Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Chương 59: ép chặt (H)
Tiểu Cam Cam
05/08/2023
Hành vi quá rõ ràng, tay bị túm lấy, bức thư đang bị hắn ngậm, vậy nên nếu muốn lấy thì cô chỉ có thể dùng miệng.
Tiểu Hắc cắn răng nghiến lợi, căm tức nhìn người đàn ông trước mặt rồi mắng chửi:
" Khốn kiếp".
Hắn nghiêng đầu một cái, ý cười hiện rõ trên mặt rồi lên tiếng:
" E ấy nó ún y, a ỏi ó ò\~".
Phát âm không rõ thì câm mồm đi, dù cô chẳng biết hắn đang nói gì nhưng cũng có thể đoán được vài phần thông qua cái điệu bộ gợi đòn ấy.
Hắn chắc chắn đang muốn cô lấy lá thư đó xuống, và Tiểu Hắc thực sự không muốn phải giải nghĩa chút nào.
- Em lấy nó xuống đi, ta mỏi quó ò\~.
Tiểu Hắc cắn cắn môi dưới nhìn cái tên khốn kiếp trước mặt đang thoải mái lắc lư, lần nữa cố trấn an bản thân.
Lá thư khá to, dù hắn có muốn giở trò thì cũng không thể được, mau chóng lấy nó lại rồi rời khỏi nơi này thật nhanh là được, đừng có tức giận kẻo làm hỏng chuyện, cũng đừng có để tâm đến kẻ điên.
Người đàn ông ngoài người đến ngày càng gần, thi thoảng sẽ dùng một góc của lá thư khẽ chạm vào mũi cô để hối thúc mau nhanh lên, Tiểu Hắc cau có chau mày, dù không thích nhưng vẫn hé miệng rồi ngậm lấy thư.
Khác với suy nghĩ của cô, hắn buông bỏ rất dễ dàng, đến mức cô ngạc nhiên mà chớp chớp vài cái.
Người đàn ông thả cổ tay của cô ra rồi không báo trước ôm lấy, lúc này cả hai như bị hút vào nhau, chẳng có lấy một kẽ hở. Bàn tay của người đàn ông đặt ở sau gáy và ở trên eo thon ép cô phải tựa sát vào mình.
Xích Diễm nhắm chuẩn xác cái má mịn màng dí môi vào khiến cho cô như một chú mèo bị doạ cho kinh hãi mà dựng ngược lông.
" Ưnnnn...".
Dưới sự phản kháng không có tác dụng của cô, người đàn ông vẫn tận hưởng, hắn hít vào một hơi rồi thở ra đầy thoả mãn, nhưng quá trình đó lặp lại không phải chỉ có một lần.
Sau khi chán chê thì Xích Diễm lại chu môi rồi tiếp tục hôn chụt chụt vào má, điều mà Tiểu Hắc cảm nhận được mà sự ướt át, tên khốn này hắn dám dây nước miếng vào mặt cô!!!
" Ưn, ả a!!!" - Tiểu Hắc miệng ngậm bức thư nhưng vẫn cố gắng mà nói.
Hắn thừa biết cô đang bảo 'thả ra' nhưng lại xấu xa bóp méo lời nói đó:
" Hở, em nói gì cơ? Hả ra? Ý em bảo ta hả miệng lớn để hôn em ó hỏ?".
Gương mặt cô tái mét, lắc đầu kịch liệt nhưng cái tên trước mặt lại bày ra cái dáng vẻ yểu điệu bẽn lẽn rồi đáp:
" Như thế có chút không hợp quy tắc, em cũng biết ta là người truyền thống, không có chủ động bao giờ\~".
Vậy thì mau thả ra, cái tên khốn kiếp chết tiệc này!
" Ưm ưm ưm".
Hắn cắn vào má cô một cái rồi tiếp tục nói:
" Nhưng nếu em đã muốn thì ta sẽ chiều lòng em, ta chịu thiệt thòi một chút chút cũng không sao, em hài lòng là được, cục cưng à\~".
Tiểu Hắc không biết đã trải qua bao lâu, cô thà đánh nhau với đám ám sát đến chết còn hơn phải ở trong hoàn cảnh này, tên khốn kiếp... hắn hôn đến mức một bên hàm của cô bắt đầu xuất hiện cảm giác ê mỏi.
Cô đấm vào vai hắn, dồn hết sức lực mà đấm nhưng chẳng hề hấn gì.
Dù sao cũng là dân học võ, vậy mà chẳng hề làm lung lay lấy nỗi một cái.
Xích Diễm sau khi đã dày vò một bên má xong xuôi liền ôm lấy, gục đầu vào hõm cổ hít lấy hít để, Tiểu Hắc vẫn chống cự, thậm chí cô còn cào cấu mong hắn buông mình ra, nhưng cái tên này có bệnh, hắn há miệng gặm lấy cổ cô rồi ở bên tai nói ra câu vô sỉ:
" Đau quó ò, em nhẹ nhẹ thôi, ta mỏng manh yếu đuối lắm\~".
Cô bị hắn quấn lấy đến nỗi sức lực cũng chẳng còn, bỏ bức thư trong miệng ra rồi cúi đầu cắn vào cổ hắn, cắn thật mạnh.
" ️\~".
Ai mà ngờ hành động này chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho hắn suýt nữa thì giải quyết cô.
Xích Diễm đè cô xuống dưới sofa ép chặt lấy, hai cơ thể dính lấy nhau thuận tiện để cho hắn dúi cái nơi nào đó vào người cô rồi cọ xát, đến lúc này thì Tiểu Hắc không còn bình tĩnh mà thét lớn:
" Đừng có làm bậy, mau bỏ ra".
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông, hắn tiếp tục thúc hông lên xuống cho đến khi gầm lên mới buông cô ra.
Thật truyền thống.
Tiểu Hắc cắn răng nghiến lợi, căm tức nhìn người đàn ông trước mặt rồi mắng chửi:
" Khốn kiếp".
Hắn nghiêng đầu một cái, ý cười hiện rõ trên mặt rồi lên tiếng:
" E ấy nó ún y, a ỏi ó ò\~".
Phát âm không rõ thì câm mồm đi, dù cô chẳng biết hắn đang nói gì nhưng cũng có thể đoán được vài phần thông qua cái điệu bộ gợi đòn ấy.
Hắn chắc chắn đang muốn cô lấy lá thư đó xuống, và Tiểu Hắc thực sự không muốn phải giải nghĩa chút nào.
- Em lấy nó xuống đi, ta mỏi quó ò\~.
Tiểu Hắc cắn cắn môi dưới nhìn cái tên khốn kiếp trước mặt đang thoải mái lắc lư, lần nữa cố trấn an bản thân.
Lá thư khá to, dù hắn có muốn giở trò thì cũng không thể được, mau chóng lấy nó lại rồi rời khỏi nơi này thật nhanh là được, đừng có tức giận kẻo làm hỏng chuyện, cũng đừng có để tâm đến kẻ điên.
Người đàn ông ngoài người đến ngày càng gần, thi thoảng sẽ dùng một góc của lá thư khẽ chạm vào mũi cô để hối thúc mau nhanh lên, Tiểu Hắc cau có chau mày, dù không thích nhưng vẫn hé miệng rồi ngậm lấy thư.
Khác với suy nghĩ của cô, hắn buông bỏ rất dễ dàng, đến mức cô ngạc nhiên mà chớp chớp vài cái.
Người đàn ông thả cổ tay của cô ra rồi không báo trước ôm lấy, lúc này cả hai như bị hút vào nhau, chẳng có lấy một kẽ hở. Bàn tay của người đàn ông đặt ở sau gáy và ở trên eo thon ép cô phải tựa sát vào mình.
Xích Diễm nhắm chuẩn xác cái má mịn màng dí môi vào khiến cho cô như một chú mèo bị doạ cho kinh hãi mà dựng ngược lông.
" Ưnnnn...".
Dưới sự phản kháng không có tác dụng của cô, người đàn ông vẫn tận hưởng, hắn hít vào một hơi rồi thở ra đầy thoả mãn, nhưng quá trình đó lặp lại không phải chỉ có một lần.
Sau khi chán chê thì Xích Diễm lại chu môi rồi tiếp tục hôn chụt chụt vào má, điều mà Tiểu Hắc cảm nhận được mà sự ướt át, tên khốn này hắn dám dây nước miếng vào mặt cô!!!
" Ưn, ả a!!!" - Tiểu Hắc miệng ngậm bức thư nhưng vẫn cố gắng mà nói.
Hắn thừa biết cô đang bảo 'thả ra' nhưng lại xấu xa bóp méo lời nói đó:
" Hở, em nói gì cơ? Hả ra? Ý em bảo ta hả miệng lớn để hôn em ó hỏ?".
Gương mặt cô tái mét, lắc đầu kịch liệt nhưng cái tên trước mặt lại bày ra cái dáng vẻ yểu điệu bẽn lẽn rồi đáp:
" Như thế có chút không hợp quy tắc, em cũng biết ta là người truyền thống, không có chủ động bao giờ\~".
Vậy thì mau thả ra, cái tên khốn kiếp chết tiệc này!
" Ưm ưm ưm".
Hắn cắn vào má cô một cái rồi tiếp tục nói:
" Nhưng nếu em đã muốn thì ta sẽ chiều lòng em, ta chịu thiệt thòi một chút chút cũng không sao, em hài lòng là được, cục cưng à\~".
Tiểu Hắc không biết đã trải qua bao lâu, cô thà đánh nhau với đám ám sát đến chết còn hơn phải ở trong hoàn cảnh này, tên khốn kiếp... hắn hôn đến mức một bên hàm của cô bắt đầu xuất hiện cảm giác ê mỏi.
Cô đấm vào vai hắn, dồn hết sức lực mà đấm nhưng chẳng hề hấn gì.
Dù sao cũng là dân học võ, vậy mà chẳng hề làm lung lay lấy nỗi một cái.
Xích Diễm sau khi đã dày vò một bên má xong xuôi liền ôm lấy, gục đầu vào hõm cổ hít lấy hít để, Tiểu Hắc vẫn chống cự, thậm chí cô còn cào cấu mong hắn buông mình ra, nhưng cái tên này có bệnh, hắn há miệng gặm lấy cổ cô rồi ở bên tai nói ra câu vô sỉ:
" Đau quó ò, em nhẹ nhẹ thôi, ta mỏng manh yếu đuối lắm\~".
Cô bị hắn quấn lấy đến nỗi sức lực cũng chẳng còn, bỏ bức thư trong miệng ra rồi cúi đầu cắn vào cổ hắn, cắn thật mạnh.
" ️\~".
Ai mà ngờ hành động này chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho hắn suýt nữa thì giải quyết cô.
Xích Diễm đè cô xuống dưới sofa ép chặt lấy, hai cơ thể dính lấy nhau thuận tiện để cho hắn dúi cái nơi nào đó vào người cô rồi cọ xát, đến lúc này thì Tiểu Hắc không còn bình tĩnh mà thét lớn:
" Đừng có làm bậy, mau bỏ ra".
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông, hắn tiếp tục thúc hông lên xuống cho đến khi gầm lên mới buông cô ra.
Thật truyền thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.