Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 4: Hình Phạt Trong Nhà Vệ Sinh Công Cộng
Hi Thông
03/09/2023
Nhiều người như vậy, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào cô, Diệp Thi Thi cảm thấy mình như bị nỗi sợ nuốt chửng.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"
Tiếng tim đập dồn dập bên tai.
Toàn thân Diệp Thi Thi đều đang chống lại sự thay đổi của chính mình, cô không chỉ cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy sợ hãi, cô sợ rằng thế giới này không chấp nhận một con quái vật như cô…
Cô lo lắng đến nỗi chân cứng đờ không cử động được.
Tô Tử Hà phát hiện ra Diệp Thi Thi khác lạ, lòng bàn tay cô ướt đẫm, ánh mắt đờ đẫn.
"Em làm sao thế?"
Diệp Thi Thi không trả lời, lúc này cô không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Cô rất sợ hãi, muốn đóng hết tất cả giác quan của mình lại.
Diệp Thi Thi cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt căng thẳng, nhưng sức mạnh mềm mại đó lại kiểm soát muốn biến cô thành “quái vật”.
Sự sợ hãi và bất an chạy thẳng lên não, chiếm cứ hết suy nghĩ của Diệp Thi Thi…
Đừng để lộ ra, đừng để bị nhìn thấy!
Mà những âm thanh đó đều lọt vào tai Tô Tử Hà.
"Phụt!" Bỗng chốc đèn của nhà hàng Tứ Quý vụt tắt.
"Mất điện rồi?"
Trong bóng tối, cảm xúc của cô được giảm bớt xuống một chút.
Diệp Thi Thi lấy chiếc mũ trong túi để che tai lại, những động tác của cô bỗng chậm lại, đến khi mùi hương hoa mai thoang thoảng xộc vào mũi cô, trong nháy mắt Diệp Thi Thi rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài."
Những lời này làm cho Diệp Thi Thi cảm thấy an tâm.
Cô chui vào trong lòng Tô Tử Hà, không quên dùng tay che tai của mình lại.
Diệp Thi Thi chỉ cảm thấy Tô Tử Hà dừng lại một chút sau đó nhanh chóng đi ra.
Khi ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu vào mắt Diệp Thi Thi, bọn họ đang đứng dưới một gốc cây anh đào lớn, vô số cánh hoa bị gió cuốn đi, vuốt ve từng tấc da thịt của cô.
Gió đêm nay thật là ngọt ngào.
Người đàn ông này cũng thật là đẹp.
Tô Tử Hà thấy cô ngơ ngác, căng thẳng cùng với lo lắng trong mắt anh đều tan biến.
Cô ở trong lòng anh, ánh mắt long lanh.
Cũng giống như ngàn năm trước, anh ôm cô còn cô làm nũng như một đứa trẻ.
Tô Tử Hà muốn khắc lại từng hình ảnh, cho dù có trộm cũng không mất được.
Rất vất vả mới có thể tìm lại được, Tô Tử Hà nhất định sẽ không đánh mất cô lần nữa.
Diệp Thi Thi cầm chặt chiếc mũ trong tay, nhưng vào lúc này, cô lại có lòng tham lam không thể giải thích được.
"Gâu gâu gâu...!"
Đột nhiên có tiếng chó sủa dữ tợn dưới chân Diệp Thi Thi, cô từ trên người Tô Tử Hà nhảy xuống, nhanh chóng đội mũ lên.
Không biết từ lúc nào, vừa nhìn đến đã thấy Tô Tử Hà ôm con chó trong tay.
Tô Tử Hà nhìn thấy dáng vẻ giật mình bèn mang con chó đến trước mặt Diệp Thi Thi, cười hỏi: "Nhìn xem, nó có giống bạn trai cũ của em không?"
Diệp Thi Thị nghiêng đầu nhíu mày, liếc mắt nhìn một cái ghét bỏ rồi lắc đầu: "Nó thật xấu."
Đương nhiên Diệp Thi Thi biết con chó này không phải Lưu Minh mà người đàn ông này muốn làm cho cô vui thôi.
Chỉ có điều, Diệp Thi Thi toàn tâm toàn ý muốn chạy trốn, dù sao thì tính mèo của cô cũng không bình thường.
Chỉ cần lộ ra tai mèo, cô sẽ không bảo vệ được bản thân mình, tính tình mềm yếu, đầu óc chậm chạp lại còn có tư duy không nhạy bén!
"Cảm ơn anh ngày hôm nay đã cứu tôi, nhưng mà tôi có việc... phải đi trước!"
Diệp Thi Thi quay đầu bỏ chạy.
Tô Tử Hà nhìn bóng dáng nhỏ bé cô, vẫn là dáng vẻ ăn xong bỏ chạy, mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Hôm nay đến đây thôi, bé con."
Sau khi Diệp Thi Thi biến mất khỏi tầm nhìn của Tô Tử Hà, anh nhìn xuống con chó đang ở trong tay, ánh mắt ghét bỏ: "Thật là xấu!"
Tô Tử Hà nhìn căn nhà cách đó không xa rồi sải bước rời đi.
Có tiếng động phát ra từ nhà vệ sinh công cộng cách đó 200 mét.
"Gâu gâu gâu!"
"Rầm!"
Tô Tử Hà phủi lông chó trên tay, liếc nhìn con chó, ngón tay vừa cử động, con chó lập tức xoay người.
Tô Tử Hà hài lòng gật đầu: "Chà, con mèo của tôi, tôi sẽ nuôi nó."
Tô Tử Hà đi ra nhà vệ sinh công cộng, liếc nhìn bóng dáng cao gầy đứng bên đường, cau mày nói: "Tôi đi vệ sinh cũng muốn đi theo?"
Lục Phong Thanh cũng không quay mặt nhìn Tô Tử Hà mà lạnh lùng nói: "Cậu đã vi phạm các quy định thay thế bình đẳng theo mong muốn của bản thân, phải theo tôi đi gặp Mai đại nhân."
"Tự tôi sẽ đi."
Nói xong, Tô tử Hà nhanh chóng rời đi, Lục Phong Thanh lại đi vào nhà vệ sinh…
"Gâu gâu gâu!"
Lục Phượng Thanh bất đắc dĩ phải đón Lưu Minh ở trong nhà vệ sinh công cộng trước.
Trong khu vườn trước cửa nhà họ Lưu, Lưu Minh dưới hình dáng một con chó, bị Lục Phong Thanh nhét vào cổng nhà họ Lưu.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"
Tiếng tim đập dồn dập bên tai.
Toàn thân Diệp Thi Thi đều đang chống lại sự thay đổi của chính mình, cô không chỉ cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy sợ hãi, cô sợ rằng thế giới này không chấp nhận một con quái vật như cô…
Cô lo lắng đến nỗi chân cứng đờ không cử động được.
Tô Tử Hà phát hiện ra Diệp Thi Thi khác lạ, lòng bàn tay cô ướt đẫm, ánh mắt đờ đẫn.
"Em làm sao thế?"
Diệp Thi Thi không trả lời, lúc này cô không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Cô rất sợ hãi, muốn đóng hết tất cả giác quan của mình lại.
Diệp Thi Thi cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt căng thẳng, nhưng sức mạnh mềm mại đó lại kiểm soát muốn biến cô thành “quái vật”.
Sự sợ hãi và bất an chạy thẳng lên não, chiếm cứ hết suy nghĩ của Diệp Thi Thi…
Đừng để lộ ra, đừng để bị nhìn thấy!
Mà những âm thanh đó đều lọt vào tai Tô Tử Hà.
"Phụt!" Bỗng chốc đèn của nhà hàng Tứ Quý vụt tắt.
"Mất điện rồi?"
Trong bóng tối, cảm xúc của cô được giảm bớt xuống một chút.
Diệp Thi Thi lấy chiếc mũ trong túi để che tai lại, những động tác của cô bỗng chậm lại, đến khi mùi hương hoa mai thoang thoảng xộc vào mũi cô, trong nháy mắt Diệp Thi Thi rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài."
Những lời này làm cho Diệp Thi Thi cảm thấy an tâm.
Cô chui vào trong lòng Tô Tử Hà, không quên dùng tay che tai của mình lại.
Diệp Thi Thi chỉ cảm thấy Tô Tử Hà dừng lại một chút sau đó nhanh chóng đi ra.
Khi ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu vào mắt Diệp Thi Thi, bọn họ đang đứng dưới một gốc cây anh đào lớn, vô số cánh hoa bị gió cuốn đi, vuốt ve từng tấc da thịt của cô.
Gió đêm nay thật là ngọt ngào.
Người đàn ông này cũng thật là đẹp.
Tô Tử Hà thấy cô ngơ ngác, căng thẳng cùng với lo lắng trong mắt anh đều tan biến.
Cô ở trong lòng anh, ánh mắt long lanh.
Cũng giống như ngàn năm trước, anh ôm cô còn cô làm nũng như một đứa trẻ.
Tô Tử Hà muốn khắc lại từng hình ảnh, cho dù có trộm cũng không mất được.
Rất vất vả mới có thể tìm lại được, Tô Tử Hà nhất định sẽ không đánh mất cô lần nữa.
Diệp Thi Thi cầm chặt chiếc mũ trong tay, nhưng vào lúc này, cô lại có lòng tham lam không thể giải thích được.
"Gâu gâu gâu...!"
Đột nhiên có tiếng chó sủa dữ tợn dưới chân Diệp Thi Thi, cô từ trên người Tô Tử Hà nhảy xuống, nhanh chóng đội mũ lên.
Không biết từ lúc nào, vừa nhìn đến đã thấy Tô Tử Hà ôm con chó trong tay.
Tô Tử Hà nhìn thấy dáng vẻ giật mình bèn mang con chó đến trước mặt Diệp Thi Thi, cười hỏi: "Nhìn xem, nó có giống bạn trai cũ của em không?"
Diệp Thi Thị nghiêng đầu nhíu mày, liếc mắt nhìn một cái ghét bỏ rồi lắc đầu: "Nó thật xấu."
Đương nhiên Diệp Thi Thi biết con chó này không phải Lưu Minh mà người đàn ông này muốn làm cho cô vui thôi.
Chỉ có điều, Diệp Thi Thi toàn tâm toàn ý muốn chạy trốn, dù sao thì tính mèo của cô cũng không bình thường.
Chỉ cần lộ ra tai mèo, cô sẽ không bảo vệ được bản thân mình, tính tình mềm yếu, đầu óc chậm chạp lại còn có tư duy không nhạy bén!
"Cảm ơn anh ngày hôm nay đã cứu tôi, nhưng mà tôi có việc... phải đi trước!"
Diệp Thi Thi quay đầu bỏ chạy.
Tô Tử Hà nhìn bóng dáng nhỏ bé cô, vẫn là dáng vẻ ăn xong bỏ chạy, mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Hôm nay đến đây thôi, bé con."
Sau khi Diệp Thi Thi biến mất khỏi tầm nhìn của Tô Tử Hà, anh nhìn xuống con chó đang ở trong tay, ánh mắt ghét bỏ: "Thật là xấu!"
Tô Tử Hà nhìn căn nhà cách đó không xa rồi sải bước rời đi.
Có tiếng động phát ra từ nhà vệ sinh công cộng cách đó 200 mét.
"Gâu gâu gâu!"
"Rầm!"
Tô Tử Hà phủi lông chó trên tay, liếc nhìn con chó, ngón tay vừa cử động, con chó lập tức xoay người.
Tô Tử Hà hài lòng gật đầu: "Chà, con mèo của tôi, tôi sẽ nuôi nó."
Tô Tử Hà đi ra nhà vệ sinh công cộng, liếc nhìn bóng dáng cao gầy đứng bên đường, cau mày nói: "Tôi đi vệ sinh cũng muốn đi theo?"
Lục Phong Thanh cũng không quay mặt nhìn Tô Tử Hà mà lạnh lùng nói: "Cậu đã vi phạm các quy định thay thế bình đẳng theo mong muốn của bản thân, phải theo tôi đi gặp Mai đại nhân."
"Tự tôi sẽ đi."
Nói xong, Tô tử Hà nhanh chóng rời đi, Lục Phong Thanh lại đi vào nhà vệ sinh…
"Gâu gâu gâu!"
Lục Phượng Thanh bất đắc dĩ phải đón Lưu Minh ở trong nhà vệ sinh công cộng trước.
Trong khu vườn trước cửa nhà họ Lưu, Lưu Minh dưới hình dáng một con chó, bị Lục Phong Thanh nhét vào cổng nhà họ Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.