lui như thế, giống như một con sói hoang dã độc hành.
Hắn đã biết, đây thực sự là người hắn muốn tìm.
Lý Thúc Đồng lại hỏi:" Ngươi có thể quên hết những gì ta đã đối xử với ngươi trong ngày hôm nay không? "
" Quên không được, "Khánh Trần nói:" Nhưng ta không quan tâm. "
" Rất thẳng thắn, Tốt lắm! "Lý Thúc Đồng xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn:" Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tự mình dạy ngươi. Ta sẽ mang ngươi xông pha trên thế gian. Trong tất cả con đường tắt, con đường kia là xa nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.