Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa
Chương 15: Nam tuần
Tuệ Xán Liên Hoa
05/05/2024
Hầu Uyển Nương múa một bộ kiếm vũ, thân ảnh xinh đẹp phóng khoáng khiến người khác một thoáng kinh hồng.
Thế nhưng hoàng hậu mặc dù khen ngợi lại loại thẻ bài của nàng ấy.
Ai cũng thấy bất công cho nàng, chỉ có bản thân người trong cuộc lại thật lòng hành lễ tạ ơn.
Nữ nhân thời đại này hoặc là phải tính toán che giấu tài năng để tránh sóng gió, hoặc là thi triển hết thảy năng lực chỉ mong có thể bò lên cao.
Có thể phóng khoáng sống thoải mái, không lo ngại phô bày sự xinh đẹp của mình lại vẫn có thể có được kết quả mà mình muốn chính là sự may mắn cầu còn chẳng được.
Hoàng hậu loại và lưu thẻ bài một cách rất tùy tâm, cho nên không ai biết tiêu chuẩn của nàng như thế nào.
Bảo là ghen tỵ nên chọn người không xinh đẹp? Nhưng Diệp Nhã Doanh có thể kiêu ngạo như vậy vì nàng ta thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.
Trong đám tú nữ muôn hồng nghìn tía, diện mạo nàng ta cũng thuộc hàng đứng đầu.
Nói nàng không chuộng tài nghệ thì có người được chọn xuất khẩu thành thơ, văn chương lai láng đến mức mở miệng là được một tờ tấu sớ, phiên bản trước khi hoàng thượng thực hiện cải cách.
Thật sự không biết đằng nào mà lần.
Cuối cùng năm người được chọn ở lại đứng cùng với nhau chờ phong hiệu.
Đúng vậy, không chỉ quyền lưu hay loại bỏ mà đến tước vị của tú nữ cũng do hoàng hậu định đoạt.
Nói thẳng ra là có thể vào cung được hay không, có thể có phong vị cao đè đầu người khác hay không đều phải được sự chấp thuận của hoàng hậu.
Khi năm người này đứng cùng nhau, cuối cùng mọi người cũng nhận ra điểm chung của họ.
Các cô ấy đều có sự kiêu ngạo và dã tâm không che giấu.
Nói chung chẳng phải loại hiền lành gì.
Chẳng lẽ hoàng hậu ở trong cung quá chán nên muốn tìm vài người thủ đoạn vào đấu đá cho vui?
“Đều phong cửu phẩm canh y đi.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nói ra lời này.
Khơi dậy một trận mưa to gió lớn trong đám tú nữ.
Nhất là Diệp Nhã Doanh, trong mấy người ở đây, cha ả chức vị cao nhất, là chính nhất phẩm đứng đầu một bộ, dù hoàng hậu muốn đè đầu thì vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.
Chỉ có năm người cùng một đám người hầu mà xì xầm to nhỏ khiến cả điện ồn như một cái chợ.
Bỗng “choang” một tiếng, chén trà từ trên bàn bị ném mạnh xuống đất.
Cả điện lập tức im lặng như tờ.
Tuyết Mai ung dung bình tĩnh lấy khăn lau tay như thể người vừa làm ra hành động quăng chén trà chẳng phải nàng.
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Ầm ĩ đủ chưa?”
Không một ai dám trả lời.
Ai cũng cảm nhận được uy nghiêm từ giọng điệu như hỏi han ân cần này của hoàng hậu.
“Ta không cần biết, trước đây các ngươi là tiểu thư nhà nào, là con của ai, kinh tài tuyệt diễm đến mức nào nhưng đã vào cung thì phải tuân thủ quy tắc trong cung, nếu không đừng trách ta không để lại mặt mũi.”
Tiểu Thanh vừa dâng một chén trà mới được nàng cầm lên.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“À, đúng rồi, còn nữa. Hậu cung này, bổn cung chính là quy củ.”
Thật là một phát ngôn đủ phí phách, đủ kiêu ngạo, đè bẹp toàn bộ năm vị tú nữ từng kiêu ngạo bên dưới.
Nàng chỉ cho họ thấy vị trí của mình, nói đến kiêu ngạo, có ai có thể có vốn liếng kiêu ngạo bằng nàng?
Các triều đại trước, tuy rằng hoàng hậu cũng mang tiếng là chủ hậu cung nhưng quyền lực bị phân chia quá nhiều, thái hậu, hậu phi, sủng phi, thậm chí cả hoàng đế cũng phân chia một phần quyền lực của các nàng ấy.
Cho nên làm mang danh hoàng hậu nhưng thật ra chẳng có mất quyết định có thể tự mình định đoạt.
Phải cân nhắc tính toán quá nhiều.
Nhưng Thiên Diễn hoàng triều lại cho hoàng hậu Mộ Dung quyền lực tuyệt đối.
Mọi người có thể chất vấn, nhưng không ai có quyền can thiệp quyết định của nàng, kể cả hoàng đế.
Bởi vì không có thế lực nhà mẹ đẻ chống lưng nên không có quyền lực tuyệt đối, không thể khiến hậu phi e dè thành ra các đời hoàng đế đều làm chỗ dựa tập trung quyền lực cho hoàng hậu.
Tạo thành thế cục, trong hậu cung hoàng hậu có quyền uy tuyệt đối như hiện tại.
Cũng phải nói, bảy đời hoàng đế họ Thiên Mộ, chưa có một tên nào ngu ngốc quá mức mới có thể tạo thành thế cục hoàng hậu luôn xuất thân từ Mộ Dung gia như hiện tại.
Chứ lên làm hoàng đế, chỉ cần hắn ta muốn, một cái di chiếu tổ tiên có thể đè ép đến đâu?
Cho nên dù năm người có tâm không cam tình không nguyện đến mức nào, thì cũng không thể thể hiện ra trước mặt.
Bởi vì lời nàng nói, toàn bộ đều là sự thật.
Nhưng hoàng hậu chuyên quyền độc đoán đến mức phong tất cả tú nữ thành canh y, chỉ hơn cung nữ hầu hạ một cấp, còn kiêu ngạo tuyên bố mình chính là quy củ cũng là lần đầu tiên.
Trước đây, thường thường đều phong ngũ phẩm đến thất phẩm. Có người còn trực tiếp phong đến chức tần.
Quy chế hậu cung bây giờ phân làm chín cấp.
Hoàng hậu đứng đầu.
Nhất phẩm Quý phi.
Nhị phẩm phi.
Tam phẩm tần.
Tứ phẩm tiệp dư.
Ngũ phẩm chiêu nghi.
Lục phẩm chiêu dung.
Thất phẩm chiêu hoa.
Bát phẩm thải y.
Cửu phẩm canh y.
Nếu chia như nhà quan hộ bình dân thì hoàng hậu là thê, từ nhất phẩm đến tứ phẩm là thiếp, còn ngũ phẩm trở xuống chỉ được xem như thông phòng.
Đương nhiên ở hoàng cung thì điều kiện và ngân ngạch sẽ hơn bên ngoài.
Nhưng cửu phẩm canh y còn chẳng có người hầu hạ huống chi được phân điện, các gì đó.
Tức là muốn có nô tỳ thì phải mang từ ngoài cung vào và tự xuất tiền túi nuôi.
Thật là hiếp người quá đáng.
Với những tiểu thư được hầu hạ từ nhỏ, trong phòng ít nhất cũng phải có bốn người hầu hạ thì đây chẳng khác gì đang đạp lên mặt họ.
Nhìn vẻ mặt mọi người đã chịu đủ đả kích, Tuyết Mai không tiếp tục khiến họ hoài nghi nhân sinh nữa, cuối cùng cũng nói.
“Lui đi.”
Nhưng những oán than của đám tú nữ không thu hút được bao nhiêu sự chú ý, bởi vì trên triều hoàng đế đã ban một chiếu chỉ khiến cả triều tranh cãi gay gắt hơn.
Hoàng thượng muốn nam tuần.
Khi vừa nghe chiếu này, toàn bộ đại thần đều quỳ xuống xin hoàng thượng nghĩ lại.
“Ta chỉ thông báo, không phải hỏi ý kiến các ngươi.”
“Người vừa lên ngôi, căn cơ chưa vững..”
“Ồ, căn cơ chưa vững? Thế ra đại nhân nhòm ngó cái ghế dưới mông trẫm à?”
Vị đại nhân nọ sặc nghẹn vội quỳ xuống phủ nhận liên hồi.
Mồ hôi lạnh cũng chảy khắp người.
Lúc này không còn ai dám đứng ra khuyên can nữa.
Mọi người đã nhận ra một điều là tân hoàng rất giỏi cắt chữ lấy nghĩa.
Cứ mỗi lần họ muốn phản đối điều gì đều có thể nói khiến cho bọn họ như thể chống đối quyết định của hắn chính là có ý đồ mưu nghịch tạo phản.
Nhưng giọng điệu lại hờ hững như thể nói chơi, không hề có chút đa nghi hay tức giận nào.
Nhưng ai cũng biết một điều là vua không nói chơi.
Hắn có thể xem là chơi đùa chứ bọn họ không thể tưởng là đùa thật.
Sẩy chân một cái tội liên đới cửu tộc ngay.
“Trẫm nam tuần, Tam vương gia cùng Thất vương gia giám quốc.”
Hai vị vương gia này đều không có chức vị cụ thể nên không phải lên triều.
Ba người Nhị vương gia, Ngũ vương gia, Cửu vương gia thì có chức quan nên có mặt trên triều nhưng sau khi đi một vòng tông nhân phủ trở ra, càng không thể có ý kiến.
Cũng không biết nên nói hoàng thượng quá cao tay, quá thâm sâu hay thật sự ngây thơ nữa.
Bởi vì hai vị vương gia hắn chọn đều không có chức vị cụ thể, không có đại thần đắc lực thân quen, không dễ làm việc nhưng cũng tránh khỏi nguy cơ kéo bè kết đảng.
Hai người kia nhận được thánh chỉ liền lập tức vào cung.
Bên này hoàng đế vừa hạ triều, bên kia họ đã đến ngự thư phòng chờ.
Hắn bước qua cửa đã nghe tiếng ho khan.
“Mau dâng trà, ban ghế cho tam vương gia.”
Thiên Mộ Thần còn niên thiếu đã rời kinh đô, tình cảm với các huynh đệ cũng không sâu đậm.
Hắn chơi thân với tiểu thất nhất nhưng lại quan tâm tam ca hơn.
Hắn và tam ca chỉ hơn kém nhau nửa tuổi. Nhưng hắn có thể cởi trần luyện võ giữa đông thì huynh ấy ba tầng trong ba tầng ngoài, lò sưởi ấm lô quanh thân vẫn run bần bật.
Đã nhiều lần hắn bắt gặp ánh mắt hâm mộ của huynh ấy khi nhìn mình.
Thiên Mộ Du đúng là một vị phụ hoàng không xứng chức nhưng ông không hề áp đặt hay đối xử quá bất công với mấy người bọn họ.
Thành ra dù trong lòng suy nghĩ cái gì, ngoài mặt tình cảm cả sáu người cũng coi như tốt đẹp.
Dù chỉ là kiểu tốt đẹp của xã giao, không trở mặt thành thù mà thôi.
Thế nhưng hoàng hậu mặc dù khen ngợi lại loại thẻ bài của nàng ấy.
Ai cũng thấy bất công cho nàng, chỉ có bản thân người trong cuộc lại thật lòng hành lễ tạ ơn.
Nữ nhân thời đại này hoặc là phải tính toán che giấu tài năng để tránh sóng gió, hoặc là thi triển hết thảy năng lực chỉ mong có thể bò lên cao.
Có thể phóng khoáng sống thoải mái, không lo ngại phô bày sự xinh đẹp của mình lại vẫn có thể có được kết quả mà mình muốn chính là sự may mắn cầu còn chẳng được.
Hoàng hậu loại và lưu thẻ bài một cách rất tùy tâm, cho nên không ai biết tiêu chuẩn của nàng như thế nào.
Bảo là ghen tỵ nên chọn người không xinh đẹp? Nhưng Diệp Nhã Doanh có thể kiêu ngạo như vậy vì nàng ta thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.
Trong đám tú nữ muôn hồng nghìn tía, diện mạo nàng ta cũng thuộc hàng đứng đầu.
Nói nàng không chuộng tài nghệ thì có người được chọn xuất khẩu thành thơ, văn chương lai láng đến mức mở miệng là được một tờ tấu sớ, phiên bản trước khi hoàng thượng thực hiện cải cách.
Thật sự không biết đằng nào mà lần.
Cuối cùng năm người được chọn ở lại đứng cùng với nhau chờ phong hiệu.
Đúng vậy, không chỉ quyền lưu hay loại bỏ mà đến tước vị của tú nữ cũng do hoàng hậu định đoạt.
Nói thẳng ra là có thể vào cung được hay không, có thể có phong vị cao đè đầu người khác hay không đều phải được sự chấp thuận của hoàng hậu.
Khi năm người này đứng cùng nhau, cuối cùng mọi người cũng nhận ra điểm chung của họ.
Các cô ấy đều có sự kiêu ngạo và dã tâm không che giấu.
Nói chung chẳng phải loại hiền lành gì.
Chẳng lẽ hoàng hậu ở trong cung quá chán nên muốn tìm vài người thủ đoạn vào đấu đá cho vui?
“Đều phong cửu phẩm canh y đi.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nói ra lời này.
Khơi dậy một trận mưa to gió lớn trong đám tú nữ.
Nhất là Diệp Nhã Doanh, trong mấy người ở đây, cha ả chức vị cao nhất, là chính nhất phẩm đứng đầu một bộ, dù hoàng hậu muốn đè đầu thì vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.
Chỉ có năm người cùng một đám người hầu mà xì xầm to nhỏ khiến cả điện ồn như một cái chợ.
Bỗng “choang” một tiếng, chén trà từ trên bàn bị ném mạnh xuống đất.
Cả điện lập tức im lặng như tờ.
Tuyết Mai ung dung bình tĩnh lấy khăn lau tay như thể người vừa làm ra hành động quăng chén trà chẳng phải nàng.
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Ầm ĩ đủ chưa?”
Không một ai dám trả lời.
Ai cũng cảm nhận được uy nghiêm từ giọng điệu như hỏi han ân cần này của hoàng hậu.
“Ta không cần biết, trước đây các ngươi là tiểu thư nhà nào, là con của ai, kinh tài tuyệt diễm đến mức nào nhưng đã vào cung thì phải tuân thủ quy tắc trong cung, nếu không đừng trách ta không để lại mặt mũi.”
Tiểu Thanh vừa dâng một chén trà mới được nàng cầm lên.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“À, đúng rồi, còn nữa. Hậu cung này, bổn cung chính là quy củ.”
Thật là một phát ngôn đủ phí phách, đủ kiêu ngạo, đè bẹp toàn bộ năm vị tú nữ từng kiêu ngạo bên dưới.
Nàng chỉ cho họ thấy vị trí của mình, nói đến kiêu ngạo, có ai có thể có vốn liếng kiêu ngạo bằng nàng?
Các triều đại trước, tuy rằng hoàng hậu cũng mang tiếng là chủ hậu cung nhưng quyền lực bị phân chia quá nhiều, thái hậu, hậu phi, sủng phi, thậm chí cả hoàng đế cũng phân chia một phần quyền lực của các nàng ấy.
Cho nên làm mang danh hoàng hậu nhưng thật ra chẳng có mất quyết định có thể tự mình định đoạt.
Phải cân nhắc tính toán quá nhiều.
Nhưng Thiên Diễn hoàng triều lại cho hoàng hậu Mộ Dung quyền lực tuyệt đối.
Mọi người có thể chất vấn, nhưng không ai có quyền can thiệp quyết định của nàng, kể cả hoàng đế.
Bởi vì không có thế lực nhà mẹ đẻ chống lưng nên không có quyền lực tuyệt đối, không thể khiến hậu phi e dè thành ra các đời hoàng đế đều làm chỗ dựa tập trung quyền lực cho hoàng hậu.
Tạo thành thế cục, trong hậu cung hoàng hậu có quyền uy tuyệt đối như hiện tại.
Cũng phải nói, bảy đời hoàng đế họ Thiên Mộ, chưa có một tên nào ngu ngốc quá mức mới có thể tạo thành thế cục hoàng hậu luôn xuất thân từ Mộ Dung gia như hiện tại.
Chứ lên làm hoàng đế, chỉ cần hắn ta muốn, một cái di chiếu tổ tiên có thể đè ép đến đâu?
Cho nên dù năm người có tâm không cam tình không nguyện đến mức nào, thì cũng không thể thể hiện ra trước mặt.
Bởi vì lời nàng nói, toàn bộ đều là sự thật.
Nhưng hoàng hậu chuyên quyền độc đoán đến mức phong tất cả tú nữ thành canh y, chỉ hơn cung nữ hầu hạ một cấp, còn kiêu ngạo tuyên bố mình chính là quy củ cũng là lần đầu tiên.
Trước đây, thường thường đều phong ngũ phẩm đến thất phẩm. Có người còn trực tiếp phong đến chức tần.
Quy chế hậu cung bây giờ phân làm chín cấp.
Hoàng hậu đứng đầu.
Nhất phẩm Quý phi.
Nhị phẩm phi.
Tam phẩm tần.
Tứ phẩm tiệp dư.
Ngũ phẩm chiêu nghi.
Lục phẩm chiêu dung.
Thất phẩm chiêu hoa.
Bát phẩm thải y.
Cửu phẩm canh y.
Nếu chia như nhà quan hộ bình dân thì hoàng hậu là thê, từ nhất phẩm đến tứ phẩm là thiếp, còn ngũ phẩm trở xuống chỉ được xem như thông phòng.
Đương nhiên ở hoàng cung thì điều kiện và ngân ngạch sẽ hơn bên ngoài.
Nhưng cửu phẩm canh y còn chẳng có người hầu hạ huống chi được phân điện, các gì đó.
Tức là muốn có nô tỳ thì phải mang từ ngoài cung vào và tự xuất tiền túi nuôi.
Thật là hiếp người quá đáng.
Với những tiểu thư được hầu hạ từ nhỏ, trong phòng ít nhất cũng phải có bốn người hầu hạ thì đây chẳng khác gì đang đạp lên mặt họ.
Nhìn vẻ mặt mọi người đã chịu đủ đả kích, Tuyết Mai không tiếp tục khiến họ hoài nghi nhân sinh nữa, cuối cùng cũng nói.
“Lui đi.”
Nhưng những oán than của đám tú nữ không thu hút được bao nhiêu sự chú ý, bởi vì trên triều hoàng đế đã ban một chiếu chỉ khiến cả triều tranh cãi gay gắt hơn.
Hoàng thượng muốn nam tuần.
Khi vừa nghe chiếu này, toàn bộ đại thần đều quỳ xuống xin hoàng thượng nghĩ lại.
“Ta chỉ thông báo, không phải hỏi ý kiến các ngươi.”
“Người vừa lên ngôi, căn cơ chưa vững..”
“Ồ, căn cơ chưa vững? Thế ra đại nhân nhòm ngó cái ghế dưới mông trẫm à?”
Vị đại nhân nọ sặc nghẹn vội quỳ xuống phủ nhận liên hồi.
Mồ hôi lạnh cũng chảy khắp người.
Lúc này không còn ai dám đứng ra khuyên can nữa.
Mọi người đã nhận ra một điều là tân hoàng rất giỏi cắt chữ lấy nghĩa.
Cứ mỗi lần họ muốn phản đối điều gì đều có thể nói khiến cho bọn họ như thể chống đối quyết định của hắn chính là có ý đồ mưu nghịch tạo phản.
Nhưng giọng điệu lại hờ hững như thể nói chơi, không hề có chút đa nghi hay tức giận nào.
Nhưng ai cũng biết một điều là vua không nói chơi.
Hắn có thể xem là chơi đùa chứ bọn họ không thể tưởng là đùa thật.
Sẩy chân một cái tội liên đới cửu tộc ngay.
“Trẫm nam tuần, Tam vương gia cùng Thất vương gia giám quốc.”
Hai vị vương gia này đều không có chức vị cụ thể nên không phải lên triều.
Ba người Nhị vương gia, Ngũ vương gia, Cửu vương gia thì có chức quan nên có mặt trên triều nhưng sau khi đi một vòng tông nhân phủ trở ra, càng không thể có ý kiến.
Cũng không biết nên nói hoàng thượng quá cao tay, quá thâm sâu hay thật sự ngây thơ nữa.
Bởi vì hai vị vương gia hắn chọn đều không có chức vị cụ thể, không có đại thần đắc lực thân quen, không dễ làm việc nhưng cũng tránh khỏi nguy cơ kéo bè kết đảng.
Hai người kia nhận được thánh chỉ liền lập tức vào cung.
Bên này hoàng đế vừa hạ triều, bên kia họ đã đến ngự thư phòng chờ.
Hắn bước qua cửa đã nghe tiếng ho khan.
“Mau dâng trà, ban ghế cho tam vương gia.”
Thiên Mộ Thần còn niên thiếu đã rời kinh đô, tình cảm với các huynh đệ cũng không sâu đậm.
Hắn chơi thân với tiểu thất nhất nhưng lại quan tâm tam ca hơn.
Hắn và tam ca chỉ hơn kém nhau nửa tuổi. Nhưng hắn có thể cởi trần luyện võ giữa đông thì huynh ấy ba tầng trong ba tầng ngoài, lò sưởi ấm lô quanh thân vẫn run bần bật.
Đã nhiều lần hắn bắt gặp ánh mắt hâm mộ của huynh ấy khi nhìn mình.
Thiên Mộ Du đúng là một vị phụ hoàng không xứng chức nhưng ông không hề áp đặt hay đối xử quá bất công với mấy người bọn họ.
Thành ra dù trong lòng suy nghĩ cái gì, ngoài mặt tình cảm cả sáu người cũng coi như tốt đẹp.
Dù chỉ là kiểu tốt đẹp của xã giao, không trở mặt thành thù mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.