Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Chương 48: còn dám không? (H)
Tiểu Cam Cam
29/07/2023
Nằm ở trên chiếc giường lớn êm ái, cô không ngừng vặn vẹo cơ thể chỉ mong trốn thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con báo đang đè lên người, nhưng làm sao hắn dễ dàng để cho cô chạy đi được?
Tiểu Hắc chỉ vừa xoay người thì hắn nhanh chóng bắt lấy kéo cô trở về vị trí cũ, Xích Diễm dường như đang mất khống chế chôn đầu vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô rồi hôn miên man lên đó khiến cho cô vừa nhột vừa khó chịu.
" A, bỏ ra... không.. thích...".
Người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm xinh xắn rồi chế trụ, tiếp đó in lên môi cô một nụ hôn, hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại rồi bắt ép dây dưa. Tiểu Hắc dùng tay đấm vào ngực hắn nhưng rất nhanh bị người đàn ông bắt lấy rồi cố định ở trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại luồng vào bên trong vạt áo động chạm vào từng tấc da thịt.
Cô gấp gáp thở nhưng lại không dám hít sâu vì khẩn trương cho nên hô hấp càng thêm khó khăn, bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, cứ thế này thì cô sẽ bị hắn ăn vào bụng mất.
Sao lại thế này được?
Tiểu Hắc phản kháng, cố thoát khỏi miệng hắn rồi cấp bách lên tiếng:
" A... anh anh anh... anh không phải ghét loại người dễ dãi hay sao?!!!".
Người đàn ông hơi thở nặng nề, ánh mắt cháy bỏng chậm rãi nhìn cô, tuy lúc này đang vội vàng nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn mà suy nghĩ lời mà cô nói, Xích Diễm cúi đầu cắn lên vành tai của cô như muốn trừng phạt, hắn nhỏ giọng:
" Thì ra em có ý này cho nên mới cố gắng làm ra những hành động thân mật với ta, cơ mà làm sao đây... đúng là ta ghét loại người dễ dãi thật nhưng nếu là em thì không vấn đề".
Người đàn ông đưa lưỡi liếm vành tai mát lạnh của cô, một dòng điện chạy dọc từ sống lưng lan ra khắp cơ thể, Tiểu Hắc cảm thấy hắn không giống như ngày thường mới nhận thấy bản thân ngu ngốc đến nhường nào.
Mày đúng là đần hết chỗ nói, khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh thế này, nơi đây là lãnh thổ của hắn cho nên chẳng có ai cứu mày đâu, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc thế này cơ chứ?!!!
Người đàn ông phả hơi thở nóng rực hệt như dung nham lên người cô, từng tế bào trong cơ thể dường như có thể cảm nhận được giờ đây hắn đang muốn làm chuyện gì, Tiểu Hắc có chút run rẩy nhưng vẫn cứng đầu không khóc, giọng nói mang theo khẩn trương:
" Đừng, tôi không muốn".
Người đàn ông đưa tay chạm vào đồi núi mềm mại, thốt ra một câu đầy đe doạ:
" Lần sau có còn bày ra trò này nữa không?".
" Không, không làm nữa".
Xích Diễm áp sát vào người cô gái nằm bên dưới, thả lỏng một cánh tay đang được ghì trên đỉnh đầu rồi dùng cánh tay cường tráng nắm lấy dúi vào hạ thân sưng to, Tiểu Hắc hít vào một hơi, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bừng như sắp bỏng đến nơi khiến cho toàn thân của cô cứng ngắt, khuôn miệng nhỏ nhắn có chút sưng vì bị dày vò lắp bắp thét lên:
" A... cái... đừng... không thích...".
" Em châm lửa thì phải tự mình dập lửa, bày ra bao nhiêu trò khiến cho ta thế này mà không phải chịu trách nhiệm thì sao mà được?".
Mặc cho cô né tránh, hắn vẫn ép tay của cô vào cái vật đang sưng to của mình cho đến khi nó phun ra nước mới thôi.
Tiếp đó cũng không làm khó mà buông cổ tay nhỏ bé dính đầy chất lỏng như keo ra.
Hôm nay Tiểu Hắc đã có thêm một trải nghiệm khiến cho cô nhớ đến già, đúng là tự tạo nghiệp mà!!!
Dù không muốn nhưng có lẽ cô phải ở lại nơi này đến 2 năm.
Sau khi được thả ra, cô nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra khỏi phòng, người đàn ông không mặt dày đuổi theo như thường lệ, ngồi ở trên giường rồi thở dài:
" Cũng may là chưa mất khống chế".
Tiểu Hắc lao ra ngoài như một cơn gió, đi qua hành lang sáng đèn, một con báo đang nằm đó thoải mái liếm lông, nhìn thấy cô báo ta vui mừng muốn chạy đến ôm thì liền bị quát:
" Khả Diệu, nằm yên đó!!!".
Con báo khựng lại, đồng tử co lại trông có chút đần, đứng yên như chưa tiếp thu được tình hình hiện tại, Tiểu Hắc lướt qua và đi mất nó vẫn duy trì tư thế đó. Đến vài phút sau mới ngoe nguẩy đuôi, xoay đầu ngó nghiêng rồi mới nằm xuống, tiếp tục liếm lông.
Tiểu Hắc sau khi đã rửa tay sạch sẽ liền trở về phòng đòn chặt cửa, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi đến sáng.
Tiểu Hắc chỉ vừa xoay người thì hắn nhanh chóng bắt lấy kéo cô trở về vị trí cũ, Xích Diễm dường như đang mất khống chế chôn đầu vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô rồi hôn miên man lên đó khiến cho cô vừa nhột vừa khó chịu.
" A, bỏ ra... không.. thích...".
Người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm xinh xắn rồi chế trụ, tiếp đó in lên môi cô một nụ hôn, hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại rồi bắt ép dây dưa. Tiểu Hắc dùng tay đấm vào ngực hắn nhưng rất nhanh bị người đàn ông bắt lấy rồi cố định ở trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại luồng vào bên trong vạt áo động chạm vào từng tấc da thịt.
Cô gấp gáp thở nhưng lại không dám hít sâu vì khẩn trương cho nên hô hấp càng thêm khó khăn, bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, cứ thế này thì cô sẽ bị hắn ăn vào bụng mất.
Sao lại thế này được?
Tiểu Hắc phản kháng, cố thoát khỏi miệng hắn rồi cấp bách lên tiếng:
" A... anh anh anh... anh không phải ghét loại người dễ dãi hay sao?!!!".
Người đàn ông hơi thở nặng nề, ánh mắt cháy bỏng chậm rãi nhìn cô, tuy lúc này đang vội vàng nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn mà suy nghĩ lời mà cô nói, Xích Diễm cúi đầu cắn lên vành tai của cô như muốn trừng phạt, hắn nhỏ giọng:
" Thì ra em có ý này cho nên mới cố gắng làm ra những hành động thân mật với ta, cơ mà làm sao đây... đúng là ta ghét loại người dễ dãi thật nhưng nếu là em thì không vấn đề".
Người đàn ông đưa lưỡi liếm vành tai mát lạnh của cô, một dòng điện chạy dọc từ sống lưng lan ra khắp cơ thể, Tiểu Hắc cảm thấy hắn không giống như ngày thường mới nhận thấy bản thân ngu ngốc đến nhường nào.
Mày đúng là đần hết chỗ nói, khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh thế này, nơi đây là lãnh thổ của hắn cho nên chẳng có ai cứu mày đâu, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc thế này cơ chứ?!!!
Người đàn ông phả hơi thở nóng rực hệt như dung nham lên người cô, từng tế bào trong cơ thể dường như có thể cảm nhận được giờ đây hắn đang muốn làm chuyện gì, Tiểu Hắc có chút run rẩy nhưng vẫn cứng đầu không khóc, giọng nói mang theo khẩn trương:
" Đừng, tôi không muốn".
Người đàn ông đưa tay chạm vào đồi núi mềm mại, thốt ra một câu đầy đe doạ:
" Lần sau có còn bày ra trò này nữa không?".
" Không, không làm nữa".
Xích Diễm áp sát vào người cô gái nằm bên dưới, thả lỏng một cánh tay đang được ghì trên đỉnh đầu rồi dùng cánh tay cường tráng nắm lấy dúi vào hạ thân sưng to, Tiểu Hắc hít vào một hơi, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bừng như sắp bỏng đến nơi khiến cho toàn thân của cô cứng ngắt, khuôn miệng nhỏ nhắn có chút sưng vì bị dày vò lắp bắp thét lên:
" A... cái... đừng... không thích...".
" Em châm lửa thì phải tự mình dập lửa, bày ra bao nhiêu trò khiến cho ta thế này mà không phải chịu trách nhiệm thì sao mà được?".
Mặc cho cô né tránh, hắn vẫn ép tay của cô vào cái vật đang sưng to của mình cho đến khi nó phun ra nước mới thôi.
Tiếp đó cũng không làm khó mà buông cổ tay nhỏ bé dính đầy chất lỏng như keo ra.
Hôm nay Tiểu Hắc đã có thêm một trải nghiệm khiến cho cô nhớ đến già, đúng là tự tạo nghiệp mà!!!
Dù không muốn nhưng có lẽ cô phải ở lại nơi này đến 2 năm.
Sau khi được thả ra, cô nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra khỏi phòng, người đàn ông không mặt dày đuổi theo như thường lệ, ngồi ở trên giường rồi thở dài:
" Cũng may là chưa mất khống chế".
Tiểu Hắc lao ra ngoài như một cơn gió, đi qua hành lang sáng đèn, một con báo đang nằm đó thoải mái liếm lông, nhìn thấy cô báo ta vui mừng muốn chạy đến ôm thì liền bị quát:
" Khả Diệu, nằm yên đó!!!".
Con báo khựng lại, đồng tử co lại trông có chút đần, đứng yên như chưa tiếp thu được tình hình hiện tại, Tiểu Hắc lướt qua và đi mất nó vẫn duy trì tư thế đó. Đến vài phút sau mới ngoe nguẩy đuôi, xoay đầu ngó nghiêng rồi mới nằm xuống, tiếp tục liếm lông.
Tiểu Hắc sau khi đã rửa tay sạch sẽ liền trở về phòng đòn chặt cửa, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi đến sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.