Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 45: Lai Phúc
Hi Thông
23/09/2023
Chiếc xe đang trên đường trở về đảo Phổ Lê.
Tô Tử Hà không thể rời mắt khỏi dáng vẻ của Diệp Thi Thi ngồi trên chiếc ghế đối diện cùng chú mèo con nhỏ bé trên tay.
Gió thổi từ ngoài vào, như muốn thổi bay những tấm rèm.
Vỗ nhẹ vào vai Diệp Thi Thi, khuôn mặt không trang điểm, trông giống như món tráng miệng xế chiều được bày trí công phu.
“Thật thoải mái, anh Tô, chúng ta nên đặt tên cho mèo con là gì?”
Tô Tử Hà ngồi đối diện, dịu dàng nói: “Nếu tôi đặt tên, có lẽ con vật ngốc nghếch này sẽ không hài lòng, vì thế cô tự đặt đi.”
Diệp Thi Thi nhận nhiệm vụ này, cô có cảm giác đây như một sứ mệnh cao cả.
Đây là một sinh mệnh, được ban cho mạng sống, được ban cho một cái tên, nên đây là chuyện may mắn đấy.
Diệp Thi Thi bế chú mèo con xám lên, chợt suy nghĩ, chạm vào mũi nó và nghiêm túc nói: “Gọi là Lai Phúc, được không? Lai Phúc?”
Chú mèo con xám cúi xuống cọ vào mặt Diệp Thi Thi: “Meo meo.”
“Nó thích kìa!”
Tô Tử Hà vươn tay ngậm vuốt ve đầu nó: “Lai Phúc.”
Mèo con xám nhỏ phớt lờ câu nói của Tô Tử Hà, gục đầu vào mặt Diệp Thi Thi.
Tô Tử Hà cau mày, đáng lẽ anh không nên nhận nuôi mèo con này, sao nó lại tranh bé con với anh? Nó là mèo đực à?
Khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Tô Tử Hà trực tiếp lật bụng Lai Phúc, đúng thật… Nó là mèo đực.
“Anh Tô, anh sao vậy, sắc mặt không tốt lắm?”
“Không sao, có lẽ do tôi ăn hơi no.”
Tô Tử Hà nhìn Lai Phúc, suy nghĩ điều gì đó.
Phải triệt sản nó mới được!
Nhất định phải triệt sản!
Triệt sản!
Tô Tử Hà lập tức nhắn tin cho Lâm Hoa Nam.
[Tiểu Hoa, tìm kiếm bác sĩ thú y giỏi nhất ở thành phố Phồn.]
[Được, lão tổ Tô nhận nuôi thú cưng đúng không?]
[Chà, một con mèo.]
[Nó bị bệnh sao? Cần tôi liên hệ bác sĩ ngay không?]
Tô Tử Hà liếc nhìn Diệp Thi Thi, anh phải cẩn trọng không để bé con biết mới được.
[Nó cần được triệt sản, tôi sẽ nhắn cho cậu sau.]
[Vâng, lão tổ Tô.]
Khi xe đến trước cổng, hai người bước xuống đã trông thấy Lục Phong Thanh dáng vẻ tội nghiệp đứng đợi ở đó.
Tô Tử Hà quan sát chốc lát rồi nói:
“Đang làm gì ở đây? Định ngồi ngoài cửa gác cổng sao?”
Nhận ra hai người họ, Lục Phong Thanh hạ tay dưới cằm, trả lời một cách mệt mỏi: “Tại sao đến giờ hai người mới về?”
Diệp Thi Thi thấy vậy, khuôn mặt cô dần trở nên áy náy, chắc hẳn anh Lục đã đợi anhTô để hỏi chuyện nên cô lập tức lên tiếng giải thích:
“Đàn anh Lục, chúng tôi vừa đi ăn và đi dạo siêu thị.”
Tô Tử Hà chắn tầm nhìn của Lục Phong Thanh: “Đừng có bày ra mấy cái nghi lễ chào mừng vô bổ này, cho dù cậu có đứng gác cổng, thì tôi cũng không cho cậu ở nhà tôi đâu.”
Lục Phong Thanh nghe vậy, thì tỉnh táo hẳn, thoắt cái đứng dậy, chỉ vào cánh cổng đang khóa chặt, nhếch miệng nói: “Anh nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi không có chìa khóa, làm sao vào trong được!”
Tô Tử Hà nhìn cánh cổng, lạnh lùng cười, tiến tới rồi nhẹ nhàng đẩy chúng ra.
“Cửa không khóa, không biết tự đẩy ra à?”
Lục Phong Thanh: …
Diệp Thi Thi: !
Cái gì, cửa không khóa…
Anh… Anh Tô không để tâm đến tài sản à…
Quả nhiên, cô không hiểu nổi thế giới của người giàu.
Diệp Thi Thi liếc nhìn chiếc xe địa hình này.
Cảm giác ở trong xe còn an toàn hơn ở nhà, không biết anh Tô để xe ở đâu nhỉ?
Tô Tử Hà quan sát cánh cửa kiên cố được bảo tồn từ thời Trung cổ này. Nó được tháo gỡ từ một tòa lâu đài hoàng gia nào đó. Anh vô cùng trân trọng cánh cửa này. Ngay cả khi khóa bị hỏng, anh không nỡ thay ổ khóa mới.
Tô Tử Hà quay đầu hỏi bé con.
“Không khóa cửa thì cũng không được nhỉ? Thích làm ổ khóa hay là khóa bằng vân tay?”
Lục Phong Thanh nghe vậy, vội trả lời: “Vân tay!”
Diệp Thi Thi chu môi và nói: “Dùng vân tay rất tiện lợi, nhưng với kiểu kiến trúc này, tôi cảm thấy chìa khóa sẽ phù hợp hơn…”
“Được, vậy dùng chìa khóa.”
Tô Tử Hà gọi Lục Phong Thanh đang định bước vào trong: “Mang đồ vào trong.”
Tô Tử Hà không thể rời mắt khỏi dáng vẻ của Diệp Thi Thi ngồi trên chiếc ghế đối diện cùng chú mèo con nhỏ bé trên tay.
Gió thổi từ ngoài vào, như muốn thổi bay những tấm rèm.
Vỗ nhẹ vào vai Diệp Thi Thi, khuôn mặt không trang điểm, trông giống như món tráng miệng xế chiều được bày trí công phu.
“Thật thoải mái, anh Tô, chúng ta nên đặt tên cho mèo con là gì?”
Tô Tử Hà ngồi đối diện, dịu dàng nói: “Nếu tôi đặt tên, có lẽ con vật ngốc nghếch này sẽ không hài lòng, vì thế cô tự đặt đi.”
Diệp Thi Thi nhận nhiệm vụ này, cô có cảm giác đây như một sứ mệnh cao cả.
Đây là một sinh mệnh, được ban cho mạng sống, được ban cho một cái tên, nên đây là chuyện may mắn đấy.
Diệp Thi Thi bế chú mèo con xám lên, chợt suy nghĩ, chạm vào mũi nó và nghiêm túc nói: “Gọi là Lai Phúc, được không? Lai Phúc?”
Chú mèo con xám cúi xuống cọ vào mặt Diệp Thi Thi: “Meo meo.”
“Nó thích kìa!”
Tô Tử Hà vươn tay ngậm vuốt ve đầu nó: “Lai Phúc.”
Mèo con xám nhỏ phớt lờ câu nói của Tô Tử Hà, gục đầu vào mặt Diệp Thi Thi.
Tô Tử Hà cau mày, đáng lẽ anh không nên nhận nuôi mèo con này, sao nó lại tranh bé con với anh? Nó là mèo đực à?
Khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Tô Tử Hà trực tiếp lật bụng Lai Phúc, đúng thật… Nó là mèo đực.
“Anh Tô, anh sao vậy, sắc mặt không tốt lắm?”
“Không sao, có lẽ do tôi ăn hơi no.”
Tô Tử Hà nhìn Lai Phúc, suy nghĩ điều gì đó.
Phải triệt sản nó mới được!
Nhất định phải triệt sản!
Triệt sản!
Tô Tử Hà lập tức nhắn tin cho Lâm Hoa Nam.
[Tiểu Hoa, tìm kiếm bác sĩ thú y giỏi nhất ở thành phố Phồn.]
[Được, lão tổ Tô nhận nuôi thú cưng đúng không?]
[Chà, một con mèo.]
[Nó bị bệnh sao? Cần tôi liên hệ bác sĩ ngay không?]
Tô Tử Hà liếc nhìn Diệp Thi Thi, anh phải cẩn trọng không để bé con biết mới được.
[Nó cần được triệt sản, tôi sẽ nhắn cho cậu sau.]
[Vâng, lão tổ Tô.]
Khi xe đến trước cổng, hai người bước xuống đã trông thấy Lục Phong Thanh dáng vẻ tội nghiệp đứng đợi ở đó.
Tô Tử Hà quan sát chốc lát rồi nói:
“Đang làm gì ở đây? Định ngồi ngoài cửa gác cổng sao?”
Nhận ra hai người họ, Lục Phong Thanh hạ tay dưới cằm, trả lời một cách mệt mỏi: “Tại sao đến giờ hai người mới về?”
Diệp Thi Thi thấy vậy, khuôn mặt cô dần trở nên áy náy, chắc hẳn anh Lục đã đợi anhTô để hỏi chuyện nên cô lập tức lên tiếng giải thích:
“Đàn anh Lục, chúng tôi vừa đi ăn và đi dạo siêu thị.”
Tô Tử Hà chắn tầm nhìn của Lục Phong Thanh: “Đừng có bày ra mấy cái nghi lễ chào mừng vô bổ này, cho dù cậu có đứng gác cổng, thì tôi cũng không cho cậu ở nhà tôi đâu.”
Lục Phong Thanh nghe vậy, thì tỉnh táo hẳn, thoắt cái đứng dậy, chỉ vào cánh cổng đang khóa chặt, nhếch miệng nói: “Anh nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi không có chìa khóa, làm sao vào trong được!”
Tô Tử Hà nhìn cánh cổng, lạnh lùng cười, tiến tới rồi nhẹ nhàng đẩy chúng ra.
“Cửa không khóa, không biết tự đẩy ra à?”
Lục Phong Thanh: …
Diệp Thi Thi: !
Cái gì, cửa không khóa…
Anh… Anh Tô không để tâm đến tài sản à…
Quả nhiên, cô không hiểu nổi thế giới của người giàu.
Diệp Thi Thi liếc nhìn chiếc xe địa hình này.
Cảm giác ở trong xe còn an toàn hơn ở nhà, không biết anh Tô để xe ở đâu nhỉ?
Tô Tử Hà quan sát cánh cửa kiên cố được bảo tồn từ thời Trung cổ này. Nó được tháo gỡ từ một tòa lâu đài hoàng gia nào đó. Anh vô cùng trân trọng cánh cửa này. Ngay cả khi khóa bị hỏng, anh không nỡ thay ổ khóa mới.
Tô Tử Hà quay đầu hỏi bé con.
“Không khóa cửa thì cũng không được nhỉ? Thích làm ổ khóa hay là khóa bằng vân tay?”
Lục Phong Thanh nghe vậy, vội trả lời: “Vân tay!”
Diệp Thi Thi chu môi và nói: “Dùng vân tay rất tiện lợi, nhưng với kiểu kiến trúc này, tôi cảm thấy chìa khóa sẽ phù hợp hơn…”
“Được, vậy dùng chìa khóa.”
Tô Tử Hà gọi Lục Phong Thanh đang định bước vào trong: “Mang đồ vào trong.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.