Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa
Chương 21: Y quán
Tuệ Xán Liên Hoa
26/06/2024
Với danh nghĩa nghe ngóng thông tin phu quân, Tuyết Mai quang minh chính đại thu thập thông tin từ những người làm việc cũng như qua lại y quán hằng ngày.
Ám Nhất nhìn phu nhân xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Sổ sách phân phát lương thực, dược liệu nàng cũng tự tay làm, đảm bảo không ai có thể thu được lợi ích từ giữa, bán khống những đồ này ra ngoài với giá cao.
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm.
Ban đầu còn có người không tin, nhưng thấy người khác sau khi nàng chuẩn bệnh thì thật sự được phát thuốc và lương thực miễn phí.
Nàng còn chủ động giúp đại phu bắt mạch, kê dược.
Dần dần ai cũng biết ở y quán có một vị phu nhân thiện tâm phát đồ miễn phí, đang nghe ngóng tin tức của chồng ở trong quân đội.
Đương nhiên chuyện này cũng dẫn đến những người có ý đồ không tốt.
Nhưng Tuyết Mai chỉ cần chẩn mạch đã lập tức sai Ám Nhất đuổi người.
Sau việc có kẻ lưu manh muốn động thủ đánh lại bị Ám Nhất đánh cho bò ra khỏi cửa.
Không còn ai dám có ý xấu mưu chút lợi ích nhỏ nữa.
Đương nhiên có một xe nhỏ lương thực cùng dược thảo kia thì chẳng chống được mấy ngày, nàng còn sai ám vệ tìm cách tuồn thêm vài xe như vậy.
Vì sổ sách trong tay nàng nên không ai phát hiện ra số lượng bị chênh lệch.
Nàng cũng không có ý định dùng mấy xe lương thực cùng dược thảo kia giải quyết xong thiên tai ở Quy thành, chỉ muốn người chết ít đi một chút mà thôi.
Dù rằng giá cả thời kỳ này ở Quy thành bị đẩy lên quá cao, một bộ phận nhỏ dân chúng quả thực sống không nổi, muốn trốn đến thành khác. Nhưng phần lớn vẫn có thể lay lắt cầm cự.
Nàng chuẩn mạch cho một số bệnh nhân phát hiện, bệnh này lây lan nhanh nhưng không gây chết người ngay lập tức, chỉ có lên cơn sốt nóng sốt rét cùng co giật.
Tuy chưa có phương thuốc đặc trị nhưng phần lớn đại phu đều có thể giải quyết triệu chứng.
Mỗi ngày y quán lại tiếp nhận thêm hàng trăm ca bệnh mới, người cũ thì chưa khỏi gây áp lực lớn lên đại phu và người học việc, ai cũng muốn được trị trước, người nhà bệnh nhân cầu khẩn van xin gây ra hỗn loạn đã là chuyện thường ngày.
Thế nhưng nó chưa hề đến mức bạo động, càng không cần điều động quân đội.
Qua vài ngày thăm dò nàng nhận ra, quả thật thành chủ có xin tiết độ sứ điều quân giữ trị an, phân khu dịch bệnh để tránh lây lan.
Đây là phản ứng bình thường, cũng nằm trong chức trách của thành chủ, là chuyện bình thường.
Nhưng số lượng binh lính điều động quá nhiều, gần như toàn bộ quân đồn trú đều không còn, lại không rõ hành động thực tế. Một lượng lớn binh lính như vậy có thể chạy đi đằng nào? Lại đang làm việc gì?
Chỉ có thời chiến mới được điều động toàn bộ quân đồn trú. Ứng phó thiên tai nhân họa chỉ được huy động tối đa bảy phần, còn ba phần phải giữ nguyên vị trí, thủ thành phòng trường hợp có biến.
Đây là quy định được viết trong binh luật của hoàng triều.
Ngang nhiên vi phạm như vậy phải có mấy lá gan và cái đầu để làm được đây.
Không biết vấn đề ở chỗ thành chủ hay ở chỗ tiết độ sứ, hoặc cả hai người rắn chuột một ổ?
“Phu nhân, chủ thượng gửi tin.”
Ám Nhất từ bên ngoài vén rèm vào phòng, đưa cho nàng một ống nhỏ không biết được lấy ra từ chân chim bồ câu hay cơ quan máy móc, ám vệ có đường truyền tin mật, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tuyết Mai vui mừng.
Đã qua ba ngày, dù bận muốn hôn mê nàng vẫn luôn bồn chồn không yên.
Trong tin tức chỉ có mấy chữ nhỏ.
“Bình an, có đầu mối, đang điều tra.”
Không có hỏi thăm, nhớ nhung cũng không có những lời tình tự ngọt ngào.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhớ mong sâu sắc qua vài con chữ ngắn ngủi này.
Cả hai người đều biết bản thân bình an, chính là cách bày tỏ tình yêu tốt nhất với đối phương.
“Ta có thể gửi tin cho chàng ấy không?”
Ám Nhất gật đầu.
“Có thể, nhưng bên kia của chủ thượng canh phòng nghiêm ngặt hơn chúng ta. Không thể liên lạc thường xuyên.”
Tuyết Mai mỉm cười.
“Có thể liên lạc đã tốt rồi.”
Nàng cũng học theo hắn, viết thông tin ngắn gọn.
“Bình an, thiên tai cùng dịch bệnh không nghiêm trọng, chú ý an toàn.”
Ám Nhất chưa kịp ra ngoài đã có người chạy vào gọi nàng ra bên ngoài giúp đỡ.
May mà thư tín hai người đã trao đổi xong xuôi.
Người học việc kia quần áo vẫn còn ẩm vì ngấm mưa.
Tuy rằng lượng mưa giảm mạnh, nhưng mấy ngày nay Quy thành ngày nào cũng mưa một, hai trận.
Chính loại thời tiết nóng ẩm, mưa nhiều này khiến dịch bệnh bùng phát càng nhanh.
Nhưng người dân ở đây quanh năm sống cùng sông nước và mưa nắng, đáng lẽ chống chịu được trong mức nhất định, không dễ bùng dịch như vậy.
Có thể thấy thời tiết xấu chỉ khiến tình hình nghiêm trọng, khó kiểm soát hơn chứ không phải nguyên nhân trực tiếp.
Tuyết Mai vốn sống ở kinh châu phân chia bốn mùa rõ ràng, không quen tình hình khí hậu chia hẳn làm hai thái cực, nắng gắt mưa rào của Quy châu.
May mà bản thân nàng có nội công, không dễ nhiễm bệnh.
Nếu không chính nàng mới là người đổ bệnh đầu tiên khi đến đây chứ nói gì giúp người khác.
Một bên khác, Thiên Mộ Thần sau khi trà trộn vào lưu dân bị bắt đi đã lập tức nhận ra vấn đề.
Bởi vì hướng di chuyển tuy đúng là quay về Quy châu nhưng không hề có ý vào thành mà đi vòng chếch về hướng Tây.
Có vẻ có người cố tình phóng đại tình hình bệnh dịch khiến dân chúng lo sợ khủng hoảng chạy khỏi thành.
Lại dùng lý do ngăn chặn dịch bệnh lây lan điều binh bắt những người dân này, sắp tới có lẽ sẽ dùng lý do lưu dân chạy trốn quản lý nên phải nhận trừng phạt mà dùng họ làm việc gì đó.
Quả là một kế hoạch kỹ lưỡng, chưa nói cao minh đến đâu nhưng không phải người đứng trên cao có cái nhìn toàn cảnh thì rất khó liên hệ mọi chuyện mà tra ra chân tướng.
Cần nhiều nhân công như vậy lại không muốn kinh động triều đình, Thiên Mộ Thần đã có vài phán đoán về thứ bọn họ muốn giấu diếm, không phải lén khai thác quặng thì là đúc tiền giả.
Thời điểm đó hắn không hề biết rằng thứ mình điều tra được lại nằm ngoài tưởng tượng đến mức nào.
Mà thuận theo kế hoạch này thì có khi dịch bệnh ban đầu có lẽ cũng không phải thiên tai mà là nhân họa.
Hắn tức đến cười lạnh một tiếng, cha hắn vừa xuống đài, hắn đăng cơ đã có yêu ma quỷ quái muốn xông ra tác loạn, coi hắn thật sự chết rồi?
Nhưng đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn tưởng vì quyết định nam tuần của mình khiến dân chúng khổ sở.
Nhưng nhìn kế hoạch tinh vi từng bước có thể thấy, dù hắn có nam tuần hay không, mọi chuyện cũng vẫn phát triển theo phương hướng này.
Một thiếu niên tuổi chưa nhược quán túm lấy tay áo cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Ca ca, ta sợ. Huynh có biết họ muốn đưa chúng ta đi đâu không?”
Thiên Mộ Thần nhìn bàn tay bẩn thỉu của thiếu niên túm tay áo bôi bẩn lên bộ y phục nhìn tầm thường nhưng lại sạch sẽ của hắn, nhưng cũng không rút tay áo về.
Hắn lắc đầu.
“Không biết.”
“Vậy sao huynh có vẻ bình tĩnh thế?”
Trog đoàn mấy chục người của bọn họ, ai cũng mang vẻ mặt lo sợ bất an, y phục cũng nhăn nhúm bất chỉnh, lại dính bẩn lem luốc.
Chỉ có vị ca ca này hoàn toàn không phù hợp nhóm lưu dân, không chỉ là bộ y phục trải qua bụi đường vẫn ngay ngắn nghiêm chỉnh lại sạch sẽ, mà thần thái hắn cũng trầm ổn bình tĩnh.
Như thể đã biết trước tất cả mọi chuyện, nắm rõ mọi thứ trong tay.
Hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi lại.
“Sao phải lo lắng? Không phải binh lính chỉ hộ tống chúng ta về thành thôi sao?”
Thiếu niên nhìn hắn chăm chăm như nhìn một thằng ngốc.
“Huynh vẫn còn tin vào điều đó? Chúng ta đã đi lệch cổng thành cả chục dặm rồi.”
Vốn tưởng gặp được cao thủ hoặc có căn cơ nên không lo lắng, không ngờ lại là một tên ngốc ngây thơ.
Thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng lúc trước trong nhà cũng có điều kiện, đọc qua vài năm sách vở, nên càng có cơ sở để hiểu được đại khái hoàn cảnh của mình.
Mà càng nghĩ thì càng đáng sợ, kết cục của bọn họ chỉ có thê thảm hơn, không có thê thảm nhất.
Mà dù không từng đọc sách thì cũng nhận ra có điều bất thường, không thấy ai cũng hoảng loạn bất an đó sao.
Nhưng tên ngốc này bình tĩnh không phải vì bản thân có bản lĩnh, mà vì quá ngây thơ, ngu ngốc không nhận ra được hoàn cảnh.
Còn tưởng ôm được đùi vàng, không ngờ suýt thì rước thêm gánh nặng.
Thiếu niên thu lại vẻ mặt lo sợ bất an, buông tay áo hắn.
“Huynh cẩn thận một chút.”
Vậy là chỉ với một câu nói Thiên Mộ Thần đã biến mình thành một kẻ ngu ngốc nên gan lớn.
Mấy người đứng gần cũng nghe được câu chuyện của họ, cũng vẻ mặt ngán ngẩm nhìn hắn.
Nhưng vẫn có người không dễ lừa.
“Y phục ngươi như vậy, không giống kẻ..”
Người kia chưa nói dứt câu đã có người thở dốc chạy tới cắt ngang.
“Thiếu gia, người đừng tự ý chạy lung tung như vậy, bây giờ hoàn cảnh bất lợi, người an ổn một chút được không?”
Ám Nhất nhìn phu nhân xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Sổ sách phân phát lương thực, dược liệu nàng cũng tự tay làm, đảm bảo không ai có thể thu được lợi ích từ giữa, bán khống những đồ này ra ngoài với giá cao.
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm.
Ban đầu còn có người không tin, nhưng thấy người khác sau khi nàng chuẩn bệnh thì thật sự được phát thuốc và lương thực miễn phí.
Nàng còn chủ động giúp đại phu bắt mạch, kê dược.
Dần dần ai cũng biết ở y quán có một vị phu nhân thiện tâm phát đồ miễn phí, đang nghe ngóng tin tức của chồng ở trong quân đội.
Đương nhiên chuyện này cũng dẫn đến những người có ý đồ không tốt.
Nhưng Tuyết Mai chỉ cần chẩn mạch đã lập tức sai Ám Nhất đuổi người.
Sau việc có kẻ lưu manh muốn động thủ đánh lại bị Ám Nhất đánh cho bò ra khỏi cửa.
Không còn ai dám có ý xấu mưu chút lợi ích nhỏ nữa.
Đương nhiên có một xe nhỏ lương thực cùng dược thảo kia thì chẳng chống được mấy ngày, nàng còn sai ám vệ tìm cách tuồn thêm vài xe như vậy.
Vì sổ sách trong tay nàng nên không ai phát hiện ra số lượng bị chênh lệch.
Nàng cũng không có ý định dùng mấy xe lương thực cùng dược thảo kia giải quyết xong thiên tai ở Quy thành, chỉ muốn người chết ít đi một chút mà thôi.
Dù rằng giá cả thời kỳ này ở Quy thành bị đẩy lên quá cao, một bộ phận nhỏ dân chúng quả thực sống không nổi, muốn trốn đến thành khác. Nhưng phần lớn vẫn có thể lay lắt cầm cự.
Nàng chuẩn mạch cho một số bệnh nhân phát hiện, bệnh này lây lan nhanh nhưng không gây chết người ngay lập tức, chỉ có lên cơn sốt nóng sốt rét cùng co giật.
Tuy chưa có phương thuốc đặc trị nhưng phần lớn đại phu đều có thể giải quyết triệu chứng.
Mỗi ngày y quán lại tiếp nhận thêm hàng trăm ca bệnh mới, người cũ thì chưa khỏi gây áp lực lớn lên đại phu và người học việc, ai cũng muốn được trị trước, người nhà bệnh nhân cầu khẩn van xin gây ra hỗn loạn đã là chuyện thường ngày.
Thế nhưng nó chưa hề đến mức bạo động, càng không cần điều động quân đội.
Qua vài ngày thăm dò nàng nhận ra, quả thật thành chủ có xin tiết độ sứ điều quân giữ trị an, phân khu dịch bệnh để tránh lây lan.
Đây là phản ứng bình thường, cũng nằm trong chức trách của thành chủ, là chuyện bình thường.
Nhưng số lượng binh lính điều động quá nhiều, gần như toàn bộ quân đồn trú đều không còn, lại không rõ hành động thực tế. Một lượng lớn binh lính như vậy có thể chạy đi đằng nào? Lại đang làm việc gì?
Chỉ có thời chiến mới được điều động toàn bộ quân đồn trú. Ứng phó thiên tai nhân họa chỉ được huy động tối đa bảy phần, còn ba phần phải giữ nguyên vị trí, thủ thành phòng trường hợp có biến.
Đây là quy định được viết trong binh luật của hoàng triều.
Ngang nhiên vi phạm như vậy phải có mấy lá gan và cái đầu để làm được đây.
Không biết vấn đề ở chỗ thành chủ hay ở chỗ tiết độ sứ, hoặc cả hai người rắn chuột một ổ?
“Phu nhân, chủ thượng gửi tin.”
Ám Nhất từ bên ngoài vén rèm vào phòng, đưa cho nàng một ống nhỏ không biết được lấy ra từ chân chim bồ câu hay cơ quan máy móc, ám vệ có đường truyền tin mật, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tuyết Mai vui mừng.
Đã qua ba ngày, dù bận muốn hôn mê nàng vẫn luôn bồn chồn không yên.
Trong tin tức chỉ có mấy chữ nhỏ.
“Bình an, có đầu mối, đang điều tra.”
Không có hỏi thăm, nhớ nhung cũng không có những lời tình tự ngọt ngào.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhớ mong sâu sắc qua vài con chữ ngắn ngủi này.
Cả hai người đều biết bản thân bình an, chính là cách bày tỏ tình yêu tốt nhất với đối phương.
“Ta có thể gửi tin cho chàng ấy không?”
Ám Nhất gật đầu.
“Có thể, nhưng bên kia của chủ thượng canh phòng nghiêm ngặt hơn chúng ta. Không thể liên lạc thường xuyên.”
Tuyết Mai mỉm cười.
“Có thể liên lạc đã tốt rồi.”
Nàng cũng học theo hắn, viết thông tin ngắn gọn.
“Bình an, thiên tai cùng dịch bệnh không nghiêm trọng, chú ý an toàn.”
Ám Nhất chưa kịp ra ngoài đã có người chạy vào gọi nàng ra bên ngoài giúp đỡ.
May mà thư tín hai người đã trao đổi xong xuôi.
Người học việc kia quần áo vẫn còn ẩm vì ngấm mưa.
Tuy rằng lượng mưa giảm mạnh, nhưng mấy ngày nay Quy thành ngày nào cũng mưa một, hai trận.
Chính loại thời tiết nóng ẩm, mưa nhiều này khiến dịch bệnh bùng phát càng nhanh.
Nhưng người dân ở đây quanh năm sống cùng sông nước và mưa nắng, đáng lẽ chống chịu được trong mức nhất định, không dễ bùng dịch như vậy.
Có thể thấy thời tiết xấu chỉ khiến tình hình nghiêm trọng, khó kiểm soát hơn chứ không phải nguyên nhân trực tiếp.
Tuyết Mai vốn sống ở kinh châu phân chia bốn mùa rõ ràng, không quen tình hình khí hậu chia hẳn làm hai thái cực, nắng gắt mưa rào của Quy châu.
May mà bản thân nàng có nội công, không dễ nhiễm bệnh.
Nếu không chính nàng mới là người đổ bệnh đầu tiên khi đến đây chứ nói gì giúp người khác.
Một bên khác, Thiên Mộ Thần sau khi trà trộn vào lưu dân bị bắt đi đã lập tức nhận ra vấn đề.
Bởi vì hướng di chuyển tuy đúng là quay về Quy châu nhưng không hề có ý vào thành mà đi vòng chếch về hướng Tây.
Có vẻ có người cố tình phóng đại tình hình bệnh dịch khiến dân chúng lo sợ khủng hoảng chạy khỏi thành.
Lại dùng lý do ngăn chặn dịch bệnh lây lan điều binh bắt những người dân này, sắp tới có lẽ sẽ dùng lý do lưu dân chạy trốn quản lý nên phải nhận trừng phạt mà dùng họ làm việc gì đó.
Quả là một kế hoạch kỹ lưỡng, chưa nói cao minh đến đâu nhưng không phải người đứng trên cao có cái nhìn toàn cảnh thì rất khó liên hệ mọi chuyện mà tra ra chân tướng.
Cần nhiều nhân công như vậy lại không muốn kinh động triều đình, Thiên Mộ Thần đã có vài phán đoán về thứ bọn họ muốn giấu diếm, không phải lén khai thác quặng thì là đúc tiền giả.
Thời điểm đó hắn không hề biết rằng thứ mình điều tra được lại nằm ngoài tưởng tượng đến mức nào.
Mà thuận theo kế hoạch này thì có khi dịch bệnh ban đầu có lẽ cũng không phải thiên tai mà là nhân họa.
Hắn tức đến cười lạnh một tiếng, cha hắn vừa xuống đài, hắn đăng cơ đã có yêu ma quỷ quái muốn xông ra tác loạn, coi hắn thật sự chết rồi?
Nhưng đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn tưởng vì quyết định nam tuần của mình khiến dân chúng khổ sở.
Nhưng nhìn kế hoạch tinh vi từng bước có thể thấy, dù hắn có nam tuần hay không, mọi chuyện cũng vẫn phát triển theo phương hướng này.
Một thiếu niên tuổi chưa nhược quán túm lấy tay áo cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Ca ca, ta sợ. Huynh có biết họ muốn đưa chúng ta đi đâu không?”
Thiên Mộ Thần nhìn bàn tay bẩn thỉu của thiếu niên túm tay áo bôi bẩn lên bộ y phục nhìn tầm thường nhưng lại sạch sẽ của hắn, nhưng cũng không rút tay áo về.
Hắn lắc đầu.
“Không biết.”
“Vậy sao huynh có vẻ bình tĩnh thế?”
Trog đoàn mấy chục người của bọn họ, ai cũng mang vẻ mặt lo sợ bất an, y phục cũng nhăn nhúm bất chỉnh, lại dính bẩn lem luốc.
Chỉ có vị ca ca này hoàn toàn không phù hợp nhóm lưu dân, không chỉ là bộ y phục trải qua bụi đường vẫn ngay ngắn nghiêm chỉnh lại sạch sẽ, mà thần thái hắn cũng trầm ổn bình tĩnh.
Như thể đã biết trước tất cả mọi chuyện, nắm rõ mọi thứ trong tay.
Hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi lại.
“Sao phải lo lắng? Không phải binh lính chỉ hộ tống chúng ta về thành thôi sao?”
Thiếu niên nhìn hắn chăm chăm như nhìn một thằng ngốc.
“Huynh vẫn còn tin vào điều đó? Chúng ta đã đi lệch cổng thành cả chục dặm rồi.”
Vốn tưởng gặp được cao thủ hoặc có căn cơ nên không lo lắng, không ngờ lại là một tên ngốc ngây thơ.
Thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng lúc trước trong nhà cũng có điều kiện, đọc qua vài năm sách vở, nên càng có cơ sở để hiểu được đại khái hoàn cảnh của mình.
Mà càng nghĩ thì càng đáng sợ, kết cục của bọn họ chỉ có thê thảm hơn, không có thê thảm nhất.
Mà dù không từng đọc sách thì cũng nhận ra có điều bất thường, không thấy ai cũng hoảng loạn bất an đó sao.
Nhưng tên ngốc này bình tĩnh không phải vì bản thân có bản lĩnh, mà vì quá ngây thơ, ngu ngốc không nhận ra được hoàn cảnh.
Còn tưởng ôm được đùi vàng, không ngờ suýt thì rước thêm gánh nặng.
Thiếu niên thu lại vẻ mặt lo sợ bất an, buông tay áo hắn.
“Huynh cẩn thận một chút.”
Vậy là chỉ với một câu nói Thiên Mộ Thần đã biến mình thành một kẻ ngu ngốc nên gan lớn.
Mấy người đứng gần cũng nghe được câu chuyện của họ, cũng vẻ mặt ngán ngẩm nhìn hắn.
Nhưng vẫn có người không dễ lừa.
“Y phục ngươi như vậy, không giống kẻ..”
Người kia chưa nói dứt câu đã có người thở dốc chạy tới cắt ngang.
“Thiếu gia, người đừng tự ý chạy lung tung như vậy, bây giờ hoàn cảnh bất lợi, người an ổn một chút được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.