Chương 56: Cô ấy thích được khen
Lâm Miên Miên
29/05/2021
Tác giả: Lâm Miên Miên.
Editor: Zi Zi.
La Bối mới vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn an ủi của bạn bè tốt Chu Kiến Quốc: "Đánh nhau chưa? Đánh thắng không?"
Hình tượng của phụ nữ bọn cô trong lòng mấy tên đàn ông là gì vậy trời, chẳng lẽ Úc Vi tới tìm cô thì hai người nhất định phải xảy ra xung đột sao? Đúng là suy nghĩ kỳ lạ, La Bối cảm thấy vì để tô đậm không khí và đẩy mạnh tình tiết trong phim truyền hình thì nhất định nữ chính và nữ phụ phải xảy ra tranh chấp.
Còn trong đời sống hiện thực, La Bối rất ít gặp được người vô cớ gây rối, ai không có việc gì tự dưng đi gây thù chuốc oán chứ?
La Bối nhắn tin lại: " Anh phải thất vọng rồi, chúng tôi không những không đánh nhau mà còn nói chuyện rất ấm áp, hài hòa, cô ấy còn đưa danh thiếp hẹn về sau sẽ tìm tôi đi chơi. "
Chu Kiến Quốc đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn này, anh có chút kinh ngạc, rốt cuộc dựa theo phát triển của cốt truyện bình thường thì ít nhiều La Bối sẽ xảy ra xung đột với cô gái kia chứ, vậy mà lại không xảy ra chuyện gì, đến cả gợn sóng cũng không có.
" Cô gái đó thích Tiểu Giang còn nghĩ rằng cô là bạn gái Tiểu Giang đúng không?"
La Bối lập tức trả lời: "Thầy bói Chu."
" Tôi đúng là đoán như thần, vừa nhìn thấy cô ta tôi đã thấy cô ta là một tiểu thư nhà giàu, chắc chiếc xe Porsche mà cô đỗ bên cạnh hôm nay là của cô ta, có phải cô ta nói với cô là chỉ cô ta mới có thể trợ giúp cho sự nghiệp của Tiểu Giang nên cô hãy mau mau nhường vị trí đúng không?"
" Cô ấy không nói thẳng như vậy nhưng cũng tương tự vậy."
" Cô ta không cho cô chỗ tốt gì sao? Ví dụ như nếu cô chia tay với Tiểu Giang thì sẽ cho cô xe hơi và biệt thự chẳng hạn."
"...... Không có."
Chu Kiến Quốc thở dài, "Keo kiệt. Suýt nữa thì cô có thể thành phú bà nhờ hiểu lầm rồi. "
La Bối cũng rất tiếc nuối, " Cô ấy không đưa ra điều kiện gì, nếu cô ấy đưa chi phiếu 500 vạn thì tôi sẽ gật đầu đồng ý ngay. Sau đó chia cho Tiểu Giang một nửa."
" Ồ! Ý kiến hay đấy!." Chu Kiến Quốc nói, "Lần sau nếu cũng có phú bà coi trọng tôi, cô ta cũng hiểu lầm quan hệ giữa tôi và cô thì cô phải ra giá cao một chút, chúng ta có thể phát tài hay không đều dựa vào cô cả đấy."
La Bối: "...... Chính anh nói đấy nhé. Nếu anh là đại gia, ngày nào đó anh khôi phục trí nhớ, cha mẹ anh hoặc ai đó cho tôi tiền để rời khỏi anh thì tôi sẽ làm như vậy nhé."
"OK, chỉ cần cô chia cho tôi một nửa là được."
Hai người vừa nói chuyện vừa cười ngặt nghẽo.
Vì một suy đoán vớ vẩn mà hai người nghiêm túc thương lượng nhưng không biết từ bao giờ mà hai người càng ngày càng ăn ý.
La Bối đang do dự có nên nói việc này cho Tiểu Giang biết không thì đã nhận được tin nhắn của Chu Kiến Quốc, " Cô vẫn nên nói việc này với Tiểu Giang để cậu ấy còn cân nhắc, không thì ngày nào đó cậu ấy biết được việc này từ cô gái kia thì sẽ rất xấu hổ."
Anh nói cũng đúng, La Bối suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Giang Tư Hàn, tuy đoàn phim đã đóng máy nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn đang huấn luyện ở công ty nên không có thời gian trở về.
Phim mà anh đóng vai nam phụ cũng sắp có lịch chiếu, La Bối biết, về sau cơ hội gặp mặt của bọn họ sẽ càng ngày càng ít, thậm chí, có lẽ không bao lâu nữa Giang Tư Hàn sẽ dọn ra khỏi thôn Thành Trung. Khoảng cách sẽ làm quan hệ từng chút từng chút lạnh nhạt dần. Khi La Bối nhìn thấy tương lai của anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, đừng nói Giang Tư Hàn là người nổi tiếng trong tương lai, kể cả người thường thì cũng phải thành gia lập nghiệp, chắc chắn cũng sẽ chậm rãi xa cách, cuối cùng chỉ biến thành một cái tên trong danh bạ điện thoại mà thôi.
Điện thoại không có ai nghe, La Bối đoán anh đang bận. Một lúc sau, tiếng chuông di động vang lên, là Giang Tư Hàn gọi tới.
Cô bấm nút nghe đã thấy tiếng thở hổn hển của Giang Tư Hàn ở đầu bên kia: "Bối Bối, lúc nãy tôi đang tập luyện nên để điện thoại ở chế độ im lặng, cô gọi tôi có chuyện gì không?"
" À cũng không có gì, chỉ là lúc nãy có một cô gái tên là Úc Vi tới tìm tôi, chắc là người quen của anh đúng không? Cô ấy nói là bạn của anh nhưng hình như cô ấy hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta." La Bối nói, " Tôi không phủ nhận nên nói trước cho anh một tiếng nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không đến tìm tôi nữa đâu."
Giang Tư Hàn im lặng trong chốc lát, nói: "Bối Bối, xin lỗi vì đã cho cô thêm phiền toái, cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt."
La Bối nghĩ nghĩ, lại nói, " Thật ra tôi cảm thấy con người của cô Úc cũng khá tốt, cô ấy không làm khó tôi, hơn nữa chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ.". truyện tiên hiệp hay
" Ừ, Bối Bối, cảm ơn cô." Giang Tư Hàn hiểu La Bối không phủ nhận với Úc Vi chắc là nghĩ cho anh, nghĩ anh không biết cách cự tuyệt Úc Vi mới dùng cô làm lá chắn.
"Không có việc gì. Chúng ta không phải bạn bè sao, tôi lúc nào cũng đứng về phía anh."
Giang Tư Hàn dừng một chút, lại hỏi: " Bây giờ cô còn làm buôn bán với Tiểu Chu không? Nếu thiếu tiền thì tôi vẫn còn một ít, không quá nhiều nhưng chắc có thể giúp hai người."
Anh thật sự rất tiết kiệm, hơn nữa bây giờ công ty bao ăn ở, anh không có việc gì dùng đến tiền cả.
Thù lao đóng phim anh chưa dùng đến nên trong tay vẫn còn một ít tiền tiết kiệm.
"Không cần, bây giờ tất cả đã đi lên quỹ đạo, chúng tôi có thể tự lo được. Còn anh ấy, cũng đừng nên quá hà khắc với bản thân, kiếm tiền còn không phải để tiêu sao?"
Bên kia có người đang gọi Giang Tư Hàn, anh đáp lại rồi nói với La Bối: " Tôi có chút việc, không nói chuyện với cô được nữa, lần sau tôi gọi lại cho cô nhé."
" Được, anh đi đi."
La Bối cũng không dám khẳng định về sau Giang Tư Hàn có thành đôi với Úc Vi không vì cô xem cả truyện thì về sau lúc Giang Tư Hàn thành danh cũng không có tai tiếng gì, vẫn luôn độc thân, nhưng cô nhớ có chi tiết nói Giang Tư Hàn cũng từng có một đoạn tình cảm nhưng cũng không rõ là mối tình đầu của anh hay chỉ là do anh đơn phương thích người ta, cốt truyện cũng chỉ tóm tắt, chủ yếu đây là truyện về sự nghiệp nên tác giả không nói nhiều về vấn đề tình cảm không nói nhiều.
Úc Vi có thể là mối tình đầu của Giang Tư Hàn không?
Cũng không phải không có khả năng.
Đứng ở góc độ của người xem, La Bối cảm thấy Giang Tư Hàn và Úc Vi rất xứng đôi, bởi vì Tiểu Giang chưa từng yêu đương nên có lẽ sẽ bị động một chút, Úc Vi lại là người hướng ngoại, hai người có thể bổ sung cho nhau.
***
Úc Vi xuất hiện không làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống của La Bối.
Cô vẫn bận rộn mỗi ngày, bây giờ cô đang chuẩn bị từ chức, Chu Kiến Quốc giao cửa hàng không người và việc cung cấp đồ dùng một lần cho cô. Gần đây anh không có thời gian và tinh lực để quản lý hai việc kinh doanh này nữa, không chỉ có như thế, trong kế hoạch của họ, đầu năm sang năm, cửa hàng không người sẽ mở thêm shop online.
Bây giờ doanh thu của hai cửa hàng này rất khả quan, kể cả La Bối có từ chức thì lợi nhuận thu được cũng cao hơn tiền lương của cô nhiều.
Theo mục tiêu của Chu Kiến Quốc thì sáu tháng cuối năm sau, lợi nhuận mỗi tháng của bọn họ lên tới mười vạn tệ.
La Bối kinh ngạc chắt lưỡi.
Mỗi tháng mười vạn tệ có nghĩa là gì? Nếu chia đôi thì mỗi tháng cô sẽ được năm vạn tệ, hơn nữa đây vẫn là mức tối thiểu mà Chu Kiến Quốc tính, nếu bọn họ thật sự làm được như vậy thì đúng là thu nhập hơn rất nhiều so với công việc hiện tại của cô.
Chu Kiến Quốc làm việc ở cửa tiệm sửa chữa ô tô rất thuận lợi, các sư phụ có kinh nghiệm đều vui lòng truyền đạt tay nghề cho anh. Tuy anh mới đến đó làm hai ba tháng nhưng mặc kệ về nghiệp vụ hay kỹ thuật thì cũng đều hơn hẳn những người đã đến hơn một năm. Anh thông minh hiếu học, suy một ra ba, cùng một việc nếu người khác mất một tuần để học thì anh chỉ cần một ngày, giám đốc cửa hàng cũng rất đề bạt anh.
Đương nhiên việc anh xuất chúng tự nhiên cũng sẽ khiến cho một số công nhân khác ghen ghét.
Nhưng trước nay Chu Kiến Quốc cũng không thèm để ý mấy việc này, anh cảm thấy năng lực và ước mơ của anh không cùng cấp bậc với họ nên anh sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mình cho những người râu ria đó.
Như mọi hôm sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Kiến Quốc sẽ đi nghỉ ngơi một lúc, anh mới trở về chưa đến phòng nghỉ tập thể thì nghe được có người đang nói chuyện mà nhân vật chính là anh.
Chu Kiến Quốc có lý do hoài nghi những người này đang cố ý nói cho anh nghe.
"Hình như lão Tiền giới thiệu anh ta vào đây, lúc trước trong lúc vô ý nghe lão Tiền nói trước đây anh ta làm công nhân khuân vác ở công trường, chính là loại lao động dựa vào thể lực đó nhưng nghe nói tiền lương rất cao."
"Khuân vác? Thật ra lúc trước làm gì cũng không sao, chúng ta cũng là làm việc kiếm tiền thôi, nhưng trong tiệm này, tôi đúng là thật sự bội phục anh ta, các anh có biết bạn gái anh ta không, cô ta đang làm ở tòa nhà cao tầng ở khu kinh doanh, chính là là công chức đó, hơn nữa còn có nhà có xe, mỗi ngày lái xe tới đón anh ta tan làm, nếu cô gái đó xấu xí thì nhiều lắm anh ta cũng chỉ là được phú bà bao nuôi thôi nhưng quan trọng là bạn gái anh ta còn xinh đẹp như vậy, anh nói cô ta có phải bị mù không mà nhìn trúng anh ta chứ?"
"Tôi làm sao mà biết được, anh muốn thì cũng đi tìm một người như vậy nuôi anh đi, mỗi ngày xe đón xe đưa, còn có nhà ở, đúng là cùng là người nhưng không cùng mệnh, trách thì chỉ trách anh không có gương mặt đẹp thôi."
"Tôi nghĩ không phải chỉ cần mặt đâu, có lẽ còn cần cả kỹ thuật hầu hạ trên giường nữa thì cô gái kia mới cam tâm tình nguyện như vậy được."
Chu Kiến Quốc gõ cửa rồi đẩy cánh cửa còn chưa đóng lại làm mấy tên nhóc trong phòng kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Ai cũng không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào, như thế không phải sẽ rất xấu hổ sao?
"Anh Chu, chúng tôi không nói anh......"
Tuổi tác trong chứng minh của anh lớn hơn những người này cho nên các công nhân mới sẽ gọi là anh Chu còn những công nhân cũ thì gọi là Tiểu Chu.
Bên trong còn có một công nhân lớn tuổi cũng có tiếng nói trong tiệm, làm việc ba phải, lúc này anh ta cười nói: "Tiểu Chu, những người trẻ tuổi kia chỉ là đang nói vui thôi, cậu lớn tuổi hơn họ đừng chấp với họ làm gì."
Chu Kiến Quốc lắc đầu, anh lấy di động ra, mặt vô cùng chân thành tha thiết nói, " Anh Dương, tôi không phải người như vậy, tôi đã nghe được tất cả những lời mọi người nói lúc nãy nhưng các cậu có thể nói lại không để tôi ghi âm lại, bạn gái của tôi rất thích nghe người ta khen cô ấy, ai khen cô ấy là cô ấy có thể vui vẻ cả ngày."
Editor: Zi Zi.
La Bối mới vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn an ủi của bạn bè tốt Chu Kiến Quốc: "Đánh nhau chưa? Đánh thắng không?"
Hình tượng của phụ nữ bọn cô trong lòng mấy tên đàn ông là gì vậy trời, chẳng lẽ Úc Vi tới tìm cô thì hai người nhất định phải xảy ra xung đột sao? Đúng là suy nghĩ kỳ lạ, La Bối cảm thấy vì để tô đậm không khí và đẩy mạnh tình tiết trong phim truyền hình thì nhất định nữ chính và nữ phụ phải xảy ra tranh chấp.
Còn trong đời sống hiện thực, La Bối rất ít gặp được người vô cớ gây rối, ai không có việc gì tự dưng đi gây thù chuốc oán chứ?
La Bối nhắn tin lại: " Anh phải thất vọng rồi, chúng tôi không những không đánh nhau mà còn nói chuyện rất ấm áp, hài hòa, cô ấy còn đưa danh thiếp hẹn về sau sẽ tìm tôi đi chơi. "
Chu Kiến Quốc đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn này, anh có chút kinh ngạc, rốt cuộc dựa theo phát triển của cốt truyện bình thường thì ít nhiều La Bối sẽ xảy ra xung đột với cô gái kia chứ, vậy mà lại không xảy ra chuyện gì, đến cả gợn sóng cũng không có.
" Cô gái đó thích Tiểu Giang còn nghĩ rằng cô là bạn gái Tiểu Giang đúng không?"
La Bối lập tức trả lời: "Thầy bói Chu."
" Tôi đúng là đoán như thần, vừa nhìn thấy cô ta tôi đã thấy cô ta là một tiểu thư nhà giàu, chắc chiếc xe Porsche mà cô đỗ bên cạnh hôm nay là của cô ta, có phải cô ta nói với cô là chỉ cô ta mới có thể trợ giúp cho sự nghiệp của Tiểu Giang nên cô hãy mau mau nhường vị trí đúng không?"
" Cô ấy không nói thẳng như vậy nhưng cũng tương tự vậy."
" Cô ta không cho cô chỗ tốt gì sao? Ví dụ như nếu cô chia tay với Tiểu Giang thì sẽ cho cô xe hơi và biệt thự chẳng hạn."
"...... Không có."
Chu Kiến Quốc thở dài, "Keo kiệt. Suýt nữa thì cô có thể thành phú bà nhờ hiểu lầm rồi. "
La Bối cũng rất tiếc nuối, " Cô ấy không đưa ra điều kiện gì, nếu cô ấy đưa chi phiếu 500 vạn thì tôi sẽ gật đầu đồng ý ngay. Sau đó chia cho Tiểu Giang một nửa."
" Ồ! Ý kiến hay đấy!." Chu Kiến Quốc nói, "Lần sau nếu cũng có phú bà coi trọng tôi, cô ta cũng hiểu lầm quan hệ giữa tôi và cô thì cô phải ra giá cao một chút, chúng ta có thể phát tài hay không đều dựa vào cô cả đấy."
La Bối: "...... Chính anh nói đấy nhé. Nếu anh là đại gia, ngày nào đó anh khôi phục trí nhớ, cha mẹ anh hoặc ai đó cho tôi tiền để rời khỏi anh thì tôi sẽ làm như vậy nhé."
"OK, chỉ cần cô chia cho tôi một nửa là được."
Hai người vừa nói chuyện vừa cười ngặt nghẽo.
Vì một suy đoán vớ vẩn mà hai người nghiêm túc thương lượng nhưng không biết từ bao giờ mà hai người càng ngày càng ăn ý.
La Bối đang do dự có nên nói việc này cho Tiểu Giang biết không thì đã nhận được tin nhắn của Chu Kiến Quốc, " Cô vẫn nên nói việc này với Tiểu Giang để cậu ấy còn cân nhắc, không thì ngày nào đó cậu ấy biết được việc này từ cô gái kia thì sẽ rất xấu hổ."
Anh nói cũng đúng, La Bối suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Giang Tư Hàn, tuy đoàn phim đã đóng máy nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn đang huấn luyện ở công ty nên không có thời gian trở về.
Phim mà anh đóng vai nam phụ cũng sắp có lịch chiếu, La Bối biết, về sau cơ hội gặp mặt của bọn họ sẽ càng ngày càng ít, thậm chí, có lẽ không bao lâu nữa Giang Tư Hàn sẽ dọn ra khỏi thôn Thành Trung. Khoảng cách sẽ làm quan hệ từng chút từng chút lạnh nhạt dần. Khi La Bối nhìn thấy tương lai của anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, đừng nói Giang Tư Hàn là người nổi tiếng trong tương lai, kể cả người thường thì cũng phải thành gia lập nghiệp, chắc chắn cũng sẽ chậm rãi xa cách, cuối cùng chỉ biến thành một cái tên trong danh bạ điện thoại mà thôi.
Điện thoại không có ai nghe, La Bối đoán anh đang bận. Một lúc sau, tiếng chuông di động vang lên, là Giang Tư Hàn gọi tới.
Cô bấm nút nghe đã thấy tiếng thở hổn hển của Giang Tư Hàn ở đầu bên kia: "Bối Bối, lúc nãy tôi đang tập luyện nên để điện thoại ở chế độ im lặng, cô gọi tôi có chuyện gì không?"
" À cũng không có gì, chỉ là lúc nãy có một cô gái tên là Úc Vi tới tìm tôi, chắc là người quen của anh đúng không? Cô ấy nói là bạn của anh nhưng hình như cô ấy hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta." La Bối nói, " Tôi không phủ nhận nên nói trước cho anh một tiếng nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không đến tìm tôi nữa đâu."
Giang Tư Hàn im lặng trong chốc lát, nói: "Bối Bối, xin lỗi vì đã cho cô thêm phiền toái, cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt."
La Bối nghĩ nghĩ, lại nói, " Thật ra tôi cảm thấy con người của cô Úc cũng khá tốt, cô ấy không làm khó tôi, hơn nữa chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ.". truyện tiên hiệp hay
" Ừ, Bối Bối, cảm ơn cô." Giang Tư Hàn hiểu La Bối không phủ nhận với Úc Vi chắc là nghĩ cho anh, nghĩ anh không biết cách cự tuyệt Úc Vi mới dùng cô làm lá chắn.
"Không có việc gì. Chúng ta không phải bạn bè sao, tôi lúc nào cũng đứng về phía anh."
Giang Tư Hàn dừng một chút, lại hỏi: " Bây giờ cô còn làm buôn bán với Tiểu Chu không? Nếu thiếu tiền thì tôi vẫn còn một ít, không quá nhiều nhưng chắc có thể giúp hai người."
Anh thật sự rất tiết kiệm, hơn nữa bây giờ công ty bao ăn ở, anh không có việc gì dùng đến tiền cả.
Thù lao đóng phim anh chưa dùng đến nên trong tay vẫn còn một ít tiền tiết kiệm.
"Không cần, bây giờ tất cả đã đi lên quỹ đạo, chúng tôi có thể tự lo được. Còn anh ấy, cũng đừng nên quá hà khắc với bản thân, kiếm tiền còn không phải để tiêu sao?"
Bên kia có người đang gọi Giang Tư Hàn, anh đáp lại rồi nói với La Bối: " Tôi có chút việc, không nói chuyện với cô được nữa, lần sau tôi gọi lại cho cô nhé."
" Được, anh đi đi."
La Bối cũng không dám khẳng định về sau Giang Tư Hàn có thành đôi với Úc Vi không vì cô xem cả truyện thì về sau lúc Giang Tư Hàn thành danh cũng không có tai tiếng gì, vẫn luôn độc thân, nhưng cô nhớ có chi tiết nói Giang Tư Hàn cũng từng có một đoạn tình cảm nhưng cũng không rõ là mối tình đầu của anh hay chỉ là do anh đơn phương thích người ta, cốt truyện cũng chỉ tóm tắt, chủ yếu đây là truyện về sự nghiệp nên tác giả không nói nhiều về vấn đề tình cảm không nói nhiều.
Úc Vi có thể là mối tình đầu của Giang Tư Hàn không?
Cũng không phải không có khả năng.
Đứng ở góc độ của người xem, La Bối cảm thấy Giang Tư Hàn và Úc Vi rất xứng đôi, bởi vì Tiểu Giang chưa từng yêu đương nên có lẽ sẽ bị động một chút, Úc Vi lại là người hướng ngoại, hai người có thể bổ sung cho nhau.
***
Úc Vi xuất hiện không làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống của La Bối.
Cô vẫn bận rộn mỗi ngày, bây giờ cô đang chuẩn bị từ chức, Chu Kiến Quốc giao cửa hàng không người và việc cung cấp đồ dùng một lần cho cô. Gần đây anh không có thời gian và tinh lực để quản lý hai việc kinh doanh này nữa, không chỉ có như thế, trong kế hoạch của họ, đầu năm sang năm, cửa hàng không người sẽ mở thêm shop online.
Bây giờ doanh thu của hai cửa hàng này rất khả quan, kể cả La Bối có từ chức thì lợi nhuận thu được cũng cao hơn tiền lương của cô nhiều.
Theo mục tiêu của Chu Kiến Quốc thì sáu tháng cuối năm sau, lợi nhuận mỗi tháng của bọn họ lên tới mười vạn tệ.
La Bối kinh ngạc chắt lưỡi.
Mỗi tháng mười vạn tệ có nghĩa là gì? Nếu chia đôi thì mỗi tháng cô sẽ được năm vạn tệ, hơn nữa đây vẫn là mức tối thiểu mà Chu Kiến Quốc tính, nếu bọn họ thật sự làm được như vậy thì đúng là thu nhập hơn rất nhiều so với công việc hiện tại của cô.
Chu Kiến Quốc làm việc ở cửa tiệm sửa chữa ô tô rất thuận lợi, các sư phụ có kinh nghiệm đều vui lòng truyền đạt tay nghề cho anh. Tuy anh mới đến đó làm hai ba tháng nhưng mặc kệ về nghiệp vụ hay kỹ thuật thì cũng đều hơn hẳn những người đã đến hơn một năm. Anh thông minh hiếu học, suy một ra ba, cùng một việc nếu người khác mất một tuần để học thì anh chỉ cần một ngày, giám đốc cửa hàng cũng rất đề bạt anh.
Đương nhiên việc anh xuất chúng tự nhiên cũng sẽ khiến cho một số công nhân khác ghen ghét.
Nhưng trước nay Chu Kiến Quốc cũng không thèm để ý mấy việc này, anh cảm thấy năng lực và ước mơ của anh không cùng cấp bậc với họ nên anh sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mình cho những người râu ria đó.
Như mọi hôm sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Kiến Quốc sẽ đi nghỉ ngơi một lúc, anh mới trở về chưa đến phòng nghỉ tập thể thì nghe được có người đang nói chuyện mà nhân vật chính là anh.
Chu Kiến Quốc có lý do hoài nghi những người này đang cố ý nói cho anh nghe.
"Hình như lão Tiền giới thiệu anh ta vào đây, lúc trước trong lúc vô ý nghe lão Tiền nói trước đây anh ta làm công nhân khuân vác ở công trường, chính là loại lao động dựa vào thể lực đó nhưng nghe nói tiền lương rất cao."
"Khuân vác? Thật ra lúc trước làm gì cũng không sao, chúng ta cũng là làm việc kiếm tiền thôi, nhưng trong tiệm này, tôi đúng là thật sự bội phục anh ta, các anh có biết bạn gái anh ta không, cô ta đang làm ở tòa nhà cao tầng ở khu kinh doanh, chính là là công chức đó, hơn nữa còn có nhà có xe, mỗi ngày lái xe tới đón anh ta tan làm, nếu cô gái đó xấu xí thì nhiều lắm anh ta cũng chỉ là được phú bà bao nuôi thôi nhưng quan trọng là bạn gái anh ta còn xinh đẹp như vậy, anh nói cô ta có phải bị mù không mà nhìn trúng anh ta chứ?"
"Tôi làm sao mà biết được, anh muốn thì cũng đi tìm một người như vậy nuôi anh đi, mỗi ngày xe đón xe đưa, còn có nhà ở, đúng là cùng là người nhưng không cùng mệnh, trách thì chỉ trách anh không có gương mặt đẹp thôi."
"Tôi nghĩ không phải chỉ cần mặt đâu, có lẽ còn cần cả kỹ thuật hầu hạ trên giường nữa thì cô gái kia mới cam tâm tình nguyện như vậy được."
Chu Kiến Quốc gõ cửa rồi đẩy cánh cửa còn chưa đóng lại làm mấy tên nhóc trong phòng kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Ai cũng không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào, như thế không phải sẽ rất xấu hổ sao?
"Anh Chu, chúng tôi không nói anh......"
Tuổi tác trong chứng minh của anh lớn hơn những người này cho nên các công nhân mới sẽ gọi là anh Chu còn những công nhân cũ thì gọi là Tiểu Chu.
Bên trong còn có một công nhân lớn tuổi cũng có tiếng nói trong tiệm, làm việc ba phải, lúc này anh ta cười nói: "Tiểu Chu, những người trẻ tuổi kia chỉ là đang nói vui thôi, cậu lớn tuổi hơn họ đừng chấp với họ làm gì."
Chu Kiến Quốc lắc đầu, anh lấy di động ra, mặt vô cùng chân thành tha thiết nói, " Anh Dương, tôi không phải người như vậy, tôi đã nghe được tất cả những lời mọi người nói lúc nãy nhưng các cậu có thể nói lại không để tôi ghi âm lại, bạn gái của tôi rất thích nghe người ta khen cô ấy, ai khen cô ấy là cô ấy có thể vui vẻ cả ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.