Mệnh Quý Phụ

Chương 10:

Tiếu Giai Nhân

10/05/2023

Yến Vương là con thứ của Kiến Long Đế, 18 tuổi phong vương, mang gia quyến chuyển nhà đến Yến địa, từ đây thường trú tại Bình Thành.

Yến Vương năm nay đã 43, đang lúc tráng niên, thân người cao chín thước, kiện thạc cường tráng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất tôn quý, rất có phong phạm vương giả.

Từ trước đến nay, người Ân Huệ kính sợ bội phục nhất đó là vị công công này, võ có thể ngăn địch, văn có thể trị quốc, quả thực là trời sinh mệnh đế vương.

Chỉ là Yến Vương khí thế quá lớn, từ trước, Ân Huệ liền Ngụy Chiêm trầm mặc ít lời đều sợ, huống chi Vương gia công công không giận tự uy.

Không chỉ là nàng, bọn tiểu bối Yến Vương phủ liền không có ai không sợ Yến Vương, giờ phút này đều cung cung kính kính mà rũ mắt, ngay cả Nhị Lang khóc nháo muốn đi kinh thành, lúc này đều khẩn trương mà dựa vào bên người Kỷ Tiêm Tiêm, không dám động thủ lau nước mắt, chỉ thời điểm nước mũi sắp rơi xuống, dùng sức hít lại, phát ra thanh âm vang vọng toàn bộ trắc điện.

Yến Vương ở chủ vị phía trước ngồi xuống, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên người Nhị Lang, hỏi: “Nhị Lang đang khóc cái gì?”

Nhị Lang khẩn trương mà nhìn về phía Kỷ Tiêm Tiêm.

Phía sau lưng Kỷ Tiêm Tiêm đã toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, nếu làm công công biết Nhị Lang muốn đi kinh thành, công công có thể hay không hiểu lầm là nàng bất mãn công công an bài chỉ phái Thế tử gia cùng Tam gia đi kinh thành, cố ý khuyến khích nhi tử tìm việc?

Kỷ Tiêm Tiêm không dám nói a.

Thời khắc mấu chốt, trượng phu của nàng là Nhị gia Ngụy Điệt ngẩng đầu, hổ thẹn mà đối với Yến Vương nói: “Bẩm phụ vương, là nhi tử không quản giáo tốt Nhị Lang, bởi vì một ít việc nhỏ liền khóc sướt mướt, quay đầu lại nhi tử nhất định giáo huấn hắn.”

Yến Vương liếc nhìn hắn một cái, nhìn về phía Đại Lang của v: “Đại Lang nói xem, nhị đệ ngươi đang khóc cái gì?”



Đại Lang đã 6 tuổi, từ sớm đã bắt đầu đọc sách vỡ lòng, cũng là đứa hiểu chuyện nhất giữa các huynh đệ, nghe tổ phụ hỏi chuyện, hắn không dám giấu giếm, thanh âm thanh thúy nói: “Bẩm tổ phụ, nhị đệ muốn đi kinh thành.”

Hắn không có nói đến Kỷ Tiêm Tiêm đối với kinh thành khoe ra, cũng không có nói về Tam Lang đối với Nhị Lang kích thích, chỉ nói nguyên nhân Nhị Lang khóc.

Từ Thanh Uyển âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lấy tính tình của công công, tuyệt không thích bọn tiểu bối bóc trần lỗi của huynh đệ hoặc thúc thẩm.

Việc lông gà vỏ tỏi, người nhà phạm sai lầm khiến người không vui, nhưng người trong nhà khác lại vui sướng khi người gặp họa mà đi tố giác, cũng tuyệt không phải chuyện công công muốn nhìn thấy.

Yến Vương gật gật đầu, lại hỏi Nhị Lang trên mặt còn treo nước mắt: “Ngươi vì sao muốn đi kinh thành?”

Nhị Lang bị Kỷ Tiêm Tiêm cưng chiều, lá gan lớn nhất, thấy tổ phụ tựa hồ cũng không có tức giận, nam oa 4 tuổi đôi mắt mở to, ôm một tia chờ mong nói: “Nương nói kinh thành có rất nhiều đồ ăn ngon chỗ chơi vui, ta muốn đi trông thấy việc đời.”

Hài tử lớn như vậy, kỳ thật sẽ biết bắt chước người lớn nói chuyện, Kỷ Tiêm Tiêm nói đi kinh thành là từng trải thấy việc đời, Nhị Lang cũng học nói như vậy.

Yến Vương cười cười: “Nương ngươi khi nào nói thế?”

Nhị Lang bị tổ phụ tươi cười cổ vũ, không cần nghĩ ngợi nói: “Vừa mới nói, cùng tam thẩm nói.”

Mồ hôi trên mặt Kỷ Tiêm Tiêm đã bắt đầu đi tích xuống, Ân Huệ cũng có chút khẩn trương, tuy rằng nàng không có châm ngòi thị phi, nhưng liên lụy trong đó, công công có thể hay không giận chó đánh mèo?

Yến Vương cũng không có nhìn hai cái con dâu, tiếp tục hỏi Nhị Lang: “Kinh thành tốt như vậy, tam thẩm ngươi muốn đi sao?”

Nhị Lang nhìn Ân Huệ, nghĩ đến nếu hắn nói tam thẩm cũng muốn đi, mọi người đều muốn đi, tổ phụ có thể hay không liền đồng ý?



Hắn gật gật đầu, lớn tiếng nói: “Tam thẩm muốn đi!”

Kỷ Tiêm Tiêm hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, nhi tử ngày thường liền thích nói dối, nàng còn cảm thấy nhi tử thông minh, nhưng nhi tử thế nhưng ở trước mặt công công nói dối?

Ân Huệ đứng ở phía sau Kỷ Tiêm Tiêm, có thể rõ ràng mà nhìn thấy một giọt mồ hôi dọc theo cổ Kỷ Tiêm Tiêm chảy xuống dưới, liền ở thời điểm nàng do dự nên vì chính mình biện giải hay vẫn là chờ công công thẩm vấn lại mở miệng, Tam Lang đột nhiên chỉ vào Nhị Lang kêu la nói: “Tổ phụ, nhị ca nói dối, tam thẩm mới không muốn đi, tam thẩm nói Bình Thành là tốt nhất!”

Lời vừa nói ra, Kỷ Tiêm Tiêm rốt cuộc nhịn không được, tư thế gian nan quỳ xuống, một sườn khác, Nhị gia Ngụy Điệt đồng thời cũng như thế, hai vợ chồng trăm miệng một lời nói: “Phụ vương bớt giận, đều do nhi tử ( tức ) không dạy Nhị Lang cho tốt.”

Yến Vương thần sắc cũng không có cái gì biến hóa, chỉ là khinh phiêu phiêu nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, các ngươi trước mang Nhị Lang đi xuống đi, trước trung thu đều đừng ra ngoài.”

Hôm nay mới mùng mười tháng bảy, Yến Vương đây là trực tiếp cấm nhị phòng hơn một tháng.

Ngụy Điệt lại không dám lộ ra nửa phần bất mãn, lại lần nữa dập đầu nhận sai, liền tới dắt Nhị Lang, đưa lưng về phía Yến Vương, lạnh lùng nhìn Kỷ Tiêm Tiêm, dẫn đầu đi về.

Một nhà Nhị phòng đi ra ngoài, Tứ gia, Ngũ gia cùng với hai vị cô nương chưa xuất các rốt cuộc tới, bốn người tuy rằng không hiểu đã xảy ra cái gì, lại biết lúc này không nên nói chuyện lung tung, vì đến trễ nhận lỗi, lần lượt đứng ở hai sườn nam nữ.

Yến Vương tựa hồ đã quên vừa mới không vui, hỏi Ngụy Dương, Ngụy Chiêm hai anh em hành lý ngựa xe đều thu thập tốt chưa.

Hai anh em nhất nhất đáp lại.

Yến Vương nhắc nhở một ít lời, rời đi trước cho mấy đứa con trai phân biệt đi chỗ mẫu thân từng người thỉnh an từ biệt, sau đó lại xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mệnh Quý Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook