Chương 44
Tiểu Dã Khách
22/03/2024
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Bài xích như vậy sao?
Nhưng mà, lão tổ mẫu nhớ rõ câu chuyện xưa đó nhất, những con vật khác chỉ cái biết cái không, muốn lấy được tin tức hoàn chỉnh nhất, cậu phải tìm hiểu từ nguồn gốc, tận lực lấy được càng nhiều manh mối.
... Ví dụ như Barkley, cũng chỉ nhớ được hai câu.
Được da lông ấm áp ở bụng báo đen bao vây, Thiệu Dĩ Ninh dần dần ấm lên, suy nghĩ nói: “Nếu không, anh dẫn bọn tôi qua đi, chúng tôi hỏi một chút, nếu bà ấy vẫn không thích chúng tôi thì lại nghĩ biện pháp khác.”
Đồ Tư chần chờ.
Hắn rất muốn giúp đỡ, nhưng lão tổ mẫu bên kia...
Ở gia tộc voi, ai cũng tôn kính lão tổ mẫu, không ai được bất kính!
Lão tổ mẫu là một lão tổ mẫu tốt, sống đến tuổi kia, cơ bản tất cả voi đều sẽ tôn trọng bà, xem bà như trưởng bối.
Ở nhóm động vật ăn cỏ, bà rất có uy vọng.
Cái mũi dài của Đồ Tư gãi gãi đầu trong chốc lát, rồi lại gãi mặt, một lát sau hắn cứ như đã hạ quyết định gì đó: “A Ninh, ngươi đã mở miệng nhờ ta, thì ta nhất định sẽ hỗ trợ.”
“Như vậy đi, ta mang các ngươi đến nơi ở của đàn voi, nói với lão tổ mẫu một tiếng. Nếu bà đồng ý, các ngươi liền đi vào, thế nào?”
Cũng được, đến trước đã rồi hẵng nghĩ cách.
Mèo con gật đầu, vừa muốn nói chuyện cùng báo đen, Đồ Tư lại nói: “Ai nha, Già Lâu, ngươi không thể đi.”
“A Ninh là ấu tể, đi thì không sao nhưng ngươi thì...”
... Báo đen lớn thoạt nhìn rất hung hăng, vẫn không nên xuất hiện trên lãnh địa của động vật ăn cỏ.
Nhưng mà, ánh mắt của Già Lâu trầm xuống, kiên trì nói: “Ta cần đi.”
Một mình A Ninh đi vào đàn voi, anh không yên tâm.
Thiệu Dĩ Ninh vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt lục bình tĩnh nhìn mình, tràn đầy kiên định, không cho cự tuyệt.
Trong lòng cậu lặng lẽ rung động, cái đuôi nhịn không được mà lắc lắc, cười gượng một tiếng: “Già Lâu đại ca đi thì cũng tốt.”
Cùng lắm thì anh ở bên ngoài chờ cậu --- cũng không biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy thân ảnh màu đen kia là Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy an toàn.
Có Già Lâu đại ca, mọi thứ đều ổn.
Đồ Tư không nói chuyện, cái đuôi vung vung. Nếu bọn họ kiên trì thì...
Vậy hắn chỉ có thể làm theo! A Ninh là ân nhân của hắn, cũng là hy vọng của thảo nguyên, hắn sẽ không cự tuyệt cậu.
Trận mưa trên thảo nguyên có thể chuyển lớn, Đồ Tư tính hiện giờ đi luôn, nhưng người tiểu miêu nhãi con ướt đẫm, Già Lâu lại không chịu để cậu ra ngoài như vậy. Đồ Tư cũng cần thời gian hồi tưởng, để xem nên đi đường như thế nào.
Vì thế, voi đứng ở dưới cây đại thụ, trầm tư suy nghĩ. Mèo con cùng báo đen lớn dựa vào chạc cây, thân mật rúc vào nhau.
Bởi vì không gian không lớn nên Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu kề sát nhau, da lông quấn vào nhau. Mưa càng lúc càng lớn, Già Lâu bỗng nhiên cúi đầu, liếm giọt nước trên mặt cậu đi.
Thiệu Dĩ Ninh thình lình bị liếm khóe môi, lỗ tai lại bắt đầu phiếm đỏ, cậu lắp bắp nói: “Tôi... tôi có thể tự rửa mặt.”
Mèo con yêu sạch sẽ, tất nhiên sẽ tự rửa mặt mình!
Đôi mắt lục của báo đen hiện lên vài phần ý cười, nhìn mèo con nhanh chóng giơ ra móng vuốt nhỏ, đệm thịt hồng nhạt bị nước mưa làm ướt, trong suốt như đang phát sáng, trân châu hồng nhạt mượt mà lại đáng yêu, anh thất thần một lát --- chờ đến khi phản ứng lại, anh đã liếm đệm thịt của tiểu miêu nhãi con.
A Ninh bị đè trên nhánh cây, trừng lớn mắt nhìn anh, phảng phất như đang khó hiểu: Tự mình rửa mặt đâu?
... Không được, thật sự không nhịn được.
Già Lâu nhất thời quên hô hấp, làm như không có việc gì quay đi chỗ khác, cái đuôi phía sau vung mạng, thiếu chút nữa làm đứt một nhánh cây, anh thấp giọng nói: “Ướt.”
Ướt?
Lời này nghe, như thế nào nhỉ... có chút kì quái...
Nga, anh hẳn là đang nói về nước mưa.
Thiệu Dĩ Ninh phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt, nhìn tư thế hiện giờ, bốn móng vuốt của cậu đang dựng thẳng lên trời, đạp đạp hai phát trên không trung rồi cười nói: “Không sao, tôi giơ lên thì sẽ đụng tới nước mưa!”
Cậu còn nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm tròn xoe, phản chiếu lại thân ảnh của báo đen.
Báo đen làm như không có việc gì mà cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cậu: “Cẩn thận.”
Tư thế này của A Ninh rất dễ ngã xuống.
Bất quá, anh sẽ tiếp được cậu.
Voi lớn dưới cây đại thụ bỗng nhiên kêu một tiếng: “... Ta nhớ ra rồi!”
Thiệu Dĩ Ninh:???
Đồ Tư cao hứng phấn chấn xông tới ---
Hắn tạo thành một cơn động đất nhỏ, nước mưa trên lá cây bị ảnh hưởng, lạch cạch rơi xuống hết, trong nháy mắt này, báo đen nhanh chóng đứng dậy, che ở phía trên tiểu miêu nhãi con, ngăn lại toàn bộ nước mưa, một giọt cũng không rơi trên người A Ninh.
Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu, chỉ thấy cổ duyên dáng cùng bụng mềm mại của anh, giống như cây dù lớn chặt chẽ che chở mình khỏi mưa gió.
Cặp mắt lục kia không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu.
Đáy mắt anh tràn đầy ôn nhu.
... Vào khoảnh khắc này, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh như có một bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng nở rộ trong gió nhẹ.
Đồ Tư đi đến gần thì mới phát hiện động tác của họ, tức khắc phản ứng lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta vừa mới nhớ đường về, có chút hưng phấn/”
“Đã nhiều năm rồi ta không trở về.”
Voi đực không giống voi cái sẽ có lộ tuyến cố định để di chuyển mỗi năm. Voi đực sẽ ngẫu nhiên tổ đội, đa số đi một mình, du đãng trên thảo nguyên, chỉ khi... khụ, đến thời kì đặc thù, mới quay về tìm voi cái.
Cho nên, Đồ Tư cũng coi như là một voi đực đặc biệt --- voi cái không tìm, cả ngày chơi cùng hồ ly nhỏ, còn làm mẹ của hồ ly nhỏ! Nói ra thì mất hết mặt mũi!
Đồ Tư kiên quyết phản đối hồ ly nhỏ kêu hắn là mẹ! Hắn vẫn là voi đực độc thân mà!
Lúc này, hắn rốt cuộc nhớ ra nên gấp không chờ nổi chạy tới nói cho bọn A Ninh, liền phát hiện mình không cẩn thận làm sai, thiếu chút nữa hại tiểu miêu nhãi con bị tưới nước mưa.
Hắn ngượng ngùng vươn cái mũi dài, tính toán làm gì đó, lại phát hiện mình không thể làm được gì. Già Lâu im lặng liếc hắn một cái, trong nháy mắt này, voi đực cảm thấy cực kỳ chột dạ.
... Hắn tốt xấu gì cũng là một con voi a, sao có thể tỏ ra khiếp đảm trước mặt báo đen như thế! Dũng cảm lên! Đồ Tư, thịt trên người ngươi nhiều hơn hắn gấp mấy lần!
Gió bắt đầu có xu hướng nhỏ dần.
Già Lâu nhẹ nhàng nhảy xuống cây, ưu nhã rơi xuống đất, run run lông tóc trên người, làm nước văng ra xung quanh. Rồi sau đó, anh mới nhẹ nhàng đem A Ninh từ trên cây xuống, đặt lên một tảng đá lớn sạch sẽ.
Thiệu Dĩ Ninh quan sát sắc trời.
Mùa mưa gió liên miên không dứt, không trung cùng mặt đất đều nhìn khá mông lung --- nghe nói là cơn mưa này sẽ kéo dài vài tháng.
Mưa sẽ có lúc to nhỏ khác nhau, hoặc ngẫu nhiên, mưa sẽ ngừng lại trong một lúc ngắn ngủi.
Mùa mưa dài đến nửa năm, sẽ thổi bay mùa khô khô khốc, nhóm thực vật được tưới xanh um tươi tốt, các con vật cũng được thơm lây. Động vật ăn cỏ thì ngặm cỏ, động vật ăn thịt thì ngặm thịt, một năm rồi lại một năm.
Đây là vòng luân hồi trên thảo nguyên.
... Cùng lúc đó, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ miên man một chút.
Kỳ thật cậu đang làm bộ xem trời mưa.
Trong đầu phổ cập khoa học cho thời tiết của thảo nguyên, trong lòng lại nghĩ đến một việc khác.
Vừa rồi, lúc Già Lâu che mưa cho cậu, cậu hình như có chút động tâm.
Chỉ có chút thôi, có một chút thôi.
Mèo con lạch bạch dẫm một móng vuốt, không cẩn thận dẫm vào một con sâu nhỏ trên trốn mưa trong bụi cỏ, cảm giác dưới chân không đúng nên cậu nhanh chóng nhấc chân lên.
Còn tốt, sâu nhỏ không sao, nó hình như cực kỳ tức giận, vẫy vẫy chân với mèo con rồi nhanh chóng chạy mất.
Thiệu Dĩ Ninh hơi chột dạ, quay đầu trái phải, vừa vặn nhìn vào mắt Già Lâu.
Lúc này đây, cậu đột nhiên nhanh trí, đọc hiểu một ít cảm xúc trong mắt Già Lâu.
“Già Lâu đại ca...”
Cậu lẩm bẩm tự nói, giây tiếp theo, Đồ Tư bỗng nhiên kêu lên: “Mưa nhỏ rồi! Chúng ta nhanh chóng đi thôi!”
“Dựa theo kinh nghiệm của ta, cơn mưa này chỉ nhỏ đi trong chốc lát thôi, một chút nữa lại lớn lên, cho nên xuất phát ngay bây giờ là tốt nhất!”
Đồ Tư đột nhiên quay đầu, phát hiện bầu không khí của tiểu miêu nhãi con cùng báo đen...
Đồ Tư:... Hình như ta lại quấy rầy.
Thiệu Dĩ Ninh hoảng loạn quay đầu: “Già Lâu đại ca, chúng ta đi thôi!”
“Chúng ta đi nhanh về nhanh, trở về còn có thể ăn cơm chiều...”
Cậu ngoài miệng nói như vậy, thân thể còn chạy trước hai bước.
Báo đen không nói chuyện, chỉ đi theo. Ở sau anh, Đồ Tư chờ bọn họ đi rồi mới cất bước.
Đồ Tư: Chân hắn dài! Hắn kiêu ngạo!
... Mười mấy phút sau, voi, báo đen, mèo con lên đường đi tới đàn voi.
Phía bắc của thảo nguyên là núi tuyết, giữa đó có con sông lớn, phía đông là rừng rậm, trước rừng rậm, còn chưa tới núi tuyết là lãnh địa của đàn voi.
Không thể trực tiếp đến nơi này vì trên đường có trở ngại, họ phải đi một tuyến đường cố định.
Muốn tránh rừng rậm thì phải đi vòng mấy lần, xuyên qua lãnh địa của ngao ô tộc... Cho nên, Già Lâu không yên tâm với việc Thiệu Dĩ Ninh tự đi.
Mèo con ghé vào trên lưng báo đen, lảo đảo lắc lư, cậu trừng lớn mắt, tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh mình, không còn tâm tư suy nghĩ việc vừa rồi. Phát hiện càng đi về hướng bắc, nhiệt độ không khí càng thấp.
Gió phía bắc mang theo hơi lạnh, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong tính là lớn, còn ở trong phạm vi khí hậu của thảo nguyên. Trên đường cậu còn thấy vài con sói xám, nghĩ họ là đồng bạn của Đa Luân, bọn họ cũng thấy được báo đen, thấy được voi, vì vậy nên không tới gần, chỉ ngao ô vài tiếng rồi chạy xa.
Có khả năng là trở về thông báo.
Bọn họ mặc kệ ngao ô tộc, tiếp tục đi về phía trước.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, voi đi ở đầu chắn gió cho tiểu miêu nhãi con. Báo đen lại đi theo sát voi, làm A Ninh không thể dính mưa. Đi một lát thì bọn họ đến sườn núi, ở xa xa nhìn thấy thân ảnh nhóm voi.
Mấy chục con voi đứng cùng một chỗ, có thể nói là quân đoàn mạnh nhất thảo nguyên.
Từ rất xa, nhóm voi cũng thấy được Đồ Tư.
Đồ Tư đi lên phía trước thì bị cản lại, voi cái phụ trách trông canh cảnh giác đánh giá hắn: “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện vào lúc này? Không biết quy củ sao?”
Biết biết, Đồ Tư nói thầm trong lòng, trên mặt lại trưng gương mặt tươi cười, thành thật hành lễ: “Cái kia, Hồng a di à, là ta, Đồ Tư, khi còn nhỏ ta lớn lên cùng con của ngài.”
“Ta mang bằng hữu tới gặp lão tổ mẫu, bọn họ có việc rất quan trọng.”
Voi cái nhớ ra, a một tiếng, tỏ vẻ nhớ ra rồi. Sau đó, cô nhìn về phía báo đen ở đằng sau Đồ Tư và tiểu miêu nhãi con tinh tế nhỏ xinh trên lưng báo đen, tức khắc sợ hãi kêu lên, tràn đầy không vui mà nói: “Mau tránh ra!”
“Nơi này của chúng ta không chào đón ngao ô và miêu ô tộc!!!”
- ---------------
Cuối năm 2 rồi, việc học nặng quá
Bài xích như vậy sao?
Nhưng mà, lão tổ mẫu nhớ rõ câu chuyện xưa đó nhất, những con vật khác chỉ cái biết cái không, muốn lấy được tin tức hoàn chỉnh nhất, cậu phải tìm hiểu từ nguồn gốc, tận lực lấy được càng nhiều manh mối.
... Ví dụ như Barkley, cũng chỉ nhớ được hai câu.
Được da lông ấm áp ở bụng báo đen bao vây, Thiệu Dĩ Ninh dần dần ấm lên, suy nghĩ nói: “Nếu không, anh dẫn bọn tôi qua đi, chúng tôi hỏi một chút, nếu bà ấy vẫn không thích chúng tôi thì lại nghĩ biện pháp khác.”
Đồ Tư chần chờ.
Hắn rất muốn giúp đỡ, nhưng lão tổ mẫu bên kia...
Ở gia tộc voi, ai cũng tôn kính lão tổ mẫu, không ai được bất kính!
Lão tổ mẫu là một lão tổ mẫu tốt, sống đến tuổi kia, cơ bản tất cả voi đều sẽ tôn trọng bà, xem bà như trưởng bối.
Ở nhóm động vật ăn cỏ, bà rất có uy vọng.
Cái mũi dài của Đồ Tư gãi gãi đầu trong chốc lát, rồi lại gãi mặt, một lát sau hắn cứ như đã hạ quyết định gì đó: “A Ninh, ngươi đã mở miệng nhờ ta, thì ta nhất định sẽ hỗ trợ.”
“Như vậy đi, ta mang các ngươi đến nơi ở của đàn voi, nói với lão tổ mẫu một tiếng. Nếu bà đồng ý, các ngươi liền đi vào, thế nào?”
Cũng được, đến trước đã rồi hẵng nghĩ cách.
Mèo con gật đầu, vừa muốn nói chuyện cùng báo đen, Đồ Tư lại nói: “Ai nha, Già Lâu, ngươi không thể đi.”
“A Ninh là ấu tể, đi thì không sao nhưng ngươi thì...”
... Báo đen lớn thoạt nhìn rất hung hăng, vẫn không nên xuất hiện trên lãnh địa của động vật ăn cỏ.
Nhưng mà, ánh mắt của Già Lâu trầm xuống, kiên trì nói: “Ta cần đi.”
Một mình A Ninh đi vào đàn voi, anh không yên tâm.
Thiệu Dĩ Ninh vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt lục bình tĩnh nhìn mình, tràn đầy kiên định, không cho cự tuyệt.
Trong lòng cậu lặng lẽ rung động, cái đuôi nhịn không được mà lắc lắc, cười gượng một tiếng: “Già Lâu đại ca đi thì cũng tốt.”
Cùng lắm thì anh ở bên ngoài chờ cậu --- cũng không biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy thân ảnh màu đen kia là Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy an toàn.
Có Già Lâu đại ca, mọi thứ đều ổn.
Đồ Tư không nói chuyện, cái đuôi vung vung. Nếu bọn họ kiên trì thì...
Vậy hắn chỉ có thể làm theo! A Ninh là ân nhân của hắn, cũng là hy vọng của thảo nguyên, hắn sẽ không cự tuyệt cậu.
Trận mưa trên thảo nguyên có thể chuyển lớn, Đồ Tư tính hiện giờ đi luôn, nhưng người tiểu miêu nhãi con ướt đẫm, Già Lâu lại không chịu để cậu ra ngoài như vậy. Đồ Tư cũng cần thời gian hồi tưởng, để xem nên đi đường như thế nào.
Vì thế, voi đứng ở dưới cây đại thụ, trầm tư suy nghĩ. Mèo con cùng báo đen lớn dựa vào chạc cây, thân mật rúc vào nhau.
Bởi vì không gian không lớn nên Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu kề sát nhau, da lông quấn vào nhau. Mưa càng lúc càng lớn, Già Lâu bỗng nhiên cúi đầu, liếm giọt nước trên mặt cậu đi.
Thiệu Dĩ Ninh thình lình bị liếm khóe môi, lỗ tai lại bắt đầu phiếm đỏ, cậu lắp bắp nói: “Tôi... tôi có thể tự rửa mặt.”
Mèo con yêu sạch sẽ, tất nhiên sẽ tự rửa mặt mình!
Đôi mắt lục của báo đen hiện lên vài phần ý cười, nhìn mèo con nhanh chóng giơ ra móng vuốt nhỏ, đệm thịt hồng nhạt bị nước mưa làm ướt, trong suốt như đang phát sáng, trân châu hồng nhạt mượt mà lại đáng yêu, anh thất thần một lát --- chờ đến khi phản ứng lại, anh đã liếm đệm thịt của tiểu miêu nhãi con.
A Ninh bị đè trên nhánh cây, trừng lớn mắt nhìn anh, phảng phất như đang khó hiểu: Tự mình rửa mặt đâu?
... Không được, thật sự không nhịn được.
Già Lâu nhất thời quên hô hấp, làm như không có việc gì quay đi chỗ khác, cái đuôi phía sau vung mạng, thiếu chút nữa làm đứt một nhánh cây, anh thấp giọng nói: “Ướt.”
Ướt?
Lời này nghe, như thế nào nhỉ... có chút kì quái...
Nga, anh hẳn là đang nói về nước mưa.
Thiệu Dĩ Ninh phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt, nhìn tư thế hiện giờ, bốn móng vuốt của cậu đang dựng thẳng lên trời, đạp đạp hai phát trên không trung rồi cười nói: “Không sao, tôi giơ lên thì sẽ đụng tới nước mưa!”
Cậu còn nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm tròn xoe, phản chiếu lại thân ảnh của báo đen.
Báo đen làm như không có việc gì mà cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cậu: “Cẩn thận.”
Tư thế này của A Ninh rất dễ ngã xuống.
Bất quá, anh sẽ tiếp được cậu.
Voi lớn dưới cây đại thụ bỗng nhiên kêu một tiếng: “... Ta nhớ ra rồi!”
Thiệu Dĩ Ninh:???
Đồ Tư cao hứng phấn chấn xông tới ---
Hắn tạo thành một cơn động đất nhỏ, nước mưa trên lá cây bị ảnh hưởng, lạch cạch rơi xuống hết, trong nháy mắt này, báo đen nhanh chóng đứng dậy, che ở phía trên tiểu miêu nhãi con, ngăn lại toàn bộ nước mưa, một giọt cũng không rơi trên người A Ninh.
Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu, chỉ thấy cổ duyên dáng cùng bụng mềm mại của anh, giống như cây dù lớn chặt chẽ che chở mình khỏi mưa gió.
Cặp mắt lục kia không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu.
Đáy mắt anh tràn đầy ôn nhu.
... Vào khoảnh khắc này, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh như có một bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng nở rộ trong gió nhẹ.
Đồ Tư đi đến gần thì mới phát hiện động tác của họ, tức khắc phản ứng lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta vừa mới nhớ đường về, có chút hưng phấn/”
“Đã nhiều năm rồi ta không trở về.”
Voi đực không giống voi cái sẽ có lộ tuyến cố định để di chuyển mỗi năm. Voi đực sẽ ngẫu nhiên tổ đội, đa số đi một mình, du đãng trên thảo nguyên, chỉ khi... khụ, đến thời kì đặc thù, mới quay về tìm voi cái.
Cho nên, Đồ Tư cũng coi như là một voi đực đặc biệt --- voi cái không tìm, cả ngày chơi cùng hồ ly nhỏ, còn làm mẹ của hồ ly nhỏ! Nói ra thì mất hết mặt mũi!
Đồ Tư kiên quyết phản đối hồ ly nhỏ kêu hắn là mẹ! Hắn vẫn là voi đực độc thân mà!
Lúc này, hắn rốt cuộc nhớ ra nên gấp không chờ nổi chạy tới nói cho bọn A Ninh, liền phát hiện mình không cẩn thận làm sai, thiếu chút nữa hại tiểu miêu nhãi con bị tưới nước mưa.
Hắn ngượng ngùng vươn cái mũi dài, tính toán làm gì đó, lại phát hiện mình không thể làm được gì. Già Lâu im lặng liếc hắn một cái, trong nháy mắt này, voi đực cảm thấy cực kỳ chột dạ.
... Hắn tốt xấu gì cũng là một con voi a, sao có thể tỏ ra khiếp đảm trước mặt báo đen như thế! Dũng cảm lên! Đồ Tư, thịt trên người ngươi nhiều hơn hắn gấp mấy lần!
Gió bắt đầu có xu hướng nhỏ dần.
Già Lâu nhẹ nhàng nhảy xuống cây, ưu nhã rơi xuống đất, run run lông tóc trên người, làm nước văng ra xung quanh. Rồi sau đó, anh mới nhẹ nhàng đem A Ninh từ trên cây xuống, đặt lên một tảng đá lớn sạch sẽ.
Thiệu Dĩ Ninh quan sát sắc trời.
Mùa mưa gió liên miên không dứt, không trung cùng mặt đất đều nhìn khá mông lung --- nghe nói là cơn mưa này sẽ kéo dài vài tháng.
Mưa sẽ có lúc to nhỏ khác nhau, hoặc ngẫu nhiên, mưa sẽ ngừng lại trong một lúc ngắn ngủi.
Mùa mưa dài đến nửa năm, sẽ thổi bay mùa khô khô khốc, nhóm thực vật được tưới xanh um tươi tốt, các con vật cũng được thơm lây. Động vật ăn cỏ thì ngặm cỏ, động vật ăn thịt thì ngặm thịt, một năm rồi lại một năm.
Đây là vòng luân hồi trên thảo nguyên.
... Cùng lúc đó, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ miên man một chút.
Kỳ thật cậu đang làm bộ xem trời mưa.
Trong đầu phổ cập khoa học cho thời tiết của thảo nguyên, trong lòng lại nghĩ đến một việc khác.
Vừa rồi, lúc Già Lâu che mưa cho cậu, cậu hình như có chút động tâm.
Chỉ có chút thôi, có một chút thôi.
Mèo con lạch bạch dẫm một móng vuốt, không cẩn thận dẫm vào một con sâu nhỏ trên trốn mưa trong bụi cỏ, cảm giác dưới chân không đúng nên cậu nhanh chóng nhấc chân lên.
Còn tốt, sâu nhỏ không sao, nó hình như cực kỳ tức giận, vẫy vẫy chân với mèo con rồi nhanh chóng chạy mất.
Thiệu Dĩ Ninh hơi chột dạ, quay đầu trái phải, vừa vặn nhìn vào mắt Già Lâu.
Lúc này đây, cậu đột nhiên nhanh trí, đọc hiểu một ít cảm xúc trong mắt Già Lâu.
“Già Lâu đại ca...”
Cậu lẩm bẩm tự nói, giây tiếp theo, Đồ Tư bỗng nhiên kêu lên: “Mưa nhỏ rồi! Chúng ta nhanh chóng đi thôi!”
“Dựa theo kinh nghiệm của ta, cơn mưa này chỉ nhỏ đi trong chốc lát thôi, một chút nữa lại lớn lên, cho nên xuất phát ngay bây giờ là tốt nhất!”
Đồ Tư đột nhiên quay đầu, phát hiện bầu không khí của tiểu miêu nhãi con cùng báo đen...
Đồ Tư:... Hình như ta lại quấy rầy.
Thiệu Dĩ Ninh hoảng loạn quay đầu: “Già Lâu đại ca, chúng ta đi thôi!”
“Chúng ta đi nhanh về nhanh, trở về còn có thể ăn cơm chiều...”
Cậu ngoài miệng nói như vậy, thân thể còn chạy trước hai bước.
Báo đen không nói chuyện, chỉ đi theo. Ở sau anh, Đồ Tư chờ bọn họ đi rồi mới cất bước.
Đồ Tư: Chân hắn dài! Hắn kiêu ngạo!
... Mười mấy phút sau, voi, báo đen, mèo con lên đường đi tới đàn voi.
Phía bắc của thảo nguyên là núi tuyết, giữa đó có con sông lớn, phía đông là rừng rậm, trước rừng rậm, còn chưa tới núi tuyết là lãnh địa của đàn voi.
Không thể trực tiếp đến nơi này vì trên đường có trở ngại, họ phải đi một tuyến đường cố định.
Muốn tránh rừng rậm thì phải đi vòng mấy lần, xuyên qua lãnh địa của ngao ô tộc... Cho nên, Già Lâu không yên tâm với việc Thiệu Dĩ Ninh tự đi.
Mèo con ghé vào trên lưng báo đen, lảo đảo lắc lư, cậu trừng lớn mắt, tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh mình, không còn tâm tư suy nghĩ việc vừa rồi. Phát hiện càng đi về hướng bắc, nhiệt độ không khí càng thấp.
Gió phía bắc mang theo hơi lạnh, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong tính là lớn, còn ở trong phạm vi khí hậu của thảo nguyên. Trên đường cậu còn thấy vài con sói xám, nghĩ họ là đồng bạn của Đa Luân, bọn họ cũng thấy được báo đen, thấy được voi, vì vậy nên không tới gần, chỉ ngao ô vài tiếng rồi chạy xa.
Có khả năng là trở về thông báo.
Bọn họ mặc kệ ngao ô tộc, tiếp tục đi về phía trước.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, voi đi ở đầu chắn gió cho tiểu miêu nhãi con. Báo đen lại đi theo sát voi, làm A Ninh không thể dính mưa. Đi một lát thì bọn họ đến sườn núi, ở xa xa nhìn thấy thân ảnh nhóm voi.
Mấy chục con voi đứng cùng một chỗ, có thể nói là quân đoàn mạnh nhất thảo nguyên.
Từ rất xa, nhóm voi cũng thấy được Đồ Tư.
Đồ Tư đi lên phía trước thì bị cản lại, voi cái phụ trách trông canh cảnh giác đánh giá hắn: “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện vào lúc này? Không biết quy củ sao?”
Biết biết, Đồ Tư nói thầm trong lòng, trên mặt lại trưng gương mặt tươi cười, thành thật hành lễ: “Cái kia, Hồng a di à, là ta, Đồ Tư, khi còn nhỏ ta lớn lên cùng con của ngài.”
“Ta mang bằng hữu tới gặp lão tổ mẫu, bọn họ có việc rất quan trọng.”
Voi cái nhớ ra, a một tiếng, tỏ vẻ nhớ ra rồi. Sau đó, cô nhìn về phía báo đen ở đằng sau Đồ Tư và tiểu miêu nhãi con tinh tế nhỏ xinh trên lưng báo đen, tức khắc sợ hãi kêu lên, tràn đầy không vui mà nói: “Mau tránh ra!”
“Nơi này của chúng ta không chào đón ngao ô và miêu ô tộc!!!”
- ---------------
Cuối năm 2 rồi, việc học nặng quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.