Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 41: Khí Thế Của Anh Chủ
Hi Thông
21/09/2023
Diệp Thi Thi vuốt ve cái bụng tròn trịa, nhìn bánh trứng xinh đẹp trong tay, hạnh phúc nói cảm ơn với Tô Tử Hà.
“Chỉ vậy thôi?”
Diệp Thi Thi sửng sốt, cười tươi để lộ hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn anh chủ ạ!”
“...”
Tô Tử Hà vốn muốn hỏi, vì sao vừa rồi lại xoắn xuýt về mối quan hệ của anh và Liễu Ân Ân, nhưng bé con ăn một bụng no rồi chắc không nhớ nữa đâu.
Tô Tử Hà cảm giác cả người không thoải mái, rất muốn gõ cái đầu nhỏ này một cái, để cô tiếp tục “phiền não”.
Diệp Thi Thi gửi lại báu vật của cô và bánh tart trứng bơ ở sau quầy bar, buộc dây chun nhỏ đánh dấu, sau đó bắt đầu đi dạo siêu thị cùng Tô Tử Hà.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thi Thi đi vào loại siêu thị toàn hàng nhập khẩu thế này.
Giá cả trước mắt, làm cô cảm thấy, ngay cả tư cách làm nhân viên bán hàng ở quầy chuyên bán trái cây cũng không có.
“Cái gì! Một quả đào 99 tệ!”
“Đây không phải là dưa gang à, chỉ là tròn hơn một chút, mà một quả tốn 600 tệ!”
“Ôi quả xoài này, chỉ hồng hơn một chút, mà 268 tệ một quả?”
Diệp Thi Thi vừa nhìn vừa nhẹ nhàng thả trở về: “Cầm run cả tay.”
Tô Tử Hà đẩy xe ở phía sau, Diệp Thi Thi hỏi: “Anh Tô muốn mua gì?”
“Phải gọi Tử Hà.”
Diệp Thi Thi: …
“Tử Hà, anh muốn mua gì?”
Diệp Thi Thi đương nhiên biết, vừa rồi anh Tô nói muốn mua sầu riêng chỉ là nói đùa mà thôi.
Tô Tử Hà quay đầu dịu dàng hỏi Diệp Thi Thi: “Cô thích ăn trái cây không?”
“Tôi hả? Tôi là động vật ăn tạp, không kén ăn, có điều…”
Diệp Thi Thi đột nhiên sáp lại, dán lên người Tô Tử Hà nhỏ giọng nói: “Giá cả ở siêu thị này, vừa nhìn là biết đắt cắt cổ, chúng ta đổi siêu thị khác đi, đừng mua ở đây nữa.”
“Nhưng trái cây ở đây ngọt hơn, cô sẽ thích.”
“Không không, quá đắt, người kinh doanh lòng dạ hiểm ác, nếu ai cũng mở siêu thị như thế kiếm tiền, không quá ba ngày đã có thể mua được Ferrari rồi.”
“Cô thích Ferrari?”
Diệp Thi Thi sửng sốt, nhìn về phía Tô Tử Hà: “Haiz, Tử Hà à, điểm chú ý của anh, sao lại không giống người bình thường vậy…”
Diệp Thi Thi nhìn thấy trong xe đẩy đều là những loại trái cây mà cô vừa cầm lên xem.
“Này, không không, tôi chỉ xem giá, chứ không muốn mua.”
Diệp Thi Thi duỗi tay cầm lấy trái cây trong xe đẩy, định để lại trên kệ hàng…
Tô Tử Hà chớp mắt, chỉ vào đồ vật trong xe đẩy: “Không tốn tiền, có thể lấy tùy ý.”
Diệp Thi Thi nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Hà: “Hả? Không tốn tiền? Vì sao?”
“Ừ, vì siêu thị này cũng coi như là tôi mở.”
Diệp Thi Thi: !!!
“Cô không thích quả đào trong tay à?”
Tay Diệp Thi Thi đang cầm một quả đào chuẩn bị để lên kệ, lập tức xoay lại để gần mũi của mình hít mạnh một hơi: “Aaa, tôi ngửi thấy mùi thơm, ừm! Chắc chắn là rất ngọt.”
Diệp Thi Thi chớp mắt hai cái, yên lặng thả lại hai hộp đào 99 tệ một quả vào trong xe.
“Khó trách, trông lại không giống nhau, đào rất thơm nha!”
Tô Tử Hà buồn cười nhìn vẻ mặt nịnh nọt của bé con, duỗi tay xoa đầu cô: “Cô chọn đi.”
“Siêu thị này thật sự không phải trả tiền hả?”
Sau khi nhìn thấy Tô Tử Hà gật đầu, Diệp Thi Thi vuốt vuốt cánh tay, đỡ phần tay cầm của xe đẩy: “Tôi đẩy xe được không?”
Tô Tử Hà cười khúc khích: “Không cần, cô lựa chọn tôi đẩy, cô có muốn ngồi trong xe không, tôi có thể đẩy cô đi dạo.”
Diệp Thi Thi lập tức nghiêm túc xua tay nói: “Không cần không cần.” Nếu cô ngồi trong xe đẩy, làm gì còn chỗ để thức ăn, vậy thì lỗ quá rồi.
Tô Tử Hà cười ý nói cô nhìn một loạt xe đẩy cách đó không xa: “Yên tâm đi, nếu không đủ, còn nhiều xe lắm.”
“Anh chủ thật dũng mãnh! Chúc anh làm ăn phát đạt!”
Tô Tử Hà cười vui vẻ, ý cười đẹp đẽ bên miệng lan tới trong mắt: “Nhưng mà tôi nhớ rõ vừa rồi hình như cô còn nói…”
Diệp Thi Thi lập tức giơ tay che kín miệng Tô Tử Hà, lắc đầu: “Nói cái gì nhỉ, tôi chỉ nói là trái cây tốt như vậy, lòng dạ bên xưởng đóng gói quá hiểm độc, sử dụng hộp nhựa tốt như vậy, tiền đều bị bên đóng gói bòn rút!”
“Chỉ vậy thôi?”
Diệp Thi Thi sửng sốt, cười tươi để lộ hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn anh chủ ạ!”
“...”
Tô Tử Hà vốn muốn hỏi, vì sao vừa rồi lại xoắn xuýt về mối quan hệ của anh và Liễu Ân Ân, nhưng bé con ăn một bụng no rồi chắc không nhớ nữa đâu.
Tô Tử Hà cảm giác cả người không thoải mái, rất muốn gõ cái đầu nhỏ này một cái, để cô tiếp tục “phiền não”.
Diệp Thi Thi gửi lại báu vật của cô và bánh tart trứng bơ ở sau quầy bar, buộc dây chun nhỏ đánh dấu, sau đó bắt đầu đi dạo siêu thị cùng Tô Tử Hà.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thi Thi đi vào loại siêu thị toàn hàng nhập khẩu thế này.
Giá cả trước mắt, làm cô cảm thấy, ngay cả tư cách làm nhân viên bán hàng ở quầy chuyên bán trái cây cũng không có.
“Cái gì! Một quả đào 99 tệ!”
“Đây không phải là dưa gang à, chỉ là tròn hơn một chút, mà một quả tốn 600 tệ!”
“Ôi quả xoài này, chỉ hồng hơn một chút, mà 268 tệ một quả?”
Diệp Thi Thi vừa nhìn vừa nhẹ nhàng thả trở về: “Cầm run cả tay.”
Tô Tử Hà đẩy xe ở phía sau, Diệp Thi Thi hỏi: “Anh Tô muốn mua gì?”
“Phải gọi Tử Hà.”
Diệp Thi Thi: …
“Tử Hà, anh muốn mua gì?”
Diệp Thi Thi đương nhiên biết, vừa rồi anh Tô nói muốn mua sầu riêng chỉ là nói đùa mà thôi.
Tô Tử Hà quay đầu dịu dàng hỏi Diệp Thi Thi: “Cô thích ăn trái cây không?”
“Tôi hả? Tôi là động vật ăn tạp, không kén ăn, có điều…”
Diệp Thi Thi đột nhiên sáp lại, dán lên người Tô Tử Hà nhỏ giọng nói: “Giá cả ở siêu thị này, vừa nhìn là biết đắt cắt cổ, chúng ta đổi siêu thị khác đi, đừng mua ở đây nữa.”
“Nhưng trái cây ở đây ngọt hơn, cô sẽ thích.”
“Không không, quá đắt, người kinh doanh lòng dạ hiểm ác, nếu ai cũng mở siêu thị như thế kiếm tiền, không quá ba ngày đã có thể mua được Ferrari rồi.”
“Cô thích Ferrari?”
Diệp Thi Thi sửng sốt, nhìn về phía Tô Tử Hà: “Haiz, Tử Hà à, điểm chú ý của anh, sao lại không giống người bình thường vậy…”
Diệp Thi Thi nhìn thấy trong xe đẩy đều là những loại trái cây mà cô vừa cầm lên xem.
“Này, không không, tôi chỉ xem giá, chứ không muốn mua.”
Diệp Thi Thi duỗi tay cầm lấy trái cây trong xe đẩy, định để lại trên kệ hàng…
Tô Tử Hà chớp mắt, chỉ vào đồ vật trong xe đẩy: “Không tốn tiền, có thể lấy tùy ý.”
Diệp Thi Thi nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Hà: “Hả? Không tốn tiền? Vì sao?”
“Ừ, vì siêu thị này cũng coi như là tôi mở.”
Diệp Thi Thi: !!!
“Cô không thích quả đào trong tay à?”
Tay Diệp Thi Thi đang cầm một quả đào chuẩn bị để lên kệ, lập tức xoay lại để gần mũi của mình hít mạnh một hơi: “Aaa, tôi ngửi thấy mùi thơm, ừm! Chắc chắn là rất ngọt.”
Diệp Thi Thi chớp mắt hai cái, yên lặng thả lại hai hộp đào 99 tệ một quả vào trong xe.
“Khó trách, trông lại không giống nhau, đào rất thơm nha!”
Tô Tử Hà buồn cười nhìn vẻ mặt nịnh nọt của bé con, duỗi tay xoa đầu cô: “Cô chọn đi.”
“Siêu thị này thật sự không phải trả tiền hả?”
Sau khi nhìn thấy Tô Tử Hà gật đầu, Diệp Thi Thi vuốt vuốt cánh tay, đỡ phần tay cầm của xe đẩy: “Tôi đẩy xe được không?”
Tô Tử Hà cười khúc khích: “Không cần, cô lựa chọn tôi đẩy, cô có muốn ngồi trong xe không, tôi có thể đẩy cô đi dạo.”
Diệp Thi Thi lập tức nghiêm túc xua tay nói: “Không cần không cần.” Nếu cô ngồi trong xe đẩy, làm gì còn chỗ để thức ăn, vậy thì lỗ quá rồi.
Tô Tử Hà cười ý nói cô nhìn một loạt xe đẩy cách đó không xa: “Yên tâm đi, nếu không đủ, còn nhiều xe lắm.”
“Anh chủ thật dũng mãnh! Chúc anh làm ăn phát đạt!”
Tô Tử Hà cười vui vẻ, ý cười đẹp đẽ bên miệng lan tới trong mắt: “Nhưng mà tôi nhớ rõ vừa rồi hình như cô còn nói…”
Diệp Thi Thi lập tức giơ tay che kín miệng Tô Tử Hà, lắc đầu: “Nói cái gì nhỉ, tôi chỉ nói là trái cây tốt như vậy, lòng dạ bên xưởng đóng gói quá hiểm độc, sử dụng hộp nhựa tốt như vậy, tiền đều bị bên đóng gói bòn rút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.