Chương 5:
Hựu Kiến Lê
26/05/2023
Con mèo này quả thực sắp thành tinh luôn rồi!
Mạnh Tinh Linh từng nghiêm túc nghi ngờ rằng có một lỗ hổng nào đó trong nhà mà cô chưa phát hiện ra, Phú Quý có thể đã lợi dụng nó để đi ra ngoài, không ngờ rằng nó lại dùng cách này trốn đi.
Thực ra nếu chỉ là nó biết đẩy cửa trốn ra ngoài thì cô cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì cũng có rất nhiều con mèo thông minh như vậy, chúng sẽ nhảy lên tay nắm cửa rồi kéo xuống, nhưng buổi tối mọi người thường sẽ khóa cửa lại, chỉ là một con mèo, không thể nào mở cửa dễ dàng như vậy được.
Vấn đề chính là ở chỗ, cửa nhà cô là cửa dùng khóa thông minh kết hợp với mở bằng vân tay, lúc mở cửa vào nhà phải bấm nút mở và nút khóa dưới tay nắm cửa, tổng cộng có hai nút. Bình thường thì khi đóng cửa, ấn nút khóa, cửa sẽ tự động khóa lại, ấn nút mở, cửa sẽ tự động mở ra, còn có âm thanh thông báo vang lên mỗi lần đóng mở cửa như vậy.
Vì vậy, nếu mà nó mở được cửa, thế thì có thể chứng minh rằng con mèo này không chỉ biết hai nút mở, khóa cửa ở đâu mà còn phân biệt được cái nào là nút mở, cái nào là nút khóa. Cửa vốn có hệ thống bảo vệ kép, có một khóa xoay mở bằng tay, nhưng cô vốn không có thói quen dùng nó nên sớm đã quên mất điều này, cũng bởi thế mà con mèo kia mới có cơ hội trốn ra ngoài.
Trí thông minh của con mèo này đã vượt qua sức tưởng tượng của cô luôn rồi!
Đều tại ý thức an toàn của cô quá thấp.
Cô lại nhìn vào màn hình giám sát, toàn bộ quá trình trốn ra ngoài của nó vô cùng thuần thục, đầu tiên là vươn người cố gắng với tới cái nút, đợi cửa mở ra một kẽ nhỏ liền chui ra ngoài. Trước đây cô cũng từng nghe nói rằng loài mèo được làm từ chất lỏng, bạn sẽ không thể nào tưởng tượng được khả năng kéo dài cơ thể của chúng và năng lực thoát ra khỏi những cái lỗ nhỏ tới mức nào, cuối cùng hôm nay cô cũng đã được tận mắt chứng kiến điều đó.
Chỉ tiếc là camera của cô không thể nhìn ra tận ngoài cửa, cô thật sự muốn xem nó ở bên ngoài đóng cửa bằng cách nào... Đừng nói là nó sẽ đứng lên rồi kéo tay nắm cửa vào đấy nhé?
Đúng là không thể chấp nhận được mà! Đã nhiều ngày như thế rồi mà cô không hề phát hiện ra nó còn có chiêu trò như vậy, con mèo này thật là tinh ranh quá rồi, dám ở trước mặt cô giở trò mèo lâu như vậy!
Nhưng nếu nghĩ lại thì cũng không có gì phải lo lắng lắm, dù sao ngày nào về nhà nó cũng chỉ có ngủ, ăn rồi đi vệ sinh, chỉ khi nào Mạnh Tinh Linh khiêu khích nó, nó mới nổi cáu nhìn cô một cách khinh khỉnh, có lúc đến giận nó cũng lười giận, cứ thế trực tiếp mặc kệ cô.
Hóa ra là con mèo này đã tìm được vé ăn dài hạn cho mình!
Mạnh Tinh Linh cảm thấy bất mãn, hai ngày qua cô không biết con mèo tinh ranh này đã đi đâu rồi, hay là có con mèo cái nào đã khiến nó thích đến chết mê chết mệt rồi quên cả đường về?
Nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ đem “bạn gái nhỏ” về nhà cô luôn quá!
Cô nghĩ hay là mình theo dõi rồi bắt cóc “bạn gái nhỏ” của nó về nhà với nó luôn nhỉ?
Nói là làm liền…
Mạnh Tinh Linh nhìn chằm chằm Phú Quý cả ngày, nó đi đâu cô cũng đi theo, khi nó vào thùng cát đi vệ sinh thì cô ngồi đợi bên cạnh như một kẻ biến thái…
Còn con Phú Quý này dường như cố ý chống lại cô, thường thì nó sẽ nhanh chóng ra ngoài chơi một lát sau khi chợp mắt, nhưng mà hôm nay cứ như bị dính chặt trong ổ vậy, luôn nằm im, đến động cũng chẳng buồn động lấy một cái.
Mạnh Tinh Linh nhìn nó chằm chằm, cô cảm thấy hình như nó đã biết được gì đó nên cố ý lừa: "Phú Quý, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, sao mày không ra ngoài tắm nắng?"
Phú Quý đảo mắt nhìn cô sau đó trở mình, tiếp tục ngủ.
Mạnh Tinh Linh không nói nên lời… "Sống nhiều năm như vậy, tao đã nhìn thấy rất nhiều kẻ cặn bã, nhưng tao chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo cặn bã nào như mày đâu Phú Quý ạ!" Cô một đằng nghĩ như vậy, nhưng một đằng vẫn là mở điện thoại ra, đặt mua một đống đồ ăn ngon cho nó.
Bị một con mèo ngược cho rõ ràng mà cô vẫn là cam tâm tình nguyện như vậy.
…
Sáng hôm sau, dưới những đợt tấn công dồn dập của đồng hồ báo thức, Mạnh Tinh Linh đã thành công thức dậy trước khi con Phú Quý ra ngoài.
Lần này cô rất thông minh, lúc tỉnh dậy lại làm bộ như không biết chuyện gì sắp xảy ra, phải làm gì thì cứ làm, không nhìn nó chằm chằm như ngày hôm qua nữa.
Con mèo này tinh ranh như vậy, nếu cô theo dõi quá rõ ràng thì nó sẽ ngay lập tức nghi ngờ động cơ của cô.
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật là động cơ của cô không trong sáng cho lắm…
Ăn sáng ở phòng khách xong, cô quay lại phòng ngủ, quan sát nhất cử nhất động của Phú Quý trên camera giám sát.
Quả nhiên sau khi cô bước vào phòng ngủ, Phú Quý ngay lập tức đứng dậy, lại theo lối cũ ra ngoài, đóng cửa mở cửa, vô cùng thuần thục, không có một động tác thừa nào cả.
Mạnh Tinh Linh ngay lập tức đuổi theo.
Lần này Phú Quý không phát hiện ra cô theo sau nên nó cứ thong thả bước đi, Mạnh Tinh Linh sợ mình chạy nhanh quá sẽ bị phát hiện nên cô cứ thế vừa đi vừa trốn, lén lút y như một tên trộm.
Cô thực sự sợ bảo vệ sẽ đến bắt mình đi.
Cuối cùng Phú Quý cũng dừng lại trước một tòa nhà, là địa điểm cũ, cũng chính là nơi cô mất dấu nó lần trước.
Lúc này Phú Quý không đi tiếp nữa, nhân lúc có người ra mở cửa thì nó từ từ đi theo vào trong, để lại Mạnh Tinh Linh một mình ở bên ngoài lo lắng.
Cửa của mỗi tòa nhà cần phải quẹt thẻ hoặc có chìa khóa tương ứng thì mới vào được, cô không kịp chạy vào nên đành tròn mắt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại.
Cô đành phải đợi một người khác sống ở đây để đi vào cùng với người ta…
Lúc mới bước vào đại sảnh, cô thực sự cảm thấy nơm nớp lo sợ, nhân viên quản lý ở đây kiểm soát rất chặt chẽ việc ai ra ai vào tòa nhà, lẽ dĩ nhiên tất cả những ai đến đây đều phải đăng ký thông tin mới được phép vào trong, Mạnh Tinh Linh sợ bị phát hiện ra không phải người trong tòa nhà này rồi bị đuổi ra ngoài.
May mắn thay, nhân viên quản lý kia đang nghịch điện thoại, chơi game bắt cá gì đó nên không để ý đến cô.
Nhưng Mạnh Tinh Linh vẫn là chậm một bước, lại mất dấu Phú Quý một lần nữa, đi một vòng hết tầng một mà vẫn không thấy nó đâu.
Cô lại lên tầng hai. Hôm nay cô nhất quyết sẽ không từ bỏ nữa, cho dù phải bới tung cả tòa nhà này lên cô cũng phải tìm cho ra con mèo này!
Cô đi nhanh hơn, nhịp tim cũng dồn dập hơn, cô cảm giác như mình đang đi bắt trộm vậy.
Cuối cùng khi rẽ vào một góc cua, cô nhìn thấy Phú Quý đang đứng trước cửa một chủ hộ, ngẩng cao cổ lên mà kêu, có thể là do nó kêu quá to, cũng có thể do quá tập trung nên nó không để ý Mạnh Tinh Linh đang từng bước đến gần mình.
Đột nhiên cửa mở ra, một người từ bên trong nhà bước ra ngoài…
Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt người ta thì đã thấy Phú Quý bước tới dụi đầu vào người kia, hết dụi trái lại dụi phải, lượn quanh chân người kia mà dụi, vừa dụi vừa làm nũng. Nó hành động như một đứa trẻ hư đang nhận lỗi, liên tục liếm láp người ta, khác hoàn toàn với cái điệu bộ hoàng thái tử khi ở nhà cô.
Con mèo này thì Phú Quý cái gì! Nó nên tên là Phú Thế Mỹ thì đúng hơn! Nó thực sự ở sau lưng cô có người khác?
Không ngờ một chuyến này cô thật sự được trải nghiệm làm người đi "bắt gian", đúng là liệu sự như thần, nói lời nào trúng lời ấy, thật có cảm giác mình là một nhà tiên ngôn, đúng là tự kề dao vào cổ mình mà!
Sau khi âu yếm một lát, Mạnh Tinh Linh thấy nó để lại một nhúm lông ở gấu quần của người kia rồi bước vào nhà anh ta như bước đi trên sàn catwalk.
Rõ ràng đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng Mạnh Tinh Linh thực sự ghen tị một cách không thể giải thích được.
Lúc cô ở nhà, Phú Quý chỉ miễn cưỡng đến gần cô một tí, cô cũng hiếm khi nhìn thấy lông mèo trên quần áo của mình, nếu có một chút dính lên người thì cũng chỉ là một ít từ không khí bay dính vào người cô mà thôi. Nếu không phải vì đâu đâu trong nhà cũng thấy lông mèo thì cô thực sự sẽ nghi ngờ việc nuôi con mèo này chỉ là một giấc mơ đẹp của cô.
"Xin lỗi, cô có chuyện gì vậy?"
Khi Mạnh Tinh Linh đang buồn bã đứng ở bên ngoài thì nghe thấy tiếng người đàn ông kia hỏi, giọng nói của anh ta hình như có chút quen thuộc.
Phú Quý vẫn đang quanh quẩn bên cạnh người đó, cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh… Khoảnh khắc hai mắt giao nhau ấy, tim cô đã lỡ một nhịp… Anh ta quá mức đẹp trai rồi!
Đường nét khuôn mặt này vô cùng rắn rỏi, da lại mịn màng, lông mày rậm, mắt đen tỏa ra khí thế bức người, tóc ngắn để gọn gàng, nhìn vẻ ngoài có cảm giác hơi khó gần.
Tuy nói vẻ ngoài của người đàn ông này thực sự không phải là gu của cô, nhưng quả thực rất khó để người ta có thể rời mắt khỏi người anh.
Cô trước nay có một sở thích khó bỏ, chính là ngắm mỹ nữ soái ca trên đời.
Rõ ràng nhìn anh ta có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu nhưng cô lại không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu.
Phải mất một lúc cô mới mở miệng: "Tôi... tôi đến tìm mèo của tôi."
Dáng người anh rất cao, toàn thân trên dưới mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, điệu bộ có chút lười nhác nhưng hoàn toàn không thể kìm được khí chất trên người. Mạnh Tinh Linh vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cau có và nghiêm túc của anh, cô liền dấy lên một nỗi sợ hãi vô cớ, lời nói ra có hơi lắp bắp.
Chẳng có lẽ cô không những không đón được Phú Quý về rồi còn bị người ta mắng cho một trận đấy chứ?
Không thể như thế được, vì Phú Quý, dù thế nào đi nữa cô cũng phải cứng rắn đến cùng!
"Tôi đến để đưa mèo của tôi về, làm phiền anh đứng ra ngoài một chút.”
Cô tăng âm lượng của mình lên.
Cô sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, nếu không thì gọi cảnh sát cũng được mà phải không?
Mạnh Tinh Linh dán chặt mắt xuống đất, cô cảm thấy nếu không nhìn vào mắt người đàn ông này thì sẽ không cảm thấy áp lực đè nặng. Cô cố gắng tự an ủi bản thân mình.
"Thế à? Tôi còn tưởng nó là con mèo của tôi."
Mạnh Tinh linh sững sờ một lúc, thay vì giọng điệu dữ tợn như tưởng tượng của cô, giọng anh lại rất trầm, còn mang theo chút ý cười trong đó.
Cô ngẩng đầu nhìn, anh đang dựa người vào cửa, cả người lười nhác đứng đó nhưng nụ cười trên môi không hề biến mất, cũng không có vẻ gì đáng sợ như cô nghĩ. Xem ra cô đã trách nhầm người ta rồi…
"Đúng vậy, nó là con mèo tôi nhặt được ở trong chung cư, nó luôn thích chạy ra ngoài, tôi cứ nghĩ nó đang đi chơi ở ngoài nhưng không ngờ lại chạy đến nhà anh. Nó không gây phiền phức gì cho anh chứ?"
Anh khẽ nhướng mày, khóe miệng câu lên nụ cười rất nhẹ, nhàn nhạt như có như không, nếu không nhìn kĩ sẽ khó có thể nhận ra được.
"Không có." Anh khẽ dịch người, để lộ ra một góc phòng: "Để tôi gọi nó ra cùng cô trở về."
Dễ dàng như vậy ư? Mạnh Tinh Linh đột nhiên có chút xấu hổ, cô vừa hiểu lầm người ta là người giàu không dễ nói chuyện, vốn đã chuẩn bị đầy đủ lý lẽ sẵn sàng cùng anh cãi một trận, vậy mà người ta đến hỏi cũng không hỏi thêm một câu, cứ vậy mà tin tưởng cô.
“Anh không có gì hỏi tôi sao?” Mạnh Tinh Linh không kìm được tò mò mà hỏi anh.
Anh đưa mắt nhìn cô, khoanh tay ôm ngực, khóe môi nhếch lên nụ cười lười biếng.
Câu hỏi của cô buồn cười đến vậy ư?
"Cô muốn tôi hỏi cô cái gì?"
"Ví dụ, các đặc điểm cơ bản của con mèo này, hoặc gì đó tương tự như vậy..."
“Không vội, trước tiên tôi hỏi cô...” Anh nhàn nhạt nhìn xuống cô, ánh mắt trực tiếp chiếu vào mắt cô, đôi mắt đen anh như vực sâu không đáy, làm cho người ta như rơi vào bẫy, khó mà thoát ra được.
Mạnh Tinh Linh có chút muốn lùi lại phía sau…
"Cô đã triệt sản cho nó?"
Cô gật đầu.
"Triệt sản ở bệnh viện nào?"
“Ở gần bệnh viện Sủng Nhạo.” Mặc dù cô không biết tại sao anh lại hỏi điều này nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
“Vậy được rồi.” Tay anh đút vào túi quần, đầu quay sang một bên để lộ ra đường quai hàm sắc sảo. Rõ ràng là ăn mặc có chút tùy ý như vậy nhưng vẫn lộ ra vẻ hoang dã đầy cá tính mạnh mẽ.
Xét đến làn da này, đừng nói anh ta là minh tinh nổi tiếng nào đó đấy nhé? Cô từng nghe nói rằng có một số ngôi sao sinh sống trong khu của mình, nhưng cô chưa từng gặp được, vị trước mắt này thì càng không phải nói, cô chẳng có ấn tượng gì cả.
"Fluffy, đi ra."
Fluffy…
Gì vậy, anh đặt tên cho con mèo là Fluffy?
Nhưng mà cô đã đặt tên cho nó là… Phú Quý...
Đột nhiên cô thấy hơi ngượng ngùng. Nếu cô biết rằng sẽ có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ đặt cho con mèo một cái tên dễ thương một chút, nếu không thì gọi là Quất Tử cũng được.
Tại sao cô lại nghe theo bản thân mà đặt cho nó cái tên Phú Quý cơ chứ?
Phú Quý dường như rất nhạy cảm với cái tên này, gọi vài lần là nó đã chạy tới, lại bắt đầu làm nũng, điên cuồng cọ cọ vào ống quần của anh.
Mạnh Tinh Linh bình thường có gọi khản cả giọng cũng không thấy nó phản ứng lại, cô đột nhiên cảm thấy mình mới là người dư thừa ở đây.
"Anh với nó có vẻ thân thiết nhỉ?"
Giọng điệu của cô có phần đau xót, ngay cả cô cũng có thể ngửi thấy mùi chua chua từ giọng điệu của mình huống hồ là người khác, cô nhìn thấy người kia nhướng mắt lên, ánh mắt của anh nhanh chóng quét qua mặt cô.
"Cô đưa nó về nhà đi."
Mạnh Tinh Linh gật đầu.
Nhưng chuyện xấu hổ lại đến, Phú Quý cứ dính chặt vào chân của anh, cái đầu nhỏ của nó tựa vào bắp chân anh không hề có một chút dấu hiệu muốn rời đi.
"Phú..." Mạnh Tinh Linh vừa muốn gọi nó, nhưng lại thôi. Dù sao cô vẫn thường gọi nó như vậy, nó cũng mặc kệ cô, cho nên cô muốn tạo dựng tên tuổi ngay tại chỗ, chỉ cần nó đáp lại cô thì coi như thành công.
Dù sao thì cô cũng không thể tiết lộ trình độ đặt tên của mình trước mặt người lạ.
"Romeo?"
Phú Quý phớt lờ cô.
"Jack?"
Vẫn là không thèm để ý.
"Obama?"
Lần này, Phú Quý không chỉ phớt lờ cô, thậm chí còn quay ngoắt đầu đi chỗ khác. Này là chê cô quá mất mặt rồi có đúng không???
Cô thừa nhận mình thất bại rồi, cô thực sự không có tài đặt tên, cái tên này không những không đáp ứng được mong muốn chiến thắng của cô mà còn khiến cô xấu hổ tới mức ngón chân đều quắp lại rồi.
"Phú Quý, lại đây."
Mạnh Tinh Linh ngập ngừng gọi, giọng rất nhỏ, cô tưởng rằng nó sẽ không nghe thấy, nhưng Phú Quý đã kêu "meo" một tiếng rồi quay qua nhìn cô.
Con mèo này chắc chắn là cố ý, chắc chắn là cố ý!!! Thường ngày ở nhà, cô ngoác mồm ra gọi nó mà nó đến vẫy cái đuôi cũng chẳng thèm vẫy một cái, thế mà bây giờ tai nó nhạy như thế rồi à? Gọi bé như vậy cũng nghe thấy cơ!
"Bình thường ở nhà tôi hay gọi nó bằng nhiều cái tên khác nhau. Có vẻ như nó vẫn thích cái tên này hơn cả. Con mèo này gu tệ thật đấy." Mạnh Tinh Linh cười ngượng giải thích.
Nói ra câu này cô liền cảm thấy chột dạ.
Đánh lừa được ai chứ?
Anh vẫn ung dung đứng bên cạnh không hề chen ngang, chỉ yên lặng xem như thể đang thưởng thức một chương trình hay ho nào đó.
Khi Mạnh Tinh Linh gọi Phú Quý đến lần thứ ba mà con mèo này vẫn không hề di chuyển, anh đành cúi xuống và kéo lấy nó bằng một tay rồi ôm vào trong lòng.
Người với người khác biệt thật là lớn mà, bình thường cô ôm Phú Quý bằng cả hai tay còn cảm thấy nặng, thế mà người ta lại có thể dễ dàng nhấc nó lên bằng một tay mà chẳng tốn chút sức nào.
Anh ôm con mèo tiến lên hai bước, khoảng cách giữa hai người bỗng bị thu hẹp lại.
Mạnh Tinh Linh không kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Trên người anh có mùi mộc hương nhàn nhạt, theo sau đó là một cảm giác quen thuộc vô cùng mạnh mẽ.
Anh càng đến gần, cô càng có cảm giác như đã nhìn thấy anh ở đâu đó.
Trong khi não cô còn đang quay mòng mòng, trong lòng lại cảm giác thấy một thứ lắm lông mềm mềm nào đó đang cọ vào.
Là anh đã nhét con Phú Quý này vào lòng cô.
Người này thật là… tại sao lại không làm như vậy sớm hơn.
Cũng tại cô đầu óc cứ như bị kẹt lại ở đâu, liên tục gọi Phú Quý nhưng nó đâu có nghe lời cô? Cô nên ôm nó từ đầu mới phải.
“Cảm ơn.” Mạnh Tinh Linh dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Ừm… Xin hỏi, quý danh của anh là?”
"Tôi họ Trình."
"Ồ, Trình tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu một lần rồi đúng không?"
Cuối cùng vẫn là không kìm được sự tò mò nên cô đã hỏi anh.
Trịnh Kỵ Ngôn mỉm cười, ý tứ mờ mịt: "Nhiều hơn một lần."
Anh nghe thấy Mạnh Tinh Linh nói "Ồ". Có phải âm kéo ra hơi dài rồi không, như thể cô đang suy nghĩ gì vậy. Anh cũng tưởng rằng cô đã nhớ ra. Thế mà…
"Ra là vậy, anh từng thấy tôi trong chung cư phải không? Chẳng trách, tôi cũng thấy anh rất là quen mặt, nghĩ kĩ một chút là không thấy có gì kì lạ nữa rồi, dù sao thì chung cư cũng là một nơi lớn như vậy, anh từng gặp tôi cũng là điều bình thường thôi."
Trình Kỵ Ngôn: “…”
Anh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô lấp lánh sáng ngời, chứa một niềm vui khi hiểu ra điều vướng mắc trong lòng từ lâu. Cô vẫn cho rằng bản thân thật sự đã thành công phá được án rồi!
Trình Kỵ Ngôn chỉ mỉm cười bất lực.
Chưa kịp giải thích xong thì con mèo trong lòng liên tục vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi cô.
Cô vừa ôm chắc mèo, vừa vội vàng nói tạm biệt: "Hôm nay đã quấy rầy anh rồi, sau này tôi sẽ để ý nó cẩn thận, thực xin lỗi."
Nói xong cô liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cũng bởi vậy mà cô không nhìn thấy, sau khi cô rời đi, Trình Kỵ Ngôn dựa vào cửa một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó cho đến khi ánh mắt mất đi tiêu điểm mới dời đi chỗ khác.
Một giọng nữ cất lên từ phía sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Vẫn còn đứng đây nhìn, không đành lòng đến vậy sao?"
Trịnh Kỵ Ngôn quay đầu lại, nhíu mày: "Sao em còn chưa chịu đi?"
“Anh vẫn chưa giải quyết chuyện của em.” Cô gái kia ló đầu ra, thuận theo hướng anh vừa nhìn, cười nói: “Cũng may là cô ấy không nhìn thấy em. Có điều, anh sẽ không yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?"
Trình Kỵ Ngôn không trả lời cô mà nhẹ nhàng bước thẳng vào nhà.
Anh nghĩ…
Cô thực sự rất dễ thương.
Chỉ là cung phản xạ có chút dài.
*
Trên đường trở về, Phú Quý không ngừng làm loạn trong lòng cô, Mạnh Tinh Linh liên tục vỗ về nó, cuối cùng không biết là bị Mạnh Tinh Linh thuyết phục hay là do làm loạn tới mệt rồi, cuối cùng thì nó cũng không quậy nữa.
Mèo vừa mới im được một chút thì lại đến lượt Mạnh Tinh Linh hồn vía bay tới chín tầng mây.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Hơn nữa càng nghĩ lại càng thấy sai sai.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Về cái cửa bên trên, không phải do tôi bịa ra, nhà tôi cũng có cái cửa như vậy, chỉ có điều, tay nắm cửa của nhà tôi là dạng dọc, nút bấm tương đối nhỏ, ở đây tôi có sửa một chút nhưng cũng không đến mức khoa trương quá.
Quả thực nhiều con mèo không có thông minh như vậy, nhưng tôi đã từng thấy rất nhiều con mèo đi lạc, chúng đều vô cùng thông minh, thậm chí là siêu thông minh. Nguyên mẫu của Phú Quý dựa theo con mèo của chị tôi, cũng là một con mèo màu cam, cũng là tự động đến nhà chị gái tôi ở, còn dẫn theo một đàn mèo con, mỗi ngày cũng có thói quen ra ngoài đi dạo rồi đúng giờ về nhà. Chuyện mà nó thích nhất chính là ra ngoài đánh chó, chó trong khu đều rất sợ nó (không sai, chính là con mèo mẹ nhỏ này)
Còn về việc Phú Quý về nhà như thế nào, tôi sẽ nói trong vài chương tới. Nữ chính là một mỹ nữ ngốc, nhất thời sẽ không phát hiện ra đâu.
Mạnh Tinh Linh từng nghiêm túc nghi ngờ rằng có một lỗ hổng nào đó trong nhà mà cô chưa phát hiện ra, Phú Quý có thể đã lợi dụng nó để đi ra ngoài, không ngờ rằng nó lại dùng cách này trốn đi.
Thực ra nếu chỉ là nó biết đẩy cửa trốn ra ngoài thì cô cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì cũng có rất nhiều con mèo thông minh như vậy, chúng sẽ nhảy lên tay nắm cửa rồi kéo xuống, nhưng buổi tối mọi người thường sẽ khóa cửa lại, chỉ là một con mèo, không thể nào mở cửa dễ dàng như vậy được.
Vấn đề chính là ở chỗ, cửa nhà cô là cửa dùng khóa thông minh kết hợp với mở bằng vân tay, lúc mở cửa vào nhà phải bấm nút mở và nút khóa dưới tay nắm cửa, tổng cộng có hai nút. Bình thường thì khi đóng cửa, ấn nút khóa, cửa sẽ tự động khóa lại, ấn nút mở, cửa sẽ tự động mở ra, còn có âm thanh thông báo vang lên mỗi lần đóng mở cửa như vậy.
Vì vậy, nếu mà nó mở được cửa, thế thì có thể chứng minh rằng con mèo này không chỉ biết hai nút mở, khóa cửa ở đâu mà còn phân biệt được cái nào là nút mở, cái nào là nút khóa. Cửa vốn có hệ thống bảo vệ kép, có một khóa xoay mở bằng tay, nhưng cô vốn không có thói quen dùng nó nên sớm đã quên mất điều này, cũng bởi thế mà con mèo kia mới có cơ hội trốn ra ngoài.
Trí thông minh của con mèo này đã vượt qua sức tưởng tượng của cô luôn rồi!
Đều tại ý thức an toàn của cô quá thấp.
Cô lại nhìn vào màn hình giám sát, toàn bộ quá trình trốn ra ngoài của nó vô cùng thuần thục, đầu tiên là vươn người cố gắng với tới cái nút, đợi cửa mở ra một kẽ nhỏ liền chui ra ngoài. Trước đây cô cũng từng nghe nói rằng loài mèo được làm từ chất lỏng, bạn sẽ không thể nào tưởng tượng được khả năng kéo dài cơ thể của chúng và năng lực thoát ra khỏi những cái lỗ nhỏ tới mức nào, cuối cùng hôm nay cô cũng đã được tận mắt chứng kiến điều đó.
Chỉ tiếc là camera của cô không thể nhìn ra tận ngoài cửa, cô thật sự muốn xem nó ở bên ngoài đóng cửa bằng cách nào... Đừng nói là nó sẽ đứng lên rồi kéo tay nắm cửa vào đấy nhé?
Đúng là không thể chấp nhận được mà! Đã nhiều ngày như thế rồi mà cô không hề phát hiện ra nó còn có chiêu trò như vậy, con mèo này thật là tinh ranh quá rồi, dám ở trước mặt cô giở trò mèo lâu như vậy!
Nhưng nếu nghĩ lại thì cũng không có gì phải lo lắng lắm, dù sao ngày nào về nhà nó cũng chỉ có ngủ, ăn rồi đi vệ sinh, chỉ khi nào Mạnh Tinh Linh khiêu khích nó, nó mới nổi cáu nhìn cô một cách khinh khỉnh, có lúc đến giận nó cũng lười giận, cứ thế trực tiếp mặc kệ cô.
Hóa ra là con mèo này đã tìm được vé ăn dài hạn cho mình!
Mạnh Tinh Linh cảm thấy bất mãn, hai ngày qua cô không biết con mèo tinh ranh này đã đi đâu rồi, hay là có con mèo cái nào đã khiến nó thích đến chết mê chết mệt rồi quên cả đường về?
Nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ đem “bạn gái nhỏ” về nhà cô luôn quá!
Cô nghĩ hay là mình theo dõi rồi bắt cóc “bạn gái nhỏ” của nó về nhà với nó luôn nhỉ?
Nói là làm liền…
Mạnh Tinh Linh nhìn chằm chằm Phú Quý cả ngày, nó đi đâu cô cũng đi theo, khi nó vào thùng cát đi vệ sinh thì cô ngồi đợi bên cạnh như một kẻ biến thái…
Còn con Phú Quý này dường như cố ý chống lại cô, thường thì nó sẽ nhanh chóng ra ngoài chơi một lát sau khi chợp mắt, nhưng mà hôm nay cứ như bị dính chặt trong ổ vậy, luôn nằm im, đến động cũng chẳng buồn động lấy một cái.
Mạnh Tinh Linh nhìn nó chằm chằm, cô cảm thấy hình như nó đã biết được gì đó nên cố ý lừa: "Phú Quý, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, sao mày không ra ngoài tắm nắng?"
Phú Quý đảo mắt nhìn cô sau đó trở mình, tiếp tục ngủ.
Mạnh Tinh Linh không nói nên lời… "Sống nhiều năm như vậy, tao đã nhìn thấy rất nhiều kẻ cặn bã, nhưng tao chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo cặn bã nào như mày đâu Phú Quý ạ!" Cô một đằng nghĩ như vậy, nhưng một đằng vẫn là mở điện thoại ra, đặt mua một đống đồ ăn ngon cho nó.
Bị một con mèo ngược cho rõ ràng mà cô vẫn là cam tâm tình nguyện như vậy.
…
Sáng hôm sau, dưới những đợt tấn công dồn dập của đồng hồ báo thức, Mạnh Tinh Linh đã thành công thức dậy trước khi con Phú Quý ra ngoài.
Lần này cô rất thông minh, lúc tỉnh dậy lại làm bộ như không biết chuyện gì sắp xảy ra, phải làm gì thì cứ làm, không nhìn nó chằm chằm như ngày hôm qua nữa.
Con mèo này tinh ranh như vậy, nếu cô theo dõi quá rõ ràng thì nó sẽ ngay lập tức nghi ngờ động cơ của cô.
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật là động cơ của cô không trong sáng cho lắm…
Ăn sáng ở phòng khách xong, cô quay lại phòng ngủ, quan sát nhất cử nhất động của Phú Quý trên camera giám sát.
Quả nhiên sau khi cô bước vào phòng ngủ, Phú Quý ngay lập tức đứng dậy, lại theo lối cũ ra ngoài, đóng cửa mở cửa, vô cùng thuần thục, không có một động tác thừa nào cả.
Mạnh Tinh Linh ngay lập tức đuổi theo.
Lần này Phú Quý không phát hiện ra cô theo sau nên nó cứ thong thả bước đi, Mạnh Tinh Linh sợ mình chạy nhanh quá sẽ bị phát hiện nên cô cứ thế vừa đi vừa trốn, lén lút y như một tên trộm.
Cô thực sự sợ bảo vệ sẽ đến bắt mình đi.
Cuối cùng Phú Quý cũng dừng lại trước một tòa nhà, là địa điểm cũ, cũng chính là nơi cô mất dấu nó lần trước.
Lúc này Phú Quý không đi tiếp nữa, nhân lúc có người ra mở cửa thì nó từ từ đi theo vào trong, để lại Mạnh Tinh Linh một mình ở bên ngoài lo lắng.
Cửa của mỗi tòa nhà cần phải quẹt thẻ hoặc có chìa khóa tương ứng thì mới vào được, cô không kịp chạy vào nên đành tròn mắt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại.
Cô đành phải đợi một người khác sống ở đây để đi vào cùng với người ta…
Lúc mới bước vào đại sảnh, cô thực sự cảm thấy nơm nớp lo sợ, nhân viên quản lý ở đây kiểm soát rất chặt chẽ việc ai ra ai vào tòa nhà, lẽ dĩ nhiên tất cả những ai đến đây đều phải đăng ký thông tin mới được phép vào trong, Mạnh Tinh Linh sợ bị phát hiện ra không phải người trong tòa nhà này rồi bị đuổi ra ngoài.
May mắn thay, nhân viên quản lý kia đang nghịch điện thoại, chơi game bắt cá gì đó nên không để ý đến cô.
Nhưng Mạnh Tinh Linh vẫn là chậm một bước, lại mất dấu Phú Quý một lần nữa, đi một vòng hết tầng một mà vẫn không thấy nó đâu.
Cô lại lên tầng hai. Hôm nay cô nhất quyết sẽ không từ bỏ nữa, cho dù phải bới tung cả tòa nhà này lên cô cũng phải tìm cho ra con mèo này!
Cô đi nhanh hơn, nhịp tim cũng dồn dập hơn, cô cảm giác như mình đang đi bắt trộm vậy.
Cuối cùng khi rẽ vào một góc cua, cô nhìn thấy Phú Quý đang đứng trước cửa một chủ hộ, ngẩng cao cổ lên mà kêu, có thể là do nó kêu quá to, cũng có thể do quá tập trung nên nó không để ý Mạnh Tinh Linh đang từng bước đến gần mình.
Đột nhiên cửa mở ra, một người từ bên trong nhà bước ra ngoài…
Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt người ta thì đã thấy Phú Quý bước tới dụi đầu vào người kia, hết dụi trái lại dụi phải, lượn quanh chân người kia mà dụi, vừa dụi vừa làm nũng. Nó hành động như một đứa trẻ hư đang nhận lỗi, liên tục liếm láp người ta, khác hoàn toàn với cái điệu bộ hoàng thái tử khi ở nhà cô.
Con mèo này thì Phú Quý cái gì! Nó nên tên là Phú Thế Mỹ thì đúng hơn! Nó thực sự ở sau lưng cô có người khác?
Không ngờ một chuyến này cô thật sự được trải nghiệm làm người đi "bắt gian", đúng là liệu sự như thần, nói lời nào trúng lời ấy, thật có cảm giác mình là một nhà tiên ngôn, đúng là tự kề dao vào cổ mình mà!
Sau khi âu yếm một lát, Mạnh Tinh Linh thấy nó để lại một nhúm lông ở gấu quần của người kia rồi bước vào nhà anh ta như bước đi trên sàn catwalk.
Rõ ràng đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng Mạnh Tinh Linh thực sự ghen tị một cách không thể giải thích được.
Lúc cô ở nhà, Phú Quý chỉ miễn cưỡng đến gần cô một tí, cô cũng hiếm khi nhìn thấy lông mèo trên quần áo của mình, nếu có một chút dính lên người thì cũng chỉ là một ít từ không khí bay dính vào người cô mà thôi. Nếu không phải vì đâu đâu trong nhà cũng thấy lông mèo thì cô thực sự sẽ nghi ngờ việc nuôi con mèo này chỉ là một giấc mơ đẹp của cô.
"Xin lỗi, cô có chuyện gì vậy?"
Khi Mạnh Tinh Linh đang buồn bã đứng ở bên ngoài thì nghe thấy tiếng người đàn ông kia hỏi, giọng nói của anh ta hình như có chút quen thuộc.
Phú Quý vẫn đang quanh quẩn bên cạnh người đó, cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh… Khoảnh khắc hai mắt giao nhau ấy, tim cô đã lỡ một nhịp… Anh ta quá mức đẹp trai rồi!
Đường nét khuôn mặt này vô cùng rắn rỏi, da lại mịn màng, lông mày rậm, mắt đen tỏa ra khí thế bức người, tóc ngắn để gọn gàng, nhìn vẻ ngoài có cảm giác hơi khó gần.
Tuy nói vẻ ngoài của người đàn ông này thực sự không phải là gu của cô, nhưng quả thực rất khó để người ta có thể rời mắt khỏi người anh.
Cô trước nay có một sở thích khó bỏ, chính là ngắm mỹ nữ soái ca trên đời.
Rõ ràng nhìn anh ta có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu nhưng cô lại không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu.
Phải mất một lúc cô mới mở miệng: "Tôi... tôi đến tìm mèo của tôi."
Dáng người anh rất cao, toàn thân trên dưới mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, điệu bộ có chút lười nhác nhưng hoàn toàn không thể kìm được khí chất trên người. Mạnh Tinh Linh vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cau có và nghiêm túc của anh, cô liền dấy lên một nỗi sợ hãi vô cớ, lời nói ra có hơi lắp bắp.
Chẳng có lẽ cô không những không đón được Phú Quý về rồi còn bị người ta mắng cho một trận đấy chứ?
Không thể như thế được, vì Phú Quý, dù thế nào đi nữa cô cũng phải cứng rắn đến cùng!
"Tôi đến để đưa mèo của tôi về, làm phiền anh đứng ra ngoài một chút.”
Cô tăng âm lượng của mình lên.
Cô sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, nếu không thì gọi cảnh sát cũng được mà phải không?
Mạnh Tinh Linh dán chặt mắt xuống đất, cô cảm thấy nếu không nhìn vào mắt người đàn ông này thì sẽ không cảm thấy áp lực đè nặng. Cô cố gắng tự an ủi bản thân mình.
"Thế à? Tôi còn tưởng nó là con mèo của tôi."
Mạnh Tinh linh sững sờ một lúc, thay vì giọng điệu dữ tợn như tưởng tượng của cô, giọng anh lại rất trầm, còn mang theo chút ý cười trong đó.
Cô ngẩng đầu nhìn, anh đang dựa người vào cửa, cả người lười nhác đứng đó nhưng nụ cười trên môi không hề biến mất, cũng không có vẻ gì đáng sợ như cô nghĩ. Xem ra cô đã trách nhầm người ta rồi…
"Đúng vậy, nó là con mèo tôi nhặt được ở trong chung cư, nó luôn thích chạy ra ngoài, tôi cứ nghĩ nó đang đi chơi ở ngoài nhưng không ngờ lại chạy đến nhà anh. Nó không gây phiền phức gì cho anh chứ?"
Anh khẽ nhướng mày, khóe miệng câu lên nụ cười rất nhẹ, nhàn nhạt như có như không, nếu không nhìn kĩ sẽ khó có thể nhận ra được.
"Không có." Anh khẽ dịch người, để lộ ra một góc phòng: "Để tôi gọi nó ra cùng cô trở về."
Dễ dàng như vậy ư? Mạnh Tinh Linh đột nhiên có chút xấu hổ, cô vừa hiểu lầm người ta là người giàu không dễ nói chuyện, vốn đã chuẩn bị đầy đủ lý lẽ sẵn sàng cùng anh cãi một trận, vậy mà người ta đến hỏi cũng không hỏi thêm một câu, cứ vậy mà tin tưởng cô.
“Anh không có gì hỏi tôi sao?” Mạnh Tinh Linh không kìm được tò mò mà hỏi anh.
Anh đưa mắt nhìn cô, khoanh tay ôm ngực, khóe môi nhếch lên nụ cười lười biếng.
Câu hỏi của cô buồn cười đến vậy ư?
"Cô muốn tôi hỏi cô cái gì?"
"Ví dụ, các đặc điểm cơ bản của con mèo này, hoặc gì đó tương tự như vậy..."
“Không vội, trước tiên tôi hỏi cô...” Anh nhàn nhạt nhìn xuống cô, ánh mắt trực tiếp chiếu vào mắt cô, đôi mắt đen anh như vực sâu không đáy, làm cho người ta như rơi vào bẫy, khó mà thoát ra được.
Mạnh Tinh Linh có chút muốn lùi lại phía sau…
"Cô đã triệt sản cho nó?"
Cô gật đầu.
"Triệt sản ở bệnh viện nào?"
“Ở gần bệnh viện Sủng Nhạo.” Mặc dù cô không biết tại sao anh lại hỏi điều này nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
“Vậy được rồi.” Tay anh đút vào túi quần, đầu quay sang một bên để lộ ra đường quai hàm sắc sảo. Rõ ràng là ăn mặc có chút tùy ý như vậy nhưng vẫn lộ ra vẻ hoang dã đầy cá tính mạnh mẽ.
Xét đến làn da này, đừng nói anh ta là minh tinh nổi tiếng nào đó đấy nhé? Cô từng nghe nói rằng có một số ngôi sao sinh sống trong khu của mình, nhưng cô chưa từng gặp được, vị trước mắt này thì càng không phải nói, cô chẳng có ấn tượng gì cả.
"Fluffy, đi ra."
Fluffy…
Gì vậy, anh đặt tên cho con mèo là Fluffy?
Nhưng mà cô đã đặt tên cho nó là… Phú Quý...
Đột nhiên cô thấy hơi ngượng ngùng. Nếu cô biết rằng sẽ có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ đặt cho con mèo một cái tên dễ thương một chút, nếu không thì gọi là Quất Tử cũng được.
Tại sao cô lại nghe theo bản thân mà đặt cho nó cái tên Phú Quý cơ chứ?
Phú Quý dường như rất nhạy cảm với cái tên này, gọi vài lần là nó đã chạy tới, lại bắt đầu làm nũng, điên cuồng cọ cọ vào ống quần của anh.
Mạnh Tinh Linh bình thường có gọi khản cả giọng cũng không thấy nó phản ứng lại, cô đột nhiên cảm thấy mình mới là người dư thừa ở đây.
"Anh với nó có vẻ thân thiết nhỉ?"
Giọng điệu của cô có phần đau xót, ngay cả cô cũng có thể ngửi thấy mùi chua chua từ giọng điệu của mình huống hồ là người khác, cô nhìn thấy người kia nhướng mắt lên, ánh mắt của anh nhanh chóng quét qua mặt cô.
"Cô đưa nó về nhà đi."
Mạnh Tinh Linh gật đầu.
Nhưng chuyện xấu hổ lại đến, Phú Quý cứ dính chặt vào chân của anh, cái đầu nhỏ của nó tựa vào bắp chân anh không hề có một chút dấu hiệu muốn rời đi.
"Phú..." Mạnh Tinh Linh vừa muốn gọi nó, nhưng lại thôi. Dù sao cô vẫn thường gọi nó như vậy, nó cũng mặc kệ cô, cho nên cô muốn tạo dựng tên tuổi ngay tại chỗ, chỉ cần nó đáp lại cô thì coi như thành công.
Dù sao thì cô cũng không thể tiết lộ trình độ đặt tên của mình trước mặt người lạ.
"Romeo?"
Phú Quý phớt lờ cô.
"Jack?"
Vẫn là không thèm để ý.
"Obama?"
Lần này, Phú Quý không chỉ phớt lờ cô, thậm chí còn quay ngoắt đầu đi chỗ khác. Này là chê cô quá mất mặt rồi có đúng không???
Cô thừa nhận mình thất bại rồi, cô thực sự không có tài đặt tên, cái tên này không những không đáp ứng được mong muốn chiến thắng của cô mà còn khiến cô xấu hổ tới mức ngón chân đều quắp lại rồi.
"Phú Quý, lại đây."
Mạnh Tinh Linh ngập ngừng gọi, giọng rất nhỏ, cô tưởng rằng nó sẽ không nghe thấy, nhưng Phú Quý đã kêu "meo" một tiếng rồi quay qua nhìn cô.
Con mèo này chắc chắn là cố ý, chắc chắn là cố ý!!! Thường ngày ở nhà, cô ngoác mồm ra gọi nó mà nó đến vẫy cái đuôi cũng chẳng thèm vẫy một cái, thế mà bây giờ tai nó nhạy như thế rồi à? Gọi bé như vậy cũng nghe thấy cơ!
"Bình thường ở nhà tôi hay gọi nó bằng nhiều cái tên khác nhau. Có vẻ như nó vẫn thích cái tên này hơn cả. Con mèo này gu tệ thật đấy." Mạnh Tinh Linh cười ngượng giải thích.
Nói ra câu này cô liền cảm thấy chột dạ.
Đánh lừa được ai chứ?
Anh vẫn ung dung đứng bên cạnh không hề chen ngang, chỉ yên lặng xem như thể đang thưởng thức một chương trình hay ho nào đó.
Khi Mạnh Tinh Linh gọi Phú Quý đến lần thứ ba mà con mèo này vẫn không hề di chuyển, anh đành cúi xuống và kéo lấy nó bằng một tay rồi ôm vào trong lòng.
Người với người khác biệt thật là lớn mà, bình thường cô ôm Phú Quý bằng cả hai tay còn cảm thấy nặng, thế mà người ta lại có thể dễ dàng nhấc nó lên bằng một tay mà chẳng tốn chút sức nào.
Anh ôm con mèo tiến lên hai bước, khoảng cách giữa hai người bỗng bị thu hẹp lại.
Mạnh Tinh Linh không kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Trên người anh có mùi mộc hương nhàn nhạt, theo sau đó là một cảm giác quen thuộc vô cùng mạnh mẽ.
Anh càng đến gần, cô càng có cảm giác như đã nhìn thấy anh ở đâu đó.
Trong khi não cô còn đang quay mòng mòng, trong lòng lại cảm giác thấy một thứ lắm lông mềm mềm nào đó đang cọ vào.
Là anh đã nhét con Phú Quý này vào lòng cô.
Người này thật là… tại sao lại không làm như vậy sớm hơn.
Cũng tại cô đầu óc cứ như bị kẹt lại ở đâu, liên tục gọi Phú Quý nhưng nó đâu có nghe lời cô? Cô nên ôm nó từ đầu mới phải.
“Cảm ơn.” Mạnh Tinh Linh dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Ừm… Xin hỏi, quý danh của anh là?”
"Tôi họ Trình."
"Ồ, Trình tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu một lần rồi đúng không?"
Cuối cùng vẫn là không kìm được sự tò mò nên cô đã hỏi anh.
Trịnh Kỵ Ngôn mỉm cười, ý tứ mờ mịt: "Nhiều hơn một lần."
Anh nghe thấy Mạnh Tinh Linh nói "Ồ". Có phải âm kéo ra hơi dài rồi không, như thể cô đang suy nghĩ gì vậy. Anh cũng tưởng rằng cô đã nhớ ra. Thế mà…
"Ra là vậy, anh từng thấy tôi trong chung cư phải không? Chẳng trách, tôi cũng thấy anh rất là quen mặt, nghĩ kĩ một chút là không thấy có gì kì lạ nữa rồi, dù sao thì chung cư cũng là một nơi lớn như vậy, anh từng gặp tôi cũng là điều bình thường thôi."
Trình Kỵ Ngôn: “…”
Anh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô lấp lánh sáng ngời, chứa một niềm vui khi hiểu ra điều vướng mắc trong lòng từ lâu. Cô vẫn cho rằng bản thân thật sự đã thành công phá được án rồi!
Trình Kỵ Ngôn chỉ mỉm cười bất lực.
Chưa kịp giải thích xong thì con mèo trong lòng liên tục vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi cô.
Cô vừa ôm chắc mèo, vừa vội vàng nói tạm biệt: "Hôm nay đã quấy rầy anh rồi, sau này tôi sẽ để ý nó cẩn thận, thực xin lỗi."
Nói xong cô liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cũng bởi vậy mà cô không nhìn thấy, sau khi cô rời đi, Trình Kỵ Ngôn dựa vào cửa một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó cho đến khi ánh mắt mất đi tiêu điểm mới dời đi chỗ khác.
Một giọng nữ cất lên từ phía sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Vẫn còn đứng đây nhìn, không đành lòng đến vậy sao?"
Trịnh Kỵ Ngôn quay đầu lại, nhíu mày: "Sao em còn chưa chịu đi?"
“Anh vẫn chưa giải quyết chuyện của em.” Cô gái kia ló đầu ra, thuận theo hướng anh vừa nhìn, cười nói: “Cũng may là cô ấy không nhìn thấy em. Có điều, anh sẽ không yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?"
Trình Kỵ Ngôn không trả lời cô mà nhẹ nhàng bước thẳng vào nhà.
Anh nghĩ…
Cô thực sự rất dễ thương.
Chỉ là cung phản xạ có chút dài.
*
Trên đường trở về, Phú Quý không ngừng làm loạn trong lòng cô, Mạnh Tinh Linh liên tục vỗ về nó, cuối cùng không biết là bị Mạnh Tinh Linh thuyết phục hay là do làm loạn tới mệt rồi, cuối cùng thì nó cũng không quậy nữa.
Mèo vừa mới im được một chút thì lại đến lượt Mạnh Tinh Linh hồn vía bay tới chín tầng mây.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Hơn nữa càng nghĩ lại càng thấy sai sai.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Về cái cửa bên trên, không phải do tôi bịa ra, nhà tôi cũng có cái cửa như vậy, chỉ có điều, tay nắm cửa của nhà tôi là dạng dọc, nút bấm tương đối nhỏ, ở đây tôi có sửa một chút nhưng cũng không đến mức khoa trương quá.
Quả thực nhiều con mèo không có thông minh như vậy, nhưng tôi đã từng thấy rất nhiều con mèo đi lạc, chúng đều vô cùng thông minh, thậm chí là siêu thông minh. Nguyên mẫu của Phú Quý dựa theo con mèo của chị tôi, cũng là một con mèo màu cam, cũng là tự động đến nhà chị gái tôi ở, còn dẫn theo một đàn mèo con, mỗi ngày cũng có thói quen ra ngoài đi dạo rồi đúng giờ về nhà. Chuyện mà nó thích nhất chính là ra ngoài đánh chó, chó trong khu đều rất sợ nó (không sai, chính là con mèo mẹ nhỏ này)
Còn về việc Phú Quý về nhà như thế nào, tôi sẽ nói trong vài chương tới. Nữ chính là một mỹ nữ ngốc, nhất thời sẽ không phát hiện ra đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.