Chương 4
Nam Đảo Anh Đào
25/04/2020
Mặc dù
hôm qua, lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm, nhưng tới thời gian thức dậy
hàng ngày thì Khương Mật vẫn tỉnh lại, muốn ngồi dậy, nhưng mới cử động
một cái đã thấy cả người có chút mệt mỏi . Động tác nhỏ này đã đánh thức Vệ Thành, Vệ Thành mở mắt ra, nhìn về phía bên cạnh tối đen như mực.
“Khương Mật?” Khương Mật dựa vào lồng ngực Vệ Thành, nói khẽ:
“Đánh thức chàng à?” Bình thường Vệ Thành cũng hay dậy sớm. Người xưa có câu kế hoạch hàng ngày bắt đầu từ sáng sớm, những người đọc sách như họ cũng không ngủ nướng đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, hiếm khi được ôm kiều thê (vợ yêu) ở trong ngực nên Vệ Thành cũng vô lại một lúc, chàng liền ôm chặt lấy Khương Mật:
-“Ngủ cùng ta một lúc nữa.”
-“…”
Khương Mật có chút khó xử, nàng sợ làm bữa sáng muộn.
Nhìn có vẻ như trong lòng Ngô thị thì Vệ Thành có thiếu chút tâm nhãn, nhưng thực ra trong lòng chàng có chút tính toán. Chàng đoán được suy nghĩ của Khương Mật, đổi tư thế ôm để nàng được thoải mát hơn, nhắm mắt lại rồi nói:
“Ta nghe thấy tiếng động, mẹ đã dậy rồi, mẹ sẽ lo liệu bữa sáng. Mỗi tuần ta mới về có một ngày, chỉ nghỉ lại một đêm, nghĩ cũng biết là ta quấy rầy nàng, ngủ thêm một lát cũng chẳng sao, mẹ không phải là người khắt khe đến thế.”
Quả thực, nếu như mẹ chồng không vừa lòng với nàng, thì sẽ đi thẳng đến phòng phía tây gọi cửa, chứ đâu có để nàng tùy ý nằm trên giường nữa.
Nghĩ như vậy, Khương Mật cũng yên tâm.
Nàng yên tâm dựa vào ngực Vệ Thành. Đừng thấy Vệ Thành là người đọc sách, ôm trong ngực cũng không hề yếu ớt, nằm như vậy cũng khiến nàng cảm thấy đáng tin cậy, trong lòng cũng vững tin hơn thường ngày.
Ngoài miệng thì nói là ngủ thêm một lát, thực ra cũng là vì chăm sóc cho Khương Mật. Từ trước đến nay, Vệ Thành ngủ không nhiều, tỉnh lại rồi cũng không ngủ tiếp nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chàng tự trách mình không có chừng mực, hôm qua quấy rầy nàng đến tận nửa đêm. Chàng thầm nghĩ chắc là Khương Mật rất mệt mỏi, nhưng lại quên mất từ khi mẹ ruột Khương Mật qua đời chẳng có ai thương xót cho nàng. Nhất là sau khi mẹ kế được gả đến, nàng càng phải chịu nhiều cực khổ, trước mặt người khác thì tươi cười nhưng sau lưng lại nghĩ mọi cách để chèn ép nàng. Vất vả đến tận đêm muộn cũng chẳng phải một hai lần, cho dù vừa mới đặt lưng xuống còn chưa ngủ mà nghe tiếng gà gáy cũng phải bò dậy, nếu không cha cũng sẽ đến răn dạy nàng, nói nàng tranh thủ ham ăn lười làm.
Cũng bởi có người trước đó đối xử với mình không tốt để so sánh, nên sau khi Khương Mật gả đến vẫn luôn thỏa mãn. Cho dù mẹ chồng có nói nhiều lời khó nghe đi nữa thì Khương Mật cũng chẳng hề cảm thấy chán ghét. Có thể Ngô thị không hài lòng với nàng, nhưng Ngô thị thương con trai. Vệ Thành cũng đã cưới nàng rồi, Ngô thị cũng không muốn con trai khó xử khi bị kẹp ở giữa, cũng đang thử đón nhận nàng. Đây là tín hiệu đáng mừng.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, Ngô thị đối với nàng cũng đã có sự thay đổi lớn, lại thêm sự việc ngày hôm qua, Khương Mật thầm nghĩ có lẽ cuộc sống sau này có thể sẽ càng tốt đẹp hơn.
Nếu như kỳ thi Viện năm nay tất cả đều thuận lợi thì thật tốt quá rồi.
Tướng công có thể đỗ tú tài thì cuộc sống trong nhà sẽ càng thoải mái hơn một chút. Nghe nói chỉ cần đỗ tú tài là có thể lên học tại Huyện Học , trường huyện thuộc về quan phủ, khác với trường tư thục, thầy giáo ở đó nhận bổng lộc triều đình, không nhận lễ vật. Các học trò chỉ cần chuẩn bị quà tặng tam tiết lưỡng thọ (3 lễ tết lớn ngày xưa đoan ngọ, trung thu, nguyên đán).
Mẹ chồng Ngô thị cũng nói, Huyện Học cũng sẽ cung cấp giấy, bút và mực, lên học ở trên đó thực sự tiết kiệm được rất nhiều tiền.
…
Cảm nhận thấy Khương Mật cử động mấy lần, Vệ Thành ôm nàng cọ xát, hỏi:
“Không ngủ được à? đang nghĩ gì vậy?” “Đang nghĩ về kỳ thi Viện, nghe mẹ nói sắp đến ngày thi rồi.”
Vệ Thành ừ một tiếng, rồi nói:
“Sau thu hoạch vụ thu trời chuyển lạnh, Học Chính đại nhân sẽ bắt đầu đi tuần khảo (giám thị trực tiếp cho kỳ thi), bắt đầu từ Bái Châu, đến Túc Châu cũng đã sang tháng mười rồi.”
Khương Mật có chút tò mò hỏi sau kỳ thi Viện thì sao?
“Sau kỳ thi Viện Học Chính đại nhân sẽ lập tức đến châu tiếp theo để tổ chức kỳ thi, người khác sẽ chấm bài cho chúng ta. Kỳ thi Viện Túc Châu là vào đầu tháng mười, tháng mười một sẽ yết bảng, gần cuối năm sẽ thông báo kết quả. Có thể đạt công danh tú tài thì năm sau sẽ có thể lên trường huyện báo danh, nếu bài thi thực sự xuất sắc được điểm cao nhất sẽ là lẫm sinh, như vậy là có thể đến trường học của phủ ở Túc Châu.”
Lúc nói câu này, âm thanh Vệ Thành rất nhạt, Khương Mật có thể nghe được một chút ước mơ mãnh liệt. Nàng nghĩ thầm như vậy cũng đúng thôi, người đọc sách đều có ước mơ như vậy, Phủ Học ai mà không muốn đến chứ?
“Thiếp cảm thấy tướng công nhất định sẽ thi đỗ, sang năm thiếp chính là vợ tú tài mà người người ngưỡng mộ rồi.” Trong lòng Vệ Thành nóng lên, hỏi nàng chắc chắn đến thế à? Sao lại tự tin như vậy?
“Thiếp tin tướng công có thể làm được, trước khi gả qua đây thiếp đã nghe mọi người nói tướng công có học vấn tốt, tính ra ở thôn Hậu Sơn này thì tướng công của thiếp là người có năng lực nhất.”
“Họ không nói nửa câu sau à?”
“Có nói, ai ai cũng thấy đáng tiếc, nói rằng Vệ Tam Lang chỗ nào cũng tốt, chỉ thiếu vận may.”
“Vậy là đã tích khẩu đức rồi, ta còn nghe nói là có sao xấu chiếu mệnh.”
Vệ Thành như đang tự giễu, còn cười một tiếng:
“Người xui xẻo như ta đúng là hiếm có trên thế gian này. Nửa năm trước, trong nhà cũng vì chuyện này mà nháo nhào một trận. Mẹ oán giận hai tẩu tử (chị dâu), thực ra thì họ không tin tưởng ta cũng chẳng thể trách họ được. Ta cũng nghĩ, nếu năm nay vẫn như vậy, ta sẽ chấp nhận không đi học nữa. Ta học tốt cũng có được gì đâu, mấy năm nay ngay cả trường thi ta còn chưa vào được thì còn có tác dụng gì?”
Nghe đến đây, Khương Mật không nằm yên được nữa, nàng chống hai tay lên giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt viết đầy ba chữ không như ý của Vệ Thành.
“Tướng công, kỳ nghỉ tuần trước chàng về, khi đọc bài ở sân trước vào buổi sáng sớm có nói trước khi ông trời thực sự trọng đãi một người nào đó thì sẽ tôi luyện người đó trước, thiếp thấy câu ấy rất đúng… rất nhiều việc rõ ràng đã được an bài cả rồi. Giống như năm ấy mẹ thiếp bệnh rồi qua đời, ai ai cũng đều thương xót cho thiếp, Ban đầu họ nói con gái không có mẹ thì làm sao mà gả đi được, sau này cha thiếp lấy vợ kế thì họ lại nói rơi vào tay mẹ kế rồi thì còn có thể hứa gả cho nhà nào chứ? Nhưng chàng nhìn thiếp xem, thiếp đã gả đến Vệ gia, gả làm vợ chàng, trước đây có ai đoán đúng được việc này đâu? Tướng công, chàng nghĩ mà xem, mặc dù số thiếp long đong lận đận nhưng mỗi khi sắp gặp phải chuyện không may thì ông trời đều sẽ báo mộng giúp thiếp tránh khỏi nạn tai, chàng nói có phải ông trời có chút ưu ái cho thiếp quá rồi không? Ông trời đã ưu ái thiếp như thế, chẳng lẽ thiếp lại không làm nổi vợ tú tài ư?”
Vệ Thành tức cười, chế nhạo nói:
“Nàng đang ngụy biện?” Khương Mật vẫn khăng khăng:
“Ngụy biện cũng là có lý, không thì chàng chỉ ra xem thiếp nói câu nào không đúng?”
Vệ Thành thầm nghĩ thời gian mình ở nhà vẫn quá ít, sau khi thành hôn cũng không ở cùng Mật Nương, vẫn chưa hiểu được nàng.
Hóa ra nàng còn có tính cách này.
Sự bướng bỉnh khác hẳn với vẻ ngoài mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta yêu đến chẳng thể buông tay.
Thoạt nhìn nàng chẳng hề giống người phụ nữ nông thôn không có hiểu biết, những lời nói này đã thuyết phục được Vệ Thành. Vệ Thành vốn là người có học thức nhưng lại chẳng có chỗ thể hiện. Mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng chàng vẫn luôn lo lắng năm nay sẽ lại tiếp tục xui xẻo. Nói chuyện cùng Khương Mật mấy câu, gánh nặng trong lòng cũng được hạ xuống không ít.
Vệ Thành giống như bị hút hồn, cứ nhìn chằm chằm Khương Mật.
Vệ Thành cũng không thực sự buồn ngủ nữa, chàng thực sự tỉnh táo rồi, liền ngồi sang bên mép giường, để Khương Mật từ phía trong giường đi ra ngoài, ngắm nàng thắp sáng đèn dầu lên, sửa soạn cho mình một cách nhanh chóng.
Khi Khương Mật búi tóc còn quay lại nhìn chàng một cái:
“Tướng công, chàng choàng thêm cái áo khoác vào, sáng sớm trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Lúc Khương Mật đến nhà bếp, đúng là Ngô thị đã sớm bận rộn chân tay. Nghe thấy tiếng động, bà liền quay đầu nhìn một cái, nhíu mày hỏi:
“Dậy rồi à?”
“Hôm nay con dậy muộn, con xin lỗi mẹ.”
“Con đâu có lỗi gì với ta? Con có lỗi với Tam Lang ấy, một tuấn nó được về nghỉ có một ngày, con không bầu bạn bên cạnh, tâm sự với nó cho tốt, còn đi xuống bếp làm gì?”
Khương Mật: …
“Tướng công chuẩn bị đọc sách sáng sớm.”
Ngô thị: …
“Con qua đây trông lửa, đừng làm tắt.” Ngô thị chuẩn bị ra khỏi bếp, lại nhớ đến hỏi:
“Đêm qua có nằm mơ thấy gì không?”
“Không ạ.”
“Vậy thì tốt, sau này lại nằm mơ cái gì nữa thì phải nói cho mẹ biết sớm, sự việc càng nghiêm trọng càng phải nói sớm, nghe rõ chưa?”
Khương Mật gật đầu đáp ứng rồi nói con đã biết rồi.
Nhìn thân thể Vệ Thành không cường tráng như đàn ông làm ruộng, nhưng cũng không phải là người đọc sách tay không thể xách vai không thể gánh. Kỳ nghỉ mỗi tuần chàng đều sẽ làm việc giúp đỡ gia đình. Ăn xong bữa sáng, thấy vại nước vơi một nửa liền nói đi ra bờ giếng lại bị cha Vệ ngăn cản, chàng liền ở trong sân chẻ củi. Mỗi năm vào mùa này đều phải tích trữ củi để sống qua mùa đông, việc này làm một cách khéo léo là được, không cần tốn quá nhiều sức lực.
Vệ Đại Lang và Vệ Tam Lang cũng qua một lát, nói chuyện với chàng hai câu rồi lại ra đồng.
Đến giờ Tỵ, tiểu Hổ nhà Vệ Nhị Lang mò mẫm sang chơi. Nó ngồi bên cạnh nhìn Vệ Thành bổ củi, xem một lát thấy chán liền đi vào trong phòng nhìn ngó. Lúc này, Khương Mật đang cầm kim chỉ sửa lại quần áo, thấy nó đi đến liền nhớ tới bọc bánh quế hoa hôm qua. Nàng vẫy tay gọi tiểu Hổ đi qua, mở bọc giấy ra chia một miếng bánh nhỏ cho nó.
Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tiểu Hổ, cầm miếng bánh cũng không nỡ ăn hết cả miếng, từ từ cắn từng miếng một. Thấy thằng bé ăn vui vẻ như thế, lại nghĩ đây là bánh mà tướng công đặc biệt mua về cho nàng, Khương Mật cũng thử nửa miếng. Nửa miếng bánh hoa quế tan ra trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngào, thậm chí còn có hương hoa vấn vương quanh mũi.
Khương Mật chưa bao giờ được ăn bánh ngon đến thế, có lẽ bánh này cũng không hề rẻ.
Nàng đem hai miếng rưỡi còn thừa gói lại cẩn thận. Cất bánh xong, chuẩn bị ngồi về chỗ cũ sửa lại quần áo, nàng dặn dò tiểu Hổ ra ngoài chơi.
Tiểu Hổ che miếng bánh nó chưa ăn hết rồi đi ra ngoài. Ra ngoài thì đụng vào bà nội. Ngô thị nhìn cái là biết tiểu Hổ đang cắn bánh hoa quế, chẳng nói gì, tiểu Hổ hô một tiếng bà nội, rồi chạy thẳng ra ngoài. Ra ngoài rồi nhìn thấy Mao Đản đang ngồi xổm trên đường cái không biết đang chơi cái gì. Mao Đản của đại phòng và tiểu Hổ nhị phòng tuổi tác ngang nhau, hai đứa cũng thường chơi với nhau. Tiểu Hổ chạy chậm đến, nhưng trước đó cũng đã kịp ăn hết bánh quế hoa. Vị thơm ngọt trong miệng còn chưa tan, vừa mới ngồi xuống đã bị Mao Đản ngửi thấy.
Ánh mắt Mao Đản nhìn qua sáng long lanh, hỏi nó ăn gì đấy?
“Bánh quế hoa thím ba cho.” Mao Đản nghe nói thế thì ném bỏ nửa con giun trong tay xuống không chơi nữa rồi cắm đầu chạy về phía Khương Mật, chạy đến phòng của nàng liền nói muốn ăn bánh.
Bình thường muốn ăn bánh thì nên đòi cha mẹ, người khác đâu có nợ ngươi. Nhưng Mao Đản mới ba bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Khương Mật là bề trên cũng chẳng chấp nó. Hơn nữa tiểu Hổ và Mao Đản đều là cháu, nên được đối xử như nhau. Nghĩ như vậy nên Khương Mật cũng chia cho nó một miếng. Chẳng ngờ được là thằng bé ăn ngấu nghiến hết miếng bánh rồi đòi thêm.
Khương Mật cất gói bánh đi, bảo Mao Đản đi ra ngoài chơi.
Mao Đản lại không chịu, nhất định phải làm ầm ĩ ở tây phòng.
Vệ Thành đang chẻ củi ngoài sân, nghe thấy tiếng động nên đi vào. Ngô thị đi trước chàng một bước, đứng ở cửa thấy Mao Đản đang ngồi trên mặt đất lăn lộn gào khóc ầm ĩ liền hỏi:
“Nó muốn cái gì?” Khương Mật trả lời:
“Hôm qua tướng công mua bánh quế hoa, con chia cho tiểu Hổ và Mao Đản mỗi đứa một miếng, có lẽ là ăn chưa no.” Nghe thấy câu này mặt Ngô thị đen lại.
Ăn no?
Loại bánh này mà muốn ăn no?
Vậy thì e là đã đầu thai nhầm rồi.
Ngô thị bế Mao Đản đang ngồi khóc trên mặt đất lên, đưa về nhà bên cạnh cho vợ Đại Lang, chỉ để lại câu:
“Sinh ra được thì dạy dỗ cho tốt, đừng có đi ra ngoài làm mất mặt.”
“Khương Mật?” Khương Mật dựa vào lồng ngực Vệ Thành, nói khẽ:
“Đánh thức chàng à?” Bình thường Vệ Thành cũng hay dậy sớm. Người xưa có câu kế hoạch hàng ngày bắt đầu từ sáng sớm, những người đọc sách như họ cũng không ngủ nướng đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, hiếm khi được ôm kiều thê (vợ yêu) ở trong ngực nên Vệ Thành cũng vô lại một lúc, chàng liền ôm chặt lấy Khương Mật:
-“Ngủ cùng ta một lúc nữa.”
-“…”
Khương Mật có chút khó xử, nàng sợ làm bữa sáng muộn.
Nhìn có vẻ như trong lòng Ngô thị thì Vệ Thành có thiếu chút tâm nhãn, nhưng thực ra trong lòng chàng có chút tính toán. Chàng đoán được suy nghĩ của Khương Mật, đổi tư thế ôm để nàng được thoải mát hơn, nhắm mắt lại rồi nói:
“Ta nghe thấy tiếng động, mẹ đã dậy rồi, mẹ sẽ lo liệu bữa sáng. Mỗi tuần ta mới về có một ngày, chỉ nghỉ lại một đêm, nghĩ cũng biết là ta quấy rầy nàng, ngủ thêm một lát cũng chẳng sao, mẹ không phải là người khắt khe đến thế.”
Quả thực, nếu như mẹ chồng không vừa lòng với nàng, thì sẽ đi thẳng đến phòng phía tây gọi cửa, chứ đâu có để nàng tùy ý nằm trên giường nữa.
Nghĩ như vậy, Khương Mật cũng yên tâm.
Nàng yên tâm dựa vào ngực Vệ Thành. Đừng thấy Vệ Thành là người đọc sách, ôm trong ngực cũng không hề yếu ớt, nằm như vậy cũng khiến nàng cảm thấy đáng tin cậy, trong lòng cũng vững tin hơn thường ngày.
Ngoài miệng thì nói là ngủ thêm một lát, thực ra cũng là vì chăm sóc cho Khương Mật. Từ trước đến nay, Vệ Thành ngủ không nhiều, tỉnh lại rồi cũng không ngủ tiếp nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chàng tự trách mình không có chừng mực, hôm qua quấy rầy nàng đến tận nửa đêm. Chàng thầm nghĩ chắc là Khương Mật rất mệt mỏi, nhưng lại quên mất từ khi mẹ ruột Khương Mật qua đời chẳng có ai thương xót cho nàng. Nhất là sau khi mẹ kế được gả đến, nàng càng phải chịu nhiều cực khổ, trước mặt người khác thì tươi cười nhưng sau lưng lại nghĩ mọi cách để chèn ép nàng. Vất vả đến tận đêm muộn cũng chẳng phải một hai lần, cho dù vừa mới đặt lưng xuống còn chưa ngủ mà nghe tiếng gà gáy cũng phải bò dậy, nếu không cha cũng sẽ đến răn dạy nàng, nói nàng tranh thủ ham ăn lười làm.
Cũng bởi có người trước đó đối xử với mình không tốt để so sánh, nên sau khi Khương Mật gả đến vẫn luôn thỏa mãn. Cho dù mẹ chồng có nói nhiều lời khó nghe đi nữa thì Khương Mật cũng chẳng hề cảm thấy chán ghét. Có thể Ngô thị không hài lòng với nàng, nhưng Ngô thị thương con trai. Vệ Thành cũng đã cưới nàng rồi, Ngô thị cũng không muốn con trai khó xử khi bị kẹp ở giữa, cũng đang thử đón nhận nàng. Đây là tín hiệu đáng mừng.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, Ngô thị đối với nàng cũng đã có sự thay đổi lớn, lại thêm sự việc ngày hôm qua, Khương Mật thầm nghĩ có lẽ cuộc sống sau này có thể sẽ càng tốt đẹp hơn.
Nếu như kỳ thi Viện năm nay tất cả đều thuận lợi thì thật tốt quá rồi.
Tướng công có thể đỗ tú tài thì cuộc sống trong nhà sẽ càng thoải mái hơn một chút. Nghe nói chỉ cần đỗ tú tài là có thể lên học tại Huyện Học , trường huyện thuộc về quan phủ, khác với trường tư thục, thầy giáo ở đó nhận bổng lộc triều đình, không nhận lễ vật. Các học trò chỉ cần chuẩn bị quà tặng tam tiết lưỡng thọ (3 lễ tết lớn ngày xưa đoan ngọ, trung thu, nguyên đán).
Mẹ chồng Ngô thị cũng nói, Huyện Học cũng sẽ cung cấp giấy, bút và mực, lên học ở trên đó thực sự tiết kiệm được rất nhiều tiền.
…
Cảm nhận thấy Khương Mật cử động mấy lần, Vệ Thành ôm nàng cọ xát, hỏi:
“Không ngủ được à? đang nghĩ gì vậy?” “Đang nghĩ về kỳ thi Viện, nghe mẹ nói sắp đến ngày thi rồi.”
Vệ Thành ừ một tiếng, rồi nói:
“Sau thu hoạch vụ thu trời chuyển lạnh, Học Chính đại nhân sẽ bắt đầu đi tuần khảo (giám thị trực tiếp cho kỳ thi), bắt đầu từ Bái Châu, đến Túc Châu cũng đã sang tháng mười rồi.”
Khương Mật có chút tò mò hỏi sau kỳ thi Viện thì sao?
“Sau kỳ thi Viện Học Chính đại nhân sẽ lập tức đến châu tiếp theo để tổ chức kỳ thi, người khác sẽ chấm bài cho chúng ta. Kỳ thi Viện Túc Châu là vào đầu tháng mười, tháng mười một sẽ yết bảng, gần cuối năm sẽ thông báo kết quả. Có thể đạt công danh tú tài thì năm sau sẽ có thể lên trường huyện báo danh, nếu bài thi thực sự xuất sắc được điểm cao nhất sẽ là lẫm sinh, như vậy là có thể đến trường học của phủ ở Túc Châu.”
Lúc nói câu này, âm thanh Vệ Thành rất nhạt, Khương Mật có thể nghe được một chút ước mơ mãnh liệt. Nàng nghĩ thầm như vậy cũng đúng thôi, người đọc sách đều có ước mơ như vậy, Phủ Học ai mà không muốn đến chứ?
“Thiếp cảm thấy tướng công nhất định sẽ thi đỗ, sang năm thiếp chính là vợ tú tài mà người người ngưỡng mộ rồi.” Trong lòng Vệ Thành nóng lên, hỏi nàng chắc chắn đến thế à? Sao lại tự tin như vậy?
“Thiếp tin tướng công có thể làm được, trước khi gả qua đây thiếp đã nghe mọi người nói tướng công có học vấn tốt, tính ra ở thôn Hậu Sơn này thì tướng công của thiếp là người có năng lực nhất.”
“Họ không nói nửa câu sau à?”
“Có nói, ai ai cũng thấy đáng tiếc, nói rằng Vệ Tam Lang chỗ nào cũng tốt, chỉ thiếu vận may.”
“Vậy là đã tích khẩu đức rồi, ta còn nghe nói là có sao xấu chiếu mệnh.”
Vệ Thành như đang tự giễu, còn cười một tiếng:
“Người xui xẻo như ta đúng là hiếm có trên thế gian này. Nửa năm trước, trong nhà cũng vì chuyện này mà nháo nhào một trận. Mẹ oán giận hai tẩu tử (chị dâu), thực ra thì họ không tin tưởng ta cũng chẳng thể trách họ được. Ta cũng nghĩ, nếu năm nay vẫn như vậy, ta sẽ chấp nhận không đi học nữa. Ta học tốt cũng có được gì đâu, mấy năm nay ngay cả trường thi ta còn chưa vào được thì còn có tác dụng gì?”
Nghe đến đây, Khương Mật không nằm yên được nữa, nàng chống hai tay lên giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt viết đầy ba chữ không như ý của Vệ Thành.
“Tướng công, kỳ nghỉ tuần trước chàng về, khi đọc bài ở sân trước vào buổi sáng sớm có nói trước khi ông trời thực sự trọng đãi một người nào đó thì sẽ tôi luyện người đó trước, thiếp thấy câu ấy rất đúng… rất nhiều việc rõ ràng đã được an bài cả rồi. Giống như năm ấy mẹ thiếp bệnh rồi qua đời, ai ai cũng đều thương xót cho thiếp, Ban đầu họ nói con gái không có mẹ thì làm sao mà gả đi được, sau này cha thiếp lấy vợ kế thì họ lại nói rơi vào tay mẹ kế rồi thì còn có thể hứa gả cho nhà nào chứ? Nhưng chàng nhìn thiếp xem, thiếp đã gả đến Vệ gia, gả làm vợ chàng, trước đây có ai đoán đúng được việc này đâu? Tướng công, chàng nghĩ mà xem, mặc dù số thiếp long đong lận đận nhưng mỗi khi sắp gặp phải chuyện không may thì ông trời đều sẽ báo mộng giúp thiếp tránh khỏi nạn tai, chàng nói có phải ông trời có chút ưu ái cho thiếp quá rồi không? Ông trời đã ưu ái thiếp như thế, chẳng lẽ thiếp lại không làm nổi vợ tú tài ư?”
Vệ Thành tức cười, chế nhạo nói:
“Nàng đang ngụy biện?” Khương Mật vẫn khăng khăng:
“Ngụy biện cũng là có lý, không thì chàng chỉ ra xem thiếp nói câu nào không đúng?”
Vệ Thành thầm nghĩ thời gian mình ở nhà vẫn quá ít, sau khi thành hôn cũng không ở cùng Mật Nương, vẫn chưa hiểu được nàng.
Hóa ra nàng còn có tính cách này.
Sự bướng bỉnh khác hẳn với vẻ ngoài mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta yêu đến chẳng thể buông tay.
Thoạt nhìn nàng chẳng hề giống người phụ nữ nông thôn không có hiểu biết, những lời nói này đã thuyết phục được Vệ Thành. Vệ Thành vốn là người có học thức nhưng lại chẳng có chỗ thể hiện. Mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng chàng vẫn luôn lo lắng năm nay sẽ lại tiếp tục xui xẻo. Nói chuyện cùng Khương Mật mấy câu, gánh nặng trong lòng cũng được hạ xuống không ít.
Vệ Thành giống như bị hút hồn, cứ nhìn chằm chằm Khương Mật.
Vệ Thành cũng không thực sự buồn ngủ nữa, chàng thực sự tỉnh táo rồi, liền ngồi sang bên mép giường, để Khương Mật từ phía trong giường đi ra ngoài, ngắm nàng thắp sáng đèn dầu lên, sửa soạn cho mình một cách nhanh chóng.
Khi Khương Mật búi tóc còn quay lại nhìn chàng một cái:
“Tướng công, chàng choàng thêm cái áo khoác vào, sáng sớm trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Lúc Khương Mật đến nhà bếp, đúng là Ngô thị đã sớm bận rộn chân tay. Nghe thấy tiếng động, bà liền quay đầu nhìn một cái, nhíu mày hỏi:
“Dậy rồi à?”
“Hôm nay con dậy muộn, con xin lỗi mẹ.”
“Con đâu có lỗi gì với ta? Con có lỗi với Tam Lang ấy, một tuấn nó được về nghỉ có một ngày, con không bầu bạn bên cạnh, tâm sự với nó cho tốt, còn đi xuống bếp làm gì?”
Khương Mật: …
“Tướng công chuẩn bị đọc sách sáng sớm.”
Ngô thị: …
“Con qua đây trông lửa, đừng làm tắt.” Ngô thị chuẩn bị ra khỏi bếp, lại nhớ đến hỏi:
“Đêm qua có nằm mơ thấy gì không?”
“Không ạ.”
“Vậy thì tốt, sau này lại nằm mơ cái gì nữa thì phải nói cho mẹ biết sớm, sự việc càng nghiêm trọng càng phải nói sớm, nghe rõ chưa?”
Khương Mật gật đầu đáp ứng rồi nói con đã biết rồi.
Nhìn thân thể Vệ Thành không cường tráng như đàn ông làm ruộng, nhưng cũng không phải là người đọc sách tay không thể xách vai không thể gánh. Kỳ nghỉ mỗi tuần chàng đều sẽ làm việc giúp đỡ gia đình. Ăn xong bữa sáng, thấy vại nước vơi một nửa liền nói đi ra bờ giếng lại bị cha Vệ ngăn cản, chàng liền ở trong sân chẻ củi. Mỗi năm vào mùa này đều phải tích trữ củi để sống qua mùa đông, việc này làm một cách khéo léo là được, không cần tốn quá nhiều sức lực.
Vệ Đại Lang và Vệ Tam Lang cũng qua một lát, nói chuyện với chàng hai câu rồi lại ra đồng.
Đến giờ Tỵ, tiểu Hổ nhà Vệ Nhị Lang mò mẫm sang chơi. Nó ngồi bên cạnh nhìn Vệ Thành bổ củi, xem một lát thấy chán liền đi vào trong phòng nhìn ngó. Lúc này, Khương Mật đang cầm kim chỉ sửa lại quần áo, thấy nó đi đến liền nhớ tới bọc bánh quế hoa hôm qua. Nàng vẫy tay gọi tiểu Hổ đi qua, mở bọc giấy ra chia một miếng bánh nhỏ cho nó.
Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tiểu Hổ, cầm miếng bánh cũng không nỡ ăn hết cả miếng, từ từ cắn từng miếng một. Thấy thằng bé ăn vui vẻ như thế, lại nghĩ đây là bánh mà tướng công đặc biệt mua về cho nàng, Khương Mật cũng thử nửa miếng. Nửa miếng bánh hoa quế tan ra trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngào, thậm chí còn có hương hoa vấn vương quanh mũi.
Khương Mật chưa bao giờ được ăn bánh ngon đến thế, có lẽ bánh này cũng không hề rẻ.
Nàng đem hai miếng rưỡi còn thừa gói lại cẩn thận. Cất bánh xong, chuẩn bị ngồi về chỗ cũ sửa lại quần áo, nàng dặn dò tiểu Hổ ra ngoài chơi.
Tiểu Hổ che miếng bánh nó chưa ăn hết rồi đi ra ngoài. Ra ngoài thì đụng vào bà nội. Ngô thị nhìn cái là biết tiểu Hổ đang cắn bánh hoa quế, chẳng nói gì, tiểu Hổ hô một tiếng bà nội, rồi chạy thẳng ra ngoài. Ra ngoài rồi nhìn thấy Mao Đản đang ngồi xổm trên đường cái không biết đang chơi cái gì. Mao Đản của đại phòng và tiểu Hổ nhị phòng tuổi tác ngang nhau, hai đứa cũng thường chơi với nhau. Tiểu Hổ chạy chậm đến, nhưng trước đó cũng đã kịp ăn hết bánh quế hoa. Vị thơm ngọt trong miệng còn chưa tan, vừa mới ngồi xuống đã bị Mao Đản ngửi thấy.
Ánh mắt Mao Đản nhìn qua sáng long lanh, hỏi nó ăn gì đấy?
“Bánh quế hoa thím ba cho.” Mao Đản nghe nói thế thì ném bỏ nửa con giun trong tay xuống không chơi nữa rồi cắm đầu chạy về phía Khương Mật, chạy đến phòng của nàng liền nói muốn ăn bánh.
Bình thường muốn ăn bánh thì nên đòi cha mẹ, người khác đâu có nợ ngươi. Nhưng Mao Đản mới ba bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Khương Mật là bề trên cũng chẳng chấp nó. Hơn nữa tiểu Hổ và Mao Đản đều là cháu, nên được đối xử như nhau. Nghĩ như vậy nên Khương Mật cũng chia cho nó một miếng. Chẳng ngờ được là thằng bé ăn ngấu nghiến hết miếng bánh rồi đòi thêm.
Khương Mật cất gói bánh đi, bảo Mao Đản đi ra ngoài chơi.
Mao Đản lại không chịu, nhất định phải làm ầm ĩ ở tây phòng.
Vệ Thành đang chẻ củi ngoài sân, nghe thấy tiếng động nên đi vào. Ngô thị đi trước chàng một bước, đứng ở cửa thấy Mao Đản đang ngồi trên mặt đất lăn lộn gào khóc ầm ĩ liền hỏi:
“Nó muốn cái gì?” Khương Mật trả lời:
“Hôm qua tướng công mua bánh quế hoa, con chia cho tiểu Hổ và Mao Đản mỗi đứa một miếng, có lẽ là ăn chưa no.” Nghe thấy câu này mặt Ngô thị đen lại.
Ăn no?
Loại bánh này mà muốn ăn no?
Vậy thì e là đã đầu thai nhầm rồi.
Ngô thị bế Mao Đản đang ngồi khóc trên mặt đất lên, đưa về nhà bên cạnh cho vợ Đại Lang, chỉ để lại câu:
“Sinh ra được thì dạy dỗ cho tốt, đừng có đi ra ngoài làm mất mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.