Chương 2: Chương 7-12
Lăn
25/01/2018
7. Tóc
Lúc vẫn còn chưa thân thiết với nhau mấy, sau khi hẹn với nhau được vài lần, tôi nhân dịp thừa lương quyết định đi nhuộm lại tóc.
Nhuộm được vài ngày thì nhận được cuộc hẹn khác, thế là ra phố Tây. Hai thằng kia hai chai bia, còn tôi thì uống nước ngọt. Không phải là tôi không uống bia được, chỉ là thích uống rượu hơn chứ không thích nốc bia, không thì uống nước ngọt.
Vừa xuất hiện thì cậu đã ngơ ngác, "Ủa? Anh mới nhuộm tóc à?".
Tôi: "Ừ, đợt trước không đủ tiền thừa nên không đi nhuộm lại. Thấy sao?".
Cậu: "Hợp lắm. Em nhuộm đen được không nhỉ?".
Hai đứa tôi cười vô mặt cậu, hỏi đùa rằng tóc như vậy còn muốn nhuộm để làm gì? Thằng bạn đi cùng cũng cùng quốc tịch với cậu, nhưng tóc đen tuyền nhìn từ sau lưng cũng không giống người ngoại quốc.
Thế mà mấy hôm sau cậu gửi hình, đúng là đã đi nhuộm đen thật. Còn nhắn: "Để tóc vàng toàn bị nhầm với bọn Mỹ, nhuộm thử xem thế nào."
Tôi đáp: "Ừ, giờ mặt cậu chắc là không giống người nước ngoài đâu ấy, sillyhead.".
Sau khi tóc dài ra thì cậu cắt phần đen đi, để một quả đầu năm phân vàng nâu kỳ quặc. Hiện tại đã lại dài như cũ rồi.
8. Thuốc lá và kẹo
Qua năm mới, con người tự dưng cũng đổi mới tới đáng sợ.
Cậu nhắn tin kêu, "Suốt 48 giờ qua em chưa hút điếu thuốc nào. Em muốn năm nay sạch sẽ hết mức có thể.".
Tôi đang ngồi xử lý 100 tấm hình mà photographer mới gửi qua, bù đầu bù cổ từ tối, trời vừa sáng đã hút điếu thuốc thứ hai, tự dưng thấy ớn ớn trong người, sợ quá hút nốt điếu cuối cùng rồi đi mua bao thuốc lá khác. Dặn với lòng, thôi coi như gói này là gói cuối cùng đi.
Tự dưng nhớ lại cái lúc dưỡng bệnh ở nhà cậu. Bởi vì bệnh nên không được hút thuốc, cậu đi mua thuốc lá về còn ghé qua tiệm thuốc tây, mua mấy thanh kẹo mút sữa được làm từ sữa. Thường khi không làm việc tôi cũng sẽ không hút thuốc, thay vào đó là ngậm kẹo mút để đỡ buồn miệng, nhưng ngậm hết một cây kẹo mút sẽ bị sưng vòm họng, nhai gum lắm thì mỏi mồm, uống trà vẫn hơn.
Cậu nói: "Giờ ăn không được nhiều uống trà dễ xót ruột. Mọi khi thấy anh ăn kẹo mút mà phải vật lộn gỡ bao khổ quá, cái này dễ mở hơn.". Không hiểu là biết chuyện đó từ ai.
9. Mình mẩy
Cũng là qua năm mới, cậu gọi video call muốn nói đông nói tây, tôi đang mặc mỗi cái quần trong khi cậu làm việc trên văn phòng. Cậu kêu: “Anh đùa với tôi à? Bật đèn lên đê!”.
Tôi mới bảo: “Không được. Không phải bây giờ.”
Cậu: “Sao? Đừng nói anh lại ngủ không mặc gì nhé?”
Tôi: “Không. Đang mặc quần đùi.” - thật ra là đang mặc quần sịp, tức là underwear, nhưng nói là short cho hình ảnh lịch sự hơn chút.
Cậu: “Thế thì càng phải cho em xem.”
Tôi: “…”
Cậu: “... Phải rồi. Anh đang thoải mái tự do ở nhà của anh, tự dưng có thằng quái dị nào đó gọi video muốn nhìn anh như thế nào…”
Giọng điệu như muốn làm nũng, tưởng tượng ra được cả cảnh hai tai cụp xuống, tôi đành bò dậy mở đèn. Tự dưng cái mặt cậu lại dần biến mất khỏi tầm nhìn, làm tôi cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu. Mặt mũi mình trên màn hình y như dại, đầu tóc cũng rối bù.
“Ừm… Trông tuyệt lắm.”
Sau đó tắt video call, không nói gì nữa.
Ting ting mấy tiếng, hóa ra là tin nhắn.
“Em nói thật.”
Trả lời: “Xương không ra xương, thịt không ra thịt, cơ không ra cơ. Không phải bear, không phải hoa. Tôi chẳng hiểu nổi thẩm mỹ của cậu.”
Trả lời lần nữa: “Nói bậy. Ví dụ một đứa nào đó không bị anh dụ dỗ mà thấy anh cởi đồ ra là nó dại ra ngay.”
Tin nhắn nối tiếp: “Em mới nói bậy. Đừng làm vậy.”.
10. Nô lệ và chủ nhân
Tự dưng có một bữa nọ, một số nào đó đầu số Anh Quốc nhắn nhầm vào whatsapp của tôi, nguyên văn như sau:
“Take me as your slave. Im looking for my master. If you’re the same person as me, I will be a very good slave to you.”
Tạm dịch: "Hãy nhận em làm nô lệ của anh. Em đang tìm chủ nhân của mình. Nếu anh thích, em sẽ là một nô lệ ngoan ngoãn cho anh.".
Đọc xong buồn cười quá chịu không được, chả có nhẽ lại nhầm được +44 với +84? Thế là đành trả lời thật tình: “I’m a masochist…” (Tôi là một người khổ dâm...)
Bên kia đáp lại: “A…ok…”
Sau đó im lặng hẳn.
Ôm bụng cười cho cậu coi tin nhắn đó. Như đã nói, năm mới người ta cũng thật là đổi mới. Cậu vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, anh thì làm chủ kiểu giề? Anh sai khiến người ta vòng quanh mấy câu là chán bà nó rồi sao mần chủ?”.
Thấy đúng đúng bèn hỏi thêm: “Thế nếu tôi làm slave thì sao? Tôi có máu M trong người mà.”
Đáp: “Ừ đúng rồi, anh là một slave rất chi ngoan ngoãn (nguyên văn: obedient - vâng lời) cho tới khi chủ yêu cầu cái gì anh không thích làm là anh đạp vô mặt thằng chủ (nguyên văn: kick his ass - đá đít nó) rồi tung tăng chạy đi kiếm chủ mới chứ gì :)?”
... Không biết là do mình dạy sai hay là làm sao…?
11. Vàng
Lúc bắt đầu cảm thấy thích cậu, thật sự rất sợ. Trước giờ tình một đêm phiêu phiêu bấy nhiêu, giờ sợ bù lại bấy nhiêu.
Thật ra ngay từ ban đầu đã cảm thấy vô cùng sợ con người này. Bởi vì cậu ta cuồng nhiệt như lửa. Mà bản thân tôi là một cục đất, chỉ muốn yên ổn một mình đến cuối đời, thiếu thốn thì ra ngoài tìm người lạ. Đến giờ vẫn nghĩ, xin lỗi Chúa, xin lỗi cái đất nước kia, vì đã cướp một thanh niên ưu tú từ tay các người.
Nhưng bởi vì tìm cách nào cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đó, cuối cùng đành nhắn với cậu rằng: “Tôi thích cậu, sẽ rất nhanh cho tới khi tôi yêu cậu, càng nhanh hơn cho đến khi tôi không thể thiếu cậu. Bởi vậy xin lỗi, tôi không thể ở bên cạnh cậu.”.
Vội vã trốn biền biệt mấy ngày, đến khi mở điện thoại lên thì nhận được một loạt tin nhắn thẳng vào hòm SMS. Vừa đọc xong một lát, chưa kịp thẩm thấu như thế nào thì nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia báo rằng: “Xe tôi đang đậu ở gần nhà anh.”.
…
Tóc cậu vàng như ánh nắng, mà người ta nói “Chạy trời không khỏi nắng” cũng không sai. Màu vàng đối với tôi thật sự rất khó xử lý, thật ra bất kỳ ai làm việc với màu sắc cũng biết màu vàng nguy hiểm thế nào. Chỉ cần chọn sai một chút thì có thể quá chói mắt, hoặc trở thành một màu xin xỉn không đúng ý.
Vội vã đến mức không kịp chỉnh tóc hay mang giày, chỉ không muốn một kẻ cuồng công việc mà cứ phải đứng đợi như thế mãi thôi.
12. Dấu
Ở một mình lâu nên không tự chăm sóc bản thân cẩn thận cũng không thấy vấn đề gì, nhưng khoảng thời gian dưỡng bệnh ở nhà cậu thì thực sự không thể làm gì khác ngoài làm việc nhà.
Thứ nhất, bởi vì ai đó không chỉ bận rộn mà còn rất bừa bộn. Ngoại trừ những vật như máy tính, máy ảnh, bảng vẽ, nói chung là liên quan đến công việc… quần áo chắc chắn sẽ vứt bừa lên giường, mà chăn mền cũng sẽ không chịu xếp gọn. Bản thân tôi cũng không phải gọn gàng gì, nhưng thấy người khác như vậy thì tự giác mình cũng phải chăm chỉ hơn.
May mắn ở cách khu chung cư một đoạn có một nơi cho phép tự giặt quần áo, nếu không thì không biết quần lót ai giặt cho.
Thứ hai, bởi vì ai đó mặc dù ăn uống đúng giờ, nhưng những thứ bỏ vô miệng nói chung là rất qua loa. Buổi sáng pha bừa một ly cà phê rồi mua sandwich hoặc burger trên đường đi làm, những bữa khác chắc chắn cũng sẽ gọi thức ăn nhanh. Tôi thì khỏi nói, năm ngày có thể uống nước đường trừ bữa, nhưng đã ăn cùng người khác thì phải ăn cho đúng.
Nếu không phải hay đi tới đi lui lại có tập tành một chút, dám chắc với đống bia trong tủ lạnh và khẩu phần ăn như vậy, không tới hai mươi lăm tuổi cậu đã nhanh chóng trở thành một con heo.
Bởi vậy khoảng thời gian ở cùng với cậu tự dưng bản thân cũng rất siêng năng. Có một hôm hứng lên, tối mua phở sấy khô để ở trong nhà, sáng dậy sớm liền nấu phở.
Ai đó dùng nĩa ăn phở, trông rất đáng thương. Lại còn tài lanh tài lẹ đòi pha trà Bắc cho tôi uống, rốt cuộc một ly trà Bắc rót ra thế mà lại bị đổ thêm sữa.
Mất một ly trà Bắc như vậy nên tôi quyết định mua thêm nhiều trà đen Anh Quốc, cộng thêm một tháng để ai đó làm quen với đũa.
Trước đến giờ tôi không có sở thích xem phim, số lượng phim xem được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, không biết đã tiếp thu bao nhiêu bộ phim rồi.
Vừa xem phim xong sẽ được thuyết trình một bài đầy khí thế, nào là chỗ này chỗ kia hay đấy, chỗ nọ lại không hay, nội dung này có vấn đề nào không được, hình ảnh có điểm nào rất khá. Thỉnh thoảng còn có thêm thông tin bên lề, đạo diễn của phim này từng vào tù vì tội gì, diễn viên kia bây giờ đã đi về đâu.
Riết rồi bây giờ khi xem phim tôi sẽ không tránh khỏi để ý từng phân đoạn chuyển cảnh, rồi ai hỏi phim như thế nào sẽ nói cái gì mà plot-hole, cái gì mà plot-convenience, cái gì mà nhạc nền thế nào nào đó.
Một ngày nọ, tình cờ phát hiện ra trong điện thoại của cậu có hình của mình lúc cậu đang cho tôi xem một trang web gì đó. Tôi nhất quyết thẳng tay xóa sạch, bảo rằng như vậy là phạm pháp rồi.
Cậu tiu nghỉu nhưng cũng không còn cách nào khác cả. Chúng tôi thật ra chưa từng chụp ảnh cùng nhau.
Nếu có gì đã được lưu lại, chắc chắn đó sẽ không phải là những tấm hình.
Lúc vẫn còn chưa thân thiết với nhau mấy, sau khi hẹn với nhau được vài lần, tôi nhân dịp thừa lương quyết định đi nhuộm lại tóc.
Nhuộm được vài ngày thì nhận được cuộc hẹn khác, thế là ra phố Tây. Hai thằng kia hai chai bia, còn tôi thì uống nước ngọt. Không phải là tôi không uống bia được, chỉ là thích uống rượu hơn chứ không thích nốc bia, không thì uống nước ngọt.
Vừa xuất hiện thì cậu đã ngơ ngác, "Ủa? Anh mới nhuộm tóc à?".
Tôi: "Ừ, đợt trước không đủ tiền thừa nên không đi nhuộm lại. Thấy sao?".
Cậu: "Hợp lắm. Em nhuộm đen được không nhỉ?".
Hai đứa tôi cười vô mặt cậu, hỏi đùa rằng tóc như vậy còn muốn nhuộm để làm gì? Thằng bạn đi cùng cũng cùng quốc tịch với cậu, nhưng tóc đen tuyền nhìn từ sau lưng cũng không giống người ngoại quốc.
Thế mà mấy hôm sau cậu gửi hình, đúng là đã đi nhuộm đen thật. Còn nhắn: "Để tóc vàng toàn bị nhầm với bọn Mỹ, nhuộm thử xem thế nào."
Tôi đáp: "Ừ, giờ mặt cậu chắc là không giống người nước ngoài đâu ấy, sillyhead.".
Sau khi tóc dài ra thì cậu cắt phần đen đi, để một quả đầu năm phân vàng nâu kỳ quặc. Hiện tại đã lại dài như cũ rồi.
8. Thuốc lá và kẹo
Qua năm mới, con người tự dưng cũng đổi mới tới đáng sợ.
Cậu nhắn tin kêu, "Suốt 48 giờ qua em chưa hút điếu thuốc nào. Em muốn năm nay sạch sẽ hết mức có thể.".
Tôi đang ngồi xử lý 100 tấm hình mà photographer mới gửi qua, bù đầu bù cổ từ tối, trời vừa sáng đã hút điếu thuốc thứ hai, tự dưng thấy ớn ớn trong người, sợ quá hút nốt điếu cuối cùng rồi đi mua bao thuốc lá khác. Dặn với lòng, thôi coi như gói này là gói cuối cùng đi.
Tự dưng nhớ lại cái lúc dưỡng bệnh ở nhà cậu. Bởi vì bệnh nên không được hút thuốc, cậu đi mua thuốc lá về còn ghé qua tiệm thuốc tây, mua mấy thanh kẹo mút sữa được làm từ sữa. Thường khi không làm việc tôi cũng sẽ không hút thuốc, thay vào đó là ngậm kẹo mút để đỡ buồn miệng, nhưng ngậm hết một cây kẹo mút sẽ bị sưng vòm họng, nhai gum lắm thì mỏi mồm, uống trà vẫn hơn.
Cậu nói: "Giờ ăn không được nhiều uống trà dễ xót ruột. Mọi khi thấy anh ăn kẹo mút mà phải vật lộn gỡ bao khổ quá, cái này dễ mở hơn.". Không hiểu là biết chuyện đó từ ai.
9. Mình mẩy
Cũng là qua năm mới, cậu gọi video call muốn nói đông nói tây, tôi đang mặc mỗi cái quần trong khi cậu làm việc trên văn phòng. Cậu kêu: “Anh đùa với tôi à? Bật đèn lên đê!”.
Tôi mới bảo: “Không được. Không phải bây giờ.”
Cậu: “Sao? Đừng nói anh lại ngủ không mặc gì nhé?”
Tôi: “Không. Đang mặc quần đùi.” - thật ra là đang mặc quần sịp, tức là underwear, nhưng nói là short cho hình ảnh lịch sự hơn chút.
Cậu: “Thế thì càng phải cho em xem.”
Tôi: “…”
Cậu: “... Phải rồi. Anh đang thoải mái tự do ở nhà của anh, tự dưng có thằng quái dị nào đó gọi video muốn nhìn anh như thế nào…”
Giọng điệu như muốn làm nũng, tưởng tượng ra được cả cảnh hai tai cụp xuống, tôi đành bò dậy mở đèn. Tự dưng cái mặt cậu lại dần biến mất khỏi tầm nhìn, làm tôi cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu. Mặt mũi mình trên màn hình y như dại, đầu tóc cũng rối bù.
“Ừm… Trông tuyệt lắm.”
Sau đó tắt video call, không nói gì nữa.
Ting ting mấy tiếng, hóa ra là tin nhắn.
“Em nói thật.”
Trả lời: “Xương không ra xương, thịt không ra thịt, cơ không ra cơ. Không phải bear, không phải hoa. Tôi chẳng hiểu nổi thẩm mỹ của cậu.”
Trả lời lần nữa: “Nói bậy. Ví dụ một đứa nào đó không bị anh dụ dỗ mà thấy anh cởi đồ ra là nó dại ra ngay.”
Tin nhắn nối tiếp: “Em mới nói bậy. Đừng làm vậy.”.
10. Nô lệ và chủ nhân
Tự dưng có một bữa nọ, một số nào đó đầu số Anh Quốc nhắn nhầm vào whatsapp của tôi, nguyên văn như sau:
“Take me as your slave. Im looking for my master. If you’re the same person as me, I will be a very good slave to you.”
Tạm dịch: "Hãy nhận em làm nô lệ của anh. Em đang tìm chủ nhân của mình. Nếu anh thích, em sẽ là một nô lệ ngoan ngoãn cho anh.".
Đọc xong buồn cười quá chịu không được, chả có nhẽ lại nhầm được +44 với +84? Thế là đành trả lời thật tình: “I’m a masochist…” (Tôi là một người khổ dâm...)
Bên kia đáp lại: “A…ok…”
Sau đó im lặng hẳn.
Ôm bụng cười cho cậu coi tin nhắn đó. Như đã nói, năm mới người ta cũng thật là đổi mới. Cậu vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, anh thì làm chủ kiểu giề? Anh sai khiến người ta vòng quanh mấy câu là chán bà nó rồi sao mần chủ?”.
Thấy đúng đúng bèn hỏi thêm: “Thế nếu tôi làm slave thì sao? Tôi có máu M trong người mà.”
Đáp: “Ừ đúng rồi, anh là một slave rất chi ngoan ngoãn (nguyên văn: obedient - vâng lời) cho tới khi chủ yêu cầu cái gì anh không thích làm là anh đạp vô mặt thằng chủ (nguyên văn: kick his ass - đá đít nó) rồi tung tăng chạy đi kiếm chủ mới chứ gì :)?”
... Không biết là do mình dạy sai hay là làm sao…?
11. Vàng
Lúc bắt đầu cảm thấy thích cậu, thật sự rất sợ. Trước giờ tình một đêm phiêu phiêu bấy nhiêu, giờ sợ bù lại bấy nhiêu.
Thật ra ngay từ ban đầu đã cảm thấy vô cùng sợ con người này. Bởi vì cậu ta cuồng nhiệt như lửa. Mà bản thân tôi là một cục đất, chỉ muốn yên ổn một mình đến cuối đời, thiếu thốn thì ra ngoài tìm người lạ. Đến giờ vẫn nghĩ, xin lỗi Chúa, xin lỗi cái đất nước kia, vì đã cướp một thanh niên ưu tú từ tay các người.
Nhưng bởi vì tìm cách nào cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đó, cuối cùng đành nhắn với cậu rằng: “Tôi thích cậu, sẽ rất nhanh cho tới khi tôi yêu cậu, càng nhanh hơn cho đến khi tôi không thể thiếu cậu. Bởi vậy xin lỗi, tôi không thể ở bên cạnh cậu.”.
Vội vã trốn biền biệt mấy ngày, đến khi mở điện thoại lên thì nhận được một loạt tin nhắn thẳng vào hòm SMS. Vừa đọc xong một lát, chưa kịp thẩm thấu như thế nào thì nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia báo rằng: “Xe tôi đang đậu ở gần nhà anh.”.
…
Tóc cậu vàng như ánh nắng, mà người ta nói “Chạy trời không khỏi nắng” cũng không sai. Màu vàng đối với tôi thật sự rất khó xử lý, thật ra bất kỳ ai làm việc với màu sắc cũng biết màu vàng nguy hiểm thế nào. Chỉ cần chọn sai một chút thì có thể quá chói mắt, hoặc trở thành một màu xin xỉn không đúng ý.
Vội vã đến mức không kịp chỉnh tóc hay mang giày, chỉ không muốn một kẻ cuồng công việc mà cứ phải đứng đợi như thế mãi thôi.
12. Dấu
Ở một mình lâu nên không tự chăm sóc bản thân cẩn thận cũng không thấy vấn đề gì, nhưng khoảng thời gian dưỡng bệnh ở nhà cậu thì thực sự không thể làm gì khác ngoài làm việc nhà.
Thứ nhất, bởi vì ai đó không chỉ bận rộn mà còn rất bừa bộn. Ngoại trừ những vật như máy tính, máy ảnh, bảng vẽ, nói chung là liên quan đến công việc… quần áo chắc chắn sẽ vứt bừa lên giường, mà chăn mền cũng sẽ không chịu xếp gọn. Bản thân tôi cũng không phải gọn gàng gì, nhưng thấy người khác như vậy thì tự giác mình cũng phải chăm chỉ hơn.
May mắn ở cách khu chung cư một đoạn có một nơi cho phép tự giặt quần áo, nếu không thì không biết quần lót ai giặt cho.
Thứ hai, bởi vì ai đó mặc dù ăn uống đúng giờ, nhưng những thứ bỏ vô miệng nói chung là rất qua loa. Buổi sáng pha bừa một ly cà phê rồi mua sandwich hoặc burger trên đường đi làm, những bữa khác chắc chắn cũng sẽ gọi thức ăn nhanh. Tôi thì khỏi nói, năm ngày có thể uống nước đường trừ bữa, nhưng đã ăn cùng người khác thì phải ăn cho đúng.
Nếu không phải hay đi tới đi lui lại có tập tành một chút, dám chắc với đống bia trong tủ lạnh và khẩu phần ăn như vậy, không tới hai mươi lăm tuổi cậu đã nhanh chóng trở thành một con heo.
Bởi vậy khoảng thời gian ở cùng với cậu tự dưng bản thân cũng rất siêng năng. Có một hôm hứng lên, tối mua phở sấy khô để ở trong nhà, sáng dậy sớm liền nấu phở.
Ai đó dùng nĩa ăn phở, trông rất đáng thương. Lại còn tài lanh tài lẹ đòi pha trà Bắc cho tôi uống, rốt cuộc một ly trà Bắc rót ra thế mà lại bị đổ thêm sữa.
Mất một ly trà Bắc như vậy nên tôi quyết định mua thêm nhiều trà đen Anh Quốc, cộng thêm một tháng để ai đó làm quen với đũa.
Trước đến giờ tôi không có sở thích xem phim, số lượng phim xem được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, không biết đã tiếp thu bao nhiêu bộ phim rồi.
Vừa xem phim xong sẽ được thuyết trình một bài đầy khí thế, nào là chỗ này chỗ kia hay đấy, chỗ nọ lại không hay, nội dung này có vấn đề nào không được, hình ảnh có điểm nào rất khá. Thỉnh thoảng còn có thêm thông tin bên lề, đạo diễn của phim này từng vào tù vì tội gì, diễn viên kia bây giờ đã đi về đâu.
Riết rồi bây giờ khi xem phim tôi sẽ không tránh khỏi để ý từng phân đoạn chuyển cảnh, rồi ai hỏi phim như thế nào sẽ nói cái gì mà plot-hole, cái gì mà plot-convenience, cái gì mà nhạc nền thế nào nào đó.
Một ngày nọ, tình cờ phát hiện ra trong điện thoại của cậu có hình của mình lúc cậu đang cho tôi xem một trang web gì đó. Tôi nhất quyết thẳng tay xóa sạch, bảo rằng như vậy là phạm pháp rồi.
Cậu tiu nghỉu nhưng cũng không còn cách nào khác cả. Chúng tôi thật ra chưa từng chụp ảnh cùng nhau.
Nếu có gì đã được lưu lại, chắc chắn đó sẽ không phải là những tấm hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.