Chương 46: Chương 43
HanaKisuke
01/04/2016
- Tạm biệt Misao-tan, ngủ ngon nha.
Hana ra khỏi phòng Misao, trời chập tối, cô cười khi thấy Kazuo. Nhưng nụ cười này có vẻ không còn gượng gạo nữa. Cô cúi đầu cám ơn anh, vì tất cả thời gian qua, có anh, cô cảm thấy Misao và Tatsuki mới có thể ở gần nhau hơn. Và chính cô cũng có 1 điều quan trọng muốn tìm trong tương lai.
- Anh sẽ đưa em về, tối rồi. - Kazuo lên tiếng.
- Không ạ, em sẽ tự đi. - cô cười, chút gì đó là buồn bã.
Cô cúi đầu chào cha mẹ Masaki khi họ mới vừa bước lên, có ý định bảo cô ở lại ngủ nhưng cô từ chối, cô gật đầu, đi ra khỏi cửa.
"Ngốc thật, mặc dù mình rất muốn anh ấy đưa về...có lẽ mai mình sẽ không tới tiễn anh ấy đi được rồi, mình sẽ khóc chết mất." Hana chạy ra khỏi cửa nhà thật nhanh.
- Igarato-chan!
Kazuo chạy đuổi theo, nắm tay cô lại, và cúi người 90 độ chuẩn, anh nói:
- Anh thật sự xin lỗi em! Anh đã làm em tổn thương!
Cô ngạc nhiên.
Anh đuổi theo cô chỉ để xin lỗi vì lời tỏ tình lúc đó.
Ấm áp.
- Vâng, không sao đâu. - cô vỗ vào lưng anh, khiến anh muốn hộc phổi. - A! Em xin lỗi, em mạnh tay quá. Anh có đau không?
Anh ho khụ khụ, rồi thấy cô cuống quá, mới ngẩng đầu lên, cười:
- Em bình thường rồi nhé.
Nụ cười tỏa sáng vào tối. Rất dễ chịu. Anh không mang lại cảm giác buồn khổ cho các cô gái, nụ cười là thứ mà anh đã quyến rũ cô. Anh thực sự rất đáng yêu. Y như cái tên "Kazuo" của anh.
- Liệu...ngày mai, em tiễn anh tới sân bay, có được...không anh? - cô lắp bắp.
Kazuo mở to mắt, rồi dịu lại, cười:
- Ừ.
Hạnh phúc vỡ òa.
Cuối cùng cảm giác đau khổ chỉ là cái đinh thôi.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng mà trìu mến.
Cuối cùng...đã không còn hàng rào cảm xúc làm ảnh hưởng đến họ nữa rồi.
Tức thì giọng thì thầm vang lên...
- Misao-tan, em không còn lo nữa chứ?
Phía sau bức tường, ngay trong hẻm, Tatsuki mỉm cười nói qua điện thoại, từ đầu dây bên kia, cũng nghe được tiếng cười khúc khích dễ thương của cô nàng ham học:
- "Ừ, cám ơn anh."
- Ừm, vậy anh lấy phí em nhờ anh nhé, 1 buổi hẹn hò, có được không?
- "Đi chết đi"
Tắt máy.
- Phì, em ấy đáng yêu thật.
Chiếc điện thoại được Tatsuki hôn lên, anh nhếch khóe môi tạo thành 1 nụ cười đẹp rạng ngời:
- Ngủ ngon, Misao-tan.
Hana ra khỏi phòng Misao, trời chập tối, cô cười khi thấy Kazuo. Nhưng nụ cười này có vẻ không còn gượng gạo nữa. Cô cúi đầu cám ơn anh, vì tất cả thời gian qua, có anh, cô cảm thấy Misao và Tatsuki mới có thể ở gần nhau hơn. Và chính cô cũng có 1 điều quan trọng muốn tìm trong tương lai.
- Anh sẽ đưa em về, tối rồi. - Kazuo lên tiếng.
- Không ạ, em sẽ tự đi. - cô cười, chút gì đó là buồn bã.
Cô cúi đầu chào cha mẹ Masaki khi họ mới vừa bước lên, có ý định bảo cô ở lại ngủ nhưng cô từ chối, cô gật đầu, đi ra khỏi cửa.
"Ngốc thật, mặc dù mình rất muốn anh ấy đưa về...có lẽ mai mình sẽ không tới tiễn anh ấy đi được rồi, mình sẽ khóc chết mất." Hana chạy ra khỏi cửa nhà thật nhanh.
- Igarato-chan!
Kazuo chạy đuổi theo, nắm tay cô lại, và cúi người 90 độ chuẩn, anh nói:
- Anh thật sự xin lỗi em! Anh đã làm em tổn thương!
Cô ngạc nhiên.
Anh đuổi theo cô chỉ để xin lỗi vì lời tỏ tình lúc đó.
Ấm áp.
- Vâng, không sao đâu. - cô vỗ vào lưng anh, khiến anh muốn hộc phổi. - A! Em xin lỗi, em mạnh tay quá. Anh có đau không?
Anh ho khụ khụ, rồi thấy cô cuống quá, mới ngẩng đầu lên, cười:
- Em bình thường rồi nhé.
Nụ cười tỏa sáng vào tối. Rất dễ chịu. Anh không mang lại cảm giác buồn khổ cho các cô gái, nụ cười là thứ mà anh đã quyến rũ cô. Anh thực sự rất đáng yêu. Y như cái tên "Kazuo" của anh.
- Liệu...ngày mai, em tiễn anh tới sân bay, có được...không anh? - cô lắp bắp.
Kazuo mở to mắt, rồi dịu lại, cười:
- Ừ.
Hạnh phúc vỡ òa.
Cuối cùng cảm giác đau khổ chỉ là cái đinh thôi.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng mà trìu mến.
Cuối cùng...đã không còn hàng rào cảm xúc làm ảnh hưởng đến họ nữa rồi.
Tức thì giọng thì thầm vang lên...
- Misao-tan, em không còn lo nữa chứ?
Phía sau bức tường, ngay trong hẻm, Tatsuki mỉm cười nói qua điện thoại, từ đầu dây bên kia, cũng nghe được tiếng cười khúc khích dễ thương của cô nàng ham học:
- "Ừ, cám ơn anh."
- Ừm, vậy anh lấy phí em nhờ anh nhé, 1 buổi hẹn hò, có được không?
- "Đi chết đi"
Tắt máy.
- Phì, em ấy đáng yêu thật.
Chiếc điện thoại được Tatsuki hôn lên, anh nhếch khóe môi tạo thành 1 nụ cười đẹp rạng ngời:
- Ngủ ngon, Misao-tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.