Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Chương 56: đẹp lắm
Tiểu Cam Cam
04/08/2023
Trên chiếc giường lớn hai thân thể quấn lấy nhau, người đàn ông vẫn ngậm chặt lấy môi của cô gái dù thời gian đã trôi qua lâu, Tiểu Hắc như bị hắn rút cạn linh hồn, nằm dưới thân hắn chẳng còn sức phản kháng.
Người đàn ông tách chân của cô rồi chen hông vào ma sát kịch liệt, quần áo của hắn vẫn còn rất chỉnh tề còn của cô thì bị xốc lên ẩn hiện da thịt mềm mại.
Tiếng quần áo cọ vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, hoa viên của thiếu nữ bị vật thô to trong đũng quần liên tục chà liên tục có hơi ngứa ngáy.
'' Ưm...''.
Môi bị xâm chiếm, lưỡi bị quấn lấy, quanh quẩn đều là mùi hương ruêng biệt thuộc về hắn. Người đàn ông như bị nghiện, hôn mãi không chán.
Đến mức cô cảm nhận rõ môi của mình đang sưng nóng và tê liệt thì hắn vẫn không ngừng ngậm lấy, cắn nuốt từng ngụm.
Cho tới khi cô chẳng còn sức lực xụi lơ nằm trên giường thì hắn mới chịu buông tha.
Xích Diễm nằm bên cạnh rồi ôm lấy cô, hắn cọ đầu vào hõm cổ trắng, thoả mãn thở một hơi rồi mở miệng:
'' Biết là em thấy tiếc nhưng mà ta còn phải để dành cho đêm tân hôn nữa, truyền thống đôi khi khổ lắm á\~''.
Đầu óc cô quay mòng mòng, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập nhanh đến mức cô hoài nghi nó không còn bình thường, môi mọng hé mở rồi hô hấp. Rõ ràng vừa mới tỉnh lại nhưng sau màn kịch liệt ấy cô lại thiếp đi.
Hai mắt cố gắng mở nhưng càng như thế thì lại càng mệt.
Tên khốn bên cạnh còn ngân nga điệu hát ru, đầu óc mơ hồ trống rỗng, Tiểu Hắc chớp chớp mắt rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, không có gì ngạc nhiên khi điều mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt bất lương của người nào đó.
'' Chào buổi sáng\~'' - Xích Diễm lên tiếng, còn vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy vài cái.
Tiểu Hắc thoáng chút giật mình, nhanh chóng bật dậy rồi nhìn quần áo của mình, vẫn còn...
Người đàn ông nhìn hành động của cô, thoải mái lên tiếng:
'' Ta giúp em mặc lại rồi, đẹp lắm á''.
Đẹp? Cái gì đẹp?
Tiểu Hắc nóng máu muốn dần cho hắn ra bã thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói:
'' Điện hạ, thập tam công chúa đã cho xe ngựa đến mời Tiểu Hắc đến dùng trà ạ''.
Xích Diễm vươn vai một cái rồi nằm nghiêng người chống tay lên trán, gợi đòn mà nói:
'' Đến đó rồi thì đừng có quên ở nơi này vẫn có người một lòng một dạ chờ đợi iêm\~''.
Tiểu Hắc đứng lên sửa sang lại quần áo rồi lườm hắn:
'' Đi chết đi''.
Nói xong liền đi ra ngoài, đóng cửa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy loáng thoáng bên trong có tiếng truyền ra:
'' Ta đợi iêm về khiến ta mệt chết đó\~''.
Đúng là mình không ngại thì người khác sẽ ngại giúp, Tiểu Hắc chẳng dám nhìn Lương Tri đang đi bên cạnh, còn anh thì lại nhẹ nhàng trấn an:
'' Đừng lo, điện hạ lúc nhỏ được tiên đoán có tận 9 cái mạng, không dễ chết đâu''.
''...............''.
Xe ngựa mà thập tam công chúa đưa đến là xe 3 ngựa kéo, thiết kế vô cùng đẹp.
Tiểu Hắc bước lên xe rời đi thì bao nhiêu mệt mỏi và phiền muộn liền bay đi mất.
Dinh thự của Xích Hương Hương không lớn bằng của hắn, nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi.
Khi cô đến nơi thì công chúa cùng với tiểu thư nhà thái sư đang thưởng trà, nhìn thấy Tiểu Hắc, Xích Hương Hương khó giấu được biểu tình vui vẻ:
'' Tiểu Hắc đến rồi sao? Ừm, hôm qua thật ngại quá, vốn mời cậu đến đây nhưng lại không được''.
'' Công chúa khách sáo quá rồi'' - Tiểu Hắc lên tiếng.
'' Ngồi đi, chúng tôi đang trò chuyện. À đúng rồi, Mễ Lộ, cô vẫn chưa nói vì sao trên tay lại có vết thương''.
Mễ Lộ nhìn Xích Hương Hương rồi lại nhìn xuống bàn tay đang quấn băng, tầm mắt hơi quét qua Tiểu Hắc nhưng nhanh chóng thu về, cười nhẹ rồi lên tiếng:
'' Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị gai của hoa đâm trúng''.
Tiểu Hắc chủ yếu ngồi nghe hai người trước mặt trò chuyện.
Mễ Lộ đôi khi có ý muốn cô lập Tiểu Hắc nhưng cô cũng chẳng biết, rời khỏi dinh thự của hắn vui gần chết, giờ đây cô đang tận hưởng bầu không khí trong lành, ai hỏi gì thì chỉ ậm ừ cho qua chuyện, thiết nghĩ nếu như ở lại đây đến 2 năm rồi về Đế Quốc thì hay quá.
Tiệc trà kết thúc, gương mặt thập tam công chúa liền buồn thiu, Tiểu Hắc cũng tiếc nuối vô cùng, cô không muốn về đâu, cái tên biến thái kia giờ này chắc đang ngồi ở đại điện chơi với báo.
Người đàn ông tách chân của cô rồi chen hông vào ma sát kịch liệt, quần áo của hắn vẫn còn rất chỉnh tề còn của cô thì bị xốc lên ẩn hiện da thịt mềm mại.
Tiếng quần áo cọ vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, hoa viên của thiếu nữ bị vật thô to trong đũng quần liên tục chà liên tục có hơi ngứa ngáy.
'' Ưm...''.
Môi bị xâm chiếm, lưỡi bị quấn lấy, quanh quẩn đều là mùi hương ruêng biệt thuộc về hắn. Người đàn ông như bị nghiện, hôn mãi không chán.
Đến mức cô cảm nhận rõ môi của mình đang sưng nóng và tê liệt thì hắn vẫn không ngừng ngậm lấy, cắn nuốt từng ngụm.
Cho tới khi cô chẳng còn sức lực xụi lơ nằm trên giường thì hắn mới chịu buông tha.
Xích Diễm nằm bên cạnh rồi ôm lấy cô, hắn cọ đầu vào hõm cổ trắng, thoả mãn thở một hơi rồi mở miệng:
'' Biết là em thấy tiếc nhưng mà ta còn phải để dành cho đêm tân hôn nữa, truyền thống đôi khi khổ lắm á\~''.
Đầu óc cô quay mòng mòng, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập nhanh đến mức cô hoài nghi nó không còn bình thường, môi mọng hé mở rồi hô hấp. Rõ ràng vừa mới tỉnh lại nhưng sau màn kịch liệt ấy cô lại thiếp đi.
Hai mắt cố gắng mở nhưng càng như thế thì lại càng mệt.
Tên khốn bên cạnh còn ngân nga điệu hát ru, đầu óc mơ hồ trống rỗng, Tiểu Hắc chớp chớp mắt rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, không có gì ngạc nhiên khi điều mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt bất lương của người nào đó.
'' Chào buổi sáng\~'' - Xích Diễm lên tiếng, còn vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy vài cái.
Tiểu Hắc thoáng chút giật mình, nhanh chóng bật dậy rồi nhìn quần áo của mình, vẫn còn...
Người đàn ông nhìn hành động của cô, thoải mái lên tiếng:
'' Ta giúp em mặc lại rồi, đẹp lắm á''.
Đẹp? Cái gì đẹp?
Tiểu Hắc nóng máu muốn dần cho hắn ra bã thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói:
'' Điện hạ, thập tam công chúa đã cho xe ngựa đến mời Tiểu Hắc đến dùng trà ạ''.
Xích Diễm vươn vai một cái rồi nằm nghiêng người chống tay lên trán, gợi đòn mà nói:
'' Đến đó rồi thì đừng có quên ở nơi này vẫn có người một lòng một dạ chờ đợi iêm\~''.
Tiểu Hắc đứng lên sửa sang lại quần áo rồi lườm hắn:
'' Đi chết đi''.
Nói xong liền đi ra ngoài, đóng cửa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy loáng thoáng bên trong có tiếng truyền ra:
'' Ta đợi iêm về khiến ta mệt chết đó\~''.
Đúng là mình không ngại thì người khác sẽ ngại giúp, Tiểu Hắc chẳng dám nhìn Lương Tri đang đi bên cạnh, còn anh thì lại nhẹ nhàng trấn an:
'' Đừng lo, điện hạ lúc nhỏ được tiên đoán có tận 9 cái mạng, không dễ chết đâu''.
''...............''.
Xe ngựa mà thập tam công chúa đưa đến là xe 3 ngựa kéo, thiết kế vô cùng đẹp.
Tiểu Hắc bước lên xe rời đi thì bao nhiêu mệt mỏi và phiền muộn liền bay đi mất.
Dinh thự của Xích Hương Hương không lớn bằng của hắn, nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi.
Khi cô đến nơi thì công chúa cùng với tiểu thư nhà thái sư đang thưởng trà, nhìn thấy Tiểu Hắc, Xích Hương Hương khó giấu được biểu tình vui vẻ:
'' Tiểu Hắc đến rồi sao? Ừm, hôm qua thật ngại quá, vốn mời cậu đến đây nhưng lại không được''.
'' Công chúa khách sáo quá rồi'' - Tiểu Hắc lên tiếng.
'' Ngồi đi, chúng tôi đang trò chuyện. À đúng rồi, Mễ Lộ, cô vẫn chưa nói vì sao trên tay lại có vết thương''.
Mễ Lộ nhìn Xích Hương Hương rồi lại nhìn xuống bàn tay đang quấn băng, tầm mắt hơi quét qua Tiểu Hắc nhưng nhanh chóng thu về, cười nhẹ rồi lên tiếng:
'' Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị gai của hoa đâm trúng''.
Tiểu Hắc chủ yếu ngồi nghe hai người trước mặt trò chuyện.
Mễ Lộ đôi khi có ý muốn cô lập Tiểu Hắc nhưng cô cũng chẳng biết, rời khỏi dinh thự của hắn vui gần chết, giờ đây cô đang tận hưởng bầu không khí trong lành, ai hỏi gì thì chỉ ậm ừ cho qua chuyện, thiết nghĩ nếu như ở lại đây đến 2 năm rồi về Đế Quốc thì hay quá.
Tiệc trà kết thúc, gương mặt thập tam công chúa liền buồn thiu, Tiểu Hắc cũng tiếc nuối vô cùng, cô không muốn về đâu, cái tên biến thái kia giờ này chắc đang ngồi ở đại điện chơi với báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.