Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta

Chương 4: Mèo nhà Tướng quân (1)

Bạch Hồ Từ

19/06/2021

"Chúng ta mang trên mình thân phận lưu dân rất nhiều năm, thời điểm chúng ta bị đưa đi khỏi tinh tế đến cô nhi viện, thì anh không đồng ý ở lại nên đi theo một vị tiên sinh ra ngoài làm việc, đoạn thời gian này mấy tháng anh mới trở về một lần." Sắc mặt Thẩm Chi Nhu không mấy dễ nhìn, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút sợ hãi khi nhớ lại khoảng thời gian này, "Cho đến khi em trưởng thành, và năm gần đây anh lại tham gia thi đấu cơ giáp, dần dần có chút danh tiếng thì cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn."

Thẩm Chi Phồn giật giật khóe môi, nhưng không nói chuyện.

Đầu mày nhăn lại thành một đoàn, dường như mọi chuyện thế nào cũng không nghĩ rằng sẽ phải nhận một đáp án như vậy, trong phòng liền lâm vào trầm mặc.

Thẩm Chi Nhu không biết phải an ủi anh trai thế nào, đành lẳng lặng ngồi một bên nhìn.

Thật sự là một năm này Thẩm Chi Phồn vô cùng bận rộn, tuy rằng ngày càng tốt hơn, nhưng dường như hai anh em đã thật lâu rồi không có nói chuyện cùng nhau, tham gia thi đấu cơ giáp đã cướp đi hơn nửa tinh lực của Thẩm Chi Phồn, tình cảm anh em tuy rằng không có kết thúc nhưng vẫn có sự ngăn cách.

"Vậy...... Thế nào nữa?" Thẩm Chi Phồn bỗng nhiên nói.

Thẩm Chi Nhu ngẩn người rồi mới phản ứng kịp, âm thanh trầm thấp: "Vụ nổ lớn cách đây bảy năm không biết do nguyên nhân gì, vụ nổ kéo dài ba ngày, nhưng khi vụ nổ bắt đầu em đã bị hôn mê, hầu như luôn trong trạng thái hôn mê. Cho đến lúc tỉnh lại thì bên cạnh cũng chỉ còn có mình anh, chuyện này..... Là do anh nói cho em biết."

Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, sau đó lại trầm mặc.

Thẩm Chi Nhu có chút lo lắng nhìn anh trai mình, khuôn mặt anh tuấn mà tinh xảo của Thẩm Chi Phồn giống như bức tượng thạch cao, bỗng nhiên trầm mặc mà bi thương khiến cô không biết nên nói lời nào để an ủi.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật khó chịu, Thẩm Chi Phồn mười sáu tuổi đã trải qua một lần ác mộng, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng thêm một lần nữa.

"Thật xin lỗi, anh...." Thẩm Chi Nhu cảm thấy bản thân không thể chịu nổi nữa, mấy năm nay trải qua rất nhiều gian nan khiến cô trở nên kiên cương hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn cứ thích khóc, "Em rất vô dụng, cái gì cũng không biết, còn có một bộ dạng thật khó coi...."

Thẩm Chi Phồn vốn đang đắm chìm trong bi thương, thình lình bị Thẩm Chi Nhu làm cho dở khóc dở cười, cậu nhẹ nhàng lau mặt, lại sờ sờ đầu Thẩm Chi Nhu, an ủi cô: "Không có chuyện gì, tất cả đều qua rồi, em không có vô dụng, bộ dạng cũng không khó coi."

Thẩm Chi Nhu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: "Thật vậy sao......"

Thẩm Chi Phồn nhìn thoáng qua khuôn mặt béo của Thẩm Chi Nhu, tự động bỏ qua đáp án thứ hai: "Ừ, lúc em mới 12 tuổi, hơn nữa anh tin tưởng nhất định những năm gần đây anh nỗ lực như vậy bởi vì sau lưng luôn có em, khiến anh càng thêm kiên cường."

Ngưới thiếu niên chỉ trong một đêm liền trưởng thành, Thẩm Chi Phồn 16 tuổi trước đây đã trưởng thành, vậy Thẩm Chi Phồn 16 tuổi lúc này cũng sẽ trưởng thành.

"Có lẽ đoạn trí nhớ đó thật sự rất thống khổ, nên bản thân anh lựa chọn quên đi." Thẩm Chi Phồn cố gắng thả lỏng bản thân, "Tuy rằng không biết vì sao đột nhiên mất trí nhớ, nhưng Tiểu Nhu đừng lo lắng, anh chỉ là quên, rất nhanh sẽ nhớ lại."

Thẩm Chi Nhu bỗng nhiên nhào vào trong lòng cậu, nhào vào cái ôm ấp áp rộng lớn của anh trai, dường như những ủy khuất của mấy năm nay dồn nén được giải thoát, Thẩm Chi Nhu khóc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Thẩm Chi Phồn nhẹ nhàng vỗ bời vai cô, đôi mắt trong suốt chậm rãi trầm tĩnh.

Ngày hôm qua cậu vẫn còn là một thiếu niên 16 tuổi vô ưu vô lo, sẽ kích động đỏ mặt khi nhìn thấy thần tượng của mình. Mà bây giờ bỗng trở thành một người đàn ông 23 tuổi, trong bảy năm này cậu đã quên lãng tất cả, hoặc đau hoặc khổ. Nhưng không sao, cậu đã đi qua, những chuyện này cậu đã đi qua nên sẽ không có gì đáng sợ nữa.



Nhưng bởi vì lúc này bị mất trí nhớ nên sẽ có nhiều chuyện phiền toái hơn, cái khác không quan trọng, đứng mũi chịu sào vẫn là chuyện kiếm cơm.

Thẩm Chi Nhu có chút nghiêm túc nói: "Tuy rằng hiện tại nhân khí của anh rất cao, thu nhập cũng rất cao, nhưng mà anh kí hợp đồng với chiến đội V thi đấu cơ giáp, lúc đó anh còn trẻ tuổi nên không có kinh nghiệm nên phải kí hợp đồng bá vương, nhưng làm người mới đều bị như vậy. Hiện tại tuy thu nhập cao nhưng chia ra rất ít. Trong hiệp nghị còn nói rằng tiền lương sẽ bị khấu trừ các loại danh vọng, cho nên tình hình kinh tế của chúng ta tuy rằng không ít nhưng chưa đủ nhiều. Trước đây luôn muốn hủy hợp đồng nhưng mà phí hủy hợp đồng rất cao, không có biện pháp rồi."

Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, có chút buồn rầu.

Thẩm Chi Phồn 16 tuổi rất có khát khao luôn hướng về cơ giáp, nhưng mà cũng chỉ là hư không.

"Căn nhà này cũng không phải của chúng ta, là chiến đội V cấp cho chúng ta."

Thẩm Chi Phồn gật đầu.

Chiến độ thi đấu cơ giáp luôn có người đến người đi, ai hồng thì giá trị con người cao, thật vất vả chiến độ V mới có được một bảo bối. Năm đó không ai nghĩ rằng tùy tiện ký với một người mới lại mò ra được một Thẩm Chi Phồn một bước lên trời, còn ký các điều khoản bá vương. Đương nhiên bọn họ sẽ dùng các phương pháp để liều mạng giữ cậu lại, vì tình mà cảm động, vì lý để hiểu rõ, đánh một gậy lại cho một trái táo vô cùng thuần thục.

Nhưng mà Thẩm Chi Phồn hiện tại đi đến nơi nào để cho bọn họ tìm được một Thẩm Chi Phồn 23 tuổi tung hoành cơ giáp ngang dọc đây.

"Anh.... Ngay từ lần đầu tiên anh đã lợi hại như vậy sao?" Thẩm Chi Phồn có chút không thể tin được, "Từ trước tới nay anh chưa bao giờ tiếp xúc với cơ giáp mà ta."

"Điều này em cũng thấy rất kì lạ," Thẩm Chi Nhu nghĩ nghĩ, lại thở dài, "Nhưng mà trong đó có một khoảng thời gian chúng ta tách ra, anh cũng không có nói với em. Tóm lại vào một ngày đẹp trời mọi thứ bỗng nhiên tốt hơn, đây là chuyện tốt nên em cũng không có hỏi anh, làm sao biết sẽ có ngày hôm nay chứ...."

"Ầm ——"

Lời Thẩm Chi Nhu còn chưa dứt, từ phái cửa sổ xa xa truyền đến một trận âm thanh vỡ nát.

Cậu ngẩn người, đang muốn đi qua để xem thì bị Thẩm Chi Nhu ngăn cản.

"Đợi chút!" Thẩm Chi Nhu tỏ vẻ như gặp phải địch, "Không thể nào, chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi sao?"

Thẩm Chi Phồn không hiểu cô đang nói gì theo bản năng "A" một tiếng, lại nhìn thoáng qua: "Không phải là bình hoa ngã sao?"

"Ai nha, hiện tại nhân khí của anh cũng không phải cao bình thường a, lần này chiến độ V hảo tâm thay chúng ta sắp xếp một căn hộ với thiết bị tối toàn diện, không phải là tránh đi các loại si hán đuổi theo quấy rầy ở cửa sao, "Thẩm Chi Nhu bẻ ngón tay tính tính, "Chúng ta mới chuyển đến đây được nửa tháng, không lẽ bị phát hiện rồi sao? Nên đi báo án, hệ thống bảo vệ của nơi này cũng quá kém cỏi rồi đó!"

Thẩm Chi Phồn nhíu nhíu mày, có chút chần chờ: "Có khoa trương như vậy sao, có lẽ là một vài thiếu nữ có chút xúc động đi!"

"Thiếu nữ?" Thẩm Chi Nhu mở to mắt, "Anh gặp qua người cao 1m9, toàn thân đềy cơ bắp, cái cổ toàn thô hơn bắp đùi anh gọi là thiếu, nữ, rồi, sao???"

Thẩm Chi Phồn: "............." Đây là kẻ thù phải không?



"Ai nha, chính là si hán," Thẩm Chi Nhu thở dài, giang hai tay sờ sờ mặt Thẩm Chi Phồn, nhìn dáng vẻ đẹp trai muốn chết của anh trai mình rồi thở dài một tiếng cảm khái, "Si hán lần trước rất biến thái, bây giờ anh không tưởng tượng nổi đâu, tên ấy lúc đó một bên cởi quần áo một bên muốn đẩy ngã anh đấy, bằng không thì chúng ta cũng không đến nỗi phải chuyển nhà."

Thẩm Chi Phồn thử tưởng tượng một chút hình ảnh, quả thật có chút không rét mà run.

"Ai, đợi chút...." Thẩm Chi Nhu đi về phái trước hai bước, âm thanh bỗng nhiên mềm nhũn, "Hình như không phải si hán, chỉ là...."

Là con mèo.

Thẩm Chi Phồn tinh mắt liền nhìn thấy một đoạn đuôi mèo màu trắng.

"Woa, mèo con dễ thương."

Âm thanh của Thẩm Chi Nhu nghe qua có chút ngu ngốc.

Bộ dạng Thẩm Chi Nhu tương đối tùy tiện, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại cô từ nhan khống thêm thuộc tính lông tơ khống.

Bởi vì từ nhỏ nhan sắc của anh trai đã có cấp bậc giá trị tồn tại cao, cho nên cô đối với những nam sinh có giá trị nhan sắc cao sinh ra chút hiểu lầm nhất định và miễn nhiễm. Nhưng từ nhỏ đến giờ Thẩm Chi Nhu còn chưa nhìn thấy một con mèo xinh đẹp như vậy, cho nên miễn nhiễm gì đó liền bại trận.

Đó là một vật thể tuyết trắng, chỉ có lỗ tai cùng bốn chân pha chút màu xám nhàn nhạt. Đồng tử màu lam nhạt một mảnh mờ mịt, mông lung mà trong suốt. Mà ở phần bóng mắt có chút màu xám nhạt như đeo một chiếc mặt nạ.

Nó bán ngồi, tư thế vô cùng tao nhã, nhìn thấy người tới, nó nghiêng đầu nhìn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Ngày xửa ngày xưa có một tiểu ca ca tên là Lauren.

Cậu ta luôn diễn vai là một vật hy sinh, nhưng mà diễn trong một bộ kịch 《Hôm nay ta đã cứu vớt toàn bộ nhân loại》và cậu ta thành công bị đạo diễn quy tắc ngầm rồi.

Nhưng mà sau khi quy tắc ngầm cũng không được thêm một phần diễn nào, chậc, phi thường đáng thương.

Vì thế cậu muốn chia tay với đạo diễn.

Theo quy tắc ngầm thì tình cảm sẽ bất thình thình phát triển.

Lễ Giáng sinh hôm đó, đạo diễn đã cầu hôn với Lauren.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook