Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 26: Bí mật của Thẩm Chi Phồn (4) - Thượng
Bạch Hồ Từ
19/06/2021
Thẩm Chi Phồn lặng lẽ lật sang trang tiếp theo.
Đối với Thẩm Chi Phồn khi đó, thì con đường phía trước là đêm tối mênh mông không giới hạn, bất kể cái gì cũng có thể là đống rơm rạ đè chết con lạc đà.
Tìm niềm vui trong đau khổ thoạt nhìn có vẻ thật đáng yêu, nhưng khi cậu viết xuống những dòng đó, trong lòng cậu chắn chắc chưa bao giờ là cảm thấy đáng yêu hay thú vị, mà tất cả đều là muộn phiền không biết ngày mai đối diện với cậu là sống hay chết.
Cậu chưa bao giờ rõ ràng viết trong này có điều gì muốn làm, hay là trận đấu tiếp theo sẽ làm gì.
Đương nhiên không phải là chưa từng nghĩ đến tương lai tốt đẹp, nhưng cậu nghĩ đến bản thân mình thật sự quá mức lo lắng nghi ngờ, không biết bản thân có thể sống tới ngày mai hay không, cho nên cái gì đại loại như 'Kế hoạch ngày mai' ở thời điểm này thật sự là không phù hợp.
Vì viết cậu chỉ có thể qua loa mà ghi chép lại.
Những dòng chữ có chút hư vô, cảm thấy tương lai mù mịt, dùng hết khả năng ngôn ngữ của cậu để viết lại, giống như quyển tạp chí《 Cơ giáp Ưng 》không cần quá tốt, chỉ cần có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này, miễn miễn cưỡng cưỡng sống qua ngày là được rồi.
Nhu cầu của con người dựa theo tình trạng trước mắt mà thay đổi, khi cậu sống ở nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời, sự đau đớn thống khổ của những vết thương khiến cậu cảm thấy hô hấp khó khăn, thói quen chịu đựng đau đớn càng làm con người ta thấy khổ sở, nhưng đôi khi lại không thể không thích nghi.
'Bất đắc dĩ' so với 'đau đớn' càng khiến cho bản thân cảm thấy tuyệt vọng không cách nào thở được.
Cho nên khi nhìn những mong muốn của cậu đều thấy thật đáng thương.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy khó tránh khỏi muốn khóc, nhưng mà vô cớ khóc khiến cậu cũng muốn từ bỏ.
Bởi vì không có quan trọng, thời điểm đó Thẩm Chi Phồn có khóc hay không cậu không biết, nhưng cậu đoán là không có, cho dù cậu quên nhưng thân thể lại dường như nhớ rất rõ.
Nếu Thẩm Chi Phồn trước kia tự mình trải qua những tối tăm của cuộc đời còn không khóc, vậy thì cậu của hiện tại làm gì có tư cách để ngồi đây mà rơi nước mắt.
Đây không phải là cảm động, mà bởi vì cậu vốn là người kì lạ như vậy.
Con người rất kì lạ, có đôi khi nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của người khác cũng có thể chảy nước mắt, nhưng đến khi cuộc sống của chính mình rơi vào tuyệt vọng thì lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra điều này không có gì đáng khóc. Bởi vì trước đó bản thân thương xót người khác cũng chỉ vì bản thân cao cao tại thượng mà thôi.
Chỉ có tự mình đưa bản thân vào vũng bùn thì mới có thể tỉnh táo như vậy.
Nhưng mà con đường lầy lội khó đi, cũng chỉ có thể từng bước từng bước chân thực mà tự bước đi.
Thẩm Chi Phồn từng chút từng chút một nhìn thấy cậu thiếu niên đang giãy dụa thoát khỏi sự mê man bàng hoàng thống khổ, bị những sợi dây thừng vô hình kéo lê, mài đi từng chút một da thịt trên thân thể cậu, để lại những vệt máu tanh tưởi kéo dài.
Nhưng cho dù như vậy, đôi khi những giọt nắng nhỏ vụn rơi xuống cũng khiến cậu kiên định hơn mà từng bước tiến về phía trước.
Lảo đảo mà kiên cường, hèn mọn mà lại rất vĩ đại.
Mỗi một lần trải qua sinh tử mà cậu vẫn sống được, là may mắn nhưng không phải tất cả đều là may mắn, bởi vì thiên phú của cậu đã chậm rãi được bộc lộ ra.
Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì chuyện này cho thấy rằng mọi người sẽ chú ý đến cậu, bao gồm cả những đối thủ vô cùng hung ác để mắt tới.
Mỗi một lần đau đớn cũng chính là một lần thành danh của cậu ở nơi này.
Xương cốt toàn thân như muốn gãy đôi, vốn tưởng rằng sẽ có kinh nghiệm hơn, nhưng một khi bị đánh đến hiện nguyên hình thì thật thê thảm, giống như cả thân thể tắm trong vũng máu, không, thật ra so với khi mới bắt đầu còn kinh khủng hơn thế, nếu thời gian có thể xóa đi những vết máu đó, thì có lẽ bây giờ thân thể cậu đã trở nên trắng bệch do mất máu quá nhiều.
'Ngày hôm qua, mình cảm thấy có lẽ bản thân đã chết rồi, cho nên không thể ghi chép nhật ký được, nói thật, đôi khi mình cảm thấy thật mờ mịt, không biết mình viết ra những dòng chữ này để làm gì, nếu hôm nay mình chết đi, thì quyển nhật ký này cũng sẽ theo mình, trở thành hư vô, không có ý nghĩa.'
'Hôm nay có lẽ tốt hơn một chút, được rồi, đây là do bác sĩ nói thế, nhưng mình lại cảm thấy hôm nay còn đau hơn so với hôm qua, không biết mình có thể sống hết hôm nay không.'
Trang này độ dài các đoạn không đồng nhất, chữ viết vô cùng qua loa, có lẽ lúc đấy cậu đã cố hết sức để ghi chép lại, hoặc ý thức có chút mơ hồ.
'Màng nhĩ của mình hình như lại bị rách, vết thương cũ tái phát càng ngày càng đau hơn. Ni Nhã cố gắng muốn nói với mình điều gì đó, nhưng mình hoàn toàn không thể nghe được, chỉ có thể nhìn cánh môi lúc mở lúc đóng của cô ấy, mình cố gắng mỉm cười nhìn cô ấy, nhưng thật sự là không thể làm được.'
'Ngải Ba rất lo cho mình nên cậu ấy đã khóc, mình cố gắng động viên cậu ấy, nhưng có lẽ nhìn thấy những vết thương đáng sợ của mình nên lại càng dọa cậu ấy khóc to hơn.'
'Cái tên bác sĩ kia, mà không, phải gọi là cái tên lang băm kia nói rằng lục phủ ngũ tạng của mình đều bị chảy máu, khó trách mà mình cảm thấy có chút không thể chịu được... Thật là kỳ quái, bản thân mình đã nói rằng không có ý nghĩa, nhưng vẫn không thể nhịn được mà đặt bút viết...'
'Mình muốn chết đi, đúng vậy, thật sự bây giờ mình chỉ muốn chết đi. Bây giờ đối với mình thì sống hay chết đã không còn gì để nói nữa rồi.'
Nhưng mà 'không còn gì để nói' hiển nhiên chỉ là nói liên thiên, bởi vì cậu vẫn tiếp tục viết những dòng chữ lộn xộn.
'Không, thật ra thì mình vẫn muốn nói thêm và câu, em gái của mình —— Thẩm Chi Nhu, anh vẫn luôn muốn nói với em tuy rằng em không thật sự xinh đẹp, nhưng trong lòng anh em vẫn là em gái đáng yêu nhất, là kiểu đáng yêu muốn ôm em vào lòng, anh không biết nên chúc phúc thế nào, nhưng chỉ hy vọng rằng em nhất định phải sống hạnh phúc... Cho dù anh có chết đi, anh vẫn sẽ cùng ba mẹ ở trên trời cao dõi theo em.'
'Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng sẽ lừa con nít đấy, nhưng mong em sẽ tin tưởng anh.'
'Em thật thông minh, cũng rất dịu dàng, những khát khao của em cũng không hề kém những cô gái xinh đẹp ngoài kia, em là ánh sáng để anh có thể tiếp tục sống tiế... Anh rất yêu thương em, nhưng lại không có cách nào thể hiện, nhưng thật sự, em hãy tin rằng anh yêu thương em còn hơn em thấy được.'
Cậu nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, chữ viết lộn xộn có thể thấy trong lòng Thẩm Chi Phồn rất hỗn loạn, nhưng cậu vẫn cố gắng nhắc đi nhắc lại.
'Anh biết em luôn yêu thích cậu bé mặt tàn nhang ở trong cô nhi viện, nhưng nó không phải là một đứa trẻ tốt, bởi vì nó ở sau lưng dùng những từ ngữ không tốt để đánh giá những cô bé, là một đứa nhỏ không tốt chút nào!'
'Anh không muốn nói cho em biết bởi vì anh sợ em khó chịu, nhưng anh vẫn hy vọng em không lựa chọn đứa nhỏ đấy, ngay cả nó có một bề ngoài tốt đẹp, nhưng vẻ bề ngoài không quan trọng. Nếu em muốn chọn người như vậy thì chẳng bằng em hãy chọn di hài của anh, trừ khi em có thể nhận được.'
'Nhưng mà anh nghĩ em sẽ không nhận được, bởi vì có lẽ di hài của anh sẽ được tùy tiện chôn cất ở đâu đó, hoặc nếu nói lời không hay thì không biết thân thể anh có còn nguyên vẹn không... Anh không dám nói với em, ở nơi này cũng có người cơ ước vẻ bề ngoài của anh, nhưng tất cả đều là những kẻ không bình thường.'
'Nói mãi nói mãi cũng thật muốn cười, nhưng lại khiến anh không thể thở được, anh cảm giác giống như phổi của anh bị hở gió xung quang, như em nhiều năm trước từng bị rụng chiếc răng cửa vậy đó.'
'Em nhất định, nhất định phải càng khôn ngoan hơn, nếu như anh không còn, thì phải sống thật tốt, tuy rằng sẽ rất mệt mỏi, nhưng đôi khi cũng sẽ hạnh phúc.'
'Anh biết em muốn yêu đương, nhưng tuyệt đối đừng vì yêu đương mà không yêu bản thân mình, điều đó không hề có ý nghĩa.'
'Có lẽ anh không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của em khi kết hôn, em sẽ kết hôn chứ? Nghe nói khi kết hôn ai cũng sẽ là cô gái xinh đẹp nhất, anh nghĩ muốn được nhìn thấy một lần, nhưng dường như cơ hội không nhiều.'
'Cũng không cần vì phải kết hôn mà kết hôn, nếu sau anh anh không còn thì sẽ không có ai ép em, nếu sợ sau này không có ai chăm nom thì có thể nhận nuôi một đứa nhỏ ở cô nhi viện. Khi ở đấy anh mới phát hiện ra rằng cũng có thật nhiều đứa trẻ không có nhà để về giống như chúng ta, tuy rằng cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cũng có những đứa trẻ thật ngoan.'
'Anh hy vọng cái gì cũng tốt, mọi điều đều tốt, ngay cả khi anh không thể cùng em bước tiếp về tương lai phía trước.'
'Phải gả cho người yêu mình, tuy rằng anh cũng không biết được tình yêu là thứ gì, nhưng nếu người ấy khiến em vui vẻ thoải mái, nếu gặp khó khăn nhưng vẫn cùng nhau vượt qua, thì có lẽ là tình yêu đấy.'
'Nói không chừng còn có thể cùng nhau sống tới già đấy.'
Nét bút dừng ở đây thật lâu, giống như còn rất nhiều điều muốn gửi gắm, khiến cho nét bút dừng ở đây tạo thành một chấm tròn rất đậm.
'Không, thật sự quá khó khăn. Anh không dám dừng bút, không dám đi ngủ, ý thức của anh đã dần không nghe theo ý chí nữa rồi, nhưng anh không thể ngủ được, ít nhất anh phải viết xong, nó tuy không có ý nghĩa gì, nhưng có lẽ sau khi anh không còn thì nó sẽ là món đồ duy nhất chứng minh rằng anh đã từng sống trên cõi đời này.'
Ở đoạn này nét bút vô cùng nhạt khiến Thẩm Chi Phồn phải cố gắng để đọc được.
Thẩm Chi Phồn cho rằng ngày hôm ấy cậu đã dừng bút ở đây, bởi vì còn lại nửa trang không thấy viết gì, theo lý thì có lẽ ngày hôm đó cậu đã dừng bút. Theo bản năng cậu lật sang trang để xem nội dung của ngày sau, nhưng đột nhiên bị nội dung của trang sau làm cho sợ hãi.
Cả một trang giấy đều là những dòng chữ viết lung tung 'mình không muốn chết' đầy khắp trang giấy.
Đủ kiểu chữ viết, tuy rằng hơn phân nửa là kiểu chữ lộn xộn, nhưng nhìn theo vết mực đậm nhạt thì có thể thấy là thời gian lưu lại không giống nhau.
Dòng chữ 'mình không muốn chết' mức độ không giống nhau, chữ sau so với chữ trước lại càng ẩu tả hơn, các chữ xếp chồng lộn xộn lên nhau, vội vội vàng vàng giống như một giây sau sẽ không kịp nữa rồi.
Nhưng Thẩm Chi Phồn tin chắc rằng lúc đó trong tiềm thức của cậu tin như vậy, càng không ngừng viết xuống những dòng này, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi mọi thứ sẽ chấm dứt, sẽ không kịp nữa rồi.
Vẻn vẹn một trang giấy chỉ có dòng chữ 'mình không muốn chết' trông thật ghê người, không cần nhìn kĩ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc giãy dụa và tuyệt vọng của cậu thiếu niên năm đó, còn có những vết nâu đã nhạt đọng trên trang giấy, không cần đoán cũng biết rằng đó chính là những vết máu nhỏ giọt xuống.
Thời điểm đó có lẽ cậu biết bản thân mình sẽ chết, ban đầu cậu còn thong dong nói rằng mình không sợ, 'đối với mình thì sống hay chết đã không còn gì để nói nữa rồi', nhưng thật sự có lúc cậu cảm thấy không cam lòng, không cam lòng để viết ra những lời chân thật nhất trong lòng mình.
Bàn tay Thẩm Chi Phồn như run lên, nhật ký cầm trong tay chút nữa thì rơi xuống.
Cậu vội vàng cầm nhật ký lại cho cẩn thận, cậu theo bản năng không muốn nhìn lại trang giấy này, vội vàng lật qua trang tiếp theo.
Trang giấy vừa nãy đã ngoài dự kiến của cậu, nhưng cậu không ngờ rằng mọi điều như vậy vẫn chưa kết thúc.
Cậu sâu sắc cảm nhận được khả năng của con người là vô hạn, ở trang giấy kia dường như cậu đang bộc lộ hết những đau buồn bi thương của bản thân mình, nhưng đến trang giấy này lại là những nét chữ thanh tú, gọn gàng như thể đã xuất hiện một kì tích.
'Còn có một người.... có một người, có lẽ anh ấy sẽ vĩnh viễn không biết mình sẽ bỏ mạng ở cái nơi này, bởi vì anh ấy là... là một nơi mà mình không bao giờ có thể chạm đến được, giống như ánh trăng, giống như mặt trời. Nhưng mình lại muốn nói với anh ấy, tuy rằng phần tình cảm này được viết trong nhật ký của mình lại càng không có chút ý nghĩa nào.'
'Được rồi, trong suy nghĩ của mình thì có lẽ anh ấy còn quan trọng hơn mình nghĩ, mình cảm thấy bỗng nhiên mình tốt hơn, cảm thấy tỉnh táo hơn khi viết những dòng này.'
'Mình thích anh ấy khi mới 14 tuổi, nói thích thì có chút phiến diện, thật là thì cũng có chút phức tạp, sự việc này giống như... sùng bái, khát khao, khó có thể tin được? Đúng vậy, vào thời điểm đó thì thật sự là khó có thể tin được, lúc đó quanh mình đều là những cậu nhóc 14, 15 tuổi giống nhau, đều không ôm chí lớn mà chỉ được chăng hay chớ, thật ra như vậy cũng cảm thấy thật tốt, dù sao bây giờ nghĩ lại, mỗi ngày sống mờ mịt rối loạn không lo nghĩ về tương lai cũng thật tốt.'
'Nhưng mà có một ngày mình bỗng gặp được anh ấy, khó có thể tưởng tượng được anh ấy chỉ hơn mình có năm tuổi, thế nhưng đã là một đại nhân vật như vậy rồi... Rất khó có thể tin được, thì ra trên đời này cũng có loại người như mình, và cũng có loại người như anh ấy.'
'Mình biết, giữa mình và anh ấy còn có một thứ gọi là xuất thân, càng trưởng thành càng thấy rõ hơn, thế giới này luôn rêu rao những điều công bằng giữa con người với con người, nhưng tất cả chỉ là ra vẻ và cũng không hề tốt đẹp chút nào, cho dù nói một cách khéo léo thì khoảng cách giữa mình và anh ấy có thể so với anh ấy và chú chó nuôi trong nhà, nếu như nhà anh ấy có nuôi chó.'
'Cho nên, tuy rằng mình luôn ước ao có thể được gặp mặt anh ấy một lần, nhưng mình biết tất cả chỉ là ước vọng xa vời mà thôi.'
'Nhưng mình không ngờ rằng mình thật sự có thể nhìn thấy anh ấy, đó là chuyện của hai năm sau đó, có lẽ anh ấy không hề nhớ đến.'
'Mình chắc chắn là anh ấy, tuy rằng giống như đang nằm mơ, nhưng mà mình chắc chắn đây là anh ấy... nhất định là không sai. Còn anh ấy đương nhiên sẽ không nhớ rõ, bởi vì mình và anh ấy chỉ có ở cùng nhau có ba ngày.'
'Mà lúc đó toàn thân anh ấy đều là máu, không còn chút ý thức nào... Hẳn là thế nhỉ? Đương nhiên nếu có thể nhớ được thì tốt.'
'Đã rất lâu rồi nên mình không còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó, nhưng khi nghĩ đến thì mình vẫn có chút... hưng phấn, được rồi, cứ như vậy đi, cứ tỉnh như vậy, đừng ngủ!'
'Lại nói tiếp, khi nhìn thấy anh ấy, thậm chí mình còn vụng trộm hôn anh ấy một cái, không sao, dù sao thì anh ấy cũng không biết.'
'Anh ấy so với trên bìa《Cơ giáp Ưng 》còn muốn đẹp trai hơn thế nữa.'
'Mình.... tóm lại ba ngày ấy một lời khó nói hết, mình sẽ không viết.'
...... Vậy là trong ba ngày ấy xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao lại còn cố tình diễn trò không viết?
Thẩm Chi Phồn xem mà có chút tức giận, thật sự là không có chút đạo lý nào.
'Có lẽ anh ấy căn bản không nhớ mình là ai, cũng không biết được tâm tư của mình. Nếu ở nơi này chết đi, thật ra mình cũng không hy vọng anh ấy thấy được bộ dạng chật vật, đáng thương của mình.'
'Có lẽ mình thích anh ấy hơn so với tưởng tưởng của mình, nói thô thiển thì anh ấy chính là tình nhân trong mộng của mình, khuôn mặt và dáng người của anh ấy đều là kiểu mình thích, cho dù chỉ là thầm mến trong lòng mà thôi. Sâu sắc một chút, thì anh ấy chính là người tạo nên nghị lực cho mình, tuy rằng mình và anh ấy chưa từng nói với nhau một câu nào, nhưng tất cả những gì mình biết về anh ấy đều thông qua cái nơi không đáng tin,《Cơ giáp Ưng 》, nhưng anh ấy vẫn là ngọn đèn soi sáng cho mình, nhờ anh ấy mà mình có thể thoát khỏi trạng thái mờ mịt này.'
'Anh ấy chính là đỉnh núi cao cao mà vĩnh viễn mình không thể với tới được, không thể theo đuổi được cũng rất đau khổ, cảm giác vô cùng bất lực, nhưng nếu là anh ấy, mình đều vui vẻ chịu đựng.'
'Cho nên cả đời này nói rằng ba ngày đó là ba ngày đáng sống nhất cuộc đời cậu, có thể gặp được anh ấy mỉnh cảm thấy thật sự rất vui vẻ.'
'Có lẽ mình thật sự sắp chết rồi, nếu không vì sao mình lại viết đến vui vẻ như vậy, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, có lẽ là hồi quang phản chiếu nhỉ?!'
'Được rồi, có lẽ là vĩnh viễn anh ấy cũng không biết đến sự tồn tại của mình, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cứ như vậy mà kết thúc thôi.'
'Trời sáng rồi, có lẽ mình phải đi thôi.'
'Hẹn gặp lại.'
'..... Cmn, bác sĩ đến đây, và ông ấy nói rằng mình không sao hết???'
'Cái tên lang băm này, đừng có đùa, vết thương thì lở loét, phổi như muốn hở bung ra, chỉ một câu nói là không sao hết, thế này mà gọi là không có việc gì???'
'Được rồi, thật ra mình không hề tức giận, mình rất muốn cười, nếu phổi của mình không đau đến như vậy, có lẽ mình sẽ cười thật to, cười cho cả khu thi đấu dưới lòng đất này đều nghe thấy.'
'Có lẽ là mình đã sống, cảm ơn thế giới, cảm ơn em gái, cảm ơn Ni Nhã, cảm ơn Ngải Ba, cảm ơn.... Anh.'
'Cảm ơn.'
'Vì mình còn sống.'
Đối với Thẩm Chi Phồn khi đó, thì con đường phía trước là đêm tối mênh mông không giới hạn, bất kể cái gì cũng có thể là đống rơm rạ đè chết con lạc đà.
Tìm niềm vui trong đau khổ thoạt nhìn có vẻ thật đáng yêu, nhưng khi cậu viết xuống những dòng đó, trong lòng cậu chắn chắc chưa bao giờ là cảm thấy đáng yêu hay thú vị, mà tất cả đều là muộn phiền không biết ngày mai đối diện với cậu là sống hay chết.
Cậu chưa bao giờ rõ ràng viết trong này có điều gì muốn làm, hay là trận đấu tiếp theo sẽ làm gì.
Đương nhiên không phải là chưa từng nghĩ đến tương lai tốt đẹp, nhưng cậu nghĩ đến bản thân mình thật sự quá mức lo lắng nghi ngờ, không biết bản thân có thể sống tới ngày mai hay không, cho nên cái gì đại loại như 'Kế hoạch ngày mai' ở thời điểm này thật sự là không phù hợp.
Vì viết cậu chỉ có thể qua loa mà ghi chép lại.
Những dòng chữ có chút hư vô, cảm thấy tương lai mù mịt, dùng hết khả năng ngôn ngữ của cậu để viết lại, giống như quyển tạp chí《 Cơ giáp Ưng 》không cần quá tốt, chỉ cần có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này, miễn miễn cưỡng cưỡng sống qua ngày là được rồi.
Nhu cầu của con người dựa theo tình trạng trước mắt mà thay đổi, khi cậu sống ở nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời, sự đau đớn thống khổ của những vết thương khiến cậu cảm thấy hô hấp khó khăn, thói quen chịu đựng đau đớn càng làm con người ta thấy khổ sở, nhưng đôi khi lại không thể không thích nghi.
'Bất đắc dĩ' so với 'đau đớn' càng khiến cho bản thân cảm thấy tuyệt vọng không cách nào thở được.
Cho nên khi nhìn những mong muốn của cậu đều thấy thật đáng thương.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy khó tránh khỏi muốn khóc, nhưng mà vô cớ khóc khiến cậu cũng muốn từ bỏ.
Bởi vì không có quan trọng, thời điểm đó Thẩm Chi Phồn có khóc hay không cậu không biết, nhưng cậu đoán là không có, cho dù cậu quên nhưng thân thể lại dường như nhớ rất rõ.
Nếu Thẩm Chi Phồn trước kia tự mình trải qua những tối tăm của cuộc đời còn không khóc, vậy thì cậu của hiện tại làm gì có tư cách để ngồi đây mà rơi nước mắt.
Đây không phải là cảm động, mà bởi vì cậu vốn là người kì lạ như vậy.
Con người rất kì lạ, có đôi khi nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của người khác cũng có thể chảy nước mắt, nhưng đến khi cuộc sống của chính mình rơi vào tuyệt vọng thì lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra điều này không có gì đáng khóc. Bởi vì trước đó bản thân thương xót người khác cũng chỉ vì bản thân cao cao tại thượng mà thôi.
Chỉ có tự mình đưa bản thân vào vũng bùn thì mới có thể tỉnh táo như vậy.
Nhưng mà con đường lầy lội khó đi, cũng chỉ có thể từng bước từng bước chân thực mà tự bước đi.
Thẩm Chi Phồn từng chút từng chút một nhìn thấy cậu thiếu niên đang giãy dụa thoát khỏi sự mê man bàng hoàng thống khổ, bị những sợi dây thừng vô hình kéo lê, mài đi từng chút một da thịt trên thân thể cậu, để lại những vệt máu tanh tưởi kéo dài.
Nhưng cho dù như vậy, đôi khi những giọt nắng nhỏ vụn rơi xuống cũng khiến cậu kiên định hơn mà từng bước tiến về phía trước.
Lảo đảo mà kiên cường, hèn mọn mà lại rất vĩ đại.
Mỗi một lần trải qua sinh tử mà cậu vẫn sống được, là may mắn nhưng không phải tất cả đều là may mắn, bởi vì thiên phú của cậu đã chậm rãi được bộc lộ ra.
Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì chuyện này cho thấy rằng mọi người sẽ chú ý đến cậu, bao gồm cả những đối thủ vô cùng hung ác để mắt tới.
Mỗi một lần đau đớn cũng chính là một lần thành danh của cậu ở nơi này.
Xương cốt toàn thân như muốn gãy đôi, vốn tưởng rằng sẽ có kinh nghiệm hơn, nhưng một khi bị đánh đến hiện nguyên hình thì thật thê thảm, giống như cả thân thể tắm trong vũng máu, không, thật ra so với khi mới bắt đầu còn kinh khủng hơn thế, nếu thời gian có thể xóa đi những vết máu đó, thì có lẽ bây giờ thân thể cậu đã trở nên trắng bệch do mất máu quá nhiều.
'Ngày hôm qua, mình cảm thấy có lẽ bản thân đã chết rồi, cho nên không thể ghi chép nhật ký được, nói thật, đôi khi mình cảm thấy thật mờ mịt, không biết mình viết ra những dòng chữ này để làm gì, nếu hôm nay mình chết đi, thì quyển nhật ký này cũng sẽ theo mình, trở thành hư vô, không có ý nghĩa.'
'Hôm nay có lẽ tốt hơn một chút, được rồi, đây là do bác sĩ nói thế, nhưng mình lại cảm thấy hôm nay còn đau hơn so với hôm qua, không biết mình có thể sống hết hôm nay không.'
Trang này độ dài các đoạn không đồng nhất, chữ viết vô cùng qua loa, có lẽ lúc đấy cậu đã cố hết sức để ghi chép lại, hoặc ý thức có chút mơ hồ.
'Màng nhĩ của mình hình như lại bị rách, vết thương cũ tái phát càng ngày càng đau hơn. Ni Nhã cố gắng muốn nói với mình điều gì đó, nhưng mình hoàn toàn không thể nghe được, chỉ có thể nhìn cánh môi lúc mở lúc đóng của cô ấy, mình cố gắng mỉm cười nhìn cô ấy, nhưng thật sự là không thể làm được.'
'Ngải Ba rất lo cho mình nên cậu ấy đã khóc, mình cố gắng động viên cậu ấy, nhưng có lẽ nhìn thấy những vết thương đáng sợ của mình nên lại càng dọa cậu ấy khóc to hơn.'
'Cái tên bác sĩ kia, mà không, phải gọi là cái tên lang băm kia nói rằng lục phủ ngũ tạng của mình đều bị chảy máu, khó trách mà mình cảm thấy có chút không thể chịu được... Thật là kỳ quái, bản thân mình đã nói rằng không có ý nghĩa, nhưng vẫn không thể nhịn được mà đặt bút viết...'
'Mình muốn chết đi, đúng vậy, thật sự bây giờ mình chỉ muốn chết đi. Bây giờ đối với mình thì sống hay chết đã không còn gì để nói nữa rồi.'
Nhưng mà 'không còn gì để nói' hiển nhiên chỉ là nói liên thiên, bởi vì cậu vẫn tiếp tục viết những dòng chữ lộn xộn.
'Không, thật ra thì mình vẫn muốn nói thêm và câu, em gái của mình —— Thẩm Chi Nhu, anh vẫn luôn muốn nói với em tuy rằng em không thật sự xinh đẹp, nhưng trong lòng anh em vẫn là em gái đáng yêu nhất, là kiểu đáng yêu muốn ôm em vào lòng, anh không biết nên chúc phúc thế nào, nhưng chỉ hy vọng rằng em nhất định phải sống hạnh phúc... Cho dù anh có chết đi, anh vẫn sẽ cùng ba mẹ ở trên trời cao dõi theo em.'
'Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng sẽ lừa con nít đấy, nhưng mong em sẽ tin tưởng anh.'
'Em thật thông minh, cũng rất dịu dàng, những khát khao của em cũng không hề kém những cô gái xinh đẹp ngoài kia, em là ánh sáng để anh có thể tiếp tục sống tiế... Anh rất yêu thương em, nhưng lại không có cách nào thể hiện, nhưng thật sự, em hãy tin rằng anh yêu thương em còn hơn em thấy được.'
Cậu nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, chữ viết lộn xộn có thể thấy trong lòng Thẩm Chi Phồn rất hỗn loạn, nhưng cậu vẫn cố gắng nhắc đi nhắc lại.
'Anh biết em luôn yêu thích cậu bé mặt tàn nhang ở trong cô nhi viện, nhưng nó không phải là một đứa trẻ tốt, bởi vì nó ở sau lưng dùng những từ ngữ không tốt để đánh giá những cô bé, là một đứa nhỏ không tốt chút nào!'
'Anh không muốn nói cho em biết bởi vì anh sợ em khó chịu, nhưng anh vẫn hy vọng em không lựa chọn đứa nhỏ đấy, ngay cả nó có một bề ngoài tốt đẹp, nhưng vẻ bề ngoài không quan trọng. Nếu em muốn chọn người như vậy thì chẳng bằng em hãy chọn di hài của anh, trừ khi em có thể nhận được.'
'Nhưng mà anh nghĩ em sẽ không nhận được, bởi vì có lẽ di hài của anh sẽ được tùy tiện chôn cất ở đâu đó, hoặc nếu nói lời không hay thì không biết thân thể anh có còn nguyên vẹn không... Anh không dám nói với em, ở nơi này cũng có người cơ ước vẻ bề ngoài của anh, nhưng tất cả đều là những kẻ không bình thường.'
'Nói mãi nói mãi cũng thật muốn cười, nhưng lại khiến anh không thể thở được, anh cảm giác giống như phổi của anh bị hở gió xung quang, như em nhiều năm trước từng bị rụng chiếc răng cửa vậy đó.'
'Em nhất định, nhất định phải càng khôn ngoan hơn, nếu như anh không còn, thì phải sống thật tốt, tuy rằng sẽ rất mệt mỏi, nhưng đôi khi cũng sẽ hạnh phúc.'
'Anh biết em muốn yêu đương, nhưng tuyệt đối đừng vì yêu đương mà không yêu bản thân mình, điều đó không hề có ý nghĩa.'
'Có lẽ anh không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của em khi kết hôn, em sẽ kết hôn chứ? Nghe nói khi kết hôn ai cũng sẽ là cô gái xinh đẹp nhất, anh nghĩ muốn được nhìn thấy một lần, nhưng dường như cơ hội không nhiều.'
'Cũng không cần vì phải kết hôn mà kết hôn, nếu sau anh anh không còn thì sẽ không có ai ép em, nếu sợ sau này không có ai chăm nom thì có thể nhận nuôi một đứa nhỏ ở cô nhi viện. Khi ở đấy anh mới phát hiện ra rằng cũng có thật nhiều đứa trẻ không có nhà để về giống như chúng ta, tuy rằng cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cũng có những đứa trẻ thật ngoan.'
'Anh hy vọng cái gì cũng tốt, mọi điều đều tốt, ngay cả khi anh không thể cùng em bước tiếp về tương lai phía trước.'
'Phải gả cho người yêu mình, tuy rằng anh cũng không biết được tình yêu là thứ gì, nhưng nếu người ấy khiến em vui vẻ thoải mái, nếu gặp khó khăn nhưng vẫn cùng nhau vượt qua, thì có lẽ là tình yêu đấy.'
'Nói không chừng còn có thể cùng nhau sống tới già đấy.'
Nét bút dừng ở đây thật lâu, giống như còn rất nhiều điều muốn gửi gắm, khiến cho nét bút dừng ở đây tạo thành một chấm tròn rất đậm.
'Không, thật sự quá khó khăn. Anh không dám dừng bút, không dám đi ngủ, ý thức của anh đã dần không nghe theo ý chí nữa rồi, nhưng anh không thể ngủ được, ít nhất anh phải viết xong, nó tuy không có ý nghĩa gì, nhưng có lẽ sau khi anh không còn thì nó sẽ là món đồ duy nhất chứng minh rằng anh đã từng sống trên cõi đời này.'
Ở đoạn này nét bút vô cùng nhạt khiến Thẩm Chi Phồn phải cố gắng để đọc được.
Thẩm Chi Phồn cho rằng ngày hôm ấy cậu đã dừng bút ở đây, bởi vì còn lại nửa trang không thấy viết gì, theo lý thì có lẽ ngày hôm đó cậu đã dừng bút. Theo bản năng cậu lật sang trang để xem nội dung của ngày sau, nhưng đột nhiên bị nội dung của trang sau làm cho sợ hãi.
Cả một trang giấy đều là những dòng chữ viết lung tung 'mình không muốn chết' đầy khắp trang giấy.
Đủ kiểu chữ viết, tuy rằng hơn phân nửa là kiểu chữ lộn xộn, nhưng nhìn theo vết mực đậm nhạt thì có thể thấy là thời gian lưu lại không giống nhau.
Dòng chữ 'mình không muốn chết' mức độ không giống nhau, chữ sau so với chữ trước lại càng ẩu tả hơn, các chữ xếp chồng lộn xộn lên nhau, vội vội vàng vàng giống như một giây sau sẽ không kịp nữa rồi.
Nhưng Thẩm Chi Phồn tin chắc rằng lúc đó trong tiềm thức của cậu tin như vậy, càng không ngừng viết xuống những dòng này, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi mọi thứ sẽ chấm dứt, sẽ không kịp nữa rồi.
Vẻn vẹn một trang giấy chỉ có dòng chữ 'mình không muốn chết' trông thật ghê người, không cần nhìn kĩ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc giãy dụa và tuyệt vọng của cậu thiếu niên năm đó, còn có những vết nâu đã nhạt đọng trên trang giấy, không cần đoán cũng biết rằng đó chính là những vết máu nhỏ giọt xuống.
Thời điểm đó có lẽ cậu biết bản thân mình sẽ chết, ban đầu cậu còn thong dong nói rằng mình không sợ, 'đối với mình thì sống hay chết đã không còn gì để nói nữa rồi', nhưng thật sự có lúc cậu cảm thấy không cam lòng, không cam lòng để viết ra những lời chân thật nhất trong lòng mình.
Bàn tay Thẩm Chi Phồn như run lên, nhật ký cầm trong tay chút nữa thì rơi xuống.
Cậu vội vàng cầm nhật ký lại cho cẩn thận, cậu theo bản năng không muốn nhìn lại trang giấy này, vội vàng lật qua trang tiếp theo.
Trang giấy vừa nãy đã ngoài dự kiến của cậu, nhưng cậu không ngờ rằng mọi điều như vậy vẫn chưa kết thúc.
Cậu sâu sắc cảm nhận được khả năng của con người là vô hạn, ở trang giấy kia dường như cậu đang bộc lộ hết những đau buồn bi thương của bản thân mình, nhưng đến trang giấy này lại là những nét chữ thanh tú, gọn gàng như thể đã xuất hiện một kì tích.
'Còn có một người.... có một người, có lẽ anh ấy sẽ vĩnh viễn không biết mình sẽ bỏ mạng ở cái nơi này, bởi vì anh ấy là... là một nơi mà mình không bao giờ có thể chạm đến được, giống như ánh trăng, giống như mặt trời. Nhưng mình lại muốn nói với anh ấy, tuy rằng phần tình cảm này được viết trong nhật ký của mình lại càng không có chút ý nghĩa nào.'
'Được rồi, trong suy nghĩ của mình thì có lẽ anh ấy còn quan trọng hơn mình nghĩ, mình cảm thấy bỗng nhiên mình tốt hơn, cảm thấy tỉnh táo hơn khi viết những dòng này.'
'Mình thích anh ấy khi mới 14 tuổi, nói thích thì có chút phiến diện, thật là thì cũng có chút phức tạp, sự việc này giống như... sùng bái, khát khao, khó có thể tin được? Đúng vậy, vào thời điểm đó thì thật sự là khó có thể tin được, lúc đó quanh mình đều là những cậu nhóc 14, 15 tuổi giống nhau, đều không ôm chí lớn mà chỉ được chăng hay chớ, thật ra như vậy cũng cảm thấy thật tốt, dù sao bây giờ nghĩ lại, mỗi ngày sống mờ mịt rối loạn không lo nghĩ về tương lai cũng thật tốt.'
'Nhưng mà có một ngày mình bỗng gặp được anh ấy, khó có thể tưởng tượng được anh ấy chỉ hơn mình có năm tuổi, thế nhưng đã là một đại nhân vật như vậy rồi... Rất khó có thể tin được, thì ra trên đời này cũng có loại người như mình, và cũng có loại người như anh ấy.'
'Mình biết, giữa mình và anh ấy còn có một thứ gọi là xuất thân, càng trưởng thành càng thấy rõ hơn, thế giới này luôn rêu rao những điều công bằng giữa con người với con người, nhưng tất cả chỉ là ra vẻ và cũng không hề tốt đẹp chút nào, cho dù nói một cách khéo léo thì khoảng cách giữa mình và anh ấy có thể so với anh ấy và chú chó nuôi trong nhà, nếu như nhà anh ấy có nuôi chó.'
'Cho nên, tuy rằng mình luôn ước ao có thể được gặp mặt anh ấy một lần, nhưng mình biết tất cả chỉ là ước vọng xa vời mà thôi.'
'Nhưng mình không ngờ rằng mình thật sự có thể nhìn thấy anh ấy, đó là chuyện của hai năm sau đó, có lẽ anh ấy không hề nhớ đến.'
'Mình chắc chắn là anh ấy, tuy rằng giống như đang nằm mơ, nhưng mà mình chắc chắn đây là anh ấy... nhất định là không sai. Còn anh ấy đương nhiên sẽ không nhớ rõ, bởi vì mình và anh ấy chỉ có ở cùng nhau có ba ngày.'
'Mà lúc đó toàn thân anh ấy đều là máu, không còn chút ý thức nào... Hẳn là thế nhỉ? Đương nhiên nếu có thể nhớ được thì tốt.'
'Đã rất lâu rồi nên mình không còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó, nhưng khi nghĩ đến thì mình vẫn có chút... hưng phấn, được rồi, cứ như vậy đi, cứ tỉnh như vậy, đừng ngủ!'
'Lại nói tiếp, khi nhìn thấy anh ấy, thậm chí mình còn vụng trộm hôn anh ấy một cái, không sao, dù sao thì anh ấy cũng không biết.'
'Anh ấy so với trên bìa《Cơ giáp Ưng 》còn muốn đẹp trai hơn thế nữa.'
'Mình.... tóm lại ba ngày ấy một lời khó nói hết, mình sẽ không viết.'
...... Vậy là trong ba ngày ấy xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao lại còn cố tình diễn trò không viết?
Thẩm Chi Phồn xem mà có chút tức giận, thật sự là không có chút đạo lý nào.
'Có lẽ anh ấy căn bản không nhớ mình là ai, cũng không biết được tâm tư của mình. Nếu ở nơi này chết đi, thật ra mình cũng không hy vọng anh ấy thấy được bộ dạng chật vật, đáng thương của mình.'
'Có lẽ mình thích anh ấy hơn so với tưởng tưởng của mình, nói thô thiển thì anh ấy chính là tình nhân trong mộng của mình, khuôn mặt và dáng người của anh ấy đều là kiểu mình thích, cho dù chỉ là thầm mến trong lòng mà thôi. Sâu sắc một chút, thì anh ấy chính là người tạo nên nghị lực cho mình, tuy rằng mình và anh ấy chưa từng nói với nhau một câu nào, nhưng tất cả những gì mình biết về anh ấy đều thông qua cái nơi không đáng tin,《Cơ giáp Ưng 》, nhưng anh ấy vẫn là ngọn đèn soi sáng cho mình, nhờ anh ấy mà mình có thể thoát khỏi trạng thái mờ mịt này.'
'Anh ấy chính là đỉnh núi cao cao mà vĩnh viễn mình không thể với tới được, không thể theo đuổi được cũng rất đau khổ, cảm giác vô cùng bất lực, nhưng nếu là anh ấy, mình đều vui vẻ chịu đựng.'
'Cho nên cả đời này nói rằng ba ngày đó là ba ngày đáng sống nhất cuộc đời cậu, có thể gặp được anh ấy mỉnh cảm thấy thật sự rất vui vẻ.'
'Có lẽ mình thật sự sắp chết rồi, nếu không vì sao mình lại viết đến vui vẻ như vậy, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, có lẽ là hồi quang phản chiếu nhỉ?!'
'Được rồi, có lẽ là vĩnh viễn anh ấy cũng không biết đến sự tồn tại của mình, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cứ như vậy mà kết thúc thôi.'
'Trời sáng rồi, có lẽ mình phải đi thôi.'
'Hẹn gặp lại.'
'..... Cmn, bác sĩ đến đây, và ông ấy nói rằng mình không sao hết???'
'Cái tên lang băm này, đừng có đùa, vết thương thì lở loét, phổi như muốn hở bung ra, chỉ một câu nói là không sao hết, thế này mà gọi là không có việc gì???'
'Được rồi, thật ra mình không hề tức giận, mình rất muốn cười, nếu phổi của mình không đau đến như vậy, có lẽ mình sẽ cười thật to, cười cho cả khu thi đấu dưới lòng đất này đều nghe thấy.'
'Có lẽ là mình đã sống, cảm ơn thế giới, cảm ơn em gái, cảm ơn Ni Nhã, cảm ơn Ngải Ba, cảm ơn.... Anh.'
'Cảm ơn.'
'Vì mình còn sống.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.