Chương 1: Cuộc hội ngộ lúc bình minh.
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
01/12/2021
Mùa thu, Năm 2022.
Tí tách những hạt mưa nhỏ từ bầu trời màu xám xịt phía trên rơi xuống nhẹ nhàng xối trên đường phố thành thị.
Đang là mùa thu, người ta thường có thể thấy những người đi đường không bung dù, dùng tay che trên đầu vội vàng đi qua.
Trong một ngõ quân dân nhỏ hẹp, một thiếu niên 17-18 tuổi đang cùng một ông lão ngồi đối diện dưới một lều trú mưa bên cạnh siêu thị bán quà vặt.
Bên ngoài lều trú mưa, thế giới u ám. Mặt đất đều bị nước mưa phủ thành một màu đen. Chỉ có dưới lều trú mưa, mặt đất còn giữ được một mảnh đất khô ráo, giống như là toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại có một mảnh đất sạch sẽ.
Trước mặt bọn họ là một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát. Trên đỉnh đầu là bảng hiệu màu đỏ ' Siêu thị Phúc Lai '.
"Chiếu Tướng," thiếu niên Khánh Trần nói xong liền đứng dậy, để lại ông lão tóc thưa thớt vẫn còn ngồi yên.
Thiếu niên Khánh Trần nhìn đối phương liếc mắt một cái bình tĩnh nói: "Không cần giãy giụa nữa."
"Ta còn có thể.." Ông Lão không cam lòng nói: "Lúc này mới đi đến bước thứ mười ba.."
Trong lời nói, lão nhân đối với mười ba bước của mình đã bị đánh cho cục diện tơi bời, cảm thấy có chút không chấp nhận được.
Khánh Trần cũng không giải thích gì. Trên bàn cờ đã sát khí đã lộ, chính là kết cục cuối cùng đã định.
Thiếu niên gương mặt sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, dù chỉ là mặc một bộ đồng phục mộc mạc ngồi ở đó, giống như là đem tất cả mọi người bên ngoài đều hóa trong suốt.
Ông Lão đem quân cờ trong tay ném tới trên bàn cờ, nhận thua.
Khánh Trần không coi ai ra gì, đi vào quầy hàng siêu thị bên cạnh, từ trong rổ tiền lẻ phía dưới quầy lấy 20 đồng tiền cất vào trong túi.
Lão nhân hùng hùng hổ hổ nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày đều bị thua ngươi 20 đồng tiền! Buổi sáng, Ta mới từ chỗ lão Lý, lão Trương thắng tới 20 đồng tiền, lúc này lại thua ngươi!"
Khánh Trần cất tiền kỹ càng, sau đó ngồi trở lại bàn cờ bắt đầu phục bàn: "Nếu không phải bọn họ không muốn cùng ta chơi cờ, ta cũng không đến mức một hai phải thắng tiền chỗ ông. Ông cần mặt mũi, ta cần tiền, hợp lý mà."
"Ngươi nghĩ sẽ ăn chắc ta đúng không?" Ông Lão lẩm bẩm nói: "Thầy Đoán mệnh nói ta có thể sống đến 78 tuổi. Ta hiện tại mới 50. Nếu là mỗi ngày thua ngươi 20 đồng tiền, ta phải mất đi bao nhiêu tiền?"
"Nhưng ta còn dạy ông chơi cờ tướng thắng thì sẽ thu hồi mặt mũi," Khánh Trần bình tĩnh trả lời nói: "Như vậy tính đi tính lại ông cũng không thiệt."
Ông Lão lẩm bẩm nói: "Nhưng những gì ngươi dạy hai ngày nay đều vô dụng."
Khánh Trần nhìn hắn một cái: "Không cần nói mình như vậy."
Ông Lão: "?"
Ông Lão tức giận đem bàn cờ một lần nữa dọn dẹp. Sau đó vội vàng nói: "Được rồi được rồi, phục bàn đi."
Giờ khắc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.
Mới Vào đầu cục, đã đánh úp pháo. Sau đó hãn tốt qua sông, ở trong đầu từng hình ảnh quanh quẩn.
Không ngừng lại ở đó.
Còn có, khi bọn họ chơi cờ. Một đại thúc đi ngang qua bên cạnh, trong tay cầm bốn cái bánh nướng vừa mua. Bánh nướng mới ra lò tỏa ra một ít hơi nước, ở trong bao nilon trong suốt phủ một tầng sương trắng.
Một bé gái mặc váy trắng bung dù đi qua. Cô bé mang đôi giày da nhỏ bên có thêu hai con bướm xinh đẹp.
Trên trời cao, nước mưa rơi nhẹ nhàng trên ngõ nhỏ, lóng lánh long lanh.
Cuối ngõ nhỏ, tuyến xe buýt số 103 từ đầu hẻm nhỏ chợt lóe qua, một người phụ nữ mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt bung dù chạy về phía trạm xe buýt.
Tiếng bước chân, tiếng nước mưa tụ họp lên bên miệng ống nước ngầm cả tiếng nước chảy. Những âm thanh ồn ào đó, ngược lại lại làm thế giới càng thêm yên tĩnh.
Hết thảy những sự kiện này, Khánh Trần đều chưa từng quên, tuy rằng nhớ tới có chút khó khăn.
Nhưng khó khăn, không có nghĩa là không thể.
Trí nhớ cổ quái này, là khi Khánh Trần sinh ra đã có sẵn thiên phú. Giống như là hắn chỉ tiện tay từ sông dài thời gian rút ra một sổ lưu trữ, sau đó từ những hình ảnh đọc ra những gì lưu trữ bên trong.
Khánh Trần nhịn xuống cảm giác đầu óc đang đau nhức, cầm quân cờ trên bàn cờ.
Ông Lão tức khắc không nói, hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ. Sau khi phục bàn mỗi ván đều có điều khoản ước định cá cược.
Khánh Trần phụ trách dạy cờ, Ông lão sau khi thua tiền sẽ học cờ.
Một màn này có chút quỷ dị. Khánh Trần lại không có bộ dạng khiêm tốn, thẹn thùng của thiếu niên khi gặp trưởng bối, ngược lại giống như là thầy dạy thực thụ.
Đối phương cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
"Bên đỏ, pháo hai bình năm. Bên đen, pháo tám bình năm. Mã đỏ, hai tiến ba. Mã đen, tám tiến bảy. Bên đỏ, xe tiến một. Bên đen, xe chín bình tám.." Khánh Trần đi từng bước một trên bàn cờ.
Đôi mắt Lão nhân không hề nháy mắt một cái. Ván này, hắn khai cục bình thường. Nhưng hắn không nghĩ ra như thế nào mà mới tới bước thứ sáu, chính mình rõ ràng đã ăn mã đối phương, lại đột nhiên lâm vào hướng tàn cờ.
"Mười ba chiêu tinh túy Bỏ mã", ngay chỗ bước thứ sáu tiến xe bỏ mã, đây là đòn sát thủ xé mở phòng tuyến, "Khánh Trần lẳng lặng nói:" Hôm trước, Lão cùng lão Vương Thành ở công viên chơi cờ, ta có xem. Hắn thích chạy thuận bước đầu, lão cứ lấy "mười ba chiêu bỏ mã" đánh hắn sẽ không có vấn đề. "
Ông lão đối diện trầm tư thật lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi:" Thật có thể thắng hắn? "
" Trong Một tuần, ta dạy cho lão "mười ba chiêu bỏ mã". Lão liền có thể đem mặt mũi tìm về, "Khánh Trần nói:" Thật ra.. Hắn đánh cũng chẳng ra gì. "
Lão nhân trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Nhưng hắn lại đột nhiên hỏi:" Học một tuần có thể thắng hắn, ta đây học cờ bao lâu có thể thắng ngươi? "
Dưới lều tránh mưa, Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ:" Thầy đoán mệnh nói lão có thể sống 78 tuổi sao.. Vậy chắc không kịp rồi. "
Lão nhân sắc mặt cứng lại:" Ngươi không cần tranh cãi, ta nói không chừng có thể sống đến 79 tuổi.. Di, ngươi lúc này hẳn là đang có tiết tự học buổi tối. Hôm nay, sao lại tan học sớm như vậy? "
Hắn biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba, cho nên hai con phố bên ngoài Thập Tam Trung lúc này hẳn là đang là tiết tự học buổi tối.
Khánh Trần nghĩ nghĩ trả lời nói:" Ta đang đợi người. "
" Đợi người? "Ông cụ sửng sốt một chút.
Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều trú mưa, ánh mắt phiêu diêu ở trong màn mưa.
Ông lão nói:" Khánh Trần, tiểu tử ngươi chơi cờ lợi hại như vậy, sao lại không đi tham gia thi đấu cờ tướng? Không phải Ngươi nói ngươi thiếu tiền sao? Nếu được quán quân thì cũng có tiền đấy. "
Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu:" Ta chỉ là đem rất nhiều kì phổ ghi tạc trong đầu mà thôi, cũng không phải ta chơi cờ hay. Trí nhớ cũng không phải là năng lực phân tích. Cùng các ông, chơi còn được, nếu gặp cao thủ liền sợ hãi. Đường của ta, không ở nơi này, chơi cờ chỉ là tạm thời. "
" Tất cả đều ghi tạc trong đầu.. "Ông lão cảm khái một chút:" Ta trước kia cảm thấy, việc đã gặp qua là không quên được đều là người khác nói bừa."
Mưa dần dần ngừng.
Nhưng vào lúc này, Ông lão bỗng nhiên phát hiện Khánh Trần sửng sốt một chút. Hắn theo thiếu niên ánh mắt, nhìn tới cuối ngõ nhỏ quân dân, vừa khéo thấy một đôi vợ chồng dắt một bé trai đi tới.
Nữ tử trung niên mặc một cái áo gió tinh xảo, trong tay cầm một hộp bánh kem, trên hộp một dải lụa màu tím buông xuống.
Xung quanh xám xịt cũng ngăn không được thần sắc vui sướng của ba người. Khánh Trần liền xoay người đi, để lại ông lão ngồi ở lều tránh mưa gần cửa siêu thị Phúc Lai nhẹ giọng, thở dài.
Nữ tử trung niên thấy được bóng dáng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần cũng không quay đầu lại, biến mất ở một lối ra khác của ngõ nhỏ.
Hai bên tường ngõ nhỏ đã rất cũ. Sau khi vách tường màu trắng bị bóc ra, lưu lại từng khối từng khối gạch đỏ loang lổ.
Khánh Trần phải đợi người tới, nhưng hắn lại không nghĩ đợi.
Tí tách những hạt mưa nhỏ từ bầu trời màu xám xịt phía trên rơi xuống nhẹ nhàng xối trên đường phố thành thị.
Đang là mùa thu, người ta thường có thể thấy những người đi đường không bung dù, dùng tay che trên đầu vội vàng đi qua.
Trong một ngõ quân dân nhỏ hẹp, một thiếu niên 17-18 tuổi đang cùng một ông lão ngồi đối diện dưới một lều trú mưa bên cạnh siêu thị bán quà vặt.
Bên ngoài lều trú mưa, thế giới u ám. Mặt đất đều bị nước mưa phủ thành một màu đen. Chỉ có dưới lều trú mưa, mặt đất còn giữ được một mảnh đất khô ráo, giống như là toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại có một mảnh đất sạch sẽ.
Trước mặt bọn họ là một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát. Trên đỉnh đầu là bảng hiệu màu đỏ ' Siêu thị Phúc Lai '.
"Chiếu Tướng," thiếu niên Khánh Trần nói xong liền đứng dậy, để lại ông lão tóc thưa thớt vẫn còn ngồi yên.
Thiếu niên Khánh Trần nhìn đối phương liếc mắt một cái bình tĩnh nói: "Không cần giãy giụa nữa."
"Ta còn có thể.." Ông Lão không cam lòng nói: "Lúc này mới đi đến bước thứ mười ba.."
Trong lời nói, lão nhân đối với mười ba bước của mình đã bị đánh cho cục diện tơi bời, cảm thấy có chút không chấp nhận được.
Khánh Trần cũng không giải thích gì. Trên bàn cờ đã sát khí đã lộ, chính là kết cục cuối cùng đã định.
Thiếu niên gương mặt sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, dù chỉ là mặc một bộ đồng phục mộc mạc ngồi ở đó, giống như là đem tất cả mọi người bên ngoài đều hóa trong suốt.
Ông Lão đem quân cờ trong tay ném tới trên bàn cờ, nhận thua.
Khánh Trần không coi ai ra gì, đi vào quầy hàng siêu thị bên cạnh, từ trong rổ tiền lẻ phía dưới quầy lấy 20 đồng tiền cất vào trong túi.
Lão nhân hùng hùng hổ hổ nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày đều bị thua ngươi 20 đồng tiền! Buổi sáng, Ta mới từ chỗ lão Lý, lão Trương thắng tới 20 đồng tiền, lúc này lại thua ngươi!"
Khánh Trần cất tiền kỹ càng, sau đó ngồi trở lại bàn cờ bắt đầu phục bàn: "Nếu không phải bọn họ không muốn cùng ta chơi cờ, ta cũng không đến mức một hai phải thắng tiền chỗ ông. Ông cần mặt mũi, ta cần tiền, hợp lý mà."
"Ngươi nghĩ sẽ ăn chắc ta đúng không?" Ông Lão lẩm bẩm nói: "Thầy Đoán mệnh nói ta có thể sống đến 78 tuổi. Ta hiện tại mới 50. Nếu là mỗi ngày thua ngươi 20 đồng tiền, ta phải mất đi bao nhiêu tiền?"
"Nhưng ta còn dạy ông chơi cờ tướng thắng thì sẽ thu hồi mặt mũi," Khánh Trần bình tĩnh trả lời nói: "Như vậy tính đi tính lại ông cũng không thiệt."
Ông Lão lẩm bẩm nói: "Nhưng những gì ngươi dạy hai ngày nay đều vô dụng."
Khánh Trần nhìn hắn một cái: "Không cần nói mình như vậy."
Ông Lão: "?"
Ông Lão tức giận đem bàn cờ một lần nữa dọn dẹp. Sau đó vội vàng nói: "Được rồi được rồi, phục bàn đi."
Giờ khắc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.
Mới Vào đầu cục, đã đánh úp pháo. Sau đó hãn tốt qua sông, ở trong đầu từng hình ảnh quanh quẩn.
Không ngừng lại ở đó.
Còn có, khi bọn họ chơi cờ. Một đại thúc đi ngang qua bên cạnh, trong tay cầm bốn cái bánh nướng vừa mua. Bánh nướng mới ra lò tỏa ra một ít hơi nước, ở trong bao nilon trong suốt phủ một tầng sương trắng.
Một bé gái mặc váy trắng bung dù đi qua. Cô bé mang đôi giày da nhỏ bên có thêu hai con bướm xinh đẹp.
Trên trời cao, nước mưa rơi nhẹ nhàng trên ngõ nhỏ, lóng lánh long lanh.
Cuối ngõ nhỏ, tuyến xe buýt số 103 từ đầu hẻm nhỏ chợt lóe qua, một người phụ nữ mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt bung dù chạy về phía trạm xe buýt.
Tiếng bước chân, tiếng nước mưa tụ họp lên bên miệng ống nước ngầm cả tiếng nước chảy. Những âm thanh ồn ào đó, ngược lại lại làm thế giới càng thêm yên tĩnh.
Hết thảy những sự kiện này, Khánh Trần đều chưa từng quên, tuy rằng nhớ tới có chút khó khăn.
Nhưng khó khăn, không có nghĩa là không thể.
Trí nhớ cổ quái này, là khi Khánh Trần sinh ra đã có sẵn thiên phú. Giống như là hắn chỉ tiện tay từ sông dài thời gian rút ra một sổ lưu trữ, sau đó từ những hình ảnh đọc ra những gì lưu trữ bên trong.
Khánh Trần nhịn xuống cảm giác đầu óc đang đau nhức, cầm quân cờ trên bàn cờ.
Ông Lão tức khắc không nói, hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ. Sau khi phục bàn mỗi ván đều có điều khoản ước định cá cược.
Khánh Trần phụ trách dạy cờ, Ông lão sau khi thua tiền sẽ học cờ.
Một màn này có chút quỷ dị. Khánh Trần lại không có bộ dạng khiêm tốn, thẹn thùng của thiếu niên khi gặp trưởng bối, ngược lại giống như là thầy dạy thực thụ.
Đối phương cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
"Bên đỏ, pháo hai bình năm. Bên đen, pháo tám bình năm. Mã đỏ, hai tiến ba. Mã đen, tám tiến bảy. Bên đỏ, xe tiến một. Bên đen, xe chín bình tám.." Khánh Trần đi từng bước một trên bàn cờ.
Đôi mắt Lão nhân không hề nháy mắt một cái. Ván này, hắn khai cục bình thường. Nhưng hắn không nghĩ ra như thế nào mà mới tới bước thứ sáu, chính mình rõ ràng đã ăn mã đối phương, lại đột nhiên lâm vào hướng tàn cờ.
"Mười ba chiêu tinh túy Bỏ mã", ngay chỗ bước thứ sáu tiến xe bỏ mã, đây là đòn sát thủ xé mở phòng tuyến, "Khánh Trần lẳng lặng nói:" Hôm trước, Lão cùng lão Vương Thành ở công viên chơi cờ, ta có xem. Hắn thích chạy thuận bước đầu, lão cứ lấy "mười ba chiêu bỏ mã" đánh hắn sẽ không có vấn đề. "
Ông lão đối diện trầm tư thật lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi:" Thật có thể thắng hắn? "
" Trong Một tuần, ta dạy cho lão "mười ba chiêu bỏ mã". Lão liền có thể đem mặt mũi tìm về, "Khánh Trần nói:" Thật ra.. Hắn đánh cũng chẳng ra gì. "
Lão nhân trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Nhưng hắn lại đột nhiên hỏi:" Học một tuần có thể thắng hắn, ta đây học cờ bao lâu có thể thắng ngươi? "
Dưới lều tránh mưa, Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ:" Thầy đoán mệnh nói lão có thể sống 78 tuổi sao.. Vậy chắc không kịp rồi. "
Lão nhân sắc mặt cứng lại:" Ngươi không cần tranh cãi, ta nói không chừng có thể sống đến 79 tuổi.. Di, ngươi lúc này hẳn là đang có tiết tự học buổi tối. Hôm nay, sao lại tan học sớm như vậy? "
Hắn biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba, cho nên hai con phố bên ngoài Thập Tam Trung lúc này hẳn là đang là tiết tự học buổi tối.
Khánh Trần nghĩ nghĩ trả lời nói:" Ta đang đợi người. "
" Đợi người? "Ông cụ sửng sốt một chút.
Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều trú mưa, ánh mắt phiêu diêu ở trong màn mưa.
Ông lão nói:" Khánh Trần, tiểu tử ngươi chơi cờ lợi hại như vậy, sao lại không đi tham gia thi đấu cờ tướng? Không phải Ngươi nói ngươi thiếu tiền sao? Nếu được quán quân thì cũng có tiền đấy. "
Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu:" Ta chỉ là đem rất nhiều kì phổ ghi tạc trong đầu mà thôi, cũng không phải ta chơi cờ hay. Trí nhớ cũng không phải là năng lực phân tích. Cùng các ông, chơi còn được, nếu gặp cao thủ liền sợ hãi. Đường của ta, không ở nơi này, chơi cờ chỉ là tạm thời. "
" Tất cả đều ghi tạc trong đầu.. "Ông lão cảm khái một chút:" Ta trước kia cảm thấy, việc đã gặp qua là không quên được đều là người khác nói bừa."
Mưa dần dần ngừng.
Nhưng vào lúc này, Ông lão bỗng nhiên phát hiện Khánh Trần sửng sốt một chút. Hắn theo thiếu niên ánh mắt, nhìn tới cuối ngõ nhỏ quân dân, vừa khéo thấy một đôi vợ chồng dắt một bé trai đi tới.
Nữ tử trung niên mặc một cái áo gió tinh xảo, trong tay cầm một hộp bánh kem, trên hộp một dải lụa màu tím buông xuống.
Xung quanh xám xịt cũng ngăn không được thần sắc vui sướng của ba người. Khánh Trần liền xoay người đi, để lại ông lão ngồi ở lều tránh mưa gần cửa siêu thị Phúc Lai nhẹ giọng, thở dài.
Nữ tử trung niên thấy được bóng dáng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần cũng không quay đầu lại, biến mất ở một lối ra khác của ngõ nhỏ.
Hai bên tường ngõ nhỏ đã rất cũ. Sau khi vách tường màu trắng bị bóc ra, lưu lại từng khối từng khối gạch đỏ loang lổ.
Khánh Trần phải đợi người tới, nhưng hắn lại không nghĩ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.