Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 17: Chụp Lén
Hi Thông
10/09/2023
Lục Phong Thanh nhìn không được nữa, rùng mình chán ghét rồi tiếp tục ăn đồ của mình.
“Cô ăn đi.”
Diệp Thi Thi nhìn miếng cá được xử lý sạch sẽ trước mắt, hạnh phúc gật đầu, gắp một miếng to bỏ vào miệng, hai mắt sáng lên: Sao lại có loại cá ngon như vậy!
“Ồ.. Ồ!... Ồ ~ ~ ~”
Cá rất ngon, làm Diệp Thi Thi quên mất mình đang ở bên ngoài, càng ăn càng vui vẻ, càng ăn càng lộ ra tính cách của mèo, từ trong mũi thoải mái phát ra một tiếng “Hừ” nho nhỏ, nhưng ngay lập tức bị Diệp Thi Thi nuốt trở về.
May mắn trong nhà hàng có nhiều người, rất ồn ào, Diệp Thi Thi cúi thấp đầu trộm chớp mắt, may mà ồn như vậy, không ai nghe thấy.
Diệp Thi Thi lại yên tâm vội vàng nhét thêm một miếng.
“Hừ… Hừ…”
Tay của Tô Tử Hà cũng không nhàn rỗi, vẫn đang giúp bé con gỡ xương cá.
Anh gỡ đầy một đĩa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cho bé con.
Diệp Thi Thi nhìn một đĩa đầy thịt cá không có xương, hai mắt càng sáng hơn, miệng nhét đầy cá hỏi: “AnhTô cũng ăn đi.”
“Tôi ăn rồi, tất cả chỗ này đều cho cô.”
Diệp Thi Thi vừa nghe, hạnh phúc kéo đĩa lại, ôm vào trong ngực của mình: “Tôi cảm ơn…”
Tô Tử Hà nhìn dáng vẻ bé con thỏa mãn như vừa mới ngủ dậy, quả nhiên giống hệt lúc còn là mèo con, thích nhất là được đút cá khô nhỏ.
“Ồ…”
Chỉ là Diệp Thi Thi ăn cá đến no say không để ý đến ánh mắt này, hai má phồng lên, không ngừng nhai nhai cắn cắn rồi nuốt xuống: Thật đáng yêu…
Lục Phong Thanh nhìn Tô Tử Hà lén lấy điện thoại ra, vui vẻ chụp lại một tấm Diệp Thi Thi đang ăn đến phồng má.
Đặc biệt là gương mặt của Tô Tử Hà không hiểu vì sao lại tươi cười, mặt liệt cũng có thể cười sao?
Lục Phong Thanh mở to hai mắt, không dám tin.
Lão già kia, thế mà anh lại chụp lén! Tôi phải nói cho đứa nhỏ đáng thương kia biết.
Ánh mắt của Tô Tử Hà lập tức sắc bén quét qua, nhìn chằm chằm Lục Phong Thanh: Nếu cậu dám thì tôi sẽ nói ra danh tính kia của cậu…
Dừng lại!
Lục Phong Thanh lập tức đưa tay làm thành hình chữ X ý bảo không được với Tô Tử Hà.
“Hửm…”
Hai người đồng loạt nhìn về phía Diệp Thi Thi, không ngờ Diệp Thi Thi bị đút cho ăn quá no, bụng căng đến mức ngủ quên, hơn nữa còn phát ra tiếng khò khè.
“Cô ấy… Ngủ rồi?”
“Có lẽ… Vậy…”
Tô Tử Hà không ngờ bé con vậy mà ngủ rồi, còn ngủ tới mức thả lỏng như vậy, thậm chí còn nghiến răng một chút.
“Đáng yêu quá.”
Lục Phong Thanh ghét bỏ nói: “Bộ dạng này của anh thật biến thái.”
Tô Tử Hà liếc Lục Phong Thanh một cái, yên lặng móc điện thoại ra, đối với dáng vẻ xì xụp đáng yêu này “tách” một tấm.
“Người cũng ngủ rồi, anh định làm gì bây giờ?”
Tô Tử Hà nhẹ nhàng bế Diệp Thi Thi lên, sau đó đi ra ngoài, Lục Thanh Phong cũng đứng dậy đi theo.
Lục Phong Thanh nhìn trạng thái ngủ say đến thả lỏng của cô gái này, vậy mà cũng không tỉnh, đây thật sự là trạng thái bình thường sao.
“Chẹp, lão trâu già như anh muốn gặm cỏ non, mặt già như vậy, anh muốn đưa cô ấy về à?”
Tô Tử Hà quay đầu nhìn chằm chằm Lục Phong Thanh: “Cô ấy ở nhà tôi.”
“Cái gì? Cô ấy ở nhà cậu?”
“Đúng vậy, nhà tôi nhiều phòng như vậy vì sao cô ấy không thể ở nhà tôi? Cậu mau đi tìm nhà ở đi.”
Tô Tử Hà đang muốn mở cửa xe, lại bị Lục Phong Thanh giữ chặt tay áo: “Tôi cũng muốn… Ở nhà anh.”
“...”
Tô Tử Hà nhìn tay của Lục Phong Thanh, một luồng khí độc lạnh lẽo lập tức đánh vào cái tay bắt đầu không yên phận của Lục Phong: “Buông ra.”
Lục Phong Thanh thổi một ít khí lạnh dính trên tay, khói lập tức tan đi.
“Đừng vậy mà.”
“Tự thuê nhà đi.”
“Tôi không có tiền, anh không cho tôi ở, tôi liền nói chuyện này cho Mai đại nhân, cô ấy ở nhà anh, khiến Mai đại nhân tự mình tới đây.”
“...”
Trong nháy mắt tay Tô Tử Hà nổi đầy gân xanh, đang kiềm chế cơn giận: “Cậu… Được rồi, nhưng ở nhà của tôi thì phải nghe lời của tôi.”
“Tôi không nộp tiền thuê nhà đâu.”
“...”
Tô Tử Hà nhắm mắt, nhẫn nhịn một chút, mở mắt ra hít một hơi: “Mở cửa… Lên xe! Cậu lái.”
“Được.”
Tô Tử Hà đen mặt ném chìa khóa cho Lục Phong Thanh, xoay người ngồi ở ghế sau, nhẹ nhàng đặt Diệp Thi Thi ở vị trí bên cạnh.
Lục Phong Thanh cười to hai tiếng, chuyện động tay lái: “Haha… Sống trong lâu đài.”
Tô Tử Hà che tai, ghét bỏ nói: “Cậu bình thường một chút.”
“Ha ha ha…”
“...”
Nhất định phải tìm cách để đuổi tên này đi.
“Cậu đang nghĩ làm thế nào để đuổi tôi đi đúng không?”
“Aaa… Aaa. Sao lại như vậy…”
“Cô ăn đi.”
Diệp Thi Thi nhìn miếng cá được xử lý sạch sẽ trước mắt, hạnh phúc gật đầu, gắp một miếng to bỏ vào miệng, hai mắt sáng lên: Sao lại có loại cá ngon như vậy!
“Ồ.. Ồ!... Ồ ~ ~ ~”
Cá rất ngon, làm Diệp Thi Thi quên mất mình đang ở bên ngoài, càng ăn càng vui vẻ, càng ăn càng lộ ra tính cách của mèo, từ trong mũi thoải mái phát ra một tiếng “Hừ” nho nhỏ, nhưng ngay lập tức bị Diệp Thi Thi nuốt trở về.
May mắn trong nhà hàng có nhiều người, rất ồn ào, Diệp Thi Thi cúi thấp đầu trộm chớp mắt, may mà ồn như vậy, không ai nghe thấy.
Diệp Thi Thi lại yên tâm vội vàng nhét thêm một miếng.
“Hừ… Hừ…”
Tay của Tô Tử Hà cũng không nhàn rỗi, vẫn đang giúp bé con gỡ xương cá.
Anh gỡ đầy một đĩa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cho bé con.
Diệp Thi Thi nhìn một đĩa đầy thịt cá không có xương, hai mắt càng sáng hơn, miệng nhét đầy cá hỏi: “AnhTô cũng ăn đi.”
“Tôi ăn rồi, tất cả chỗ này đều cho cô.”
Diệp Thi Thi vừa nghe, hạnh phúc kéo đĩa lại, ôm vào trong ngực của mình: “Tôi cảm ơn…”
Tô Tử Hà nhìn dáng vẻ bé con thỏa mãn như vừa mới ngủ dậy, quả nhiên giống hệt lúc còn là mèo con, thích nhất là được đút cá khô nhỏ.
“Ồ…”
Chỉ là Diệp Thi Thi ăn cá đến no say không để ý đến ánh mắt này, hai má phồng lên, không ngừng nhai nhai cắn cắn rồi nuốt xuống: Thật đáng yêu…
Lục Phong Thanh nhìn Tô Tử Hà lén lấy điện thoại ra, vui vẻ chụp lại một tấm Diệp Thi Thi đang ăn đến phồng má.
Đặc biệt là gương mặt của Tô Tử Hà không hiểu vì sao lại tươi cười, mặt liệt cũng có thể cười sao?
Lục Phong Thanh mở to hai mắt, không dám tin.
Lão già kia, thế mà anh lại chụp lén! Tôi phải nói cho đứa nhỏ đáng thương kia biết.
Ánh mắt của Tô Tử Hà lập tức sắc bén quét qua, nhìn chằm chằm Lục Phong Thanh: Nếu cậu dám thì tôi sẽ nói ra danh tính kia của cậu…
Dừng lại!
Lục Phong Thanh lập tức đưa tay làm thành hình chữ X ý bảo không được với Tô Tử Hà.
“Hửm…”
Hai người đồng loạt nhìn về phía Diệp Thi Thi, không ngờ Diệp Thi Thi bị đút cho ăn quá no, bụng căng đến mức ngủ quên, hơn nữa còn phát ra tiếng khò khè.
“Cô ấy… Ngủ rồi?”
“Có lẽ… Vậy…”
Tô Tử Hà không ngờ bé con vậy mà ngủ rồi, còn ngủ tới mức thả lỏng như vậy, thậm chí còn nghiến răng một chút.
“Đáng yêu quá.”
Lục Phong Thanh ghét bỏ nói: “Bộ dạng này của anh thật biến thái.”
Tô Tử Hà liếc Lục Phong Thanh một cái, yên lặng móc điện thoại ra, đối với dáng vẻ xì xụp đáng yêu này “tách” một tấm.
“Người cũng ngủ rồi, anh định làm gì bây giờ?”
Tô Tử Hà nhẹ nhàng bế Diệp Thi Thi lên, sau đó đi ra ngoài, Lục Thanh Phong cũng đứng dậy đi theo.
Lục Phong Thanh nhìn trạng thái ngủ say đến thả lỏng của cô gái này, vậy mà cũng không tỉnh, đây thật sự là trạng thái bình thường sao.
“Chẹp, lão trâu già như anh muốn gặm cỏ non, mặt già như vậy, anh muốn đưa cô ấy về à?”
Tô Tử Hà quay đầu nhìn chằm chằm Lục Phong Thanh: “Cô ấy ở nhà tôi.”
“Cái gì? Cô ấy ở nhà cậu?”
“Đúng vậy, nhà tôi nhiều phòng như vậy vì sao cô ấy không thể ở nhà tôi? Cậu mau đi tìm nhà ở đi.”
Tô Tử Hà đang muốn mở cửa xe, lại bị Lục Phong Thanh giữ chặt tay áo: “Tôi cũng muốn… Ở nhà anh.”
“...”
Tô Tử Hà nhìn tay của Lục Phong Thanh, một luồng khí độc lạnh lẽo lập tức đánh vào cái tay bắt đầu không yên phận của Lục Phong: “Buông ra.”
Lục Phong Thanh thổi một ít khí lạnh dính trên tay, khói lập tức tan đi.
“Đừng vậy mà.”
“Tự thuê nhà đi.”
“Tôi không có tiền, anh không cho tôi ở, tôi liền nói chuyện này cho Mai đại nhân, cô ấy ở nhà anh, khiến Mai đại nhân tự mình tới đây.”
“...”
Trong nháy mắt tay Tô Tử Hà nổi đầy gân xanh, đang kiềm chế cơn giận: “Cậu… Được rồi, nhưng ở nhà của tôi thì phải nghe lời của tôi.”
“Tôi không nộp tiền thuê nhà đâu.”
“...”
Tô Tử Hà nhắm mắt, nhẫn nhịn một chút, mở mắt ra hít một hơi: “Mở cửa… Lên xe! Cậu lái.”
“Được.”
Tô Tử Hà đen mặt ném chìa khóa cho Lục Phong Thanh, xoay người ngồi ở ghế sau, nhẹ nhàng đặt Diệp Thi Thi ở vị trí bên cạnh.
Lục Phong Thanh cười to hai tiếng, chuyện động tay lái: “Haha… Sống trong lâu đài.”
Tô Tử Hà che tai, ghét bỏ nói: “Cậu bình thường một chút.”
“Ha ha ha…”
“...”
Nhất định phải tìm cách để đuổi tên này đi.
“Cậu đang nghĩ làm thế nào để đuổi tôi đi đúng không?”
“Aaa… Aaa. Sao lại như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.