Chương 2: Đây là thân phụ của nàng?
Nữ vương không ở nhà
06/06/2020
Cố Cẩm Nguyên biết, gia tộc thân phụ của nàng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.
Thời điểm nàng mười ba tuổi bà ngoại liền mất,từ đó nàng vẫn luôn sống một mình, nàng nghĩ cha hẳn là phải biết.
Nhưng lúc ấy, cha nàng cũng không hề nhắc tới chuyện đưa nàng quay về phủ Ninh Quốc công, không ai muốn tiếp nhận nàng. Qua hai năm, hiện tại đột nhiên muốn đón nàng khiến nàng cảm thấy việc này rất không bình thường.
Nếu lúc này mà nghĩ rằng người ta vì tình thân mà đón nàng quay về, sợ là Cố Cẩm Nguyên phải chê cười chính mình ngốc nghếch rồi.
Nàng biết, nàng quay lại đây nhất định là có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này là cái gì, buộc nàng phải tự đi tra xét chậm rãi.
Nàng cũng biết, nơi này không thể tín nhiệm bất kì một ai, nàng cần phải cẩn thận gấp bội, dè chừng khắp nơi.
Nàng đương nhiên càng biết, từ lúc nàng bước vào này Ninh Quốc công phủ này, có không ít đôi mắt đang dõi theo nàng.
Cũng may, bà ngoại nàng ngày trước chính là Gia An trưởng công chúa, lúc còn trẻ cũng là học tài xuất chúng không ai theo kịp. Mà nàng từ nhỏ đã được bà ngoại dạy dỗ, cầm kỳ thư họa, thơ từ văn chương đều là hạ bút thành văn, không uổng phí công lao. Đến nỗi dáng vẻ lễ tiết, nàng cũng chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, tự nhiên không đến mức bị người khác chê cười đi.
Nàng đi vào cổng trong, hạ kiệu, liền có vài nha hoàn và mấy vị phụ nhân tiến đến ngênh đón
Mấy vị phụ nhân này một thân hoa phục, người không biết còn cho rằng đây là đương gia chủ tử, nhưng Cố Cẩm Nguyên hiểu rõ thân phận của mình là gì, làm sao có thể khiến đương gia chủ mẫu tới đón được. Người này hẳn là quản sự phụ nhân trong phủ, nàng lập tức hơi hơi gật đầu chào hỏi.
Tiếp đón Cố Cẩm Nguyên chính là quản gia Vương Quý Phương tức phụ, người khác đều kêu nàng Vương Quý Phương gia, nàng thấy Cố Cẩm Nguyên như vậy, thật ra lại có chút ngoài ý muốn.
Xem cách ăn mặc, ít nhiều vẻ keo kiệt bần hàn, bất quá vừa rồi một gật đầu kia không nhẹ không nặng, vừa không làm người khác cảm thấy cô nương ta cao ngạo, nhưng cũng lại không quá lỗ mãng mà nhận nhầm ngừơi, xem ra cô nương này xử sự rất có chừng mực. Vương Quý Phương gia lập tức đối với Cố Cẩm Nguyên ấn tượng tốt lên vài phần.
Cố Cẩm Nguyên cảm giác được xung quanh có rất nhiều ánh mắt, nàng cũng không để ý, đi thẳng theo Vương Quý Phương gia vào chỗ của bà nội .
Vừa bước vào phòng, nàng liền thấy trong phòng gia cụ tinh xảo độc đáo, hoặc sơn đen mạ vàng, hoặc sơn địa khảm trai, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn, liếc mắt một cái liền biết là giá trị xa xỉ. Ở trên sạp cạnh ô cửa sổ, có một đám phụ nhân, cô nương vây quanh. Bên trong là một vị lão phu nhân đang ngồi, đầu đội đai buộc trán, quần áo phú quý, thần thái an tường.
Người này chính là bà nội của nàng - lão Ninh Quốc công phu nhân.
Cố Cẩm Nguyên rũ xuống con ngươi, thẳng tiến lên, hơi cong người cúi bái nói: “Cháu gái Cẩm Nguyên diện kiến tổ mẫu, thỉnh tổ mẫu an.”
Nàng bái một bái đúng theo tiêu chuẩn Đại Chiêu quốc quý gia lễ nghi, không thể bắt bẻ.
Chung quanh mọi người thấy được, có chút kinh ngạc. Phải biết rằng vị cô nương này từ nhỏ sinh ra ở Lũng Tây hoang vui cằn cỗi, ăn uống không đủ no, sống khổ sở qua ngày. Mọi người đều cảm thấy hẳn phải là một nha đầu nông thôn không có kiến thức, vạn không nghĩ tới, trừ bỏ trên người quần áo có chút mộc mạc, ngoài ra lễ nghi lại không thể bắt bẻ. Thâm chí nếu nhìn kĩ,tư dung còn rất tinh xảo, da thịt tuyết trắng, lớn lên chắc chắn sẽ là quốc sắc thiên hương, nhất thời càng thêm kinh ngạc.
Mọi người chưa từng nghĩ qua, một cô nương ở thâm sơn cùng cốc lại là như vậy.
Các ma ma và nha hoàn bên cạnh đều nhìn về phía Cố lão thái thái.
Lão thái thái nheo đôi mắt, đánh giá Cố Cẩm Nguyên nửa ngày.
Qua một thời gian lâu, Lão thái thái từ từ vươn tay ra: “Hài tử, lại đây, cho tổ mẫu nhìn xem.”
Cố Cẩm Nguyên liền đi qua.
Khi nàng ở Lũng Tây đã từng cứu một người bị thọt. Người đó không có sở trường gì nhiều, chỉ biết xem tướng. Nàng liền đi theo người thọt đó học thuật xem tướng, hiện giờ liếc mắt một cái đã nhìn ra, bà nội thật sự là một người hiền từ.
Nàng đi vào nơi xa lạ này, căn bản không có một người tri tâm. Nếu có thể được bà nội rủ lòng thương thì cũng coi như chính mình đã tìm được một chỗ dựa.
Nàng lập tức đi qua, ngoan ngoãn mặc cho Lão thái thái đánh giá.
Cố lão thái thái nhìn nàng một phen, cuối cùng mới khẽ thở dài: “Thực giống mẹ, bất quá thế nhưng so với mẹ, ngươi lớn lên còn đẹp hơn.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói gì.
Bà ngoại cũng nói nàng giống mẹ, nhưng nàng chưa từng gặp mẹ, ngay cả một bức họa cũng không có.
Vương Quý Phương gia đứng bên cười nói: “Theo ta thấy,là giống lão thái thái hơn đó”
Nàng đối với Cố Cẩm Nguyên vừa có chút hảo cảm nên cố ý nói như vậy.
Vừa nghe xong,Cố lão thái thái quả nhiên liền cười: “Dáng vẻ của Cẩm Nguyên đúng là không thể so bì. Ta thấy nếu như từ nhỏ lớn lên ở Yến Kinh thành chắc chắn sẽ lại càng đẹp.”
Bà đương nhiên cũng nhận ra Cố Cẩm Nguyên chắc hẳn đã được bà ngoại dưỡng giáo cẩn thận.
Kỳ thật bà cùng bà ngoại Cố Cẩm Nguyên tuổi trẻ cũng là tỷ muội chi giao. Nhớ tới người bạn khuê trung năm xưa nay đã hoàng thổ, bà không tránh khỏi thở dài. Lão thái thái cầm tay Cố Cẩm Nguyên, hỏi về bà ngoại nàng, lại hỏi tới cả cuộc sống ở Lũng Tây.
Cố Cẩm Nguyên đã có tính toán, đương nhiên là cẩn thận chú ý, nhắc tới bà ngoại đều không khỏi kể ra bà ngoại tốt thế nào,tưởng niệm ra sao. Cuối cùng thành công khiến Cố lão thái thái một phen nước mắt chảy dàn, ôm lấy Cố Cẩm Nguyên cảm khái.
Trong lúc Lão thái thái ôm Cố Cẩm Nguyên khóc lóc, nàng cũng nhịn không được mà suy nghĩ, Lão thái thái đây là thương tâm thật sự, nghe được bà ngoại đã chết mà cảm thấy khổ sở, khiến cho chính nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng năm đó chuyện phụ thân rời bỏ mẫu thân, tất yếu phải cùng Cố lão thái thái có quan hệ. Lại nói nếu muốn nhắc tới tình bà cháu, nàng ở Lũng Tây nhiều năm như vậy cũng chưa từng được người bà này nhớ tới. Nhưng có lẽ mọi chuyện trên đời đều như thế, không phải cứ không đen thì sẽ là trắng, lão thái thái không quá từ ái, nhưng cũng không phải là tuyệt tình.
Cố Cẩm Nguyên như vậy nghĩ, liền rơi lệ theo.
Lão thái thái nhìn nàng khóc như hoa lê đái vũ, trên mi còn vương lại giọt nước mắt, phấn bạch trên má phiếm ướt át, khiến người ta càng nhìn càng yêu mến, liền thở dài: “Tướng mạo này, lại là tốt như vậy.”
Khóc xong, lau nước mắt, Lão thái thái kéo tay Cố Cẩm Nguyên nói chuyện, hầu hết là Lão thái thái hỏi, nàng đáp. Sau không biết thế nào, liền nhắc tới việc mấy ngày nay đi đường xá gian khổ.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Một đường tất nhiên là vất vả, bất quá cũng may có Hồ ma ma chăm sóc.”
Hồ ma ma đứng bên cạnh hầu hạ, nghe thấy điều này trong lòng liền vui vẻ. Nghĩ rằng nha đầu nông thôn rất biết cách nói chuyện, không uổng công chính mình vất vả một phen.
Ai ngờ Cố Cẩm Nguyên lại nói tiếp: “Buổi tối, Hồ ma ma đều bưng nước tới rửa chân cho cháu, sau đó mới đi ngủ. Ban ngày tỉnh lại, cháu rửa mặt liền kêu Hồ ma ma, Hồ ma ma rất nhanh đã chuẩn bị cơm canh, cực kì ân cần chu đáo. Nếu không có ma ma, cháu chắc phải nếm không ít đau khổ.”
Âm thanh của nàng nhẹ nhàng mềm mại, ánh mắt thành khẩn, thần thái điềm tĩnh, bộ dạng chính là một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt nhu hòa kể về chặng đường đã trải qua.
Thế nhưng sắc mặt Hồ ma ma lại chậm rãi thay đổi.
Ta đối với ngươi tốt, không sai. Nhưng ngươi không cần phải nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy a!
Nàng có chút hoảng hốt, nhìn về phía Lão thái thái. Lão thái thái gương mặt cũng chậm rãi trầm xuống.
Cố Cẩm Nguyên gống như hoàn toàn không biết, ôm tay Lão thái thái bên người, thấp giọng nói: “Cháu từ Lũng Tây mà đến, đối với tình hình Quốc công phủ đều không biết. Đêm qua Hồ ma ma vì cháu mà đã kể về hết tất cả mọi người trong Quốc công phủ, nói đến tận khuya.”
Nói xong, nàng còn chấm nước mắt: “Cháu vì thế cũng mới biết được, nguyên lai tổ phụ đã không còn nữa.”
Cố lão thái thái ánh mắt sắc bén lướt qua Hồ ma ma.
Hồ ma ma cả người run rẩy.
Người chung quanh thu liễm hơi thở, không dám nhiều lời.
Phải biết rằng, Hồ ma ma được phái đi tiếp cô nương này hồi phủ, dọc theo đường đi nên đem cô nương này trở thành thân chủ tử cẩn thận mà hầu hạ, dốc lòng mà chăm sóc. Cũng phải giảng giải cho nàng biết về nhân sự trong phủ, miễn cho nàng cái gì cũng đều không hiểu.
Thế nhưng nghe cách nói chuyện của cô nương này vừa rồi, xem ra Hồ ma ma thật đúng là qua loa có lệ đi!
Cố Cẩm Nguyên lúc này hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn mọi người, hướng ánh mắt về phía Lão thái thái, cẩn thận hỏi: “Tổ mẫu, cháu nói không đúng chỗ nào ạ?”
Cố lão thái thái nhìn nàng, chỉ thấy cô cháu gái này dung mạo kinh người, thần thái đơn thuần, quả thực giống như ngọc quý chưa được mài dũa.
Lão thái thái trong lòng thực thích, liền nói: “Không có gì, ngươi đi gặp mẫu thân ngươi đi.”
**************
Lúc Cố Cẩm Nguyên đi ra khỏi phòng Lão thái thái, bước chân chợt dừng lại.
Nàng nghe được bên trong là thanh âm Hồ ma ma nặng nề quỳ xuống, đầu gối gõ mạnh xuống đất một cái, ai nghe xong đều cảm thấy đau.
Cố Cẩm Nguyên biết, dẹp bớt một người cũng không làm nên chuyện gì, nhưng lại muốn xem xem Ninh Quốc công phu nhân có muốn hay không bảo vệ Hồ ma ma, cũng xem Cố lão thái thái có nguyện ý vì nàng mà làm chủ.
Nàng là một bé gái mồ côi, mẹ kế lại phái một ma ma thuộc hạ đi đón, Lão thái thái hẳn là biết điều này có ý nghĩa gì.
Hiện giờ bà nguyện ý vì nàng đứng ra phân xử, bất quá là vì thấy nàng dung mạo tốt, chính nàng lại nói thêm mấy câu khiến bà thương tiếc nên mới nảy sinh tấm lòng muốn chủ trì công đạo mà thôi.
Nghĩ như vậy, Cố Cẩm Nguyên trong lòng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước cách đó không xa.
Cuộc sống gia tộc xa hoa, lầu các đình viện, có trời xanh mây trắng, cũng có tơ liễu như sương.
Cố Cẩm Nguyên nhớ rõ bà ngoại từng nói qua, nơi này người nhìn bề ngoài giống người, nhưng trong lòng đều cất giấu một con quỷ, con quỷ kia có thể ăn thịt người.
Cố Cẩm Nguyên ngẫm nghĩ, nàng cũng đã đi vào nơi này, trong lòng nàng cũng phải cất giấu một con quỷ.
Nhưng nàng không muốn ăn người, nàng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mình.
Trong lúc đó, nàng đã đi tới Như Ý uyển của Quốc công phu nhân Hồ thị. Vừa bước vào liền thấy gia nhân ở nơi này cùng với chỗ của Lão thái thái bất đồng.
Nơi ở của Lão thái thái mọi người đều đang cười, mặc kệ là thật là giả, dù sao đều là cười.
Còn tại đây, không có ai cười hết, tất cả đều trắng trợn táo bạo đánh giá nàng.
Cố Cẩm Nguyên mặc cho các nàng đánh giá, nàng biết mình ăn mặc không bằng các nàng. Nhưng dù sao, nàng cũng con gái của Quốc công gia, mẫu thân của nàng cũng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, vô luận dựa theo quy củ của triều nào đại nào, nàng đều là trưởng nữ của Ninh Quốc công phủ.
Nàng chẳng sợ nhà ngoại không còn ai, chẳng sợ nàng lớn lên ở nơi bần hàn, trong huyết thống của nàng vẫn là dòng máu của trưởng công chúa Gia An ngạo khí.
Cố Cẩm Nguyên từng bước sinh hoa, dáng vẻ yểu điệu, tuy váy áo thô sơ nhưng vẫn nhìn ra được phong tư của Gia An công chúa năm xưa.
Các ma ma đứng bên tất thảy đều cúi đầu, các nàng ý thức được, nông thôn đại tiểu thư này không hề giống như mình tưởng tượng.
Ít nhất không phải là dạng cô nương bần hàn vô tri để mặc cho các nàng thỏa sức cười nhạo..
Cố Cẩm Nguyên bước vào trong phòng của Quốc công phu nhân Hồ thị, ánh mắt đầu tiên nàng chú ý tới thế nhưng không phải là Hồ thị.
Mà là một cô nương đứng bên người Hồ thị.
Cô nương đó xấp xỉ tuổi nàng, quần áo hoa mỹ, đầu đội châu ngọc, nhưng trên mặt biểu cảm đương nhiên, tự dưng khiến nàng có một cảm giác nói không nên lời.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, nàng ta khi nhìn mình, giống như có phần chế diễu.
Giống như nàng ta sớm đã biết, Cố Cẩm Nguyên sẽ bước vào Như Ý uyển như thế.
Người dịch : Huyền Trang
Thời điểm nàng mười ba tuổi bà ngoại liền mất,từ đó nàng vẫn luôn sống một mình, nàng nghĩ cha hẳn là phải biết.
Nhưng lúc ấy, cha nàng cũng không hề nhắc tới chuyện đưa nàng quay về phủ Ninh Quốc công, không ai muốn tiếp nhận nàng. Qua hai năm, hiện tại đột nhiên muốn đón nàng khiến nàng cảm thấy việc này rất không bình thường.
Nếu lúc này mà nghĩ rằng người ta vì tình thân mà đón nàng quay về, sợ là Cố Cẩm Nguyên phải chê cười chính mình ngốc nghếch rồi.
Nàng biết, nàng quay lại đây nhất định là có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này là cái gì, buộc nàng phải tự đi tra xét chậm rãi.
Nàng cũng biết, nơi này không thể tín nhiệm bất kì một ai, nàng cần phải cẩn thận gấp bội, dè chừng khắp nơi.
Nàng đương nhiên càng biết, từ lúc nàng bước vào này Ninh Quốc công phủ này, có không ít đôi mắt đang dõi theo nàng.
Cũng may, bà ngoại nàng ngày trước chính là Gia An trưởng công chúa, lúc còn trẻ cũng là học tài xuất chúng không ai theo kịp. Mà nàng từ nhỏ đã được bà ngoại dạy dỗ, cầm kỳ thư họa, thơ từ văn chương đều là hạ bút thành văn, không uổng phí công lao. Đến nỗi dáng vẻ lễ tiết, nàng cũng chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, tự nhiên không đến mức bị người khác chê cười đi.
Nàng đi vào cổng trong, hạ kiệu, liền có vài nha hoàn và mấy vị phụ nhân tiến đến ngênh đón
Mấy vị phụ nhân này một thân hoa phục, người không biết còn cho rằng đây là đương gia chủ tử, nhưng Cố Cẩm Nguyên hiểu rõ thân phận của mình là gì, làm sao có thể khiến đương gia chủ mẫu tới đón được. Người này hẳn là quản sự phụ nhân trong phủ, nàng lập tức hơi hơi gật đầu chào hỏi.
Tiếp đón Cố Cẩm Nguyên chính là quản gia Vương Quý Phương tức phụ, người khác đều kêu nàng Vương Quý Phương gia, nàng thấy Cố Cẩm Nguyên như vậy, thật ra lại có chút ngoài ý muốn.
Xem cách ăn mặc, ít nhiều vẻ keo kiệt bần hàn, bất quá vừa rồi một gật đầu kia không nhẹ không nặng, vừa không làm người khác cảm thấy cô nương ta cao ngạo, nhưng cũng lại không quá lỗ mãng mà nhận nhầm ngừơi, xem ra cô nương này xử sự rất có chừng mực. Vương Quý Phương gia lập tức đối với Cố Cẩm Nguyên ấn tượng tốt lên vài phần.
Cố Cẩm Nguyên cảm giác được xung quanh có rất nhiều ánh mắt, nàng cũng không để ý, đi thẳng theo Vương Quý Phương gia vào chỗ của bà nội .
Vừa bước vào phòng, nàng liền thấy trong phòng gia cụ tinh xảo độc đáo, hoặc sơn đen mạ vàng, hoặc sơn địa khảm trai, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn, liếc mắt một cái liền biết là giá trị xa xỉ. Ở trên sạp cạnh ô cửa sổ, có một đám phụ nhân, cô nương vây quanh. Bên trong là một vị lão phu nhân đang ngồi, đầu đội đai buộc trán, quần áo phú quý, thần thái an tường.
Người này chính là bà nội của nàng - lão Ninh Quốc công phu nhân.
Cố Cẩm Nguyên rũ xuống con ngươi, thẳng tiến lên, hơi cong người cúi bái nói: “Cháu gái Cẩm Nguyên diện kiến tổ mẫu, thỉnh tổ mẫu an.”
Nàng bái một bái đúng theo tiêu chuẩn Đại Chiêu quốc quý gia lễ nghi, không thể bắt bẻ.
Chung quanh mọi người thấy được, có chút kinh ngạc. Phải biết rằng vị cô nương này từ nhỏ sinh ra ở Lũng Tây hoang vui cằn cỗi, ăn uống không đủ no, sống khổ sở qua ngày. Mọi người đều cảm thấy hẳn phải là một nha đầu nông thôn không có kiến thức, vạn không nghĩ tới, trừ bỏ trên người quần áo có chút mộc mạc, ngoài ra lễ nghi lại không thể bắt bẻ. Thâm chí nếu nhìn kĩ,tư dung còn rất tinh xảo, da thịt tuyết trắng, lớn lên chắc chắn sẽ là quốc sắc thiên hương, nhất thời càng thêm kinh ngạc.
Mọi người chưa từng nghĩ qua, một cô nương ở thâm sơn cùng cốc lại là như vậy.
Các ma ma và nha hoàn bên cạnh đều nhìn về phía Cố lão thái thái.
Lão thái thái nheo đôi mắt, đánh giá Cố Cẩm Nguyên nửa ngày.
Qua một thời gian lâu, Lão thái thái từ từ vươn tay ra: “Hài tử, lại đây, cho tổ mẫu nhìn xem.”
Cố Cẩm Nguyên liền đi qua.
Khi nàng ở Lũng Tây đã từng cứu một người bị thọt. Người đó không có sở trường gì nhiều, chỉ biết xem tướng. Nàng liền đi theo người thọt đó học thuật xem tướng, hiện giờ liếc mắt một cái đã nhìn ra, bà nội thật sự là một người hiền từ.
Nàng đi vào nơi xa lạ này, căn bản không có một người tri tâm. Nếu có thể được bà nội rủ lòng thương thì cũng coi như chính mình đã tìm được một chỗ dựa.
Nàng lập tức đi qua, ngoan ngoãn mặc cho Lão thái thái đánh giá.
Cố lão thái thái nhìn nàng một phen, cuối cùng mới khẽ thở dài: “Thực giống mẹ, bất quá thế nhưng so với mẹ, ngươi lớn lên còn đẹp hơn.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói gì.
Bà ngoại cũng nói nàng giống mẹ, nhưng nàng chưa từng gặp mẹ, ngay cả một bức họa cũng không có.
Vương Quý Phương gia đứng bên cười nói: “Theo ta thấy,là giống lão thái thái hơn đó”
Nàng đối với Cố Cẩm Nguyên vừa có chút hảo cảm nên cố ý nói như vậy.
Vừa nghe xong,Cố lão thái thái quả nhiên liền cười: “Dáng vẻ của Cẩm Nguyên đúng là không thể so bì. Ta thấy nếu như từ nhỏ lớn lên ở Yến Kinh thành chắc chắn sẽ lại càng đẹp.”
Bà đương nhiên cũng nhận ra Cố Cẩm Nguyên chắc hẳn đã được bà ngoại dưỡng giáo cẩn thận.
Kỳ thật bà cùng bà ngoại Cố Cẩm Nguyên tuổi trẻ cũng là tỷ muội chi giao. Nhớ tới người bạn khuê trung năm xưa nay đã hoàng thổ, bà không tránh khỏi thở dài. Lão thái thái cầm tay Cố Cẩm Nguyên, hỏi về bà ngoại nàng, lại hỏi tới cả cuộc sống ở Lũng Tây.
Cố Cẩm Nguyên đã có tính toán, đương nhiên là cẩn thận chú ý, nhắc tới bà ngoại đều không khỏi kể ra bà ngoại tốt thế nào,tưởng niệm ra sao. Cuối cùng thành công khiến Cố lão thái thái một phen nước mắt chảy dàn, ôm lấy Cố Cẩm Nguyên cảm khái.
Trong lúc Lão thái thái ôm Cố Cẩm Nguyên khóc lóc, nàng cũng nhịn không được mà suy nghĩ, Lão thái thái đây là thương tâm thật sự, nghe được bà ngoại đã chết mà cảm thấy khổ sở, khiến cho chính nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng năm đó chuyện phụ thân rời bỏ mẫu thân, tất yếu phải cùng Cố lão thái thái có quan hệ. Lại nói nếu muốn nhắc tới tình bà cháu, nàng ở Lũng Tây nhiều năm như vậy cũng chưa từng được người bà này nhớ tới. Nhưng có lẽ mọi chuyện trên đời đều như thế, không phải cứ không đen thì sẽ là trắng, lão thái thái không quá từ ái, nhưng cũng không phải là tuyệt tình.
Cố Cẩm Nguyên như vậy nghĩ, liền rơi lệ theo.
Lão thái thái nhìn nàng khóc như hoa lê đái vũ, trên mi còn vương lại giọt nước mắt, phấn bạch trên má phiếm ướt át, khiến người ta càng nhìn càng yêu mến, liền thở dài: “Tướng mạo này, lại là tốt như vậy.”
Khóc xong, lau nước mắt, Lão thái thái kéo tay Cố Cẩm Nguyên nói chuyện, hầu hết là Lão thái thái hỏi, nàng đáp. Sau không biết thế nào, liền nhắc tới việc mấy ngày nay đi đường xá gian khổ.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Một đường tất nhiên là vất vả, bất quá cũng may có Hồ ma ma chăm sóc.”
Hồ ma ma đứng bên cạnh hầu hạ, nghe thấy điều này trong lòng liền vui vẻ. Nghĩ rằng nha đầu nông thôn rất biết cách nói chuyện, không uổng công chính mình vất vả một phen.
Ai ngờ Cố Cẩm Nguyên lại nói tiếp: “Buổi tối, Hồ ma ma đều bưng nước tới rửa chân cho cháu, sau đó mới đi ngủ. Ban ngày tỉnh lại, cháu rửa mặt liền kêu Hồ ma ma, Hồ ma ma rất nhanh đã chuẩn bị cơm canh, cực kì ân cần chu đáo. Nếu không có ma ma, cháu chắc phải nếm không ít đau khổ.”
Âm thanh của nàng nhẹ nhàng mềm mại, ánh mắt thành khẩn, thần thái điềm tĩnh, bộ dạng chính là một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt nhu hòa kể về chặng đường đã trải qua.
Thế nhưng sắc mặt Hồ ma ma lại chậm rãi thay đổi.
Ta đối với ngươi tốt, không sai. Nhưng ngươi không cần phải nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy a!
Nàng có chút hoảng hốt, nhìn về phía Lão thái thái. Lão thái thái gương mặt cũng chậm rãi trầm xuống.
Cố Cẩm Nguyên gống như hoàn toàn không biết, ôm tay Lão thái thái bên người, thấp giọng nói: “Cháu từ Lũng Tây mà đến, đối với tình hình Quốc công phủ đều không biết. Đêm qua Hồ ma ma vì cháu mà đã kể về hết tất cả mọi người trong Quốc công phủ, nói đến tận khuya.”
Nói xong, nàng còn chấm nước mắt: “Cháu vì thế cũng mới biết được, nguyên lai tổ phụ đã không còn nữa.”
Cố lão thái thái ánh mắt sắc bén lướt qua Hồ ma ma.
Hồ ma ma cả người run rẩy.
Người chung quanh thu liễm hơi thở, không dám nhiều lời.
Phải biết rằng, Hồ ma ma được phái đi tiếp cô nương này hồi phủ, dọc theo đường đi nên đem cô nương này trở thành thân chủ tử cẩn thận mà hầu hạ, dốc lòng mà chăm sóc. Cũng phải giảng giải cho nàng biết về nhân sự trong phủ, miễn cho nàng cái gì cũng đều không hiểu.
Thế nhưng nghe cách nói chuyện của cô nương này vừa rồi, xem ra Hồ ma ma thật đúng là qua loa có lệ đi!
Cố Cẩm Nguyên lúc này hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn mọi người, hướng ánh mắt về phía Lão thái thái, cẩn thận hỏi: “Tổ mẫu, cháu nói không đúng chỗ nào ạ?”
Cố lão thái thái nhìn nàng, chỉ thấy cô cháu gái này dung mạo kinh người, thần thái đơn thuần, quả thực giống như ngọc quý chưa được mài dũa.
Lão thái thái trong lòng thực thích, liền nói: “Không có gì, ngươi đi gặp mẫu thân ngươi đi.”
**************
Lúc Cố Cẩm Nguyên đi ra khỏi phòng Lão thái thái, bước chân chợt dừng lại.
Nàng nghe được bên trong là thanh âm Hồ ma ma nặng nề quỳ xuống, đầu gối gõ mạnh xuống đất một cái, ai nghe xong đều cảm thấy đau.
Cố Cẩm Nguyên biết, dẹp bớt một người cũng không làm nên chuyện gì, nhưng lại muốn xem xem Ninh Quốc công phu nhân có muốn hay không bảo vệ Hồ ma ma, cũng xem Cố lão thái thái có nguyện ý vì nàng mà làm chủ.
Nàng là một bé gái mồ côi, mẹ kế lại phái một ma ma thuộc hạ đi đón, Lão thái thái hẳn là biết điều này có ý nghĩa gì.
Hiện giờ bà nguyện ý vì nàng đứng ra phân xử, bất quá là vì thấy nàng dung mạo tốt, chính nàng lại nói thêm mấy câu khiến bà thương tiếc nên mới nảy sinh tấm lòng muốn chủ trì công đạo mà thôi.
Nghĩ như vậy, Cố Cẩm Nguyên trong lòng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước cách đó không xa.
Cuộc sống gia tộc xa hoa, lầu các đình viện, có trời xanh mây trắng, cũng có tơ liễu như sương.
Cố Cẩm Nguyên nhớ rõ bà ngoại từng nói qua, nơi này người nhìn bề ngoài giống người, nhưng trong lòng đều cất giấu một con quỷ, con quỷ kia có thể ăn thịt người.
Cố Cẩm Nguyên ngẫm nghĩ, nàng cũng đã đi vào nơi này, trong lòng nàng cũng phải cất giấu một con quỷ.
Nhưng nàng không muốn ăn người, nàng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mình.
Trong lúc đó, nàng đã đi tới Như Ý uyển của Quốc công phu nhân Hồ thị. Vừa bước vào liền thấy gia nhân ở nơi này cùng với chỗ của Lão thái thái bất đồng.
Nơi ở của Lão thái thái mọi người đều đang cười, mặc kệ là thật là giả, dù sao đều là cười.
Còn tại đây, không có ai cười hết, tất cả đều trắng trợn táo bạo đánh giá nàng.
Cố Cẩm Nguyên mặc cho các nàng đánh giá, nàng biết mình ăn mặc không bằng các nàng. Nhưng dù sao, nàng cũng con gái của Quốc công gia, mẫu thân của nàng cũng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, vô luận dựa theo quy củ của triều nào đại nào, nàng đều là trưởng nữ của Ninh Quốc công phủ.
Nàng chẳng sợ nhà ngoại không còn ai, chẳng sợ nàng lớn lên ở nơi bần hàn, trong huyết thống của nàng vẫn là dòng máu của trưởng công chúa Gia An ngạo khí.
Cố Cẩm Nguyên từng bước sinh hoa, dáng vẻ yểu điệu, tuy váy áo thô sơ nhưng vẫn nhìn ra được phong tư của Gia An công chúa năm xưa.
Các ma ma đứng bên tất thảy đều cúi đầu, các nàng ý thức được, nông thôn đại tiểu thư này không hề giống như mình tưởng tượng.
Ít nhất không phải là dạng cô nương bần hàn vô tri để mặc cho các nàng thỏa sức cười nhạo..
Cố Cẩm Nguyên bước vào trong phòng của Quốc công phu nhân Hồ thị, ánh mắt đầu tiên nàng chú ý tới thế nhưng không phải là Hồ thị.
Mà là một cô nương đứng bên người Hồ thị.
Cô nương đó xấp xỉ tuổi nàng, quần áo hoa mỹ, đầu đội châu ngọc, nhưng trên mặt biểu cảm đương nhiên, tự dưng khiến nàng có một cảm giác nói không nên lời.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, nàng ta khi nhìn mình, giống như có phần chế diễu.
Giống như nàng ta sớm đã biết, Cố Cẩm Nguyên sẽ bước vào Như Ý uyển như thế.
Người dịch : Huyền Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.