Chương 10
Tiểu Bạch Y
03/08/2020
Ba người còn lại nhìn tôi và cậu ta, nhanh như cắt họ đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, nhất là An Dạ, mặt mũi cậu ta lấm lét và đỏ ửng lên:
"Hai người thật là! Đừng quá thân thiết như thế giữa thanh thiên bạch nhật chứ!"
Tôi mới là người nên ngại ngùng mới đúng chứ. Tuy là đã bị cậu ta hôn tới 2 lần rồi, nhưng lần này hai mặt chỉ cách nhau đúng 5 cm nhưng tim tôi cũng đập thình thịch như muốn đập vỡ cả lồng ngực. Nhìn bộ dạng của tôi, cậu ta khó hiểu nhìn một cái, xem ra tôi quá ảo tưởng rồi:
"Này! Mặt mũi đó là sao? Cô nghĩ tôi lại hôn cô nữa à? Mơ đi!"
Hể!
Hóa ra nãy giờ...tôi được ăn dưa bở.
"Chậc! Định dạy cô chơi game nhưng mất hứng rồi!"
Cậu ta vừa nói vừa quay lưng đi. Chi Lộ, Ninh Ngọc và An Dạ đứng đơ ra như tượng. Họ chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong vài giay trước.
Chỉ thế thôi sao? Chỉ là định dạy tôi chơi game thôi sao? Tôi...lại bị ăn dưa bở.
Thế mà tôi cứ tưởng hắn ta lại định làm gì nữa chứ! Đàm Y Nhi ơi là Đàm Y Nhi! Mày tỉnh táo lại một chút đi! Từ lúc nào mày lại trở thành một đứa cuồng hôn thế này! Trong sáng đi! Trong sáng đi!
"Anh Nặc Minh! Sao anh lại chủ động dạy cậu ấy chơi game? Còn em thì van xin đến hết cả nước miếng anh cũng không chịu chứ! Đúng là không công bằng mà!" An Dạ mặt mũi trông khó coi vô cùng.
Lúc tôi xem Chi Lộ chơi thì cũng thích lắm. Tôi cũng muốn chơi thử một lần, Ninh Ngọc nói trò này đang là trò hot trên mạng nên tôi lại càng thích thú.
Vậy thì...cậu ta đã chủ động dạy tôi rồi, tôi có nên chấp nhận không? Hay là lại trở thành tay sai cho hắn nữa!? Chắc không đâu! Vì bây giờ tôi đã là tay sai rồi mà!
Thế là tôi quyết định sẽ bái cậu ấy làm sư phụ. Nhưng cậu ta đi mất rồi, tôi đành phải chạy theo cậu ta, đi theo chủ cũng là bổn phận của pet.
"Sao?" Cậu ta thấy tôi đi theo thì dừng lại hỏi.
"Tôi muốn bái cậu làm sư phụ! Dạy tôi chơi game nha!" Tôi cười tủm tỉm.
Hàn Nặc Minh khóe môi giật giật. Lẽ nào cậu ta đang giỡn? Thật đấy à? Tôi lại ăn dưa bở nữa sao?
"Cô thế mà lại đi chấp nhận bái tôi làm sư phụ cơ đấy!" Cậu ta cười một cách quái quỷ.
Tôi khẽ rùng mình. Quyết định này là tốt hay xấu đây? Chẳng biết tôi nên vui hay nên buồn nữa!
A! Tôi quên mất Chi Lộ rồi! Bả chơi giỏi thế mà! Thế nào rồi cũng sẽ dạy cho tôi thôi! Đúng thế! Đâu cần tên ác ma này đâu!
"Thôi tôi đổi ý rồi! Tôi nhờ Chi Lộ dạy vậy!" Tôi bẽn lẽn cười rồi định chạy vụt đi.
Nhưng chẳng hiểu sao phản xạ của cậu ta lại nhanh như thế! Không kịp chạy đã bị cậu ta nắm lấy tóc giữ lại rồi. Tôi nhăn nhó kéo tay hắn ra:
"Đau! Đau! Đau!"
"Cô còn biết đau?" Hắn ta nhếch mép cười.
"Tôi mà không đau tôi không phải người!" Tôi tức tôi lấy chân đá ra đằng sau 1 cái.
Đá lung tung nhưng vẫn trúng đầu gối của cậu ta. Hả hê vô cùng! Cậu ta đành phải thả tôi ra.
Tôi nhanh như cắt lùi xa hắn 5 bước:
"Rốt cuộc thì cậu giữ tôi lại làm gì cơ chứ!?" Rõ ràng là tôi đã từ chối lời mời của hắn rồi.
"Cô từ chối, nhưng tôi thì chưa!" Hắn ta vừa nói vừa giơ điện thoại ra, là một đoạn ghi âm. Này này! Lẽ nào...
Quả như tôi dự đoán, đoạn ghi âm đó chính là giọng nói của tôi lúc nãy: [Tôi muốn bái cậu làm sư phụ! Dạy tôi chơi game nha!]
Thật sự muốn độn thổ luôn mà!
Cậu ta hả hê bật đi bật lại đoạn ghi âm đó khiến tôi tức tím ruột gan.
"Quả nhiên tay nhanh hơn não đôi lúc cũng có lợi!" Hàn Nặc Minh tặc lưỡi.
Còn tôi thì muốn chạy lại cậu ta mà táng cho một cái. Người gì đâu mà toàn chơi khăm, lại còn chơi ác nữa chứ.
"Sao thế? Không dám bái tôi làm sư phụ à? Lúc nãy mạnh miệng thế mà!"
Tôi lưỡng lự hồi lâu rồi nói:
"Nếu cậu hứa trong lúc giảng dạy không sai bảo tôi hay đánh đập tôi thì tôi sẽ nhận!"
"Hứa!"Cậu ta nhếch mép nói.
"Được!"
Tôi gật đầu rồi quay lưng bước đi. Tôi lấy điện thoại ra, đoạn cần ghi đã được ghi rồi! Há há! Gậy ông đập lưng ông nhé chủ nhân!
Tôi coppy ra hai bản, giữ một bản và lưu vào chỗ bí mật, còn một bản nữa tôi để đó và giơ ra bật cho Hàn Nặc Minh nghe:
"Bằng chứng đây nhá! Bữa sau cậu mà dám sai bảo tôi là tôi tuyệt giao với cậu luôn!"
Hàn Nặc Minh quay lại, còn chưa kịp nhìn gì thì đã nghe thấy tiếng quen thuộc:
[Nếu cậu hứa trong lúc giảng dạy không sai bảo tôi hay đánh đập tôi thì tôi sẽ nhận!]
[Hứa!]
Hàn Nặc Minh nghe xong thì bất giác ôm lấy mặt. Cậu ta không nghĩ đến lúc tôi lại chơi lại cậu ta thế này. Xem ra tên Hàn Nặc Minh này đã đánh giá quá thấp pet mèo thông minh đáng yêu của hắn rồi.
Xem ra lần này miệng nhanh hơn não đã hại hắn rồi. Tôi sung sướng trong lòng đến suýt chút nữa là nhảy cẫng lên. Trong lúc cậu ta còn chưa phản ứng kịp, tôi cất máy rồi chạy biến đi. Tôi cách cậu ấy cũng khá xa, chắc cũng phải hơn 2 mét, cũng may là loa điện thoại của tôi cũng to phết.
"Hay lắm! Cô làm hỏng kế hoạch của tôi rồi!" Hàn Nặc Minh nhếch mép, có chút giận dữ nhưng trên khuôn mặt thì lại cười.
- -----------
Buổi tối hôm đó, tôi ngồi cười như một con điên. Tôi đã dọn xong đồ cho ngày mai lúc chiều rồi nên bây giờ chỉ phụ giúp hai bà bạn thôi.
"Bà sao thế? Bị bệnh à?"
Tôi cười đến ra nước mắt:
"Không có gì đâu! Chỉ là tớ nghĩ bây giờ tớ sẽ không bị tên Hàn Nặc Minh đó chọc ghẹo nữa đâu!"
Tôi vừa nói vừa giơ bản thu âm ấy ra. Chi Lôn giơ ngón cái lên cười toe toét:
"Được lắm bạn của tôi!"
Tôi gấp quần áo giúp Ninh Ngọc rồi bỏ vào vali, đang xếp thì tôi liền thấy một bức ảnh nhỏ, cũ lắm rồi nên màu bị mờ hết, cả khuôn mặt trong ảnh cũng bị mờ không thấy gì luôn. Nhưng tôi cũng có thể nhìn được có 3 người đang đứng chụp ảnh. Tôi đoán, với thân hình này thì chắc chắn là 3 đứa trẻ con rồi.
Ninh Ngọc đột nhiên giật lấy bức ảnh rồi im lặng cất vào vali. Hình như bức ảnh đó có chút gì đó về quá khứ của Ninh Ngọc thì phải, tâm trạng của bả khác lạ lắm, tôi đành phải bỏ đi ý định tò mò mà không hỏi bà ấy nữa, đành im lặng giúp bà gấp đồ. Vậy mà cái tấm hình đó vẫn ám ảnh tôi suốt. Trong bức hình đó, có cái gì đó...mà tôi không tài nào nhận ra được.
"Hai người thật là! Đừng quá thân thiết như thế giữa thanh thiên bạch nhật chứ!"
Tôi mới là người nên ngại ngùng mới đúng chứ. Tuy là đã bị cậu ta hôn tới 2 lần rồi, nhưng lần này hai mặt chỉ cách nhau đúng 5 cm nhưng tim tôi cũng đập thình thịch như muốn đập vỡ cả lồng ngực. Nhìn bộ dạng của tôi, cậu ta khó hiểu nhìn một cái, xem ra tôi quá ảo tưởng rồi:
"Này! Mặt mũi đó là sao? Cô nghĩ tôi lại hôn cô nữa à? Mơ đi!"
Hể!
Hóa ra nãy giờ...tôi được ăn dưa bở.
"Chậc! Định dạy cô chơi game nhưng mất hứng rồi!"
Cậu ta vừa nói vừa quay lưng đi. Chi Lộ, Ninh Ngọc và An Dạ đứng đơ ra như tượng. Họ chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong vài giay trước.
Chỉ thế thôi sao? Chỉ là định dạy tôi chơi game thôi sao? Tôi...lại bị ăn dưa bở.
Thế mà tôi cứ tưởng hắn ta lại định làm gì nữa chứ! Đàm Y Nhi ơi là Đàm Y Nhi! Mày tỉnh táo lại một chút đi! Từ lúc nào mày lại trở thành một đứa cuồng hôn thế này! Trong sáng đi! Trong sáng đi!
"Anh Nặc Minh! Sao anh lại chủ động dạy cậu ấy chơi game? Còn em thì van xin đến hết cả nước miếng anh cũng không chịu chứ! Đúng là không công bằng mà!" An Dạ mặt mũi trông khó coi vô cùng.
Lúc tôi xem Chi Lộ chơi thì cũng thích lắm. Tôi cũng muốn chơi thử một lần, Ninh Ngọc nói trò này đang là trò hot trên mạng nên tôi lại càng thích thú.
Vậy thì...cậu ta đã chủ động dạy tôi rồi, tôi có nên chấp nhận không? Hay là lại trở thành tay sai cho hắn nữa!? Chắc không đâu! Vì bây giờ tôi đã là tay sai rồi mà!
Thế là tôi quyết định sẽ bái cậu ấy làm sư phụ. Nhưng cậu ta đi mất rồi, tôi đành phải chạy theo cậu ta, đi theo chủ cũng là bổn phận của pet.
"Sao?" Cậu ta thấy tôi đi theo thì dừng lại hỏi.
"Tôi muốn bái cậu làm sư phụ! Dạy tôi chơi game nha!" Tôi cười tủm tỉm.
Hàn Nặc Minh khóe môi giật giật. Lẽ nào cậu ta đang giỡn? Thật đấy à? Tôi lại ăn dưa bở nữa sao?
"Cô thế mà lại đi chấp nhận bái tôi làm sư phụ cơ đấy!" Cậu ta cười một cách quái quỷ.
Tôi khẽ rùng mình. Quyết định này là tốt hay xấu đây? Chẳng biết tôi nên vui hay nên buồn nữa!
A! Tôi quên mất Chi Lộ rồi! Bả chơi giỏi thế mà! Thế nào rồi cũng sẽ dạy cho tôi thôi! Đúng thế! Đâu cần tên ác ma này đâu!
"Thôi tôi đổi ý rồi! Tôi nhờ Chi Lộ dạy vậy!" Tôi bẽn lẽn cười rồi định chạy vụt đi.
Nhưng chẳng hiểu sao phản xạ của cậu ta lại nhanh như thế! Không kịp chạy đã bị cậu ta nắm lấy tóc giữ lại rồi. Tôi nhăn nhó kéo tay hắn ra:
"Đau! Đau! Đau!"
"Cô còn biết đau?" Hắn ta nhếch mép cười.
"Tôi mà không đau tôi không phải người!" Tôi tức tôi lấy chân đá ra đằng sau 1 cái.
Đá lung tung nhưng vẫn trúng đầu gối của cậu ta. Hả hê vô cùng! Cậu ta đành phải thả tôi ra.
Tôi nhanh như cắt lùi xa hắn 5 bước:
"Rốt cuộc thì cậu giữ tôi lại làm gì cơ chứ!?" Rõ ràng là tôi đã từ chối lời mời của hắn rồi.
"Cô từ chối, nhưng tôi thì chưa!" Hắn ta vừa nói vừa giơ điện thoại ra, là một đoạn ghi âm. Này này! Lẽ nào...
Quả như tôi dự đoán, đoạn ghi âm đó chính là giọng nói của tôi lúc nãy: [Tôi muốn bái cậu làm sư phụ! Dạy tôi chơi game nha!]
Thật sự muốn độn thổ luôn mà!
Cậu ta hả hê bật đi bật lại đoạn ghi âm đó khiến tôi tức tím ruột gan.
"Quả nhiên tay nhanh hơn não đôi lúc cũng có lợi!" Hàn Nặc Minh tặc lưỡi.
Còn tôi thì muốn chạy lại cậu ta mà táng cho một cái. Người gì đâu mà toàn chơi khăm, lại còn chơi ác nữa chứ.
"Sao thế? Không dám bái tôi làm sư phụ à? Lúc nãy mạnh miệng thế mà!"
Tôi lưỡng lự hồi lâu rồi nói:
"Nếu cậu hứa trong lúc giảng dạy không sai bảo tôi hay đánh đập tôi thì tôi sẽ nhận!"
"Hứa!"Cậu ta nhếch mép nói.
"Được!"
Tôi gật đầu rồi quay lưng bước đi. Tôi lấy điện thoại ra, đoạn cần ghi đã được ghi rồi! Há há! Gậy ông đập lưng ông nhé chủ nhân!
Tôi coppy ra hai bản, giữ một bản và lưu vào chỗ bí mật, còn một bản nữa tôi để đó và giơ ra bật cho Hàn Nặc Minh nghe:
"Bằng chứng đây nhá! Bữa sau cậu mà dám sai bảo tôi là tôi tuyệt giao với cậu luôn!"
Hàn Nặc Minh quay lại, còn chưa kịp nhìn gì thì đã nghe thấy tiếng quen thuộc:
[Nếu cậu hứa trong lúc giảng dạy không sai bảo tôi hay đánh đập tôi thì tôi sẽ nhận!]
[Hứa!]
Hàn Nặc Minh nghe xong thì bất giác ôm lấy mặt. Cậu ta không nghĩ đến lúc tôi lại chơi lại cậu ta thế này. Xem ra tên Hàn Nặc Minh này đã đánh giá quá thấp pet mèo thông minh đáng yêu của hắn rồi.
Xem ra lần này miệng nhanh hơn não đã hại hắn rồi. Tôi sung sướng trong lòng đến suýt chút nữa là nhảy cẫng lên. Trong lúc cậu ta còn chưa phản ứng kịp, tôi cất máy rồi chạy biến đi. Tôi cách cậu ấy cũng khá xa, chắc cũng phải hơn 2 mét, cũng may là loa điện thoại của tôi cũng to phết.
"Hay lắm! Cô làm hỏng kế hoạch của tôi rồi!" Hàn Nặc Minh nhếch mép, có chút giận dữ nhưng trên khuôn mặt thì lại cười.
- -----------
Buổi tối hôm đó, tôi ngồi cười như một con điên. Tôi đã dọn xong đồ cho ngày mai lúc chiều rồi nên bây giờ chỉ phụ giúp hai bà bạn thôi.
"Bà sao thế? Bị bệnh à?"
Tôi cười đến ra nước mắt:
"Không có gì đâu! Chỉ là tớ nghĩ bây giờ tớ sẽ không bị tên Hàn Nặc Minh đó chọc ghẹo nữa đâu!"
Tôi vừa nói vừa giơ bản thu âm ấy ra. Chi Lôn giơ ngón cái lên cười toe toét:
"Được lắm bạn của tôi!"
Tôi gấp quần áo giúp Ninh Ngọc rồi bỏ vào vali, đang xếp thì tôi liền thấy một bức ảnh nhỏ, cũ lắm rồi nên màu bị mờ hết, cả khuôn mặt trong ảnh cũng bị mờ không thấy gì luôn. Nhưng tôi cũng có thể nhìn được có 3 người đang đứng chụp ảnh. Tôi đoán, với thân hình này thì chắc chắn là 3 đứa trẻ con rồi.
Ninh Ngọc đột nhiên giật lấy bức ảnh rồi im lặng cất vào vali. Hình như bức ảnh đó có chút gì đó về quá khứ của Ninh Ngọc thì phải, tâm trạng của bả khác lạ lắm, tôi đành phải bỏ đi ý định tò mò mà không hỏi bà ấy nữa, đành im lặng giúp bà gấp đồ. Vậy mà cái tấm hình đó vẫn ám ảnh tôi suốt. Trong bức hình đó, có cái gì đó...mà tôi không tài nào nhận ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.