Chương 13
Tiểu Bạch Y
03/08/2020
Mộc Thượng Thần nghe thấy vậy thì sắc mặt tối lại, một tay nắm chặt lấy tay Hàn Nặc Minh cố kéo tay cậu ấy ra:
"Sao cậu biết tớ không thích Đàm Y Nhi? Tớ tưởng chỉ có bản thân mình là hiểu rõ mình nhất chứ!"
Tôi vội vàng chạy tới:
"Hai người đừng cãi nhau nữa được không?" Vấn đề trung tâm lại là tôi nữa mới đau chứ.
Chi Lộ nhẹ nhàng bước tới bên tôi không có chút tiếng động, bả khẽ đập vào vai tôi khiến tôi giật thót lên. Bà hỏi:
"Sao thế? Nãy bị Hàn Nặc Minh kéo đi đâu thế?"
"Kéo đi tra khảo!" Tôi trả lời.
Chi Lộ nghe thế thì bật cười, không phải cười chế giễu mà là ngạc nhiên:
"Không ngờ luôn ấy! Cậu ta vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện chả người ta, thế chuyện của bà thì..."
Chi Lộ cố nén cảm xúc của mình rồi nói:
"Hay là Hàn Nặc Minh thích bà rồi!?"
Tôi nghe thấy thế thì sặc cả nước bọt. Gì mà thích chứ!? Chỉ lúc nào mắt cậu ta bị mù mới thích tôi thôi!
"Cậu ấy chẳng qua là đi tra khảo pet của mình thôi!" Tôi vội thanh minh.
Chi Lộ hừm một cái, tỏ vẻ chưa tin lắm. Tôi ngó ngang ngó dọc rồi hỏi:
"Mà Ninh Ngọc đâu rồi?"
"Không biết nữa! Chẳng biết từ lúc xuống xe tới giờ, bả lủi đâu mất tăm!?" Chi Lộ cũng đang tự hỏi.
Lạ thế! Ninh Ngọc vốn lúc nào cũng đi theo Chi Lộ cơ mà nhỉ!?
Tôi nhìn xung quanh rồi lại nhìn tới hai chàng trai đang chiến tranh lạnh kia. Thật sự là làm tôi cũng buốt tim theo luôn nè.
"Các em! Còn đứng đó làm gì! Mau vào nhận phòng đi!" Các thầy cô giáo cất tiếng gọi.
May mà có họ giải vây. Chứ nếu không chẳng biết hai người này còn tiếp tục như thế đến bao giờ nữa. Tôi nhân cơ hội đó nói với hai người:
"Thầy cô gọi kìa! Hay là...hai người đừng cãi nhau nữa ha!" Không biết có tác dụng không đây?
Hàn Nặc Ninh và Mộc Thượng Thần lại vì thế mà không cãi nhau nữa, mỗi người đi về một hướng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có tác dụng rồi.
"Thế bây giờ bà định đi đường nào?" Chi Lộ hỏi.
"Đưỡng giữa!"
"Thông minh!"
Nói thế thôi chứ đi đường nào rồi cũng đi tới cùng một địa điểm. Thế mà tới khi hai đôi mắt nhìn nhau thì lại tách ra có khi khoảng cách giữa hai người lên đến mấy thước. Trời ạ! Con trai mà giận dai kinh.
Chỗ chúng tôi ở là một ngôi nhà biệt thự to bổ chảng. Nhìn bên ngoài thì có vẻ to lớn đồ sộ, nguy nga tráng lệ lắm, ai ngờ bên trong thì lại cũ rích, gỗ lát dưới sàn nhà còn kêu cọt kẹt nữa chứ. Đến tối chắc trông chả khác gì nhà ma đâu.
"Nhà này cũ lắm rồi đấy! Họ định phá cơ nhưng trường lại mua lại để làm nơi thử thách cho học sinh nè!" Chi Lộ nói.
Ôi! Nhà đã cũ rồi sao không cho nó yên nghỉ đi còn mua lại đi hù dọa học sinh thế này! Tôi cứ tưởng được đi chơi đâu vui lắm...ai ngờ lại đi chơi với ma!!!
Trông cũ thế nhưng nhà lại nhiều phòng khiếp. Nhà có dễ đến 4 tầng, mà 1 tầng còn chả biết có mấy phòng nữa vì thấy cửa phòng nó trải dài ngút ngàn luôn.
"Hình như là xếp phòng theo KTX. Ai không ở KTX sẽ xếp sau!" Chi Lộ nói.
Nhưng mà rốt cuộc thì Ninh Ngọc đi đâu mất rồi? Tôi bắt đầu lo rồi đấy!
Tôi và Chi Lộ đi tới phòng được giao. Vừa đẩy cửa bước vào đã có ngay một tràng mưa bụi bay vào mặt khiến hai đứa đứng đó mà ho sù sụ. Chi Lộ vội bịt mũi chạy vào bên trong phòng rồi mở cánh cửa ra, bên trong phòng mới thoáng mát được một tí.
"Chậc! 1 năm không lau dọn gì đúng là địa ngục!"
"Hả! Chằng lẽ khi nào đến dịp đi tham quan thế này thì nhà trường mới bắt học sinh lau dọn sao?" Tôi ngạc nhiên.
"Đúng thế! Rèn luyện tính siêng năng!" Chi Lộ thở dài.
"Ha...Ha..." Tôi cười trong bất lực.
- -------------
Sáng hôm đó, mãi tới 9 giờ mới thấy bon gs dáng của Ninh Ngọc. Bà chầm chậm bước vào bên trong phòng, im lặng không nói một lời nào. Trông bà lạ quá thể.
"Sao thế?" Tôi lo lắng chạy tới hỏi.
Ninh Ngọc chỉ im lặng nhìn tôi rồi đi vào phòng. Bả lặng lẽ cất vali rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.
Lẽ nào...tôi làm gì có lỗi với bà ấy à!?
"Ninh Ngọc! Hay là bà...cũng thích Mộc Thượng Thần? Mà cũng đúng! Mộc Thượng Thần thì ai mà chả thích!" Chi Lộ nói.
Ninh Ngọc không nói gì, nhưng hai tai của bả đã đỏ ưng lên. Lẽ nào....lại đúng như thế thật?
Nếu vậy...khi nghe Mộc Thượng Thần tỏ tình với tôi trước mặt như vậy, chắc là bà ấy...tổn thương lắm.
"Tớ và cậu ấy vốn đã là bạn thân từ nhỏ! Tớ đã thích thầm cậu ấy tới 8 năm! Vậy mà..." Ninh Ngọc bất giác cúi xuống bệ cửa sổ khóc nức nở.
Tôi bà Chi Lộ lập tức sững người. Hóa ra bức hình mà tôi thấy lúc ấy là Ninh Ngọc và Mộc Thượng Thần, vậy một cô bé nữa là ai?
Chi Lộ khẽ vỗ vỗ vai tôi ý bảo tôi ra ngoài cho bà ấy được yên tĩnh 1 mình.
Đóng cửa lại, Chi Lộ thở dài tựa vào cửa. Bả cất giọng chầm chậm nói:
"Ninh Ngọc và Mộc Thượng Thần lúc nhỏ còn có một người bạn nữa. Nghe nói cô bé đó đáng yêu lắm. Vấn đề là Mộc Thượng Thần lại thích cô bé ấy!"
Hóa ra cô bé còn lại không phải là Chi Lộ.
"Vậy cô bé ấy là ai?"
Chi Lộ bất lực lắc đầu:
"Tớ cũng không biết! Ninh Ngọc không chịu kể!"
Tôi đành im lặng. Ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định luôn, tôi sẽ từ chối tình cảm của Mộc Thượng Thần, dù sao tôi đối với cậu ấy cũng chỉ là hâm mộ như người bình thường mà thôi. Tôi sẽ ủng hộ Ninh Ngọc.
"Bà chắc chứ?" Chi Lộ hỏi.
Tôi khẽ gật đầu:
"Ừ!"
"Sao cậu biết tớ không thích Đàm Y Nhi? Tớ tưởng chỉ có bản thân mình là hiểu rõ mình nhất chứ!"
Tôi vội vàng chạy tới:
"Hai người đừng cãi nhau nữa được không?" Vấn đề trung tâm lại là tôi nữa mới đau chứ.
Chi Lộ nhẹ nhàng bước tới bên tôi không có chút tiếng động, bả khẽ đập vào vai tôi khiến tôi giật thót lên. Bà hỏi:
"Sao thế? Nãy bị Hàn Nặc Minh kéo đi đâu thế?"
"Kéo đi tra khảo!" Tôi trả lời.
Chi Lộ nghe thế thì bật cười, không phải cười chế giễu mà là ngạc nhiên:
"Không ngờ luôn ấy! Cậu ta vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện chả người ta, thế chuyện của bà thì..."
Chi Lộ cố nén cảm xúc của mình rồi nói:
"Hay là Hàn Nặc Minh thích bà rồi!?"
Tôi nghe thấy thế thì sặc cả nước bọt. Gì mà thích chứ!? Chỉ lúc nào mắt cậu ta bị mù mới thích tôi thôi!
"Cậu ấy chẳng qua là đi tra khảo pet của mình thôi!" Tôi vội thanh minh.
Chi Lộ hừm một cái, tỏ vẻ chưa tin lắm. Tôi ngó ngang ngó dọc rồi hỏi:
"Mà Ninh Ngọc đâu rồi?"
"Không biết nữa! Chẳng biết từ lúc xuống xe tới giờ, bả lủi đâu mất tăm!?" Chi Lộ cũng đang tự hỏi.
Lạ thế! Ninh Ngọc vốn lúc nào cũng đi theo Chi Lộ cơ mà nhỉ!?
Tôi nhìn xung quanh rồi lại nhìn tới hai chàng trai đang chiến tranh lạnh kia. Thật sự là làm tôi cũng buốt tim theo luôn nè.
"Các em! Còn đứng đó làm gì! Mau vào nhận phòng đi!" Các thầy cô giáo cất tiếng gọi.
May mà có họ giải vây. Chứ nếu không chẳng biết hai người này còn tiếp tục như thế đến bao giờ nữa. Tôi nhân cơ hội đó nói với hai người:
"Thầy cô gọi kìa! Hay là...hai người đừng cãi nhau nữa ha!" Không biết có tác dụng không đây?
Hàn Nặc Ninh và Mộc Thượng Thần lại vì thế mà không cãi nhau nữa, mỗi người đi về một hướng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có tác dụng rồi.
"Thế bây giờ bà định đi đường nào?" Chi Lộ hỏi.
"Đưỡng giữa!"
"Thông minh!"
Nói thế thôi chứ đi đường nào rồi cũng đi tới cùng một địa điểm. Thế mà tới khi hai đôi mắt nhìn nhau thì lại tách ra có khi khoảng cách giữa hai người lên đến mấy thước. Trời ạ! Con trai mà giận dai kinh.
Chỗ chúng tôi ở là một ngôi nhà biệt thự to bổ chảng. Nhìn bên ngoài thì có vẻ to lớn đồ sộ, nguy nga tráng lệ lắm, ai ngờ bên trong thì lại cũ rích, gỗ lát dưới sàn nhà còn kêu cọt kẹt nữa chứ. Đến tối chắc trông chả khác gì nhà ma đâu.
"Nhà này cũ lắm rồi đấy! Họ định phá cơ nhưng trường lại mua lại để làm nơi thử thách cho học sinh nè!" Chi Lộ nói.
Ôi! Nhà đã cũ rồi sao không cho nó yên nghỉ đi còn mua lại đi hù dọa học sinh thế này! Tôi cứ tưởng được đi chơi đâu vui lắm...ai ngờ lại đi chơi với ma!!!
Trông cũ thế nhưng nhà lại nhiều phòng khiếp. Nhà có dễ đến 4 tầng, mà 1 tầng còn chả biết có mấy phòng nữa vì thấy cửa phòng nó trải dài ngút ngàn luôn.
"Hình như là xếp phòng theo KTX. Ai không ở KTX sẽ xếp sau!" Chi Lộ nói.
Nhưng mà rốt cuộc thì Ninh Ngọc đi đâu mất rồi? Tôi bắt đầu lo rồi đấy!
Tôi và Chi Lộ đi tới phòng được giao. Vừa đẩy cửa bước vào đã có ngay một tràng mưa bụi bay vào mặt khiến hai đứa đứng đó mà ho sù sụ. Chi Lộ vội bịt mũi chạy vào bên trong phòng rồi mở cánh cửa ra, bên trong phòng mới thoáng mát được một tí.
"Chậc! 1 năm không lau dọn gì đúng là địa ngục!"
"Hả! Chằng lẽ khi nào đến dịp đi tham quan thế này thì nhà trường mới bắt học sinh lau dọn sao?" Tôi ngạc nhiên.
"Đúng thế! Rèn luyện tính siêng năng!" Chi Lộ thở dài.
"Ha...Ha..." Tôi cười trong bất lực.
- -------------
Sáng hôm đó, mãi tới 9 giờ mới thấy bon gs dáng của Ninh Ngọc. Bà chầm chậm bước vào bên trong phòng, im lặng không nói một lời nào. Trông bà lạ quá thể.
"Sao thế?" Tôi lo lắng chạy tới hỏi.
Ninh Ngọc chỉ im lặng nhìn tôi rồi đi vào phòng. Bả lặng lẽ cất vali rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.
Lẽ nào...tôi làm gì có lỗi với bà ấy à!?
"Ninh Ngọc! Hay là bà...cũng thích Mộc Thượng Thần? Mà cũng đúng! Mộc Thượng Thần thì ai mà chả thích!" Chi Lộ nói.
Ninh Ngọc không nói gì, nhưng hai tai của bả đã đỏ ưng lên. Lẽ nào....lại đúng như thế thật?
Nếu vậy...khi nghe Mộc Thượng Thần tỏ tình với tôi trước mặt như vậy, chắc là bà ấy...tổn thương lắm.
"Tớ và cậu ấy vốn đã là bạn thân từ nhỏ! Tớ đã thích thầm cậu ấy tới 8 năm! Vậy mà..." Ninh Ngọc bất giác cúi xuống bệ cửa sổ khóc nức nở.
Tôi bà Chi Lộ lập tức sững người. Hóa ra bức hình mà tôi thấy lúc ấy là Ninh Ngọc và Mộc Thượng Thần, vậy một cô bé nữa là ai?
Chi Lộ khẽ vỗ vỗ vai tôi ý bảo tôi ra ngoài cho bà ấy được yên tĩnh 1 mình.
Đóng cửa lại, Chi Lộ thở dài tựa vào cửa. Bả cất giọng chầm chậm nói:
"Ninh Ngọc và Mộc Thượng Thần lúc nhỏ còn có một người bạn nữa. Nghe nói cô bé đó đáng yêu lắm. Vấn đề là Mộc Thượng Thần lại thích cô bé ấy!"
Hóa ra cô bé còn lại không phải là Chi Lộ.
"Vậy cô bé ấy là ai?"
Chi Lộ bất lực lắc đầu:
"Tớ cũng không biết! Ninh Ngọc không chịu kể!"
Tôi đành im lặng. Ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định luôn, tôi sẽ từ chối tình cảm của Mộc Thượng Thần, dù sao tôi đối với cậu ấy cũng chỉ là hâm mộ như người bình thường mà thôi. Tôi sẽ ủng hộ Ninh Ngọc.
"Bà chắc chứ?" Chi Lộ hỏi.
Tôi khẽ gật đầu:
"Ừ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.