Chương 5: Chương 21-24
Lăn
02/02/2018
21. Người-cũ
Công việc của tôi chủ yếu liên quan đến viết lách, viết riết rồi thành ra nói ít hẳn. Công việc của cậu thì liên quan đến hình ảnh, làm riết rồi cũng kiệm lời.
Cuối năm hai không mười bảy thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra. Cuối năm lúc nào cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất, tất cả mọi người xung quanh lẫn tôi đều gần như phát điên. Cậu cũng ra Bắc vào Nam đi Đài Loan đi Lào, tôi vật vã chạy hạn chót cho mình cho người. Cái cảnh tượng buổi tối ngồi cà phê đốt thuốc cắm mặt vào máy tính đã trở thành quen.
Không chỉ vậy năm ngoái thật sự khủng hoảng. Một người bạn chết, một người anh thân thiết suýt chết, đứa bạn thân đi bác sĩ tâm lý cả năm trời đến nay vẫn chưa hết chuyện. Căng não ra làm việc, căng người ra chịu đựng.
Sếp cũ (và cũng là bạn tình (?) cũ) bỗng dưng liên lạc lại, là một cái email vào hòm thư cá nhân. Nói với tôi: anh mắc ung thư rồi, đang là thời kỳ cuối, anh sắp chết, anh có thể gặp em được không, có thể để anh nhìn em nghe em nói chuyện một chút được không.
Tôi: “Ờ.”
Tôi thật sự là một người lạnh nhạt, đối với người này cũng không biết là nên phản ứng ra sao mới đúng. Trải nghiệm lúc trước không phải vui vẻ sung sướng gì, giờ nghĩ lại nói là bị anh ta ép buộc cũng đúng, nhưng nói không phải thì cũng là không phải.
Trong truyện lãng mạn thường có tình tiết một đứa (miễn là đẹp trai) ép buộc đứa kia làm chuyện đó xong thì yêu nhau chí chóe. Thật ra tình dục thì cũng chỉ là tình dục, tránh không được thì hưởng thụ cho qua chuyện.
Anh ta lúc đó là một người rất mạnh mẽ, rất chủ động. Tôi lầm lầm lì lì, khi cần giao tiếp sẽ giao tiếp, còn lại cạy họng không ra chữ, nhưng xu hướng tính dục như thế nào thì ai cũng biết rồi, nhìn cái bông tai thì rõ. May mắn quen được một người anh trai rất tốt, anh ấy chẳng quan tâm tôi là cái dạng gì.
Hai đứa hợp ý nhau nên thường tán dóc, tôi xem anh ấy như anh ruột nên khi anh thật sự cần sẽ ngay lập tức có mặt. Hôm đó cũng vậy, đang tăng ca giữa khuya trên công ty thì anh gọi. Không nghĩ tới khi về lại bị người kia kéo đi làm khô, rồi còn bị siết cổ tí nữa thì chết.
Tôi lúc bị siết cổ còn nghĩ, con mẹ nó cái người như vậy siết cổ mình thì mình sống thế éo nào được, thôi thì xụi lơ luôn cho rồi. Vậy mà giữ được một cái mạng.
Lúc đó tôi khoảng hai mươi, anh ta thì hai lăm tuổi. Tính ra vẫn còn trẻ trâu lắm.
Tôi không muốn dây dưa với “người cũ”, cũng không phải tốt tính gì, nói chính xác hơn là tỏ vẻ tử tế, gọi là đạo đức giả cũng đúng, cho nên liên hệ lại với anh ta. Nói chung không muốn gặp, người bệnh sắp chết cũng không cần phải gặp làm gì. Tôi đối với cái chết vẫn lạnh nhạt, chỉ gọi vài cái video-call. Thế mà anh ta nói: em tốt quá, cảm ơn em, em là người tốt nhất.
Tôi đành trả lời: em không tốt bụng gì cả, tiện thôi. Nói mãi không tin, cũng hơi khó chịu.
Không nghĩ nhận công việc tự do kia được một tuần thì hóa ra người chịu trách nhiệm quảng bá cửa hàng mới ở tỉnh khác của khách hàng lại là anh ta. Sắp chết còn muốn làm việc, nghĩ lại thì trước đến giờ tôi luôn bị hấp dẫn bởi cái tính tham công tiếc việc của mọi người. Việc chuyên nghiệp đã xong thì nói qua nói lại mấy câu, anh ta mới bảo: em là đồ ngu.
Tôi cười nhạt: anh mới là đồ ngu. Sau đó lại chuyên nghiệp.
Về Sài Gòn, tôi đi thẳng lên phòng cậu vào giữa khuya. Vứt hết quần áo chỉ để lại cái boxer, chui vào chăn thì cậu cũng quay người lại chỉnh đốn tư thế ôm tới ôm lui. Có vẻ vẫn chưa ngủ hẳn, hỏi có chuyện gì. Tôi ngắn gọn kể lại.
Có lẽ vì cả hai đều ít nói gì nên mỗi khi nói đều lắng nghe nhau rất tập trung.
Cuối cùng cậu cười hì hì phán: “Đúng là… nhân phẩm của anh tệ thật.”
Tôi cũng thấy mắc cười.
22. Tóc (2)
Tóc tôi cứ dài ra tới hơn gáy một chút là sẽ rụng lả tả. Mỗi ngày rụng hơn trăm cọng là chuyện bình thường. May phước gene tóc dày nên không bị hói.
Thường thường cũng không có khái niệm chải đầu là gì, mặc kệ cho tóc dài hay tóc ngắn. Có một dạo ham hố muốn để tóc dài ra giống Legolas trong ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’, vậy là không thèm cắt luôn.
Tóc dài nên đôi khi rối tung cả lên phải chải.
Cậu: “Thôi anh đừng chải tóc nữa. Tóc rụng quá trời kìa, cứ để nó bù xù đi.”
Tôi không chải tóc nữa. Để tóc được nửa năm thì chịu không nổi phiền, lại cắt.
23. Nô lệ và chủ nhân (2)
Bởi vì mấy đứa em cũng khá thích thú chuyện một đứa như tôi ở bên cạnh người khác, không chỉ vậy còn có mối quan hệ mập mờ, vậy nên đôi khi chúng nó cũng hỏi han tôi về chuyện của cậu. Tôi không giấu diếm tụi nó, có gì nói nấy.
Một đứa nói: “Ê tính ra chó của ông là chủ ông chứ ông đâu phải chủ? Ông trông nhà mỗi lần ổng đi, dọn dẹp nhà cửa, thiếu cái ăn thì chạy qua bên đó ăn chực, bù lại được chịch chịch chịch. Mà ông nằm dưới khác éo nào được bao nuôi không?”.
Tôi cười ha ha.
Thật ra hoàn toàn có thể chẳng ai liên quan đến ai, bằng một câu có thể cắt đứt tất cả, chúng tôi đều là người thẳng thắn, chỉ là cùng lúc chọn cách giao thoa với nhau ở một (nhiều) điểm. Vấn đề ai là chủ của ai không đáng nói nữa.
24. Biến thái
Có nhiều chuyện nếu người này làm thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu người khác làm sẽ bị cho là ‘biến thái’.
Ví dụ như tôi, tự thấy mình là một người rất nghiêm túc. Đôi lúc hứng lên ngồi mở Doraemon lên nghe trong lúc làm việc, có khi lại nghe Hồ Quảng cả ngày, lúc thì ngồi xem phi hành gia bơi bơi ngoài Trạm Không gian Vũ trụ… Những sở thích rất bình thường, nhưng qua mắt đứa khác lại thành ‘biến thái’. Bởi vì bọn nó nghĩ thường khi tôi phải xem cái gì đó vô cùng nặng đô, không phải mấy thứ lành mạnh như kia.
Lại có nhiều người nói vật tựu theo bầy. Tôi nghĩ cũng đúng, thật ra vật nào không chung bầy tôi cũng chẳng để ý, nhìn qua nhìn lại thấy từ lúc ba tuổi đến giờ đa số người mình chơi thân đều không như ‘bình thường’. Nếu không phải xu hướng tính dục hay giới tính thì sẽ là có tam quan lệch lạc.
Cậu tính ra là người bình thường nhất mà tôi từng gặp. Không có tâm lý theo đuổi gắt gao, không có bạo lực, không nói nhiều hay thị phi, tam quan cũng không có gì quá khác biệt.
Nhưng đúng là sống lâu trong chăn mới thấy rận, nồi nào úp vung nấy.
Sở thích của cậu khi rảnh rỗi chính là tìm hiểu những câu chuyện truyền kỳ về Disney’s.
Nào là ở công viên Disney’s nào ai đã chết ở đâu, có tin đồn Walt Disney đang được chôn ở chỗ nào, người ta đang tìm cách giúp Walt Disney thực hiện ước mơ của ổng khi còn sống là úp một cái lồng kính khổng lồ lên công viên Disney’s để điều khiển thời tiết ra sao… Xa hơn nữa là có bao nhiêu chương trình thiếu nhi của Disney’s không phù hợp với trẻ em, bao nhiêu đạo diễn lạm dụng tình dục trẻ em, bao nhiêu người vào tù rồi ra lại vẫn được Disney’s cho làm tiếp…
Nói cậu ấy là một quyển từ điển sống về Disney’s tôi cũng tin. Thậm chí còn cập nhật tình hình làm phim và phim hoạt hình của Disney’s nhanh hơn cả các em thiếu nhi. Mục tiêu xa xăm của cậu ấy là có thể tạo ra một bộ phim kinh dị thiếu nhi, mà thiếu nhi cũng có thể xem được và thấy ghê được. Nó không phải là dạng phim như phim IT, mà giống một đoạn ngắn trong một bộ phim (tôi đã quên tên) cậu cho tôi xem.
Trong đoạn phim đó, một cậu bé chừng năm-sáu tuổi chạy một chiếc xe ba bánh nhỏ trên hành lang loạn xạ. Hành lang rất dài, camera quay cậu nhóc đó rồi quay góc nhìn từ cậu nhóc đó. Sau đó đến ngã rẽ, cậu nhóc rẽ theo thì tới một hành lang khác. Ở cuối hành lang dài đó là hai cô bé nhìn từ xa giống như song sinh, mặc hai bộ váy màu xanh dương và trắng giống nhau, đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc. Từ hướng nhìn của cậu nhóc không nhìn rõ được mặt của hai cô bé.
Mặc dù kể ra rất nhạt, nhưng khi nhớ lại tôi vẫn thấy rợn người. Chỉ chưa tới một phút, đoạn phim đã cũ màu sắc bệt hẳn so với phim mới thời nay, nội dung cũng không có gì là kinh dị, nhưng thật sự phát ghê lên được. Thà để cho tôi xem mấy phim máu bắn tè le còn hơn là xem một bộ phim kiểu rờn rợn thế.
Với tôi, người thích tạo ra thứ như vậy mới là biến thái.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại muốn làm cái này?”
Cậu đáp: “Hồi nhỏ em tình cờ xem được phim này, nội dung khác chả có gì đặc biệt, nhưng đúng cái đoạn này làm em mất ngủ mấy đêm liền, giờ nghĩ lại vẫn thấy ‘đã’ cả sống lưng! Em muốn mấy đứa nhóc cũng có cảm giác này giống em!”.
Tôi: “…”.
Công việc của tôi chủ yếu liên quan đến viết lách, viết riết rồi thành ra nói ít hẳn. Công việc của cậu thì liên quan đến hình ảnh, làm riết rồi cũng kiệm lời.
Cuối năm hai không mười bảy thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra. Cuối năm lúc nào cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất, tất cả mọi người xung quanh lẫn tôi đều gần như phát điên. Cậu cũng ra Bắc vào Nam đi Đài Loan đi Lào, tôi vật vã chạy hạn chót cho mình cho người. Cái cảnh tượng buổi tối ngồi cà phê đốt thuốc cắm mặt vào máy tính đã trở thành quen.
Không chỉ vậy năm ngoái thật sự khủng hoảng. Một người bạn chết, một người anh thân thiết suýt chết, đứa bạn thân đi bác sĩ tâm lý cả năm trời đến nay vẫn chưa hết chuyện. Căng não ra làm việc, căng người ra chịu đựng.
Sếp cũ (và cũng là bạn tình (?) cũ) bỗng dưng liên lạc lại, là một cái email vào hòm thư cá nhân. Nói với tôi: anh mắc ung thư rồi, đang là thời kỳ cuối, anh sắp chết, anh có thể gặp em được không, có thể để anh nhìn em nghe em nói chuyện một chút được không.
Tôi: “Ờ.”
Tôi thật sự là một người lạnh nhạt, đối với người này cũng không biết là nên phản ứng ra sao mới đúng. Trải nghiệm lúc trước không phải vui vẻ sung sướng gì, giờ nghĩ lại nói là bị anh ta ép buộc cũng đúng, nhưng nói không phải thì cũng là không phải.
Trong truyện lãng mạn thường có tình tiết một đứa (miễn là đẹp trai) ép buộc đứa kia làm chuyện đó xong thì yêu nhau chí chóe. Thật ra tình dục thì cũng chỉ là tình dục, tránh không được thì hưởng thụ cho qua chuyện.
Anh ta lúc đó là một người rất mạnh mẽ, rất chủ động. Tôi lầm lầm lì lì, khi cần giao tiếp sẽ giao tiếp, còn lại cạy họng không ra chữ, nhưng xu hướng tính dục như thế nào thì ai cũng biết rồi, nhìn cái bông tai thì rõ. May mắn quen được một người anh trai rất tốt, anh ấy chẳng quan tâm tôi là cái dạng gì.
Hai đứa hợp ý nhau nên thường tán dóc, tôi xem anh ấy như anh ruột nên khi anh thật sự cần sẽ ngay lập tức có mặt. Hôm đó cũng vậy, đang tăng ca giữa khuya trên công ty thì anh gọi. Không nghĩ tới khi về lại bị người kia kéo đi làm khô, rồi còn bị siết cổ tí nữa thì chết.
Tôi lúc bị siết cổ còn nghĩ, con mẹ nó cái người như vậy siết cổ mình thì mình sống thế éo nào được, thôi thì xụi lơ luôn cho rồi. Vậy mà giữ được một cái mạng.
Lúc đó tôi khoảng hai mươi, anh ta thì hai lăm tuổi. Tính ra vẫn còn trẻ trâu lắm.
Tôi không muốn dây dưa với “người cũ”, cũng không phải tốt tính gì, nói chính xác hơn là tỏ vẻ tử tế, gọi là đạo đức giả cũng đúng, cho nên liên hệ lại với anh ta. Nói chung không muốn gặp, người bệnh sắp chết cũng không cần phải gặp làm gì. Tôi đối với cái chết vẫn lạnh nhạt, chỉ gọi vài cái video-call. Thế mà anh ta nói: em tốt quá, cảm ơn em, em là người tốt nhất.
Tôi đành trả lời: em không tốt bụng gì cả, tiện thôi. Nói mãi không tin, cũng hơi khó chịu.
Không nghĩ nhận công việc tự do kia được một tuần thì hóa ra người chịu trách nhiệm quảng bá cửa hàng mới ở tỉnh khác của khách hàng lại là anh ta. Sắp chết còn muốn làm việc, nghĩ lại thì trước đến giờ tôi luôn bị hấp dẫn bởi cái tính tham công tiếc việc của mọi người. Việc chuyên nghiệp đã xong thì nói qua nói lại mấy câu, anh ta mới bảo: em là đồ ngu.
Tôi cười nhạt: anh mới là đồ ngu. Sau đó lại chuyên nghiệp.
Về Sài Gòn, tôi đi thẳng lên phòng cậu vào giữa khuya. Vứt hết quần áo chỉ để lại cái boxer, chui vào chăn thì cậu cũng quay người lại chỉnh đốn tư thế ôm tới ôm lui. Có vẻ vẫn chưa ngủ hẳn, hỏi có chuyện gì. Tôi ngắn gọn kể lại.
Có lẽ vì cả hai đều ít nói gì nên mỗi khi nói đều lắng nghe nhau rất tập trung.
Cuối cùng cậu cười hì hì phán: “Đúng là… nhân phẩm của anh tệ thật.”
Tôi cũng thấy mắc cười.
22. Tóc (2)
Tóc tôi cứ dài ra tới hơn gáy một chút là sẽ rụng lả tả. Mỗi ngày rụng hơn trăm cọng là chuyện bình thường. May phước gene tóc dày nên không bị hói.
Thường thường cũng không có khái niệm chải đầu là gì, mặc kệ cho tóc dài hay tóc ngắn. Có một dạo ham hố muốn để tóc dài ra giống Legolas trong ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’, vậy là không thèm cắt luôn.
Tóc dài nên đôi khi rối tung cả lên phải chải.
Cậu: “Thôi anh đừng chải tóc nữa. Tóc rụng quá trời kìa, cứ để nó bù xù đi.”
Tôi không chải tóc nữa. Để tóc được nửa năm thì chịu không nổi phiền, lại cắt.
23. Nô lệ và chủ nhân (2)
Bởi vì mấy đứa em cũng khá thích thú chuyện một đứa như tôi ở bên cạnh người khác, không chỉ vậy còn có mối quan hệ mập mờ, vậy nên đôi khi chúng nó cũng hỏi han tôi về chuyện của cậu. Tôi không giấu diếm tụi nó, có gì nói nấy.
Một đứa nói: “Ê tính ra chó của ông là chủ ông chứ ông đâu phải chủ? Ông trông nhà mỗi lần ổng đi, dọn dẹp nhà cửa, thiếu cái ăn thì chạy qua bên đó ăn chực, bù lại được chịch chịch chịch. Mà ông nằm dưới khác éo nào được bao nuôi không?”.
Tôi cười ha ha.
Thật ra hoàn toàn có thể chẳng ai liên quan đến ai, bằng một câu có thể cắt đứt tất cả, chúng tôi đều là người thẳng thắn, chỉ là cùng lúc chọn cách giao thoa với nhau ở một (nhiều) điểm. Vấn đề ai là chủ của ai không đáng nói nữa.
24. Biến thái
Có nhiều chuyện nếu người này làm thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu người khác làm sẽ bị cho là ‘biến thái’.
Ví dụ như tôi, tự thấy mình là một người rất nghiêm túc. Đôi lúc hứng lên ngồi mở Doraemon lên nghe trong lúc làm việc, có khi lại nghe Hồ Quảng cả ngày, lúc thì ngồi xem phi hành gia bơi bơi ngoài Trạm Không gian Vũ trụ… Những sở thích rất bình thường, nhưng qua mắt đứa khác lại thành ‘biến thái’. Bởi vì bọn nó nghĩ thường khi tôi phải xem cái gì đó vô cùng nặng đô, không phải mấy thứ lành mạnh như kia.
Lại có nhiều người nói vật tựu theo bầy. Tôi nghĩ cũng đúng, thật ra vật nào không chung bầy tôi cũng chẳng để ý, nhìn qua nhìn lại thấy từ lúc ba tuổi đến giờ đa số người mình chơi thân đều không như ‘bình thường’. Nếu không phải xu hướng tính dục hay giới tính thì sẽ là có tam quan lệch lạc.
Cậu tính ra là người bình thường nhất mà tôi từng gặp. Không có tâm lý theo đuổi gắt gao, không có bạo lực, không nói nhiều hay thị phi, tam quan cũng không có gì quá khác biệt.
Nhưng đúng là sống lâu trong chăn mới thấy rận, nồi nào úp vung nấy.
Sở thích của cậu khi rảnh rỗi chính là tìm hiểu những câu chuyện truyền kỳ về Disney’s.
Nào là ở công viên Disney’s nào ai đã chết ở đâu, có tin đồn Walt Disney đang được chôn ở chỗ nào, người ta đang tìm cách giúp Walt Disney thực hiện ước mơ của ổng khi còn sống là úp một cái lồng kính khổng lồ lên công viên Disney’s để điều khiển thời tiết ra sao… Xa hơn nữa là có bao nhiêu chương trình thiếu nhi của Disney’s không phù hợp với trẻ em, bao nhiêu đạo diễn lạm dụng tình dục trẻ em, bao nhiêu người vào tù rồi ra lại vẫn được Disney’s cho làm tiếp…
Nói cậu ấy là một quyển từ điển sống về Disney’s tôi cũng tin. Thậm chí còn cập nhật tình hình làm phim và phim hoạt hình của Disney’s nhanh hơn cả các em thiếu nhi. Mục tiêu xa xăm của cậu ấy là có thể tạo ra một bộ phim kinh dị thiếu nhi, mà thiếu nhi cũng có thể xem được và thấy ghê được. Nó không phải là dạng phim như phim IT, mà giống một đoạn ngắn trong một bộ phim (tôi đã quên tên) cậu cho tôi xem.
Trong đoạn phim đó, một cậu bé chừng năm-sáu tuổi chạy một chiếc xe ba bánh nhỏ trên hành lang loạn xạ. Hành lang rất dài, camera quay cậu nhóc đó rồi quay góc nhìn từ cậu nhóc đó. Sau đó đến ngã rẽ, cậu nhóc rẽ theo thì tới một hành lang khác. Ở cuối hành lang dài đó là hai cô bé nhìn từ xa giống như song sinh, mặc hai bộ váy màu xanh dương và trắng giống nhau, đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc. Từ hướng nhìn của cậu nhóc không nhìn rõ được mặt của hai cô bé.
Mặc dù kể ra rất nhạt, nhưng khi nhớ lại tôi vẫn thấy rợn người. Chỉ chưa tới một phút, đoạn phim đã cũ màu sắc bệt hẳn so với phim mới thời nay, nội dung cũng không có gì là kinh dị, nhưng thật sự phát ghê lên được. Thà để cho tôi xem mấy phim máu bắn tè le còn hơn là xem một bộ phim kiểu rờn rợn thế.
Với tôi, người thích tạo ra thứ như vậy mới là biến thái.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại muốn làm cái này?”
Cậu đáp: “Hồi nhỏ em tình cờ xem được phim này, nội dung khác chả có gì đặc biệt, nhưng đúng cái đoạn này làm em mất ngủ mấy đêm liền, giờ nghĩ lại vẫn thấy ‘đã’ cả sống lưng! Em muốn mấy đứa nhóc cũng có cảm giác này giống em!”.
Tôi: “…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.