Mèo Biến Thái, Tránh Xa Ta Ra!
Chương 12
Vân Anh
30/03/2018
Ánh nắng chiều tà khiến bóng dáng Tiểu Hy kéo dài ra , bước chân nặng nề giúp thân xác mệt mỏi đi về phía trước . Tiểu Hy loay hoay mở cửa tiện
tay ném luôn chiếc giày cao gót vào trong tủ giày .
Cô lười nhác ngại xỏ đôi dép đi chân trần vào nhà , sự mát lạnh của sàn nhà khiến cho Tiểu Hy thoải mái hẳn . Khứu giác của Tiểu Hy nhạy bén phát hiện hương thơm của thức ăn từ trong bếp , mùi thơm của cứ vấn vương nơi chóp mũi của cô . Tiểu Hy cảnh giác - là trộm. Ơ mà cũng lạ thật trộm mà cũng biết nấu cơm ở nhà cô trước khi trộm đồ à.
Nhưng đáp lại sự nghi vấn những câu hỏi ngớ ngẩn của cô thì có một bóng dáng ôm chầm lấy Tiểu Hy.
- Chủ nhân , em về rồi. Tôi rất nhớ em.
Tiểu Hy nhăn mặt , phải rồi , tên biến thái Miêu Miêu , hừ , anh ta lại biến hóa ở dạng người hả .
- Bỏ ra .
Tiểu Hy lạnh nhạt nói , cố gắng thoát khỏi cái ôm của Miêu Miêu nhưng không được.
Miêu Miêu chớp chớp mắt , giọng có chút tà mị ngọt ngào , lo lắng hỏi.
- Chủ nhân , em sao thế . Mệt à .
Song Miêu Miêu bất giác thả tay ra không ôm Tiểu Hy nữa , cúi đầu xuống đầy ăn năn , hối lỗi.
- Chủ nhân , tôi xin lỗi , biết vậy tôi đã không làm thế nữa ....
- Làm gì ?
Tiểu Hy tò mò , bước vào nhà bếp , đập vào cô là những món ăn ngon , đẹp mắt, nhìn thôi đã đủ chảy nước miếng rồi , được sắp xếp một cách tinh tế , cẩn thận vào bàn ăn.
Tiểu Hy giờ mới để ý , mặc dỳ hàng ngày căn hộ của cô luôn được gọn gàng nhưng chưa bao giờ ngăn nắp lại sạch sẽ như thế này . Tiểu Hy có cảm giác mình đang là một người chồng đi làm về được người vợ hiền đảm đang ở nhà đợi .
Cô tự nhiên ngồi xuống , đôi mắt nghi hoặc nhìn Miêu Miêu.
- Tất cả đều do anh làm.
Miêu Miêu cười thật tươi .
- Phục phụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi .
Nói cô không cảm động là sai , đã bao lâu rồi cô không được có người chờ về ăn cơm cùng , lại còn được thưởng thức những món ăn ngon hảo hạng tại nhà nữa chứ. Không phải vì cô nghèo đến mức mà không mua được mà vì không có thời gian nấu và chỉ có một mình nên công việc ăn uống tối giản hết mức có thể .
Tiểu Hy nhanh chóng gắp một miếng bánh bỏ vào miêng , sự ngọt ngào của bánh cảm giác như tan chảy trong miệng ,Tiểu Hy kinh ngạc thốt lên.
- Ngon quá.
Rồi lại gắp thêm một miếng nữa bỏ vào miệng , quay sang nhìn Miêu Miêu đứng cạnh nãy giờ .
- Không ngờ anh có tài nấu nướng tuyệt hảo như vậy , à mà từ nãy anh định nói gì ấy nhỉ.
Miêu Miêu nghe vậy ngượng ngịu , đôi tay vân vê chiếc tạp dề màu hồng hình Hello Kity của cô , thật sự nhìn anh ta lúc giờ trông rất " moe ".
- Có phải , từ nãy em vừa mệt vừa buồn là do tôi ....không nude cho em xem phải không . Chủ nhân , thật xin lỗi em , giờ tôi lập tức nude cho chủ nhân .
Tiểu Hy liền thấy miếng bánh ở cổ nghẹn lại vội vôi vơ lấy cốc nước bên cạnh uống . Nhanh chóng lao tới tóm lấy cái con người không biết xấu hổ kia dừng lại cái tay đang chuẩn bị cởi áo kia .
- DỪNG LẠI CHO TÔI...
Vì quá đà mà Tiểu Hy không làm chủ được tốc độ ôm chầm lấy cả Miêu Miêu , hai người vì thế mà ngã luôn xuống đất.
- Đau quá
Cô nhăn mặt ngồi dậy khỏi người Miêu Miêu , xoa xoa cái đầu , ngó nhìn Miêu Miêu xem có bị làm sao , mặt Tiểu Hy liền đen lại.
Tiểu Hy bây giờ rất muốn giết người , nhìn khuân mặt anh ta , cô thật muốn chọc mù mắt mình.
Khuân mặt anh ta lúc bây đỏ ửng như cánh hoa hồng e ấp nở ,đôi mắt nhắm chặt , đôi tay nhẹ nhàng cố ý kéo cái cổ áo phông trễ vai lệch sang một bên lộ ra cái xương quai xanh đầy quyến rũ , giọng rên nhè nhẹ.
- Chủ nhân ....mau " ăn " tôi đi , ...tôi nguyện ý để chủ nhân " đè " tôi ...nhẹ thôi chủ nhân.... ưm ... đây là lần đầu của tôi.
- LẦN ĐẦU CÁI CON KHỈIIIIII.
Tiểu Hy lấy luôn cái chổi đánh cho Miêu Miêu một trận thừa sống thiếu chết.
Cô lười nhác ngại xỏ đôi dép đi chân trần vào nhà , sự mát lạnh của sàn nhà khiến cho Tiểu Hy thoải mái hẳn . Khứu giác của Tiểu Hy nhạy bén phát hiện hương thơm của thức ăn từ trong bếp , mùi thơm của cứ vấn vương nơi chóp mũi của cô . Tiểu Hy cảnh giác - là trộm. Ơ mà cũng lạ thật trộm mà cũng biết nấu cơm ở nhà cô trước khi trộm đồ à.
Nhưng đáp lại sự nghi vấn những câu hỏi ngớ ngẩn của cô thì có một bóng dáng ôm chầm lấy Tiểu Hy.
- Chủ nhân , em về rồi. Tôi rất nhớ em.
Tiểu Hy nhăn mặt , phải rồi , tên biến thái Miêu Miêu , hừ , anh ta lại biến hóa ở dạng người hả .
- Bỏ ra .
Tiểu Hy lạnh nhạt nói , cố gắng thoát khỏi cái ôm của Miêu Miêu nhưng không được.
Miêu Miêu chớp chớp mắt , giọng có chút tà mị ngọt ngào , lo lắng hỏi.
- Chủ nhân , em sao thế . Mệt à .
Song Miêu Miêu bất giác thả tay ra không ôm Tiểu Hy nữa , cúi đầu xuống đầy ăn năn , hối lỗi.
- Chủ nhân , tôi xin lỗi , biết vậy tôi đã không làm thế nữa ....
- Làm gì ?
Tiểu Hy tò mò , bước vào nhà bếp , đập vào cô là những món ăn ngon , đẹp mắt, nhìn thôi đã đủ chảy nước miếng rồi , được sắp xếp một cách tinh tế , cẩn thận vào bàn ăn.
Tiểu Hy giờ mới để ý , mặc dỳ hàng ngày căn hộ của cô luôn được gọn gàng nhưng chưa bao giờ ngăn nắp lại sạch sẽ như thế này . Tiểu Hy có cảm giác mình đang là một người chồng đi làm về được người vợ hiền đảm đang ở nhà đợi .
Cô tự nhiên ngồi xuống , đôi mắt nghi hoặc nhìn Miêu Miêu.
- Tất cả đều do anh làm.
Miêu Miêu cười thật tươi .
- Phục phụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi .
Nói cô không cảm động là sai , đã bao lâu rồi cô không được có người chờ về ăn cơm cùng , lại còn được thưởng thức những món ăn ngon hảo hạng tại nhà nữa chứ. Không phải vì cô nghèo đến mức mà không mua được mà vì không có thời gian nấu và chỉ có một mình nên công việc ăn uống tối giản hết mức có thể .
Tiểu Hy nhanh chóng gắp một miếng bánh bỏ vào miêng , sự ngọt ngào của bánh cảm giác như tan chảy trong miệng ,Tiểu Hy kinh ngạc thốt lên.
- Ngon quá.
Rồi lại gắp thêm một miếng nữa bỏ vào miệng , quay sang nhìn Miêu Miêu đứng cạnh nãy giờ .
- Không ngờ anh có tài nấu nướng tuyệt hảo như vậy , à mà từ nãy anh định nói gì ấy nhỉ.
Miêu Miêu nghe vậy ngượng ngịu , đôi tay vân vê chiếc tạp dề màu hồng hình Hello Kity của cô , thật sự nhìn anh ta lúc giờ trông rất " moe ".
- Có phải , từ nãy em vừa mệt vừa buồn là do tôi ....không nude cho em xem phải không . Chủ nhân , thật xin lỗi em , giờ tôi lập tức nude cho chủ nhân .
Tiểu Hy liền thấy miếng bánh ở cổ nghẹn lại vội vôi vơ lấy cốc nước bên cạnh uống . Nhanh chóng lao tới tóm lấy cái con người không biết xấu hổ kia dừng lại cái tay đang chuẩn bị cởi áo kia .
- DỪNG LẠI CHO TÔI...
Vì quá đà mà Tiểu Hy không làm chủ được tốc độ ôm chầm lấy cả Miêu Miêu , hai người vì thế mà ngã luôn xuống đất.
- Đau quá
Cô nhăn mặt ngồi dậy khỏi người Miêu Miêu , xoa xoa cái đầu , ngó nhìn Miêu Miêu xem có bị làm sao , mặt Tiểu Hy liền đen lại.
Tiểu Hy bây giờ rất muốn giết người , nhìn khuân mặt anh ta , cô thật muốn chọc mù mắt mình.
Khuân mặt anh ta lúc bây đỏ ửng như cánh hoa hồng e ấp nở ,đôi mắt nhắm chặt , đôi tay nhẹ nhàng cố ý kéo cái cổ áo phông trễ vai lệch sang một bên lộ ra cái xương quai xanh đầy quyến rũ , giọng rên nhè nhẹ.
- Chủ nhân ....mau " ăn " tôi đi , ...tôi nguyện ý để chủ nhân " đè " tôi ...nhẹ thôi chủ nhân.... ưm ... đây là lần đầu của tôi.
- LẦN ĐẦU CÁI CON KHỈIIIIII.
Tiểu Hy lấy luôn cái chổi đánh cho Miêu Miêu một trận thừa sống thiếu chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.