Chương 5: Đây là cha của nàng?
Nữ vương không ở nhà
06/06/2020
Chiều muộn, Nhiễm Ti đưa đồ ăn đến. Thức ăn rất ngon, bốn mặn một canh, ngay cả điểm tâm cũng bày ra vài loại.
Cố Cẩm Nguyên lặng im mà ăn.
Chức Đoạn cùng Nhiễm Ti đứng bên hầu hạ, các nàng có thể cảm nhận được, Cố Cẩm Nguyên thời điểm ăn cơm rất là văn nhã, giống như là đã trải qua nhiều sự đời, lập tức càng thêm không dám lỗ mãng, cẩn thận mà hầu hạ.
Cố Cẩm Nguyên lại nghĩ, thức ăn này xác thật cùng với Lũng Tây bất đồng, ở Lũng Tây sao có thể có đồ ăn ngon như thế này.
Cố Cẩm Nguyên không khỏi nhớ tới bà ngoại. Năm đó bà ngoại nói thích nhất là điểm tâm của Phong Ích lâu trên đường cái, luôn miệng kể ra điểm này tâm ngon như thế nào. Khi nghe bà ngoại nói vậy, Cố Cẩm Nguyên còn nghĩ, đều là thức ăn thôi, có thể ngon đến mức độ nào chứ?
Thế nhưng hiện giờ ăn những món này ở Quốc công phủ, đều cùng là cơm trắng, nhưng khác hẳn so với cơm ở Lũng tây. Ở nơi này cơm trắng béo tròn óng ánh bóng lộn, ăn một miếng hương vị tràn ngập khoang miệng. Không giống như ở Lũng Tây, chỉ toàn là gạo lức, ăn lên thô ráp không chịu nổi.
Nàng cứ như vậy thong thả ung dung mà thưởng thức đồ ăn, không nhanh không chậm.
Sau khi ăn xong, bên kia Cố Lan Phức truyền tin tới nói là phụ thân đã về nhà, muốn nàng qua bái kiến.
Cố Cẩm Nguyên nghe xong liền chỉnh chang lại một chút,chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc bước ra đã thấy Cố Lan Phức đứng khoanh tay ở hành lang, nàng nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, hỏi: “Phấn đào hoa kia, tỷ tỷ không dùng sao?”
Cố Cẩm Nguyên cười nhẹ: “Đồ vật quý giá như vậy, ta không tránh khỏi sốt ruột muốn dùng. Chờ ngày mai có thời gian, ta từ từ xem xem, như thế nào xoa, như thế nào điều phối.”
Cố Lan Phức nghe xong, gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng.”
Tuy rằng lời nói như vậy, thế nhưng Cố Cẩm Nguyên lại tinh tế nhận ra một tia thất vọng hiện lên trong ánh mắt của Cố Lan Phức.
Chính bởi vì ánh mắt này làm cho Cố Cẩm Nguyên càng thêm xác nhận, xem ra quà đáp lễ - lược sừng tê giác kia của nàng cũng không phải là quá bạc đãi nàng ta đâu.
Lập tức Cố Lan Phức dẫn Cố Cẩm Nguyên đi qua thư phòng của Cố Du Chính, lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, trong Quốc công phủ đình đài lâu tạ uốn khúc quanh co, Cố Lan Phức mang theo Cố Cẩm Nguyên đi tới đi lui.
Cố Cẩm Nguyên phát hiện con đường cứ lặp đi lặp lại.
Dù rằng không phải trực tiếp đi lại con đường cũ, nhưng cũng rất vòng vo.
Hình như Cố Lan Phức cho rằng nàng xuất thân từ nông thôn, còn nơi này là đại viện tử, đi tới đi lui chắc chắn sẽ bị choáng váng, bất quá trí nhớ của nàng rất tốt, không dễ bị người khác dắt mũi đi.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề chọc phá, cứ theo Cố Lan Phức chậm rì rì mà đi. Cố Lan Phức vừa đi một bên vừa nói chuyện, hỏi tỷ tỷ đọc sách gì, ngày thường thích làm gì.
Cố Cẩm Nguyên liền thuận miệng trả lời qua loa vài câu, ngẫu nhiên cũng hỏi lại Cố Lan Phức, hai tỷ muội vừa hỏi vừa đáp.
Cuối cùng, Cố Lan Phức dừng lại ở một chỗ: “Đây Vạn Vật các, thư phòng của phụ thân”
Cố Cẩm Nguyên ngước mắt xem, chỉ thấy phía trước là một tòa lầu ba tầng. Ở từng tầng, các mái cong cao cao gợi lên cơ hồ cùng bầu trời mặt trăng hòa làm một. Bên cạnh là cây đại thụ cao ngất ,nhánh cây cành lá sum xuê, cùng Vạn Vật các quấn quýt lấy nhau, lá xanh ở giữa có ngói đỏ, ngói đỏ ở gữa có lá xanh.
Hai người tiến vào, cùng nhau diện kiến Cố Du Chính, Cố Lan Phức giới thiệu Cố Cẩm Nguyên.
Cố Du Chính lúc ấy đang cúi đầu viết chữ, hắn nghe được mấy lời của Cố Lan Phức, thế nhưng ngòi bút cũng không hề mảy may dừng lại, vẫn tiếp tục viết.
Hắn thậm chí còn không có một chút ý tứ liếc mắt lên nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề lên tiếng, chỉ an tĩnh mà đứng ở nơi đó, rũ mi mắt, chờ.
Nàng nghĩ, nàng có kiên nhẫn chờ.
Có thể chờ đến tận khi nào hắn chịu ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Chỉ là mẫu thân của nàng chờ không được, vĩnh viễn chờ không được người kia quay đầu lại.
Cố Lan Phức thu hết tất cả vào trong tầm mắt, đáy mắt chậm rãi nổi lên ý trào phúng.
Đây là phụ thân của nàng, từ trước tới giờ vẫn luôn là tính tính lạnh nhạt, đối đãi xa cách. Hắn cùng con cái thê thất của chính còn chưa từng quá thân cận, thậm chí cả việc qua thăm bà nội cũng chỉ vì 4 chữ “ nhi tử hiếu đạo “, chưa bao giờ nhiều hơn một phân.
Hắn chính là người như vậy.
Mà một người phụ thân như vậy, nếu Cố Cẩm Nguyên nghĩ phụ thân có thể vì nàng làm chủ, vậy nàng sai mười phần rồi.
Trong mộng,Cố Cẩm Nguyên ở kiếp trước ban đầu đối với phụ thân hẳn là có ôm mong đợi, nhưng có lẽ sau này thất vọng nhiều liền gạt bỏ đi rồi. Vốn dĩ cuộc sống Cố Cẩm Nguyên là như vậy, một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, trừ bỏ bà nội đối nàng có vài phần yêu thương, còn lại nàng cái gì cũng đều không có.
Cố Lan Phức cùng mẫu thân an bài nàng thế thân kết hôn cùng Nhị hoàng tử, nàng chú định là sống khổ cả đời.
Tiếc rằng nàng tốt số, cũng là vừa vặn Nhị hoàng tử cùng Thái Tử thế sự thành ra như vậy, âu cũng do trời xui đất khiến.
Nghĩ đến đây, Cố Lan Phức liền mím môi, nhịn không được cười lạnh.
Nàng đời trước chưa từng quá chú ý phụ thân đối đãi như thế nào với Cố Cẩm Nguyên, cũng không biết Cố Cẩm Nguyên có phải hay không đã từng xin phụ thân giúp đỡ. Bất quá đời này, nàng phải hảo hảo nhìn xem Cố Cẩm Nguyên bị phụ thân lạnh nhạt sẽ thất vọng như thế nào.
Bất quá Cố Cẩm Nguyên cũng không cảm thấy có gì mất mát chứ đừng nói tới chuyện thương tâm. Nàng cứ yên tĩnh đứng ở đó, hơi hơi rũ mắt, nhất nhất an tường nhu hòa, giống như nàng đang ở nàng ở đình viện dưỡng thần, không hề thấy có gì xấu hổ cùng không ổn.
Thật là một khối đầu gỗ ngu ngốc, Cố Lan Phức âm thầm cắn răng mắng.
Nàng rốt cuộc thật sự khờ khạo hay là giả ngốc?
Ngay lúc này, Cố Du Chính rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn di chuyển từ những hàng chữ trên bức tự dừng lại ở trên người Cố Lan Phức, lúc sau mới thong thả dịch hướng về phía Cố Cẩm Nguyên.
Lúc hắn nhìn đến Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt hơi trầm xuống, lúc sau cúi đầu, đặt nhẹ bút mực trong tay xuống, lại tùy tay với lấy khăn lụa Hán Dương bên cạnh, xoa xoa tay.
Từ đầu đến cuối, Cố Cẩm Nguyên vẫn rũ mắt an tĩnh mà đứng yên.
Cố Lan Phức nhìn tình cảnh này, liền tiến lên nói: “Phụ thân, vốn dĩ con dùng bữa xong liền phải dẫn theo tỷ tỷ qua đây gặp ngươi, chưa từng nghĩ sẽ chậm trễ. Nhưng cũng vì tỷ tỷ mới đến, trong viện phát sinh thêm một số việc, cuối cùng lại làm phụ thân phải đợi lâu.”
Cố Cẩm Nguyên nghe được lời này, liền hiểu rõ.
Sợ là trong phủ không có mấy ai dám làm vị Quốc công gia này phải chờ đợi. Hiện giờ Cố Lan Phức cố ý dẫn nàng đi đường vòng, chậm trễ thời gian, lời nói ý tứ lại âm thầm đem nguyên nhân đến trễ đẩy lên người mình.
Bất quá nàng cũng chưa nói cái gì.
Cho dù nàng biết rõ chân tướng là thế nào, nhưng người cha này tính tình ra sao nàng không hiểu rõ, nàng sẽ không tùy tiện há mồm.
Cố Du Chính nhìn về phía Cố Lan Phức, chỉ gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói cùng Cẩm Nguyên.”
Cố Lan Phức gật đầu: “Vâng.”
Nàng liếc mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên, đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi Cố Lan Phức rời khỏi, Cố Du Chính vẫn như cũ không hề có ý tứ nói chuyện cùng Cố Cẩm Nguyên, hắn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm những chữ hắn vừa viết.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề lên tiếng.
Bà ngoại không phải là người thích nói nhiều, trùng hợp nàng cũng vậy. Có đôi khi nàng hầu hạ ở bên người bà ngoại, có thể cả ngày không nói lời nào.
Nàng cứ như vậy nhìn những chữ trên bức tự đối diện, những chữ kia hẳn là xuất phát từ tay của tiền triều đại thư pháp gia Vương Kinh Như — bà ngoại đã từng dựa vào ký ức mô phỏng chữ của Vương Kinh Như để cho nàng tô lại.
Ngoài phòng gió bắt đầu thổi, cành lá sàn sạt rung động che phủ ở bên cửa sổ.
Lúc này trời đã chiều muộn, thư phòng dần dần tối sầm lại, Cố Cẩm Nguyên phát hiện mình không còn nhìn rõ chữ trên tường nữa
Cố Du Chính tự tay đốt nến, cả căn phóng sáng bừng trở lại.
Ngay lúc này, Cố Du Chính rốt cuộc mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Thanh âm của hắn nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, không giống như là quở trách, cũng không giống như là nghi hoặc, càng không giống như là đang hỏi nàng.
Hắn chỉ là cứ như vậy nói ra.
Cố Cẩm Nguyên hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn: “Phụ thân quên sao, là phụ thân phái người đón ta tới.”
Cố Du Chính gật đầu, nhìn về phía nàng: “Đúng, là ta sai người đón ngươi tới.”
Lúc này đây, khi hắn nhìn nàng, ánh mắt không hề giống như lần đầu tiên , nhìn một cái liền chuyển đi, hiện tại hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn rất lâu.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy hắn nhìn chính mình nhưng lại giống như đang nhìn một người khác.
Cố Cẩm Nguyên cũng đồng thời đánh giá hắn.
Lúc hắn rời bỏ mẫu thân cũng chỉ khoảng 20 tuổi, hiện giờ hẳn là 35 tuổi, đúng vào thời kì tốt nhất của nam tử.
Dung mạo hắn thật sự rất đẹp, mày kiếm nhập tấn, hình dáng rõ ràng, lại bởi vì quyền cao chức trọng nên trên người sẵn có khí thế mạnh mẽ thu phục người khác. Cũng trách không được thân là cha ruột của Cố Lan Phức thế nhưng nàng ta đối hắn vẫn còn sợ hãi.
Người phá vỡ sự trầm mặc trước là Cố Du Chính, Cố Du Chính đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi thích tập viết?”
Cố Cẩm Nguyên thu hồi ánh mắt, rũ mắt đạm mạc nói: “Bà ngoại có dạy ta tập viết qua mấy chữ, bất quá rốt cuộc thân ở nơi hẻo lánh hoang vắng, việc học khó thành.”
Cố Du Chính: “Lần này ngươi đến Yến Kinh thành, có muốn điều gì không?”
Cố Cẩm Nguyên trong lòng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Cố Du Chính.
Cố Du Chính lúc này cũng không nhìn nàng nữa mà chuyển mắt mà nhìn hàng chữ ở trước mặt.
Cố Cẩm Nguyên nhẹ giọng nói: “Nữ nhi đối với Yến Kinh thành cũng không quen thuộc, hiện giờ vào phủ, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, tạm thời không có ý gì.”
Cố Du Chính im lặng một lát, gật đầu: “Nếu có chuyện gì, có thể tới nơi này tìm ta.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ phụ thân.”
Cố Du Chính: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Cố Cẩm Nguyên: “Vâng, nữ nhi xin cáo lui trước.”
Mãi cho đến khi cửa thư phòng mở ra đóng lại một khắc kia, Cố Du Chính mới lần nữa ngẩng đầu lên.
Hắn thấy được một góc áo màu nhàn nhạt phiêu dật.
Đây là nữ nhi của hắn, sinh ra đã mười lăm năm hắn chưa bao giờ gặp qua.
Là nữ nhi mà Lục Thanh Tụ sinh hạ cho hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía hàng chữ chính mình vừa mới viết qua.
Trên trang giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, vốn dĩ là hàng chữ nước chảy mây trôi, thế nhưng ở giữa lại có một chỗ tạm dừng. Chỉ là hơi tạm dừng một chút mà thôi, nước mực tích ở chỗ này lại huỷ hoại cả một bức tự.
Luyện chữ quan trọng nhất chính là định khí ngưng thần, hết sức chuyên chú, kỵ nhất tâm thần không yên.
Luyện chữ, chính là luyện tâm.
Tay Cố Du Chính dừng chỗ mực nước đọng kia, đầu ngón tay hơi nhiễm mực.
Hắn khẽ thở dài, đây là khúc mắc của hắn.
Người dịch: Huyền Trang
Cố Cẩm Nguyên lặng im mà ăn.
Chức Đoạn cùng Nhiễm Ti đứng bên hầu hạ, các nàng có thể cảm nhận được, Cố Cẩm Nguyên thời điểm ăn cơm rất là văn nhã, giống như là đã trải qua nhiều sự đời, lập tức càng thêm không dám lỗ mãng, cẩn thận mà hầu hạ.
Cố Cẩm Nguyên lại nghĩ, thức ăn này xác thật cùng với Lũng Tây bất đồng, ở Lũng Tây sao có thể có đồ ăn ngon như thế này.
Cố Cẩm Nguyên không khỏi nhớ tới bà ngoại. Năm đó bà ngoại nói thích nhất là điểm tâm của Phong Ích lâu trên đường cái, luôn miệng kể ra điểm này tâm ngon như thế nào. Khi nghe bà ngoại nói vậy, Cố Cẩm Nguyên còn nghĩ, đều là thức ăn thôi, có thể ngon đến mức độ nào chứ?
Thế nhưng hiện giờ ăn những món này ở Quốc công phủ, đều cùng là cơm trắng, nhưng khác hẳn so với cơm ở Lũng tây. Ở nơi này cơm trắng béo tròn óng ánh bóng lộn, ăn một miếng hương vị tràn ngập khoang miệng. Không giống như ở Lũng Tây, chỉ toàn là gạo lức, ăn lên thô ráp không chịu nổi.
Nàng cứ như vậy thong thả ung dung mà thưởng thức đồ ăn, không nhanh không chậm.
Sau khi ăn xong, bên kia Cố Lan Phức truyền tin tới nói là phụ thân đã về nhà, muốn nàng qua bái kiến.
Cố Cẩm Nguyên nghe xong liền chỉnh chang lại một chút,chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc bước ra đã thấy Cố Lan Phức đứng khoanh tay ở hành lang, nàng nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, hỏi: “Phấn đào hoa kia, tỷ tỷ không dùng sao?”
Cố Cẩm Nguyên cười nhẹ: “Đồ vật quý giá như vậy, ta không tránh khỏi sốt ruột muốn dùng. Chờ ngày mai có thời gian, ta từ từ xem xem, như thế nào xoa, như thế nào điều phối.”
Cố Lan Phức nghe xong, gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng.”
Tuy rằng lời nói như vậy, thế nhưng Cố Cẩm Nguyên lại tinh tế nhận ra một tia thất vọng hiện lên trong ánh mắt của Cố Lan Phức.
Chính bởi vì ánh mắt này làm cho Cố Cẩm Nguyên càng thêm xác nhận, xem ra quà đáp lễ - lược sừng tê giác kia của nàng cũng không phải là quá bạc đãi nàng ta đâu.
Lập tức Cố Lan Phức dẫn Cố Cẩm Nguyên đi qua thư phòng của Cố Du Chính, lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, trong Quốc công phủ đình đài lâu tạ uốn khúc quanh co, Cố Lan Phức mang theo Cố Cẩm Nguyên đi tới đi lui.
Cố Cẩm Nguyên phát hiện con đường cứ lặp đi lặp lại.
Dù rằng không phải trực tiếp đi lại con đường cũ, nhưng cũng rất vòng vo.
Hình như Cố Lan Phức cho rằng nàng xuất thân từ nông thôn, còn nơi này là đại viện tử, đi tới đi lui chắc chắn sẽ bị choáng váng, bất quá trí nhớ của nàng rất tốt, không dễ bị người khác dắt mũi đi.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề chọc phá, cứ theo Cố Lan Phức chậm rì rì mà đi. Cố Lan Phức vừa đi một bên vừa nói chuyện, hỏi tỷ tỷ đọc sách gì, ngày thường thích làm gì.
Cố Cẩm Nguyên liền thuận miệng trả lời qua loa vài câu, ngẫu nhiên cũng hỏi lại Cố Lan Phức, hai tỷ muội vừa hỏi vừa đáp.
Cuối cùng, Cố Lan Phức dừng lại ở một chỗ: “Đây Vạn Vật các, thư phòng của phụ thân”
Cố Cẩm Nguyên ngước mắt xem, chỉ thấy phía trước là một tòa lầu ba tầng. Ở từng tầng, các mái cong cao cao gợi lên cơ hồ cùng bầu trời mặt trăng hòa làm một. Bên cạnh là cây đại thụ cao ngất ,nhánh cây cành lá sum xuê, cùng Vạn Vật các quấn quýt lấy nhau, lá xanh ở giữa có ngói đỏ, ngói đỏ ở gữa có lá xanh.
Hai người tiến vào, cùng nhau diện kiến Cố Du Chính, Cố Lan Phức giới thiệu Cố Cẩm Nguyên.
Cố Du Chính lúc ấy đang cúi đầu viết chữ, hắn nghe được mấy lời của Cố Lan Phức, thế nhưng ngòi bút cũng không hề mảy may dừng lại, vẫn tiếp tục viết.
Hắn thậm chí còn không có một chút ý tứ liếc mắt lên nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề lên tiếng, chỉ an tĩnh mà đứng ở nơi đó, rũ mi mắt, chờ.
Nàng nghĩ, nàng có kiên nhẫn chờ.
Có thể chờ đến tận khi nào hắn chịu ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Chỉ là mẫu thân của nàng chờ không được, vĩnh viễn chờ không được người kia quay đầu lại.
Cố Lan Phức thu hết tất cả vào trong tầm mắt, đáy mắt chậm rãi nổi lên ý trào phúng.
Đây là phụ thân của nàng, từ trước tới giờ vẫn luôn là tính tính lạnh nhạt, đối đãi xa cách. Hắn cùng con cái thê thất của chính còn chưa từng quá thân cận, thậm chí cả việc qua thăm bà nội cũng chỉ vì 4 chữ “ nhi tử hiếu đạo “, chưa bao giờ nhiều hơn một phân.
Hắn chính là người như vậy.
Mà một người phụ thân như vậy, nếu Cố Cẩm Nguyên nghĩ phụ thân có thể vì nàng làm chủ, vậy nàng sai mười phần rồi.
Trong mộng,Cố Cẩm Nguyên ở kiếp trước ban đầu đối với phụ thân hẳn là có ôm mong đợi, nhưng có lẽ sau này thất vọng nhiều liền gạt bỏ đi rồi. Vốn dĩ cuộc sống Cố Cẩm Nguyên là như vậy, một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, trừ bỏ bà nội đối nàng có vài phần yêu thương, còn lại nàng cái gì cũng đều không có.
Cố Lan Phức cùng mẫu thân an bài nàng thế thân kết hôn cùng Nhị hoàng tử, nàng chú định là sống khổ cả đời.
Tiếc rằng nàng tốt số, cũng là vừa vặn Nhị hoàng tử cùng Thái Tử thế sự thành ra như vậy, âu cũng do trời xui đất khiến.
Nghĩ đến đây, Cố Lan Phức liền mím môi, nhịn không được cười lạnh.
Nàng đời trước chưa từng quá chú ý phụ thân đối đãi như thế nào với Cố Cẩm Nguyên, cũng không biết Cố Cẩm Nguyên có phải hay không đã từng xin phụ thân giúp đỡ. Bất quá đời này, nàng phải hảo hảo nhìn xem Cố Cẩm Nguyên bị phụ thân lạnh nhạt sẽ thất vọng như thế nào.
Bất quá Cố Cẩm Nguyên cũng không cảm thấy có gì mất mát chứ đừng nói tới chuyện thương tâm. Nàng cứ yên tĩnh đứng ở đó, hơi hơi rũ mắt, nhất nhất an tường nhu hòa, giống như nàng đang ở nàng ở đình viện dưỡng thần, không hề thấy có gì xấu hổ cùng không ổn.
Thật là một khối đầu gỗ ngu ngốc, Cố Lan Phức âm thầm cắn răng mắng.
Nàng rốt cuộc thật sự khờ khạo hay là giả ngốc?
Ngay lúc này, Cố Du Chính rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn di chuyển từ những hàng chữ trên bức tự dừng lại ở trên người Cố Lan Phức, lúc sau mới thong thả dịch hướng về phía Cố Cẩm Nguyên.
Lúc hắn nhìn đến Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt hơi trầm xuống, lúc sau cúi đầu, đặt nhẹ bút mực trong tay xuống, lại tùy tay với lấy khăn lụa Hán Dương bên cạnh, xoa xoa tay.
Từ đầu đến cuối, Cố Cẩm Nguyên vẫn rũ mắt an tĩnh mà đứng yên.
Cố Lan Phức nhìn tình cảnh này, liền tiến lên nói: “Phụ thân, vốn dĩ con dùng bữa xong liền phải dẫn theo tỷ tỷ qua đây gặp ngươi, chưa từng nghĩ sẽ chậm trễ. Nhưng cũng vì tỷ tỷ mới đến, trong viện phát sinh thêm một số việc, cuối cùng lại làm phụ thân phải đợi lâu.”
Cố Cẩm Nguyên nghe được lời này, liền hiểu rõ.
Sợ là trong phủ không có mấy ai dám làm vị Quốc công gia này phải chờ đợi. Hiện giờ Cố Lan Phức cố ý dẫn nàng đi đường vòng, chậm trễ thời gian, lời nói ý tứ lại âm thầm đem nguyên nhân đến trễ đẩy lên người mình.
Bất quá nàng cũng chưa nói cái gì.
Cho dù nàng biết rõ chân tướng là thế nào, nhưng người cha này tính tình ra sao nàng không hiểu rõ, nàng sẽ không tùy tiện há mồm.
Cố Du Chính nhìn về phía Cố Lan Phức, chỉ gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói cùng Cẩm Nguyên.”
Cố Lan Phức gật đầu: “Vâng.”
Nàng liếc mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên, đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi Cố Lan Phức rời khỏi, Cố Du Chính vẫn như cũ không hề có ý tứ nói chuyện cùng Cố Cẩm Nguyên, hắn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm những chữ hắn vừa viết.
Cố Cẩm Nguyên cũng không hề lên tiếng.
Bà ngoại không phải là người thích nói nhiều, trùng hợp nàng cũng vậy. Có đôi khi nàng hầu hạ ở bên người bà ngoại, có thể cả ngày không nói lời nào.
Nàng cứ như vậy nhìn những chữ trên bức tự đối diện, những chữ kia hẳn là xuất phát từ tay của tiền triều đại thư pháp gia Vương Kinh Như — bà ngoại đã từng dựa vào ký ức mô phỏng chữ của Vương Kinh Như để cho nàng tô lại.
Ngoài phòng gió bắt đầu thổi, cành lá sàn sạt rung động che phủ ở bên cửa sổ.
Lúc này trời đã chiều muộn, thư phòng dần dần tối sầm lại, Cố Cẩm Nguyên phát hiện mình không còn nhìn rõ chữ trên tường nữa
Cố Du Chính tự tay đốt nến, cả căn phóng sáng bừng trở lại.
Ngay lúc này, Cố Du Chính rốt cuộc mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Thanh âm của hắn nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, không giống như là quở trách, cũng không giống như là nghi hoặc, càng không giống như là đang hỏi nàng.
Hắn chỉ là cứ như vậy nói ra.
Cố Cẩm Nguyên hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn: “Phụ thân quên sao, là phụ thân phái người đón ta tới.”
Cố Du Chính gật đầu, nhìn về phía nàng: “Đúng, là ta sai người đón ngươi tới.”
Lúc này đây, khi hắn nhìn nàng, ánh mắt không hề giống như lần đầu tiên , nhìn một cái liền chuyển đi, hiện tại hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn rất lâu.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy hắn nhìn chính mình nhưng lại giống như đang nhìn một người khác.
Cố Cẩm Nguyên cũng đồng thời đánh giá hắn.
Lúc hắn rời bỏ mẫu thân cũng chỉ khoảng 20 tuổi, hiện giờ hẳn là 35 tuổi, đúng vào thời kì tốt nhất của nam tử.
Dung mạo hắn thật sự rất đẹp, mày kiếm nhập tấn, hình dáng rõ ràng, lại bởi vì quyền cao chức trọng nên trên người sẵn có khí thế mạnh mẽ thu phục người khác. Cũng trách không được thân là cha ruột của Cố Lan Phức thế nhưng nàng ta đối hắn vẫn còn sợ hãi.
Người phá vỡ sự trầm mặc trước là Cố Du Chính, Cố Du Chính đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi thích tập viết?”
Cố Cẩm Nguyên thu hồi ánh mắt, rũ mắt đạm mạc nói: “Bà ngoại có dạy ta tập viết qua mấy chữ, bất quá rốt cuộc thân ở nơi hẻo lánh hoang vắng, việc học khó thành.”
Cố Du Chính: “Lần này ngươi đến Yến Kinh thành, có muốn điều gì không?”
Cố Cẩm Nguyên trong lòng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Cố Du Chính.
Cố Du Chính lúc này cũng không nhìn nàng nữa mà chuyển mắt mà nhìn hàng chữ ở trước mặt.
Cố Cẩm Nguyên nhẹ giọng nói: “Nữ nhi đối với Yến Kinh thành cũng không quen thuộc, hiện giờ vào phủ, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, tạm thời không có ý gì.”
Cố Du Chính im lặng một lát, gật đầu: “Nếu có chuyện gì, có thể tới nơi này tìm ta.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ phụ thân.”
Cố Du Chính: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Cố Cẩm Nguyên: “Vâng, nữ nhi xin cáo lui trước.”
Mãi cho đến khi cửa thư phòng mở ra đóng lại một khắc kia, Cố Du Chính mới lần nữa ngẩng đầu lên.
Hắn thấy được một góc áo màu nhàn nhạt phiêu dật.
Đây là nữ nhi của hắn, sinh ra đã mười lăm năm hắn chưa bao giờ gặp qua.
Là nữ nhi mà Lục Thanh Tụ sinh hạ cho hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía hàng chữ chính mình vừa mới viết qua.
Trên trang giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, vốn dĩ là hàng chữ nước chảy mây trôi, thế nhưng ở giữa lại có một chỗ tạm dừng. Chỉ là hơi tạm dừng một chút mà thôi, nước mực tích ở chỗ này lại huỷ hoại cả một bức tự.
Luyện chữ quan trọng nhất chính là định khí ngưng thần, hết sức chuyên chú, kỵ nhất tâm thần không yên.
Luyện chữ, chính là luyện tâm.
Tay Cố Du Chính dừng chỗ mực nước đọng kia, đầu ngón tay hơi nhiễm mực.
Hắn khẽ thở dài, đây là khúc mắc của hắn.
Người dịch: Huyền Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.