Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa
Chương 13: Hầu Uyển Nương
Tuệ Xán Liên Hoa
03/04/2024
Thiên Mộ Thần nhướng mày. Ý gì đây, nói xéo ta không xứng với nàng ấy hả?
May mà nàng ta là nữ nhân, còn đã có tình lang, không thì hắn lại lòi ra thêm một tên tình địch rồi.
Hầu nguyên soái cũng kéo con gái.
“Con hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?”
Uyển Nương do kính cha nên không phản bác, nhưng ánh mắt quật cường của nàng ấy thể hiện rõ ràng nàng ấy không thấy mình sai.
Cha nàng ấy là nam nhân, lại hành quân đánh trận nhiều năm, quyết đoán có thừa, tình cảm tinh tế lại thiếu, tình nghĩa giữa cha và mẹ cũng là lâu ngày sinh tình, mưa dầm thấm đất, nghĩa nặng hơn tình.
Vốn không hiểu được loại tình yêu mù quáng và nhiệt tình không thể tự kiềm chế kia.
Cho nên cũng không hiểu được những lời hoàng hậu nương nương nói, đến tột cùng với một nữ nhân rơi vào lưới tình có ý nghĩa thế nào.
Lúc này Tuyết Mai lại là người hóa giải tình thế khó xử.
“Không đâu, xứng đó.”
Mọi người chỉ thấy ngai vị cùng quyền thế sau lưng ngai vàng của người đó.
Chỉ có nàng biết người đàn ông đó là một nam nhân xuất sắc như thế nào.
Kể cả không có thân phận địa vị, hắn cũng sẽ là châu ngọc tỏa sáng.
Bạch ngọc quân tử, thiên thượng minh nguyệt, nhân gian mỹ ngọc, đương thế minh châu.
'Ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng. Lúc thiên hạ thái bình, vui nhàn nơi thôn dã, thiên hạ loạn lạc có thể khiến mọi người tin phục bất kể thân phận là ai. Không lấy của cải làm niềm vui, không vì bản thân mà buồn khổ. Văn võ toàn tài, vóc người khỏe mạnh.'
Hắn hoàn toàn xứng với những lời bình này.
Cho nên hắn xứng đáng với người con gái tốt nhất thiên hạ.
Không phải vì địa vị hắn tôn quý nhất thiên hạ mà vì bản thân hắn cũng xuất sắc không kém.
Xứng!
Rất xứng!
Vô cùng xứng!
Hầu Uyển Nương không biết được nàng đánh giá hắn cao như thế nhưng nghe được ý tứ bảo vệ cùng tán thưởng của nàng.
Cũng hiểu rằng hoàng thượng phải là một người xuất sắc mới lọt vào mắt xanh nàng như vậy.
“Ta tin vào mắt nhìn người của ngài.”
Hầu nguyên soái giả giận.
“Ta cái gì mà ta, không phân tôn ty.”
“Không sao, nguyên soái. Ta rất tán thưởng tính cách hào sảng của tiểu thư.”
Thiên Mộ Thần đành phải lên tiếng cắt ngang cuộc hàn huyên thắm thiết tâng bốc lẫn nhau này.
“Hôm nay đã muộn, chúng ta phải về cung. Hầu nguyên soái không cần tiễn.”
Dù hắn nói như vậy nhưng hai cha con vẫn làm lễ tiễn người, chỉ là không quỳ gối.
“Cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Thiên Mộ Thần ôm Tuyết Mai phi thân qua cửa sổ.
Còn tại sao không đi cửa chính á?
Có người nào mặc y phục dạ hành lại đường đường chính chính đi cửa chính đâu, như thế mới càng kỳ lạ ấy.
Hai người không ai nói nhưng tự hiểu lẫn nhau mà che giấu chuyện Tuyết Mai biết võ công.
Đây là lá bài tẩy của bọn họ, để phòng bất cứ khả năng nào xảy ra.
Hai người về đến cung thì đêm cũng trôi qua quá nửa.
Mà nàng mới chỉ đi qua nhà những vị đại thần quan trọng, số còn lại chỉ đành dựa vào mắt nhìn người của chính nàng hôm so tài thôi.
Dù sao gia thế không quá cao, không liên lụy quá nhiều, dù nhìn nhầm thì giải quyết cũng dễ dàng hơn.
Tuyết Mai lấy tay che đi cái ngáp dài.
Bình thường giờ này nàng đã ngủ được một giấc rồi, chạy qua chạy lại cả buổi, nàng cũng mệt quá chừng.
Thiên Mộ Thần rèn luyện trong quân, thường xuyên đảo lộn giờ giấc, không có vấn đề gì.
Thấy nàng như vậy, tự động bế nàng đặt lên giường, cởi giày.
“Đi nghỉ nhé?”
Hắn không quen làm loại chuyện hầu hạ người khác, hành động còn trúc trắc thế nhưng hắn tự nguyện vì nàng tháo giày, đổi y.
Sự nuông chiều này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được, huống hồ còn là người có địa vị như hắn.
Hắn nói được làm được, hứa sẽ tốt với nàng thì thật sự tốt đến mức không người nào sánh nổi.
Được nuông chiều và sủng ái khiến nàng càng thêm yêu hắn, cũng càng có lòng tin vào tương lai của hai người.
Nàng lôi từ dưới gối ra một thứ đồ, thần thần bí bí đeo lên tay hắn.
Thiên Mộ Thần nhìn kỹ, đó là một sợi dây đỏ xuyên qua một viên xúc sắc ngà voi khảm đậu đỏ.
Đậu đỏ, hồng đậu, có nghĩa là tương tư.
“Xúc sắc linh lung hòa đậu đỏ
Thiếp tương tư chàng, hỡi có hay?”
Hắn bật cười.
“Ta nhận tấm lòng.”
Hai người đến với nhau quá vội vàng, cho nên có những lời chưa kịp bày tỏ đã trở thành phu thê.
Nhưng cái gọi là phu thê, đâu phải không cần bày tỏ nữa?
Không có tình cảm nào không thay đổi theo thời gian. Chỉ là có một số người sâu đậm thêm, có một số người lại nhạt dần đi.
Tình yêu cũng không phải hằng số không thay đổi, mà như một cái bình cát, phải tích góp từng chút một, nếu không theo thời gian sẽ bị gió thổi bay hết.
Sau đó hắn lên giường ôm nàng ngủ.
Chỉ đơn thuần ngủ.
Tuy rằng trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy nhưng thấy nàng mệt như vậy, đặt đầu xuống gối là ngủ mất lại không nỡ làm phiền nàng.
Dù sao thời gian còn dài, bọn họ còn có rất nhiều cơ hội tận hưởng.
Tuyết Mai tất bật với chuyện tuyển tú, không hề biết lãnh cung vừa náo loạn một trận.
Hy thái phi biết tin nàng đánh chó chẳng thèm ngó mặt chủ đã muốn tức run, lại biết hoàng thượng từ ngày đại hôn, tối nào cũng ở lại cung Phượng Minh lại càng không khống chế được kích động.
Đó là con trai bà, dù không thân thiết cũng là miếng thịt từ trên người bà rớt xuống.
Thế mà lại vì một người phụ nữ khác mà ngang nhiên chống đối bà.
Đương nhiên bà sẽ không thừa nhận bản thân ghen tỵ.
Chính là ghen tỵ.
Dù thời điểm bà được sủng ái nhất thì thái thượng hoàng vẫn đến cung của những người khác, chỉ là thường ở bên bà hơn, chỉ như vậy cũng đủ để bà có thể kiêu ngạo, có thể đi ngang trong hoàng cung này.
Thế mà bây giờ, hoàng hậu đó, cái vị hoàng hậu còn không được xem là xinh đẹp đó lại có thể có được sự chuyên sủng.
Làm sao không khiến những người từng phải đấu đá tranh giành không ghen tỵ, không đố kỵ kia chứ?
Phát giận xong rồi, bà ngồi cười lạnh.
Cứ để cô ta phong quang, xem cô ta có thể đắc ý mấy ngày?
Đến lúc tú nữ mới vào cung, xem cái nhan sắc chỉ hơn nô tỳ quét dọn đó có thể giữ chân hoàng đế bao lâu?
Hôm sau Tuyết Mai nghe Tiểu Thanh báo cáo chuyện này, không có cảm xúc gì.
Những người phụ nữ trong hậu cung, đáng trách tất có chỗ đáng thương.
Cả đời họ chỉ xoay quanh một người đàn ông, tìm mọi cách lấy lòng để mình có thể sống tốt hơn, gia tộc mình có thể có địa vị vững chắc hơn.
Mỗi một cử chỉ, hành động đều bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, đánh giá, đi sai một bước là ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Ngoài trút giận lên mấy đồ vật còn có thể thế nào?
Bà ấy muốn đập thì cứ đập đi.
“Dặn nội vụ phủ đồ đưa qua lãnh cung chỉ cần mã ngoài, đừng đưa đồ quý.”
Đập thì được, nhưng không thể để bà ấy đập đồ quý hiếm, tiền dùng trong hậu cung là thuế của dân chúng đó, chỉ dùng để trút giận cũng quá lãng phí.
Tiểu Thanh nén cười đáp vâng.
Chuyện này đương nhiên không có ai phát hiện, dù sao chẳng ai nghĩ nội cung lại dùng đồ giả bao giờ.
Chỉ có trong sổ sách dư ra một khoản là có thể biết được đã tiết kiệm bao nhiêu.
Tuy rằng Hy thái phi ở lãnh cung nhưng từ trước đến nay thái hậu không hề chèn ép chuyện ăn mặc, dù sao vẫn phải nể mặt mũi thái tử.
Bây giờ đến phiên hoàng hậu quản hậu cung lại càng không thể khắt khe, nói gì đi nữa đó cũng là mẹ chồng nàng.
Hôm sau, ngự tiền thái giám Lưu Hỉ đến xin gặp Tiểu Thanh cô cô.
Tuy Tiểu Thanh còn nhỏ tuổi, tư lịch trong cung cũng không sâu nhưng bởi vì nàng ấy là người hầu hoàng hậu mang từ nhà vào cho nên nghiễm nhiên trở thành tổng quản nội cung của Phượng Minh cung.
Chức vị mà bao nhiêu cung nữ phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới.
Bất công quá phải không? Con sâu có thể trở thành bướm không phải vì nó đã cố gắng mà vì bản chất nó sinh ra đã là một con bướm.
Bây giờ không ai dám gọi thẳng tên của nàng ấy, đều phải cung kính thêm hai tiếng cô cô.
Đây chính là điển hình cho câu nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
“Xin cô cô thông báo với hoàng hậu, hôm nay hoàng thượng phải gặp các đại thần đến khuya nên sẽ ngủ lại ngự thư phòng.”
“Được. Xin công công chờ một chút, ta thông báo với hoàng hậu, xem ngài có dặn dò gì nhờ công công chuyển lời lại với hoàng thượng. Không biết triều đình xảy ra chuyện lớn gì? Có nghiêm trọng lắm không?”
Vừa nói Tiểu Thanh vừa đưa một túi gấm nhỏ cho hắn.
Hắn lập tức từ chối, đúng là bình thường, các cung đều thưởng cho thái giám truyền lời, nhưng đây là để lấy lòng để hắn nói tốt về họ trước mặt hoàng thượng.
Mà vị nương nương chưởng quản Phượng Minh cung này vốn không cần lấy lòng ai cả, nàng ấy vừa có quyền lực chưởng quản hậu cung, vừa có được sủng ái độc nhất của đế vương.
Cho hắn mười lá gan cũng không dám gièm pha nàng trước mặt hoàng đế.
Bên ngoài đồn đãi thế nào hắn không biết, nhưng hoàng thượng yêu thương hoàng hậu hắn nhìn trong mắt, để trong lòng. Dù sau này có thay đổi thì bây giờ cũng không nên động nàng nửa cọng lông.
Tiểu Thanh cười nói.
“Công công nhận đi, đây là nương nương ban thưởng. Ngài ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao. Nương nương thưởng phạt phân minh, sẽ không bạc đãi.”
Lưu Hỉ lúc này mới nhận túi gấm.
“Hôm nay Quy châu báo lũ lụt, hoàng thượng và các đại thần đang thương nghị quyết sách xử lý, thật sự bận rộn, không phải lấy cớ với nương nương.”
May mà nàng ta là nữ nhân, còn đã có tình lang, không thì hắn lại lòi ra thêm một tên tình địch rồi.
Hầu nguyên soái cũng kéo con gái.
“Con hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?”
Uyển Nương do kính cha nên không phản bác, nhưng ánh mắt quật cường của nàng ấy thể hiện rõ ràng nàng ấy không thấy mình sai.
Cha nàng ấy là nam nhân, lại hành quân đánh trận nhiều năm, quyết đoán có thừa, tình cảm tinh tế lại thiếu, tình nghĩa giữa cha và mẹ cũng là lâu ngày sinh tình, mưa dầm thấm đất, nghĩa nặng hơn tình.
Vốn không hiểu được loại tình yêu mù quáng và nhiệt tình không thể tự kiềm chế kia.
Cho nên cũng không hiểu được những lời hoàng hậu nương nương nói, đến tột cùng với một nữ nhân rơi vào lưới tình có ý nghĩa thế nào.
Lúc này Tuyết Mai lại là người hóa giải tình thế khó xử.
“Không đâu, xứng đó.”
Mọi người chỉ thấy ngai vị cùng quyền thế sau lưng ngai vàng của người đó.
Chỉ có nàng biết người đàn ông đó là một nam nhân xuất sắc như thế nào.
Kể cả không có thân phận địa vị, hắn cũng sẽ là châu ngọc tỏa sáng.
Bạch ngọc quân tử, thiên thượng minh nguyệt, nhân gian mỹ ngọc, đương thế minh châu.
'Ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng. Lúc thiên hạ thái bình, vui nhàn nơi thôn dã, thiên hạ loạn lạc có thể khiến mọi người tin phục bất kể thân phận là ai. Không lấy của cải làm niềm vui, không vì bản thân mà buồn khổ. Văn võ toàn tài, vóc người khỏe mạnh.'
Hắn hoàn toàn xứng với những lời bình này.
Cho nên hắn xứng đáng với người con gái tốt nhất thiên hạ.
Không phải vì địa vị hắn tôn quý nhất thiên hạ mà vì bản thân hắn cũng xuất sắc không kém.
Xứng!
Rất xứng!
Vô cùng xứng!
Hầu Uyển Nương không biết được nàng đánh giá hắn cao như thế nhưng nghe được ý tứ bảo vệ cùng tán thưởng của nàng.
Cũng hiểu rằng hoàng thượng phải là một người xuất sắc mới lọt vào mắt xanh nàng như vậy.
“Ta tin vào mắt nhìn người của ngài.”
Hầu nguyên soái giả giận.
“Ta cái gì mà ta, không phân tôn ty.”
“Không sao, nguyên soái. Ta rất tán thưởng tính cách hào sảng của tiểu thư.”
Thiên Mộ Thần đành phải lên tiếng cắt ngang cuộc hàn huyên thắm thiết tâng bốc lẫn nhau này.
“Hôm nay đã muộn, chúng ta phải về cung. Hầu nguyên soái không cần tiễn.”
Dù hắn nói như vậy nhưng hai cha con vẫn làm lễ tiễn người, chỉ là không quỳ gối.
“Cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Thiên Mộ Thần ôm Tuyết Mai phi thân qua cửa sổ.
Còn tại sao không đi cửa chính á?
Có người nào mặc y phục dạ hành lại đường đường chính chính đi cửa chính đâu, như thế mới càng kỳ lạ ấy.
Hai người không ai nói nhưng tự hiểu lẫn nhau mà che giấu chuyện Tuyết Mai biết võ công.
Đây là lá bài tẩy của bọn họ, để phòng bất cứ khả năng nào xảy ra.
Hai người về đến cung thì đêm cũng trôi qua quá nửa.
Mà nàng mới chỉ đi qua nhà những vị đại thần quan trọng, số còn lại chỉ đành dựa vào mắt nhìn người của chính nàng hôm so tài thôi.
Dù sao gia thế không quá cao, không liên lụy quá nhiều, dù nhìn nhầm thì giải quyết cũng dễ dàng hơn.
Tuyết Mai lấy tay che đi cái ngáp dài.
Bình thường giờ này nàng đã ngủ được một giấc rồi, chạy qua chạy lại cả buổi, nàng cũng mệt quá chừng.
Thiên Mộ Thần rèn luyện trong quân, thường xuyên đảo lộn giờ giấc, không có vấn đề gì.
Thấy nàng như vậy, tự động bế nàng đặt lên giường, cởi giày.
“Đi nghỉ nhé?”
Hắn không quen làm loại chuyện hầu hạ người khác, hành động còn trúc trắc thế nhưng hắn tự nguyện vì nàng tháo giày, đổi y.
Sự nuông chiều này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được, huống hồ còn là người có địa vị như hắn.
Hắn nói được làm được, hứa sẽ tốt với nàng thì thật sự tốt đến mức không người nào sánh nổi.
Được nuông chiều và sủng ái khiến nàng càng thêm yêu hắn, cũng càng có lòng tin vào tương lai của hai người.
Nàng lôi từ dưới gối ra một thứ đồ, thần thần bí bí đeo lên tay hắn.
Thiên Mộ Thần nhìn kỹ, đó là một sợi dây đỏ xuyên qua một viên xúc sắc ngà voi khảm đậu đỏ.
Đậu đỏ, hồng đậu, có nghĩa là tương tư.
“Xúc sắc linh lung hòa đậu đỏ
Thiếp tương tư chàng, hỡi có hay?”
Hắn bật cười.
“Ta nhận tấm lòng.”
Hai người đến với nhau quá vội vàng, cho nên có những lời chưa kịp bày tỏ đã trở thành phu thê.
Nhưng cái gọi là phu thê, đâu phải không cần bày tỏ nữa?
Không có tình cảm nào không thay đổi theo thời gian. Chỉ là có một số người sâu đậm thêm, có một số người lại nhạt dần đi.
Tình yêu cũng không phải hằng số không thay đổi, mà như một cái bình cát, phải tích góp từng chút một, nếu không theo thời gian sẽ bị gió thổi bay hết.
Sau đó hắn lên giường ôm nàng ngủ.
Chỉ đơn thuần ngủ.
Tuy rằng trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy nhưng thấy nàng mệt như vậy, đặt đầu xuống gối là ngủ mất lại không nỡ làm phiền nàng.
Dù sao thời gian còn dài, bọn họ còn có rất nhiều cơ hội tận hưởng.
Tuyết Mai tất bật với chuyện tuyển tú, không hề biết lãnh cung vừa náo loạn một trận.
Hy thái phi biết tin nàng đánh chó chẳng thèm ngó mặt chủ đã muốn tức run, lại biết hoàng thượng từ ngày đại hôn, tối nào cũng ở lại cung Phượng Minh lại càng không khống chế được kích động.
Đó là con trai bà, dù không thân thiết cũng là miếng thịt từ trên người bà rớt xuống.
Thế mà lại vì một người phụ nữ khác mà ngang nhiên chống đối bà.
Đương nhiên bà sẽ không thừa nhận bản thân ghen tỵ.
Chính là ghen tỵ.
Dù thời điểm bà được sủng ái nhất thì thái thượng hoàng vẫn đến cung của những người khác, chỉ là thường ở bên bà hơn, chỉ như vậy cũng đủ để bà có thể kiêu ngạo, có thể đi ngang trong hoàng cung này.
Thế mà bây giờ, hoàng hậu đó, cái vị hoàng hậu còn không được xem là xinh đẹp đó lại có thể có được sự chuyên sủng.
Làm sao không khiến những người từng phải đấu đá tranh giành không ghen tỵ, không đố kỵ kia chứ?
Phát giận xong rồi, bà ngồi cười lạnh.
Cứ để cô ta phong quang, xem cô ta có thể đắc ý mấy ngày?
Đến lúc tú nữ mới vào cung, xem cái nhan sắc chỉ hơn nô tỳ quét dọn đó có thể giữ chân hoàng đế bao lâu?
Hôm sau Tuyết Mai nghe Tiểu Thanh báo cáo chuyện này, không có cảm xúc gì.
Những người phụ nữ trong hậu cung, đáng trách tất có chỗ đáng thương.
Cả đời họ chỉ xoay quanh một người đàn ông, tìm mọi cách lấy lòng để mình có thể sống tốt hơn, gia tộc mình có thể có địa vị vững chắc hơn.
Mỗi một cử chỉ, hành động đều bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, đánh giá, đi sai một bước là ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Ngoài trút giận lên mấy đồ vật còn có thể thế nào?
Bà ấy muốn đập thì cứ đập đi.
“Dặn nội vụ phủ đồ đưa qua lãnh cung chỉ cần mã ngoài, đừng đưa đồ quý.”
Đập thì được, nhưng không thể để bà ấy đập đồ quý hiếm, tiền dùng trong hậu cung là thuế của dân chúng đó, chỉ dùng để trút giận cũng quá lãng phí.
Tiểu Thanh nén cười đáp vâng.
Chuyện này đương nhiên không có ai phát hiện, dù sao chẳng ai nghĩ nội cung lại dùng đồ giả bao giờ.
Chỉ có trong sổ sách dư ra một khoản là có thể biết được đã tiết kiệm bao nhiêu.
Tuy rằng Hy thái phi ở lãnh cung nhưng từ trước đến nay thái hậu không hề chèn ép chuyện ăn mặc, dù sao vẫn phải nể mặt mũi thái tử.
Bây giờ đến phiên hoàng hậu quản hậu cung lại càng không thể khắt khe, nói gì đi nữa đó cũng là mẹ chồng nàng.
Hôm sau, ngự tiền thái giám Lưu Hỉ đến xin gặp Tiểu Thanh cô cô.
Tuy Tiểu Thanh còn nhỏ tuổi, tư lịch trong cung cũng không sâu nhưng bởi vì nàng ấy là người hầu hoàng hậu mang từ nhà vào cho nên nghiễm nhiên trở thành tổng quản nội cung của Phượng Minh cung.
Chức vị mà bao nhiêu cung nữ phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới.
Bất công quá phải không? Con sâu có thể trở thành bướm không phải vì nó đã cố gắng mà vì bản chất nó sinh ra đã là một con bướm.
Bây giờ không ai dám gọi thẳng tên của nàng ấy, đều phải cung kính thêm hai tiếng cô cô.
Đây chính là điển hình cho câu nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
“Xin cô cô thông báo với hoàng hậu, hôm nay hoàng thượng phải gặp các đại thần đến khuya nên sẽ ngủ lại ngự thư phòng.”
“Được. Xin công công chờ một chút, ta thông báo với hoàng hậu, xem ngài có dặn dò gì nhờ công công chuyển lời lại với hoàng thượng. Không biết triều đình xảy ra chuyện lớn gì? Có nghiêm trọng lắm không?”
Vừa nói Tiểu Thanh vừa đưa một túi gấm nhỏ cho hắn.
Hắn lập tức từ chối, đúng là bình thường, các cung đều thưởng cho thái giám truyền lời, nhưng đây là để lấy lòng để hắn nói tốt về họ trước mặt hoàng thượng.
Mà vị nương nương chưởng quản Phượng Minh cung này vốn không cần lấy lòng ai cả, nàng ấy vừa có quyền lực chưởng quản hậu cung, vừa có được sủng ái độc nhất của đế vương.
Cho hắn mười lá gan cũng không dám gièm pha nàng trước mặt hoàng đế.
Bên ngoài đồn đãi thế nào hắn không biết, nhưng hoàng thượng yêu thương hoàng hậu hắn nhìn trong mắt, để trong lòng. Dù sau này có thay đổi thì bây giờ cũng không nên động nàng nửa cọng lông.
Tiểu Thanh cười nói.
“Công công nhận đi, đây là nương nương ban thưởng. Ngài ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao. Nương nương thưởng phạt phân minh, sẽ không bạc đãi.”
Lưu Hỉ lúc này mới nhận túi gấm.
“Hôm nay Quy châu báo lũ lụt, hoàng thượng và các đại thần đang thương nghị quyết sách xử lý, thật sự bận rộn, không phải lấy cớ với nương nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.