Chương 3: Phải Tìm Được Ngoại Công- P2
Như Nguyễn
26/04/2021
Tại Trúc Hiên Viện bên này, Âu Dương Mộ Tuyết nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân nổi mụn đỏ.
Nàng đang đợi bọn họ đến, cùng mẫu thân hảo hảo diễn đoạn này cho thật tốt, giành lấy cơ hội ra ngoài tìm Ngoại công.
Từ nhỏ nàng đã bị người ta cho là phế vật, khinh bỉ chà đạp nàng và mẫu thân. Nhưng không vì thế mà mẫu thân lại ghét bỏ nàng, ngược lại xem nàng hơn cả mạng sống, chiều chuộng yêu thương.
Từ lúc ba tuổi nàng đã được mẫu thân dạy dỗ, từ đọc chữ viết chữ, còn đưa cho nàng rất nhiều Y thư và quyển Khai Đấu Khí Thư mà khi xưa mẫu thân mang từ Dung gia. Dung Tuyết Vận đơn thuần chỉ nghĩ cho Âu Dương Mộ Tuyết đơn giản xem qua, nhưng không ngờ lại là một thành tựu to lớn.
Âu Dương Mộ Tuyết tuy không có Linh căn, nhưng ngược lại trí tuệ hơn người,những gì nàng một lần xem qua, lại có thể ghi nhớ. Nàng đem toàn bộ Y thư nghiên cứu một lượt, nếu có cơ hội thực hành có thể sẽ trở thành Dược sư sơ cấp.
Để trở thành dược sư thật sự phải trải qua 3 giai đoạn : Dược sư so cấp, Dược sư trung cấp và Đại Dươc sư. Nếu có cơ hội đến Thiên Minh đế quốc, Âu Dương Mộ Tuyết thực sự sẽ là một đại nhân tài.
Tuy nhiên nàng chưa có cơ hội. Nhưng về dụng chút tâm cơ giả bệnh này, nàng thừa sức.
Còn về Khai Đấu Khí Thư lại là một đại công trình, trong sách có ghi chép toàn bộ lịch sử của Đấu khí trong Lâm Tinh thiên giới, còn có cả những giai đoạn tu luyện đến Đại Thần. Âu Dương Mộ Tuyết mỗi khi chạm đến Khai Đấu Khí Thư lại như cuồn cuộn huyết mạch, dường như có một nguồn năng lượng khổng lồ trong người muốn phát tán, nhưng khi nàng cố gắng muốn phóng thích nguồn năng lượng đó, nó lại như vô tình biến mất, sạch sẽ không một chút dấu vết.
Âu Dương Mộ Tuyết thông qua Khai Đấu Khí Thư biết được rất nhiều.
Tỉ như ở Mao Cơ đế quốc, đứng đầu là Đấu khí, người luyện Đấu khí sẽ được gọi là Đấu khí sư. Càng có thành tựu về Đấu khí thì càng được danh vọng, người người ca tụng, ngược lại không thể luyện được Đấu khí, tức là không có Linh căn, thì sẽ là phế vật, người người khinh bỉ.
Mà phế vật đó, lại là nàng.
Tu chân ở Mao Cơ đế quốc chia ra năm cấp gồm Sơ Thần, Chiến Thần, Kim Đan Sư, Hộ Pháp và cuối cùng là Đại Thần. Mỗi cấp lại chia ra ba giai đoạn Sơ cấp, Trung cấp và Phi thăng. Nếu người tu luyện đến Đại Thần Phi thăng, có nghĩa là đã bước chân vào Lâm Tinh thiên giới.
Đại Thần Phi thăng ở Mao Cơ đế quốc, trước giờ có một người, chính là Thần Hữu Chân Nhân. Còn sau khi Thần Hữu Chân Nhân vào thiên giới, đến nay đã ba trăm năm, chưa từng xuất hiện người thứ hai. Chỉ duy nhất có ngoại công Âu Dương Mộ Tuyết , đạt đến Đại Thần sơ cấp.
Còn có rất nhiều điều nàng không thể hiểu được, tại sao nàng vận khí theo Khai Đấu Khí Thư, lại cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ trong người, nhưng khi nàng muốn phóng thích chúng ra ngoài, lại bị đè nén xuống, thậm chí trong ngực còn ẫn nhẫn đau.
Chỉ có Dung Hàm Tịnh ngoại công nàng biết được, vì chính người viết nên Khai Đấu Khí Thư, chỉ có người có thể giúp nàng, không một ai có thể.
Âu Dương Mộ Tuyết nghiến chặt răng, trong lòng thầm thề, nhất định phải rời khỏi nơi này. Nhất định.
Đang miên man trong suy nghĩ, Âu Dương Mộ Tuyết nghe thấy tiếng của Dung Tuyết Vận cùng với một số người, đang ồn ào ngoài cửa. Nàng mau chóng lấy lại tia kiên định trong mắt, thoáng thả lỏng người, bộ dáng một người bệnh sắp chết.
- Đây đại phu, người mau tới, nữ nhi ta ở trong này. Dung Tuyết Vận gấp gáp dẫn đường cho Lý đại phu, theo sau còn có năm nha hoàn bộ dáng giết heo của Lâm Tinh Mẫn phái đi theo giám sát.
- Mộ Tuyết, đây là Lý đại phu, phụ thân con mời đến đây cho con a. Con mau để Lý đại phu chẩn bệnh.
Dung Tuyết Vận dìu Âu Dương Mộ Tuyết ngồi dậy, thập phần nhẹ nhàng chu đáo.
-Mẫu thân,có đại phu sao, người mau hỏi đại phu, có phải con sắp chết hay không. Người con khắp nơi đều đau, mẫu thân.
Bộ dáng Âu Dương Mộ Tuyết vô cùng đáng thương, khuôn mặt lại không có chút huyết sắc, đôi mắt lại ươn ướt rầu rĩ, làm cho người ta không khỏi tiếc thương, chỉ là khắp nơi trên người đều là mụn đỏ, lại làm cho người ta thập phần ái ngại.
- Nữ nhi ngốc, con không sao, không có việc gì hết, để đại phu xem cho con. Nào , mau đưa tay ra!
-Đại phu người mau tới.
Dung Tuyết Vận hướng Lý đại phu khẩn cầu, mắt cũng long lanh ngấn lệ.
- Được, để ta thử.
Lý đại phu cầm lấy tay Âu Dương Mộ Tuyết chẩn mạch, mắt lại nheo thành một đường, bộ dáng khó hiểu vô cùng. Rõ ràng chỉ là bệnh thủy đậu bình thường, nhưng mạch đập lại vô cùng loạn xạ, hơi thở dường như rất mong manh, cộng thêm đôi môi bầm đen, lại như bị trúng độc.
- Cho ta hỏi một chút. Dạo gần đây Âu Dương tiểu thư đã ăn nhưng gì, ta nghi ngờ có người hạ độc.
- Hôm qua Mộ Tuyết chỉ dùng cơm cùng ta, rồi sau đó ra ngoài hóng gió, sau đó hôm nay liền trở thành như vậy. Dung Tuyết Vận tỉ mỉ kể lại, khuôn mặt tràn đầy thành thật.
Lý đại phu lại trầm ngâm, nếu như cùng dùng cơm với Âu Dương phu nhân thì khả năng hai người cùng trúng độc là tuyệt đối, nhưng Âu Dương phu nhân, lại một chút cũng không bị ảnh hưởng. Như vậy, thì là cái gì khiến môi bầm đen, nhưng không phải là độc. Loại bệnh này, thật sự...
- Ta thật sự không hiểu, trong cuộc đời hành y của ta, lại chưa gặp bệnh nào nan giải như vậy. Biểu hiện như trúng độc, mạch đập lại loạn xạ, nhưng lại không đoán được.
Nghe như vậy, một nha hoàn trong đám người Lâm Tinh Mẫn phái đến, cất giọng cay độc.
- Nan giải như vậy, không bằng cho thứ phế vật chết đi, còn phải chẩn bệnh, phí công.
Vừa dứt lời, nàng ta bỗng cảm giác như có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chăm chăm, nhưng đưa mắt tìm kím lại không thấy.
Ai lại có cái nhìn thấu xương như vậy, nhưng nàng ta nghĩ lại, có chủ tử Lâm Tinh Mẫn chống lưng, có gì phải sợ sao.
-Đại phu, ta cầu xin người mau cứu Mộ Tuyết, mau cứu nữ nhi tội nghiệp của ta. Ta cầu xin ông.
Dung Tuyết Vận lệ rơi đầy mặt, níu tay tay Lý đại phu, đau lòng khẩn cầu. Lại nhìn qua Âu Dương Mộ Tuyết, trong mắt đều là không nỡ nhìn nữ nhi đau đớn.
- Được, được, được. Âu Dương phu nhân, ta sẽ nghĩ cách. Nhưng bệnh này thật sự ta chưa gặp bao giờ, để cho ta trở về tìm cách có được không.
Lý đại phu thận trọng dìu Dung Tuyết Vận đứng dậy, dù gì đây cũng là phu nhân của Quốc sư bọn họ. Không thể sai sót.
Dung Tuyết Vận đứng dậy, hành lễ với Lý đại phu, không ngừng đa tạ.
- Ta thật sự đa tạ ngài Lý đại phu. Hết thảy mọi sự nhờ ngài a .
- Tạm thời ta kê cho đại tiểu thư vài thang thuốc, hai ngày sau ta lại đến chẩn bệnh. Phu nhân mau cho người ra ngoài bốc thuốc.
- Được, ngài mau kê, Lý đại phu.
Âu Dương Mộ Tuyết cười thầm trong lòng, độc ta hạ ông có thể giải được sao. Không sai, Âu Dương Mộ Tuyết nghiên cứu y thư nhiều năm nay, mà thành tựu lớn nhất của nàng chính là dụng độc. Chỉ với vài loài cỏ dại bên đường nhưng khi vào tay Âu Dương Mộ Tuyết , lại trở thành kịch độc.
Đối với hạ độc chính mình, tất nhiên nàng không ngốc làm cho bản thân mình có mệnh hệ gì, chỉ là triệu chứng giống như bị bệnh sắp chết, nhưng chỉ cần uống đúng thốc giải, là hoàn toàn chữa khỏi.
Còn về tại sao Lý đại phu không đoán được nguồn gốc bệnh, chỉ là do số ông ta không được tốt, nên mới gặp phải Âu Dương Mộ Tuyết thôi. Độc nàng hạ, có thể dễ dàng phát hiện ?
Âu Dương Mộ Tuyết ngước mắt nhìn qua người của Lâm Tinh Mẫn phái đến, bọn họ bộ dáng như đang ở chiến trường, mặt mày hầm hổ, đến đây là muốn dọa cho nàng mau chết sao.
- Đại phu nhân ngươi a, đúng là mệnh khổ, nữ nhi không có Linh căn, lại còn mang bệnh khó trị, không tốt số như chủ tử nhà ta. Được lão gia nâng trong lòng bàn tay. Haha, ta nói đại phu nhân, ngươi biết suy nghĩ thì đi cầu xin chủ tử, biết đâu sau khi cái phế vật này chết đi, chủ tử lại rủ lòng thương xót mà cho ngươi một cái quan tài a. Haha..
Dung Tuyết Vận tức giận nhìn bọn họ, tay chỉ thẳng ra cửa, còn không quên vận khí chưởng thẳng vào ngực bọn họ, làm cho mỗi người đều nhả ra ngụm máu
Tốt xấu gì nàng cũng là Chiến Thần sơ cấp, muốn lăng nhục nữ nhi nàng, bọn họ còn chưa có đủ tư cách
- Các ngươi mau cút cho ta, ở đây không đến lượt các ngươi lên tiếng.
Nghe tin bệnh của Âu Dương Mộ Tuyết trầm trọng, bọn họ cười khi người gặp họa, hảo hảo nghe ngóng xem có phải bệnh thật hay không, còn về bẩm báo lại cho Lâm Tinh Mẫn, bây giờ cũng nên trả lại ân tình cho bọn họ chứ
- Các, các ngươi chờ đó. Chủ tử sẽ không tha cho các ngươi. Mau đi thôi !
Một người trong bọn họ lấp bấp nói, vì uy lực một chưởng khi nãy, thật sự mạnh mẽ, bọn họ quả thực không chịu nổi. Vội vàng kéo nhau rời khỏi.
Âu Dương Mộ Tuyết thầm nghĩ, cứ cho bọn họ cười, sau khi bước ra khỏi Trúc Hiên Viện hôm nay, xem bọn họ còn cười nổi hay không.
Nàng đang đợi bọn họ đến, cùng mẫu thân hảo hảo diễn đoạn này cho thật tốt, giành lấy cơ hội ra ngoài tìm Ngoại công.
Từ nhỏ nàng đã bị người ta cho là phế vật, khinh bỉ chà đạp nàng và mẫu thân. Nhưng không vì thế mà mẫu thân lại ghét bỏ nàng, ngược lại xem nàng hơn cả mạng sống, chiều chuộng yêu thương.
Từ lúc ba tuổi nàng đã được mẫu thân dạy dỗ, từ đọc chữ viết chữ, còn đưa cho nàng rất nhiều Y thư và quyển Khai Đấu Khí Thư mà khi xưa mẫu thân mang từ Dung gia. Dung Tuyết Vận đơn thuần chỉ nghĩ cho Âu Dương Mộ Tuyết đơn giản xem qua, nhưng không ngờ lại là một thành tựu to lớn.
Âu Dương Mộ Tuyết tuy không có Linh căn, nhưng ngược lại trí tuệ hơn người,những gì nàng một lần xem qua, lại có thể ghi nhớ. Nàng đem toàn bộ Y thư nghiên cứu một lượt, nếu có cơ hội thực hành có thể sẽ trở thành Dược sư sơ cấp.
Để trở thành dược sư thật sự phải trải qua 3 giai đoạn : Dược sư so cấp, Dược sư trung cấp và Đại Dươc sư. Nếu có cơ hội đến Thiên Minh đế quốc, Âu Dương Mộ Tuyết thực sự sẽ là một đại nhân tài.
Tuy nhiên nàng chưa có cơ hội. Nhưng về dụng chút tâm cơ giả bệnh này, nàng thừa sức.
Còn về Khai Đấu Khí Thư lại là một đại công trình, trong sách có ghi chép toàn bộ lịch sử của Đấu khí trong Lâm Tinh thiên giới, còn có cả những giai đoạn tu luyện đến Đại Thần. Âu Dương Mộ Tuyết mỗi khi chạm đến Khai Đấu Khí Thư lại như cuồn cuộn huyết mạch, dường như có một nguồn năng lượng khổng lồ trong người muốn phát tán, nhưng khi nàng cố gắng muốn phóng thích nguồn năng lượng đó, nó lại như vô tình biến mất, sạch sẽ không một chút dấu vết.
Âu Dương Mộ Tuyết thông qua Khai Đấu Khí Thư biết được rất nhiều.
Tỉ như ở Mao Cơ đế quốc, đứng đầu là Đấu khí, người luyện Đấu khí sẽ được gọi là Đấu khí sư. Càng có thành tựu về Đấu khí thì càng được danh vọng, người người ca tụng, ngược lại không thể luyện được Đấu khí, tức là không có Linh căn, thì sẽ là phế vật, người người khinh bỉ.
Mà phế vật đó, lại là nàng.
Tu chân ở Mao Cơ đế quốc chia ra năm cấp gồm Sơ Thần, Chiến Thần, Kim Đan Sư, Hộ Pháp và cuối cùng là Đại Thần. Mỗi cấp lại chia ra ba giai đoạn Sơ cấp, Trung cấp và Phi thăng. Nếu người tu luyện đến Đại Thần Phi thăng, có nghĩa là đã bước chân vào Lâm Tinh thiên giới.
Đại Thần Phi thăng ở Mao Cơ đế quốc, trước giờ có một người, chính là Thần Hữu Chân Nhân. Còn sau khi Thần Hữu Chân Nhân vào thiên giới, đến nay đã ba trăm năm, chưa từng xuất hiện người thứ hai. Chỉ duy nhất có ngoại công Âu Dương Mộ Tuyết , đạt đến Đại Thần sơ cấp.
Còn có rất nhiều điều nàng không thể hiểu được, tại sao nàng vận khí theo Khai Đấu Khí Thư, lại cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ trong người, nhưng khi nàng muốn phóng thích chúng ra ngoài, lại bị đè nén xuống, thậm chí trong ngực còn ẫn nhẫn đau.
Chỉ có Dung Hàm Tịnh ngoại công nàng biết được, vì chính người viết nên Khai Đấu Khí Thư, chỉ có người có thể giúp nàng, không một ai có thể.
Âu Dương Mộ Tuyết nghiến chặt răng, trong lòng thầm thề, nhất định phải rời khỏi nơi này. Nhất định.
Đang miên man trong suy nghĩ, Âu Dương Mộ Tuyết nghe thấy tiếng của Dung Tuyết Vận cùng với một số người, đang ồn ào ngoài cửa. Nàng mau chóng lấy lại tia kiên định trong mắt, thoáng thả lỏng người, bộ dáng một người bệnh sắp chết.
- Đây đại phu, người mau tới, nữ nhi ta ở trong này. Dung Tuyết Vận gấp gáp dẫn đường cho Lý đại phu, theo sau còn có năm nha hoàn bộ dáng giết heo của Lâm Tinh Mẫn phái đi theo giám sát.
- Mộ Tuyết, đây là Lý đại phu, phụ thân con mời đến đây cho con a. Con mau để Lý đại phu chẩn bệnh.
Dung Tuyết Vận dìu Âu Dương Mộ Tuyết ngồi dậy, thập phần nhẹ nhàng chu đáo.
-Mẫu thân,có đại phu sao, người mau hỏi đại phu, có phải con sắp chết hay không. Người con khắp nơi đều đau, mẫu thân.
Bộ dáng Âu Dương Mộ Tuyết vô cùng đáng thương, khuôn mặt lại không có chút huyết sắc, đôi mắt lại ươn ướt rầu rĩ, làm cho người ta không khỏi tiếc thương, chỉ là khắp nơi trên người đều là mụn đỏ, lại làm cho người ta thập phần ái ngại.
- Nữ nhi ngốc, con không sao, không có việc gì hết, để đại phu xem cho con. Nào , mau đưa tay ra!
-Đại phu người mau tới.
Dung Tuyết Vận hướng Lý đại phu khẩn cầu, mắt cũng long lanh ngấn lệ.
- Được, để ta thử.
Lý đại phu cầm lấy tay Âu Dương Mộ Tuyết chẩn mạch, mắt lại nheo thành một đường, bộ dáng khó hiểu vô cùng. Rõ ràng chỉ là bệnh thủy đậu bình thường, nhưng mạch đập lại vô cùng loạn xạ, hơi thở dường như rất mong manh, cộng thêm đôi môi bầm đen, lại như bị trúng độc.
- Cho ta hỏi một chút. Dạo gần đây Âu Dương tiểu thư đã ăn nhưng gì, ta nghi ngờ có người hạ độc.
- Hôm qua Mộ Tuyết chỉ dùng cơm cùng ta, rồi sau đó ra ngoài hóng gió, sau đó hôm nay liền trở thành như vậy. Dung Tuyết Vận tỉ mỉ kể lại, khuôn mặt tràn đầy thành thật.
Lý đại phu lại trầm ngâm, nếu như cùng dùng cơm với Âu Dương phu nhân thì khả năng hai người cùng trúng độc là tuyệt đối, nhưng Âu Dương phu nhân, lại một chút cũng không bị ảnh hưởng. Như vậy, thì là cái gì khiến môi bầm đen, nhưng không phải là độc. Loại bệnh này, thật sự...
- Ta thật sự không hiểu, trong cuộc đời hành y của ta, lại chưa gặp bệnh nào nan giải như vậy. Biểu hiện như trúng độc, mạch đập lại loạn xạ, nhưng lại không đoán được.
Nghe như vậy, một nha hoàn trong đám người Lâm Tinh Mẫn phái đến, cất giọng cay độc.
- Nan giải như vậy, không bằng cho thứ phế vật chết đi, còn phải chẩn bệnh, phí công.
Vừa dứt lời, nàng ta bỗng cảm giác như có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chăm chăm, nhưng đưa mắt tìm kím lại không thấy.
Ai lại có cái nhìn thấu xương như vậy, nhưng nàng ta nghĩ lại, có chủ tử Lâm Tinh Mẫn chống lưng, có gì phải sợ sao.
-Đại phu, ta cầu xin người mau cứu Mộ Tuyết, mau cứu nữ nhi tội nghiệp của ta. Ta cầu xin ông.
Dung Tuyết Vận lệ rơi đầy mặt, níu tay tay Lý đại phu, đau lòng khẩn cầu. Lại nhìn qua Âu Dương Mộ Tuyết, trong mắt đều là không nỡ nhìn nữ nhi đau đớn.
- Được, được, được. Âu Dương phu nhân, ta sẽ nghĩ cách. Nhưng bệnh này thật sự ta chưa gặp bao giờ, để cho ta trở về tìm cách có được không.
Lý đại phu thận trọng dìu Dung Tuyết Vận đứng dậy, dù gì đây cũng là phu nhân của Quốc sư bọn họ. Không thể sai sót.
Dung Tuyết Vận đứng dậy, hành lễ với Lý đại phu, không ngừng đa tạ.
- Ta thật sự đa tạ ngài Lý đại phu. Hết thảy mọi sự nhờ ngài a .
- Tạm thời ta kê cho đại tiểu thư vài thang thuốc, hai ngày sau ta lại đến chẩn bệnh. Phu nhân mau cho người ra ngoài bốc thuốc.
- Được, ngài mau kê, Lý đại phu.
Âu Dương Mộ Tuyết cười thầm trong lòng, độc ta hạ ông có thể giải được sao. Không sai, Âu Dương Mộ Tuyết nghiên cứu y thư nhiều năm nay, mà thành tựu lớn nhất của nàng chính là dụng độc. Chỉ với vài loài cỏ dại bên đường nhưng khi vào tay Âu Dương Mộ Tuyết , lại trở thành kịch độc.
Đối với hạ độc chính mình, tất nhiên nàng không ngốc làm cho bản thân mình có mệnh hệ gì, chỉ là triệu chứng giống như bị bệnh sắp chết, nhưng chỉ cần uống đúng thốc giải, là hoàn toàn chữa khỏi.
Còn về tại sao Lý đại phu không đoán được nguồn gốc bệnh, chỉ là do số ông ta không được tốt, nên mới gặp phải Âu Dương Mộ Tuyết thôi. Độc nàng hạ, có thể dễ dàng phát hiện ?
Âu Dương Mộ Tuyết ngước mắt nhìn qua người của Lâm Tinh Mẫn phái đến, bọn họ bộ dáng như đang ở chiến trường, mặt mày hầm hổ, đến đây là muốn dọa cho nàng mau chết sao.
- Đại phu nhân ngươi a, đúng là mệnh khổ, nữ nhi không có Linh căn, lại còn mang bệnh khó trị, không tốt số như chủ tử nhà ta. Được lão gia nâng trong lòng bàn tay. Haha, ta nói đại phu nhân, ngươi biết suy nghĩ thì đi cầu xin chủ tử, biết đâu sau khi cái phế vật này chết đi, chủ tử lại rủ lòng thương xót mà cho ngươi một cái quan tài a. Haha..
Dung Tuyết Vận tức giận nhìn bọn họ, tay chỉ thẳng ra cửa, còn không quên vận khí chưởng thẳng vào ngực bọn họ, làm cho mỗi người đều nhả ra ngụm máu
Tốt xấu gì nàng cũng là Chiến Thần sơ cấp, muốn lăng nhục nữ nhi nàng, bọn họ còn chưa có đủ tư cách
- Các ngươi mau cút cho ta, ở đây không đến lượt các ngươi lên tiếng.
Nghe tin bệnh của Âu Dương Mộ Tuyết trầm trọng, bọn họ cười khi người gặp họa, hảo hảo nghe ngóng xem có phải bệnh thật hay không, còn về bẩm báo lại cho Lâm Tinh Mẫn, bây giờ cũng nên trả lại ân tình cho bọn họ chứ
- Các, các ngươi chờ đó. Chủ tử sẽ không tha cho các ngươi. Mau đi thôi !
Một người trong bọn họ lấp bấp nói, vì uy lực một chưởng khi nãy, thật sự mạnh mẽ, bọn họ quả thực không chịu nổi. Vội vàng kéo nhau rời khỏi.
Âu Dương Mộ Tuyết thầm nghĩ, cứ cho bọn họ cười, sau khi bước ra khỏi Trúc Hiên Viện hôm nay, xem bọn họ còn cười nổi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.