Chương 30:
Hựu Kiến Lê
27/05/2023
Cô nhớ ra rồi, lúc đó cô đau đến mức không còn sức để mở cửa, đành trực tiếp nói mật khẩu cho anh.
"Không sao, về nhà tôi sẽ đổi."
"Mật khẩu có ý nghĩa gì đặc biệt không?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi.
Hình như mật khẩu có 2 ngày.
Mạnh Tinh Linh lắc đầu: "Ý anh là kiểu lấy ngày sinh làm mật khẩu hả? Không phải, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ đặt mật khẩu như vậy, rất dễ đoán, cũng không an toàn."
"Mật khẩu của em có ba số giống nhau, hơn nữa lặp đi lặp lại vẫn là 1, mấy số đầu tiên cũng là kiểu 102 dựa vào những số ở phía trước, như vậy cũng rất dễ bị lộ ra."
Nếu nói như vậy thì cô đang rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm rồi.
Mật khẩu điện thoại, mật khẩu thẻ ngân hàng và mật khẩu thanh toán của cô đều như vậy.
Vì nếu đặt quá nhiều mật khẩu khác nhau, cô căn bản không thể nhớ hết được.
Cô gật gật đầu, "Ồ" một tiếng nói: "Tôi biết rồi, khi nào về tôi sẽ đổi."
Hôm nay sức khỏe cô không tốt, Trình Kỵ Ngôn không muốn đấu khẩu với cô như mọi khi.
Anh chợt nhớ ra cái gì.
"Là tại cơm do tôi nấu hả?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi.
"Hả?" - Mạnh Tinh Linh quay đầu nhìn anh, nhìn thấy anh đang cau chặt mày, lúc này mới kịp phản ứng lại.
"Không phải, không phải, không phải do đồ anh nấu đâu, là vì..."
Mạnh Tinh Linh càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Nếu cô nói với Trình Kỵ Ngôn rằng mình ăn hộp cơm tự sôi quá hạn sử dụng tận ba tháng, anh sẽ cười chết cô mất.
"Vì cái gì?"
Mạnh Tinh Linh bất chấp, nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nói: "Tôi ăn phải đồ hết hạn."
"Hết hạn bao lâu rồi?"
"Ba… ba tháng..."
Trình Kỵ Ngôn: ...
Mạnh Tinh Linh nhướng mi lặng lẽ nhìn anh, anh chẳng những không cười cô mà còn có vẻ vô cùng nghiêm túc, không nhúc nhích gì nhìn chằm chằm cô.
Vào lúc đó, Mạnh Tinh Linh dường như thấy Mạnh Tự, có loại cảm giác sợ hãi sự chi phối bởi anh trai.
Mỗi lần cô làm sai, anh trai cô cũng y như vậy, không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần ánh mắt như dao kia, là đủ khiến cô ngoan ngoãn câm miệng.
"Quá hạn tận ba tháng." - Trình Kỵ Ngôn cười lạnh một tiếng, "Em quả là có năng lực đó."
Mạnh Tinh Linh: "Cũng bình thường thôi."
"Với kỹ năng sống như này của em, có thể sống một mình lâu như vậy mà vẫn khoẻ mạnh, đúng là hiếm có khó tìm."
Lúc đầu Mạnh Tinh Linh còn muốn xen vào, định nói đùa rằng cô dựa vào chính nghĩa mà sống đến giờ, nhưng Trình Kỵ Ngôn đã mở miệng nhanh hơn một bước.
"May mà an ninh ở tiểu khu không có gì đáng quan ngại."
Mạnh Tinh Linh: ...
Quên đi, bây giờ anh là ân nhân của cô, tối nay cô sẽ chấp nhận tất cả những gì anh nói bằng cả lòng biết ơn của mình.
Bây giờ cô cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cơn đau đã giảm đi tương đối, thậm chí cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch, thầm nghĩ: Nếu hôm nay truyền dịch xong có chuyển biến tốt, có phải ngày mai sẽ không cần truyền nữa đúng không?
"Em buồn ngủ không?" - Trình Kỵ Ngôn quay đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: "Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
"Tôi không buồn ngủ, anh buồn ngủ không?"
Trình Kỵ Ngôn lắc đầu.
Có lẽ còn lâu mới truyền dịch xong, làm thế nào để trải qua một đêm dài như vậy.
Trình Kỵ Ngôn lấy tai nghe không dây từ trong túi áo khoác, đưa một bên cho Mạnh Tinh Linh: "Muốn xem phim không?"
Mạnh Tinh Linh gật gật đầu, đưa tay nhận lấy.
Trình Kỵ Ngôn đang chọn phim.
Trải qua mấy ngày này, anh phát hiện khi cùng Mạnh Tinh Linh xem phim, anh nên chọn một bộ phim thật dở, cốt truyện đơn giản, phi logic, như vậy không những cô có thể xem hiểu mà còn khơi dậy ý muốn phàn nàn của cô, khiến cô nói chuyện với anh nhiều hơn.
Anh bấm vào bộ phim mà anh đã xem qua trước.
Ở đây không có giá đỡ, cũng không có thứ gì khác để đỡ điện thoại, Trình Kỵ Ngôn đành dùng tay cầm.
"Chúng ta mỗi người cầm một lúc nhé." - Mạnh Tinh Linh chân thành đề nghị.
Trình Kỵ Ngôn không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt không chút dấu vết rơi vào mu bàn tay đang ghim kim của Mạnh Tinh Linh.
Lúc đó Mạnh Tinh Linh mới nhận ra rằng bàn tay bên cạnh Trình Kỵ Ngôn đang truyền dịch, cái tay còn lại vòng qua giữ điện thoại cũng không hợp lý lắm.
"Vậy vất vả cho anh rồi." - Mạnh Tinh Linh hướng về phía Trình Kỵ Ngôn cười cười.
----
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tinh Linh trải nghiệm cảm giác nhập tâm xem phim trong bệnh viện, chỉ có điều bộ phim này thực sự không hay lắm.
Nửa giờ trôi qua, mạch truyện không có tiến triển gì, ngược lại hai nhân vật chính làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.
Mạnh Tinh Linh ngáp một hơi dài.
Quá gây buồn ngủ rồi, cô có chút không muốn xem nữa.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trình Kỵ Ngôn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình, cho rằng anh thích bộ phim này nên cũng không tiện trực tiếp khiến anh phải rời xem.
"Trình Kỵ Ngôn." - Cô khẽ gọi tên anh, khóe môi cong cong: "Chắc anh cũng mỏi tay rồi, chúng ta dừng một lát đi."
Nghỉ ngơi một lúc, để cô tạm thoát khỏi dư âm của bộ phim dở tệ kia.
Trình Kỵ Ngôn sững người hai ba giây, quay đầu nhìn cô, thấy nụ cười quan tâm của cô, trong lòng anh mềm nhũn ra.
Cô cũng biết đau lòng cho người khác rồi kìa.
"Được."
Trình Kỵ Ngôn đặt điện thoại xuống, nhưng bầu không khí không sôi nổi như anh tưởng tượng, thay vào đó cả hai đều im lặng.
Cuối cùng, cô là người mở lời trước: "Trình Kỵ Ngôn, hay là chúng ta xem phim khác đi."
"Sao vậy?"
"Phim hồi nãy không hay chút nào."
"Được." - Trình Kỵ Ngôn cầm điện thoại lên: "Em muốn xem gì?"
Mạnh Tinh Linh cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng không nghĩ được gì, đành thở dài từ bỏ.
"Bỏ đi, không xem phim nữa, anh cầm điện thoại cũng mệt mà, chúng ta tán gẫu một lát đi." - Mạnh Tinh Linh nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra anh nhờ tôi giúp mà hồi sáng tôi bận quá nên quên hỏi anh định nhờ tôi giúp việc gì?”
Trình Kỵ Ngôn quay đầu nhìn cô: "Không có gì, chỉ là bình thường tôi một mình cũng chán, muốn hỏi cuối tuần em có rảnh không, đưa tôi đi chơi đâu đó."
Mạnh Tinh Linh: ...
"Anh nghiêm túc à?"
Trình Kỵ Ngôn gật đầu.
Ánh đèn của bệnh viện soi rõ đường nét trên khuôn mặt anh, khiến đôi mày ngài càng sắc bén hơn.
Anh lười biếng cười cười: "Nhìn tôi không giống như đang nghiêm túc sao?"
Mạnh Tinh Linh gật đầu.
"Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, anh không đi làm, không kết hôn, không có bạn gái, lại giàu như vậy. Rốt cuộc anh là phú nhị đại, hay là nói mấy năm nay anh đã kiếm đủ tiền cả đời tiêu không hết nên bây giờ mới sống tự do tự tại như vậy?"
Nếu là vế sau thì Mạnh Tinh Linh quả thật rất ngưỡng mộ anh.
Anh trai cô mặc dù cũng rất giàu, nhưng đó vẫn là anh trai cô, cô không phải là một phú nhị đại truyền thống, lúc nhỏ cũng lớn lên trong một gia đình bình thường, đặc biệt bây giờ anh trai lúc nào cũng gây áp lực cho cô, cô quyết tâm trả thù anh trai, nhất định sẽ không từ bỏ công việc.
Chỉ là cô chưa bao giờ có lý tưởng hay hoài bão lớn gì, chỉ cần kiếm đủ tiền là được. Đó là lý do tại sao cô ghen tị với cuộc sống như vậy, kiếm đủ tiền ở một giai đoạn nhất định của cuộc đời, sau đó cô có thể đến bất kỳ nơi nào mình muốn, không có bất kỳ ràng buộc nào.
Chỉ là nó quá mức hão huyền mà thôi.
"Em đang nghĩ gì vậy?" - Trình Kỵ Ngôn nhìn không được cười cười: "Tiền là thứ chỉ càng ngày càng bẫy người ta sâu hơn, không có cái gọi là kiếm đủ tiền sẽ dừng lại."
Trình Kỵ Ngôn giọng điệu mềm mại, thanh âm ôn nhuận, nụ cười nhàn nhạt: "Em thật sự nghĩ tôi không cần kiếm tiền hả? Đồ ngốc."
Mạnh Tinh Linh: ?
Cô vừa nghe được cái gì vậy?
Trình Kỵ Ngôn gọi cô là… đồ ngốc?
Kèm theo giọng nói lười biếng và tiếng cười của anh, nghe có vẻ... mơ hồ không thể giải thích được.
Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không.
"Vậy rốt cuộc anh làm nghề gì?" - Mạnh Tinh Linh giả vờ quên mất chữ "đồ ngốc" đó, mặc dù nhiệt độ trên má không ngừng tăng lên.
Cô không thể nghĩ ra một công việc vừa kiếm ra tiền, lại có nhiều thời gian rảnh rỗi còn có thể sống một mình trong một biệt thự lớn như vậy là gì.
Trừ khi làm tiểu tình nhân của một phú bà nào đó.
Mạnh Tinh Linh sợ hãi chính những suy nghĩ xấu xa của chính mình.
Cùng với việc anh không muốn nói việc mình đang làm, càng khiến người ta nghi ngờ.
Cô quay đầu lại nhìn Trình Kỵ Ngôn.
Không, không thể nào như thế được.
Đúng là cái làn da này của anh khiến rất nhiều người yêu thích nhưng khí chất trên người anh vô cùng cao quý, rõ ràng là làn da của con một nhà quyền quý, không thể nào.
Lại chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xung quanh anh cả.
"Bỏ đi, quên câu hỏi vừa rồi đi."
"Tôi hỏi anh một câu cuối cùng." - Bản thân Mạnh Tinh Linh cảm thấy mình cứ như đang phỏng vấn người ta, cho nên định kết thúc ở đây, "Tại sao anh vẫn chưa có người yêu?"
Anh có thời gian, lại còn có tiền, ngoại hình thì đẹp trai, đây không phải là mẫu bạn trai hoàn hảo sao!
"Trước đây chưa gặp được người mình thích. Không yêu không phải là bình thường sao? Tại sao em lại hỏi như vậy?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi lại.
"Bởi vì anh đáp ứng tiêu chuẩn của một người bạn trai hoàn hảo." - Mạnh Tinh Linh nói, cẩn thận phân tích cho anh: "Có một số cặp đôi chia tay vì những vấn đề thực tế, hoặc là vì không có tiền mua xe, mua nhà, hoặc là vì họ quá bận rộn với công việc, không có thời gian cho nhau. Nhưng anh thì lại có tất cả. Là bạn của anh, tôi phải nói rằng tính cách của anh chắc chắn không được lòng con gái, nhưng người lớn chắc chắn rất thích anh, cho dù có là đi xem mắt gì đó, cũng rất dễ tìm được đối tượng.”
Mạnh Tinh Linh nhìn anh hỏi: "Người nhà có từng thúc giục anh chưa?”
Trình Kỵ Ngôn gật đầu.
"Không có gì ngạc nhiên. Tôi mới 23 tuổi mà mẹ đã bắt đầu bắt tôi kiếm bạn trai rồi, thật phiền phức." - Mạnh Tinh Linh phàn nàn.
"Đơn giản." - Trình Kỵ Ngôn lười biếng câu môi, phun ra hai chữ, tiếp tục nói: "Chúng ta làm thành một đôi là được rồi.”
Mạnh Tinh Linh tự nhiên cho rằng anh đang nói đùa: "Đừng đùa nữa, có phải câu tiếp theo anh sẽ nói, nếu mười năm sau không ai cưới em thì chúng ta sẽ kết hôn?"
Câu này cô đã đọc không biết bao nhiêu lần ở trên mạng rồi.
Trình Kỵ Ngôn vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô.
Khi anh nói những lời này với cô, vẻ mặt của cô không có nhiều dao động, còn cười nhạt, như thể cô hoàn toàn không coi trọng lời nói của anh, cho rằng anh đang nói đùa.
Tóm lại chính là, cô không bận tâm nhiều đến anh.
Một chút cũng không.
Cô không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Trình Kỵ Ngôn, ngáp một hơi, vươn vai một cái dài.
"Buồn ngủ rồi, tôi chợp mắt một lát đây."
Cô thật sự rất buồn ngủ, vài giây sau liền lăn ra ngủ say, hàng mi dài rũ xuống, rất ngoan ngoãn.
Trình Kỵ Ngôn không kiềm được vươn tay chạm nhẹ vào lông mi của cô.
Anh cố dùng lực nhẹ nhất có thể, nhưng cô vẫn hơi nhíu mày, lông mi khẽ run, giống như cánh bướm trên ngón tay anh.
Anh buông tay, cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Cô ngủ rất ngon, hơi thở trầm ổn.
Nhưng anh không hề buồn ngủ.
Nhìn một chút, trời sắp sáng rồi.
*
Sáng hôm sau, Mạnh Tinh Linh xin nghỉ nửa ngày ở nhà ngủ bù.
Cô không còn cảm thấy khó chịu nữa, định buổi chiều sau khi ngủ dậy sẽ đi làm, không đi truyền dịch nữa.
Hồi trước thì là trốn học, sau này thì trốn làm, giờ còn trốn cả đi truyền dịch nữa.
Nói đến đây, cô cũng cảm thấy mình thật rẻ rúng, lúc đi làm thì muốn trốn việc, bây giờ có cơ hội xin nghỉ, cô lại muốn quay lại làm việc.
Trên đường đến công ty, cô vô tình xem bói, tử vi nói hôm nay cô sẽ có vận đào hoa.
Có quỷ mới tin.
Mạnh Tinh Linh không quan tâm, cất điện thoại vào túi.
---
Khi cô đến công ty, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Trên bàn làm việc của cô có thêm một bó hoa, lại còn là hoa hồng.
Cô bước tới cầm bó hoa lên, hỏi đồng nghiệp xung quanh: "Hoa của ai để nhầm sang chỗ em vậy?"
Nữ đồng nghiệp ngồi đối diện cười tinh quái: "Xem thiệp thử xem."
Mạnh Tinh Linh vẻ mặt khó hiểu, mở tấm thiệp nhỏ bên trong bó hoa ra, mở ra đọc, trên đó viết một câu sến súa:
"Gửi Tiểu Linh: Hôm nay em là bông hồng duy nhất của anh."
Chữ ký: La Thư Bằng.
Mạnh Tinh Linh: ???
Không sao chứ, không sao chứ, người này có phải nên ăn chút mận chua không? (*)
(*) Câu này xuất phát từ một meme bên Trung, ý chỉ như kiểu “Để tôi yên”, “Đừng có tọc mạch chuyện của tôi”, rảnh quá không có việc gì để làm thì kiếm cái gì nhét vào miệng đi, để người khác yên, kiểu vậy.
"Chuyện gì vậy?" - Mạnh Tinh Linh cau mày.
"Em đến không đúng lúc rồi, anh ấy vừa mới cùng tổ trưởng ra ngoài rồi." - Chị đồng nghiệp ở đối diện nhìn trái nhìn phải, xác định mỗi người đều bận việc riêng không ai để ý, sau đó kéo tay Mạnh Tinh Linh, thì thầm với cô.
"Chỗ mấy đồng nghiệp nam chị có nghe ngóng thử, La Thư Bằng nói với bọn họ, ngày nào em cũng nhìn chằm chằm người ta, người ta hoài nghi em thích mình, cũng có hứng thú với em, sau đó liền..."
Chị đồng nghiệp chỉ vào bó hoa.
Mạnh Tinh Linh: Chịu luôn.
La Thư Bằng chính là lão "Cầu vồng ca" hàng ngày mặc quần áo sặc sỡ kia.
Mạnh Tinh Linh cực kỳ không còn gì để nói.
Tại sao người đàn ông này tự cao như vậy!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng phàn nàn: "Em chỉ nhìn anh ta vì phong cách ăn mặc kỳ lạ. Ai thích anh ta bao giờ?"
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Tinh Linh trải qua chuyện như vậy.
Khi còn học trung học, cô đang đi trên đường nhìn thấy một nam sinh có kiểu tóc rất đặc biệt, cô ngoái nhìn mấy lần, không nhịn được cười.
Sau đó, hành động của cô đã khiến nam sinh đó hiểu lầm, họ không học cùng lớp, Mạnh Tinh Linh thậm chí còn không biết người ta học lớp nào, chỉ vì nhìn nhiều hơn một chút, người kia đã trực tiếp tìm tới lớp của cô, gọi cô ra ngoài, hỏi cô có thích cậu ta không.
Không ngờ rằng nhiều năm sau lại có thể trải nghiệm lại loại chuyện này.
Xấu hổ chết mất.
Đây có phải là "vận đào hoa" mà tử vi nói không?
Ai muốn nhận thì đi mà nhận.
Mạnh Tinh Linh đặt bó hoa ở nơi không thể nhìn thấy, vốn tưởng mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cô cảm thấy như bị kim châm, da đầu tê rần, cực xấu hổ.
Bây giờ chắc chắn các đồng nghiệp trong tổ đều nghĩ cô thích La Thư Bằng.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng.
Nhưng cũng không muốn làm to chuyện, quá khó coi.
Khi cô còn đang phát sầu ra đấy, điện thoại đột ngột reo lên.
Là Trình Kỵ Ngôn.
Cô bắt máy.
"Em không đi truyền dịch à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhưng khi Mạnh Tinh Linh nghe thấy lại cảm thấy tội lỗi.
"Đang truyền nè, đang truyền nè." - Mạnh Tinh Linh còn bổ sung thêm một câu để anh không đòi đi cùng: "Bạn tôi đưa tôi đi rồi."
Con người cô mắc một cái bệnh, không giỏi nói dối cho lắm, nghe giọng của cô có thể dễ dàng biết được điểm này, càng nói giọng càng nhỏ xuống.
"Em không cảm thấy giọng của mình có vấn đề à?" - Trình Kỵ Ngôn trầm giọng nói: "Xuống lầu, tôi dẫn em đi."
???
Sau một thoáng bất ngờ, Mạnh Tinh Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đây không phải là tính cách của anh sao, thích trực tiếp đến giết đến tận cửa.
"Nhưng tôi vẫn đang đi làm, hay là để tối đi được không?"
"Không được." - Trình Kỵ Ngôn lạnh giọng nói: "Nếu em không xuống, tôi sẽ lên xin phép cho em."
"Không, không, không, tôi đi liền đây."
Mạnh Tinh Linh nhanh chóng cúp điện thoại, đi về phía văn phòng của cấp trên.
Vừa đi cô vừa thấy có gì đó không ổn.
Tại sao cô lại sợ Trình Kỵ Ngôn như vậy?
Mỗi lần anh như người lớn hung dữ với cô, cô sẽ vô thức thu mình lại, anh nói cái gì thì là cái đó.
Không đúng, anh sẽ không sử dụng bùa chú nào lên người cô chứ?
Cô dừng lại.
"Tôi không đi, hiện tại tôi rất bận, tan làm tôi sẽ tự đi truyền dịch sau, anh về trước đi."
Cô muốn mình cứng rắn một lần.
Anh cũng không phải anh trai cô, vậy cô còn sợ anh sao?
Nhưng nghĩ lại, Trình Kỵ Ngôn đã thức cả đêm với cô, cô có phải hơi vô tâm khi thờ ơ như vậy không?
"Hai ngày nay rất cảm ơn anh, lát nữa mời anh ăn cơm."
Gửi xong, cô cất điện thoại đi.
Chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
Trên tầng này quá cao, không thể nhìn rõ
Trên tầng này quá cao, không thể nhìn rõ, nhưng thực sự có thể nhìn thấy một bóng người trông giống như Trình Kỵ Ngôn đang đứng ở đó.
Cô quay đầu lại.
Dù sao dưới lầu có bảo vệ, người không liên quan không được phép vào mà không hẹn trước, anh cũng chẳng vào được.
Mạnh Tinh Linh trở lại chỗ làm việc của mình, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Năm phút sau, có người vỗ vỗ vai cô, bảo cô nhìn ra cửa, có người tìm.
Mạnh Tinh Linh vừa ngẩng đầu liền thấy Trình Kỵ Ngôn khoanh tay đứng ở cửa, có chút khiêu khích nhìn cô.
Tim cô thiếu chút nữa là ngừng đập luôn rồi.
Anh thực sự đến bắt cô đi.
Trong giây tiếp theo, một điều thậm chí còn kinh khủng hơn đã xảy ra.
La Thư Bằng cũng quay lại rồi.
Trình Kỵ Ngôn đứng ở cửa, chặn một nửa lối vào, hắn còn vỗ nhẹ Trình Kỵ Ngôn nói với anh: "Người anh em, làm phiền anh tránh ra một chút."
Trình Kỵ Ngôn không kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái.
Hắn không thèm quan tâm đến Trình Kỵ Ngôn nữa, trực tiếp chen vào, đi thẳng về phía Mạnh Tinh Linh.
Mạnh Tinh Linh nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu như lúc này có một câu thần chú nào đó có thể làm cô biến mất tại chỗ thì tốt biết mấy.
"Không sao, về nhà tôi sẽ đổi."
"Mật khẩu có ý nghĩa gì đặc biệt không?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi.
Hình như mật khẩu có 2 ngày.
Mạnh Tinh Linh lắc đầu: "Ý anh là kiểu lấy ngày sinh làm mật khẩu hả? Không phải, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ đặt mật khẩu như vậy, rất dễ đoán, cũng không an toàn."
"Mật khẩu của em có ba số giống nhau, hơn nữa lặp đi lặp lại vẫn là 1, mấy số đầu tiên cũng là kiểu 102 dựa vào những số ở phía trước, như vậy cũng rất dễ bị lộ ra."
Nếu nói như vậy thì cô đang rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm rồi.
Mật khẩu điện thoại, mật khẩu thẻ ngân hàng và mật khẩu thanh toán của cô đều như vậy.
Vì nếu đặt quá nhiều mật khẩu khác nhau, cô căn bản không thể nhớ hết được.
Cô gật gật đầu, "Ồ" một tiếng nói: "Tôi biết rồi, khi nào về tôi sẽ đổi."
Hôm nay sức khỏe cô không tốt, Trình Kỵ Ngôn không muốn đấu khẩu với cô như mọi khi.
Anh chợt nhớ ra cái gì.
"Là tại cơm do tôi nấu hả?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi.
"Hả?" - Mạnh Tinh Linh quay đầu nhìn anh, nhìn thấy anh đang cau chặt mày, lúc này mới kịp phản ứng lại.
"Không phải, không phải, không phải do đồ anh nấu đâu, là vì..."
Mạnh Tinh Linh càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Nếu cô nói với Trình Kỵ Ngôn rằng mình ăn hộp cơm tự sôi quá hạn sử dụng tận ba tháng, anh sẽ cười chết cô mất.
"Vì cái gì?"
Mạnh Tinh Linh bất chấp, nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nói: "Tôi ăn phải đồ hết hạn."
"Hết hạn bao lâu rồi?"
"Ba… ba tháng..."
Trình Kỵ Ngôn: ...
Mạnh Tinh Linh nhướng mi lặng lẽ nhìn anh, anh chẳng những không cười cô mà còn có vẻ vô cùng nghiêm túc, không nhúc nhích gì nhìn chằm chằm cô.
Vào lúc đó, Mạnh Tinh Linh dường như thấy Mạnh Tự, có loại cảm giác sợ hãi sự chi phối bởi anh trai.
Mỗi lần cô làm sai, anh trai cô cũng y như vậy, không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần ánh mắt như dao kia, là đủ khiến cô ngoan ngoãn câm miệng.
"Quá hạn tận ba tháng." - Trình Kỵ Ngôn cười lạnh một tiếng, "Em quả là có năng lực đó."
Mạnh Tinh Linh: "Cũng bình thường thôi."
"Với kỹ năng sống như này của em, có thể sống một mình lâu như vậy mà vẫn khoẻ mạnh, đúng là hiếm có khó tìm."
Lúc đầu Mạnh Tinh Linh còn muốn xen vào, định nói đùa rằng cô dựa vào chính nghĩa mà sống đến giờ, nhưng Trình Kỵ Ngôn đã mở miệng nhanh hơn một bước.
"May mà an ninh ở tiểu khu không có gì đáng quan ngại."
Mạnh Tinh Linh: ...
Quên đi, bây giờ anh là ân nhân của cô, tối nay cô sẽ chấp nhận tất cả những gì anh nói bằng cả lòng biết ơn của mình.
Bây giờ cô cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cơn đau đã giảm đi tương đối, thậm chí cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch, thầm nghĩ: Nếu hôm nay truyền dịch xong có chuyển biến tốt, có phải ngày mai sẽ không cần truyền nữa đúng không?
"Em buồn ngủ không?" - Trình Kỵ Ngôn quay đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: "Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
"Tôi không buồn ngủ, anh buồn ngủ không?"
Trình Kỵ Ngôn lắc đầu.
Có lẽ còn lâu mới truyền dịch xong, làm thế nào để trải qua một đêm dài như vậy.
Trình Kỵ Ngôn lấy tai nghe không dây từ trong túi áo khoác, đưa một bên cho Mạnh Tinh Linh: "Muốn xem phim không?"
Mạnh Tinh Linh gật gật đầu, đưa tay nhận lấy.
Trình Kỵ Ngôn đang chọn phim.
Trải qua mấy ngày này, anh phát hiện khi cùng Mạnh Tinh Linh xem phim, anh nên chọn một bộ phim thật dở, cốt truyện đơn giản, phi logic, như vậy không những cô có thể xem hiểu mà còn khơi dậy ý muốn phàn nàn của cô, khiến cô nói chuyện với anh nhiều hơn.
Anh bấm vào bộ phim mà anh đã xem qua trước.
Ở đây không có giá đỡ, cũng không có thứ gì khác để đỡ điện thoại, Trình Kỵ Ngôn đành dùng tay cầm.
"Chúng ta mỗi người cầm một lúc nhé." - Mạnh Tinh Linh chân thành đề nghị.
Trình Kỵ Ngôn không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt không chút dấu vết rơi vào mu bàn tay đang ghim kim của Mạnh Tinh Linh.
Lúc đó Mạnh Tinh Linh mới nhận ra rằng bàn tay bên cạnh Trình Kỵ Ngôn đang truyền dịch, cái tay còn lại vòng qua giữ điện thoại cũng không hợp lý lắm.
"Vậy vất vả cho anh rồi." - Mạnh Tinh Linh hướng về phía Trình Kỵ Ngôn cười cười.
----
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tinh Linh trải nghiệm cảm giác nhập tâm xem phim trong bệnh viện, chỉ có điều bộ phim này thực sự không hay lắm.
Nửa giờ trôi qua, mạch truyện không có tiến triển gì, ngược lại hai nhân vật chính làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.
Mạnh Tinh Linh ngáp một hơi dài.
Quá gây buồn ngủ rồi, cô có chút không muốn xem nữa.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trình Kỵ Ngôn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình, cho rằng anh thích bộ phim này nên cũng không tiện trực tiếp khiến anh phải rời xem.
"Trình Kỵ Ngôn." - Cô khẽ gọi tên anh, khóe môi cong cong: "Chắc anh cũng mỏi tay rồi, chúng ta dừng một lát đi."
Nghỉ ngơi một lúc, để cô tạm thoát khỏi dư âm của bộ phim dở tệ kia.
Trình Kỵ Ngôn sững người hai ba giây, quay đầu nhìn cô, thấy nụ cười quan tâm của cô, trong lòng anh mềm nhũn ra.
Cô cũng biết đau lòng cho người khác rồi kìa.
"Được."
Trình Kỵ Ngôn đặt điện thoại xuống, nhưng bầu không khí không sôi nổi như anh tưởng tượng, thay vào đó cả hai đều im lặng.
Cuối cùng, cô là người mở lời trước: "Trình Kỵ Ngôn, hay là chúng ta xem phim khác đi."
"Sao vậy?"
"Phim hồi nãy không hay chút nào."
"Được." - Trình Kỵ Ngôn cầm điện thoại lên: "Em muốn xem gì?"
Mạnh Tinh Linh cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng không nghĩ được gì, đành thở dài từ bỏ.
"Bỏ đi, không xem phim nữa, anh cầm điện thoại cũng mệt mà, chúng ta tán gẫu một lát đi." - Mạnh Tinh Linh nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra anh nhờ tôi giúp mà hồi sáng tôi bận quá nên quên hỏi anh định nhờ tôi giúp việc gì?”
Trình Kỵ Ngôn quay đầu nhìn cô: "Không có gì, chỉ là bình thường tôi một mình cũng chán, muốn hỏi cuối tuần em có rảnh không, đưa tôi đi chơi đâu đó."
Mạnh Tinh Linh: ...
"Anh nghiêm túc à?"
Trình Kỵ Ngôn gật đầu.
Ánh đèn của bệnh viện soi rõ đường nét trên khuôn mặt anh, khiến đôi mày ngài càng sắc bén hơn.
Anh lười biếng cười cười: "Nhìn tôi không giống như đang nghiêm túc sao?"
Mạnh Tinh Linh gật đầu.
"Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, anh không đi làm, không kết hôn, không có bạn gái, lại giàu như vậy. Rốt cuộc anh là phú nhị đại, hay là nói mấy năm nay anh đã kiếm đủ tiền cả đời tiêu không hết nên bây giờ mới sống tự do tự tại như vậy?"
Nếu là vế sau thì Mạnh Tinh Linh quả thật rất ngưỡng mộ anh.
Anh trai cô mặc dù cũng rất giàu, nhưng đó vẫn là anh trai cô, cô không phải là một phú nhị đại truyền thống, lúc nhỏ cũng lớn lên trong một gia đình bình thường, đặc biệt bây giờ anh trai lúc nào cũng gây áp lực cho cô, cô quyết tâm trả thù anh trai, nhất định sẽ không từ bỏ công việc.
Chỉ là cô chưa bao giờ có lý tưởng hay hoài bão lớn gì, chỉ cần kiếm đủ tiền là được. Đó là lý do tại sao cô ghen tị với cuộc sống như vậy, kiếm đủ tiền ở một giai đoạn nhất định của cuộc đời, sau đó cô có thể đến bất kỳ nơi nào mình muốn, không có bất kỳ ràng buộc nào.
Chỉ là nó quá mức hão huyền mà thôi.
"Em đang nghĩ gì vậy?" - Trình Kỵ Ngôn nhìn không được cười cười: "Tiền là thứ chỉ càng ngày càng bẫy người ta sâu hơn, không có cái gọi là kiếm đủ tiền sẽ dừng lại."
Trình Kỵ Ngôn giọng điệu mềm mại, thanh âm ôn nhuận, nụ cười nhàn nhạt: "Em thật sự nghĩ tôi không cần kiếm tiền hả? Đồ ngốc."
Mạnh Tinh Linh: ?
Cô vừa nghe được cái gì vậy?
Trình Kỵ Ngôn gọi cô là… đồ ngốc?
Kèm theo giọng nói lười biếng và tiếng cười của anh, nghe có vẻ... mơ hồ không thể giải thích được.
Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không.
"Vậy rốt cuộc anh làm nghề gì?" - Mạnh Tinh Linh giả vờ quên mất chữ "đồ ngốc" đó, mặc dù nhiệt độ trên má không ngừng tăng lên.
Cô không thể nghĩ ra một công việc vừa kiếm ra tiền, lại có nhiều thời gian rảnh rỗi còn có thể sống một mình trong một biệt thự lớn như vậy là gì.
Trừ khi làm tiểu tình nhân của một phú bà nào đó.
Mạnh Tinh Linh sợ hãi chính những suy nghĩ xấu xa của chính mình.
Cùng với việc anh không muốn nói việc mình đang làm, càng khiến người ta nghi ngờ.
Cô quay đầu lại nhìn Trình Kỵ Ngôn.
Không, không thể nào như thế được.
Đúng là cái làn da này của anh khiến rất nhiều người yêu thích nhưng khí chất trên người anh vô cùng cao quý, rõ ràng là làn da của con một nhà quyền quý, không thể nào.
Lại chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xung quanh anh cả.
"Bỏ đi, quên câu hỏi vừa rồi đi."
"Tôi hỏi anh một câu cuối cùng." - Bản thân Mạnh Tinh Linh cảm thấy mình cứ như đang phỏng vấn người ta, cho nên định kết thúc ở đây, "Tại sao anh vẫn chưa có người yêu?"
Anh có thời gian, lại còn có tiền, ngoại hình thì đẹp trai, đây không phải là mẫu bạn trai hoàn hảo sao!
"Trước đây chưa gặp được người mình thích. Không yêu không phải là bình thường sao? Tại sao em lại hỏi như vậy?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi lại.
"Bởi vì anh đáp ứng tiêu chuẩn của một người bạn trai hoàn hảo." - Mạnh Tinh Linh nói, cẩn thận phân tích cho anh: "Có một số cặp đôi chia tay vì những vấn đề thực tế, hoặc là vì không có tiền mua xe, mua nhà, hoặc là vì họ quá bận rộn với công việc, không có thời gian cho nhau. Nhưng anh thì lại có tất cả. Là bạn của anh, tôi phải nói rằng tính cách của anh chắc chắn không được lòng con gái, nhưng người lớn chắc chắn rất thích anh, cho dù có là đi xem mắt gì đó, cũng rất dễ tìm được đối tượng.”
Mạnh Tinh Linh nhìn anh hỏi: "Người nhà có từng thúc giục anh chưa?”
Trình Kỵ Ngôn gật đầu.
"Không có gì ngạc nhiên. Tôi mới 23 tuổi mà mẹ đã bắt đầu bắt tôi kiếm bạn trai rồi, thật phiền phức." - Mạnh Tinh Linh phàn nàn.
"Đơn giản." - Trình Kỵ Ngôn lười biếng câu môi, phun ra hai chữ, tiếp tục nói: "Chúng ta làm thành một đôi là được rồi.”
Mạnh Tinh Linh tự nhiên cho rằng anh đang nói đùa: "Đừng đùa nữa, có phải câu tiếp theo anh sẽ nói, nếu mười năm sau không ai cưới em thì chúng ta sẽ kết hôn?"
Câu này cô đã đọc không biết bao nhiêu lần ở trên mạng rồi.
Trình Kỵ Ngôn vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô.
Khi anh nói những lời này với cô, vẻ mặt của cô không có nhiều dao động, còn cười nhạt, như thể cô hoàn toàn không coi trọng lời nói của anh, cho rằng anh đang nói đùa.
Tóm lại chính là, cô không bận tâm nhiều đến anh.
Một chút cũng không.
Cô không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Trình Kỵ Ngôn, ngáp một hơi, vươn vai một cái dài.
"Buồn ngủ rồi, tôi chợp mắt một lát đây."
Cô thật sự rất buồn ngủ, vài giây sau liền lăn ra ngủ say, hàng mi dài rũ xuống, rất ngoan ngoãn.
Trình Kỵ Ngôn không kiềm được vươn tay chạm nhẹ vào lông mi của cô.
Anh cố dùng lực nhẹ nhất có thể, nhưng cô vẫn hơi nhíu mày, lông mi khẽ run, giống như cánh bướm trên ngón tay anh.
Anh buông tay, cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Cô ngủ rất ngon, hơi thở trầm ổn.
Nhưng anh không hề buồn ngủ.
Nhìn một chút, trời sắp sáng rồi.
*
Sáng hôm sau, Mạnh Tinh Linh xin nghỉ nửa ngày ở nhà ngủ bù.
Cô không còn cảm thấy khó chịu nữa, định buổi chiều sau khi ngủ dậy sẽ đi làm, không đi truyền dịch nữa.
Hồi trước thì là trốn học, sau này thì trốn làm, giờ còn trốn cả đi truyền dịch nữa.
Nói đến đây, cô cũng cảm thấy mình thật rẻ rúng, lúc đi làm thì muốn trốn việc, bây giờ có cơ hội xin nghỉ, cô lại muốn quay lại làm việc.
Trên đường đến công ty, cô vô tình xem bói, tử vi nói hôm nay cô sẽ có vận đào hoa.
Có quỷ mới tin.
Mạnh Tinh Linh không quan tâm, cất điện thoại vào túi.
---
Khi cô đến công ty, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Trên bàn làm việc của cô có thêm một bó hoa, lại còn là hoa hồng.
Cô bước tới cầm bó hoa lên, hỏi đồng nghiệp xung quanh: "Hoa của ai để nhầm sang chỗ em vậy?"
Nữ đồng nghiệp ngồi đối diện cười tinh quái: "Xem thiệp thử xem."
Mạnh Tinh Linh vẻ mặt khó hiểu, mở tấm thiệp nhỏ bên trong bó hoa ra, mở ra đọc, trên đó viết một câu sến súa:
"Gửi Tiểu Linh: Hôm nay em là bông hồng duy nhất của anh."
Chữ ký: La Thư Bằng.
Mạnh Tinh Linh: ???
Không sao chứ, không sao chứ, người này có phải nên ăn chút mận chua không? (*)
(*) Câu này xuất phát từ một meme bên Trung, ý chỉ như kiểu “Để tôi yên”, “Đừng có tọc mạch chuyện của tôi”, rảnh quá không có việc gì để làm thì kiếm cái gì nhét vào miệng đi, để người khác yên, kiểu vậy.
"Chuyện gì vậy?" - Mạnh Tinh Linh cau mày.
"Em đến không đúng lúc rồi, anh ấy vừa mới cùng tổ trưởng ra ngoài rồi." - Chị đồng nghiệp ở đối diện nhìn trái nhìn phải, xác định mỗi người đều bận việc riêng không ai để ý, sau đó kéo tay Mạnh Tinh Linh, thì thầm với cô.
"Chỗ mấy đồng nghiệp nam chị có nghe ngóng thử, La Thư Bằng nói với bọn họ, ngày nào em cũng nhìn chằm chằm người ta, người ta hoài nghi em thích mình, cũng có hứng thú với em, sau đó liền..."
Chị đồng nghiệp chỉ vào bó hoa.
Mạnh Tinh Linh: Chịu luôn.
La Thư Bằng chính là lão "Cầu vồng ca" hàng ngày mặc quần áo sặc sỡ kia.
Mạnh Tinh Linh cực kỳ không còn gì để nói.
Tại sao người đàn ông này tự cao như vậy!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng phàn nàn: "Em chỉ nhìn anh ta vì phong cách ăn mặc kỳ lạ. Ai thích anh ta bao giờ?"
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Tinh Linh trải qua chuyện như vậy.
Khi còn học trung học, cô đang đi trên đường nhìn thấy một nam sinh có kiểu tóc rất đặc biệt, cô ngoái nhìn mấy lần, không nhịn được cười.
Sau đó, hành động của cô đã khiến nam sinh đó hiểu lầm, họ không học cùng lớp, Mạnh Tinh Linh thậm chí còn không biết người ta học lớp nào, chỉ vì nhìn nhiều hơn một chút, người kia đã trực tiếp tìm tới lớp của cô, gọi cô ra ngoài, hỏi cô có thích cậu ta không.
Không ngờ rằng nhiều năm sau lại có thể trải nghiệm lại loại chuyện này.
Xấu hổ chết mất.
Đây có phải là "vận đào hoa" mà tử vi nói không?
Ai muốn nhận thì đi mà nhận.
Mạnh Tinh Linh đặt bó hoa ở nơi không thể nhìn thấy, vốn tưởng mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cô cảm thấy như bị kim châm, da đầu tê rần, cực xấu hổ.
Bây giờ chắc chắn các đồng nghiệp trong tổ đều nghĩ cô thích La Thư Bằng.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng.
Nhưng cũng không muốn làm to chuyện, quá khó coi.
Khi cô còn đang phát sầu ra đấy, điện thoại đột ngột reo lên.
Là Trình Kỵ Ngôn.
Cô bắt máy.
"Em không đi truyền dịch à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhưng khi Mạnh Tinh Linh nghe thấy lại cảm thấy tội lỗi.
"Đang truyền nè, đang truyền nè." - Mạnh Tinh Linh còn bổ sung thêm một câu để anh không đòi đi cùng: "Bạn tôi đưa tôi đi rồi."
Con người cô mắc một cái bệnh, không giỏi nói dối cho lắm, nghe giọng của cô có thể dễ dàng biết được điểm này, càng nói giọng càng nhỏ xuống.
"Em không cảm thấy giọng của mình có vấn đề à?" - Trình Kỵ Ngôn trầm giọng nói: "Xuống lầu, tôi dẫn em đi."
???
Sau một thoáng bất ngờ, Mạnh Tinh Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đây không phải là tính cách của anh sao, thích trực tiếp đến giết đến tận cửa.
"Nhưng tôi vẫn đang đi làm, hay là để tối đi được không?"
"Không được." - Trình Kỵ Ngôn lạnh giọng nói: "Nếu em không xuống, tôi sẽ lên xin phép cho em."
"Không, không, không, tôi đi liền đây."
Mạnh Tinh Linh nhanh chóng cúp điện thoại, đi về phía văn phòng của cấp trên.
Vừa đi cô vừa thấy có gì đó không ổn.
Tại sao cô lại sợ Trình Kỵ Ngôn như vậy?
Mỗi lần anh như người lớn hung dữ với cô, cô sẽ vô thức thu mình lại, anh nói cái gì thì là cái đó.
Không đúng, anh sẽ không sử dụng bùa chú nào lên người cô chứ?
Cô dừng lại.
"Tôi không đi, hiện tại tôi rất bận, tan làm tôi sẽ tự đi truyền dịch sau, anh về trước đi."
Cô muốn mình cứng rắn một lần.
Anh cũng không phải anh trai cô, vậy cô còn sợ anh sao?
Nhưng nghĩ lại, Trình Kỵ Ngôn đã thức cả đêm với cô, cô có phải hơi vô tâm khi thờ ơ như vậy không?
"Hai ngày nay rất cảm ơn anh, lát nữa mời anh ăn cơm."
Gửi xong, cô cất điện thoại đi.
Chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
Trên tầng này quá cao, không thể nhìn rõ
Trên tầng này quá cao, không thể nhìn rõ, nhưng thực sự có thể nhìn thấy một bóng người trông giống như Trình Kỵ Ngôn đang đứng ở đó.
Cô quay đầu lại.
Dù sao dưới lầu có bảo vệ, người không liên quan không được phép vào mà không hẹn trước, anh cũng chẳng vào được.
Mạnh Tinh Linh trở lại chỗ làm việc của mình, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Năm phút sau, có người vỗ vỗ vai cô, bảo cô nhìn ra cửa, có người tìm.
Mạnh Tinh Linh vừa ngẩng đầu liền thấy Trình Kỵ Ngôn khoanh tay đứng ở cửa, có chút khiêu khích nhìn cô.
Tim cô thiếu chút nữa là ngừng đập luôn rồi.
Anh thực sự đến bắt cô đi.
Trong giây tiếp theo, một điều thậm chí còn kinh khủng hơn đã xảy ra.
La Thư Bằng cũng quay lại rồi.
Trình Kỵ Ngôn đứng ở cửa, chặn một nửa lối vào, hắn còn vỗ nhẹ Trình Kỵ Ngôn nói với anh: "Người anh em, làm phiền anh tránh ra một chút."
Trình Kỵ Ngôn không kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái.
Hắn không thèm quan tâm đến Trình Kỵ Ngôn nữa, trực tiếp chen vào, đi thẳng về phía Mạnh Tinh Linh.
Mạnh Tinh Linh nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu như lúc này có một câu thần chú nào đó có thể làm cô biến mất tại chỗ thì tốt biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.