Chương 51
Thủy Sam
06/10/2021
"Tôi muốn giết chết tên cặn bã kia."
Mặc kệ cái dịch chuyển tức thời kia có bao nhiêu lợi hại, Phương Hoà và Lê Chấn đi đến siêu thị của Trình Phi trước rồi tính. Phương Hoà cảm thấy, dị năng dịch chuyển kia có lẽ có hạn chế khoảng cách, bằng không tên Trình thiếu sẽ trực tiếp dẫn đồng bọn về hang ổ luôn.
Nhìn người vác súng ở trước của siêu thị, Phương Hoà híp mắt, trong mạt thế nếu không có một chút năng lực thì không thể nào có được súng, lúc này cậu có chút hoảng hốt cảm thấy tên Trình Phi này rất quen, không tính là biết cũng chắn chắn đã nghe qua ở đâu.
Lê Chấn chau mày nhìn Phương Hoà thất thần, duỗi tay xoa xoa vành tai cậu.
"Tốc độ của em bây giờ còn nhanh hơn đạn."
Phương Hoà ngẩng đầu, dụi vào tay Lê Chấn: "Tôi không sợ, chỉ là cảm thấy tên Trình Phi này rất quen, thôi mặc kệ hắn, vào siêu thị rồi nói sau."
Ý nghĩ của Phương Hoà rất trực tiếp, lâu rồi không có càn quét siêu thị thu gom vật tư, lúc trước bọn họ cho người sống sót ở chỗ lánh nạn tạm thời một số vật tư, đều cố gắng không lấy quá nhiều, lúc ra ngoài cũng chỉ tuỳ ý xách một chút, lúc này nhìn siêu thị lớn nhất thành phố T trước mắt, đam mê tích trữ của Phương Hoà lại trỗi dậy, nóng lòng muốn thử.
"Đánh rồi vào hay chúng ta lẻn vào?" Phương Hoà nhìn toà siêu thị bị tường đất bao quanh, chỉ chừa lại một vị trí ra vào.
Thời điểm mạt thế mới bùng nổ, cậu còn lo lắng về uy lực của súng, nhưng giờ dị năng của bọn họ đã lên cấp hai, súng mạnh ra sao cũng không thành vấn đề, đánh một hồi cũng chẳng sao nhưng Phương Hoà muốn nhanh chóng tích trữ vật tư, tay mèo đều ngứa ngáy.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà, thấy cậu xoa xoa vuốt một cách hưng phấn, cũng khiến tâm tình rối mù mấy ngày nay của hắn thoải mái đôi chút, tìm không được gia đình kia, Lê Chấn cảm thấy nghẹn ở họng, không thể trả thù cho mèo con, khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Lúc này, Lê Chấn cảm nhận được Mèo Con nhà hắn thật sự rất thích tự do tự tại, có lẽ khi trước bị giam giữ lâu thành ra bị áp lực, khi không còn bị giam nữa thì thoả sức tung hoành làm Lê Chấn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cho nên, Lê Chấn cũng học theo nhóc con này, nói ra một cậu mà Phương Hoà không ngờ đến: "Chúng ta quang minh chính đại đi vào."
Phương Hoà bày ra biểu cảm kì quái, tên ngốc Lê Chấn nghĩ gì mà lại đi trộm đồ một cách quang minh chính đại vậy cà?
Sự thật chứng minh, tinh thần lực mạnh thì có thể làm càn, đối với hắn thì người gác cửa không thành vấn đề, Phương Hoà bị Lê Chấn ôm, đi vào cửa chính, vô cùng thong dong ung dung.
Mấy người gác cửa thấy bọn họ không những không ngăn cản còn cúi người chào hỏi như quen biết vậy.
Phương Hoà vẫy vẫy vuốt mèo, nhìn hai người kia giống như không phát hiện ra, cung kính mời bọn họ vào trong.
Lúc đi vào bên trong, Phương Hoà mới hiểu được sao tên Trình Phi kia có thể ngông cuồng như vậy, bên trong siêu thị có không ít người, tất cả đều thủ theo súng.
Tầng một siêu thị có chồng mấy thùng gỗ, bên trong đều là súng. Phương Hoà cảm thấy tên Trình Phi này quá mức tự tin, tới đàm phán mà chỉ mang theo vài dị năng giả, nếu tên này cầm quyền, thành Bắc nhất định sẽ loạn, đúng là phiền phức lớn.
Tất cả người ở tầng một giống như không nhìn thấy họ, Phương Hoà nhảy xuống khỏi tay Lê Chấn, bắt đầu công khai thu vật tự trong siêu thị vào không gian.
Lê Chấn dựa vào tường nhìn Phương Hoà hưng trí bừng bừng, chỉ nói một câu: "Ba phút, Mèo Con."
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn ba tầng lớn, với tốc độ của cậu bây giờ thì ba phút là quá đủ, vuốt mèo vẫy vẫy Lê Chấn: "Nhìn tôi đây này."
Việc thu gom vật tư này là đam mê khó bỏ của Phương Hoà, không bỏ sót bất cứ thứ gì, đồ trong siêu thị nhanh chóng biến mất, hơn nữa lần này cậu ra tay rất ác, không giống trước kia còn chừa lại một phần cho người đến sau, cái gì cũng mang hết vào không gian, khi nghe Lê Chấn nói siêu thị này là do Trình Phi và đồng bọn của gã giết không ít người thường để chiếm lấy làm của riêng, Phương Hoà đến cái giá hàng cũng không để lại cho gã.
Các loại vật tư ở lầu một, từ hàng xa xỉ phẩm ở mạt thế không ai sử dụng, hay đến các đồ trang trí điêu khắc tinh xảo, Phương Hoà đều lấy hết, hơn nữa Phương Hoà cũng thuận tay lấy hết trang bị của những người bị Lê Chấn dùng tinh thần lực khống chế.
Toàn bộ ba tầng đã bị Phương Hoà thu dọn sạch sẽ, cậu từ tầng ba trực tiếp nhảy xuống trước mặt Lê Chấn, cái biểu tình thoả mãn của cậu khiến Lê Chấn bật cười, duỗi tay ôm Phương Hoà rồi tìm một vị trí trốn đi, nhìn một phen biểu cảm vi diệu của Trình Phi khi phát hiện đồ trong siêu thị đã biến mất toàn bộ.
Đột nhiên, Phương Hoà nhìn về phía tầng hầm để đồ nhập khẩu, cảm thấy bên trong có gì đó không đơn giản, lúc Phương Hoà bất thường, Lê Chấn cũng đứng thẳng lưng, duỗi tay vẫy Phương Hoà, một người một mèo cùng vào tầng hầm tối om.
Lúc nãy Phương Hoà không xuống đó không phải sợ tối mà trong hầm đa số là thực phẩm tươi sống đông lạnh, nhưng thời gian điện bị ngắt lâu lắm rồi, những thực phẩm dưới hầm không biết đã hư thối thành cái gì rồi, cho nên Phương Hoà trực tiếp bỏ qua.
Một người một mèo có thể nhìn rõ trong bóng tối, theo thang cuốn bị hỏng đi xuống, tình hình bên dưới làm hai người vô cùng king ngạc, toàn bộ hầm này toàn bộ đều là đá lạnh, bốn bức tường xung quanh đều bao trùm một tầng băng.
Phương Hoà liếc mắt với Lê Chấn một cái, hắn hiểu ý, hai người đi tới một vị trí, chờ đi qua một cái tủ đông, họ nhìn thấy một người đang bị khoá chặt.
Đây là một cậu bé, tuổi không lớn lắm, ngoại trừ đầu còn lộ ra, toàn bộ thân thể của cậu nhóc đều bị xích sắt quấn chặt, trải dài từ chân lên tới tận cổ.
Cậu nhóc kia nghe thấy tiếng động, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía bọn họ trong bóng tối, Phương Hoà giống như thấy được hình ảnh tuyệt vọng của bản thân năm đó, vuốt mèo mất tự nhiên bấu chặt tay Lê Chấn: "Lê Chấn, cứu nó."
Tay Lê Chấn hơi nắm lại thành đấm, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Phương Hoà, ôm cậu tiến lên.
Lê Chấn tới gần, không khí xung quanh cậu nhóc càng lạnh, trên đất kết một tầng băng. Chỉ vậy mà mặt đứa nhỏ đã tái nhợt lại, toàn thân run rẩy, đầu cúi xuống, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là dị năng đã cạn kiệt.
Lê Chấn nửa ngồi nửa quỳ, bóp nát xích sắt trên người đứa nhỏ rồi lại phá huỷ dây xích quấn quanh người nó, hai người lúc này mới thấy rõ tình trạng của đứa nhỏ, cả người gầy nhom, từ chỗ quần áo rách rưới lộ ra những vết thương ghê rợn, không ít vết thương giống như dính liền với xích sắt, lúc Lê Chấn phá xích, da thịt cũng rơi xuống.
Móng vuốt của Phương Hoà căng thẳng, bám chặt lấy quần áo Lê Chấn, Lê Chấn sắc mặt cũng không tốt, một tay đặt lên đầu Phương Hoà, một tay cầm lấy cánh tay của đứa bé, năng lượng trị thương nhanh chóng chạy vào người nó, ánh mắt Lê Chấn dần dần trở nên âm trầm.
Nhưng mà đã chậm một bước, đứa trẻ này vốn rất mong manh, cả người không còn chút sinh mệnh nào, năng lực trị thương của hắn đi một vòng trong thân thể đứa bé đành phải quay ngược về. Hơn nữa, nếu không phải nhiệt độ ở đây thấp, chỉ sợ vết thương của đứa bé này đều đã thối rữa.
Nhưng mà Phương Hoà không biết điều này, lúc Lê Chấn dừng tay, cậu nhanh chóng lấy một cái chăn từ trong không gian ra, Lê Chấn bọc đứa bé lại.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn như thúc giục hắn nhanh nhanh ôm đứa bé ra ngoài, nhưng Lê Chấn không nhúc nhích, Phương Hoà nóng nảy, bất chấp trước mặt người khác, mở miệng nói chuyện: "Lê Chấn, chúng ta nhanh chóng ôm nó ra ngoài đi, nó yếu như vậy cần được chữa trị, chúng ta về trước, sau lại..."
"Mèo Con," Lê Chấn đột nhiên ngắt lời cậu. Vuốt ve từ phần gáy của cậu, chậm rãi di chuyển xuống lưng: "...nếu nó ra khỏi đây, nó sẽ chết."
"Vì sao?" Phương Hoà quay đầu nhìn đứa bé bọc chăn dựa vào tủ đông ngủ, đứa bé kia dù mắt trống rỗng, không có tiêu cự, hô hấp yếu ớt nhưng rõ ràng nó còn sống mà.
Đứa bé này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ngay cả ánh mắt tuyệt vọng cũng giống cậu năm đó.
"Nó là dị năng giả hệ băng, bị trọng thương, hơn nữa sử dụng dị năng quá mức, cơ thể đã sớm khô kiệt, nơi này độ ấm thấp nó mới có thể chỗng đỡ, chỉ cần vừa đi ra ngoài, cơ thể của nó sẽ... tan vỡ."
Lê Chấn vừa nói vừa vuốt lông cho Phương Hoà, trong mắt đều là bi thương, đều là trẻ con, hắn có thể tưởng tượng Phương Hoà năm đó, có phải hai mắt cũng không còn ánh sáng, tuyệt vọng giống đứa bé này hay không?
Phương Hoà run rẩy, cậu hiểu ý của Lê Chấn, cho dù năng lực trị thương của hắn có mạnh hơn cũng không thể cứu sống đứa bé này.
Âm thanh Phương Hoà hơi run, cậu nói.
"Rốt cuộc là ai biến đứa bé thành thế này?"
Lúc Lê Chấn bóp nát xích sắt, khi chạm vào da thịt nó, Lê Chấn có thể thấy được ý thức rời rạc của nó, ngoài thù hận, tất cả đều là tuyệt vọng.
"Là Trình Phi."
Lê Chấn không nói tình hình cụ thể cho Phương Hoà, khi hắn ở trong kí ức tán loạn của đứa bé này, nó chính mắt nhing thấy Trình Phi hành hạ đến chết cha mẹ và em gái. Sau khi Trình Phi giết chết người thân của nó, ban đầu nó cũng sẽ phải bị giết nhưng gac thấy nó là dị năng giả hệ băng nên tính chiêu mộ nó, nhưng đứa bé này hận gã thấu xương, Trình Phi cảm thấy nó là tai hoạ ngầm nên đã hành hạ, khiến nó sợ hãi không dám phản kháng, sau đó ném nó vào hầm này, đối xử với nó giống một cái máy giữ lạnh.
"Tôi muốn giết chết tên cặn bã kia." Phương Hoà nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Chấn gật gật đầu, cằm cọ đầu Phương Hòa.
Cũng không biết có phải đứa bé nằm trên mặt đất nghe thấy họ nói chuyện hay không, mở đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía họ, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại, căm hận treo trong lòng trong một khắc ấy dần dần tan biến, nó cũng không còn thở nữa.
Mặc kệ cái dịch chuyển tức thời kia có bao nhiêu lợi hại, Phương Hoà và Lê Chấn đi đến siêu thị của Trình Phi trước rồi tính. Phương Hoà cảm thấy, dị năng dịch chuyển kia có lẽ có hạn chế khoảng cách, bằng không tên Trình thiếu sẽ trực tiếp dẫn đồng bọn về hang ổ luôn.
Nhìn người vác súng ở trước của siêu thị, Phương Hoà híp mắt, trong mạt thế nếu không có một chút năng lực thì không thể nào có được súng, lúc này cậu có chút hoảng hốt cảm thấy tên Trình Phi này rất quen, không tính là biết cũng chắn chắn đã nghe qua ở đâu.
Lê Chấn chau mày nhìn Phương Hoà thất thần, duỗi tay xoa xoa vành tai cậu.
"Tốc độ của em bây giờ còn nhanh hơn đạn."
Phương Hoà ngẩng đầu, dụi vào tay Lê Chấn: "Tôi không sợ, chỉ là cảm thấy tên Trình Phi này rất quen, thôi mặc kệ hắn, vào siêu thị rồi nói sau."
Ý nghĩ của Phương Hoà rất trực tiếp, lâu rồi không có càn quét siêu thị thu gom vật tư, lúc trước bọn họ cho người sống sót ở chỗ lánh nạn tạm thời một số vật tư, đều cố gắng không lấy quá nhiều, lúc ra ngoài cũng chỉ tuỳ ý xách một chút, lúc này nhìn siêu thị lớn nhất thành phố T trước mắt, đam mê tích trữ của Phương Hoà lại trỗi dậy, nóng lòng muốn thử.
"Đánh rồi vào hay chúng ta lẻn vào?" Phương Hoà nhìn toà siêu thị bị tường đất bao quanh, chỉ chừa lại một vị trí ra vào.
Thời điểm mạt thế mới bùng nổ, cậu còn lo lắng về uy lực của súng, nhưng giờ dị năng của bọn họ đã lên cấp hai, súng mạnh ra sao cũng không thành vấn đề, đánh một hồi cũng chẳng sao nhưng Phương Hoà muốn nhanh chóng tích trữ vật tư, tay mèo đều ngứa ngáy.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà, thấy cậu xoa xoa vuốt một cách hưng phấn, cũng khiến tâm tình rối mù mấy ngày nay của hắn thoải mái đôi chút, tìm không được gia đình kia, Lê Chấn cảm thấy nghẹn ở họng, không thể trả thù cho mèo con, khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Lúc này, Lê Chấn cảm nhận được Mèo Con nhà hắn thật sự rất thích tự do tự tại, có lẽ khi trước bị giam giữ lâu thành ra bị áp lực, khi không còn bị giam nữa thì thoả sức tung hoành làm Lê Chấn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cho nên, Lê Chấn cũng học theo nhóc con này, nói ra một cậu mà Phương Hoà không ngờ đến: "Chúng ta quang minh chính đại đi vào."
Phương Hoà bày ra biểu cảm kì quái, tên ngốc Lê Chấn nghĩ gì mà lại đi trộm đồ một cách quang minh chính đại vậy cà?
Sự thật chứng minh, tinh thần lực mạnh thì có thể làm càn, đối với hắn thì người gác cửa không thành vấn đề, Phương Hoà bị Lê Chấn ôm, đi vào cửa chính, vô cùng thong dong ung dung.
Mấy người gác cửa thấy bọn họ không những không ngăn cản còn cúi người chào hỏi như quen biết vậy.
Phương Hoà vẫy vẫy vuốt mèo, nhìn hai người kia giống như không phát hiện ra, cung kính mời bọn họ vào trong.
Lúc đi vào bên trong, Phương Hoà mới hiểu được sao tên Trình Phi kia có thể ngông cuồng như vậy, bên trong siêu thị có không ít người, tất cả đều thủ theo súng.
Tầng một siêu thị có chồng mấy thùng gỗ, bên trong đều là súng. Phương Hoà cảm thấy tên Trình Phi này quá mức tự tin, tới đàm phán mà chỉ mang theo vài dị năng giả, nếu tên này cầm quyền, thành Bắc nhất định sẽ loạn, đúng là phiền phức lớn.
Tất cả người ở tầng một giống như không nhìn thấy họ, Phương Hoà nhảy xuống khỏi tay Lê Chấn, bắt đầu công khai thu vật tự trong siêu thị vào không gian.
Lê Chấn dựa vào tường nhìn Phương Hoà hưng trí bừng bừng, chỉ nói một câu: "Ba phút, Mèo Con."
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn ba tầng lớn, với tốc độ của cậu bây giờ thì ba phút là quá đủ, vuốt mèo vẫy vẫy Lê Chấn: "Nhìn tôi đây này."
Việc thu gom vật tư này là đam mê khó bỏ của Phương Hoà, không bỏ sót bất cứ thứ gì, đồ trong siêu thị nhanh chóng biến mất, hơn nữa lần này cậu ra tay rất ác, không giống trước kia còn chừa lại một phần cho người đến sau, cái gì cũng mang hết vào không gian, khi nghe Lê Chấn nói siêu thị này là do Trình Phi và đồng bọn của gã giết không ít người thường để chiếm lấy làm của riêng, Phương Hoà đến cái giá hàng cũng không để lại cho gã.
Các loại vật tư ở lầu một, từ hàng xa xỉ phẩm ở mạt thế không ai sử dụng, hay đến các đồ trang trí điêu khắc tinh xảo, Phương Hoà đều lấy hết, hơn nữa Phương Hoà cũng thuận tay lấy hết trang bị của những người bị Lê Chấn dùng tinh thần lực khống chế.
Toàn bộ ba tầng đã bị Phương Hoà thu dọn sạch sẽ, cậu từ tầng ba trực tiếp nhảy xuống trước mặt Lê Chấn, cái biểu tình thoả mãn của cậu khiến Lê Chấn bật cười, duỗi tay ôm Phương Hoà rồi tìm một vị trí trốn đi, nhìn một phen biểu cảm vi diệu của Trình Phi khi phát hiện đồ trong siêu thị đã biến mất toàn bộ.
Đột nhiên, Phương Hoà nhìn về phía tầng hầm để đồ nhập khẩu, cảm thấy bên trong có gì đó không đơn giản, lúc Phương Hoà bất thường, Lê Chấn cũng đứng thẳng lưng, duỗi tay vẫy Phương Hoà, một người một mèo cùng vào tầng hầm tối om.
Lúc nãy Phương Hoà không xuống đó không phải sợ tối mà trong hầm đa số là thực phẩm tươi sống đông lạnh, nhưng thời gian điện bị ngắt lâu lắm rồi, những thực phẩm dưới hầm không biết đã hư thối thành cái gì rồi, cho nên Phương Hoà trực tiếp bỏ qua.
Một người một mèo có thể nhìn rõ trong bóng tối, theo thang cuốn bị hỏng đi xuống, tình hình bên dưới làm hai người vô cùng king ngạc, toàn bộ hầm này toàn bộ đều là đá lạnh, bốn bức tường xung quanh đều bao trùm một tầng băng.
Phương Hoà liếc mắt với Lê Chấn một cái, hắn hiểu ý, hai người đi tới một vị trí, chờ đi qua một cái tủ đông, họ nhìn thấy một người đang bị khoá chặt.
Đây là một cậu bé, tuổi không lớn lắm, ngoại trừ đầu còn lộ ra, toàn bộ thân thể của cậu nhóc đều bị xích sắt quấn chặt, trải dài từ chân lên tới tận cổ.
Cậu nhóc kia nghe thấy tiếng động, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía bọn họ trong bóng tối, Phương Hoà giống như thấy được hình ảnh tuyệt vọng của bản thân năm đó, vuốt mèo mất tự nhiên bấu chặt tay Lê Chấn: "Lê Chấn, cứu nó."
Tay Lê Chấn hơi nắm lại thành đấm, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Phương Hoà, ôm cậu tiến lên.
Lê Chấn tới gần, không khí xung quanh cậu nhóc càng lạnh, trên đất kết một tầng băng. Chỉ vậy mà mặt đứa nhỏ đã tái nhợt lại, toàn thân run rẩy, đầu cúi xuống, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là dị năng đã cạn kiệt.
Lê Chấn nửa ngồi nửa quỳ, bóp nát xích sắt trên người đứa nhỏ rồi lại phá huỷ dây xích quấn quanh người nó, hai người lúc này mới thấy rõ tình trạng của đứa nhỏ, cả người gầy nhom, từ chỗ quần áo rách rưới lộ ra những vết thương ghê rợn, không ít vết thương giống như dính liền với xích sắt, lúc Lê Chấn phá xích, da thịt cũng rơi xuống.
Móng vuốt của Phương Hoà căng thẳng, bám chặt lấy quần áo Lê Chấn, Lê Chấn sắc mặt cũng không tốt, một tay đặt lên đầu Phương Hoà, một tay cầm lấy cánh tay của đứa bé, năng lượng trị thương nhanh chóng chạy vào người nó, ánh mắt Lê Chấn dần dần trở nên âm trầm.
Nhưng mà đã chậm một bước, đứa trẻ này vốn rất mong manh, cả người không còn chút sinh mệnh nào, năng lực trị thương của hắn đi một vòng trong thân thể đứa bé đành phải quay ngược về. Hơn nữa, nếu không phải nhiệt độ ở đây thấp, chỉ sợ vết thương của đứa bé này đều đã thối rữa.
Nhưng mà Phương Hoà không biết điều này, lúc Lê Chấn dừng tay, cậu nhanh chóng lấy một cái chăn từ trong không gian ra, Lê Chấn bọc đứa bé lại.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn như thúc giục hắn nhanh nhanh ôm đứa bé ra ngoài, nhưng Lê Chấn không nhúc nhích, Phương Hoà nóng nảy, bất chấp trước mặt người khác, mở miệng nói chuyện: "Lê Chấn, chúng ta nhanh chóng ôm nó ra ngoài đi, nó yếu như vậy cần được chữa trị, chúng ta về trước, sau lại..."
"Mèo Con," Lê Chấn đột nhiên ngắt lời cậu. Vuốt ve từ phần gáy của cậu, chậm rãi di chuyển xuống lưng: "...nếu nó ra khỏi đây, nó sẽ chết."
"Vì sao?" Phương Hoà quay đầu nhìn đứa bé bọc chăn dựa vào tủ đông ngủ, đứa bé kia dù mắt trống rỗng, không có tiêu cự, hô hấp yếu ớt nhưng rõ ràng nó còn sống mà.
Đứa bé này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ngay cả ánh mắt tuyệt vọng cũng giống cậu năm đó.
"Nó là dị năng giả hệ băng, bị trọng thương, hơn nữa sử dụng dị năng quá mức, cơ thể đã sớm khô kiệt, nơi này độ ấm thấp nó mới có thể chỗng đỡ, chỉ cần vừa đi ra ngoài, cơ thể của nó sẽ... tan vỡ."
Lê Chấn vừa nói vừa vuốt lông cho Phương Hoà, trong mắt đều là bi thương, đều là trẻ con, hắn có thể tưởng tượng Phương Hoà năm đó, có phải hai mắt cũng không còn ánh sáng, tuyệt vọng giống đứa bé này hay không?
Phương Hoà run rẩy, cậu hiểu ý của Lê Chấn, cho dù năng lực trị thương của hắn có mạnh hơn cũng không thể cứu sống đứa bé này.
Âm thanh Phương Hoà hơi run, cậu nói.
"Rốt cuộc là ai biến đứa bé thành thế này?"
Lúc Lê Chấn bóp nát xích sắt, khi chạm vào da thịt nó, Lê Chấn có thể thấy được ý thức rời rạc của nó, ngoài thù hận, tất cả đều là tuyệt vọng.
"Là Trình Phi."
Lê Chấn không nói tình hình cụ thể cho Phương Hoà, khi hắn ở trong kí ức tán loạn của đứa bé này, nó chính mắt nhing thấy Trình Phi hành hạ đến chết cha mẹ và em gái. Sau khi Trình Phi giết chết người thân của nó, ban đầu nó cũng sẽ phải bị giết nhưng gac thấy nó là dị năng giả hệ băng nên tính chiêu mộ nó, nhưng đứa bé này hận gã thấu xương, Trình Phi cảm thấy nó là tai hoạ ngầm nên đã hành hạ, khiến nó sợ hãi không dám phản kháng, sau đó ném nó vào hầm này, đối xử với nó giống một cái máy giữ lạnh.
"Tôi muốn giết chết tên cặn bã kia." Phương Hoà nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Chấn gật gật đầu, cằm cọ đầu Phương Hòa.
Cũng không biết có phải đứa bé nằm trên mặt đất nghe thấy họ nói chuyện hay không, mở đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía họ, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại, căm hận treo trong lòng trong một khắc ấy dần dần tan biến, nó cũng không còn thở nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.