Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 34: Do Cô Ấy Quyết Định
Hi Thông
17/09/2023
“Ối… Xin lỗi.”
Diệp Thi Thi sờ trán, vừa nhìn lên đã đối diện với cặp mắt phượng của Tô Tử Hà, cô sững sờ: “Ơ… Trùng hợp vậy… Tô…”
Diệp Thi Thi chưa kịp nói xong thì ngón tay của Tô Tử Hà đã ấn nhẹ lên môi cô, trong mắt còn chứa một tia cưng chiều làm cho Diệp Thi Thi hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm: “Đã hẹn là đi ăn cùng nhau rồi mà, tôi đứng đây chọn quà cho cô, còn cô thì bỏ tôi lại rồi lén lút đi ăn, tôi không chịu đâu.”
Hà San San và Cao Yến thấy cảnh này thì hai mắt trợn to.
Dù não hai người họ có vận hành với tốc độ nhanh cỡ nào thì vẫn không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin trước mắt, điên cuồng nháy mắt với Diệp Thi Thi để cô giải thích.
“Tình huống gì đây? Thi Thi, chẳng phải vừa nãy cậu nói bạn trai của cậu rất bận à? Được đó, thì ra là bận mua quà cho cậu, phát cơm chó mà không báo trước gì hết.”
“Không không… Không phải…”
Diệp thi vừa định bịt miệng không cho Hà San San nói nữa thì Tô Tử Hà đã nghe thấy hai chữ “bạn trai”, anh cười đến mức mặt mày tươi rói: Bé con thế mà lại nhắc tới mình với bạn của cô ấy, còn gọi mình là bạn trai!
Lúc này Tô Tử Hà hưng phấn như thể đang bắn pháo bùm bùm ở trong lòng.
“Mấy cô là bạn cùng phòng của Thi Thi nhỉ? Tôi là Tô Tử Hà, là…”
Tô Tử Hà cố tình ngừng lại, nhìn về phía Diệp Thi Thi, giọng nói có hơi tủi thân: “Là gì của cô ấy thì do cô ấy quyết định.”
Diệp Thi Thi nghe thế thì xoay mặt qua nhìn Tô Tử Hà, đôi mắt trợn tròn như quả nho: “Anh Tô, anh có biết mình đang nói gì không vậy?”
Tô Tử Hà nhìn nhóm người Hà San San, vờ như bản thân bất cẩn nói nhầm, anh khẽ bịt miệng rồi giải thích với vẻ bất lực: “À, bà xã tức giận rồi, cô ấy không cho nói việc chúng tôi bí mật kết hôn.”
Diệp Thi Thi vừa nghe thì trong lòng thấy xong rồi, giải thích còn chẳng bằng không giải thích, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch chuyện này: “Không không không… Không phải như mấy cậu nghĩ đâu.”
Hà San San và Cao Yến tỏ vẻ bản thân rất hiểu.
“Chúng tớ hiểu mà, hiểu mà, thú vui của người trưởng thành.”
Thật sự là Diệp Thi Thi có nói kiểu gì cũng giải thích không rõ, cô nhìn về phía Tô Tử Hà: “Anh Tô, anh nhanh nói với họ là vừa nãy anh chỉ nói bừa, giỡn cho vui thôi.”
Tô Tử Hà cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu rồi mở miệng nói: “Được rồi, bà xã, mấy lời vừa nãy của tôi đều là nói bừa, chỉ là đùa mà thôi.”
Hai người nghe Tô Tử Hà nói nãy giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng, Hà San San nhướn mày nhìn bản thân và Cao Yến một cái: “Ôi trời, Cao Yến à, sao mà chói vậy, tớ cảm thấy hai chúng ta chính là bóng đèn 10 vạn vôn đó. Sao tự dưng bị nhét một đống cơm chó vào miệng thế này?”
Cao Yến gật đầu, nói hùa theo một cách nghiêm túc: “Chậc chậc, chứ còn gì nữa, tự dưng bị nhét cơm chó đầy hết cả miệng.”
Diệp Thi Thi: “...”
“Thật sự… Không phải thế đâu…”
“Được rồi được rồi, chúng tớ hiểu mà, khỏi phải giải thích.”
Hai người nhìn nhau rồi cười một cách gian xảo.
Tô Tử Hà sờ đầu Diệp Thi Thi, nhìn về phía đám người Lưu Minh: “Không muốn để đồ lại cho bọn họ nên mới chuồn đi đúng chứ?”
Diệp Thi Thi còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tô Tử Hà nhún vai nói với Lưu Minh: “Bà xã của tôi đều thích hết nên không nhường được, hết cách rồi.”
Tô Tử Hà quay đầu lại nói với chủ tiệm: “Gói lại hết đi, bà xã tôi thích.”
“Vâng, ngài Tô.”
Tô Tử Hà chợt nhớ tới gì đó, anh nhìn Diệp Thi Thi với vẻ mặt do dự: “Đồ đạc có hơi nhiều, chúng ta cầm không hết được, bà xã em nói xem nên làm sao bây giờ? Nhờ người giao đến nhà chúng ta được không?”
Có thể thấy rõ khóe miệng của Diệp Thi Thi đang co giật bằng mắt thường, cô túm lấy cổ áo của Tô Tử Hà, kéo anh xuống sát mặt mình: “Anh Tô, anh đang muốn làm gì đây hả?”
Diệp Thi Thi sờ trán, vừa nhìn lên đã đối diện với cặp mắt phượng của Tô Tử Hà, cô sững sờ: “Ơ… Trùng hợp vậy… Tô…”
Diệp Thi Thi chưa kịp nói xong thì ngón tay của Tô Tử Hà đã ấn nhẹ lên môi cô, trong mắt còn chứa một tia cưng chiều làm cho Diệp Thi Thi hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm: “Đã hẹn là đi ăn cùng nhau rồi mà, tôi đứng đây chọn quà cho cô, còn cô thì bỏ tôi lại rồi lén lút đi ăn, tôi không chịu đâu.”
Hà San San và Cao Yến thấy cảnh này thì hai mắt trợn to.
Dù não hai người họ có vận hành với tốc độ nhanh cỡ nào thì vẫn không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin trước mắt, điên cuồng nháy mắt với Diệp Thi Thi để cô giải thích.
“Tình huống gì đây? Thi Thi, chẳng phải vừa nãy cậu nói bạn trai của cậu rất bận à? Được đó, thì ra là bận mua quà cho cậu, phát cơm chó mà không báo trước gì hết.”
“Không không… Không phải…”
Diệp thi vừa định bịt miệng không cho Hà San San nói nữa thì Tô Tử Hà đã nghe thấy hai chữ “bạn trai”, anh cười đến mức mặt mày tươi rói: Bé con thế mà lại nhắc tới mình với bạn của cô ấy, còn gọi mình là bạn trai!
Lúc này Tô Tử Hà hưng phấn như thể đang bắn pháo bùm bùm ở trong lòng.
“Mấy cô là bạn cùng phòng của Thi Thi nhỉ? Tôi là Tô Tử Hà, là…”
Tô Tử Hà cố tình ngừng lại, nhìn về phía Diệp Thi Thi, giọng nói có hơi tủi thân: “Là gì của cô ấy thì do cô ấy quyết định.”
Diệp Thi Thi nghe thế thì xoay mặt qua nhìn Tô Tử Hà, đôi mắt trợn tròn như quả nho: “Anh Tô, anh có biết mình đang nói gì không vậy?”
Tô Tử Hà nhìn nhóm người Hà San San, vờ như bản thân bất cẩn nói nhầm, anh khẽ bịt miệng rồi giải thích với vẻ bất lực: “À, bà xã tức giận rồi, cô ấy không cho nói việc chúng tôi bí mật kết hôn.”
Diệp Thi Thi vừa nghe thì trong lòng thấy xong rồi, giải thích còn chẳng bằng không giải thích, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch chuyện này: “Không không không… Không phải như mấy cậu nghĩ đâu.”
Hà San San và Cao Yến tỏ vẻ bản thân rất hiểu.
“Chúng tớ hiểu mà, hiểu mà, thú vui của người trưởng thành.”
Thật sự là Diệp Thi Thi có nói kiểu gì cũng giải thích không rõ, cô nhìn về phía Tô Tử Hà: “Anh Tô, anh nhanh nói với họ là vừa nãy anh chỉ nói bừa, giỡn cho vui thôi.”
Tô Tử Hà cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu rồi mở miệng nói: “Được rồi, bà xã, mấy lời vừa nãy của tôi đều là nói bừa, chỉ là đùa mà thôi.”
Hai người nghe Tô Tử Hà nói nãy giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng, Hà San San nhướn mày nhìn bản thân và Cao Yến một cái: “Ôi trời, Cao Yến à, sao mà chói vậy, tớ cảm thấy hai chúng ta chính là bóng đèn 10 vạn vôn đó. Sao tự dưng bị nhét một đống cơm chó vào miệng thế này?”
Cao Yến gật đầu, nói hùa theo một cách nghiêm túc: “Chậc chậc, chứ còn gì nữa, tự dưng bị nhét cơm chó đầy hết cả miệng.”
Diệp Thi Thi: “...”
“Thật sự… Không phải thế đâu…”
“Được rồi được rồi, chúng tớ hiểu mà, khỏi phải giải thích.”
Hai người nhìn nhau rồi cười một cách gian xảo.
Tô Tử Hà sờ đầu Diệp Thi Thi, nhìn về phía đám người Lưu Minh: “Không muốn để đồ lại cho bọn họ nên mới chuồn đi đúng chứ?”
Diệp Thi Thi còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tô Tử Hà nhún vai nói với Lưu Minh: “Bà xã của tôi đều thích hết nên không nhường được, hết cách rồi.”
Tô Tử Hà quay đầu lại nói với chủ tiệm: “Gói lại hết đi, bà xã tôi thích.”
“Vâng, ngài Tô.”
Tô Tử Hà chợt nhớ tới gì đó, anh nhìn Diệp Thi Thi với vẻ mặt do dự: “Đồ đạc có hơi nhiều, chúng ta cầm không hết được, bà xã em nói xem nên làm sao bây giờ? Nhờ người giao đến nhà chúng ta được không?”
Có thể thấy rõ khóe miệng của Diệp Thi Thi đang co giật bằng mắt thường, cô túm lấy cổ áo của Tô Tử Hà, kéo anh xuống sát mặt mình: “Anh Tô, anh đang muốn làm gì đây hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.