Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa
Chương 11
Tuệ Xán Liên Hoa
27/03/2024
Gã tổng quản sợ phát run, bấy giờ mới biết mình chọc phải ổ kiến lửa thì đã muộn, hắn cứng đơ người chưa kịp xin tha đã bị kéo xuống.
Tác phong nhanh nhẹn khác hẳn bình thường.
Người trong cung phần lớn đều là nhân tinh, ai cũng có bản lĩnh xuôi theo chiều gió mà sống.
“Tiểu thư không truy hỏi hắn người nào sai khiến?”
“Dù truy hỏi ra, hắn dám nói em dám tin?”
“...”
Tiểu Thanh đúng là chưa từng nghĩ đến có thể đổ vấy lên người khác.
“Hơn nữa ta cũng đoán được. Người muốn chia rẽ ta và cô mẫu, lại muốn phân quyền trong tay ta, cũng có trợ thủ giúp sức có ai ngoài mẫu thân thân sinh của tân đế chứ?”
Bởi vì trước nay Thiên Mộ Thần không biểu hiện thái độ giữa Từ An cung và lãnh cung mới khiến nhiều người suy nghĩ, động tâm tư không biết hắn sẽ theo lý kính thái hậu hay theo tình kính thái phi, thành ra tâm tư nghiêng ngả, muốn chọn sớm biết đâu sau này lại càng được tin sủng.
Bọn họ nghĩ nhiều rồi, chọn ai cũng không quan trọng bởi vì thực quyền trong hậu cung nằm trong tay hoàng hậu.
Chỉ cần nàng nắm chặt quyền lực, thái hậu hay thái phi cũng chỉ có dùng thân phận áp nàng chứ không thể ép buộc nàng, gây ra sóng gió gì.
Một hoàng hậu, có thể kính trên nhường dưới, mềm mỏng trong ứng xử nhưng tuyệt đối không thể lo trước sợ sau, không thể bị uy hiếp.
Nàng đang xem danh sách tuyển tú thì được ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Làm cái gì vậy?”
“Chọn thiếp thất cho chàng.”
Thiên Mộ Thần nhìn cũng chẳng buồn nhìn cầm vứt luôn xuống bàn.
“Loại hết không phải được rồi sao?”
Nàng buồn cười nhìn hắn.
Quy chế tuyển tú của Thiên Diễn vương triều là ba năm một lần đại tuyển, cả cung nữ và cung phi, hoàng đế lên ngôi hoặc các dịp đặc biệt thì tiểu tuyển, trong vòng gia đình quan viên trên ngũ phẩm.
Đầu tiên là các đại nhân đủ tư cách trình danh sách con gái đến tuổi chưa có hôn phối trong nhà, sau đó lễ bộ chọn những người phù hợp yêu cầu, chủ yếu dựa vào danh tiếng, sau đó vào cung học cung quy các ma ma lớn tuổi lọc một lần, thân thể khỏe mạnh không khuyết tật.
Cuối cùng mới là hoàng hậu quyết định chọn ai.
Vòng cuối cùng này mới là vòng quan trọng nhất quyết định người đó có được vào cung hay không, và vào cung với địa vị gì.
Đúng vậy, nàng không chỉ có quyền giữ bỏ, còn có quyền phong hàm cấp phẩm vị.
Cho nên chỉ cần nàng không đồng ý, không có nữ nhân nào có thể vào hậu cung một bước.
Nhưng quy định như vậy, là để hoàng hậu có thể làm theo ý mình sao?
Không có đâu, ngươi dám loại hết không có lý do chính đáng, ngôn quan dám mắng ngươi xối đầu.
Chưa kể một hoàng hậu mang tiếng khắt khe, đố kỵ, chuyên quyền độc đoán, lấy đâu ra uy nghi của quốc mẫu?
Ngươi như vậy, hoàng đế có thể muốn ngươi sao?
Huống hồ, ngươi quản được không cho người vào cung, có thể quản hoàng thượng ra bên ngoài tìm hoa cỏ hả? Không đồng ý chấp nhận nữ nhân khác, có thể từ chối cả hoàng tử công chúa mang huyết mạch hoàng thất?
Cho nên cái kiểu trị ngọn không trị gốc, chả giải quyết vấn đề gì này, từ những triều đại trước đã chả có vị hoàng hậu nào làm rồi.
Nàng buồn cười là bởi vì chỉ có hoàng hậu được đế vương ngầm đồng thuận lại có lý do như quốc khố trống rỗng, thiên tai bách tính khó khăn, hoặc sức khỏe hoàng thượng không tốt, không tiện hành phòng mới có thể hủy bỏ tuyển tú.
Chắc chưa có hoàng đế nào lại nói chuyện hủy tuyển tú một cách đương nhiên như vậy.
Mà nghe giọng còn không chỉ có lần này.
Nàng có thể làm như vậy, chỉ cần có hắn chống lưng, nàng không chỉ có thể hủy lần này, còn hủy được nhiều lần nữa.
Nhưng mà làm thế ngoài việc khiến các đại thần trăm phương nghìn kế nhét người vào hậu cung, thì chỉ bớt cho hậu cung mấy miệng ăn.
Dù hoàng đế tỏ thái độ không muốn lập phi thì đâu cản được người khác muốn nhét người lên giường ngài chứ?
Theo tổ chế, không thể làm hoàng hậu, nhưng ai lại không muốn trong nhà ra một vị hoàng đế tương lai?
Để họ dùng mấy cách đen tối bẩn thỉu không bằng quang minh chính đại chọn người vào, rồi phải suy nghĩ rõ ràng hậu quả khi làm chuyện xấu.
Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Hậu cung là địa bàn của nàng, giở trò trên địa bàn của nàng chính là ngại mệnh mình quá tốt.
Còn hơn để họ đấu đá trên triều đường, tạo áp lực cho hoàng đế, còn ảnh hưởng lê dân bách tính phía dưới.
“Sao lại loại bỏ, phải tuyển chứ?”
Ban đầu Thiên Mộ Thần ninh mi hỏi.
“Thật?”
Sau đó không cần nàng giải thích đã ngẫm ra vấn đề, thở dài.
“Như vậy nàng sẽ vất vả.”
“Ta không sợ vất vả, còn sợ không có ai quậy quá buồn chán đây.”
Thế nhưng đến đêm nàng lại lén dẫn theo hoàng đế chạy đến mấy phủ có con gái được chọn trong kinh.
Lẻn qua ba vòng cấm vệ quân, Thiên Mộ Thần không khỏi cảm thán.
“Khinh công của nàng không tầm thường đâu.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn không buồn nói chuyện.
Có thể đừng dùng giọng điệu nửa thật nửa giả đó khen nàng được không?
Nàng bị ép luyện nội công từ nhỏ đến lớn, công phu ngoại gia có thể không bằng hắn được chiến trường tôi luyện, chứ nội công cũng không kém hắn được chứ?
Phủ tể tướng.
“Nhị tiểu thư còn lo lắng sao?”
“Đường vào cửa cung sâu như biển.”
“Nghe nói hoàng đế là một tên võ biền, lại ở trong quân doanh không có nữ nhân nhiều năm, có khi bây giờ nhìn heo mẹ cũng thành mỹ nhân.
Hoàng hậu chưa từng được đánh giá cao về nhan sắc, được sủng như vậy còn không phải vì hậu cung chỉ có mình nàng sao?”
“Cẩn thận ngôn luận.”
“Em lại không nói sai..”
Tuyết Mai cầm cục đá ném ngất nha hoàn vẫn đang mồm năm miệng mười chỉ dựa vào suy đoán của bản thân.
Sau đó nhanh chóng tỏ rõ thân phận để nhị tiểu thư không kinh hoảng la lên.
“Ta là Mộ Dung Tuyết Mai.”
Nghe ra giọng nữ nhân, nhị tiểu thư mới bớt kinh hoảng, sau đó lại ngẫm ra được ý tứ sau cái tên này.
“Hoàng hậu nương nương?”
“Phải.”
“Tại sao..”
“Không phải sắp tuyển tú à? Ta đương nhiên phải tìm hiểu những người chuẩn bị vào cung rồi.”
Từ lúc còn là tiểu thư trong phủ Mộ Dung gia, đã có tin đồn hoàng hậu tương lai là người không chú trọng nghi thức, ra vào phủ quan viên, nhưng nhị tiểu thư vẫn không ngờ hoàng hậu có thể khác thói thường đến mức này.
“Người đã hiện thân tất có điều cần nói, người muốn gì?”
Tuyết Mai khẽ cười, thân thể vẫn ẩn trong bóng đêm.
“Ta nghe cuộc trò chuyện của tiểu thư và nha hoàn, thấy nàng là người cẩn trọng biết suy nghĩ lại không có ý muốn vào cung nên mới nhắc nhở nàng.
Ta cũng hoàng thượng là lưỡng tình tương duyệt, nàng vào cung không chỉ ta không vui, hoàng thượng cũng sẽ không thích nàng. Chờ đợi nàng chỉ là cô đơn, ghẻ lạnh cả đời.”
“Ta không có ý tranh..”
“Nhưng tể tướng muốn làm ngoại công hoàng đế đời sau, nàng có thể không tranh sao? Nếu bây giờ đã thân bất do kỷ, thì sau này cũng vậy. Nàng hãy suy ngẫm và chọn con đường mình muốn đi.
Chứ đã vào cung là vào địa bàn của ta, còn không phải do ta vo tròn nắn dẹp?”
Nhị tiểu thư nghe ra ý nhắc nhở và quan tâm trong lời nói chứ không phải uy hiếp, hiểu được hoàng hậu đêm nay đại giá quang lâm hoàn toàn là thiện ý.
Nàng nhún mình thi lễ.
“Tạ nương nương.”
Cùng đồng hành tránh thị vệ tuần tra rời phủ tể tướng.
Thiên Mộ Thần nhìn cô nương mặc y phục dạ hành, đeo mạng đen chỉ để lộ cặp mắt trong suốt thông thấu mà càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vừa ý.
Hắn vốn tưởng nàng xuất cung chỉ muốn tra xét nội tình những vị tiểu thư này để quyết định chọn người, không ngờ đó chỉ là một nửa mục đích.
Nửa còn lại là cho những người đó có cơ hội lựa chọn tương lai của chính mình.
Nữ nhân thời đại này, mệnh cha mẹ, lời mối mai, vốn không có bao nhiêu quyền quyết định về hôn nhân đại sự, lại càng thiếu thông tin để ra quyết định.
Nàng ấy chỉ cho họ thấy rõ thực tế, để họ tự lựa chọn, là tốt là xấu sau này không thể trách ai.
Đây chính là sự bao dung của một vị quốc mẫu.
Một hoàng hậu, có thể không dung mạo khuynh thành, nhưng phải có trái tim độ lượng chứa được cả muôn dân, phải có tâm và năng lực giúp đỡ người yếu thế.
Trước đây hắn chỉ vừa ý nàng chín phần, thì bây giờ đã là mười phần.
Tác phong nhanh nhẹn khác hẳn bình thường.
Người trong cung phần lớn đều là nhân tinh, ai cũng có bản lĩnh xuôi theo chiều gió mà sống.
“Tiểu thư không truy hỏi hắn người nào sai khiến?”
“Dù truy hỏi ra, hắn dám nói em dám tin?”
“...”
Tiểu Thanh đúng là chưa từng nghĩ đến có thể đổ vấy lên người khác.
“Hơn nữa ta cũng đoán được. Người muốn chia rẽ ta và cô mẫu, lại muốn phân quyền trong tay ta, cũng có trợ thủ giúp sức có ai ngoài mẫu thân thân sinh của tân đế chứ?”
Bởi vì trước nay Thiên Mộ Thần không biểu hiện thái độ giữa Từ An cung và lãnh cung mới khiến nhiều người suy nghĩ, động tâm tư không biết hắn sẽ theo lý kính thái hậu hay theo tình kính thái phi, thành ra tâm tư nghiêng ngả, muốn chọn sớm biết đâu sau này lại càng được tin sủng.
Bọn họ nghĩ nhiều rồi, chọn ai cũng không quan trọng bởi vì thực quyền trong hậu cung nằm trong tay hoàng hậu.
Chỉ cần nàng nắm chặt quyền lực, thái hậu hay thái phi cũng chỉ có dùng thân phận áp nàng chứ không thể ép buộc nàng, gây ra sóng gió gì.
Một hoàng hậu, có thể kính trên nhường dưới, mềm mỏng trong ứng xử nhưng tuyệt đối không thể lo trước sợ sau, không thể bị uy hiếp.
Nàng đang xem danh sách tuyển tú thì được ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Làm cái gì vậy?”
“Chọn thiếp thất cho chàng.”
Thiên Mộ Thần nhìn cũng chẳng buồn nhìn cầm vứt luôn xuống bàn.
“Loại hết không phải được rồi sao?”
Nàng buồn cười nhìn hắn.
Quy chế tuyển tú của Thiên Diễn vương triều là ba năm một lần đại tuyển, cả cung nữ và cung phi, hoàng đế lên ngôi hoặc các dịp đặc biệt thì tiểu tuyển, trong vòng gia đình quan viên trên ngũ phẩm.
Đầu tiên là các đại nhân đủ tư cách trình danh sách con gái đến tuổi chưa có hôn phối trong nhà, sau đó lễ bộ chọn những người phù hợp yêu cầu, chủ yếu dựa vào danh tiếng, sau đó vào cung học cung quy các ma ma lớn tuổi lọc một lần, thân thể khỏe mạnh không khuyết tật.
Cuối cùng mới là hoàng hậu quyết định chọn ai.
Vòng cuối cùng này mới là vòng quan trọng nhất quyết định người đó có được vào cung hay không, và vào cung với địa vị gì.
Đúng vậy, nàng không chỉ có quyền giữ bỏ, còn có quyền phong hàm cấp phẩm vị.
Cho nên chỉ cần nàng không đồng ý, không có nữ nhân nào có thể vào hậu cung một bước.
Nhưng quy định như vậy, là để hoàng hậu có thể làm theo ý mình sao?
Không có đâu, ngươi dám loại hết không có lý do chính đáng, ngôn quan dám mắng ngươi xối đầu.
Chưa kể một hoàng hậu mang tiếng khắt khe, đố kỵ, chuyên quyền độc đoán, lấy đâu ra uy nghi của quốc mẫu?
Ngươi như vậy, hoàng đế có thể muốn ngươi sao?
Huống hồ, ngươi quản được không cho người vào cung, có thể quản hoàng thượng ra bên ngoài tìm hoa cỏ hả? Không đồng ý chấp nhận nữ nhân khác, có thể từ chối cả hoàng tử công chúa mang huyết mạch hoàng thất?
Cho nên cái kiểu trị ngọn không trị gốc, chả giải quyết vấn đề gì này, từ những triều đại trước đã chả có vị hoàng hậu nào làm rồi.
Nàng buồn cười là bởi vì chỉ có hoàng hậu được đế vương ngầm đồng thuận lại có lý do như quốc khố trống rỗng, thiên tai bách tính khó khăn, hoặc sức khỏe hoàng thượng không tốt, không tiện hành phòng mới có thể hủy bỏ tuyển tú.
Chắc chưa có hoàng đế nào lại nói chuyện hủy tuyển tú một cách đương nhiên như vậy.
Mà nghe giọng còn không chỉ có lần này.
Nàng có thể làm như vậy, chỉ cần có hắn chống lưng, nàng không chỉ có thể hủy lần này, còn hủy được nhiều lần nữa.
Nhưng mà làm thế ngoài việc khiến các đại thần trăm phương nghìn kế nhét người vào hậu cung, thì chỉ bớt cho hậu cung mấy miệng ăn.
Dù hoàng đế tỏ thái độ không muốn lập phi thì đâu cản được người khác muốn nhét người lên giường ngài chứ?
Theo tổ chế, không thể làm hoàng hậu, nhưng ai lại không muốn trong nhà ra một vị hoàng đế tương lai?
Để họ dùng mấy cách đen tối bẩn thỉu không bằng quang minh chính đại chọn người vào, rồi phải suy nghĩ rõ ràng hậu quả khi làm chuyện xấu.
Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Hậu cung là địa bàn của nàng, giở trò trên địa bàn của nàng chính là ngại mệnh mình quá tốt.
Còn hơn để họ đấu đá trên triều đường, tạo áp lực cho hoàng đế, còn ảnh hưởng lê dân bách tính phía dưới.
“Sao lại loại bỏ, phải tuyển chứ?”
Ban đầu Thiên Mộ Thần ninh mi hỏi.
“Thật?”
Sau đó không cần nàng giải thích đã ngẫm ra vấn đề, thở dài.
“Như vậy nàng sẽ vất vả.”
“Ta không sợ vất vả, còn sợ không có ai quậy quá buồn chán đây.”
Thế nhưng đến đêm nàng lại lén dẫn theo hoàng đế chạy đến mấy phủ có con gái được chọn trong kinh.
Lẻn qua ba vòng cấm vệ quân, Thiên Mộ Thần không khỏi cảm thán.
“Khinh công của nàng không tầm thường đâu.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn không buồn nói chuyện.
Có thể đừng dùng giọng điệu nửa thật nửa giả đó khen nàng được không?
Nàng bị ép luyện nội công từ nhỏ đến lớn, công phu ngoại gia có thể không bằng hắn được chiến trường tôi luyện, chứ nội công cũng không kém hắn được chứ?
Phủ tể tướng.
“Nhị tiểu thư còn lo lắng sao?”
“Đường vào cửa cung sâu như biển.”
“Nghe nói hoàng đế là một tên võ biền, lại ở trong quân doanh không có nữ nhân nhiều năm, có khi bây giờ nhìn heo mẹ cũng thành mỹ nhân.
Hoàng hậu chưa từng được đánh giá cao về nhan sắc, được sủng như vậy còn không phải vì hậu cung chỉ có mình nàng sao?”
“Cẩn thận ngôn luận.”
“Em lại không nói sai..”
Tuyết Mai cầm cục đá ném ngất nha hoàn vẫn đang mồm năm miệng mười chỉ dựa vào suy đoán của bản thân.
Sau đó nhanh chóng tỏ rõ thân phận để nhị tiểu thư không kinh hoảng la lên.
“Ta là Mộ Dung Tuyết Mai.”
Nghe ra giọng nữ nhân, nhị tiểu thư mới bớt kinh hoảng, sau đó lại ngẫm ra được ý tứ sau cái tên này.
“Hoàng hậu nương nương?”
“Phải.”
“Tại sao..”
“Không phải sắp tuyển tú à? Ta đương nhiên phải tìm hiểu những người chuẩn bị vào cung rồi.”
Từ lúc còn là tiểu thư trong phủ Mộ Dung gia, đã có tin đồn hoàng hậu tương lai là người không chú trọng nghi thức, ra vào phủ quan viên, nhưng nhị tiểu thư vẫn không ngờ hoàng hậu có thể khác thói thường đến mức này.
“Người đã hiện thân tất có điều cần nói, người muốn gì?”
Tuyết Mai khẽ cười, thân thể vẫn ẩn trong bóng đêm.
“Ta nghe cuộc trò chuyện của tiểu thư và nha hoàn, thấy nàng là người cẩn trọng biết suy nghĩ lại không có ý muốn vào cung nên mới nhắc nhở nàng.
Ta cũng hoàng thượng là lưỡng tình tương duyệt, nàng vào cung không chỉ ta không vui, hoàng thượng cũng sẽ không thích nàng. Chờ đợi nàng chỉ là cô đơn, ghẻ lạnh cả đời.”
“Ta không có ý tranh..”
“Nhưng tể tướng muốn làm ngoại công hoàng đế đời sau, nàng có thể không tranh sao? Nếu bây giờ đã thân bất do kỷ, thì sau này cũng vậy. Nàng hãy suy ngẫm và chọn con đường mình muốn đi.
Chứ đã vào cung là vào địa bàn của ta, còn không phải do ta vo tròn nắn dẹp?”
Nhị tiểu thư nghe ra ý nhắc nhở và quan tâm trong lời nói chứ không phải uy hiếp, hiểu được hoàng hậu đêm nay đại giá quang lâm hoàn toàn là thiện ý.
Nàng nhún mình thi lễ.
“Tạ nương nương.”
Cùng đồng hành tránh thị vệ tuần tra rời phủ tể tướng.
Thiên Mộ Thần nhìn cô nương mặc y phục dạ hành, đeo mạng đen chỉ để lộ cặp mắt trong suốt thông thấu mà càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vừa ý.
Hắn vốn tưởng nàng xuất cung chỉ muốn tra xét nội tình những vị tiểu thư này để quyết định chọn người, không ngờ đó chỉ là một nửa mục đích.
Nửa còn lại là cho những người đó có cơ hội lựa chọn tương lai của chính mình.
Nữ nhân thời đại này, mệnh cha mẹ, lời mối mai, vốn không có bao nhiêu quyền quyết định về hôn nhân đại sự, lại càng thiếu thông tin để ra quyết định.
Nàng ấy chỉ cho họ thấy rõ thực tế, để họ tự lựa chọn, là tốt là xấu sau này không thể trách ai.
Đây chính là sự bao dung của một vị quốc mẫu.
Một hoàng hậu, có thể không dung mạo khuynh thành, nhưng phải có trái tim độ lượng chứa được cả muôn dân, phải có tâm và năng lực giúp đỡ người yếu thế.
Trước đây hắn chỉ vừa ý nàng chín phần, thì bây giờ đã là mười phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.