Chương 16
Tiểu Bạch Y
03/08/2020
Khu công viên này to lắm, lại còn rất rộng nữa. Đi hoài vẫn chưa đi hết được cả công viên. Tôi muốn hơi bánh xe gió lắm chứ, nhưng thời gian không cho phép ấy. Nó quay chậm lắm, mà tôi chỉ có 1 tiếng để đi chơi. Nên thôi, đành đợi tới chiều hoặc tối rồi tới đây chơi cũng được.
Tôi vốn là đứa sợ tốc độ cao, lúc nãy nhảy xuống dưới kia chắc hắn biết rồi chứ, thế mà còn rủ, à không, nói đúng hơn bắt tôi chơi mấy thứ trò chơi cảm giác mạnh cùng hắn. Gì mà tàu lượn siêu tốc rồi vân vân với mây mây, chơi xong là tôi hồn phiêu phách lạc nơi đâu không tìm thấy nữa.
"Không ngờ sức chịu đựng của cô kém đến vậy!" Nhìn tôi ngồi phờ phạc trên ghế khi chơi xong tàu lượn siêu tốc thì cậu ta liền bật cười ha hả.
Gì kì! Trông người ta đã thế rồi còn đứng đó cười được. Đúng là đồ ác ôn, tên chủ ác ma tàn nhẫn nhất một một chú pet cảm nhận.
"Cậu không phải đang trêu tức tôi đó chứ!? Rõ ràng cậu biết tôi sợ cảm giác mạnh mà!?"
Nụ cười cậu ta tắt ngóm:
"Vậy à?"
"Lẽ nào cậu không biết?"
Chắc thế rồi, nhìn bộ dạng ngạc nhiên của người ta kìa. Xem ra tôi đã trách oan Hàn Nặc Minh rồi, cậu ta có biết gì đâu. Nhưng mà...lúc rơi xuống đây chẳng phải tôi ôm chặt lấy cậu ta không chịu buông sao? Không thể tin được là tên này lại không biết đấy.
Hàn Nặc Minh cúi người xuống nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi thì chép miệng nói:
"Chậc! Nhìn cô kìa, bộ dạng không khác gì con điên vừa trốn khỏi trại tâm thần!"
Tôi nổi sung:
"Cậu...Không phải cậu là người gây ra bộ dạng của tôi như bây giờ à?" Mặt tôi xị xuống như con nít đi dỗi người lớn.
"Gì đây! Làm nũng à?" Hàn Nặc Minh liếc tôi một cái rồi bỏ đi luôn.
Này này! Hại tôi ra nông nỗi này rồi bỏ đi luôn vậy à? Có còn là người không vậy? À quên, có phải là chủ nhân của tôi không vậy? Tôi đúng là chú mèo đáng thương mà!
Thấy tôi vẫn ngồi đó, xị cái mặt xuống, lại ngồi bóp bóp cái chân thì Hàn Nặc Minh bất lực ôm mặt:
"Lại gì nữa!? Không đi à?"
Một ý nghĩ bá đạo xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi chớp thời cơ "a" lên một cái, rồi ôm lấy chân sụt sịt:
"Tôi...đau chân quá! Không...Không đi nổi...nổi nữa!" Tôi cố gắng nói dối.
Hàn Nặc Minh thở dài một cái rồi bước tới cạnh tôi. Ế, thành công rồi sao? Nào! Tới cõng tôi đi!
Ai ngờ...nó lại không như tưởng tượng, cậu ta bước tới nhưng không cúi xuống cõng tôi, mà là nhéo cho tôi một phát vào má:
"Cô biết cô ngốc vì cái gì không? Cô không biết nói dối! Lần nào cũng nói lắp, dễ biết quá! Thế nên đứng dậy và đi tiếp đi đồ ngốc!"
"..." Tên ác ôn.
"Nhưng tôi không đi được thật mà! Chân tê lắm!" Thật đấy, lần này tôi không đùa đâu.
Hàn Nặc Minh nhìn chằm chằm vào tôi. Hình như là do không thấy tôi nói lắp nữa. Hay là hắn tin rồi?
"Tê thật à?"
Tôi gật đầu. Hắn ta phục tôi luôn! Thế là bất đắc dĩ đành phải quay lưng lại cho tôi trèo lên lưng. Tôi thích chí trèo lên lưng hắn ta, thoải mái thế chứ lị.
"Được rồi! Chuộc lỗi bằng kẹo bông! Được chưa?" Hàn Nặc Minh nghe tôi càu nhàu mà phải chịu thua luôn.
Tốn mất bao nhiêu calo để nói bây giờ quả nhiên đã được đền đáp xứng đáng. Tôi sướng đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi lưng hắn. Tên Hàn Nặc Minh này hôm nay uống nhầm thuốc gì à? Sao bỗng nhiên thái độ thay đổi 180 độ thế, à không, 360 độ luôn ấy chứ, hiền hơn mọi khi, lại còn mua kẹo bông cho tôi nữa chứ.
Cái miệng với cái bụng của tôi thì nhỏ xíu mà lại ăn được hết 2 cây kẹo bông, nhìn tôi ăn mà Hàn Nặc Minh cũng bất lực:
"Ăn nhiều thế lát nữa có ăn trưa được nữa không? Với lại cô không sợ béo à?"
Tôi đang mê mẩn trong độ ngọt của đường nên cũng đáp đại:
"Ăn được chứ, tôi cũng không hại béo!"
Hàn Nặc Minh cười khổ. Chắc cậu ta chưa thấy cô gái nào lại không sợ béo nhỉ? Tôi thì chẳng quan tâm đến ngoại hình lắm, tôi thì ăn như heo ấy, nhưng mà chẳng hiểu sao ai cũng nói ngoại hình của tôi rất ổn.
"Cô không sợ béo, lỡ lớn lên cô béo ra rồi ai dám lấy cô!"
"Có sao đâu! Chẳng phải cậu nói cậu sẽ chịu trách nhiệm cả đời với tôi à?" Tôi vừa ăn vừa nói.
Hàn Nặc Minh suýt chút nữa thì bị câu nói của tôi dọa cho sặc nước bọt. Đúng là cái miệng hại cái thân, hóa ra đôi lúc tôi cũng nói ra được câu chặt chém được cái miệng độc của hắn ta nhỉ? Ngưỡng mộ ghê!
"Hay lắm! Tôi sẽ phục thù!" Cậu ta nghiến răng ken két, tay bóp chặt chai nước.
Rồi, miếng kẹo bông cuối cùng của tôi còn chưa tới miệng thì đã bị cậu ta ăn luôn. Không! Miếng cuối cùng của tôi! Tôi chờ đợi miếng này lâu lắm rồi mà! Tên ác ôn!
Tôi đứng trơ ra nhìn cây kẹo bông chỉ còn lại mỗi cái cây, còn hắn ta thì ăn ngon lành miếng kẹo bông cuối cùng. Tức quá đi! Hắn ta giận vì câu nói lúc nãy củ tôi à!?
"Ngon đấy! Đúng là tiền tôi bỏ ra mua có khác!" Hắn ta bắt đầu tự luyến.
Xì, cái nào chả giống cái nào! Chẳng phải đều được làm từ đường hết sao?
Hàn Nặc Minh nuốt miếng kẹo đường rồi nhìn đồng hồ, sau đó ném chai nước cho tôi, tôi nhanh chóng bắt lấy.
"Uống nhanh mà về! Gần 11 giờ rồi!"
Tôi nghe lời uống một tu hết luôn. Thấy thế, Hàn Nặc Minh trợn mắt lên:
"Này! Không cho người khác uống nữa hả?"
"Cậu chưa uống sao?"
Hàn Nặc Minh bất lực luôn.Rõ ràng cái chai còn nguyên, đến cái nắp còn chưa mở thì cậu uống bằng niềm tin à? Rốt cuộc thì đầu tôi được làm từ cái gì thế?
"Xin lỗi mà! Tôi thật sự không biết mà!" Tôi bắt đầu năn nỉ, hắn ta mà giận là tiêu đấy.
"Xin lỗi cái con khỉ! Về!" Cậu ta nổi quạu.
Tôi lặng người. Giận thật rồi! Giận rồi kìa! Làm sao đây?
"Không xin lỗi nữa! Nhưng không được giận tôi đâu đó!" Tôi giở cái mặt đáng thương của tôi ra.
Thế mà tên đó vẫn lạnh lùng đi như chưa hề quen tôi ấy. Ấm ức! Quá ấm ức! Tôi bị "ghim" nữa rồi, chủ nhân à! Pet đáng thương lắm.
Tôi lững thững đi theo sau cậu ta trông tội nghiệp lắm. Tới cổng chào, tôi gặp Thịnh Nghi đang đứng bán vé và soát vé của khách tới chơi và khách ra về, mắt tôi lóe sáng lên, tôi chạy tới bên thằng bé:
"Thịnh Nghi à! Em cứu chị lần này đi!"
Thằng bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Sao ạ?"
"Hàn Nặc Minh giận chị rồi? Là lần sau cậu ta sẽ tra tấn chị bằng tất cả các biện pháp quái đản mà hắn nghĩ ra đấy! Em chơi với cậu ta nhiều như thế, chắc là em biết cách làm cậu ta hạ hỏa chứ?"
"Không!" Thằng bé đáp tỉnh bơ, "Lần nào anh ấy giận em cũng phải lủi đi thôi chứ biết làm gì được!"
Xong! Niềm hi vọng cuối cùng dập tắt!
Tôi còn chưa kịp nói gì với Thịnh Nghi thì Hàn Nặc Minh bỗng nhiên bước tới, vác tôi lên vai, đưa vé cho Thịnh Nghi rồi đi luôn. Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cậu ta giận cực điểm rồi.
"Giận dai thế chứ! Chỉ là tôi lỡ uống hết cả chai nước của cậu thôi mà!" Tôi mếu máo.
"Không phải chuyện đó!"
"Thế chuyện gì?"
"Về nhà nghỉ tính sau!"
"..."
Tôi vốn là đứa sợ tốc độ cao, lúc nãy nhảy xuống dưới kia chắc hắn biết rồi chứ, thế mà còn rủ, à không, nói đúng hơn bắt tôi chơi mấy thứ trò chơi cảm giác mạnh cùng hắn. Gì mà tàu lượn siêu tốc rồi vân vân với mây mây, chơi xong là tôi hồn phiêu phách lạc nơi đâu không tìm thấy nữa.
"Không ngờ sức chịu đựng của cô kém đến vậy!" Nhìn tôi ngồi phờ phạc trên ghế khi chơi xong tàu lượn siêu tốc thì cậu ta liền bật cười ha hả.
Gì kì! Trông người ta đã thế rồi còn đứng đó cười được. Đúng là đồ ác ôn, tên chủ ác ma tàn nhẫn nhất một một chú pet cảm nhận.
"Cậu không phải đang trêu tức tôi đó chứ!? Rõ ràng cậu biết tôi sợ cảm giác mạnh mà!?"
Nụ cười cậu ta tắt ngóm:
"Vậy à?"
"Lẽ nào cậu không biết?"
Chắc thế rồi, nhìn bộ dạng ngạc nhiên của người ta kìa. Xem ra tôi đã trách oan Hàn Nặc Minh rồi, cậu ta có biết gì đâu. Nhưng mà...lúc rơi xuống đây chẳng phải tôi ôm chặt lấy cậu ta không chịu buông sao? Không thể tin được là tên này lại không biết đấy.
Hàn Nặc Minh cúi người xuống nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi thì chép miệng nói:
"Chậc! Nhìn cô kìa, bộ dạng không khác gì con điên vừa trốn khỏi trại tâm thần!"
Tôi nổi sung:
"Cậu...Không phải cậu là người gây ra bộ dạng của tôi như bây giờ à?" Mặt tôi xị xuống như con nít đi dỗi người lớn.
"Gì đây! Làm nũng à?" Hàn Nặc Minh liếc tôi một cái rồi bỏ đi luôn.
Này này! Hại tôi ra nông nỗi này rồi bỏ đi luôn vậy à? Có còn là người không vậy? À quên, có phải là chủ nhân của tôi không vậy? Tôi đúng là chú mèo đáng thương mà!
Thấy tôi vẫn ngồi đó, xị cái mặt xuống, lại ngồi bóp bóp cái chân thì Hàn Nặc Minh bất lực ôm mặt:
"Lại gì nữa!? Không đi à?"
Một ý nghĩ bá đạo xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi chớp thời cơ "a" lên một cái, rồi ôm lấy chân sụt sịt:
"Tôi...đau chân quá! Không...Không đi nổi...nổi nữa!" Tôi cố gắng nói dối.
Hàn Nặc Minh thở dài một cái rồi bước tới cạnh tôi. Ế, thành công rồi sao? Nào! Tới cõng tôi đi!
Ai ngờ...nó lại không như tưởng tượng, cậu ta bước tới nhưng không cúi xuống cõng tôi, mà là nhéo cho tôi một phát vào má:
"Cô biết cô ngốc vì cái gì không? Cô không biết nói dối! Lần nào cũng nói lắp, dễ biết quá! Thế nên đứng dậy và đi tiếp đi đồ ngốc!"
"..." Tên ác ôn.
"Nhưng tôi không đi được thật mà! Chân tê lắm!" Thật đấy, lần này tôi không đùa đâu.
Hàn Nặc Minh nhìn chằm chằm vào tôi. Hình như là do không thấy tôi nói lắp nữa. Hay là hắn tin rồi?
"Tê thật à?"
Tôi gật đầu. Hắn ta phục tôi luôn! Thế là bất đắc dĩ đành phải quay lưng lại cho tôi trèo lên lưng. Tôi thích chí trèo lên lưng hắn ta, thoải mái thế chứ lị.
"Được rồi! Chuộc lỗi bằng kẹo bông! Được chưa?" Hàn Nặc Minh nghe tôi càu nhàu mà phải chịu thua luôn.
Tốn mất bao nhiêu calo để nói bây giờ quả nhiên đã được đền đáp xứng đáng. Tôi sướng đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi lưng hắn. Tên Hàn Nặc Minh này hôm nay uống nhầm thuốc gì à? Sao bỗng nhiên thái độ thay đổi 180 độ thế, à không, 360 độ luôn ấy chứ, hiền hơn mọi khi, lại còn mua kẹo bông cho tôi nữa chứ.
Cái miệng với cái bụng của tôi thì nhỏ xíu mà lại ăn được hết 2 cây kẹo bông, nhìn tôi ăn mà Hàn Nặc Minh cũng bất lực:
"Ăn nhiều thế lát nữa có ăn trưa được nữa không? Với lại cô không sợ béo à?"
Tôi đang mê mẩn trong độ ngọt của đường nên cũng đáp đại:
"Ăn được chứ, tôi cũng không hại béo!"
Hàn Nặc Minh cười khổ. Chắc cậu ta chưa thấy cô gái nào lại không sợ béo nhỉ? Tôi thì chẳng quan tâm đến ngoại hình lắm, tôi thì ăn như heo ấy, nhưng mà chẳng hiểu sao ai cũng nói ngoại hình của tôi rất ổn.
"Cô không sợ béo, lỡ lớn lên cô béo ra rồi ai dám lấy cô!"
"Có sao đâu! Chẳng phải cậu nói cậu sẽ chịu trách nhiệm cả đời với tôi à?" Tôi vừa ăn vừa nói.
Hàn Nặc Minh suýt chút nữa thì bị câu nói của tôi dọa cho sặc nước bọt. Đúng là cái miệng hại cái thân, hóa ra đôi lúc tôi cũng nói ra được câu chặt chém được cái miệng độc của hắn ta nhỉ? Ngưỡng mộ ghê!
"Hay lắm! Tôi sẽ phục thù!" Cậu ta nghiến răng ken két, tay bóp chặt chai nước.
Rồi, miếng kẹo bông cuối cùng của tôi còn chưa tới miệng thì đã bị cậu ta ăn luôn. Không! Miếng cuối cùng của tôi! Tôi chờ đợi miếng này lâu lắm rồi mà! Tên ác ôn!
Tôi đứng trơ ra nhìn cây kẹo bông chỉ còn lại mỗi cái cây, còn hắn ta thì ăn ngon lành miếng kẹo bông cuối cùng. Tức quá đi! Hắn ta giận vì câu nói lúc nãy củ tôi à!?
"Ngon đấy! Đúng là tiền tôi bỏ ra mua có khác!" Hắn ta bắt đầu tự luyến.
Xì, cái nào chả giống cái nào! Chẳng phải đều được làm từ đường hết sao?
Hàn Nặc Minh nuốt miếng kẹo đường rồi nhìn đồng hồ, sau đó ném chai nước cho tôi, tôi nhanh chóng bắt lấy.
"Uống nhanh mà về! Gần 11 giờ rồi!"
Tôi nghe lời uống một tu hết luôn. Thấy thế, Hàn Nặc Minh trợn mắt lên:
"Này! Không cho người khác uống nữa hả?"
"Cậu chưa uống sao?"
Hàn Nặc Minh bất lực luôn.Rõ ràng cái chai còn nguyên, đến cái nắp còn chưa mở thì cậu uống bằng niềm tin à? Rốt cuộc thì đầu tôi được làm từ cái gì thế?
"Xin lỗi mà! Tôi thật sự không biết mà!" Tôi bắt đầu năn nỉ, hắn ta mà giận là tiêu đấy.
"Xin lỗi cái con khỉ! Về!" Cậu ta nổi quạu.
Tôi lặng người. Giận thật rồi! Giận rồi kìa! Làm sao đây?
"Không xin lỗi nữa! Nhưng không được giận tôi đâu đó!" Tôi giở cái mặt đáng thương của tôi ra.
Thế mà tên đó vẫn lạnh lùng đi như chưa hề quen tôi ấy. Ấm ức! Quá ấm ức! Tôi bị "ghim" nữa rồi, chủ nhân à! Pet đáng thương lắm.
Tôi lững thững đi theo sau cậu ta trông tội nghiệp lắm. Tới cổng chào, tôi gặp Thịnh Nghi đang đứng bán vé và soát vé của khách tới chơi và khách ra về, mắt tôi lóe sáng lên, tôi chạy tới bên thằng bé:
"Thịnh Nghi à! Em cứu chị lần này đi!"
Thằng bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Sao ạ?"
"Hàn Nặc Minh giận chị rồi? Là lần sau cậu ta sẽ tra tấn chị bằng tất cả các biện pháp quái đản mà hắn nghĩ ra đấy! Em chơi với cậu ta nhiều như thế, chắc là em biết cách làm cậu ta hạ hỏa chứ?"
"Không!" Thằng bé đáp tỉnh bơ, "Lần nào anh ấy giận em cũng phải lủi đi thôi chứ biết làm gì được!"
Xong! Niềm hi vọng cuối cùng dập tắt!
Tôi còn chưa kịp nói gì với Thịnh Nghi thì Hàn Nặc Minh bỗng nhiên bước tới, vác tôi lên vai, đưa vé cho Thịnh Nghi rồi đi luôn. Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cậu ta giận cực điểm rồi.
"Giận dai thế chứ! Chỉ là tôi lỡ uống hết cả chai nước của cậu thôi mà!" Tôi mếu máo.
"Không phải chuyện đó!"
"Thế chuyện gì?"
"Về nhà nghỉ tính sau!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.