Chương 32: Vị thần duy nhất
Đinh Mặc
12/12/2015
Trong đống đổ nát của Vị Ương cung, giữa làn bụi khói tràn ngập đất trời, một vật thể bằng
kim loại màu bạc khổng lồ, cao bằng ngôi nhà hai tầng chẳng biết từ lúc
nào đã lẳng lặng xuất hiện sừng sững ở nơi đó. Thoạt nhìn, nó có đầu
hình elip, thân ngắn, thuôn hình giọt nước, hai cái cánh hẹp dài, sắc
nhọn, giống như một con diều hâu bằng kim loại chiếm giữ mặt đất.
Đây rõ ràng là một chiếc phi cơ chiến đấu! Nòng pháo dưới bụng máy bay đang hướng thẳng lên trời, hóa ra hỏa lực phá hủy chiếc Báo Săn ban nãy chính là được bắn ra từ đây. Tô Di chưa từng nhìn thấy chiếc phi cơ chiến đấu nào có hình dạng thế này. Bụng máy bay rất nhỏ, không che nổi một người. Tại sao nó lại đột ngột xuất hiện ở nơi này? Là lực lượng vũ trụ chưa được biết đến, hay là... Sau tiếng gầm rú ngắn ngủi của động cơ, chiếc phi cơ chiến đấu màu bạc đó chậm rãi bay lên không trung, rung lắc, chao đảo hơn mười mét rồi chợt tăng tốc, cứ thế bay thẳng lên cao.
Đúng lúc này, cơ thể Tô Di chợt nghiêng ngả, Nguyệt Mặc đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, cô mới có thể đứng vững.
Cô đưa mắt nhìn lại, mọi người đều lảo đảo chực ngã. Mặt đất đang rung lắc kịch liệt!
Động đất ư?
Không, không phải là động đất!
Tô Di bỗng thấy, mảnh đất phía trước mặt dường như đang bị một lực cực mạnh xé toạc, vết nứt vừa sâu hoắm vừa thô ráp nhanh chóng lan tỏa như nấm mọc sau mưa, cả địa cầu chia năm sẻ bảy. Sau đó, mặt đất bị xới tung, người đứng trên đó giống như bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, văng ra đằng xa. Mà ở chỗ đất vừa bị xới tung, có một chiếc, hai chiếc... từng chiếc phi cơ chiến đấu tựa như vừa được đánh thức, bỗng nhiên có sinh mệnh, trồi lên khỏi mặt đất, nối đuôi nhau bay thẳng lên trời. Sau khi chiếc phi cơ thứ ba mươi vừa bay lên, chúng tự động tạo thành hàng ngũ tấn công hình nón, cơ hồ đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây không phải là phi cơ của Lính đánh thuê, càng không phải phi cơ của Trùng tộc. Đây là loại phi cơ chiến đấu Tô Di chưa từng thấy qua, chiếc nào chiếc nấy thoạt nhìn đều hết sức cũ kĩ, có đôi chỗ còn sứt mẻ, cánh máy bay khá sắc nhọn, thân máy nâu xỉn cùng những ống pháo rỉ sét loang lổ dưới bụng máy bay, mang lại cho người ta cảm giác bị áp bức và uy hiếp đến khó tả. Những chiếc phi cơ này là từ dưới mặt đất chui lên, vậy thì... ai đang điều khiển chúng?
Hay... đó căn bản là máy bay không người lái?
Những nghi hoặc vẫn luôn âm ỉ trong lòng Tô Di bỗng trở nên rõ ràng. Cô nhớ lại tình hình lúc đưa Nguyệt Mặc bay quanh hành tinh một vòng. Lúc đó, cô vì thể lực suy kiệt, ý thức mơ màng mà đã bỏ sót mất một chi tiết. Từng cảnh sắc thoáng lướt qua đáy mặt - biển cả bao la, tịch mịch tựa biển chết, sa mạc trải dài mênh mông đến vô tận, còn cả châu Âu, châu Phi, châu Mỹ... vắng lặng không một bóng người. Có lẽ là do trên tuyến đường bay của cô vừa hay không xuất hiện con người, dù sao thì ở thời đại này, đời sống xã hội chưa phát triển, dân số vẫn còn thưa thớt. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, không bình thường chút nào.
Con người, sa mạc, đại dương, động vật, thực vật...
Đúng rồi! Chính là động thực vật!
Không chỉ vắng bóng người mà ở hành tinh này còn chẳng có lấy bất cứ một loài động thực vật nào! Ngoài bảy địa điểm chôn đầu đạn hạt nhân bên ngoài lãnh thổ Đại Đường, cô chưa từng thấy một gốc cây, một ngọn cỏ xanh tươi hay bất kỳ con linh dương nhanh nhẹn nào! Không nhìn thấy con người thì có thể quy về vấn đề xác suất, nhưng nếu không hề có bất cứ sinh mệnh nào khác...
Tinh cầu này, thực sự là Trái đất sao?
Nhưng tại sao con người nơi này lại có ngoại hình giống hệt người gốc Hoa, còn nói được tiếng Hán? Hơn nữa, còn có đội ngũ võ lâm nhân sĩ, am hiểu võ công? Thậm chí còn có Đại Đường, Trường An, Trường Thành?
Chẳng lẽ đây là không gian song song với Trái đất? Hoặc cũng có thể, Trái đất vốn hoàn toàn tương phản với những ghi chép lịch sử mà Tô Di biết.
Sự thật rốt cuộc là thế nào đây?
Tô Di lập tức chạy về chiếc Báo Săn của mình đang đỗ, khởi động máy, chuẩn bị chạy trốn. Đúng lúc này, Nguyệt Mặc bỗng nhiên thốt lên: “Điện hạ?” Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Vị Ương cung, vẻ mặt khó có thể tin được.
Tô Di nhìn sang, chỉ thấy từ giữa lớp bụi mù, một bóng dáng nhỏ nhắn, yếu ớt trong bộ y phục rách tả tơi từ từ xuất hiện. Người đó cúi thấp đầu, búi tóc tôn quý thường thấy giờ xổ tung, rối bù, trong chẳng khác nào kẻ ăn mày. Nhưng bước chân của cô ta lại rất vững vàng, tiến thẳng về phía mọi người đang đứng. Động tác của cô ta tựa hồ rất chậm rãi, khoan thai nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt mọi người, giống hệt âm hồn quỷ dị.
Công chúa? Phi cơ chiến đấu?
Chẳng phải cô ta bị lựu đạn của mình ném cho bị thương nặng, sau đó lại chôn vùi dưới đống đổ nát trong Vị Ương cung rồi sao? Tại sao lúc này, ngoài y phục rách tả tơi ra, dường như cô ta không bị làm sao hết? Việc cô ta tỉnh lại lẽ nào có liên quan tới những chiếc phi cơ chiến đấu thần bí này? Chẳng lẽ nơi này đã từng có nền văn minh cao cấp?
Công chúa chầm chậm bước đến gần. Cô ta đứng lại đối mặt với Nguyệt Mặc rồi ngẩng đầu lên. “Không ai có thể phá hủy thế giới của ta.” Giọng nói của cô ta vẫn thánh thót, uyển chuyển như cũ, giọng điệu nhàn nhạt mà sâu lắng, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Mà thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp kia lúc này là ánh mắt vô cùng kỳ quái. Lạnh lùng, hờ hững, con ngươi đen láy tựa hồ sáng rõ khác thường, thêm vào đó là một nét phấn khích khó hiểu. Sau đó cô ta bỗng nhiên quay đầu, cách lớp kính thủy tinh chịu lực của Báo Săn mà giọng nói lảnh lót vẫn truyền vào tai Tô Di rõ mồn một.
“Tô Di, cảm ơn ngươi vì đã cố gắng duy trì thế giới này!”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời, rồi công chúa khẽ mỉm cười, dời ánh mắt qua nơi khác. Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mứt hết sức an tĩnh, tựa hồ đang xuyên qua tầng khí quyển nhìn ngắm toàn bộ vũ trụ bao la.
“Điện hạ?” Mấy nghìn người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nghẹn ngào, nhất loạt quỳ xuống, vùi đầu thật thấp. Nguyệt Mặc liếc nhìn Tô Di ở đằng xa, dò hỏi trước: “Điện hạ, những chiếc máy bay trên bầu trời kia... hẳn là điện hạ biết lai lịch của chúng, đúng không?”
Công chúa không nhìn bọn họ, cũng không đáp lời Nguyệt Mặc. Dường như cô ta đang phiêu du trong thế giới của riêng mình, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
“Ta không thích bị người khác quấy rầy!” Giọng nói của cô ta rất khẽ, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ. “Các chiến sĩ Huyết Ưng, mau tiêu diệt lũ xâm lăng kia đi!”
Ban đầu, khi công chúa vừa xuất hiện trở lại, trực giác mách bảo Tô Di rằng tính tình cô ta hoàn toàn thay đổi. Không còn là cô công chúa với vẻ bề ngoài thấu hiểu đại nghĩa và nội tâm cố chấp, hung ác nữa. Ánh mắt xa lạ, giọng nói ngạo mạn đó không thể là giả được. Giống như cô ta hoàn toàn thay đổi, trở thành một người khác. Hơn nữa, nếu là công chúa trước đây, cô ta sẽ không đời nào cảm tạ Tô Di vì cái “nỗ lực cứu vớt thế giới” này được.
Cô ta nói đó là “thế giới”.
Tâm thần phân liệt ư? Người đa nhân cách chăng? Tuy suy nghĩ này thật không sao tưởng tượng nổi nhưng đúng là Tô Di vẫn luôn hoài nghi như vậy.
Cho đến khi công chúa hờ hững buông một câu mệnh lệnh. Cô ta nói: “Các chiến sĩ Huyết Ưng, mau tiêu diệt lũ xâm lăng kia đi!” Không phải là yêu nhân, không phải là yêu quái, không phải là kẻ địch. Là kẻ xâm lăng!
Nhưng Tô Di căn bản không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi những chiếc Huyết Ưng này giống như có thể nghe hiểu những lời công chúa nói. Trên bầu trời xanh thẳm, chúng bỗng nhiên lật nghiêng, giống hệt những mũi tên rời cung, mang theo tiếng rít chói tai tăng tốc, bay lên cao, hướng thẳng tới pháo đài vũ trụ của Mạnh Hi Tông.
Mạnh Hi Tông!
Tim Tô Di trong nháy mắt đã nhảy lên tận cổ họng.
Nhân sĩ võ lâm cùng quan quân binh lính quỳ đầy mặt đất, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn biến cố phát sinh này. Việc công chúa bỗng nhiên mang theo cả một đám hình thù kì quái để chống lại quân địch, có thể nói đã khiến họ mừng rỡ đến phát điên. Chỉ là, bọn họ vẫn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc mở to mắt, nhìn bầu trời.
Đây là lần đầu tiên Tô Di chứng kiến một cuộc tấn công dũng mãnh đến thế, cũng là chiến dịch quy mô lớn nhất cô từng tận mắt trông thấy trong thời bình. Dưới trướng của Mạnh Hi Tông, pháo đài vũ trụ mà Liên Đạc chỉ huy cho tới tận lúc này vẫn là bá chủ của vũ trụ, không ái dám khinh thường, cũng không một kẻ nào dám liều mình tấn công chính diện. Nhưng ba mươi chiếc Huyết Ưng kia giống như nhưng mũi tên sắc nhọn, lao vun vút lên bầu trời xanh thẳm, chỉ còn cách pháo đài vũ trụ một khoảng rất gân. Lao tới cùng Huyết Ưng còn có vô số đạn pháo màu xám bạc. Trong nháy mắt, một hỏa lực lớn mạnh đã bắn trúng vào thân pháo đài, từng chùm những đốm lửa nhỏ bắn ra tung tóe.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, làn đạn uy dũng như vũ bão vừa rồi đã khiến cả pháo đài vũ trụ phải rung động, rung lắc dữ dội. Tô Di cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh những người đang có mặt trên đó nghiêng ngả, ngã nhào, vỡ đầu chảy máu ra sao. Bất kể có đánh trả như thế nào thì cả pháo đài cồng kềnh, thô kệch đó cũng không thể tránh khỏi sự tấn công mạnh mẽ của quân địch. Tô Di tin chắc Mạnh Hi Tông và Liên Đạc nhất định sẽ thực hiện bước nhảy siêu quang tốc để thoát khỏi vòng vây này, nhưng khởi động động cơ cũng phải mất ít nhất hai mươi phút. Thêm vào đó, bọn họ vừa bị trúng đòn nặng như vậy, còn có thể chống cự nổi mà thực hiện bước nhảy siêu quang tốc hay không?
Khi những người ở dưới mặt đất buông tiếng thở dài khó tin cho trận đấu oanh liệt trên bầu trờ, từng chiếc từng chiếc Báo Săn màu đen tuyền nối đuôi nhau bay ra từ phần bụng của pháo đài - Lính đánh thuê bắt đầu trả đũa. Những chiếc Báo Săn giống như những trận mưa sao đen lấp lánh, rú rít một hồi rồi xẹt qua đường chân trời. Sau màn bức bách bằng hỏa lực dày đặc, luôn có một chùm đạn pháo chuẩn xác nhắm thẳng vào thân của những chiếc Huyết Ưng.
Nhưng Huyết Ưng cũng không hề tỏ ra yếu thế mặc dù thao tác và độ chuẩn xác không thể bằng được Báo Săn. Có thể nói, thân hình của Huyết Ưng to gấp hai lần Báo Săn, vậy mà bị trúng hai phát đạn vẫn có thể duy trì được quỹ đạo bay, không những thế còn tiêu diệt được một chiếc Báo Săn đang công kích mình chỉ bằng một quả đạn pháo.
Hơn nữa, dường như Huyết Ưng không hề sợ bị tiêu diệt. Trong khi ở tình huống hỗn chiến này, Báo Săn luôn phải né tránh đường đạn để không bị va phải, Huyết Ưng lại không hề tỏ ra sợ sệt, cho dù việc phá hủy trận đồ này của Huyết Ưng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đổi lại, có thể tiếp cận được pháo đài vũ trụ thì chúng cũng không nề hà, do dự. Với tình huống như vậy, sau cuộc tấn công ngắn ngủi vòng thứ nhất kết thúc, rõ ràng là Huyết Ưng đang chiếm thế thượng phong.
“Tiêu diệt bọn chúng!” Giọng nói của công chúa vọng khắp đất trời. Những chiếc Huyết Ưng đang đứng lặng, trong nháy mắt như bị trúng chất kích thích, cùng lúc tăng tốc, xông thẳng về hướng pháo đài.
Đúng lúc này, những chiếc Báo Săn cũng nhanh chóng quay đầu, bay thẳng về phía boong tàu của pháo đài. Chớp mắt, trên bầu trời chẳng còn bóng dáng chiếc Báo Săn nào. Cùng thời khắc đó, Huyết Ưng tổng công kích, nã đạn pháo lần thứ hai. Cậy vào việc di chuyển nhanh hơn, đám Huyết Ưng từ bốn phía tập trung lại, tấn công trực diện. Một luồng ánh sáng bạc chói lóa chợt hiện lên, pháo đài vũ trụ mình đầy thương tích nặng nề né được một đòn trí mạng của đám Huyết Ưng, nhanh chóng thực hiện bước nhảy siêu quang tốc rồi biến mất giữa tầng không.
Toàn bộ cuộc chiến diễn ra trong vòng chưa đầy hai phút, đội ngũ Báo Săn bị tiêu diệt ít nhất là tám chiếc, pháo đài vũ trụ bị tổn hại nặng nề, cũng may mà kịp thời thoát thân. Tô Di sợ hãi đến độ hồn vía lên mây, ngón tay vẫn đặt hờ lên nút điều khiển động cơ nhảy siêu quang tốc lúc này đã nóng giãy, nhưng mãi vẫn không ấn xuống.
Cô không cam tâm. Mặc dù cô công chúa quái quỷ này khiến người ta có cảm giác vô cùng sợ hãi nhưng chính cô lại bị những kích thích kỳ dị đó thu hút, cô muốn ở lại, tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào. Tay cô rời khỏi bảng điều khiển phi cơ. Cô ngẩng đầu nhìn ra xa.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, công chúa chậm rãi quay đầu, đón nhận ánh nhìn đó của Tô Di.
“Cô gái ngoan!” Công chúa lẳng lặng nở nụ cười, giọng nói lảnh lót truyền đến. “May mà cô không thực hiện bước nhảy siêu quang tốc đó, nếu không, cô đã chết rồi, rất đáng tiếc đúng không?”
Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, mở màn hình thăm dò ngoài cabin, vừa nhìn xuống, toàn thân chợt toát mồ hôi lạnh. Hóa ra, sớm đã có một chiếc Huyết Ưng lặng yên không tiếng động dính chặt lấy thân chiếc Báo Săn của cô. Có lẽ vì chưa khởi động động cơ nên trên radar cũng không phát hiện ra. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp như thế này, nếu Tô Di thực hiện bước nhảy siêu quang tốc thì toàn bộ Báo Săn sẽ bị sức mạnh đàn hồi của Huyết Ưng tác động trực tiếp xé tan thành từng mảnh nhỏ!
Từng chiếc Huyết Ưng từ từ đáp xuống mặt đất, xếp hàng ngay ngắn trước đống tàn dư của hoàng cung. Đây đúng là một khung cảnh hùng vĩ mà quỷ dị. Đám người mặc đồ cổ trang, căng thẳng, run rẩy chậm rãi tập trung lại. Trong những bức tường đổ nát của kiến trúc cổ, những chiếc phi cơ chiến đấu không người lái đại diện cho nền văn minh tiên tiến lẳng lặng đứng sừng sững, cơ hồ đã tồn tại dưới mặt đất này từ rất lâu rồi, tựa như nhiệm vụ trời sinh của chúng là bảo vệ mảnh đất này.
Giữa ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, công chúa chỉ nhàn nhạt nhìn quanh một vòng, giọng nói khoan thai chậm rãi vang vọng toàn bộ thành trì.
“Ta không phải là công chúa của các ngươi, cô ta thực ra đã chết rồi!”
Đám người phía dưới rỉ tai thầm thì, đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Ngay sau đó, cô ta lại dõng dạc tuyên bố: “Ta chính là thần linh của các người - vị thần duy nhất!”
Đây rõ ràng là một chiếc phi cơ chiến đấu! Nòng pháo dưới bụng máy bay đang hướng thẳng lên trời, hóa ra hỏa lực phá hủy chiếc Báo Săn ban nãy chính là được bắn ra từ đây. Tô Di chưa từng nhìn thấy chiếc phi cơ chiến đấu nào có hình dạng thế này. Bụng máy bay rất nhỏ, không che nổi một người. Tại sao nó lại đột ngột xuất hiện ở nơi này? Là lực lượng vũ trụ chưa được biết đến, hay là... Sau tiếng gầm rú ngắn ngủi của động cơ, chiếc phi cơ chiến đấu màu bạc đó chậm rãi bay lên không trung, rung lắc, chao đảo hơn mười mét rồi chợt tăng tốc, cứ thế bay thẳng lên cao.
Đúng lúc này, cơ thể Tô Di chợt nghiêng ngả, Nguyệt Mặc đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, cô mới có thể đứng vững.
Cô đưa mắt nhìn lại, mọi người đều lảo đảo chực ngã. Mặt đất đang rung lắc kịch liệt!
Động đất ư?
Không, không phải là động đất!
Tô Di bỗng thấy, mảnh đất phía trước mặt dường như đang bị một lực cực mạnh xé toạc, vết nứt vừa sâu hoắm vừa thô ráp nhanh chóng lan tỏa như nấm mọc sau mưa, cả địa cầu chia năm sẻ bảy. Sau đó, mặt đất bị xới tung, người đứng trên đó giống như bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, văng ra đằng xa. Mà ở chỗ đất vừa bị xới tung, có một chiếc, hai chiếc... từng chiếc phi cơ chiến đấu tựa như vừa được đánh thức, bỗng nhiên có sinh mệnh, trồi lên khỏi mặt đất, nối đuôi nhau bay thẳng lên trời. Sau khi chiếc phi cơ thứ ba mươi vừa bay lên, chúng tự động tạo thành hàng ngũ tấn công hình nón, cơ hồ đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây không phải là phi cơ của Lính đánh thuê, càng không phải phi cơ của Trùng tộc. Đây là loại phi cơ chiến đấu Tô Di chưa từng thấy qua, chiếc nào chiếc nấy thoạt nhìn đều hết sức cũ kĩ, có đôi chỗ còn sứt mẻ, cánh máy bay khá sắc nhọn, thân máy nâu xỉn cùng những ống pháo rỉ sét loang lổ dưới bụng máy bay, mang lại cho người ta cảm giác bị áp bức và uy hiếp đến khó tả. Những chiếc phi cơ này là từ dưới mặt đất chui lên, vậy thì... ai đang điều khiển chúng?
Hay... đó căn bản là máy bay không người lái?
Những nghi hoặc vẫn luôn âm ỉ trong lòng Tô Di bỗng trở nên rõ ràng. Cô nhớ lại tình hình lúc đưa Nguyệt Mặc bay quanh hành tinh một vòng. Lúc đó, cô vì thể lực suy kiệt, ý thức mơ màng mà đã bỏ sót mất một chi tiết. Từng cảnh sắc thoáng lướt qua đáy mặt - biển cả bao la, tịch mịch tựa biển chết, sa mạc trải dài mênh mông đến vô tận, còn cả châu Âu, châu Phi, châu Mỹ... vắng lặng không một bóng người. Có lẽ là do trên tuyến đường bay của cô vừa hay không xuất hiện con người, dù sao thì ở thời đại này, đời sống xã hội chưa phát triển, dân số vẫn còn thưa thớt. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, không bình thường chút nào.
Con người, sa mạc, đại dương, động vật, thực vật...
Đúng rồi! Chính là động thực vật!
Không chỉ vắng bóng người mà ở hành tinh này còn chẳng có lấy bất cứ một loài động thực vật nào! Ngoài bảy địa điểm chôn đầu đạn hạt nhân bên ngoài lãnh thổ Đại Đường, cô chưa từng thấy một gốc cây, một ngọn cỏ xanh tươi hay bất kỳ con linh dương nhanh nhẹn nào! Không nhìn thấy con người thì có thể quy về vấn đề xác suất, nhưng nếu không hề có bất cứ sinh mệnh nào khác...
Tinh cầu này, thực sự là Trái đất sao?
Nhưng tại sao con người nơi này lại có ngoại hình giống hệt người gốc Hoa, còn nói được tiếng Hán? Hơn nữa, còn có đội ngũ võ lâm nhân sĩ, am hiểu võ công? Thậm chí còn có Đại Đường, Trường An, Trường Thành?
Chẳng lẽ đây là không gian song song với Trái đất? Hoặc cũng có thể, Trái đất vốn hoàn toàn tương phản với những ghi chép lịch sử mà Tô Di biết.
Sự thật rốt cuộc là thế nào đây?
Tô Di lập tức chạy về chiếc Báo Săn của mình đang đỗ, khởi động máy, chuẩn bị chạy trốn. Đúng lúc này, Nguyệt Mặc bỗng nhiên thốt lên: “Điện hạ?” Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Vị Ương cung, vẻ mặt khó có thể tin được.
Tô Di nhìn sang, chỉ thấy từ giữa lớp bụi mù, một bóng dáng nhỏ nhắn, yếu ớt trong bộ y phục rách tả tơi từ từ xuất hiện. Người đó cúi thấp đầu, búi tóc tôn quý thường thấy giờ xổ tung, rối bù, trong chẳng khác nào kẻ ăn mày. Nhưng bước chân của cô ta lại rất vững vàng, tiến thẳng về phía mọi người đang đứng. Động tác của cô ta tựa hồ rất chậm rãi, khoan thai nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt mọi người, giống hệt âm hồn quỷ dị.
Công chúa? Phi cơ chiến đấu?
Chẳng phải cô ta bị lựu đạn của mình ném cho bị thương nặng, sau đó lại chôn vùi dưới đống đổ nát trong Vị Ương cung rồi sao? Tại sao lúc này, ngoài y phục rách tả tơi ra, dường như cô ta không bị làm sao hết? Việc cô ta tỉnh lại lẽ nào có liên quan tới những chiếc phi cơ chiến đấu thần bí này? Chẳng lẽ nơi này đã từng có nền văn minh cao cấp?
Công chúa chầm chậm bước đến gần. Cô ta đứng lại đối mặt với Nguyệt Mặc rồi ngẩng đầu lên. “Không ai có thể phá hủy thế giới của ta.” Giọng nói của cô ta vẫn thánh thót, uyển chuyển như cũ, giọng điệu nhàn nhạt mà sâu lắng, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Mà thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp kia lúc này là ánh mắt vô cùng kỳ quái. Lạnh lùng, hờ hững, con ngươi đen láy tựa hồ sáng rõ khác thường, thêm vào đó là một nét phấn khích khó hiểu. Sau đó cô ta bỗng nhiên quay đầu, cách lớp kính thủy tinh chịu lực của Báo Săn mà giọng nói lảnh lót vẫn truyền vào tai Tô Di rõ mồn một.
“Tô Di, cảm ơn ngươi vì đã cố gắng duy trì thế giới này!”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời, rồi công chúa khẽ mỉm cười, dời ánh mắt qua nơi khác. Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mứt hết sức an tĩnh, tựa hồ đang xuyên qua tầng khí quyển nhìn ngắm toàn bộ vũ trụ bao la.
“Điện hạ?” Mấy nghìn người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nghẹn ngào, nhất loạt quỳ xuống, vùi đầu thật thấp. Nguyệt Mặc liếc nhìn Tô Di ở đằng xa, dò hỏi trước: “Điện hạ, những chiếc máy bay trên bầu trời kia... hẳn là điện hạ biết lai lịch của chúng, đúng không?”
Công chúa không nhìn bọn họ, cũng không đáp lời Nguyệt Mặc. Dường như cô ta đang phiêu du trong thế giới của riêng mình, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
“Ta không thích bị người khác quấy rầy!” Giọng nói của cô ta rất khẽ, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ. “Các chiến sĩ Huyết Ưng, mau tiêu diệt lũ xâm lăng kia đi!”
Ban đầu, khi công chúa vừa xuất hiện trở lại, trực giác mách bảo Tô Di rằng tính tình cô ta hoàn toàn thay đổi. Không còn là cô công chúa với vẻ bề ngoài thấu hiểu đại nghĩa và nội tâm cố chấp, hung ác nữa. Ánh mắt xa lạ, giọng nói ngạo mạn đó không thể là giả được. Giống như cô ta hoàn toàn thay đổi, trở thành một người khác. Hơn nữa, nếu là công chúa trước đây, cô ta sẽ không đời nào cảm tạ Tô Di vì cái “nỗ lực cứu vớt thế giới” này được.
Cô ta nói đó là “thế giới”.
Tâm thần phân liệt ư? Người đa nhân cách chăng? Tuy suy nghĩ này thật không sao tưởng tượng nổi nhưng đúng là Tô Di vẫn luôn hoài nghi như vậy.
Cho đến khi công chúa hờ hững buông một câu mệnh lệnh. Cô ta nói: “Các chiến sĩ Huyết Ưng, mau tiêu diệt lũ xâm lăng kia đi!” Không phải là yêu nhân, không phải là yêu quái, không phải là kẻ địch. Là kẻ xâm lăng!
Nhưng Tô Di căn bản không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi những chiếc Huyết Ưng này giống như có thể nghe hiểu những lời công chúa nói. Trên bầu trời xanh thẳm, chúng bỗng nhiên lật nghiêng, giống hệt những mũi tên rời cung, mang theo tiếng rít chói tai tăng tốc, bay lên cao, hướng thẳng tới pháo đài vũ trụ của Mạnh Hi Tông.
Mạnh Hi Tông!
Tim Tô Di trong nháy mắt đã nhảy lên tận cổ họng.
Nhân sĩ võ lâm cùng quan quân binh lính quỳ đầy mặt đất, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn biến cố phát sinh này. Việc công chúa bỗng nhiên mang theo cả một đám hình thù kì quái để chống lại quân địch, có thể nói đã khiến họ mừng rỡ đến phát điên. Chỉ là, bọn họ vẫn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc mở to mắt, nhìn bầu trời.
Đây là lần đầu tiên Tô Di chứng kiến một cuộc tấn công dũng mãnh đến thế, cũng là chiến dịch quy mô lớn nhất cô từng tận mắt trông thấy trong thời bình. Dưới trướng của Mạnh Hi Tông, pháo đài vũ trụ mà Liên Đạc chỉ huy cho tới tận lúc này vẫn là bá chủ của vũ trụ, không ái dám khinh thường, cũng không một kẻ nào dám liều mình tấn công chính diện. Nhưng ba mươi chiếc Huyết Ưng kia giống như nhưng mũi tên sắc nhọn, lao vun vút lên bầu trời xanh thẳm, chỉ còn cách pháo đài vũ trụ một khoảng rất gân. Lao tới cùng Huyết Ưng còn có vô số đạn pháo màu xám bạc. Trong nháy mắt, một hỏa lực lớn mạnh đã bắn trúng vào thân pháo đài, từng chùm những đốm lửa nhỏ bắn ra tung tóe.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, làn đạn uy dũng như vũ bão vừa rồi đã khiến cả pháo đài vũ trụ phải rung động, rung lắc dữ dội. Tô Di cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh những người đang có mặt trên đó nghiêng ngả, ngã nhào, vỡ đầu chảy máu ra sao. Bất kể có đánh trả như thế nào thì cả pháo đài cồng kềnh, thô kệch đó cũng không thể tránh khỏi sự tấn công mạnh mẽ của quân địch. Tô Di tin chắc Mạnh Hi Tông và Liên Đạc nhất định sẽ thực hiện bước nhảy siêu quang tốc để thoát khỏi vòng vây này, nhưng khởi động động cơ cũng phải mất ít nhất hai mươi phút. Thêm vào đó, bọn họ vừa bị trúng đòn nặng như vậy, còn có thể chống cự nổi mà thực hiện bước nhảy siêu quang tốc hay không?
Khi những người ở dưới mặt đất buông tiếng thở dài khó tin cho trận đấu oanh liệt trên bầu trờ, từng chiếc từng chiếc Báo Săn màu đen tuyền nối đuôi nhau bay ra từ phần bụng của pháo đài - Lính đánh thuê bắt đầu trả đũa. Những chiếc Báo Săn giống như những trận mưa sao đen lấp lánh, rú rít một hồi rồi xẹt qua đường chân trời. Sau màn bức bách bằng hỏa lực dày đặc, luôn có một chùm đạn pháo chuẩn xác nhắm thẳng vào thân của những chiếc Huyết Ưng.
Nhưng Huyết Ưng cũng không hề tỏ ra yếu thế mặc dù thao tác và độ chuẩn xác không thể bằng được Báo Săn. Có thể nói, thân hình của Huyết Ưng to gấp hai lần Báo Săn, vậy mà bị trúng hai phát đạn vẫn có thể duy trì được quỹ đạo bay, không những thế còn tiêu diệt được một chiếc Báo Săn đang công kích mình chỉ bằng một quả đạn pháo.
Hơn nữa, dường như Huyết Ưng không hề sợ bị tiêu diệt. Trong khi ở tình huống hỗn chiến này, Báo Săn luôn phải né tránh đường đạn để không bị va phải, Huyết Ưng lại không hề tỏ ra sợ sệt, cho dù việc phá hủy trận đồ này của Huyết Ưng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đổi lại, có thể tiếp cận được pháo đài vũ trụ thì chúng cũng không nề hà, do dự. Với tình huống như vậy, sau cuộc tấn công ngắn ngủi vòng thứ nhất kết thúc, rõ ràng là Huyết Ưng đang chiếm thế thượng phong.
“Tiêu diệt bọn chúng!” Giọng nói của công chúa vọng khắp đất trời. Những chiếc Huyết Ưng đang đứng lặng, trong nháy mắt như bị trúng chất kích thích, cùng lúc tăng tốc, xông thẳng về hướng pháo đài.
Đúng lúc này, những chiếc Báo Săn cũng nhanh chóng quay đầu, bay thẳng về phía boong tàu của pháo đài. Chớp mắt, trên bầu trời chẳng còn bóng dáng chiếc Báo Săn nào. Cùng thời khắc đó, Huyết Ưng tổng công kích, nã đạn pháo lần thứ hai. Cậy vào việc di chuyển nhanh hơn, đám Huyết Ưng từ bốn phía tập trung lại, tấn công trực diện. Một luồng ánh sáng bạc chói lóa chợt hiện lên, pháo đài vũ trụ mình đầy thương tích nặng nề né được một đòn trí mạng của đám Huyết Ưng, nhanh chóng thực hiện bước nhảy siêu quang tốc rồi biến mất giữa tầng không.
Toàn bộ cuộc chiến diễn ra trong vòng chưa đầy hai phút, đội ngũ Báo Săn bị tiêu diệt ít nhất là tám chiếc, pháo đài vũ trụ bị tổn hại nặng nề, cũng may mà kịp thời thoát thân. Tô Di sợ hãi đến độ hồn vía lên mây, ngón tay vẫn đặt hờ lên nút điều khiển động cơ nhảy siêu quang tốc lúc này đã nóng giãy, nhưng mãi vẫn không ấn xuống.
Cô không cam tâm. Mặc dù cô công chúa quái quỷ này khiến người ta có cảm giác vô cùng sợ hãi nhưng chính cô lại bị những kích thích kỳ dị đó thu hút, cô muốn ở lại, tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào. Tay cô rời khỏi bảng điều khiển phi cơ. Cô ngẩng đầu nhìn ra xa.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, công chúa chậm rãi quay đầu, đón nhận ánh nhìn đó của Tô Di.
“Cô gái ngoan!” Công chúa lẳng lặng nở nụ cười, giọng nói lảnh lót truyền đến. “May mà cô không thực hiện bước nhảy siêu quang tốc đó, nếu không, cô đã chết rồi, rất đáng tiếc đúng không?”
Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, mở màn hình thăm dò ngoài cabin, vừa nhìn xuống, toàn thân chợt toát mồ hôi lạnh. Hóa ra, sớm đã có một chiếc Huyết Ưng lặng yên không tiếng động dính chặt lấy thân chiếc Báo Săn của cô. Có lẽ vì chưa khởi động động cơ nên trên radar cũng không phát hiện ra. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp như thế này, nếu Tô Di thực hiện bước nhảy siêu quang tốc thì toàn bộ Báo Săn sẽ bị sức mạnh đàn hồi của Huyết Ưng tác động trực tiếp xé tan thành từng mảnh nhỏ!
Từng chiếc Huyết Ưng từ từ đáp xuống mặt đất, xếp hàng ngay ngắn trước đống tàn dư của hoàng cung. Đây đúng là một khung cảnh hùng vĩ mà quỷ dị. Đám người mặc đồ cổ trang, căng thẳng, run rẩy chậm rãi tập trung lại. Trong những bức tường đổ nát của kiến trúc cổ, những chiếc phi cơ chiến đấu không người lái đại diện cho nền văn minh tiên tiến lẳng lặng đứng sừng sững, cơ hồ đã tồn tại dưới mặt đất này từ rất lâu rồi, tựa như nhiệm vụ trời sinh của chúng là bảo vệ mảnh đất này.
Giữa ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, công chúa chỉ nhàn nhạt nhìn quanh một vòng, giọng nói khoan thai chậm rãi vang vọng toàn bộ thành trì.
“Ta không phải là công chúa của các ngươi, cô ta thực ra đã chết rồi!”
Đám người phía dưới rỉ tai thầm thì, đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Ngay sau đó, cô ta lại dõng dạc tuyên bố: “Ta chính là thần linh của các người - vị thần duy nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.