Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em ♥ Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 18: Sau Màn Sương Mù Của Kí Ức
Saotome Hotaru
04/03/2016
Sau một màn vừa rồi, nàng theo bà hắn lên phòng của hắn và cô
- Cháu thấy sao ta đã chuẩn bị phòng ngủ cho cháu và Duy rất tốt phải không - bà hắn nói kèm theo nụ cười nham hiểm
- À dạ - nàng cười trừ ậm ừ vài câu
Nàng quả thật phục sát đất bà hắn, bà chuẩn bị hết sức hết sức lố, căn phòng toàn màu đỏ, ánh đèn lại hết sức gợi tình, căn phòng này rộng tới mức nàng cảm tưởng rằn đây là 1 căn nhà thu nhỏ, đây không phải đơn thuần là phòng ngủ nữa rồi. Trong này cái gì cũng có, phòng thay đồ đc thông qua cánh cửa bên trái tủ sách, phòng ăn là đối diện với cái giường của họ, còn phòng tắm thì khỏi nói, rộng mênh mông làm cho ta cảm thấy phí phạm đất đai vô cùng !_!
- Bà, tuyệt thật đó cảm ơn bà - thấy hắn chạy vào rồi ôm bà
- Ừ không có gì các cháu cứ tự nhiên bà già này không ở đây cẳn trở nữa chỉ mong cho ta đứa cháu để cho đỡ buồn chán - bà hắn nói làm nàng mặt đỏ tía tai
- Anh đi tắm, em nếu không vừa ý chỗ nào thì bảo với anh nhé - hắn mở lời rồi đi vào phòng tắm
- Vâng - nàng cười rồi nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa phòng tắm
Nhìn xung quanh, mọi thứ dường như là đã được chuẩn bị đầy đủ, tv, tủ lạnh, máy điều hoà, máy sưởi,.... Mọi thứ thật sự rất hoàn hảo, thật sự phải nói rằn bà của hắn tỉ mỉ tới từng chi tiết 1, nàng muốn nói tiếng bái phúc với bà của hắn
Sau khi nhìn ngắm qua 1 lượt tất cả mọi thứ, bỗng chuông điện thoại của nàng kêu lên, nàng bắt mày
- Alo ai vậy ạ ? - nàng hỏi đầu dây bên kia
- Anh đây - giọng của Apollo cất lên
- Anh hai - nàng mừng rỡ tới nỗi đứng hẳn lên
- Ừ em có thời gian không, anh đang ở chỗ quán cafe đối diện công ty chồng em - Apollo nói
- Dạ em ra ngay - nàng nói rồi cúp máy sửa soạn đầu tóc trang phục, không quên viết giấy nhớ rồi gián vào đầu giường để hắn đỡ khỏi lo
Tới nơi nàng thấy Apollo đang ngồi ở gần cửa sổ cười nhẹ nàng chạy ra chỗ anh rồi bịt mắt anh lại nói
- Đoán xem ai nè - nàng tính tình trẻ con nói
- Ukm ai nhỉ, có phải Linh Linh xinh gái của anh không - Apollo cười rồi lấy tay nàng ra khỏi mắt anh
- Xì, anh thật dẻo mép - nàng cười rồi ngồi xuống đối diện anh
- Như vậy em gái cưng của anh mới cười nhiều được chứ - anh cười rồi xoa đầu cô
Nhìn anh hùa theo trò trẻ con của nàng mà thật đáng yêu, như vậy nàng cảm giác rằng anh và nàng không còn xa vời như lúc ở đám cưới nữa thật giống anh em ruột thịt, tới bây giờ nàng vẫn hoài nghi rằn tại sao anh và nàng lại có những nét giống nhâu như đục ví dụ như nốt ruồi ở gần mắt phải, có 2 màu mắt, và hình như nếu nàn không nhầm màu tóc của anh giống y đúc nàng nha
- Vậy anh tìm em có việc gì ? - nàn vào chủ đề chính hỏi anh
- Về chuyện hồi còn nhỏ và về cái chết của cha mẹ ruột chúng ta - anh nói giọng nghiêm túc hơn
- Ý anh là sao ? - nàng hơi sock vẫn chưa ý thức đc lời nói của anh
- Đây khi em nhìn vào cái này em sẽ rõ - anh nói rồi đưa ra 1 tập hồ sơ
Nàng nhẹ nhàng mở ra, và thật bật ngờ, hình ảnh của nàng lúc nhỏ trong đó, hơn nữa hình như còn là anh nữa và còn 1 đôi vợ chồng, người chồng đang ngồi uống chà còn người vợ thì đang ở chỗ hai đứa trẻ đang ngồi chơi đồ hàng kia, và đây cũng chính là hình ảnh trong giấc mơ của nàng
- A - nàng kêu lên 1 cảm giác đau đầu kinh khủng, vừa lẫy nàng nghe thấy tiếng ù, mọi thứ trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại
- Linh Linh em không sao chứ ? - anh đỡ nàng
- À em ổn - nàng cười nhẹ nhàng nhìn anh
Dở những trang tiếp theo, là những bức hình khác mà chu quy lại chỉ có nàng, anh và đôi vợ chồng đó cả 4 người, dường như, ký ức đang dần dần trở lại đầu nàng
- Anh đây là !? - sống mũi nàng cay cay, khoé mắt sưng đỏ, hốc mắt đã phủ 1 lớp sương mỏng
Như hiểu ý nàng, anh gật đầu
- Đó chính là cha mẹ của chúng ta và anh đã không bảo vệ được họ và cả em nữa - anh nói giọng khàn khàn
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, trong lúc này đây nàng bỗng nhiên vừa đau mà lại vừa hạnh phúc. Đau là bởi vì cha mẹ nàng đã mất, hạnh phúc là bởi vì nàng đã nhìn thấy họ chí ít là nhớ mặt họ, cha mẹ nàng rất đẹp, đẹp tới mức nàng không tưởng nổi.
- Anh hôm nay gặp em là muốn em nhớ ra mọi chuyện, và chắc hẳn em đã biết ai là người giết cha mẹ chúng ta đúng chứ, anh còn nhớ ngày hôm đó, anh vô lực đứng nhìn cha mẹ mình trong biển lửa, không thể làm gì chỉ biết oà khóc và gọi cha mẹ, lúc đó anh tưởng rằng mình đã mất luôn cả em, khi đó toàn bộ gia tộc chúng ta gần như đã bị diệt vong hoàn toàn và chỉ còn lại anh, em , hắn và bà ngoại những người sống sót cuối cùng.......Nhưng không lâu sau, bà ngoại đã biết được chuyện đó và làm to chuyện lên, hắn và bà đã cãi cọ và chính tay hắn đã giết chết bà.....chính mắt anh đã nhìn thấy, máu chảy loang lổ trên sàn nhà, lúc đó vì quá sợ hãi anh đã không hề lên tiếng, anh tự trách mình lúc đó quá nhát gan. - Anh cúi thấp đầu xuống những giọt nước mắt rơi xuống bàn
Nghe xong, nàng chóng váng, biển lửa cha mẹ nàng, gia tộc bị diệt vong, anh nhìn thấy bà chết trước mắt mình, nàng không thể tưởng tượng nổi, anh khi đó mởi chỉ là 1 đứa trẻ còn ngây thơ, còn là cái tuổi ăn, tuổi học, là cái tuổi bám váy mẹ đòi mua siêu nhân như bao đứa trẻ khác, nhưng nhe anh kể cô cảm thấy anh thật tội nghiệp, mới chỉ là 1 đứa trẻ mặt búng ra sữa mà lại chính mắt chứng kiến cha mẹ mình chết cháy trong đám lửa, chính mắt thấy bà ngoại mình chết trước mặt mình, bao năm qua liệu có đêm nào anh ngủ ngon khi kẻ giết người, là kẻ thù của bọn họ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật
- Anh không sao, hãy quên tất cả mọi chuyện, đừng nghĩ tới nữa, chí ít anh vẫn còn em, dù cho không còn bất cứ ai trong gia tộc của chúng ta nhưng vẫn còn em bên anh - nàng nắm lấy tay anh, cô đang chuyền lại yêu thương cho anh
- Cảm ơn em - anh cười , nước mắt vẫn rơi,
Đây phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc ?
- À phải rồi tiên tiếng việt của anh là Ngô Hàn - anh nói với nàng
- Ân Ngô Hàn ca ca - nàng gọi 1 tiếng
- Mà tên tiếng anh của em là Alice mà tên tiếng việt hiện tại của em là do mẹ nuôi đặt chứ không phải tên thật đâu, tên thật là Lam Lam - anh nói cho nàng biết
- Thôi hay thế này, chỉ một mình anh được gọi em là Lam Lam còn mọi người sẽ gọi em là Linh Linh đc không - nàng hỏi anh
- Được như ý em - anh nói
- À ca ca này, em nhớ trước khi mẹ dao em cho mẹ nuôi thì có để lại 1 chiếc hộp, mã số gồm 4 con số, mặc dù em đã nghĩ tới ngày tháng sinh của em nhưng không được thế còn anh - nàng nói với anh
Chuyện này làm nàng hết sức băn khoăn
- Nếu là 4 số thì ngày tháng sinh của anh không phải, mẹ chúng ta nhất định sẽ không đặt mật mã dẽ dàn tìm ra như vậy đâu -anh nghiêm túc nói
- Nếu vậy thì anh em mình phải tìm ra những chi tiết trong quá khứ để giải đáp ẩn sỗ này sao ? - nàng hỏi anh
- Chính xác - anh gật đầu đồng tình với nàng
- Thứ nhất, trước lúc đi mẹ có nói gì với em không ? - anh lấy 1 tờ giấy ra thu thập ít thông tin
- Có theo như trí nhớ thì thì lúc khi mẹ lái xe trở em tới chỗ mẹ Hạnh thì mẹ có nói câu : " Mẹ yêu Apollo và Alice của em rất nhiều , mĩa mãi là như vậy "
Nàng nhìn anh nói, anh cũng theo lời nói đó mà ghi ra
- Lúc đó anh nhớ bữa tiệc được tổ chức tại ngôi biệt thự của cha mẹ chúng ta tại Bắc Kinh Trung Quốc mà hình như cái hộp này mẹ đặt người làm ở Trung Quốc - anh ngẫm nghĩ nói
- Em nhớ trong vụ cháy đó, lúc đó ba đang ôm em chạy ra chỗ mẹ ở cửa sau, nhưng một thanh sắt rơi xuống lẽ ra là vào người em nhưng cha lại đỡ nó, thanh sắt khá to và rất nặng.....Ba chảy rất nhiều máu, nhưng mà ba vẫn cười, cười rất đẹp dù ở trong biển lửa và lúc đó hình như ba đang nói cái gì với em, em không nhớ lắm, sau khi ba nói xong, mẹ liền chạy ra ôm em bỏ đi - nàng nói mà đầu đau nhức
Rốt cuộc lời nói đó là như thế nào, mà ba vừa cời vừa nói được, tại sao nàng lại không nhớ được.
- Nếu em không nhớ được thì đừng cố gắng anh không muốn em bị bệnh, từ những tư liệu vừa rồi anh nghĩ ẩn số đó cần 3 mảnh ghép, hiện tại đã mở được 2 mạnh ghép, còn mạnh ghép cuối cùng thì.......... - anh ngập ngừng không nói
- Đó là lời nói của cha đúng không - nàng nói
Anh chỉ biết gật đầu đồng tình. Mã số của chiếc hộp liên quan tới Trung Quốc, lời nói của mẹ và của ba.....
4 con số liên quan tới 3 tư liệu trên, rốt cuộc là gì ?
Nàng và anh trầm lặng hồi lâu
- Thôi dừng lại ở đây thôi, mấy ngày nữa anh phải trở về nước để xem ông ta ( chú của anh và nàng ) đang lên kế hoạch gì !? Khi nào em nhớ thì nhắn tin với anh nhé, đây là nick Facebook, số điện thoại, địa chỉ gmail nếu em nhớ ra thứ gì hay cần anh giúp việc gì cứ liên lạc với anh đừng chịu đựng một mình, anh sẽ bay ngay từ Mỹ trở về Việt Nam nhanh nhất - anh nói với nàng
Nàng gật đầu nhận tớ giấy nhớ của anh và trực tiếp đưa lại anh nick Facebook, số điện thoại, địa chỉ gmail của mình rồi nhanh tay lưu số của anh vào máy điện thoại của mình , anh cũng vậy
- Chuyện hôm nay anh em mình nói tuyệt đối không được nói ra, nội gián của ông ta còn ở Việt Nam và hiện tại đang tìm kiếm em, nếu có ai tìm em và hỏi mọi chuyện em cứ nói là không biết nha - anh dặn dò nàng
- Vâng - nàng nói rồi nhìn anh chào tạm biệt
Mãi tới khi chiếc xe ô tô của anh khuất bóng sau những toà nhà cao tầng nàng mới yên tâm quay về nhà
Về tới nhà, nàng lên phòng và thấy hắn đã ngủ rất ngon lành, thấy vậy mà nàng lại ám áp trong lòng không thôi, nhẹ nhàng ngồi vào bên canh hắn vuốt vuốt mái tóc của hắn nàng mỉm cười.
- Cháu thấy sao ta đã chuẩn bị phòng ngủ cho cháu và Duy rất tốt phải không - bà hắn nói kèm theo nụ cười nham hiểm
- À dạ - nàng cười trừ ậm ừ vài câu
Nàng quả thật phục sát đất bà hắn, bà chuẩn bị hết sức hết sức lố, căn phòng toàn màu đỏ, ánh đèn lại hết sức gợi tình, căn phòng này rộng tới mức nàng cảm tưởng rằn đây là 1 căn nhà thu nhỏ, đây không phải đơn thuần là phòng ngủ nữa rồi. Trong này cái gì cũng có, phòng thay đồ đc thông qua cánh cửa bên trái tủ sách, phòng ăn là đối diện với cái giường của họ, còn phòng tắm thì khỏi nói, rộng mênh mông làm cho ta cảm thấy phí phạm đất đai vô cùng !_!
- Bà, tuyệt thật đó cảm ơn bà - thấy hắn chạy vào rồi ôm bà
- Ừ không có gì các cháu cứ tự nhiên bà già này không ở đây cẳn trở nữa chỉ mong cho ta đứa cháu để cho đỡ buồn chán - bà hắn nói làm nàng mặt đỏ tía tai
- Anh đi tắm, em nếu không vừa ý chỗ nào thì bảo với anh nhé - hắn mở lời rồi đi vào phòng tắm
- Vâng - nàng cười rồi nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa phòng tắm
Nhìn xung quanh, mọi thứ dường như là đã được chuẩn bị đầy đủ, tv, tủ lạnh, máy điều hoà, máy sưởi,.... Mọi thứ thật sự rất hoàn hảo, thật sự phải nói rằn bà của hắn tỉ mỉ tới từng chi tiết 1, nàng muốn nói tiếng bái phúc với bà của hắn
Sau khi nhìn ngắm qua 1 lượt tất cả mọi thứ, bỗng chuông điện thoại của nàng kêu lên, nàng bắt mày
- Alo ai vậy ạ ? - nàng hỏi đầu dây bên kia
- Anh đây - giọng của Apollo cất lên
- Anh hai - nàng mừng rỡ tới nỗi đứng hẳn lên
- Ừ em có thời gian không, anh đang ở chỗ quán cafe đối diện công ty chồng em - Apollo nói
- Dạ em ra ngay - nàng nói rồi cúp máy sửa soạn đầu tóc trang phục, không quên viết giấy nhớ rồi gián vào đầu giường để hắn đỡ khỏi lo
Tới nơi nàng thấy Apollo đang ngồi ở gần cửa sổ cười nhẹ nàng chạy ra chỗ anh rồi bịt mắt anh lại nói
- Đoán xem ai nè - nàng tính tình trẻ con nói
- Ukm ai nhỉ, có phải Linh Linh xinh gái của anh không - Apollo cười rồi lấy tay nàng ra khỏi mắt anh
- Xì, anh thật dẻo mép - nàng cười rồi ngồi xuống đối diện anh
- Như vậy em gái cưng của anh mới cười nhiều được chứ - anh cười rồi xoa đầu cô
Nhìn anh hùa theo trò trẻ con của nàng mà thật đáng yêu, như vậy nàng cảm giác rằng anh và nàng không còn xa vời như lúc ở đám cưới nữa thật giống anh em ruột thịt, tới bây giờ nàng vẫn hoài nghi rằn tại sao anh và nàng lại có những nét giống nhâu như đục ví dụ như nốt ruồi ở gần mắt phải, có 2 màu mắt, và hình như nếu nàn không nhầm màu tóc của anh giống y đúc nàng nha
- Vậy anh tìm em có việc gì ? - nàn vào chủ đề chính hỏi anh
- Về chuyện hồi còn nhỏ và về cái chết của cha mẹ ruột chúng ta - anh nói giọng nghiêm túc hơn
- Ý anh là sao ? - nàng hơi sock vẫn chưa ý thức đc lời nói của anh
- Đây khi em nhìn vào cái này em sẽ rõ - anh nói rồi đưa ra 1 tập hồ sơ
Nàng nhẹ nhàng mở ra, và thật bật ngờ, hình ảnh của nàng lúc nhỏ trong đó, hơn nữa hình như còn là anh nữa và còn 1 đôi vợ chồng, người chồng đang ngồi uống chà còn người vợ thì đang ở chỗ hai đứa trẻ đang ngồi chơi đồ hàng kia, và đây cũng chính là hình ảnh trong giấc mơ của nàng
- A - nàng kêu lên 1 cảm giác đau đầu kinh khủng, vừa lẫy nàng nghe thấy tiếng ù, mọi thứ trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại
- Linh Linh em không sao chứ ? - anh đỡ nàng
- À em ổn - nàng cười nhẹ nhàng nhìn anh
Dở những trang tiếp theo, là những bức hình khác mà chu quy lại chỉ có nàng, anh và đôi vợ chồng đó cả 4 người, dường như, ký ức đang dần dần trở lại đầu nàng
- Anh đây là !? - sống mũi nàng cay cay, khoé mắt sưng đỏ, hốc mắt đã phủ 1 lớp sương mỏng
Như hiểu ý nàng, anh gật đầu
- Đó chính là cha mẹ của chúng ta và anh đã không bảo vệ được họ và cả em nữa - anh nói giọng khàn khàn
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, trong lúc này đây nàng bỗng nhiên vừa đau mà lại vừa hạnh phúc. Đau là bởi vì cha mẹ nàng đã mất, hạnh phúc là bởi vì nàng đã nhìn thấy họ chí ít là nhớ mặt họ, cha mẹ nàng rất đẹp, đẹp tới mức nàng không tưởng nổi.
- Anh hôm nay gặp em là muốn em nhớ ra mọi chuyện, và chắc hẳn em đã biết ai là người giết cha mẹ chúng ta đúng chứ, anh còn nhớ ngày hôm đó, anh vô lực đứng nhìn cha mẹ mình trong biển lửa, không thể làm gì chỉ biết oà khóc và gọi cha mẹ, lúc đó anh tưởng rằng mình đã mất luôn cả em, khi đó toàn bộ gia tộc chúng ta gần như đã bị diệt vong hoàn toàn và chỉ còn lại anh, em , hắn và bà ngoại những người sống sót cuối cùng.......Nhưng không lâu sau, bà ngoại đã biết được chuyện đó và làm to chuyện lên, hắn và bà đã cãi cọ và chính tay hắn đã giết chết bà.....chính mắt anh đã nhìn thấy, máu chảy loang lổ trên sàn nhà, lúc đó vì quá sợ hãi anh đã không hề lên tiếng, anh tự trách mình lúc đó quá nhát gan. - Anh cúi thấp đầu xuống những giọt nước mắt rơi xuống bàn
Nghe xong, nàng chóng váng, biển lửa cha mẹ nàng, gia tộc bị diệt vong, anh nhìn thấy bà chết trước mắt mình, nàng không thể tưởng tượng nổi, anh khi đó mởi chỉ là 1 đứa trẻ còn ngây thơ, còn là cái tuổi ăn, tuổi học, là cái tuổi bám váy mẹ đòi mua siêu nhân như bao đứa trẻ khác, nhưng nhe anh kể cô cảm thấy anh thật tội nghiệp, mới chỉ là 1 đứa trẻ mặt búng ra sữa mà lại chính mắt chứng kiến cha mẹ mình chết cháy trong đám lửa, chính mắt thấy bà ngoại mình chết trước mặt mình, bao năm qua liệu có đêm nào anh ngủ ngon khi kẻ giết người, là kẻ thù của bọn họ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật
- Anh không sao, hãy quên tất cả mọi chuyện, đừng nghĩ tới nữa, chí ít anh vẫn còn em, dù cho không còn bất cứ ai trong gia tộc của chúng ta nhưng vẫn còn em bên anh - nàng nắm lấy tay anh, cô đang chuyền lại yêu thương cho anh
- Cảm ơn em - anh cười , nước mắt vẫn rơi,
Đây phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc ?
- À phải rồi tiên tiếng việt của anh là Ngô Hàn - anh nói với nàng
- Ân Ngô Hàn ca ca - nàng gọi 1 tiếng
- Mà tên tiếng anh của em là Alice mà tên tiếng việt hiện tại của em là do mẹ nuôi đặt chứ không phải tên thật đâu, tên thật là Lam Lam - anh nói cho nàng biết
- Thôi hay thế này, chỉ một mình anh được gọi em là Lam Lam còn mọi người sẽ gọi em là Linh Linh đc không - nàng hỏi anh
- Được như ý em - anh nói
- À ca ca này, em nhớ trước khi mẹ dao em cho mẹ nuôi thì có để lại 1 chiếc hộp, mã số gồm 4 con số, mặc dù em đã nghĩ tới ngày tháng sinh của em nhưng không được thế còn anh - nàng nói với anh
Chuyện này làm nàng hết sức băn khoăn
- Nếu là 4 số thì ngày tháng sinh của anh không phải, mẹ chúng ta nhất định sẽ không đặt mật mã dẽ dàn tìm ra như vậy đâu -anh nghiêm túc nói
- Nếu vậy thì anh em mình phải tìm ra những chi tiết trong quá khứ để giải đáp ẩn sỗ này sao ? - nàng hỏi anh
- Chính xác - anh gật đầu đồng tình với nàng
- Thứ nhất, trước lúc đi mẹ có nói gì với em không ? - anh lấy 1 tờ giấy ra thu thập ít thông tin
- Có theo như trí nhớ thì thì lúc khi mẹ lái xe trở em tới chỗ mẹ Hạnh thì mẹ có nói câu : " Mẹ yêu Apollo và Alice của em rất nhiều , mĩa mãi là như vậy "
Nàng nhìn anh nói, anh cũng theo lời nói đó mà ghi ra
- Lúc đó anh nhớ bữa tiệc được tổ chức tại ngôi biệt thự của cha mẹ chúng ta tại Bắc Kinh Trung Quốc mà hình như cái hộp này mẹ đặt người làm ở Trung Quốc - anh ngẫm nghĩ nói
- Em nhớ trong vụ cháy đó, lúc đó ba đang ôm em chạy ra chỗ mẹ ở cửa sau, nhưng một thanh sắt rơi xuống lẽ ra là vào người em nhưng cha lại đỡ nó, thanh sắt khá to và rất nặng.....Ba chảy rất nhiều máu, nhưng mà ba vẫn cười, cười rất đẹp dù ở trong biển lửa và lúc đó hình như ba đang nói cái gì với em, em không nhớ lắm, sau khi ba nói xong, mẹ liền chạy ra ôm em bỏ đi - nàng nói mà đầu đau nhức
Rốt cuộc lời nói đó là như thế nào, mà ba vừa cời vừa nói được, tại sao nàng lại không nhớ được.
- Nếu em không nhớ được thì đừng cố gắng anh không muốn em bị bệnh, từ những tư liệu vừa rồi anh nghĩ ẩn số đó cần 3 mảnh ghép, hiện tại đã mở được 2 mạnh ghép, còn mạnh ghép cuối cùng thì.......... - anh ngập ngừng không nói
- Đó là lời nói của cha đúng không - nàng nói
Anh chỉ biết gật đầu đồng tình. Mã số của chiếc hộp liên quan tới Trung Quốc, lời nói của mẹ và của ba.....
4 con số liên quan tới 3 tư liệu trên, rốt cuộc là gì ?
Nàng và anh trầm lặng hồi lâu
- Thôi dừng lại ở đây thôi, mấy ngày nữa anh phải trở về nước để xem ông ta ( chú của anh và nàng ) đang lên kế hoạch gì !? Khi nào em nhớ thì nhắn tin với anh nhé, đây là nick Facebook, số điện thoại, địa chỉ gmail nếu em nhớ ra thứ gì hay cần anh giúp việc gì cứ liên lạc với anh đừng chịu đựng một mình, anh sẽ bay ngay từ Mỹ trở về Việt Nam nhanh nhất - anh nói với nàng
Nàng gật đầu nhận tớ giấy nhớ của anh và trực tiếp đưa lại anh nick Facebook, số điện thoại, địa chỉ gmail của mình rồi nhanh tay lưu số của anh vào máy điện thoại của mình , anh cũng vậy
- Chuyện hôm nay anh em mình nói tuyệt đối không được nói ra, nội gián của ông ta còn ở Việt Nam và hiện tại đang tìm kiếm em, nếu có ai tìm em và hỏi mọi chuyện em cứ nói là không biết nha - anh dặn dò nàng
- Vâng - nàng nói rồi nhìn anh chào tạm biệt
Mãi tới khi chiếc xe ô tô của anh khuất bóng sau những toà nhà cao tầng nàng mới yên tâm quay về nhà
Về tới nhà, nàng lên phòng và thấy hắn đã ngủ rất ngon lành, thấy vậy mà nàng lại ám áp trong lòng không thôi, nhẹ nhàng ngồi vào bên canh hắn vuốt vuốt mái tóc của hắn nàng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.